Phá Hiểu - Đào Công Tử
-
Chương 17: Dẫn sói vào nhà
Trợ lý bị Hách Vân Sanh dẫn đến, như đại gia đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, bản mặt trầm trầm.
Hách Vân Sanh vừa muốn an ủi vài câu, chợt nghe trợ lý kêu to một tiếng, dùng thân thể tròn vo căn bản không phù hợp với tốc độ nhanh nhẹn mà nhảy dựng lên, “Oa, có trai đẹp!”
Một câu này của cô, không chỉ khiến Hách Vân Sanh im lặng, người bị cô gọi “trai đẹp” là Hiểu Hiểu cũng im thin thít. (=’=)
Trợ lý xông xáo đi nhanh qua, một chiêu túm lấy Hiểu Hiểu, đem đồ lau nhà trong tay cậu ném qua một bên, kéo lấy người một lần nữa ngồi ở trên ghế sô pha, “Em trai không phải sợ, chị rất hiền a! Nói cho chị biết, em tên là gì?”
Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức của cô nàng, Hiểu Hiểu có chút sợ hãi, cậu vụng trộm liếc qua chủ nhân, thấy chủ nhân đỡ lấy cái trán đối với cậu gật gật đầu, mới dám trả lời: “Hiểu Hiểu.”
“Cái gì ‘Tiểu’?”
“Hiểu, Hiểu Hiểu.”
“…”
Hiểu Hiểu mím miệng, biết rõ người này không để ý tới lời giải thích, bổ sung nói: “ Hiểu trong Tảng Sáng.”
“Hiểu Hiểu? Oa ah, cái tên cậu thật đáng yêu a! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Hai mươi mốt tuổi, qua hết năm là hai mươi hai.”
“Ah!”- Cô lườm Hách Vân Sanh, thầm nói: “Là chưa trưởng thành a…! Tuy nhiên quá mức bình thường để ghép thành đôi, nhưng cũng may người này lớn lên tuyệt sắc!”
“Lại đây lại đây nào, cùng chị nói chuyện, cậu có tiếp xúc qua bạn nữ, hoặc là … bạn trai gì chưa?” Cô nàng trừng lớn con mắt cơ hồ muốn dùng nó để nói lên hết sự tò mò đang muốn bộc phát. Hiểu Hiểu trước giờ chỉ tiếp xúc cùng với là nam nhân, đột nhiên bị một nữ nhân mang theo ánh mắt hiếu kì tột độ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân đều không được tự nhiên.
Hiểu Hiểu muốn cầu cứu, nhìn về phía Hách Vân Sanh, cậu trông thấy khuôn mặt Hách Vân Sanh bây giờ so với đế giày còn muốn đen hơn, cậu sợ hãi mà cúi đầu.
“Đủ rồi Quách Ngọc, cô hỏi quá nhiều a! Cô có chừng có mực một chút cho tôi, cậu ấy là em họ của tôi, không phải như cô nghĩ những cái … bậy bạ kia …” Bậy bạ cái gì, Hách Vân Sanh nói không nên lời, tiếp theo, khí thế chẳng những không giảm mà nói sang chuyện khác, “Hiểu Hiểu lại ngây thơ …, không phát hiện rằng cô có thai, nếu biết cô có con thì̉ bó tay rồi.”
Hiểu Hiểu như được đại xá, đứng lên rất nhanh vọt đến phía sau Hách Vân Sanh, nắm chặt góc áo anh, sợ hãi kêu một tiếng, “… Chủ nhân.”
Hiểu Hiểu nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị “thuận phong nhĩ” của Quách Ngọc nghe thấy được, trên mặt nụ cười càng thêm dâm đãng mà bắt đầu…, “Ah ah ah, còn nói là em họ, chẳng lẽ các người loạn luân? Có quỷ mới tin cậu ta là em họ của Hách tổng, căn bản cũng không có lấy một điểm giống nhau.” Mắt thấy Hách Vân Sanh mặt đen thêm không chỉ một tầng, Quách Ngọc khoát khoát tay bất đắc dĩ nói: “… Tốt rồi tốt rồi, tôi cũng biết rồi, các người không cần phải giải thích. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!”
“Quách Ngọc! Cô không muốn tiền thưởng cuối năm sao?”, cơ trên mặt Hách Vân Sanh co rút lại, đây là lần thứ hai trong ngày anh gọi cả họ và tên của người đắc lực do Quost (*) tài trợ, rồi sau đó tựa hồ chưa hết giận mà hung hăng trừng mắt liếc Hiểu Hiểu, dọa Hiểu Hiểu, khiến cậu “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên một cái.
(*) có thế là tên của bên giới thiệu
“Cậu quỳ cái gì mà quỳ!”- Hách vân sanh nâng trán, anh cố gắng giải thích, nhưng mà…tựa hồ Hiểu Hiểu rất không hợp tác, lại để cho sự cố gắng của anh trôi theo dòng nước.
Quách Ngọc được Quost tài trợ là loại người gì chứ? Ở bên Hách vân sanh làm cấp dưới trải qua đã nhiều năm như thế, cũng sớm luyện thành một bộ da mặt như sắt thép, giả vờ không nhìn thấy tóc Hách Vân Sanh vì tức giận mà dựng hết lên, vươn tay dùng sức kéo cánh tay Hiểu Hiểu, nhưng làm sao cũng không kéo được người lên.
Quách Ngọc dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh Hiểu Hiểu, lấy tay vuốt ve cái bụng mình, an ủi: “Hiểu Hiểu nghe lời, không cần sợ, chị bảo hộ cậu, cậu tuyệt đối không được khuất phục dưới uy thế của chủ nhân nhà cậu, phải biết dũng cảm mà phản kháng giữ gìn chủ quyền mình nghe không?”
Hiểu Hiểu lạnh người run rẩy một cái: “Hiểu Hiểu không dám.”
Hách Vân Sanh thở dài. Người đặc trợ này của anh dùng ở đâu cũng đều tốt, hiệu suất công tác cao, năng lực làm việc mạnh mẽ, anh cũng đã sớm quen thuộc, nhưng chỉ có một điểm ── dùng lời của anh mà nói, cô ta là một hủ nữ a… (bạn kìa ^^)
Quách Ngọc trắng mắt liếc Hách vân sanh, “Sao vậy, Hách tổng không phải sớm biết tôi là người ham đam mỹ sao? Ở nhà lại ẩn giấu một tiểu thụ bộ dáng tuyệt thế, không phải là muốn cùng tôi chia sẻ tâm tình vui sướng với anh đấy chứ?”
“Không phải!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi không nhận, chối phăng, thế nhưng lại có người căn bản là không thèm nghe.
Quách Ngọc vung tay đụng đụng anh, “Đi đi đi, cầm lấy đôi giày trong nhà của Hiểu Hiểu tới cho tôi, tuy là chân tiểu tử này trắng trắng mềm mềm rất mê người, nhưng cũng không thể phô bày chân mà đi dạo phố ah.”
Nói xong, một tay Quách Ngọc xoa xoa đôi chân nhỏ nhắn trắng noãn của Hiểu Hiểu…
Hách Vân Sanh lúc này mới nhớ tới việc chính, phiền muộn đi đến kệ giày tìm cho Hiểu Hiểu một đôi giày mà mình thường xuyên mang. Bị hai người kia huyên náo đau đầu anh căn bản không có chú ý tới người hầu nhỏ của mình đã bị người ta ăn hết đậu hủ.
Ở phía sau Hách Sân Sanh, Hiểu Hiểu đáng thương nhìn bóng lưng chủ nhân nhà mình ngầm chấp nhận để cậu bị khi dễ, khiến cho cậu rơi vào trong tay cô nàng có thai mang tên là ” sói Đam mỹ”, ăn sạch đậu hủ, giãy giụa không được… Hách Vân Sanh cầm một đôi giầy thể thao mang tới, nhìn thấy Quách Ngọc dứt khoát ngồi trên mặt đất, một tay ôm lấy cánh tay của Hiểu Hiểu, một tay ở trên ngực Hiểu Hiểu sờ loạn, trong miệng còn nói: “Hiểu Hiểu không cần phải sợ, chị biết rõ cậu cùng chủ nhân nhà cậu là quan hệ gì, cậu nếu có chỗ nào không hiểu hoặc chủ nhân nhà cậu khi dễ cậu, cậu cũng có thể cùng chị đây tâm sự nha. Nào, nói cho chị biết các người có thường OOXX “này nọ í é í é”, “này nọ í é í é”, lại nhìn Hiểu Hiểu, một bộ dáng uỷ khuất bị người ta OOXX, mím nhanh bờ môi sắc mặt trắng bệch, cũng không dám một chút né tránh nào đối với bàn tay không thành thật kia.
Hách Vân Sanh một hơi cũng không lên nổi, bị sặc, ho khan ra.
── anh sắp bị hai người kia làm cho tức chết.
“Khục khục, Quách Ngọc, cô quá mức rồi đấy! Cô là phụ nữ a, sao có thể như vậy…”
“Phụ nữ thì có chuyện gì? Nếu không phải còn nhớ rõ là còn có lão công, tôi đã sớm đem cậu ấy ăn rồi!”, Quách Ngọc làm như không sao cả nói tiếp.
Và đáp lại cô chính là một tràn tiếng ho khan.
“Khục khục… cô… Khục khục khục khục…”- Hách Vân Sanh ho kịch liệt, “Cậu.. Hiểu Hiểu! Tay chân cậu linh hoạt, tai sao không tránh hả? Cứ như vậy để cho cô ta sờ cậu à?!”
Hiểu Hiểu đáng thương nhìn chủ nhân “… Chủ nhân, Hiểu Hiểu có thể trốn sao?”
“Khục khục… Khục khục khục… Chân là ở trên người của cậu, cậu hỏi tôi làm cái gì?!”
Hách Vân Sanh phiền muộn ngồi ở trên ghế sôpha, đầu kia, Hiểu Hiểu vẫn quỳ trên mặt đất, Quách Ngọc thì ngồi ở bên cạnh Hiểu Hiểu lải nhải không ngừng, căn phòng khá tốt nên tất nhiên sẽ làm nóng tốt, nếu không kéo hai người trên mặt đất đứng dậy, Hách Vân Sanh sẽ phải gặp phiền phức rồi.
Quách Ngọc vẫn một mực hỏi lung tung này kia, Hiểu Hiểu cúi đầu,không ngừng nhìn trộm Hách vân sanh mà đánh giá, cậu mím nhẹ môi không nói một câu, phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của Quách Ngọc, cô qua một hồi hưng phấn, mới nhớ tới việc dạo phố bèn kéo lấy hai người con trai xuất phát.
Sau đó, ba con người không có một điểm chung nào cùng nhau này đi dạo phố, tạo thành một phong cảnh hết sức kỳ dị.
Hách vân sanh đi đằng trước nhìn xem vật bày bán, trông thấy đồ nào vừa ý mình sẽ gọi Hiểu Hiểu tới mặc thử.
Mà Quách Ngọc thì kéo lấy Hiểu Hiểu đi phía sau, thấp giọng nói thì thầm một hồi, nếu không phải thấy Hách Vân Sanh sốt ruột trừng hai mắt lên thì sẽ không buông tay.
Hách vân sanh trong nội tâm thật phiền muộn, nhìn Quách Ngọc quấn lấy cánh tay Hiểu Hiểu bộ dạng thân mật như vậy, trông hai người bọn họ mới là một đôi tình nhân cuồng nhiệt mà bên trong là tình cảm sâu nặng, anh cảm thấy mình mới là cái bóng đèn siêu lớn!Hách Vân Sanh bực mình trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu không chỉ một lần, mà Hiểu Hiểu chỉ có thể mím môi dùng khuôn mặt uỷ khuất nhìn anh, cũng không cùng anh nói chuyện, càng không chạy đến túm lấy góc áo anh.
Cuối cùng, Hách Vân Sanh hung hăng không để ý tới hai người phía sau nữa mà đi chỗ khác. Người ta là ngươi tình ta nguyện đấy, anh lại ở chỗ này quan tâm cái gì à?!
Mà phía bên này, vô luận Quách Ngọc nói cái gì, Hiểu Hiểu đều như không nghe thấy, cúi đầu mím môi không nói lời nào, nếu không phải ánh mắt của cậu một mực nhìn theo Hách Vân Sanh, chỉ sợ Quách Ngọc cho là mình dắt theo một con rối hình người mặc cho người khác định đoạt.
Một lúc sau, Quách Ngọc không khỏi nóng nảy, nghi hoặc nhìn thấy rõ ràng tâm trạng Hách Vân Vanh cùng bộ dạng ủy khuất của Hiểu Hiểu, đột nhiên lớn tiếng một câu: “Tôi nói cậu Hiểu Hiểu, cậu không phải còn chưa cùng chủ nhân nhà cậu “này nọ í é í é” qua a?!”
Trông thấy Hiểu Hiểu thần sắc mê mang, Quách Ngọc đổi thành phương pháp hỏi trực tiếp, “Như là cùng chủ nhân nhà cậu ngủ trên giường, phát sinh quan hệ ân ái!”
Hiểu Hiểu nhếch bờ môi nhợt nhạt, cúi đầu xuống, cuối cùng mở miệng, “… Không có.” Điều này liên quan đến bí mật của người khác, hơn nữa Hiểu Hiểu chưa thân thiết với cô…, Tuy Quách Ngọc hỏi,cô nghĩ có thể sẽ không tìm được lời đáp lại, cho nên khi cô nghe được Hiểu Hiểu nói hai chữ đó, trong lúc nhất thời mà kinh ngạc há to miệng, “Không thể nào… cậu bộ dáng tiểu thụ tuyệt sắc như thế này, chủ nhân nhà cậu vậy mà còn có thể nhịn được?! Hách tổng có phải bị bệnh liệt dương hay không a…”
Đừng nhìn Hiểu Hiểu bình thường mang bộ dạng mềm yếu dễ khi dễ, nhưng cái mà cậu không muốn nghe nhất là người khác nói sai về chủ nhân, lúc này sắc mặt cậu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn phản bác nói: “Cô không nên nói bậy, chủ nhân không có bị bệnh liêt dương!”
Tuy Hiểu Hiểu chỉ đụng chạm qua cái dục vọng kia của chủ nhân một lần, hơn nữa cuối cùng bị chủ nhân của cậu phẫn nộ mà đuổi ra, nhưng mà cậu xác định, chủ nhân của cậu không có bất cứ vấn đề gì!
Hiểu Hiểu nói một câu sau âm thanh có chút lớn, không khéo, vừa lúc Hách Vân Sanh mua đồ quay trở lại nghe được, khuôn mặt vừa mới hoà hoãn được một ít lại trở nên đen như đế giày, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu Hiểu, cậu thiếu nợ thu thập a?!”
Hiểu Hiểu rất nhanh cúi đầu xuống, mím lấy bờ môi không dám nói thêm một câu nào. Quách Ngọc an ủi Hiểu Hiểu, “Không sợ, Hách tổng không dám đem cậu làm thành cái dạng gì đâu. Cậu nói cho chị, tuy Hách tổng không thích cậu, nhưng mà cậu thì sao? Cậu có thích hay không thích chủ nhân của cậu?”
Hiểu Hiểu mím miệng nhìn lén Hách Vân Sanh, thấy anh không có chú ý tới, rất nhanh nhẹ gật đầu.
“Vậy…” Quách Ngọc mập mờ kéo dài âm điệu, trên mặt biểu lộ âm hiểm, “Vậy cậu có nghĩ muốn cùng chủ nhân nhà cậu… Thân thiết hơn một chút?”
Hiểu Hiểu lại gật đầu, do dự nói: “Nhưng mà … Chủ nhân hình như không thích Hiểu Hiểu a…”
Quách Ngọc khí lớn mà phất tay, một bộ chỉ sợ thiên hạ không loạn “Cậu không thử một lần sao biết chủ nhân cậu không thích cậu, mà không phải bệnh liệt…” Nửa sau câu, bị Hiểu Hiểu khó thấy được sự lợi hại nhìn chằm chằm, nhẹ giọng.
“Được được được, chị không nói tiếp.” Quách Ngọc thỏa hiệp, nhưng không đầy một lát cô lại xen xen nói tới,dụ dỗ cậu: “Hiểu Hiểu, cậu có muốn biết chủ nhân nhà cậu đến cùng có thích cậu hay không? Có nghĩ là muốn cùng chủ nhân tiến triển thêm quan hệ?”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Hiểu Hiểu muốn!”
“Vậy cậu đưa lỗ tai tới đây nghe chị dạy cậu dùng biện pháp tốt…”
Quách Ngọc ghé vào bên tai Hiểu Hiểu nói thầm một hồi, càng nghe cô nói, Hiểu Hiểu mím bờ môi nhạt sắc càng chặt, hạ nhanh đôi mi dài nhọn đang run rẩy xuống.
“Các người đang nói nhỏ cái gì đó, làm chuyện xấu à?”, Hách Vân Sanh đột nhiên nói tới, khiến hai nguời giật mình nhảy dựng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu trắng bệch, Quách Ngọc lại da mặt dày nói: “Không có cái gì cả, tôi cùng với Hiểu Hiểu bàn chuyện Bảo Bảo nha.”
Dứt lời, Quách Ngọc được Quost tài trợ cười hì hì đi lên phía trước, dẫn đầu tiến vào cửa hàng thời trang dành cho nam.
Hách Vân Sanh đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn Hiểu Hiểu, cũng không nói thêm cái gì, quay người tiến vào cửa hàng, không yên lòng đến xem quần áo. Không đầy một lát, Quách Ngọc xách lấy một bộ trang phục đi tới, đặt trên người Hách Vân Sanh mà không ngừng khoa tay múa chân.
Trên mặt cô đỏ bừng, thoạt nhìn rất hưng phấn, cô nói: “Tổng giám đốc, ngài thử xem bộ y phục này chưa?”
“Tôi không cần mua quần áo.” Hách Vân Sanh hồ nghi nheo mắt lại, một lời bác bỏ.
“Cũng không phải mua cho Hách tổng” Quách Ngọc trừng mắt, “Tôi xem Hách tổng cùng lão công nhà tôi dáng người rất giống, cho nên ngài giúp hắn thử xem.”
Hách Vân Sanh bị Quách Ngọc nhờ cậy như vậy, mặt có chút nóng lên, phát nhiệt, ngoan ngoãn mà cầm quần áo đi tìm phòng thử y phục. Tại nơi Hách vân sanh không thấy, Quách Ngọc đưa mắt liếc Hiểu Hiểu một cái ra hiệu. Hiểu Hiểu không động đậy gì.
Quách Ngọc tiếc rèn không thành sắt mà đẩy Hiểu Hiểu một cái. “Nhanh đi, nếu cậu bây giờ không đi, coi chừng chủ nhân nhà cậu lại tìm nhiều người hấp dẫn hơn đến thay thế cậu đấy!”
Quách Ngọc nói những lời này chỉ là đánh bừa, vừa vặn động đến nơi nội tâm yếu nhất của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu mặt tái nhợt, lúc này không hề do dự nữa, rất nhanh đi theo, ngay lúc Hách Vân Sanh vào phòng thử đồ còn chưa kịp đóng cửa lại,cậu lách người đi vào, kéo cửa lại.
Phòng thử đồ ước chừng một mét vuông, hai người nam nhân cùng vào, lại chen chúc, chỉ có một chút không gian là có thể hoạt động.
Nhưng mà… Một người là cấm dục quá lâu, một người muốn cầu hoan, hai người trăm sông đổ về một biển ở chung một không gian nhỏ như vậy, không khí khó tránh khỏi có chút mập mờ.
Hách Vân Sanh hạ âm thanh hỏi: “Cậu theo vào để làm gì?”
Hiểu Hiểu cúi đầu không nói lời nào.
“Mau đi ra a, tôi thử y phục.”
Hiểu Hiểu bất động.
“Tôi biết ngay là không thể để cho cậu với cái cô Quách Ngọc kia cùng một chỗ mà, nhất định là cô ta nói gì đó với cậu rồi. Thành thật khai báo a, cô ta bảo cậu đến đây làm gì?” Dừng một chút, Hách Vân Sanh nhịn không được lại bỏ thêm một câu, “Tôi dám khẳng định, nhất định không có chuyện gì!”
Ngữ khí Hách Vân sanh rất bất đắc dĩ, trong lòng của anh tức giận, lại không thể cùng một phụ nữ, nhất là phụ nữ có thai đi so đo, anh chỉ có thể thầm mắng mình chủ quan dùng người, tự dẫn sói vào nhà…
Hách Vân Sanh vừa muốn an ủi vài câu, chợt nghe trợ lý kêu to một tiếng, dùng thân thể tròn vo căn bản không phù hợp với tốc độ nhanh nhẹn mà nhảy dựng lên, “Oa, có trai đẹp!”
Một câu này của cô, không chỉ khiến Hách Vân Sanh im lặng, người bị cô gọi “trai đẹp” là Hiểu Hiểu cũng im thin thít. (=’=)
Trợ lý xông xáo đi nhanh qua, một chiêu túm lấy Hiểu Hiểu, đem đồ lau nhà trong tay cậu ném qua một bên, kéo lấy người một lần nữa ngồi ở trên ghế sô pha, “Em trai không phải sợ, chị rất hiền a! Nói cho chị biết, em tên là gì?”
Đối mặt với sự nhiệt tình quá mức của cô nàng, Hiểu Hiểu có chút sợ hãi, cậu vụng trộm liếc qua chủ nhân, thấy chủ nhân đỡ lấy cái trán đối với cậu gật gật đầu, mới dám trả lời: “Hiểu Hiểu.”
“Cái gì ‘Tiểu’?”
“Hiểu, Hiểu Hiểu.”
“…”
Hiểu Hiểu mím miệng, biết rõ người này không để ý tới lời giải thích, bổ sung nói: “ Hiểu trong Tảng Sáng.”
“Hiểu Hiểu? Oa ah, cái tên cậu thật đáng yêu a! Năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?”
“Hai mươi mốt tuổi, qua hết năm là hai mươi hai.”
“Ah!”- Cô lườm Hách Vân Sanh, thầm nói: “Là chưa trưởng thành a…! Tuy nhiên quá mức bình thường để ghép thành đôi, nhưng cũng may người này lớn lên tuyệt sắc!”
“Lại đây lại đây nào, cùng chị nói chuyện, cậu có tiếp xúc qua bạn nữ, hoặc là … bạn trai gì chưa?” Cô nàng trừng lớn con mắt cơ hồ muốn dùng nó để nói lên hết sự tò mò đang muốn bộc phát. Hiểu Hiểu trước giờ chỉ tiếp xúc cùng với là nam nhân, đột nhiên bị một nữ nhân mang theo ánh mắt hiếu kì tột độ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân đều không được tự nhiên.
Hiểu Hiểu muốn cầu cứu, nhìn về phía Hách Vân Sanh, cậu trông thấy khuôn mặt Hách Vân Sanh bây giờ so với đế giày còn muốn đen hơn, cậu sợ hãi mà cúi đầu.
“Đủ rồi Quách Ngọc, cô hỏi quá nhiều a! Cô có chừng có mực một chút cho tôi, cậu ấy là em họ của tôi, không phải như cô nghĩ những cái … bậy bạ kia …” Bậy bạ cái gì, Hách Vân Sanh nói không nên lời, tiếp theo, khí thế chẳng những không giảm mà nói sang chuyện khác, “Hiểu Hiểu lại ngây thơ …, không phát hiện rằng cô có thai, nếu biết cô có con thì̉ bó tay rồi.”
Hiểu Hiểu như được đại xá, đứng lên rất nhanh vọt đến phía sau Hách Vân Sanh, nắm chặt góc áo anh, sợ hãi kêu một tiếng, “… Chủ nhân.”
Hiểu Hiểu nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị “thuận phong nhĩ” của Quách Ngọc nghe thấy được, trên mặt nụ cười càng thêm dâm đãng mà bắt đầu…, “Ah ah ah, còn nói là em họ, chẳng lẽ các người loạn luân? Có quỷ mới tin cậu ta là em họ của Hách tổng, căn bản cũng không có lấy một điểm giống nhau.” Mắt thấy Hách Vân Sanh mặt đen thêm không chỉ một tầng, Quách Ngọc khoát khoát tay bất đắc dĩ nói: “… Tốt rồi tốt rồi, tôi cũng biết rồi, các người không cần phải giải thích. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!”
“Quách Ngọc! Cô không muốn tiền thưởng cuối năm sao?”, cơ trên mặt Hách Vân Sanh co rút lại, đây là lần thứ hai trong ngày anh gọi cả họ và tên của người đắc lực do Quost (*) tài trợ, rồi sau đó tựa hồ chưa hết giận mà hung hăng trừng mắt liếc Hiểu Hiểu, dọa Hiểu Hiểu, khiến cậu “Phù phù” một tiếng quỳ rạp xuống đất, đầu cũng không dám ngẩng lên một cái.
(*) có thế là tên của bên giới thiệu
“Cậu quỳ cái gì mà quỳ!”- Hách vân sanh nâng trán, anh cố gắng giải thích, nhưng mà…tựa hồ Hiểu Hiểu rất không hợp tác, lại để cho sự cố gắng của anh trôi theo dòng nước.
Quách Ngọc được Quost tài trợ là loại người gì chứ? Ở bên Hách vân sanh làm cấp dưới trải qua đã nhiều năm như thế, cũng sớm luyện thành một bộ da mặt như sắt thép, giả vờ không nhìn thấy tóc Hách Vân Sanh vì tức giận mà dựng hết lên, vươn tay dùng sức kéo cánh tay Hiểu Hiểu, nhưng làm sao cũng không kéo được người lên.
Quách Ngọc dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh Hiểu Hiểu, lấy tay vuốt ve cái bụng mình, an ủi: “Hiểu Hiểu nghe lời, không cần sợ, chị bảo hộ cậu, cậu tuyệt đối không được khuất phục dưới uy thế của chủ nhân nhà cậu, phải biết dũng cảm mà phản kháng giữ gìn chủ quyền mình nghe không?”
Hiểu Hiểu lạnh người run rẩy một cái: “Hiểu Hiểu không dám.”
Hách Vân Sanh thở dài. Người đặc trợ này của anh dùng ở đâu cũng đều tốt, hiệu suất công tác cao, năng lực làm việc mạnh mẽ, anh cũng đã sớm quen thuộc, nhưng chỉ có một điểm ── dùng lời của anh mà nói, cô ta là một hủ nữ a… (bạn kìa ^^)
Quách Ngọc trắng mắt liếc Hách vân sanh, “Sao vậy, Hách tổng không phải sớm biết tôi là người ham đam mỹ sao? Ở nhà lại ẩn giấu một tiểu thụ bộ dáng tuyệt thế, không phải là muốn cùng tôi chia sẻ tâm tình vui sướng với anh đấy chứ?”
“Không phải!” Hách Vân Sanh nghiến răng nghiến lợi không nhận, chối phăng, thế nhưng lại có người căn bản là không thèm nghe.
Quách Ngọc vung tay đụng đụng anh, “Đi đi đi, cầm lấy đôi giày trong nhà của Hiểu Hiểu tới cho tôi, tuy là chân tiểu tử này trắng trắng mềm mềm rất mê người, nhưng cũng không thể phô bày chân mà đi dạo phố ah.”
Nói xong, một tay Quách Ngọc xoa xoa đôi chân nhỏ nhắn trắng noãn của Hiểu Hiểu…
Hách Vân Sanh lúc này mới nhớ tới việc chính, phiền muộn đi đến kệ giày tìm cho Hiểu Hiểu một đôi giày mà mình thường xuyên mang. Bị hai người kia huyên náo đau đầu anh căn bản không có chú ý tới người hầu nhỏ của mình đã bị người ta ăn hết đậu hủ.
Ở phía sau Hách Sân Sanh, Hiểu Hiểu đáng thương nhìn bóng lưng chủ nhân nhà mình ngầm chấp nhận để cậu bị khi dễ, khiến cho cậu rơi vào trong tay cô nàng có thai mang tên là ” sói Đam mỹ”, ăn sạch đậu hủ, giãy giụa không được… Hách Vân Sanh cầm một đôi giầy thể thao mang tới, nhìn thấy Quách Ngọc dứt khoát ngồi trên mặt đất, một tay ôm lấy cánh tay của Hiểu Hiểu, một tay ở trên ngực Hiểu Hiểu sờ loạn, trong miệng còn nói: “Hiểu Hiểu không cần phải sợ, chị biết rõ cậu cùng chủ nhân nhà cậu là quan hệ gì, cậu nếu có chỗ nào không hiểu hoặc chủ nhân nhà cậu khi dễ cậu, cậu cũng có thể cùng chị đây tâm sự nha. Nào, nói cho chị biết các người có thường OOXX “này nọ í é í é”, “này nọ í é í é”, lại nhìn Hiểu Hiểu, một bộ dáng uỷ khuất bị người ta OOXX, mím nhanh bờ môi sắc mặt trắng bệch, cũng không dám một chút né tránh nào đối với bàn tay không thành thật kia.
Hách Vân Sanh một hơi cũng không lên nổi, bị sặc, ho khan ra.
── anh sắp bị hai người kia làm cho tức chết.
“Khục khục, Quách Ngọc, cô quá mức rồi đấy! Cô là phụ nữ a, sao có thể như vậy…”
“Phụ nữ thì có chuyện gì? Nếu không phải còn nhớ rõ là còn có lão công, tôi đã sớm đem cậu ấy ăn rồi!”, Quách Ngọc làm như không sao cả nói tiếp.
Và đáp lại cô chính là một tràn tiếng ho khan.
“Khục khục… cô… Khục khục khục khục…”- Hách Vân Sanh ho kịch liệt, “Cậu.. Hiểu Hiểu! Tay chân cậu linh hoạt, tai sao không tránh hả? Cứ như vậy để cho cô ta sờ cậu à?!”
Hiểu Hiểu đáng thương nhìn chủ nhân “… Chủ nhân, Hiểu Hiểu có thể trốn sao?”
“Khục khục… Khục khục khục… Chân là ở trên người của cậu, cậu hỏi tôi làm cái gì?!”
Hách Vân Sanh phiền muộn ngồi ở trên ghế sôpha, đầu kia, Hiểu Hiểu vẫn quỳ trên mặt đất, Quách Ngọc thì ngồi ở bên cạnh Hiểu Hiểu lải nhải không ngừng, căn phòng khá tốt nên tất nhiên sẽ làm nóng tốt, nếu không kéo hai người trên mặt đất đứng dậy, Hách Vân Sanh sẽ phải gặp phiền phức rồi.
Quách Ngọc vẫn một mực hỏi lung tung này kia, Hiểu Hiểu cúi đầu,không ngừng nhìn trộm Hách vân sanh mà đánh giá, cậu mím nhẹ môi không nói một câu, phảng phất như không nghe thấy câu hỏi của Quách Ngọc, cô qua một hồi hưng phấn, mới nhớ tới việc dạo phố bèn kéo lấy hai người con trai xuất phát.
Sau đó, ba con người không có một điểm chung nào cùng nhau này đi dạo phố, tạo thành một phong cảnh hết sức kỳ dị.
Hách vân sanh đi đằng trước nhìn xem vật bày bán, trông thấy đồ nào vừa ý mình sẽ gọi Hiểu Hiểu tới mặc thử.
Mà Quách Ngọc thì kéo lấy Hiểu Hiểu đi phía sau, thấp giọng nói thì thầm một hồi, nếu không phải thấy Hách Vân Sanh sốt ruột trừng hai mắt lên thì sẽ không buông tay.
Hách vân sanh trong nội tâm thật phiền muộn, nhìn Quách Ngọc quấn lấy cánh tay Hiểu Hiểu bộ dạng thân mật như vậy, trông hai người bọn họ mới là một đôi tình nhân cuồng nhiệt mà bên trong là tình cảm sâu nặng, anh cảm thấy mình mới là cái bóng đèn siêu lớn!Hách Vân Sanh bực mình trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu không chỉ một lần, mà Hiểu Hiểu chỉ có thể mím môi dùng khuôn mặt uỷ khuất nhìn anh, cũng không cùng anh nói chuyện, càng không chạy đến túm lấy góc áo anh.
Cuối cùng, Hách Vân Sanh hung hăng không để ý tới hai người phía sau nữa mà đi chỗ khác. Người ta là ngươi tình ta nguyện đấy, anh lại ở chỗ này quan tâm cái gì à?!
Mà phía bên này, vô luận Quách Ngọc nói cái gì, Hiểu Hiểu đều như không nghe thấy, cúi đầu mím môi không nói lời nào, nếu không phải ánh mắt của cậu một mực nhìn theo Hách Vân Sanh, chỉ sợ Quách Ngọc cho là mình dắt theo một con rối hình người mặc cho người khác định đoạt.
Một lúc sau, Quách Ngọc không khỏi nóng nảy, nghi hoặc nhìn thấy rõ ràng tâm trạng Hách Vân Vanh cùng bộ dạng ủy khuất của Hiểu Hiểu, đột nhiên lớn tiếng một câu: “Tôi nói cậu Hiểu Hiểu, cậu không phải còn chưa cùng chủ nhân nhà cậu “này nọ í é í é” qua a?!”
Trông thấy Hiểu Hiểu thần sắc mê mang, Quách Ngọc đổi thành phương pháp hỏi trực tiếp, “Như là cùng chủ nhân nhà cậu ngủ trên giường, phát sinh quan hệ ân ái!”
Hiểu Hiểu nhếch bờ môi nhợt nhạt, cúi đầu xuống, cuối cùng mở miệng, “… Không có.” Điều này liên quan đến bí mật của người khác, hơn nữa Hiểu Hiểu chưa thân thiết với cô…, Tuy Quách Ngọc hỏi,cô nghĩ có thể sẽ không tìm được lời đáp lại, cho nên khi cô nghe được Hiểu Hiểu nói hai chữ đó, trong lúc nhất thời mà kinh ngạc há to miệng, “Không thể nào… cậu bộ dáng tiểu thụ tuyệt sắc như thế này, chủ nhân nhà cậu vậy mà còn có thể nhịn được?! Hách tổng có phải bị bệnh liệt dương hay không a…”
Đừng nhìn Hiểu Hiểu bình thường mang bộ dạng mềm yếu dễ khi dễ, nhưng cái mà cậu không muốn nghe nhất là người khác nói sai về chủ nhân, lúc này sắc mặt cậu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn phản bác nói: “Cô không nên nói bậy, chủ nhân không có bị bệnh liêt dương!”
Tuy Hiểu Hiểu chỉ đụng chạm qua cái dục vọng kia của chủ nhân một lần, hơn nữa cuối cùng bị chủ nhân của cậu phẫn nộ mà đuổi ra, nhưng mà cậu xác định, chủ nhân của cậu không có bất cứ vấn đề gì!
Hiểu Hiểu nói một câu sau âm thanh có chút lớn, không khéo, vừa lúc Hách Vân Sanh mua đồ quay trở lại nghe được, khuôn mặt vừa mới hoà hoãn được một ít lại trở nên đen như đế giày, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiểu Hiểu, cậu thiếu nợ thu thập a?!”
Hiểu Hiểu rất nhanh cúi đầu xuống, mím lấy bờ môi không dám nói thêm một câu nào. Quách Ngọc an ủi Hiểu Hiểu, “Không sợ, Hách tổng không dám đem cậu làm thành cái dạng gì đâu. Cậu nói cho chị, tuy Hách tổng không thích cậu, nhưng mà cậu thì sao? Cậu có thích hay không thích chủ nhân của cậu?”
Hiểu Hiểu mím miệng nhìn lén Hách Vân Sanh, thấy anh không có chú ý tới, rất nhanh nhẹ gật đầu.
“Vậy…” Quách Ngọc mập mờ kéo dài âm điệu, trên mặt biểu lộ âm hiểm, “Vậy cậu có nghĩ muốn cùng chủ nhân nhà cậu… Thân thiết hơn một chút?”
Hiểu Hiểu lại gật đầu, do dự nói: “Nhưng mà … Chủ nhân hình như không thích Hiểu Hiểu a…”
Quách Ngọc khí lớn mà phất tay, một bộ chỉ sợ thiên hạ không loạn “Cậu không thử một lần sao biết chủ nhân cậu không thích cậu, mà không phải bệnh liệt…” Nửa sau câu, bị Hiểu Hiểu khó thấy được sự lợi hại nhìn chằm chằm, nhẹ giọng.
“Được được được, chị không nói tiếp.” Quách Ngọc thỏa hiệp, nhưng không đầy một lát cô lại xen xen nói tới,dụ dỗ cậu: “Hiểu Hiểu, cậu có muốn biết chủ nhân nhà cậu đến cùng có thích cậu hay không? Có nghĩ là muốn cùng chủ nhân tiến triển thêm quan hệ?”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Hiểu Hiểu muốn!”
“Vậy cậu đưa lỗ tai tới đây nghe chị dạy cậu dùng biện pháp tốt…”
Quách Ngọc ghé vào bên tai Hiểu Hiểu nói thầm một hồi, càng nghe cô nói, Hiểu Hiểu mím bờ môi nhạt sắc càng chặt, hạ nhanh đôi mi dài nhọn đang run rẩy xuống.
“Các người đang nói nhỏ cái gì đó, làm chuyện xấu à?”, Hách Vân Sanh đột nhiên nói tới, khiến hai nguời giật mình nhảy dựng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu trắng bệch, Quách Ngọc lại da mặt dày nói: “Không có cái gì cả, tôi cùng với Hiểu Hiểu bàn chuyện Bảo Bảo nha.”
Dứt lời, Quách Ngọc được Quost tài trợ cười hì hì đi lên phía trước, dẫn đầu tiến vào cửa hàng thời trang dành cho nam.
Hách Vân Sanh đứng tại chỗ, nghi hoặc nhìn Hiểu Hiểu, cũng không nói thêm cái gì, quay người tiến vào cửa hàng, không yên lòng đến xem quần áo. Không đầy một lát, Quách Ngọc xách lấy một bộ trang phục đi tới, đặt trên người Hách Vân Sanh mà không ngừng khoa tay múa chân.
Trên mặt cô đỏ bừng, thoạt nhìn rất hưng phấn, cô nói: “Tổng giám đốc, ngài thử xem bộ y phục này chưa?”
“Tôi không cần mua quần áo.” Hách Vân Sanh hồ nghi nheo mắt lại, một lời bác bỏ.
“Cũng không phải mua cho Hách tổng” Quách Ngọc trừng mắt, “Tôi xem Hách tổng cùng lão công nhà tôi dáng người rất giống, cho nên ngài giúp hắn thử xem.”
Hách Vân Sanh bị Quách Ngọc nhờ cậy như vậy, mặt có chút nóng lên, phát nhiệt, ngoan ngoãn mà cầm quần áo đi tìm phòng thử y phục. Tại nơi Hách vân sanh không thấy, Quách Ngọc đưa mắt liếc Hiểu Hiểu một cái ra hiệu. Hiểu Hiểu không động đậy gì.
Quách Ngọc tiếc rèn không thành sắt mà đẩy Hiểu Hiểu một cái. “Nhanh đi, nếu cậu bây giờ không đi, coi chừng chủ nhân nhà cậu lại tìm nhiều người hấp dẫn hơn đến thay thế cậu đấy!”
Quách Ngọc nói những lời này chỉ là đánh bừa, vừa vặn động đến nơi nội tâm yếu nhất của Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu mặt tái nhợt, lúc này không hề do dự nữa, rất nhanh đi theo, ngay lúc Hách Vân Sanh vào phòng thử đồ còn chưa kịp đóng cửa lại,cậu lách người đi vào, kéo cửa lại.
Phòng thử đồ ước chừng một mét vuông, hai người nam nhân cùng vào, lại chen chúc, chỉ có một chút không gian là có thể hoạt động.
Nhưng mà… Một người là cấm dục quá lâu, một người muốn cầu hoan, hai người trăm sông đổ về một biển ở chung một không gian nhỏ như vậy, không khí khó tránh khỏi có chút mập mờ.
Hách Vân Sanh hạ âm thanh hỏi: “Cậu theo vào để làm gì?”
Hiểu Hiểu cúi đầu không nói lời nào.
“Mau đi ra a, tôi thử y phục.”
Hiểu Hiểu bất động.
“Tôi biết ngay là không thể để cho cậu với cái cô Quách Ngọc kia cùng một chỗ mà, nhất định là cô ta nói gì đó với cậu rồi. Thành thật khai báo a, cô ta bảo cậu đến đây làm gì?” Dừng một chút, Hách Vân Sanh nhịn không được lại bỏ thêm một câu, “Tôi dám khẳng định, nhất định không có chuyện gì!”
Ngữ khí Hách Vân sanh rất bất đắc dĩ, trong lòng của anh tức giận, lại không thể cùng một phụ nữ, nhất là phụ nữ có thai đi so đo, anh chỉ có thể thầm mắng mình chủ quan dùng người, tự dẫn sói vào nhà…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook