Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 55: Cái quỷ gì
Vương Siêu chơi đùa tới nửa đêm mới ngủ, cực kỳ vui vẻ, lâu lắm rồi hắn không dấy lên loại kích động này, cũng rất lâu rồi không hề muốn viết nhạc.
Việc chơi trong ban nhạc trước kia vốn không phải ký ức tốt đẹp gì, hắn vô cùng vui vẻ tham gia vào, mặt mày xám xịt rút lui.
Khi ấy hắn mới vừa lên đại học, không giống như sau này không có chuyện gì làm cả ngày chỉ biết làm bậy, hắn vẫn còn có chút lý tưởng, muốn thể hiện tốt cho ba mẹ và các anh xem, cũng muốn hoà đồng kết bạn với những bạn học mới, người ta rủ hắn cùng lập ban nhạc hắn liền lập tức vui cười hớn hở đồng ý.
Trong ban nhạc toàn là sinh viên nghèo, dùng đàn và trống mua secondhand, cũng chẳng có chỗ thích hợp để tập hát, Vương Siêu liền chi tiền mua thiết bị, thuê sân bãi, còn dắt hai người trong ban nhạc đi dự một khoá sáng tác nhạc ngắn hạn một buổi mấy ngàn đồng. Để tham gia festival âm nhạc trong trường, cả đám cùng đóng cửa viết nhạc, viết mấy ngày mấy đêm, đến mức râu ria xồm xoàm mắt đầy tơ máu, hưng phấn mơ rằng bài hát này sẽ tạo nên kinh ngạc trong festival trường.
Năm ấy hắn mười tám tuổi, ngoại trừ bị ba và anh đánh đòn bắt học đàn, chưa từng nghiêm túc làm một chuyện gì đến vậy, hắn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa tương lai, e rằng hắn không yêu âm nhạc, nhưng cảm giác có người cùng chơi đùa với hắn thật quá tốt đẹp.
Mãi đến tận đêm trước festival âm nhạc, trong lúc vô tình hắn nghe được những thành viên khác trong ban nhạc tán gẫu, mới biết sở dĩ người ta mời hắn vào ban nhạc là bởi vì ban nhạc cần tiền, bọn họ không có, nhưng hắn có. Chẳng ai coi hắn là chiến hữu, là anh em, hắn cùng lắm chỉ là một tên ngu ngốc bỏ tiền bỏ sức lại còn cười ngây ngô cả ngày.
Sau đó hắn không thèm nể mặt những người đã-từng-là-đồng-đội kia, rút khỏi ban nhạc. Mấy ngày sau trong festival, ban nhạc đó biểu diễn bài hát bọn họ viết cùng nhau, MC giới thiệu chương trình không hề nêu tên hắn trong phần tác giả sáng tác.
Sau đó hắn không viết nhạc nữa, cũng chẳng chơi ban nhạc, đàng hoàng học đàn, thi lên cấp, tán gái, làm ngựa giống, thi cử gian lận, lần lượt bị mấy ông anh đập, gập ghềnh trắc trở tốt nghiệp, chơi bời khắp nơi một năm, cũng đâu thể nào không làm gì cả đời, thế là hắn tham gia vào nhóm nhạc thần tượng IceDream.
Vương Siêu cho rằng sau này mình cũng sẽ không viết nhạc nữa, vốn hắn chẳng có hứng thú gì với việc này.
Nào ngờ hắn lại có một cơ hội nói chuyện yêu đương đến điên đảo tâm hồn, càng không ngờ sẽ có người nói lời yêu mình.
Hắn như hít phải thuốc lắc, muốn viết tình ca, viết cho Tạ Trúc Tinh.
Ngày hôm sau hắn liền tìm Đoạn Nhất Khôn nói chuyện muốn viết nhạc, Đoạn Nhất Khôn tỏ ý ủng hộ, còn nói ca khúc demo được chọn hôm trước là tác phẩm của một studio dưới trướng công ty, bản quyền không có vấn đề, hắn muốn soạn nhạc hay viết lời lại đều được.
Tạ Trúc Tinh ký hợp đồng diễn bộ phim hài cổ trang, nước tới chân mới nhảy đi học thêm một khoá huấn luyện diễn xuất ngắn ngày.
Vương Siêu cũng không ở trong nhà ngủ nướng chơi game, Tạ Trúc Tinh đi học, hắn liền ở lỳ trong phòng để đàn cân nhắc ca khúc chủ đề.
Mười bảy tháng giêng âm lịch là sinh nhật Tạ Trúc Tinh.
Công ty tổ chức tiệc sinh nhật, mời hai mươi fan đại diện tham gia, đều là quản lý fanclub hoặc fan cứng của Tạ Trúc Tinh. Hoạt động này kéo dài hơn nửa tiếng, mấy phút cuối cùng toàn bộ các thành viên IceDream mới cùng xuất hiện để tạo bất ngờ.
Tuy rằng đều là chiêu trò nhưng những fan hâm mộ vẫn thật sự vui mừng, hoạt động tiến hành vô cùng thuận lợi, kết thúc trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Tiễn fan ra về xong sáu người cùng rời khỏi hội trường đi chúc mừng sinh nhật Tạ Trúc Tinh, náo náo nhiệt nhiệt đến rất muộn.
Mắt thấy đã sắp mười hai giờ, các thành viên đều không kiềm chế nổi, lặng lẽ hỏi Tạ Trúc Tinh, “Anh Tiểu Tạ, trưởng nhóm tặng quà gì cho anh thế? Sao lại bí ẩn như vậy?”
Buổi chiều trước khi bắt đầu tiệc sinh nhật, bốn người bọn họ cùng tặng Tạ Trúc Tinh một chiếc máy chạy bộ làm quà, còn ngồi đoán xem trưởng nhóm sẽ tặng gì. Ai cũng nghĩ rằng tặng xe tặng nhà mới tương đối giống việc trưởng nhóm sẽ làm, vậy thì rốt cuộc sẽ là xe hay là nhà đây? Bốn người ngóng trông chờ xem là gì, còn đánh cuộc nữa. Kết quả đợi cả buổi tối, trưởng nhóm vốn luôn thích khoe khoang vẫn chưa thấy khoe khoang gì.
Tạ Trúc Tinh, “Nhìn mấy cậu rảnh chưa kìa.”
Các đồng đội cười cợt không ngừng, nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc là tặng gì.
Tạ Trúc Tinh chưa nhận được quà của Vương Siêu.
Cậu cũng không biết Vương Siêu sẽ tặng mình cái gì, hẳn không phải là nhà hay xe.
Trước kia cậu đã nói với Vương Siêu rồi, đừng tặng đồ quá đắt tiền, lúc đó Vương Siêu còn liên tục đồng ý.
… Nhưng mà không nhất định Vương Siêu sẽ cảm thấy nhà với xe là thứ đắt tiền.
Mười một giờ năm mươi, Vương Siêu giả vờ giả vịt đứng dậy nói, “Anh đi WC cái.”
Hắn ra khỏi phòng riêng.
Trình Diệu nói, “Trưởng nhóm nguỵ trang chẳng giống gì cả, nhất định là đi chuẩn bị bất ngờ.”
Dương Tiêu Mục chọc ghẹo Tạ Trúc Tinh, “Anh, chuẩn bị kỹ tinh thần tiếp nhận bất ngờ của trưởng nhóm chưa?”
Tạ Trúc Tinh cười cười, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Đột nhiên đèn bên trong phòng riêng tắt hết đi, một màu đen kịt.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, muốn nhìn xem trưởng nhóm giở trò quỷ gì.
Một chùm ánh sáng laser tím chiếu từ trên trần nhà xuống, mọi người đều nhìn về phía ánh đèn.
Vốn cho rằng nơi đó là một bức tường trang trí, nào ngờ tường lại rơi ầm xuống, thì ra là một sân khấu màn bạc nguỵ trang thành bức tường.
Màn sân khấu hạ xuống, lộ ra trưởng nhóm ở phía sau, hắn đỡ giá micro, lồi lõm tạo nét giả vờ đẹp trai.
Nhạc đệm vang lên.
Giai điệu này mọi người đều từng nghe qua, beat nhạc đã được nâng cấp, cảm giác rất mới lạ, rất thú vị.
Ca từ cũng không còn là phiên bản lần trước, lần trước bản demo là theo phong cách tươi trẻ, khác một trời một vực với bản mới, có chút ma mị.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Tôi là cát sỏi em vô tình đạp phải.
Em là tiên nữ tôi tìm kiếm vạn năm trong nhân gian.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Tôi hát bản tình ca này cho em, không phải muốn hỏi vấn đề nhảm nhí đó.
Tôi muốn dành tặng em thứ quỷ quái ấy, có bao nhiêu đều dành cho em.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Em có dành cho tôi cái quỷ ấy không?
Các thành viên vỗ tay cổ vũ.
Bọn họ cũng biết gần đây trưởng nhóm đang viết nhạc, chỉ cho rằng hắn chơi bời, nào ngờ hình như không hề tệ?
Trưởng nhóm đứng đằng sau giá mic, một tay cầm mic một tay gãi đầu, nói, “Cái này… Bài hát này tôi tặng cho người yêu của mình, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Trúc Tinh bên này nhìn hắn cười, hai mắt sáng lấp lánh.
Các đồng đội “Wow–” một tiếng, ồn ào với Tạ Trúc Tinh, “Anh, mau trả lời trưởng nhóm đi, anh có dành cho ảnh thứ quỷ quái kia không?”
Tạ Trúc Tinh chỉ cười, nói với mình Vương Siêu cậu còn không nói lớn ra được, huống chi là trước nhiều người như vậy?
Vương Siêu ném giá mic, chạy từ bên kia sang, nói, “Nè, mấy người các cậu đừng chọc em ấy, da mặt ẻm mỏng lắm.”
Các thành viên đều cười rộ lên, ở chung lâu như vậy ai cũng có chừng mực, chọc ghẹo một chút là đủ rồi.
Vương Siêu ngồi xuống bên cạnh Tạ Trúc Tinh, mới vừa hát tỏ tình xong, hắn vẫn còn có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào cậu, cố ý hét lên, “Không phải tôi nói khoác đâu, ẻm dám không có? Lại còn có trước tiên nữa kìa, mặt dày mày dạn đòi làm người yêu tôi.”
Các thành viên đều lộ vẻ không tin.
Quý Kiệt thọc gậy bánh xe, “Cậu thôi đi, ngược lại tụi tôi còn tin được.”
Vương Siêu không phục, khoe khoang đáp, “Không tin mấy cậu hỏi em ấy đi.”
Các thành viên liền nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh nở nụ cười, “Đúng vậy, là tôi thích anh ấy trước.”
Vương Siêu dương dương tự đắc.
Thật ra các thành viên vẫn không tin, có điều người trong cuộc đã nói như vậy cũng đành làm bộ tin thôi.
Trình Diệu lại hỏi, “Trưởng nhóm, sao trong lời bài hát lại so sánh anh Tiểu Tạ với tiên nữ?”
Vương Siêu hàm hồ đáp, “Để áp vận thôi.”
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Trúc Tinh, không hẹn mà cùng bật cười.
May mà ánh đèn tối tăm, nếu không tất cả mọi người sẽ nhìn thấy hai bọn họ đều đỏ mặt.
Chỉ có hai bọn họ mới biết tiên nữ là chuyện gì.
Chưa hết tháng giêng Tạ Trúc Tinh đã phải đi Vân Nam quay bộ phim hài cổ trang kia, bởi vì nhóm có kế hoạch phát hành album thứ hai, đoàn kịch nhân nhượng thời gian cho cậu, sắp xếp hết các cảnh của Tạ Trúc Tinh lên trước.
Sau khi cậu đi, Vương Siêu không có việc gì làm liền cẩn thận sửa đổi lại ca từ mới một lần nữa, cho Đoạn Nhất Khôn nghe, Đoạn Nhất Khôn nghe xong rất thích, nhưng mà vẫn còn có chút chưa ổn, phải đưa giáo viên giúp sửa lại một ít.
Trải qua trau chuốt, bài hát này hoàn chỉnh hơn rất nhiều, giáo viên vũ đạo cũng nghe, cảm thấy phần nhạc không tệ, nói phải về suy nghĩ kỹ xem biên đạo ra sao.
“Tình yêu là cái quỷ gì” được xác định là ca khúc chủ đề album thứ hai của IceDream, vì bài hát này mà phong cách của cả album phải thay đổi, không còn là album tình yêu thanh xuân trong trẻo theo kế hoạch nữa, mà biến thành một album mang phong cách hiphop, cả album lấy tên là “Cái quỷ gì”.
Việc chơi trong ban nhạc trước kia vốn không phải ký ức tốt đẹp gì, hắn vô cùng vui vẻ tham gia vào, mặt mày xám xịt rút lui.
Khi ấy hắn mới vừa lên đại học, không giống như sau này không có chuyện gì làm cả ngày chỉ biết làm bậy, hắn vẫn còn có chút lý tưởng, muốn thể hiện tốt cho ba mẹ và các anh xem, cũng muốn hoà đồng kết bạn với những bạn học mới, người ta rủ hắn cùng lập ban nhạc hắn liền lập tức vui cười hớn hở đồng ý.
Trong ban nhạc toàn là sinh viên nghèo, dùng đàn và trống mua secondhand, cũng chẳng có chỗ thích hợp để tập hát, Vương Siêu liền chi tiền mua thiết bị, thuê sân bãi, còn dắt hai người trong ban nhạc đi dự một khoá sáng tác nhạc ngắn hạn một buổi mấy ngàn đồng. Để tham gia festival âm nhạc trong trường, cả đám cùng đóng cửa viết nhạc, viết mấy ngày mấy đêm, đến mức râu ria xồm xoàm mắt đầy tơ máu, hưng phấn mơ rằng bài hát này sẽ tạo nên kinh ngạc trong festival trường.
Năm ấy hắn mười tám tuổi, ngoại trừ bị ba và anh đánh đòn bắt học đàn, chưa từng nghiêm túc làm một chuyện gì đến vậy, hắn cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa tương lai, e rằng hắn không yêu âm nhạc, nhưng cảm giác có người cùng chơi đùa với hắn thật quá tốt đẹp.
Mãi đến tận đêm trước festival âm nhạc, trong lúc vô tình hắn nghe được những thành viên khác trong ban nhạc tán gẫu, mới biết sở dĩ người ta mời hắn vào ban nhạc là bởi vì ban nhạc cần tiền, bọn họ không có, nhưng hắn có. Chẳng ai coi hắn là chiến hữu, là anh em, hắn cùng lắm chỉ là một tên ngu ngốc bỏ tiền bỏ sức lại còn cười ngây ngô cả ngày.
Sau đó hắn không thèm nể mặt những người đã-từng-là-đồng-đội kia, rút khỏi ban nhạc. Mấy ngày sau trong festival, ban nhạc đó biểu diễn bài hát bọn họ viết cùng nhau, MC giới thiệu chương trình không hề nêu tên hắn trong phần tác giả sáng tác.
Sau đó hắn không viết nhạc nữa, cũng chẳng chơi ban nhạc, đàng hoàng học đàn, thi lên cấp, tán gái, làm ngựa giống, thi cử gian lận, lần lượt bị mấy ông anh đập, gập ghềnh trắc trở tốt nghiệp, chơi bời khắp nơi một năm, cũng đâu thể nào không làm gì cả đời, thế là hắn tham gia vào nhóm nhạc thần tượng IceDream.
Vương Siêu cho rằng sau này mình cũng sẽ không viết nhạc nữa, vốn hắn chẳng có hứng thú gì với việc này.
Nào ngờ hắn lại có một cơ hội nói chuyện yêu đương đến điên đảo tâm hồn, càng không ngờ sẽ có người nói lời yêu mình.
Hắn như hít phải thuốc lắc, muốn viết tình ca, viết cho Tạ Trúc Tinh.
Ngày hôm sau hắn liền tìm Đoạn Nhất Khôn nói chuyện muốn viết nhạc, Đoạn Nhất Khôn tỏ ý ủng hộ, còn nói ca khúc demo được chọn hôm trước là tác phẩm của một studio dưới trướng công ty, bản quyền không có vấn đề, hắn muốn soạn nhạc hay viết lời lại đều được.
Tạ Trúc Tinh ký hợp đồng diễn bộ phim hài cổ trang, nước tới chân mới nhảy đi học thêm một khoá huấn luyện diễn xuất ngắn ngày.
Vương Siêu cũng không ở trong nhà ngủ nướng chơi game, Tạ Trúc Tinh đi học, hắn liền ở lỳ trong phòng để đàn cân nhắc ca khúc chủ đề.
Mười bảy tháng giêng âm lịch là sinh nhật Tạ Trúc Tinh.
Công ty tổ chức tiệc sinh nhật, mời hai mươi fan đại diện tham gia, đều là quản lý fanclub hoặc fan cứng của Tạ Trúc Tinh. Hoạt động này kéo dài hơn nửa tiếng, mấy phút cuối cùng toàn bộ các thành viên IceDream mới cùng xuất hiện để tạo bất ngờ.
Tuy rằng đều là chiêu trò nhưng những fan hâm mộ vẫn thật sự vui mừng, hoạt động tiến hành vô cùng thuận lợi, kết thúc trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
Tiễn fan ra về xong sáu người cùng rời khỏi hội trường đi chúc mừng sinh nhật Tạ Trúc Tinh, náo náo nhiệt nhiệt đến rất muộn.
Mắt thấy đã sắp mười hai giờ, các thành viên đều không kiềm chế nổi, lặng lẽ hỏi Tạ Trúc Tinh, “Anh Tiểu Tạ, trưởng nhóm tặng quà gì cho anh thế? Sao lại bí ẩn như vậy?”
Buổi chiều trước khi bắt đầu tiệc sinh nhật, bốn người bọn họ cùng tặng Tạ Trúc Tinh một chiếc máy chạy bộ làm quà, còn ngồi đoán xem trưởng nhóm sẽ tặng gì. Ai cũng nghĩ rằng tặng xe tặng nhà mới tương đối giống việc trưởng nhóm sẽ làm, vậy thì rốt cuộc sẽ là xe hay là nhà đây? Bốn người ngóng trông chờ xem là gì, còn đánh cuộc nữa. Kết quả đợi cả buổi tối, trưởng nhóm vốn luôn thích khoe khoang vẫn chưa thấy khoe khoang gì.
Tạ Trúc Tinh, “Nhìn mấy cậu rảnh chưa kìa.”
Các đồng đội cười cợt không ngừng, nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc là tặng gì.
Tạ Trúc Tinh chưa nhận được quà của Vương Siêu.
Cậu cũng không biết Vương Siêu sẽ tặng mình cái gì, hẳn không phải là nhà hay xe.
Trước kia cậu đã nói với Vương Siêu rồi, đừng tặng đồ quá đắt tiền, lúc đó Vương Siêu còn liên tục đồng ý.
… Nhưng mà không nhất định Vương Siêu sẽ cảm thấy nhà với xe là thứ đắt tiền.
Mười một giờ năm mươi, Vương Siêu giả vờ giả vịt đứng dậy nói, “Anh đi WC cái.”
Hắn ra khỏi phòng riêng.
Trình Diệu nói, “Trưởng nhóm nguỵ trang chẳng giống gì cả, nhất định là đi chuẩn bị bất ngờ.”
Dương Tiêu Mục chọc ghẹo Tạ Trúc Tinh, “Anh, chuẩn bị kỹ tinh thần tiếp nhận bất ngờ của trưởng nhóm chưa?”
Tạ Trúc Tinh cười cười, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Đột nhiên đèn bên trong phòng riêng tắt hết đi, một màu đen kịt.
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, muốn nhìn xem trưởng nhóm giở trò quỷ gì.
Một chùm ánh sáng laser tím chiếu từ trên trần nhà xuống, mọi người đều nhìn về phía ánh đèn.
Vốn cho rằng nơi đó là một bức tường trang trí, nào ngờ tường lại rơi ầm xuống, thì ra là một sân khấu màn bạc nguỵ trang thành bức tường.
Màn sân khấu hạ xuống, lộ ra trưởng nhóm ở phía sau, hắn đỡ giá micro, lồi lõm tạo nét giả vờ đẹp trai.
Nhạc đệm vang lên.
Giai điệu này mọi người đều từng nghe qua, beat nhạc đã được nâng cấp, cảm giác rất mới lạ, rất thú vị.
Ca từ cũng không còn là phiên bản lần trước, lần trước bản demo là theo phong cách tươi trẻ, khác một trời một vực với bản mới, có chút ma mị.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Tôi là cát sỏi em vô tình đạp phải.
Em là tiên nữ tôi tìm kiếm vạn năm trong nhân gian.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Tôi hát bản tình ca này cho em, không phải muốn hỏi vấn đề nhảm nhí đó.
Tôi muốn dành tặng em thứ quỷ quái ấy, có bao nhiêu đều dành cho em.
Tình yêu là cái quỷ gì? Cái quỷ gì vậy?
Em có dành cho tôi cái quỷ ấy không?
Các thành viên vỗ tay cổ vũ.
Bọn họ cũng biết gần đây trưởng nhóm đang viết nhạc, chỉ cho rằng hắn chơi bời, nào ngờ hình như không hề tệ?
Trưởng nhóm đứng đằng sau giá mic, một tay cầm mic một tay gãi đầu, nói, “Cái này… Bài hát này tôi tặng cho người yêu của mình, sinh nhật vui vẻ.”
Tạ Trúc Tinh bên này nhìn hắn cười, hai mắt sáng lấp lánh.
Các đồng đội “Wow–” một tiếng, ồn ào với Tạ Trúc Tinh, “Anh, mau trả lời trưởng nhóm đi, anh có dành cho ảnh thứ quỷ quái kia không?”
Tạ Trúc Tinh chỉ cười, nói với mình Vương Siêu cậu còn không nói lớn ra được, huống chi là trước nhiều người như vậy?
Vương Siêu ném giá mic, chạy từ bên kia sang, nói, “Nè, mấy người các cậu đừng chọc em ấy, da mặt ẻm mỏng lắm.”
Các thành viên đều cười rộ lên, ở chung lâu như vậy ai cũng có chừng mực, chọc ghẹo một chút là đủ rồi.
Vương Siêu ngồi xuống bên cạnh Tạ Trúc Tinh, mới vừa hát tỏ tình xong, hắn vẫn còn có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào cậu, cố ý hét lên, “Không phải tôi nói khoác đâu, ẻm dám không có? Lại còn có trước tiên nữa kìa, mặt dày mày dạn đòi làm người yêu tôi.”
Các thành viên đều lộ vẻ không tin.
Quý Kiệt thọc gậy bánh xe, “Cậu thôi đi, ngược lại tụi tôi còn tin được.”
Vương Siêu không phục, khoe khoang đáp, “Không tin mấy cậu hỏi em ấy đi.”
Các thành viên liền nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh nở nụ cười, “Đúng vậy, là tôi thích anh ấy trước.”
Vương Siêu dương dương tự đắc.
Thật ra các thành viên vẫn không tin, có điều người trong cuộc đã nói như vậy cũng đành làm bộ tin thôi.
Trình Diệu lại hỏi, “Trưởng nhóm, sao trong lời bài hát lại so sánh anh Tiểu Tạ với tiên nữ?”
Vương Siêu hàm hồ đáp, “Để áp vận thôi.”
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tạ Trúc Tinh, không hẹn mà cùng bật cười.
May mà ánh đèn tối tăm, nếu không tất cả mọi người sẽ nhìn thấy hai bọn họ đều đỏ mặt.
Chỉ có hai bọn họ mới biết tiên nữ là chuyện gì.
Chưa hết tháng giêng Tạ Trúc Tinh đã phải đi Vân Nam quay bộ phim hài cổ trang kia, bởi vì nhóm có kế hoạch phát hành album thứ hai, đoàn kịch nhân nhượng thời gian cho cậu, sắp xếp hết các cảnh của Tạ Trúc Tinh lên trước.
Sau khi cậu đi, Vương Siêu không có việc gì làm liền cẩn thận sửa đổi lại ca từ mới một lần nữa, cho Đoạn Nhất Khôn nghe, Đoạn Nhất Khôn nghe xong rất thích, nhưng mà vẫn còn có chút chưa ổn, phải đưa giáo viên giúp sửa lại một ít.
Trải qua trau chuốt, bài hát này hoàn chỉnh hơn rất nhiều, giáo viên vũ đạo cũng nghe, cảm thấy phần nhạc không tệ, nói phải về suy nghĩ kỹ xem biên đạo ra sao.
“Tình yêu là cái quỷ gì” được xác định là ca khúc chủ đề album thứ hai của IceDream, vì bài hát này mà phong cách của cả album phải thay đổi, không còn là album tình yêu thanh xuân trong trẻo theo kế hoạch nữa, mà biến thành một album mang phong cách hiphop, cả album lấy tên là “Cái quỷ gì”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook