Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 50: Bị đánh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ở Quảng Châu, tay keyboard ăn mặc cực kỳ rocker, toàn thân kiểu cao bồi rách rưới lung tung, đầu thì đầy bím tóc nhỏ. Bây giờ bím tóc không còn, mặc lễ phục, tóc hơi dài, sạch sẽ, ra dáng con người.
“Nó làm gì ở đây vậy?” Vương Siêu không hiểu gì, nhỏ giọng hỏi một câu, “Cái tên bạn học của tôi kia.”
Mọi người cũng không biết, chỉ có Cao Tư Viễn nói, “Một studio dưới trướng công ty mình ký với cậu ta, nghe đồn có thể hát có thể sáng tác, cũng rất có tài hoa.”
Vương Siêu bĩu môi ghét bỏ, “Thằng đó?”
Cảm ơn truyền thông cùng các fan, rót một tháp rượu champagne, một mảng cười cười nói nói, ánh đèn chớp răng rắc răng rắc, buổi tiệc mừng công kết thúc.
Nhóm nhạc đàn em đi trước, các thành viên IceDream cũng ra ngoài chuẩn bị lên xe bảo mẫu, Vương Siêu lại đứng ở bên cạnh xe hắn nắn nắn chìa khoá xe, gọi Tạ Trúc Tinh, “Này, hôm nay tới chỗ anh đi.”
Tạ Trúc Tinh nhìn các thành viên khác, mọi người nhanh chóng lên xe, đóng cửa, đi.
Vương Siêu đứng trước cửa ghế phụ, cách thân xe ném chìa khoá qua, Tạ Trúc Tinh giơ tay đón được, hai người nhìn đối phương, cùng nở nụ cười.
Tạ Trúc Tinh ngồi vào ghế lái, Vương Siêu kéo cửa ra cũng leo lên xe, dư quang thoáng thấy có ai đó đang nhìn bọn họ, cho rằng là phóng viên hoặc fan chưa về liền quay đầu liếc mắt nhìn.
Tay keyboard đứng trên bậc thang cách đó mười mấy mét, nhìn chằm chằm sang đây, sắc mặt không quá thân thiện.
Vương Siêu giơ ngón giữa về phía gã.
Hắn cũng chẳng để tên đó với việc này trong lòng.
Hắn mới bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nghĩ về người yêu mình còn chưa đủ, làm gì còn thừa tâm trạng mà nghĩ tới thứ khác.
Cả đường không lên tiếng, trở về nhà, mới vừa vào cửa hắn đã vồ tới hôn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh dựa vào tủ giày, hai người hôn nhau thành một chùm.
Vương Siêu hôn đến hưng phấn, tay thì sờ loạn.
Tạ Trúc Tinh, “Anh chờ chút.”
Vương Siêu đáp, “Chờ cái gì? Không chờ được.”
Tạ Trúc Tinh, “Đi lên giường, ở đây mà làm cái gì.”
Vương Siêu thiếu kiên nhẫn thúc giục, “Ở đâu mà chẳng giống nhau, em mau lên coi.”
Tạ Trúc Tinh vỗ mông hắn một phát, nói, “Anh cứ dâm đi.”
Vương Siêu càng rên rỉ, thầm thì, “Tiểu Tạ, anh ngứa.”
Luyện xong chữa ngứa đại pháp.
Tạ Trúc Tinh đi giặt quần áo, Vương Siêu nằm trên giường chơi game.
Một lát sau, Tạ Trúc Tinh bước vào kêu, “Này, bên ngoài có tuyết rồi.”
Vương Siêu tung chăn ra, trần truồng chạy tới bên cửa sổ, kèo rèm cửa cong mông nằm úp sấp nửa người trên bệ cửa, nhìn quanh bên ngoài.
Quả nhiên từng bông tuyết lớn như lông ngỗng đang rơi xuống, có lẽ đã rơi một lúc lâu rồi, bao phủ nhân gian trong một chiếc áo bàn bạc.
“Ra ngoài chơi đi!” Vương Siêu đột nhiên hưng phấn lên, “Ngày mai thì tuyết dơ hết.”
Hai người liền mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu nghịch tuyết.
Đã muộn lắm rồi, trong sân tiểu khu chẳng còn ai khác.
Vương Siêu nói muốn đắp người tuyết, lăn tuyết thành một viên thân tròn vo xong liền không muốn đắp nữa, nặn thành viên ném nhau, nhưng mà mới chịch xong một hiệp, hắn chạy không được nhanh, chơi một lát liền hết muốn chơi. Thế là hai người liền đạp tuyết đi dạo dọc theo con đường uốn lượn trong tiểu khu.
Tiếng đạp tuyết rột rột khẽ vang lên, là âm thanh tươi đẹp độc nhất của mùa đông.
Vương Siêu cực kỳ thích âm thanh này, mỗi bước chân đạp xuống đều đặc biệt dùng sức, hắn nói rất nhiều, kể cho Tạ Trúc Tinh về tuyết vùng Đông Bắc của bọn họ, dày hơn thế này nhiều, kể về lúc tiểu học hắn còn ở Đông Bắc, khi đó người rất nhỏ, bước một bước là tuyết tới eo, nếu không nghe lời Vương Tề sẽ tóm lấy hắn đi ra cửa ném vào tuyết, tự hắn không dậy được, Vương Tề rút hắn lên như rút củ cải, hỏi hắn có biết sai chưa có nhớ chưa. Có lần Vương Tề ném hắn xong, điện thoại trong nhà reo nên anh vào nghe, quên béng cả hắn, hắn nằm trong tuyết chờ Vương Tề tới rút, chờ mãi không thấy, cơ thể còn ổn chứ mặt thì đông cứng, bắt đầu khóc lóc gọi cứu mạng, may có một ông chú qua đường lôi hắn lên, có điều hắn quá đau lòng, ôm cứng chân ông chú đó sống chết đòi đi theo người ta, gào khóc nói người nhà ngược đãi mình, ông chú kia còn tưởng thật thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.
Hắn kể đến mức mặt mày hớn hở, Tạ Trúc Tinh cũng không chê hắn phiền, yên lặng nghe, còn cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu.
Tuyết vẫn rơi rất lớn, hai người khoác một thân tuyết về nhà, ôm lấy nhau sưởi ấm cho đối phương ngủ.
Nửa tháng sau, Tạ Trúc Tinh đi quay bộ phim Tết cậu làm khách mời, thể loại hài lãng mạn bối cảnh đô thị, quay ở ngay Bắc Kinh.
Nhân vật của cậu là một ca sĩ thần tượng, tổng cộng chỉ có một cảnh, bốn câu thoại. Lần thứ nhất đạo diễn cau mày bắt diễn lại một lần, lần thứ hai đạo diễn thả lỏng lông mày, lần thứ ba thì qua.
Tới gần cuối năm, hoạt động của bọn họ được sắp xếp rất dày, sáu người bay tới bay lui, bận rộn tối mày tối mặt cả ngày.
Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm 2014, IceDream ở Thâm Quyến tham gia một buổi biểu diễn cuối năm phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Vệ thị.
Nhóm hát ba bài, hai bài nhạc dance một bài ballad, biểu diễn xong xuống sân khấu ai cũng mồ hôi đầy đầu.
Trợ lý chụp cho bọn họ vài tấm ảnh ở các góc độ khác nhau, sáu người phân biệt đăng lên weibo, cảm ơn fan đã ủng hộ mấy tháng qua, đồng thời cũng chúc mừng năm mới.
Đăng xong về khách sạn.
Khách sạn là do đài truyền hình đặt giúp, hơn một nửa các ca sĩ biểu diễn lần này đều nghỉ ngơi ở đây.
Bọn họ xuống xe liền gặp phải mấy ca sĩ nữ về cùng xe, chào hỏi lẫn nhau.
Nhóm ca sĩ nữ vẫn chưa tẩy trang, cũng chưa thay quần áo, có hai người mặc váy trễ ngực, da trắng ngực to, vô cùng đẹp mắt.
Vương Siêu đứng sau cùng nhóm IceDream, cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta.
Qua khỏi cửa xoay của khách sạn, ánh đèn trong đại sảnh sáng ngời, hắn lại liếc thêm vài lần nữa.
Lên lầu về phòng, trên hành lang hài hoà tạm biệt các thành viên khác.
Đi vào đóng kín cửa, Tạ Trúc Tinh liền đè chặt Vương Siêu, lột quần quất mông hắn.
Ban đầu hắn còn chưa phản ứng kịp, tưởng là chơi tình thú, thật sự thấy đau rồi mới gào loạn lên, “Em làm gì vậy! Tạ Trúc Tinh! Anh tức giận! Anh tức giận thiệt đó!”
Tạ Trúc Tinh đánh cho hai phiến mông hắn đỏ bừng lên, khóc hu hu hu hu mới chịu ngừng tay.
Vương Siêu không ngốc, ăn đòn cũng biết tại sao, nhưng mà hắn oan ức lắm nha, còn nói, “Em khi không kiếm chuyện, anh chỉ nhìn thôi mà, nhìn cũng không được hả?”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, mở tủ lạnh nhỏ ra lấy chai nước uống.
Vương Siêu nằm nhoài tại chỗ, quay đầu kêu, “Anh cũng khát.”
Tạ Trúc Tinh ném một chai mới cho hắn.
Hắn uống hai ngụm, đóng chặt nắp, cảm thấy mông đau liền tiện tay áp chai nước lạnh lên mông, lẩm bà lẩm bẩm, “Không phải anh chỉ nhìn thôi sao? Cũng không sờ không chịch, em tức giận không đâu làm gì?”
Tạ Trúc Tinh vừa bực mình vừa buồn cười đáp, “Được, vậy em cũng nhìn.”
Vương Siêu còn mạnh miệng, “Em nhìn đi, anh cũng đâu có nói không cho em nhìn.”
Tạ Trúc Tinh thả chai nước xuống, lấy di động ra.
Vương Siêu bò dậy rướn cổ nhìn xem cậu định làm gì, cảm thấy hình ảnh trên điện thoại cậu không đúng lắm liền nói, “Anh xem cái khỉ gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh không đáp.
Vương Siêu kéo quần đứng dậy, chạy tới gần xem thử.
Tạ Trúc Tinh đang lướt nhìn một đống hình phụ nữ vếu bự.
Vương Siêu nhìn màn hình di động, rồi lại nhìn Tạ Trúc Tinh, nước mắt trên mặt còn chưa khô đã bày ra vẻ mặt chán ghét mà nói, “Em có con nít quá không?”
Hắn làm bộ như không có gì đáng kể, vào phòng vệ sinh xả nước tiểu.
Vương Siêu từ phòng vệ sinh đi ra, Tạ Trúc Tinh vẫn còn đang lướt màn hình, đầu ngón tay chạm vào bộ ngực lấp ló một nửa nào đó.
Vương Siêu cảm thấy răng hơi chua chua, hỏi, “Đẹp mắt không?”
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Đẹp.”
Vương Siêu leo lên giường định nằm xuống, nhưng mà mông đau đành đổi thành nằm sấp, lấy di động ra chơi game, chơi rất mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh không xem ảnh nữa, đổi thành xem video xxx, xem say sưa ngon lành.
Vương Siêu từ từ bắt đầu cuống lên, bò dậy tóm lấy cái gối quăng tới, mắng, “Cmn em cứ nhìn mãi không chịu thôi phải không!”
Tạ Trúc Tinh né được, không bị gối đập trúng, đáp, “Em xem không thôi đó thì sao? Cũng đâu sờ đâu chịch.”
Vương Siêu, “…”
Cuối cùng cũng coi như hắn đã get được điểm phẫn nộ của Tạ Trúc Tinh, không tức giận nữa mà còn đắc ý hỏi, “Anh nhìn mấy nhỏ, có phải em ghen không?”
Tạ Trúc Tinh xa cách, “Em ghen cái gì.”
Vương Siêu ra vẻ nện lên ngực hai lần, nói, “Em cứ giận anh đó, anh sắp bị dấm chua dìm chết rồi nè.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu để điện thoại xuống, liếc mắt nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu vốn quỳ gối trên giường mình, giống như con ếch nhảy phắt sang giường Tạ Trúc Tinh, mặt dày mày dạn ôm lấy cậu, rầm rì nói, “Em đừng xem, sau này anh sẽ không nhìn nữa có được không?”
Tạ Trúc Tinh đâu tin hắn có thể nhịn được, liền đáp, “Nếu anh lại nhìn thì làm thế nào?”
Vương Siêu suy nghĩ một chốc, dù sao Tiểu Tạ đánh hắn cũng không quá đau, so với Vương Tề đánh thì quả thực chỉ y như mưa phùn, cợt nhả nói, “Quá mức thì em cứ đánh anh hai phát.”
Tình cờ gặp phải con hàng không biết xấu hổ này, còn có cách gì đây?
Tạ Trúc Tinh xoạc hắn một trận, xoạc liên tục, vô cùng hung ác.
Nhưng mà Vương Siêu lại đặc biệt thoả mãn, yêu đương với Tiểu Tạ thiệt là hăng hái mà.
Ngày hôm sau là ngày đầu năm, bọn họ không trở về Bắc Kinh, phải quay một gameshow trong nhà ở Thâm Quyến.
Buổi sáng từ khách sạn đi đến đài truyền hình, Vương Siêu xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế, uốn tới ẹo lui, giống như có ngồi sao cũng không thoải mái.
Trình Diệu quay đầu lại nhìn nhiều lần, không nhịn được hỏi, “Trưởng nhóm, anh bị sao vậy?”
Trưởng nhóm rạng rỡ hiếm thấy, vẻ mặt ôn hòa đáp, “Chẳng sao hết, mông tôi đau thôi.”
Các thành viên đồng loạt nhìn anh Tiểu Tạ.
Anh Tiểu Tạ mặt đầy lúng túng.
Các thành viên yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra hơn một tháng nay mấy bạn đều đứng nghịch couple rồi nha.
Lúc ở Quảng Châu, tay keyboard ăn mặc cực kỳ rocker, toàn thân kiểu cao bồi rách rưới lung tung, đầu thì đầy bím tóc nhỏ. Bây giờ bím tóc không còn, mặc lễ phục, tóc hơi dài, sạch sẽ, ra dáng con người.
“Nó làm gì ở đây vậy?” Vương Siêu không hiểu gì, nhỏ giọng hỏi một câu, “Cái tên bạn học của tôi kia.”
Mọi người cũng không biết, chỉ có Cao Tư Viễn nói, “Một studio dưới trướng công ty mình ký với cậu ta, nghe đồn có thể hát có thể sáng tác, cũng rất có tài hoa.”
Vương Siêu bĩu môi ghét bỏ, “Thằng đó?”
Cảm ơn truyền thông cùng các fan, rót một tháp rượu champagne, một mảng cười cười nói nói, ánh đèn chớp răng rắc răng rắc, buổi tiệc mừng công kết thúc.
Nhóm nhạc đàn em đi trước, các thành viên IceDream cũng ra ngoài chuẩn bị lên xe bảo mẫu, Vương Siêu lại đứng ở bên cạnh xe hắn nắn nắn chìa khoá xe, gọi Tạ Trúc Tinh, “Này, hôm nay tới chỗ anh đi.”
Tạ Trúc Tinh nhìn các thành viên khác, mọi người nhanh chóng lên xe, đóng cửa, đi.
Vương Siêu đứng trước cửa ghế phụ, cách thân xe ném chìa khoá qua, Tạ Trúc Tinh giơ tay đón được, hai người nhìn đối phương, cùng nở nụ cười.
Tạ Trúc Tinh ngồi vào ghế lái, Vương Siêu kéo cửa ra cũng leo lên xe, dư quang thoáng thấy có ai đó đang nhìn bọn họ, cho rằng là phóng viên hoặc fan chưa về liền quay đầu liếc mắt nhìn.
Tay keyboard đứng trên bậc thang cách đó mười mấy mét, nhìn chằm chằm sang đây, sắc mặt không quá thân thiện.
Vương Siêu giơ ngón giữa về phía gã.
Hắn cũng chẳng để tên đó với việc này trong lòng.
Hắn mới bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nghĩ về người yêu mình còn chưa đủ, làm gì còn thừa tâm trạng mà nghĩ tới thứ khác.
Cả đường không lên tiếng, trở về nhà, mới vừa vào cửa hắn đã vồ tới hôn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh dựa vào tủ giày, hai người hôn nhau thành một chùm.
Vương Siêu hôn đến hưng phấn, tay thì sờ loạn.
Tạ Trúc Tinh, “Anh chờ chút.”
Vương Siêu đáp, “Chờ cái gì? Không chờ được.”
Tạ Trúc Tinh, “Đi lên giường, ở đây mà làm cái gì.”
Vương Siêu thiếu kiên nhẫn thúc giục, “Ở đâu mà chẳng giống nhau, em mau lên coi.”
Tạ Trúc Tinh vỗ mông hắn một phát, nói, “Anh cứ dâm đi.”
Vương Siêu càng rên rỉ, thầm thì, “Tiểu Tạ, anh ngứa.”
Luyện xong chữa ngứa đại pháp.
Tạ Trúc Tinh đi giặt quần áo, Vương Siêu nằm trên giường chơi game.
Một lát sau, Tạ Trúc Tinh bước vào kêu, “Này, bên ngoài có tuyết rồi.”
Vương Siêu tung chăn ra, trần truồng chạy tới bên cửa sổ, kèo rèm cửa cong mông nằm úp sấp nửa người trên bệ cửa, nhìn quanh bên ngoài.
Quả nhiên từng bông tuyết lớn như lông ngỗng đang rơi xuống, có lẽ đã rơi một lúc lâu rồi, bao phủ nhân gian trong một chiếc áo bàn bạc.
“Ra ngoài chơi đi!” Vương Siêu đột nhiên hưng phấn lên, “Ngày mai thì tuyết dơ hết.”
Hai người liền mặc quần áo tử tế, đi xuống lầu nghịch tuyết.
Đã muộn lắm rồi, trong sân tiểu khu chẳng còn ai khác.
Vương Siêu nói muốn đắp người tuyết, lăn tuyết thành một viên thân tròn vo xong liền không muốn đắp nữa, nặn thành viên ném nhau, nhưng mà mới chịch xong một hiệp, hắn chạy không được nhanh, chơi một lát liền hết muốn chơi. Thế là hai người liền đạp tuyết đi dạo dọc theo con đường uốn lượn trong tiểu khu.
Tiếng đạp tuyết rột rột khẽ vang lên, là âm thanh tươi đẹp độc nhất của mùa đông.
Vương Siêu cực kỳ thích âm thanh này, mỗi bước chân đạp xuống đều đặc biệt dùng sức, hắn nói rất nhiều, kể cho Tạ Trúc Tinh về tuyết vùng Đông Bắc của bọn họ, dày hơn thế này nhiều, kể về lúc tiểu học hắn còn ở Đông Bắc, khi đó người rất nhỏ, bước một bước là tuyết tới eo, nếu không nghe lời Vương Tề sẽ tóm lấy hắn đi ra cửa ném vào tuyết, tự hắn không dậy được, Vương Tề rút hắn lên như rút củ cải, hỏi hắn có biết sai chưa có nhớ chưa. Có lần Vương Tề ném hắn xong, điện thoại trong nhà reo nên anh vào nghe, quên béng cả hắn, hắn nằm trong tuyết chờ Vương Tề tới rút, chờ mãi không thấy, cơ thể còn ổn chứ mặt thì đông cứng, bắt đầu khóc lóc gọi cứu mạng, may có một ông chú qua đường lôi hắn lên, có điều hắn quá đau lòng, ôm cứng chân ông chú đó sống chết đòi đi theo người ta, gào khóc nói người nhà ngược đãi mình, ông chú kia còn tưởng thật thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.
Hắn kể đến mức mặt mày hớn hở, Tạ Trúc Tinh cũng không chê hắn phiền, yên lặng nghe, còn cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu.
Tuyết vẫn rơi rất lớn, hai người khoác một thân tuyết về nhà, ôm lấy nhau sưởi ấm cho đối phương ngủ.
Nửa tháng sau, Tạ Trúc Tinh đi quay bộ phim Tết cậu làm khách mời, thể loại hài lãng mạn bối cảnh đô thị, quay ở ngay Bắc Kinh.
Nhân vật của cậu là một ca sĩ thần tượng, tổng cộng chỉ có một cảnh, bốn câu thoại. Lần thứ nhất đạo diễn cau mày bắt diễn lại một lần, lần thứ hai đạo diễn thả lỏng lông mày, lần thứ ba thì qua.
Tới gần cuối năm, hoạt động của bọn họ được sắp xếp rất dày, sáu người bay tới bay lui, bận rộn tối mày tối mặt cả ngày.
Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm 2014, IceDream ở Thâm Quyến tham gia một buổi biểu diễn cuối năm phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Vệ thị.
Nhóm hát ba bài, hai bài nhạc dance một bài ballad, biểu diễn xong xuống sân khấu ai cũng mồ hôi đầy đầu.
Trợ lý chụp cho bọn họ vài tấm ảnh ở các góc độ khác nhau, sáu người phân biệt đăng lên weibo, cảm ơn fan đã ủng hộ mấy tháng qua, đồng thời cũng chúc mừng năm mới.
Đăng xong về khách sạn.
Khách sạn là do đài truyền hình đặt giúp, hơn một nửa các ca sĩ biểu diễn lần này đều nghỉ ngơi ở đây.
Bọn họ xuống xe liền gặp phải mấy ca sĩ nữ về cùng xe, chào hỏi lẫn nhau.
Nhóm ca sĩ nữ vẫn chưa tẩy trang, cũng chưa thay quần áo, có hai người mặc váy trễ ngực, da trắng ngực to, vô cùng đẹp mắt.
Vương Siêu đứng sau cùng nhóm IceDream, cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta.
Qua khỏi cửa xoay của khách sạn, ánh đèn trong đại sảnh sáng ngời, hắn lại liếc thêm vài lần nữa.
Lên lầu về phòng, trên hành lang hài hoà tạm biệt các thành viên khác.
Đi vào đóng kín cửa, Tạ Trúc Tinh liền đè chặt Vương Siêu, lột quần quất mông hắn.
Ban đầu hắn còn chưa phản ứng kịp, tưởng là chơi tình thú, thật sự thấy đau rồi mới gào loạn lên, “Em làm gì vậy! Tạ Trúc Tinh! Anh tức giận! Anh tức giận thiệt đó!”
Tạ Trúc Tinh đánh cho hai phiến mông hắn đỏ bừng lên, khóc hu hu hu hu mới chịu ngừng tay.
Vương Siêu không ngốc, ăn đòn cũng biết tại sao, nhưng mà hắn oan ức lắm nha, còn nói, “Em khi không kiếm chuyện, anh chỉ nhìn thôi mà, nhìn cũng không được hả?”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, mở tủ lạnh nhỏ ra lấy chai nước uống.
Vương Siêu nằm nhoài tại chỗ, quay đầu kêu, “Anh cũng khát.”
Tạ Trúc Tinh ném một chai mới cho hắn.
Hắn uống hai ngụm, đóng chặt nắp, cảm thấy mông đau liền tiện tay áp chai nước lạnh lên mông, lẩm bà lẩm bẩm, “Không phải anh chỉ nhìn thôi sao? Cũng không sờ không chịch, em tức giận không đâu làm gì?”
Tạ Trúc Tinh vừa bực mình vừa buồn cười đáp, “Được, vậy em cũng nhìn.”
Vương Siêu còn mạnh miệng, “Em nhìn đi, anh cũng đâu có nói không cho em nhìn.”
Tạ Trúc Tinh thả chai nước xuống, lấy di động ra.
Vương Siêu bò dậy rướn cổ nhìn xem cậu định làm gì, cảm thấy hình ảnh trên điện thoại cậu không đúng lắm liền nói, “Anh xem cái khỉ gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh không đáp.
Vương Siêu kéo quần đứng dậy, chạy tới gần xem thử.
Tạ Trúc Tinh đang lướt nhìn một đống hình phụ nữ vếu bự.
Vương Siêu nhìn màn hình di động, rồi lại nhìn Tạ Trúc Tinh, nước mắt trên mặt còn chưa khô đã bày ra vẻ mặt chán ghét mà nói, “Em có con nít quá không?”
Hắn làm bộ như không có gì đáng kể, vào phòng vệ sinh xả nước tiểu.
Vương Siêu từ phòng vệ sinh đi ra, Tạ Trúc Tinh vẫn còn đang lướt màn hình, đầu ngón tay chạm vào bộ ngực lấp ló một nửa nào đó.
Vương Siêu cảm thấy răng hơi chua chua, hỏi, “Đẹp mắt không?”
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng ngẩng đầu lên, “Đẹp.”
Vương Siêu leo lên giường định nằm xuống, nhưng mà mông đau đành đổi thành nằm sấp, lấy di động ra chơi game, chơi rất mất tập trung, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh không xem ảnh nữa, đổi thành xem video xxx, xem say sưa ngon lành.
Vương Siêu từ từ bắt đầu cuống lên, bò dậy tóm lấy cái gối quăng tới, mắng, “Cmn em cứ nhìn mãi không chịu thôi phải không!”
Tạ Trúc Tinh né được, không bị gối đập trúng, đáp, “Em xem không thôi đó thì sao? Cũng đâu sờ đâu chịch.”
Vương Siêu, “…”
Cuối cùng cũng coi như hắn đã get được điểm phẫn nộ của Tạ Trúc Tinh, không tức giận nữa mà còn đắc ý hỏi, “Anh nhìn mấy nhỏ, có phải em ghen không?”
Tạ Trúc Tinh xa cách, “Em ghen cái gì.”
Vương Siêu ra vẻ nện lên ngực hai lần, nói, “Em cứ giận anh đó, anh sắp bị dấm chua dìm chết rồi nè.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu để điện thoại xuống, liếc mắt nhìn Vương Siêu.
Vương Siêu vốn quỳ gối trên giường mình, giống như con ếch nhảy phắt sang giường Tạ Trúc Tinh, mặt dày mày dạn ôm lấy cậu, rầm rì nói, “Em đừng xem, sau này anh sẽ không nhìn nữa có được không?”
Tạ Trúc Tinh đâu tin hắn có thể nhịn được, liền đáp, “Nếu anh lại nhìn thì làm thế nào?”
Vương Siêu suy nghĩ một chốc, dù sao Tiểu Tạ đánh hắn cũng không quá đau, so với Vương Tề đánh thì quả thực chỉ y như mưa phùn, cợt nhả nói, “Quá mức thì em cứ đánh anh hai phát.”
Tình cờ gặp phải con hàng không biết xấu hổ này, còn có cách gì đây?
Tạ Trúc Tinh xoạc hắn một trận, xoạc liên tục, vô cùng hung ác.
Nhưng mà Vương Siêu lại đặc biệt thoả mãn, yêu đương với Tiểu Tạ thiệt là hăng hái mà.
Ngày hôm sau là ngày đầu năm, bọn họ không trở về Bắc Kinh, phải quay một gameshow trong nhà ở Thâm Quyến.
Buổi sáng từ khách sạn đi đến đài truyền hình, Vương Siêu xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên ghế, uốn tới ẹo lui, giống như có ngồi sao cũng không thoải mái.
Trình Diệu quay đầu lại nhìn nhiều lần, không nhịn được hỏi, “Trưởng nhóm, anh bị sao vậy?”
Trưởng nhóm rạng rỡ hiếm thấy, vẻ mặt ôn hòa đáp, “Chẳng sao hết, mông tôi đau thôi.”
Các thành viên đồng loạt nhìn anh Tiểu Tạ.
Anh Tiểu Tạ mặt đầy lúng túng.
Các thành viên yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra hơn một tháng nay mấy bạn đều đứng nghịch couple rồi nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook