Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 58: Căn nhà tồi tàn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàn thành xong tạo hình tổng thể, nhân lúc còn nóng hổi, buổi chiều chụp ảnh tuyên truyền luôn.
Chụp riêng mỗi người thì ổn, tới lúc chụp chung cả sáu mạng, để cho màu sắc tổng thể được hài hoà, thợ chụp ảnh bảo hai người Tạ Vương đứng tách riêng ra, để Trình Diệu đứng giữa hai người.
Vương Siêu không muốn, nhất định phải đứng sát cạnh bên Tạ Trúc Tinh mới chịu.
Trình Diệu cũng chả ham đứng giữa hai người nhà người ta, mặt như đưa đám.
Lưu Thông Minh dõi theo toàn bộ quá trình nãy giờ, lên tiếng, “Đứng chung thì đứng chung, để Leo đội mũ, màu sắc tươi sáng một chút.”
Thợ chụp ảnh bảo trợ lý đi tìm một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng.
Vương Siêu không ưng lắm, miễn cưỡng đội lên, kêu Tạ Trúc Tinh nhìn thử.
Da hắn vốn trắng, đội cái mũ màu này thật ra rất dễ nhìn, Tạ Trúc Tinh bảo, “Không tệ.”
Vương Siêu không bỏ xuống nữa.
Chụp ảnh tuyên truyền xong thì trời cũng tối, mọi người ra về, hôm nay Vương Siêu không lái xe, hai người Tạ Vương cùng các thành viên khác leo lên chung một chiếc xe bảo mẫu, tài xế đưa bọn họ về.
Tạ Trúc Tinh lên xe cuối cùng đang định sập cửa thì Lưu Thông Minh chạy tới, bảo muốn đi ké, xe của y mang đi sửa rồi.
Xe bảo mẫu lăn bánh, tất cả mọi người đều yên lặng, chẳng hề có ý muốn giao lưu với người đại diện mới.
Lưu Thông Minh chủ động hỏi, “Các cậu ở đâu thế?”
Ngoại trừ trưởng nhóm đang chơi game, tất cả mọi người đều trả lời.
Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi ở Cảm Lãm thành, trưởng nhóm ở Vọng Kinh Tây viên.”
Cậu và Vương Siêu cùng ngồi sau lưng Lưu Thông Minh.
Lưu Thông Minh xoay người lại, cười nói, “Cậu ở Cảm Lãm thành hả? Khéo ghê, tôi có một thằng em họ cũng ở đó.”
Tạ Trúc Tinh khách khí đáp, “Khéo thật.”
Lưu Thông Minh nói thêm, “Em họ tôi cũng là người trong nghề, nó làm trợ lý nghệ sĩ, nói không chừng hai cậu còn từng gặp mặt đó.”
Đầu óc Tạ Trúc Tinh xoay một phát, “Không phải Triệu Chính Nghĩa chứ?” Hai cái tên này nghe cũng có vẻ thân thích ghê.
Lưu Thông Minh giật mình một cách vô cùng dối trá, “Hả? Các cậu quen nhau à?”
Tạ Trúc Tinh đành phải giả bộ không nhận ra, đáp, “Tôi và Tiểu Triệu là bạn cùng nhà.”
Lưu Thông Minh thuận thế bảo, “Vậy cũng thật đúng lúc, lát nữa tôi xuống xe chung với cậu, đến thăm nhà hai người chút, khá lâu rồi chưa gặp thằng em họ tôi.”
Y biết nhân vật quan trọng nhất cái nhóm này là Tạ Trúc Tinh, có ý muốn mau chóng làm thân với cậu.
Nhưng Tạ Trúc Tinh vốn đâu định về Cảm Lãm thành, đã rất lâu rồi cậu chưa về đó, uyển chuyển đáp, “Dạo này tôi không hay về Cảm Lãm thành.”
Lưu Thông Minh có nghe Triệu Chính Nghĩa kể về vụ này, còn nhiều chuyện bảo “có thể Tiểu Tạ có bạn gái”, tiện đà nói, “Đang yêu hả? Cậu đừng lo lắng, công ty không có quy định cấm yêu đương, tôi cũng đâu phải lão già.”
Trong xe im lặng một cách vi diệu.
Mấy thành viên IceDream đưa mắt nhìn nhau.
Lưu Thông Minh làm người đại diện cho bọn họ là chuyện ván đã đóng thuyền, tình yêu của trưởng nhóm với Tạ Trúc Tinh chắc cũng chẳng giấu được bao lâu, so với việc đợi tới lúc đó bị người bóc ra, chi bằng bây giờ chủ động một chút, nói cho ông anh mặt baby này biết luôn.
Lưu Thông Minh nhận ra có vấn đề, lòng sinh nghi hỏi, “Trước khi D.K nghỉ việc có biết việc này không?”
Tạ Trúc Tinh thừa nhận mình đang yêu đương, đáp, “Anh Khôn cũng biết.”
Lưu Thông Minh nghe xong có chút yên tâm, D.K không có lấy gậy đánh uyên ương, chắc là sẽ không tạo thành phiền phức gì, liền làm bộ hời hợt hỏi một câu, “Không phải người trong nghề chứ?”
Tạ Trúc Tinh lại đáp, “Là người trong nghề.”
Lưu Thông Minh nhíu mày lại, “Là nghệ sĩ?”
Tạ Trúc Tinh gật gật đầu.
Quý Kiệt nói đỡ, “Là ca sĩ.”
Trình Diệu cũng nói, “Lại còn là nhóm nhạc thần tượng.”
Lưu Thông Minh, “… Không phải Huy Tinh chứ?”
Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục trăm miệng một lời, “Chính là Huy Tinh.”
Trong đầu Lưu Thông Minh điểm qua một lần hai nhóm nhạc nữ dưới trướng công ty, chấp nhận số phận hỏi, “Là ai?”
Vương Siêu ngồi chơi game sau lưng y nãy giờ đột nhiên vỗ y một phát.
Y quay đầu, “???”
Vẻ mặt Vương Siêu đầy đắc ý, “Chính là tôi nè.”
Lưu Thông Minh, “… Hả.”
Một mình y xuống Cảm Lãm thành, đi thẳng tới nhà thằng em họ, lôi thằng nhóc không có mắt nhìn ra quạt một trận.
Cả người Triệu Chính Nghĩa đều không ổn, nhớ lại vụ mình nghe lỏm góc tường người ta hồi năm ngoái, rốt cuộc lúc đó bên cách vách đang làm gì? Vốn đâu phải đánh nhau gì đâu!
Lưu Thông Minh cũng không phải người tầm thường, nhanh chóng tiếp nhận sự thực trong nhóm có người chơi gay.
Ban đầu trong lòng mấy thành viên IceDream vẫn có chút nghi ngờ y, về sau trong lúc quay MV và chế tác hậu kỳ mới dần dần nhận thấy y là người đại diện rất đạt chuẩn, làm việc lưu loát, khả năng quyết định và hành động đều rất ổn, giao tiếp với nhân viên làm việc cũng rất có kinh nghiệm và phương pháp, tuy rằng vì nguyên nhân khách quan là tuổi tác và từng trải mà khí thế quả thật còn hơi thua kém Đoạn Nhất Khôn, nhưng cũng khá tương tự, Đoạn Nhất Khôn là kẻ khôn khéo lộ hẳn ra ngoài, người nào nói chuyện riêng với y đều phải thường xuyên căng thẳng tinh thần, còn làm việc với Lưu Thông Minh thật ra vẫn thoải mái tự nhiên hơn Đoạn Nhất Khôn một chút.
Trước khi Đoạn Nhất Khôn nghỉ việc, tất cả công đoạn chuẩn bị cho album thứ hai của IceDream cơ bản đã vào vị trí, Lưu Thông Minh nhảy dù xuống lúc này chẳng khác gì nhặt được món hời lớn để sẵn. Đương nhiên cũng có thể là củ khoai lang nóng phỏng tay. IceDream đã tích lũy được tiếng tăm khá lớn, nếu album thứ hai này mà flop, Lưu Thông Minh sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích, còn nếu như bùng nổ, người ta hơn phân nửa đều cho rằng công lao là của Đoạn Nhất Khôn.
Có điều bản thân Lưu Thông Minh hình như lại chẳng mấy quan tâm tới vấn đề này, ngày nào cũng vui cười hớn hở, dáng vẻ như chẳng hề có áp lực.
Ngày 30 tháng 4 năm 2015, teaser MV bài hát chủ đề “Tình yêu là cái quỷ gì” từ album thứ hai của IceDream được ra mắt, teaser chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng nhờ hình tượng đột phá thị giác của sáu thành viên, cùng với âm nhạc thay đổi trái ngược với album đầu tiên đã tạo thành tiếng vang rất lớn trong cộng đồng fan, fan có kính lọc, hô to đẹp trai tung trời, có điều tạo hình khoa trương theo phong cách rock and roll thế này không phải ai cũng tiếp thu được, có một số người qua đường lập tức trào phúng là y như HKT*, là không chính thống, fan hâm mộ đương nhiên không phục, có điều lại sợ nếu làm căng sẽ khiến cục cưng nhà mình rước thêm anti, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, yên lặng bấm like cho người mình, dọn sạch bình luận, thỉnh thoảng có vài bình luận không quá sắc bén của người qua đường thì mới vội vàng xông lên như ong vỡ tổ mà biện bạch “Các anh nhà tui cố gắng như nào, cảm ơn bạn đã chú ý đến họ”, có thể nói là chịu nhục vì cục cưng, lòng ôm tình yêu lớn, cảm thiên động địa. Cho dù là fan nhóm, fan only hay là fan couple cũng đều lên tinh thần chuẩn bị đón chờ album thứ hai, diễn đàn nào cũng đưa ra hướng dẫn liên hợp, giơ bảng hô xung phong một cách rất có tổ chức có kỷ luật.
Nguyên văn là 洗剪吹 – tẩy tiễn xuy, tui không hiểu nghĩa nhưng search hình thì ra HKT luôn đó, cho tấm hình để các thím dễ tưởng tượng nè 乁( ˙ ω˙乁)
Tiếng lòng muốn có fan couple của trưởng nhóm Leo không được fan nghe thấy, fan của hắn với fan của Tomas còn war nhau trong phạm vi nhỏ, ai cũng cho rằng cục cưng nhà mình để đầu trắng đẹp trai hơn một bậc, chế giễu đối phương là bắt chước bừa theo. Có điều lần này cũng không chiến quá lâu, bởi vì không rảnh.
Ngày 10 tháng 5, “Tình yêu là cái quỷ gì” chính thức ra mắt.
Ngày đầu tiên bài mới tung ra, thu được không ít bình luận trái chiều, ngoại trừ tranh luận về ngoại hình thì ca từ của bài hát cũng bị nghi ngờ là quá mức ướt át.
Ngày thứ hai, chiều gió bắt đầu thay đổi, không ít người nói rằng bài hát này có độc, sau khi nghe xong cứ không nhịn nổi mà muốn hát mấy câu.
Ngày thứ ba, weibo của các blogger âm nhạc nổi tiếng lục tục đánh giá bài hát mới của IceDream, có khen có chê, mười vị trí top đầu weibo hôm đó tới bốn mục có nội dung liên quan, sau đó sức lan truyền của bài hát này bắt đầu bùng nổ.
Một tuần sau, “Tình yêu là cái quỷ gì” leo lên top 1 các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.
Sân khấu biểu diễn đầu tiên của bài hát mới được chọn là vào tối trao giải College Student Film Festival*, bộ phim Tạ Trúc Tinh đóng lần trước được đề cử giải “Phim hài kịch được yêu thích nhất”, bản thân cậu cũng được đưa vào danh sách đề cử “Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất”.
* Liên hoan phim sinh viên đại học Bắc Kinh, viết tắt BCSFF, lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1993, được tổ chức bởi Đại học Sư phạm Bắc Kinh và Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình thành phố Bắc Kinh. (Wikipedia)
Đương nhiên cuối cùng vẫn không giành được giải, nếu thật sự chọn cậu thì sợ là cái liên hoan phim này bị chửi chết luôn.
Nhưng IceDream vẫn là điểm sáng lớn nhất buổi trao giải này, năm phút bọn họ lên sân khấu biểu diễn cũng là năm phút có số người xem livestream cao nhất, trong vòng nửa tiếng trước và sau khi bọn họ biểu diễn, đạn mạc* đen nghìn nghịt toàn là “Cái quỷ gì”, người qua đường không hiểu rõ còn tưởng liên hoan phim bị hack.
弹幕 – đạn mạc
“Cái quỷ gì” ra mắt hơn một tháng, ca khúc chủ đề vẫn cứ đứng top, tên tuổi của IceDream tăng mạnh, lời mời đại ngôn và thông cáo gửi tới dồn dập.
Sau khi nhận đại diện cho cho một app thương mại điện tử nổi tiếng, gương mặt của bọn họ bắt đầu che ngợp bầu trời, xuất hiện khắp các website lớn và các bảng quảng cáo trên tàu điện ngầm cùng các phương tiện giao thông công cộng, ra ngoài vứt rác cũng có thể được dì hàng xóm nhận ra.
Thực ra trước giờ sáu người đều cho rằng mình đã nổi rồi, tới giờ phút này rốt cuộc mới biết cảm giác “hot” thực sự là như thế nào — để kiểm tra xem thần tượng trẻ có hot chưa, không phải là coi anh ta/ cô ta có lên top search rồi đứng đầu cả ngày hay không, mà là phải hỏi xem mẹ bạn có biết anh ta/ cô ta hay không.
Kèm theo tên tuổi nóng sốt, mùa hè lại tới nữa rồi.
Tạ Trúc Tinh đã không còn thuê chung với Triệu Chính Nghĩa, vẫn ở bên chỗ Vương Siêu.
Cậu không đề cập tới việc chuyển đi chỗ khác, Vương Siêu lại càng không nhắc.
Vương Siêu thỉnh thoảng sẽ nghĩ, không phải Tiểu Tạ nói muốn mua nhà ở cùng nhau sao? Khi nào mới mua đây ta? Nhưng mà hắn cũng lười hỏi, hai người như bây giờ rất tốt, mỗi ngày làm việc cùng nhau đi ngủ cùng nhau, thỉnh thoảng cãi vã làm giá, cuối cùng thì chịch một phát lại tốt đẹp, nhắc tới mấy thứ tào lao kia làm chi? Tự gây phiền phức.
Hôm nay hai người vẫn tới công ty cùng nhau, Tạ Trúc Tinh đến phòng tập tập nhảy, hắn lên lầu tìm giáo viên soạn nhạc chơi, vừa chơi vừa học.
Quãng thời gian gần đây là những ngày tháng hắn cảm thấy thú vị nhất trong mấy năm nay, có tình yêu, có ước mơ, lại còn cực kỳ tốt đẹp.
Hắn và thầy cùng soạn một đoạn hợp âm ngắn, đang định nghe thử xem ra sao thì có người bên ngoài đẩy cửa vào. Vương Siêu cúi đầu nghịch máy, không quay đầu lại mà chỉ nghe thầy nói với người mới tới, “Cậu tìm ai? Sao lại không gõ cửa?”
Người kia đáp, “Tôi tìm cậu ấy.”
Vương Siêu nghe biết ngay là ai, quay sang nhìn một chút, cau mày nói, “Cậu tìm tôi làm gì nữa?”
Người bạn học chơi keyboard của hắn đứng đó, mặt không đổi sắc đáp, “Nói với cậu chút chuyện.”
Vương Siêu không muốn nghe, “Tôi đang bận đây, không rảnh.”
Tay keyboard nói, “Không nói việc riêng, nói chuyện album của các cậu.”
Vương Siêu ngạc nhiên hỏi, “Với cậu? Nói chuyện album của tụi tôi?”
Tay keyboard nói, “Bài hát kia là tôi viết.”
Vương Siêu, “… Trò gì thế?”
Giáo viên soạn nhạc thức thời lên tiếng, “Tôi có chút chuyện ra ngoài một chút, các cậu tán gẫu đi.”
Chỉ còn dư lại Vương Siêu và tay keyboard.
Vương Siêu chất vấn, “Cái gì mà cậu viết? Tôi đã từng gặp nhạc sĩ kia rồi.”
Tay keyboard nói, “Hắn là tiền bối trong studio chúng tôi, bảo là muốn giúp tôi chỉnh sửa bản nhạc, tôi còn cho rằng hắn có lòng tốt.”
Gã đeo một cái túi, lấy trong túi ra một xấp giấy, “Đây là bản thảo gốc của tôi.”
Vương Siêu nhận lấy xem vài trang, bặm môi, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tay keyboard, “Vốn không muốn phải tìm đến cậu, cậu block tôi, tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi. Tôi đã nói với người phụ trách studio của mình về việc này, hắn ta khuyên tôi không nên làm lớn chuyện, bảo rằng chuyện này ở trong giới là rất bình thường, tôi không có tiếng tăm, nếu như không nhờ tên tuổi người ta thì bản thảo này vốn chẳng có cơ hội được làm demo, cũng không thể đến được trước mặt các cậu, lại càng không có cơ hội được các cậu hát, hắn ta còn bảo tôi viết thêm mấy bài dùng được nữa, nói rằng nếu muốn sáng tác nhạc, làm xạ thủ* cho người khác là chuyện tất yếu phải trải qua.”
* 枪手 – xạ thủ: thuật ngữ mạng, ý chỉ những người viết bài hoặc làm việc thay cho người khác.
Vương Siêu, “… Đệt.”
Tạ Trúc Tinh tập nhảy xong, tắm rửa thay quần áo, đứng trước gương sấy tóc.
Qua thời gian quảng bá đầu tiên, bọn họ đều nhuộm lại tóc về màu trầm như cũ. Vương Siêu không thu hoạch được fan couple nhờ tóc trắng như mong muốn, đoán chừng là vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này cũng nhuộm màu xám tro giống cậu luôn.
Mặt mũi Vương Siêu mang phong cách tây hơn cậu, nhuộm màu tóc này cũng đẹp hơn cậu, mà nhuộm màu trắng cũng thuận mắt. Tiểu ngu ngốc ấy hình như làm gì cũng rất đẹp.
Cậu thu dọn xong, đi lên lầu tìm Vương Siêu, mới vừa ra khỏi thang máy đã thấy giáo viên soạn nhạc bưng cái cốc định đi vào phòng giải khát, chào hỏi xong mới hỏi, “Leo đâu rồi ạ?”
Giáo viên soạn nhạc chỉ vào phòng sáng tác đáp, “Đang nói chuyện với người ta.”
Tạ Trúc Tinh kinh ngạc hỏi, “Với ai?”
Giáo viên soạn nhạc, “Hình như là nhạc sĩ, đàn ông, tóc tai còn để dài.”
Nhạc sĩ, tóc dài, nam.
Còn có thể là ai?
Giáo viên soạn nhạc đi vào phòng giải khát.
Tạ Trúc Tinh bước vài bước tới cửa phòng sáng tác, không gõ cửa, đẩy một phát mở cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Vương Siêu, miệng cắn một cây bút chì, ngồi đó không biết đang nghĩ gì.
“… Em làm gì thế?” Hắn bỏ cây bút ra, oán giận nói, “Cửa cũng không gõ, hù chết bố.”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Vừa nãy có người tới tìm anh?”
Vương Siêu lại nhét bút vào miệng, đáp, “Đâu có.”
Con ngươi hắn liếc qua liếc lại, chính là không dám nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “… Đi ăn cơm đi.”
Không tới căn tin của công ty, Vương Siêu bảo muốn ăn sủi cảo tôm nên hai người đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó, đi vào ghế riêng kéo mành che lại mới cùng cởi kính râm ra, nhưng vẫn đội mũ lưỡi trai.
Tạ Trúc Tinh không nói chuyện với Vương Siêu, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Vương Siêu không vui nói, “Lúc ăn cơm mà em chơi di động làm gì?”
Tạ Trúc Tinh không phản ứng hắn.
Hắn muốn nổi nóng, nhưng trong lòng có quỷ đành ráng nhịn xuống, cũng lấy di động ra chơi game, đánh hai ván là hết đánh nổi.
Nhân viên phục vụ mang món ăn đến, lúc đi ra ngoài còn giúp bọn họ kéo kín mành.
Một lát sau, Tạ Trúc Tinh đặt di động xuống, nói, “Không phải anh kêu muốn ăn sủi cảo tôm hả? Gọi lên anh lại không ăn.”
Vương Siêu tức giận nói, “Điện thoại di động rất dễ nhìn, em nhìn nó tiếp đi.”
Tạ Trúc Tinh cầm đũa nhét vào tay hắn, “Ăn cơm, ăn xong đi với em tới một nơi.”
Vương Siêu hết tức ngay, hỏi, “Đi đâu?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đi rồi anh sẽ biết.”
Vương Siêu, “Giấu giếm cái gì? Đáng ghét.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh có đi hay không?”
Làm gì có chuyện Vương Siêu không muốn đi, ra vẻ miễn cưỡng đáp, “Đi thì đi vậy, dù sao cũng chẳng có gì chuyện gì.”
Hắn nhai vội mấy miếng sủi cảo tôm, uống một chén canh nấm sò điệp nhỏ, rồi vội vã giục, “Anh no rồi, em nhanh chút coi, còn lằng nhằng nữa anh không đi đâu đó.”
Tạ Trúc Tinh không để ý đến hắn, nhai kỹ nuốt chậm.
Vương Siêu không ngừng thúc giục, ồn ào kêu mấy lần “Anh không đi thật đó!” Nhưng cũng chẳng bỏ đi.
Hắn không đoán được Tiểu Tạ muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng hắn luôn cảm giác là chỗ tốt, đi cùng Tiểu Tạ thì đều tốt hết.
Chờ thật sự đến nơi, hắn sợ hết hồn, bắp chân còn như sắp bị chuột rút đến nơi.
Giống như mộng du theo Tạ Trúc Tinh lên lầu, rồi lại nhìn Tạ Trúc Tinh lấy chìa khoá mở cửa.
Hắn đứng bên ngoài không dám đi vào.
Tạ Trúc Tinh đứng bên trong gọi hắn, “Không vào xem thử?”
Hắn đứng bên ngoài ồn ào, “Em nói rõ với anh trước đã, đây là chỗ nào vậy!”
Tạ Trúc Tinh, “… Anh vào hay không vào? Không vào em đóng cửa đó.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh cũng không đóng cửa thật.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một phút chốc.
Tạ Trúc Tinh ho khan một tiếng, bảo, “Đây là nhà em mới mua, còn chưa kịp trang trí, trước tiên dẫn anh tới xem một chút.”
Vương Siêu nhếch môi cười ngây ngô, “Nhà của em, dẫn anh tới xem làm gì chứ?”
Một tay Tạ Trúc Tinh vịn khung cửa, một tay khác vươn ra, nói, “Đừng cmn nhiều lời, mau vào đi.”
Vương Siêu nắm lấy tay cậu, cậu hơi hơi dùng sức, hắn liền vội vàng nhảy cà tưng vào trong, miệng thì kêu “Có gì hay mà xem”, vậy mà hết nhìn đông rồi lại ngó tây.
Căn nhà trống rỗng, lại còn nhỏ, không có đồ gia dụng, cũng chưa trang trí, tường trắng loang lổ, giấy dán khung cửa sổ còn chưa xé sạch, đường ống trong phòng vệ sinh và nhà bếp đều lộ hết ra ngoài.
Nhìn một vòng, Vương Siêu thành thật nói, “Thật chưa từng nhìn thấy căn nhà nào tồi tàn như vậy.”
Tạ Trúc Tinh ngoảnh mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, trên cổ nổi gân xanh.
Vương Siêu lại nói, “Em lại muốn lấy cái nhà này lừa gạt anh?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Em lừa gạt anh chuyện gì?”
Vương Siêu rầm rì nói, “Không phải em kêu muốn ở với anh cả đời hả? Nhà này sao có thể ở cả đời? Hai ngày là hết ở nổi rồi.”
Tạ Trúc Tinh trở mặt, “Ai nói cho anh ở.”
Vương Siêu trừng mắt, “Không cho anh ở em còn kêu anh tới xem làm gì?”
Tạ Trúc Tinh nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng phải anh chưa từng nhìn thấy căn nhà nào tồi tàn như vậy sao? Em cho anh mở mang kiến thức.”
Vương Siêu lại còn oan ức, “Em tức giận cái gì thế?”
Tạ Trúc Tinh không muốn nói chuyện với hắn nữa, đáp, “Xem xong rồi, đi.”
Vương Siêu bất mãn, “Gấp cái gì chứ? Anh còn chưa xem bên trong mà, em để anh xem thêm chút nữa coi.”
Hắn chắp tay sau lưng đi vào trong nhà, cảm thấy Tạ Trúc Tinh không nhìn được mình nữa mới gấp gáp ra sức hít thở mấy lần, nhịn nửa ngày mà nước mắt vẫn lách tách rơi xuống vài giọt, vội vàng lấy mu bàn tay lau đi.
Hắn đúng là cmn quá không có tiền đồ.
Ba, mẹ, anh cả, anh hai, chắc là con phải gả cho Tiểu Tạ rồi.
Hoàn thành xong tạo hình tổng thể, nhân lúc còn nóng hổi, buổi chiều chụp ảnh tuyên truyền luôn.
Chụp riêng mỗi người thì ổn, tới lúc chụp chung cả sáu mạng, để cho màu sắc tổng thể được hài hoà, thợ chụp ảnh bảo hai người Tạ Vương đứng tách riêng ra, để Trình Diệu đứng giữa hai người.
Vương Siêu không muốn, nhất định phải đứng sát cạnh bên Tạ Trúc Tinh mới chịu.
Trình Diệu cũng chả ham đứng giữa hai người nhà người ta, mặt như đưa đám.
Lưu Thông Minh dõi theo toàn bộ quá trình nãy giờ, lên tiếng, “Đứng chung thì đứng chung, để Leo đội mũ, màu sắc tươi sáng một chút.”
Thợ chụp ảnh bảo trợ lý đi tìm một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng.
Vương Siêu không ưng lắm, miễn cưỡng đội lên, kêu Tạ Trúc Tinh nhìn thử.
Da hắn vốn trắng, đội cái mũ màu này thật ra rất dễ nhìn, Tạ Trúc Tinh bảo, “Không tệ.”
Vương Siêu không bỏ xuống nữa.
Chụp ảnh tuyên truyền xong thì trời cũng tối, mọi người ra về, hôm nay Vương Siêu không lái xe, hai người Tạ Vương cùng các thành viên khác leo lên chung một chiếc xe bảo mẫu, tài xế đưa bọn họ về.
Tạ Trúc Tinh lên xe cuối cùng đang định sập cửa thì Lưu Thông Minh chạy tới, bảo muốn đi ké, xe của y mang đi sửa rồi.
Xe bảo mẫu lăn bánh, tất cả mọi người đều yên lặng, chẳng hề có ý muốn giao lưu với người đại diện mới.
Lưu Thông Minh chủ động hỏi, “Các cậu ở đâu thế?”
Ngoại trừ trưởng nhóm đang chơi game, tất cả mọi người đều trả lời.
Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi ở Cảm Lãm thành, trưởng nhóm ở Vọng Kinh Tây viên.”
Cậu và Vương Siêu cùng ngồi sau lưng Lưu Thông Minh.
Lưu Thông Minh xoay người lại, cười nói, “Cậu ở Cảm Lãm thành hả? Khéo ghê, tôi có một thằng em họ cũng ở đó.”
Tạ Trúc Tinh khách khí đáp, “Khéo thật.”
Lưu Thông Minh nói thêm, “Em họ tôi cũng là người trong nghề, nó làm trợ lý nghệ sĩ, nói không chừng hai cậu còn từng gặp mặt đó.”
Đầu óc Tạ Trúc Tinh xoay một phát, “Không phải Triệu Chính Nghĩa chứ?” Hai cái tên này nghe cũng có vẻ thân thích ghê.
Lưu Thông Minh giật mình một cách vô cùng dối trá, “Hả? Các cậu quen nhau à?”
Tạ Trúc Tinh đành phải giả bộ không nhận ra, đáp, “Tôi và Tiểu Triệu là bạn cùng nhà.”
Lưu Thông Minh thuận thế bảo, “Vậy cũng thật đúng lúc, lát nữa tôi xuống xe chung với cậu, đến thăm nhà hai người chút, khá lâu rồi chưa gặp thằng em họ tôi.”
Y biết nhân vật quan trọng nhất cái nhóm này là Tạ Trúc Tinh, có ý muốn mau chóng làm thân với cậu.
Nhưng Tạ Trúc Tinh vốn đâu định về Cảm Lãm thành, đã rất lâu rồi cậu chưa về đó, uyển chuyển đáp, “Dạo này tôi không hay về Cảm Lãm thành.”
Lưu Thông Minh có nghe Triệu Chính Nghĩa kể về vụ này, còn nhiều chuyện bảo “có thể Tiểu Tạ có bạn gái”, tiện đà nói, “Đang yêu hả? Cậu đừng lo lắng, công ty không có quy định cấm yêu đương, tôi cũng đâu phải lão già.”
Trong xe im lặng một cách vi diệu.
Mấy thành viên IceDream đưa mắt nhìn nhau.
Lưu Thông Minh làm người đại diện cho bọn họ là chuyện ván đã đóng thuyền, tình yêu của trưởng nhóm với Tạ Trúc Tinh chắc cũng chẳng giấu được bao lâu, so với việc đợi tới lúc đó bị người bóc ra, chi bằng bây giờ chủ động một chút, nói cho ông anh mặt baby này biết luôn.
Lưu Thông Minh nhận ra có vấn đề, lòng sinh nghi hỏi, “Trước khi D.K nghỉ việc có biết việc này không?”
Tạ Trúc Tinh thừa nhận mình đang yêu đương, đáp, “Anh Khôn cũng biết.”
Lưu Thông Minh nghe xong có chút yên tâm, D.K không có lấy gậy đánh uyên ương, chắc là sẽ không tạo thành phiền phức gì, liền làm bộ hời hợt hỏi một câu, “Không phải người trong nghề chứ?”
Tạ Trúc Tinh lại đáp, “Là người trong nghề.”
Lưu Thông Minh nhíu mày lại, “Là nghệ sĩ?”
Tạ Trúc Tinh gật gật đầu.
Quý Kiệt nói đỡ, “Là ca sĩ.”
Trình Diệu cũng nói, “Lại còn là nhóm nhạc thần tượng.”
Lưu Thông Minh, “… Không phải Huy Tinh chứ?”
Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục trăm miệng một lời, “Chính là Huy Tinh.”
Trong đầu Lưu Thông Minh điểm qua một lần hai nhóm nhạc nữ dưới trướng công ty, chấp nhận số phận hỏi, “Là ai?”
Vương Siêu ngồi chơi game sau lưng y nãy giờ đột nhiên vỗ y một phát.
Y quay đầu, “???”
Vẻ mặt Vương Siêu đầy đắc ý, “Chính là tôi nè.”
Lưu Thông Minh, “… Hả.”
Một mình y xuống Cảm Lãm thành, đi thẳng tới nhà thằng em họ, lôi thằng nhóc không có mắt nhìn ra quạt một trận.
Cả người Triệu Chính Nghĩa đều không ổn, nhớ lại vụ mình nghe lỏm góc tường người ta hồi năm ngoái, rốt cuộc lúc đó bên cách vách đang làm gì? Vốn đâu phải đánh nhau gì đâu!
Lưu Thông Minh cũng không phải người tầm thường, nhanh chóng tiếp nhận sự thực trong nhóm có người chơi gay.
Ban đầu trong lòng mấy thành viên IceDream vẫn có chút nghi ngờ y, về sau trong lúc quay MV và chế tác hậu kỳ mới dần dần nhận thấy y là người đại diện rất đạt chuẩn, làm việc lưu loát, khả năng quyết định và hành động đều rất ổn, giao tiếp với nhân viên làm việc cũng rất có kinh nghiệm và phương pháp, tuy rằng vì nguyên nhân khách quan là tuổi tác và từng trải mà khí thế quả thật còn hơi thua kém Đoạn Nhất Khôn, nhưng cũng khá tương tự, Đoạn Nhất Khôn là kẻ khôn khéo lộ hẳn ra ngoài, người nào nói chuyện riêng với y đều phải thường xuyên căng thẳng tinh thần, còn làm việc với Lưu Thông Minh thật ra vẫn thoải mái tự nhiên hơn Đoạn Nhất Khôn một chút.
Trước khi Đoạn Nhất Khôn nghỉ việc, tất cả công đoạn chuẩn bị cho album thứ hai của IceDream cơ bản đã vào vị trí, Lưu Thông Minh nhảy dù xuống lúc này chẳng khác gì nhặt được món hời lớn để sẵn. Đương nhiên cũng có thể là củ khoai lang nóng phỏng tay. IceDream đã tích lũy được tiếng tăm khá lớn, nếu album thứ hai này mà flop, Lưu Thông Minh sẽ trở thành tấm bia cho mọi người chỉ trích, còn nếu như bùng nổ, người ta hơn phân nửa đều cho rằng công lao là của Đoạn Nhất Khôn.
Có điều bản thân Lưu Thông Minh hình như lại chẳng mấy quan tâm tới vấn đề này, ngày nào cũng vui cười hớn hở, dáng vẻ như chẳng hề có áp lực.
Ngày 30 tháng 4 năm 2015, teaser MV bài hát chủ đề “Tình yêu là cái quỷ gì” từ album thứ hai của IceDream được ra mắt, teaser chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng nhờ hình tượng đột phá thị giác của sáu thành viên, cùng với âm nhạc thay đổi trái ngược với album đầu tiên đã tạo thành tiếng vang rất lớn trong cộng đồng fan, fan có kính lọc, hô to đẹp trai tung trời, có điều tạo hình khoa trương theo phong cách rock and roll thế này không phải ai cũng tiếp thu được, có một số người qua đường lập tức trào phúng là y như HKT*, là không chính thống, fan hâm mộ đương nhiên không phục, có điều lại sợ nếu làm căng sẽ khiến cục cưng nhà mình rước thêm anti, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, yên lặng bấm like cho người mình, dọn sạch bình luận, thỉnh thoảng có vài bình luận không quá sắc bén của người qua đường thì mới vội vàng xông lên như ong vỡ tổ mà biện bạch “Các anh nhà tui cố gắng như nào, cảm ơn bạn đã chú ý đến họ”, có thể nói là chịu nhục vì cục cưng, lòng ôm tình yêu lớn, cảm thiên động địa. Cho dù là fan nhóm, fan only hay là fan couple cũng đều lên tinh thần chuẩn bị đón chờ album thứ hai, diễn đàn nào cũng đưa ra hướng dẫn liên hợp, giơ bảng hô xung phong một cách rất có tổ chức có kỷ luật.
Nguyên văn là 洗剪吹 – tẩy tiễn xuy, tui không hiểu nghĩa nhưng search hình thì ra HKT luôn đó, cho tấm hình để các thím dễ tưởng tượng nè 乁( ˙ ω˙乁)
Tiếng lòng muốn có fan couple của trưởng nhóm Leo không được fan nghe thấy, fan của hắn với fan của Tomas còn war nhau trong phạm vi nhỏ, ai cũng cho rằng cục cưng nhà mình để đầu trắng đẹp trai hơn một bậc, chế giễu đối phương là bắt chước bừa theo. Có điều lần này cũng không chiến quá lâu, bởi vì không rảnh.
Ngày 10 tháng 5, “Tình yêu là cái quỷ gì” chính thức ra mắt.
Ngày đầu tiên bài mới tung ra, thu được không ít bình luận trái chiều, ngoại trừ tranh luận về ngoại hình thì ca từ của bài hát cũng bị nghi ngờ là quá mức ướt át.
Ngày thứ hai, chiều gió bắt đầu thay đổi, không ít người nói rằng bài hát này có độc, sau khi nghe xong cứ không nhịn nổi mà muốn hát mấy câu.
Ngày thứ ba, weibo của các blogger âm nhạc nổi tiếng lục tục đánh giá bài hát mới của IceDream, có khen có chê, mười vị trí top đầu weibo hôm đó tới bốn mục có nội dung liên quan, sau đó sức lan truyền của bài hát này bắt đầu bùng nổ.
Một tuần sau, “Tình yêu là cái quỷ gì” leo lên top 1 các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.
Sân khấu biểu diễn đầu tiên của bài hát mới được chọn là vào tối trao giải College Student Film Festival*, bộ phim Tạ Trúc Tinh đóng lần trước được đề cử giải “Phim hài kịch được yêu thích nhất”, bản thân cậu cũng được đưa vào danh sách đề cử “Nghệ sĩ mới xuất sắc nhất”.
* Liên hoan phim sinh viên đại học Bắc Kinh, viết tắt BCSFF, lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1993, được tổ chức bởi Đại học Sư phạm Bắc Kinh và Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình thành phố Bắc Kinh. (Wikipedia)
Đương nhiên cuối cùng vẫn không giành được giải, nếu thật sự chọn cậu thì sợ là cái liên hoan phim này bị chửi chết luôn.
Nhưng IceDream vẫn là điểm sáng lớn nhất buổi trao giải này, năm phút bọn họ lên sân khấu biểu diễn cũng là năm phút có số người xem livestream cao nhất, trong vòng nửa tiếng trước và sau khi bọn họ biểu diễn, đạn mạc* đen nghìn nghịt toàn là “Cái quỷ gì”, người qua đường không hiểu rõ còn tưởng liên hoan phim bị hack.
弹幕 – đạn mạc
“Cái quỷ gì” ra mắt hơn một tháng, ca khúc chủ đề vẫn cứ đứng top, tên tuổi của IceDream tăng mạnh, lời mời đại ngôn và thông cáo gửi tới dồn dập.
Sau khi nhận đại diện cho cho một app thương mại điện tử nổi tiếng, gương mặt của bọn họ bắt đầu che ngợp bầu trời, xuất hiện khắp các website lớn và các bảng quảng cáo trên tàu điện ngầm cùng các phương tiện giao thông công cộng, ra ngoài vứt rác cũng có thể được dì hàng xóm nhận ra.
Thực ra trước giờ sáu người đều cho rằng mình đã nổi rồi, tới giờ phút này rốt cuộc mới biết cảm giác “hot” thực sự là như thế nào — để kiểm tra xem thần tượng trẻ có hot chưa, không phải là coi anh ta/ cô ta có lên top search rồi đứng đầu cả ngày hay không, mà là phải hỏi xem mẹ bạn có biết anh ta/ cô ta hay không.
Kèm theo tên tuổi nóng sốt, mùa hè lại tới nữa rồi.
Tạ Trúc Tinh đã không còn thuê chung với Triệu Chính Nghĩa, vẫn ở bên chỗ Vương Siêu.
Cậu không đề cập tới việc chuyển đi chỗ khác, Vương Siêu lại càng không nhắc.
Vương Siêu thỉnh thoảng sẽ nghĩ, không phải Tiểu Tạ nói muốn mua nhà ở cùng nhau sao? Khi nào mới mua đây ta? Nhưng mà hắn cũng lười hỏi, hai người như bây giờ rất tốt, mỗi ngày làm việc cùng nhau đi ngủ cùng nhau, thỉnh thoảng cãi vã làm giá, cuối cùng thì chịch một phát lại tốt đẹp, nhắc tới mấy thứ tào lao kia làm chi? Tự gây phiền phức.
Hôm nay hai người vẫn tới công ty cùng nhau, Tạ Trúc Tinh đến phòng tập tập nhảy, hắn lên lầu tìm giáo viên soạn nhạc chơi, vừa chơi vừa học.
Quãng thời gian gần đây là những ngày tháng hắn cảm thấy thú vị nhất trong mấy năm nay, có tình yêu, có ước mơ, lại còn cực kỳ tốt đẹp.
Hắn và thầy cùng soạn một đoạn hợp âm ngắn, đang định nghe thử xem ra sao thì có người bên ngoài đẩy cửa vào. Vương Siêu cúi đầu nghịch máy, không quay đầu lại mà chỉ nghe thầy nói với người mới tới, “Cậu tìm ai? Sao lại không gõ cửa?”
Người kia đáp, “Tôi tìm cậu ấy.”
Vương Siêu nghe biết ngay là ai, quay sang nhìn một chút, cau mày nói, “Cậu tìm tôi làm gì nữa?”
Người bạn học chơi keyboard của hắn đứng đó, mặt không đổi sắc đáp, “Nói với cậu chút chuyện.”
Vương Siêu không muốn nghe, “Tôi đang bận đây, không rảnh.”
Tay keyboard nói, “Không nói việc riêng, nói chuyện album của các cậu.”
Vương Siêu ngạc nhiên hỏi, “Với cậu? Nói chuyện album của tụi tôi?”
Tay keyboard nói, “Bài hát kia là tôi viết.”
Vương Siêu, “… Trò gì thế?”
Giáo viên soạn nhạc thức thời lên tiếng, “Tôi có chút chuyện ra ngoài một chút, các cậu tán gẫu đi.”
Chỉ còn dư lại Vương Siêu và tay keyboard.
Vương Siêu chất vấn, “Cái gì mà cậu viết? Tôi đã từng gặp nhạc sĩ kia rồi.”
Tay keyboard nói, “Hắn là tiền bối trong studio chúng tôi, bảo là muốn giúp tôi chỉnh sửa bản nhạc, tôi còn cho rằng hắn có lòng tốt.”
Gã đeo một cái túi, lấy trong túi ra một xấp giấy, “Đây là bản thảo gốc của tôi.”
Vương Siêu nhận lấy xem vài trang, bặm môi, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Tay keyboard, “Vốn không muốn phải tìm đến cậu, cậu block tôi, tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi. Tôi đã nói với người phụ trách studio của mình về việc này, hắn ta khuyên tôi không nên làm lớn chuyện, bảo rằng chuyện này ở trong giới là rất bình thường, tôi không có tiếng tăm, nếu như không nhờ tên tuổi người ta thì bản thảo này vốn chẳng có cơ hội được làm demo, cũng không thể đến được trước mặt các cậu, lại càng không có cơ hội được các cậu hát, hắn ta còn bảo tôi viết thêm mấy bài dùng được nữa, nói rằng nếu muốn sáng tác nhạc, làm xạ thủ* cho người khác là chuyện tất yếu phải trải qua.”
* 枪手 – xạ thủ: thuật ngữ mạng, ý chỉ những người viết bài hoặc làm việc thay cho người khác.
Vương Siêu, “… Đệt.”
Tạ Trúc Tinh tập nhảy xong, tắm rửa thay quần áo, đứng trước gương sấy tóc.
Qua thời gian quảng bá đầu tiên, bọn họ đều nhuộm lại tóc về màu trầm như cũ. Vương Siêu không thu hoạch được fan couple nhờ tóc trắng như mong muốn, đoán chừng là vẫn chưa từ bỏ ý định, lần này cũng nhuộm màu xám tro giống cậu luôn.
Mặt mũi Vương Siêu mang phong cách tây hơn cậu, nhuộm màu tóc này cũng đẹp hơn cậu, mà nhuộm màu trắng cũng thuận mắt. Tiểu ngu ngốc ấy hình như làm gì cũng rất đẹp.
Cậu thu dọn xong, đi lên lầu tìm Vương Siêu, mới vừa ra khỏi thang máy đã thấy giáo viên soạn nhạc bưng cái cốc định đi vào phòng giải khát, chào hỏi xong mới hỏi, “Leo đâu rồi ạ?”
Giáo viên soạn nhạc chỉ vào phòng sáng tác đáp, “Đang nói chuyện với người ta.”
Tạ Trúc Tinh kinh ngạc hỏi, “Với ai?”
Giáo viên soạn nhạc, “Hình như là nhạc sĩ, đàn ông, tóc tai còn để dài.”
Nhạc sĩ, tóc dài, nam.
Còn có thể là ai?
Giáo viên soạn nhạc đi vào phòng giải khát.
Tạ Trúc Tinh bước vài bước tới cửa phòng sáng tác, không gõ cửa, đẩy một phát mở cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Vương Siêu, miệng cắn một cây bút chì, ngồi đó không biết đang nghĩ gì.
“… Em làm gì thế?” Hắn bỏ cây bút ra, oán giận nói, “Cửa cũng không gõ, hù chết bố.”
Tạ Trúc Tinh hỏi, “Vừa nãy có người tới tìm anh?”
Vương Siêu lại nhét bút vào miệng, đáp, “Đâu có.”
Con ngươi hắn liếc qua liếc lại, chính là không dám nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “… Đi ăn cơm đi.”
Không tới căn tin của công ty, Vương Siêu bảo muốn ăn sủi cảo tôm nên hai người đến một nhà hàng Quảng Đông gần đó, đi vào ghế riêng kéo mành che lại mới cùng cởi kính râm ra, nhưng vẫn đội mũ lưỡi trai.
Tạ Trúc Tinh không nói chuyện với Vương Siêu, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Vương Siêu không vui nói, “Lúc ăn cơm mà em chơi di động làm gì?”
Tạ Trúc Tinh không phản ứng hắn.
Hắn muốn nổi nóng, nhưng trong lòng có quỷ đành ráng nhịn xuống, cũng lấy di động ra chơi game, đánh hai ván là hết đánh nổi.
Nhân viên phục vụ mang món ăn đến, lúc đi ra ngoài còn giúp bọn họ kéo kín mành.
Một lát sau, Tạ Trúc Tinh đặt di động xuống, nói, “Không phải anh kêu muốn ăn sủi cảo tôm hả? Gọi lên anh lại không ăn.”
Vương Siêu tức giận nói, “Điện thoại di động rất dễ nhìn, em nhìn nó tiếp đi.”
Tạ Trúc Tinh cầm đũa nhét vào tay hắn, “Ăn cơm, ăn xong đi với em tới một nơi.”
Vương Siêu hết tức ngay, hỏi, “Đi đâu?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đi rồi anh sẽ biết.”
Vương Siêu, “Giấu giếm cái gì? Đáng ghét.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh có đi hay không?”
Làm gì có chuyện Vương Siêu không muốn đi, ra vẻ miễn cưỡng đáp, “Đi thì đi vậy, dù sao cũng chẳng có gì chuyện gì.”
Hắn nhai vội mấy miếng sủi cảo tôm, uống một chén canh nấm sò điệp nhỏ, rồi vội vã giục, “Anh no rồi, em nhanh chút coi, còn lằng nhằng nữa anh không đi đâu đó.”
Tạ Trúc Tinh không để ý đến hắn, nhai kỹ nuốt chậm.
Vương Siêu không ngừng thúc giục, ồn ào kêu mấy lần “Anh không đi thật đó!” Nhưng cũng chẳng bỏ đi.
Hắn không đoán được Tiểu Tạ muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng hắn luôn cảm giác là chỗ tốt, đi cùng Tiểu Tạ thì đều tốt hết.
Chờ thật sự đến nơi, hắn sợ hết hồn, bắp chân còn như sắp bị chuột rút đến nơi.
Giống như mộng du theo Tạ Trúc Tinh lên lầu, rồi lại nhìn Tạ Trúc Tinh lấy chìa khoá mở cửa.
Hắn đứng bên ngoài không dám đi vào.
Tạ Trúc Tinh đứng bên trong gọi hắn, “Không vào xem thử?”
Hắn đứng bên ngoài ồn ào, “Em nói rõ với anh trước đã, đây là chỗ nào vậy!”
Tạ Trúc Tinh, “… Anh vào hay không vào? Không vào em đóng cửa đó.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh cũng không đóng cửa thật.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một phút chốc.
Tạ Trúc Tinh ho khan một tiếng, bảo, “Đây là nhà em mới mua, còn chưa kịp trang trí, trước tiên dẫn anh tới xem một chút.”
Vương Siêu nhếch môi cười ngây ngô, “Nhà của em, dẫn anh tới xem làm gì chứ?”
Một tay Tạ Trúc Tinh vịn khung cửa, một tay khác vươn ra, nói, “Đừng cmn nhiều lời, mau vào đi.”
Vương Siêu nắm lấy tay cậu, cậu hơi hơi dùng sức, hắn liền vội vàng nhảy cà tưng vào trong, miệng thì kêu “Có gì hay mà xem”, vậy mà hết nhìn đông rồi lại ngó tây.
Căn nhà trống rỗng, lại còn nhỏ, không có đồ gia dụng, cũng chưa trang trí, tường trắng loang lổ, giấy dán khung cửa sổ còn chưa xé sạch, đường ống trong phòng vệ sinh và nhà bếp đều lộ hết ra ngoài.
Nhìn một vòng, Vương Siêu thành thật nói, “Thật chưa từng nhìn thấy căn nhà nào tồi tàn như vậy.”
Tạ Trúc Tinh ngoảnh mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, trên cổ nổi gân xanh.
Vương Siêu lại nói, “Em lại muốn lấy cái nhà này lừa gạt anh?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Em lừa gạt anh chuyện gì?”
Vương Siêu rầm rì nói, “Không phải em kêu muốn ở với anh cả đời hả? Nhà này sao có thể ở cả đời? Hai ngày là hết ở nổi rồi.”
Tạ Trúc Tinh trở mặt, “Ai nói cho anh ở.”
Vương Siêu trừng mắt, “Không cho anh ở em còn kêu anh tới xem làm gì?”
Tạ Trúc Tinh nghiến răng nghiến lợi, “Chẳng phải anh chưa từng nhìn thấy căn nhà nào tồi tàn như vậy sao? Em cho anh mở mang kiến thức.”
Vương Siêu lại còn oan ức, “Em tức giận cái gì thế?”
Tạ Trúc Tinh không muốn nói chuyện với hắn nữa, đáp, “Xem xong rồi, đi.”
Vương Siêu bất mãn, “Gấp cái gì chứ? Anh còn chưa xem bên trong mà, em để anh xem thêm chút nữa coi.”
Hắn chắp tay sau lưng đi vào trong nhà, cảm thấy Tạ Trúc Tinh không nhìn được mình nữa mới gấp gáp ra sức hít thở mấy lần, nhịn nửa ngày mà nước mắt vẫn lách tách rơi xuống vài giọt, vội vàng lấy mu bàn tay lau đi.
Hắn đúng là cmn quá không có tiền đồ.
Ba, mẹ, anh cả, anh hai, chắc là con phải gả cho Tiểu Tạ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook