Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 93: Tự đeo vào đi
“Tra công” Vương Siêu bị Vương Tề đập cho một trận, ủ rũ bỏ đi.
Hắn không về nhà mà chạy qua chỗ Tạ Trúc Tinh, tới dưới lầu mới gọi điện thoại cho cậu.
Tạ Trúc Tinh bắt máy, chẳng nói tiếng nào.
Vương Siêu, “Alo? Alo alo alo? Alooooo!”
Tạ Trúc Tinh, “… Đây, cái gì?”
Vương Siêu ngượng ngùng nói, “Anh đang ở dưới lầu nhà mình nè.”
Tạ Trúc Tinh tức giận, “Gọi anh tới ăn tối, giờ đã mấy giờ? Ăn xong từ hồi nào, ba mẹ em ngủ hết rồi.”
Vương Siêu đâu phải tới ăn cơm, “Em xuống dưới chơi với anh chút đi?”
Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Em cũng muốn ngủ.”
Vương Siêu giả bộ đáng thương, “Đừng mà, hơn một tuần rồi anh chưa gặp em.”
Một lát sau Tạ Trúc Tinh đi xuống, mặc áo khoác màu tím, không kéo dây kéo, bên trong là áo thun đen, mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.
Vương Siêu vừa thấy cậu liền cười, lấy lòng hỏi, “Này, áo khoác này của anh đúng không?”
Tạ Trúc Tinh làm như không để ý tới hắn, “Lấy đại một cái trong tủ ra mặc thôi, gọi em xuống chơi cái gì? Tối thui rồi có gì hay mà chơi?”
Vương Siêu vô cùng không biết xấu hổ, “Anh nè, chơi anh vui lắm đó.”
Tạ Trúc Tinh, “… Biến.” Làm bộ như định mở cửa xuống xe.
Vương Siêu vội vàng kéo cậu lại, “Còn tức giận hả?”
Tạ Trúc Tinh vốn không phải muốn đi thật, ngồi yên ở đó, không đẩy cửa xe ra nữa.
Vương Siêu cực kỳ chân chó tóm lấy vai cậu, “Hôm nay anh thật sự có việc không tới được mà.”
Hắn ăn mặc rất chỉnh chu, Tạ Trúc Tinh cũng tin hắn có việc thật, nhưng đã ôm cục tức hơn nửa ngày sắc mặt không thể vụt một phát vui lên được, lạnh mặt hỏi, “Anh đây là đi thảm đỏ hả?”
Vương Siêu đáp, “Đâu có, anh đi dự tiệc với anh cả, trước khi em gọi cho anh anh đã lỡ hẹn rồi.”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn hắn, “Nếu không có hẹn thì anh sẽ tới?”
Vương Siêu vội nói, “Đương nhiên rồi!”
Tạ Trúc Tinh, “Thôi đi, cho dù không có hẹn thì anh cũng chẳng muốn tới.”
Vương Siêu khẽ cắn răng, làm như tráng sĩ chặt tay, “Nếu không bây giờ anh lên nhà?”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cố tỏ ra mình không hề căng thẳng chút nào, nhưng hầu kết lại lên xuống liên tục, rất sợ Tạ Trúc Tinh sẽ bảo hắn lên thật.
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn như vậy cũng vừa bực vừa buồn cười, “Thôi khỏi, hai người họ ngủ hết rồi.”
Quả nhiên Vương Siêu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Trúc Tinh cười lạnh một tiếng.
Vương Siêu, “… Không thì ngày mai? Mai em có việc gì không?”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy hơi sai sai, hỏi, “Anh lén em làm cái gì rồi?”
Vương Siêu đấm vào vai cậu một phát, chột dạ, “Anh có thể làm gì chứ?”
Tạ Trúc Tinh đưa tay tóm lấy cổ áo hắn kéo hắn lại gần, ngửi một vòng quanh cổ và vạt áo hắn, không ngửi thấy mùi nước hoa.
Vương Siêu, “Đã bảo là đi với anh cả anh rồi, trước mặt ổng anh dám làm gì? Hơn nữa trên bàn cũng không có phụ nữ.”
Tạ Trúc Tinh luôn cảm thấy hắn có gì gạt mình, “Đang yên đang lành sao lại gọi anh đi dự tiệc chung? Có những ai?”
Vương Siêu nói một nửa, “Là nhóm làm bên điện ảnh của ổng, X tổng Y tổng gì đó, bảo là có bộ phim điện ảnh Disney, anh của anh muốn anh hát nhạc phim tiếng Trung.”
Hắn không nhắc tới vụ phim siêu anh hùng, một là không muốn Tạ Trúc Tinh biết hắn đứng giữa phá bĩnh, hai là nếu Tạ Trúc Tinh biết đây là cơ hội Vương Tề giúp đỡ mới có được, chắc chắn sẽ không vui.
Vừa nghe là nhạc phim Disney, Tạ Trúc Tinh lập tức mừng thay cho hắn, còn khen hắn, “Thành tích bài hát mới của anh rất tốt, cho dù không có anh anh hỗ trợ thì tìm anh hát cũng hợp lý thôi.”
Vương Siêu nghe xong liền đắc ý.
Tạ Trúc Tinh lại nói, “Ngày mai em có thông cáo, sợ tối không về kịp, ngày mốt anh tới ăn cơm đi, em sẽ nói trước với mẹ, để mẹ làm vằn thắn cho anh.”
Vương Siêu, “… Được thôi.”
Hôm sau là chủ nhật, Vương Siêu rủ Ngạn Dung đi mua quần áo mới với mình.
Ngạn Dung nói, “Trong tủ anh nhiều quần áo như vậy rồi, còn mua nữa?”
Vương Siêu lúng túng kể, “Bạn trai anh, kêu anh ngày mai tới ra mắt ba mẹ ẻm.”
Ngạn Dung đột nhiên hưng phấn, “Wow!!”
Vương Siêu, “… Em wow cái gì mà wow?”
Ngạn Dung hâm mộ nói, “Bạn trai anh tốt ghê!”
Vương Siêu oán giận, “Tốt gì mà tốt? Anh không muốn gặp ba mẹ ẻm mới trốn về nhà nè, ẻm cứ phải bắt anh gặp.”
Ngạn Dung một tay chống nạnh một tay chỉ vào người hắn, “Anh thật là không biết điều chút nào.”
Vương Siêu, “Cái gì mà anh không biết điều? Thằng nhóc như em biết cái gì?”
Cậu nhóc nói, “Nhà bạn trai anh không phải ở Bắc Kinh, ba mẹ người ta lặn lội đường xa tới anh lại trốn tránh không gặp, có phải là không biết điều không? Em cực kỳ muốn gặp ba mẹ anh nè, anh của anh lại chẳng cho em gặp, bạn trai anh thiệt là tốt.”
Vương Siêu, “…”
Hắn hết biết phải nói gì, an ủi qua loa, “Anh hai anh cảm thấy em còn nhỏ tuổi nên không dám cho ba anh biết, nếu không ba anh còn không đánh gãy chân ổng.”
Ngạn Dung, “Không phải đâu, ảnh không sợ ăn đòn chút nào, ảnh chỉ muốn lên giường với em mà thôi.”
Tiếng Trung của cậu hơi lộn xộn, Vương Siêu không hiểu ra sao bèn nói đại, “Em lớn lên thế này, ổng muốn lên giường với em có gì sai đâu.”
Ngạn Dung tức giận, “Người Trung Quốc ra mắt ba mẹ chính là muốn kết hôn, ảnh thì tới anh cả của anh cũng không cho em gặp, ảnh vốn không có thích em, ảnh không muốn kết hôn với em, cũng không muốn ở bên cạnh em vĩnh viễn, chờ em lớn rồi ảnh sẽ không cần em nữa, em biết mà.”
Vương Siêu ngơ ngác, “Thằng nhóc nhà em, cả ngày toàn nghĩ cái gì thế… Ai nói với em gặp ba mẹ chính là muốn kết hôn?”
Ngạn Dung nói, “Chứ còn gì nữa? Thầy giáo dạy văn của em nói vậy đó.”
Vương Siêu, “…” Thầy dạy văn trâu bò ghê.
Tới ngày hẹn.
Tạ Trúc Tinh ở nhà, vừa cùng cha mẹ làm vằn thắn, vừa kể cho hai người nghe về Vương Siêu, “Điều kiện gia đình anh ấy rất tốt, phía trên có hai người anh, được chìu từ nhỏ tới lớn, không biết nói chuyện với cư xử cho lắm, nhưng mà nội tâm rất tốt, người không có thói hư tật xấu gì, nói gì ảnh cũng nghe lời, giống như một đứa nhóc vậy, làm ầm ĩ một trận rồi thôi chứ không thù dai, dỗ vài câu là quên hết, ngốc nghếch.”
Tự cậu vừa nói vừa cười, trong giọng nói ánh mắt ý cười đều đong đầy tình yêu.
Cha mẹ cậu nghe xong khẽ lắc đầu, may mà lúc trước không lấy gậy đánh uyên ương, đã thế này rồi còn đánh tan được sao? Đánh không nổi.
Vương Siêu đến cửa rồi lại chẳng dám vào, nhắn WeChat cho Tạ Trúc Tinh, “Em ra ngoài chút.”
Tạ Trúc Tinh trả lời hắn, “Anh vào đi.”
Vương Siêu, “Em ra ngoài trước!”
Tạ Trúc Tinh đi từ trong nhà ra, Vương Siêu đứng ngoài cửa gặm móng tay, bên chân là mấy túi quà to. Tạ Trúc Tinh định kéo hắn vào thì hắn liền lí nhí nói, “Chờ chút! Đóng cửa lại đã!”
Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn đang sợ, bảo, “Đã tới cửa rồi còn sợ gì nữa?”
Mặt Vương Siêu đỏ bừng, tay đút túi.
Tạ Trúc Tinh, “???”
Vương Siêu rút tay ra, ném cái gì đó vào lồng ngực Tạ Trúc Tinh, nói, “Cho e!”
Tạ Trúc Tinh khó hiểu chụp lấy, là một hộp nhẫn, giật mình ngẩng đầu nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu, “… Nhìn gì mà nhìn? Tự đeo vào đi.”
Hắn không về nhà mà chạy qua chỗ Tạ Trúc Tinh, tới dưới lầu mới gọi điện thoại cho cậu.
Tạ Trúc Tinh bắt máy, chẳng nói tiếng nào.
Vương Siêu, “Alo? Alo alo alo? Alooooo!”
Tạ Trúc Tinh, “… Đây, cái gì?”
Vương Siêu ngượng ngùng nói, “Anh đang ở dưới lầu nhà mình nè.”
Tạ Trúc Tinh tức giận, “Gọi anh tới ăn tối, giờ đã mấy giờ? Ăn xong từ hồi nào, ba mẹ em ngủ hết rồi.”
Vương Siêu đâu phải tới ăn cơm, “Em xuống dưới chơi với anh chút đi?”
Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Em cũng muốn ngủ.”
Vương Siêu giả bộ đáng thương, “Đừng mà, hơn một tuần rồi anh chưa gặp em.”
Một lát sau Tạ Trúc Tinh đi xuống, mặc áo khoác màu tím, không kéo dây kéo, bên trong là áo thun đen, mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.
Vương Siêu vừa thấy cậu liền cười, lấy lòng hỏi, “Này, áo khoác này của anh đúng không?”
Tạ Trúc Tinh làm như không để ý tới hắn, “Lấy đại một cái trong tủ ra mặc thôi, gọi em xuống chơi cái gì? Tối thui rồi có gì hay mà chơi?”
Vương Siêu vô cùng không biết xấu hổ, “Anh nè, chơi anh vui lắm đó.”
Tạ Trúc Tinh, “… Biến.” Làm bộ như định mở cửa xuống xe.
Vương Siêu vội vàng kéo cậu lại, “Còn tức giận hả?”
Tạ Trúc Tinh vốn không phải muốn đi thật, ngồi yên ở đó, không đẩy cửa xe ra nữa.
Vương Siêu cực kỳ chân chó tóm lấy vai cậu, “Hôm nay anh thật sự có việc không tới được mà.”
Hắn ăn mặc rất chỉnh chu, Tạ Trúc Tinh cũng tin hắn có việc thật, nhưng đã ôm cục tức hơn nửa ngày sắc mặt không thể vụt một phát vui lên được, lạnh mặt hỏi, “Anh đây là đi thảm đỏ hả?”
Vương Siêu đáp, “Đâu có, anh đi dự tiệc với anh cả, trước khi em gọi cho anh anh đã lỡ hẹn rồi.”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn hắn, “Nếu không có hẹn thì anh sẽ tới?”
Vương Siêu vội nói, “Đương nhiên rồi!”
Tạ Trúc Tinh, “Thôi đi, cho dù không có hẹn thì anh cũng chẳng muốn tới.”
Vương Siêu khẽ cắn răng, làm như tráng sĩ chặt tay, “Nếu không bây giờ anh lên nhà?”
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cố tỏ ra mình không hề căng thẳng chút nào, nhưng hầu kết lại lên xuống liên tục, rất sợ Tạ Trúc Tinh sẽ bảo hắn lên thật.
Tạ Trúc Tinh nhìn hắn như vậy cũng vừa bực vừa buồn cười, “Thôi khỏi, hai người họ ngủ hết rồi.”
Quả nhiên Vương Siêu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Trúc Tinh cười lạnh một tiếng.
Vương Siêu, “… Không thì ngày mai? Mai em có việc gì không?”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy hơi sai sai, hỏi, “Anh lén em làm cái gì rồi?”
Vương Siêu đấm vào vai cậu một phát, chột dạ, “Anh có thể làm gì chứ?”
Tạ Trúc Tinh đưa tay tóm lấy cổ áo hắn kéo hắn lại gần, ngửi một vòng quanh cổ và vạt áo hắn, không ngửi thấy mùi nước hoa.
Vương Siêu, “Đã bảo là đi với anh cả anh rồi, trước mặt ổng anh dám làm gì? Hơn nữa trên bàn cũng không có phụ nữ.”
Tạ Trúc Tinh luôn cảm thấy hắn có gì gạt mình, “Đang yên đang lành sao lại gọi anh đi dự tiệc chung? Có những ai?”
Vương Siêu nói một nửa, “Là nhóm làm bên điện ảnh của ổng, X tổng Y tổng gì đó, bảo là có bộ phim điện ảnh Disney, anh của anh muốn anh hát nhạc phim tiếng Trung.”
Hắn không nhắc tới vụ phim siêu anh hùng, một là không muốn Tạ Trúc Tinh biết hắn đứng giữa phá bĩnh, hai là nếu Tạ Trúc Tinh biết đây là cơ hội Vương Tề giúp đỡ mới có được, chắc chắn sẽ không vui.
Vừa nghe là nhạc phim Disney, Tạ Trúc Tinh lập tức mừng thay cho hắn, còn khen hắn, “Thành tích bài hát mới của anh rất tốt, cho dù không có anh anh hỗ trợ thì tìm anh hát cũng hợp lý thôi.”
Vương Siêu nghe xong liền đắc ý.
Tạ Trúc Tinh lại nói, “Ngày mai em có thông cáo, sợ tối không về kịp, ngày mốt anh tới ăn cơm đi, em sẽ nói trước với mẹ, để mẹ làm vằn thắn cho anh.”
Vương Siêu, “… Được thôi.”
Hôm sau là chủ nhật, Vương Siêu rủ Ngạn Dung đi mua quần áo mới với mình.
Ngạn Dung nói, “Trong tủ anh nhiều quần áo như vậy rồi, còn mua nữa?”
Vương Siêu lúng túng kể, “Bạn trai anh, kêu anh ngày mai tới ra mắt ba mẹ ẻm.”
Ngạn Dung đột nhiên hưng phấn, “Wow!!”
Vương Siêu, “… Em wow cái gì mà wow?”
Ngạn Dung hâm mộ nói, “Bạn trai anh tốt ghê!”
Vương Siêu oán giận, “Tốt gì mà tốt? Anh không muốn gặp ba mẹ ẻm mới trốn về nhà nè, ẻm cứ phải bắt anh gặp.”
Ngạn Dung một tay chống nạnh một tay chỉ vào người hắn, “Anh thật là không biết điều chút nào.”
Vương Siêu, “Cái gì mà anh không biết điều? Thằng nhóc như em biết cái gì?”
Cậu nhóc nói, “Nhà bạn trai anh không phải ở Bắc Kinh, ba mẹ người ta lặn lội đường xa tới anh lại trốn tránh không gặp, có phải là không biết điều không? Em cực kỳ muốn gặp ba mẹ anh nè, anh của anh lại chẳng cho em gặp, bạn trai anh thiệt là tốt.”
Vương Siêu, “…”
Hắn hết biết phải nói gì, an ủi qua loa, “Anh hai anh cảm thấy em còn nhỏ tuổi nên không dám cho ba anh biết, nếu không ba anh còn không đánh gãy chân ổng.”
Ngạn Dung, “Không phải đâu, ảnh không sợ ăn đòn chút nào, ảnh chỉ muốn lên giường với em mà thôi.”
Tiếng Trung của cậu hơi lộn xộn, Vương Siêu không hiểu ra sao bèn nói đại, “Em lớn lên thế này, ổng muốn lên giường với em có gì sai đâu.”
Ngạn Dung tức giận, “Người Trung Quốc ra mắt ba mẹ chính là muốn kết hôn, ảnh thì tới anh cả của anh cũng không cho em gặp, ảnh vốn không có thích em, ảnh không muốn kết hôn với em, cũng không muốn ở bên cạnh em vĩnh viễn, chờ em lớn rồi ảnh sẽ không cần em nữa, em biết mà.”
Vương Siêu ngơ ngác, “Thằng nhóc nhà em, cả ngày toàn nghĩ cái gì thế… Ai nói với em gặp ba mẹ chính là muốn kết hôn?”
Ngạn Dung nói, “Chứ còn gì nữa? Thầy giáo dạy văn của em nói vậy đó.”
Vương Siêu, “…” Thầy dạy văn trâu bò ghê.
Tới ngày hẹn.
Tạ Trúc Tinh ở nhà, vừa cùng cha mẹ làm vằn thắn, vừa kể cho hai người nghe về Vương Siêu, “Điều kiện gia đình anh ấy rất tốt, phía trên có hai người anh, được chìu từ nhỏ tới lớn, không biết nói chuyện với cư xử cho lắm, nhưng mà nội tâm rất tốt, người không có thói hư tật xấu gì, nói gì ảnh cũng nghe lời, giống như một đứa nhóc vậy, làm ầm ĩ một trận rồi thôi chứ không thù dai, dỗ vài câu là quên hết, ngốc nghếch.”
Tự cậu vừa nói vừa cười, trong giọng nói ánh mắt ý cười đều đong đầy tình yêu.
Cha mẹ cậu nghe xong khẽ lắc đầu, may mà lúc trước không lấy gậy đánh uyên ương, đã thế này rồi còn đánh tan được sao? Đánh không nổi.
Vương Siêu đến cửa rồi lại chẳng dám vào, nhắn WeChat cho Tạ Trúc Tinh, “Em ra ngoài chút.”
Tạ Trúc Tinh trả lời hắn, “Anh vào đi.”
Vương Siêu, “Em ra ngoài trước!”
Tạ Trúc Tinh đi từ trong nhà ra, Vương Siêu đứng ngoài cửa gặm móng tay, bên chân là mấy túi quà to. Tạ Trúc Tinh định kéo hắn vào thì hắn liền lí nhí nói, “Chờ chút! Đóng cửa lại đã!”
Tạ Trúc Tinh cho rằng hắn đang sợ, bảo, “Đã tới cửa rồi còn sợ gì nữa?”
Mặt Vương Siêu đỏ bừng, tay đút túi.
Tạ Trúc Tinh, “???”
Vương Siêu rút tay ra, ném cái gì đó vào lồng ngực Tạ Trúc Tinh, nói, “Cho e!”
Tạ Trúc Tinh khó hiểu chụp lấy, là một hộp nhẫn, giật mình ngẩng đầu nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu, “… Nhìn gì mà nhìn? Tự đeo vào đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook