Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 4: Tới chơi đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Vì Vương Siêu đã coi Tiểu Tạ là bạn thưn nên tui đổi cách xưng hô của Siêu thành anh – em nha.
Mẹ Vương Siêu không chịu nổi mùa hè nóng bức của Bắc Kinh, ở khoảng một tuần là về Đông Bắc.
Trong một tuần này, để không chọc giận bà Vương Siêu ở nhà đến nghẹn khuất, mẹ vừa đi liền lập tức chuẩn bị bung lụa ngay, có điều cảm thấy chơi một mình chẳng có gì vui, liền muốn tìm bạn chơi chung.
Hắn cực thích người bạn mới rất tốt kia.
Tạ Trúc Tinh vừa giặt giày vừa nghe Diêm Giai Giai càm ràm.
“Em ra ngoài năm, sáu hôm mà anh chỉ chạy được hai việc, kiếm mấy ngàn thế này đủ làm gì? Muốn đổi một cái máy giặt có sấy tự động cũng phải tính toán tới mấy ngày.”
“Hôm trước ở Hồng Kông có gặp một con nhỏ, hồi đó cũng chỉ làm người mẫu bình thường thôi, nhờ tìm được một kẻ có tiền mà bây giờ chỉ cần ở nhà nuôi chó học cắm hoa, không có chuyện gì làm thì bay từ Hồng Kông đến Nhật Bản shopping. Lần này gặp lại mấy người từng cộng tác trước đây ở quầy Tiffany&Co. ở bển liền tặng cho bọn em mỗi người một sợi dây chuyền, thật là khoe khoang, còn bảo “Chồng của người ta đối xử với người ta khá tốt”, ưỡn ẹo chết mịe nó đi.”
“Em nói anh đó, sắp đến Thất tịch rồi, năm ngoái chồng mấy người chị em của em hoặc là đưa họ ra nước ngoài du lịch, hoặc là tùy tiện ném cho chiếc xe mới, bét lắm thì cũng tặng túi hàng hiệu, anh thì sao, tặng em một cái túi giảm giá cuối mùa, em còn chẳng có mặt mũi nào mà đăng lên WeChat. Năm nay anh có thể có tâm hơn chút được không!”
Tạ Trúc Tinh chỉ ngồi nghe chứ không hé răng tiếng nào. Cậu cảm thấy tất cả những gì cô nói đều đúng, tất cả đều đúng.
Điện thoại di động reo lên, Tạ Trúc Tinh bỏ bàn chải chà giày và giày đá bóng xuống, chùi chùi hai tay lên quần rồi nhìn tên người gọi, bấm nhận.
Vương Siêu cười hì hì hỏi, “Làm gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ở nhà giặt giày.”
Vương Siêu, “Em ở đâu? Anh tới tìm em chơi.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi xong ngay đây, để tôi đi tìm anh.”
Vương Siêu cực kỳ phởn, nói ra một địa chỉ ở gần Sân vận động Công nhân Bắc Kinh, còn đế thêm, “Em đến nhanh chút nha, anh chỉ có một mình thôi chán muốn chết.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Được.”
Cậu trực tiếp đặt đôi giày dưới vòi xả nước, bọc một lớp giấy vệ sinh rồi phơi ở góc ít nắng ngoài ban công.
Diêm Giai Giai hỏi cậu, “Ai tìm anh vậy? Đi đâu?”
Cậu đáp, “Bạn mới quen, rủ anh đi chơi.”
Diêm Giai Giai, “Quen ở đâu?”
Tạ Trúc Tinh không muốn nói nhiều, chỉ đáp, “Quen lúc đi diễn.” Cậu và Vương Siêu quả thật là quen nhau trong nhà vệ sinh lúc đi diễn mà.
Diêm Giai Giai bĩu môi, “Em cũng lười quản anh, mấy người cả ngày giống như anh thì chơi tốt tới đâu chứ! Để xem có thể chơi tới lúc nào.”
Tạ Trúc Tinh không nghe cô kiếm chuyện nữa, thay áo thun sạch sẽ rồi ra khỏi nhà.
Thực ra ngoài lúc diễn cậu rất ít khi đến quán bar, một là tình hình tài chính luôn túng quẫn, hai là không thích nơi ầm ĩ. Hễ rảnh rỗi là cậu lại thích ngồi yên một mình.
Cậu cũng không thích Vương Siêu cho lắm.
Nếu như bình thường Vương Siêu gọi cậu đến quán bar chơi thì hơn phân nửa là cậu sẽ tìm lý do từ chối.
Nhưng hôm nay Tạ Trúc Tinh lập tức đồng ý như vậy, là vì không hề muốn ở nhà thêm một phút nào nữa.
Đến nơi Vương Siêu nói thì trời đã gần tối, quán bar kia rất nổi tiếng, rất dễ tìm.
Tìm Vương Siêu cũng rất dễ luôn, hắn ngồi ngay chính giữa băng ghế xa hoa ầm ĩ nhất, hai bên chiếc sopha hình vòng cung là bảy tám cô gái trẻ tuổi, điểm chung đều là kiểu mắt hai mí châu Âu với ‘đồi núi’ nhấp nhô, ít nhất cũng phải cỡ D.
Nhìn số rượu chất trên bàn thì đám người kia đã uống không ít. Vương Siêu đang kề tai thì thầm gì đó với cô gái bên trái, chẳng biết nói gì mà cô nàng dùng nắm đấm nhỏ trắng trẻo đánh hắn, nũng nịu nói, “Anh xấu quá đi, không được, phải phạt rượu.”
Tạ Trúc Tinh có chút hối hận, lần trước ăn lẩu xong ấn tượng của cậu với Vương Siêu đã có chút thay đổi so với ban đầu, từ phú nhị đại tật xấu đầy mình thăng cấp thành phú nhị đại hơi ngu ngốc không tim không phổi. Cho nên cậu mới nghĩ rằng hôm nay Vương Siêu rủ mình đi chơi cũng chỉ là đến bar uống rượu tán dóc tán phét, tối đa thì chọc gái thôi. Tình hình trước mắt lại chính là trò cậu không muốn tham gia nhất.
Vương Siêu cợt nhả uống rượu trong tay cô nàng kia, đảo mắt thấy cậu liền vui vẻ vẫy tay gọi, “Tiểu Tạ, mau lại đây! Anh chờ em lâu lắm rồi đó!”
Tạ Trúc Tinh không thể làm gì khác hơn là bước qua, nếu như đã tới thì đành ngồi một chút rồi lại tìm lý do chuồn vậy.
Cậu vừa mới ngồi xuống chỗ ngoài cùng sopha hình vòng cung thì Vương Siêu đã đẩy cô nàng tiếp rượu cho mình ra, “Cưng tránh ra tránh ra, nhường chỗ cho Tiểu Tạ ngồi coi.” Sau đó gọi Tạ Trúc Tinh, “Ngồi xa như vậy làm gì? Qua đây ngồi gần anh nè.”
Tạ Trúc Tinh chẳng nhúc nhích, đáp, “Ngồi đây được rồi!”
Vương Siêu mất hứng, “Em không muốn tới thì để anh qua.”
Một dàn phụ nữ đều nhìn Tạ Trúc Tinh chằm chằm.
Cậu không còn cách nào đành đứng dậy chen qua khe hở giữa cạnh bàn và một đống bắp đùi, ngồi xuống cạnh Vương Siêu.
Vương Siêu mặt mày rạng rỡ kéo cánh tay cậu, giới thiệu với mấy cô gái, “Đây là Tiểu Tạ, vóc người đẹp ha?! Nhảy múa trâu bò lắm đó! Cậu ấy là chuyên nghiệp, so với cái loại ôm cột ngoáy mông như mấy cưng thì căn bản là không cùng đẳng cấp.”
Mấy cô nàng đưa rượu mời Tạ Trúc Tinh, mở miệng gọi một tiếng ‘anh Tiểu Tạ’ vừa ngọt vừa ngấy.
Tạ Trúc Tinh hùa theo nhấp một hớp.
Vương Siêu nhìn cậu có vẻ không có hứng thú, kề sát vào tai nói, “Anh chờ em không có gì vui hết, vừa lúc giả bộ vậy thôi, có phải em không thích không? Nếu không thì anh đuổi mấy cổ đi, gọi mấy người tốt hơn đến.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cần.”
Vương Siêu yên tâm, cho là cậu vừa mới tới nên có hơi xấu hổ, chờ chút nữa uống vào sẽ thả lỏng hơn, lập tức cụng chai trong tay mình với chai của cậu, mời nói, “Dzô đi, đây là lần đầu tiên hai ta uống cùng nhau, anh cũng không nhiều lời, cạn trước một nửa!”
Mấy cô nàng hai bên cực kỳ hiểu chuyện mà đặt rượu tới trước mặt hai người, cùng nhau reo hò, “Cạn! Cạn! Cạn!”
Vương Siêu đã nốc rồi, mỗi hơi một chai rượu, đảo mắt là xong hai chai.
Tạ Trúc Tinh cũng đành làm theo.
Vương Siêu là Hầu bao vàng của quán bar, tửu lượng hoàn toàn không có giới hạn, trừ khi hắn muốn say.
Đương nhiên Tạ Trúc Tinh nào bằng Vương Siêu, tửu lượng tuy không tệ nhưng nốc nhanh như vậy thì ít nhiều cũng có chút lâng lâng. Cậu vốn không phải người hay cậy mạnh, biết mình không uống nổi liền cầm chai rượu trong tay, Vương Siêu ép tới thì cậu nhấp một hớp, Vương Siêu giỡn với gái thì cậu liền giả vờ giả vịt. Ban đầu cô nàng ngồi cạnh Tạ Trúc Tinh còn muốn kiếm cớ mời rượu cậu, thấy cậu quá lạnh nhạt cũng không tự tìm mất mặt nữa, bỏ qua cậu tìm Vương Siêu tiếp lời.
Vương Siêu đã chơi tới hưng phấn, nói với một cô nàng ngực khủng “Cưng độn silicon chứ gì!” Cô nàng kia không thừa nhận, hắn liền rút một xấp tiền mặt trong ví ra vung lên bàn, cười đểu nói, “Vậy cưng cho anh sờ thử chút coi, không độn thì số tiền này cho cưng, nếu như có thì phải phạt cưng tội nói dối, phạt cưng… dùng ngực kẹp chai rượu này đi quanh quán một vòng, chỉ cần rượu không vẩy ra thì tiền này cũng cho cưng luôn, thế nào? Chơi không?”
Tạ Trúc Tinh vốn tưởng cô nàng kia sẽ không đồng ý, nào ngờ cô ta lại kề sát vào người Vương Siêu, hào phóng giơ bộ ngực cao vút ra bảo, “Anh sờ thử đi.”
Vương Siêu bóp bằng cả hai tay, cười to, “Mẹ nó tưởng anh ngu sao! Đây mà là không độn?”
Cô gái kia mặt không đổi sắc, nhét chai rượu vào khe ngực đứng dậy đảo một vòng quanh quán bar, tiếng huýt gió liên tiếp vang lên. Chờ đến khi cô quay lại liền bước đến trước mặt Vương Siêu khom người xuống. Vương Siêu mặt mày dâm đãng rút cái chai ra khỏi ngực cô, cuốn tiền lại nhét vào. Cô nàng cười cười hôn lên mặt hắn một phát.
Cả quá trình Tạ Trúc Tinh đều lạnh mặt.
Cậu nhớ có lần Diêm Giai Giai từng nói, “Con gái tụi em một khi đã quyết định ra ngoài làm việc thì tiền kiếm được còn nhanh hơn đàn ông các anh.”
Có vẻ Vương Siêu muốn nghỉ một lát, vỗ vỗ vai Tạ Trúc Tinh rồi dựa vào người cậu, cười hì hì khoe khoang, “Không phải anh khoác lác đâu, ngực thật sự là silicon đó, anh không cần sờ mà chỉ liếc mắt là biết, tưởng anh ngu sao.”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn.
Vương Siêu nhìn khuôn mặt cậu, cảm thấy cậu vẫn không vui chút nào liền suy nghĩ một chút rồi dán vào tai cậu nhỏ giọng, “Em đừng gò bó như vậy, cứ chơi đi, muốn uống gì cứ gọi, chấm ai thì cứ mang người đi, toàn bộ tính cho anh, đừng quan tâm đến tiền bạc.”
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi phải về.”
Vương Siêu sửng sốt, “Giờ mới mấy giờ, vội vàng về làm gì?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Bạn gái tôi mới từ nơi khác về.”
Vương Siêu lơ đễnh, “Về thì về thôi, em còn phải về dỗ cô ta ngủ à?”
Vừa nghĩ hắn vừa tựa cằm lên vai Tạ Trúc Tinh, trên mặt nở nụ cười đê tiện kéo dài giọng, “Àhh — tiểu biệt thắng tân hôn, anh hiểu anh hiểu, khó trách em cứ không yên lòng như vậy.”
Tạ Trúc Tinh liền âm thầm chấp nhận.
Vương Siêu nói, “Anh đây không giữ em lại nữa, hôm nào lại tìm em đi chơi.”
Tạ Trúc Tinh rời khỏi quán bar, tìm quán mì gần đó ăn một tô, sau đấy ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Đèn phòng ngủ còn sáng, nghe tiếng thì hình như Diêm Giai Giai đang nói chuyện WeChat với khuê mật trong phòng. Cô cũng nghe được cậu đã về nhưng chẳng hề để ý.
Tạ Trúc Tinh vọt vào tắm, ngủ trên ghế sopha bên ngoài.
Sáng hôm sau cậu ra ngoài chạy bộ, sau đó mua hai phần ăn sáng về nhà thì phát hiện Diêm Giai Giai đã đi mất.
Cậu tự mình ăn cơm, phần còn dư thì bỏ vào tủ lạnh nhỏ.
Ra ban công lấy đồ nhìn thấy đôi giày trong góc, giấy vệ sinh đã rách, chưa có giặt sạch.
Cậu đem nó vào vòi nước trong nhà vệ sinh giặt lại một lần, chà đến nửa chừng không cầm chắc nên bàn chải rớt xuống, vừa vặn làm nắp sọt rác lệch qua một bên. Tạ Trúc Tinh khom lưng nhặt bàn chải, tiện tay chỉnh lại sọt rác, phát hiện bên trong có một thứ gì đó nhìn hao hao nhiệt kế. Cậu cầm lên xem, bên trên hiện hai vạch đỏ.
Cậu, “!!!”
Chỉ giật mình vài giây, Tạ Trúc Tinh lập tức vui sướng.
Cậu sắp, cậu sắp làm cha rồi!
Trước tiên cần phải kết hôn, hôm nay cầu hôn ngay.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài, rút hết số tiền gửi định kỳ từ trước tới giờ chưa đến hạn ra, mua nhẫn kim cương, một ca-ra. Cậu cảm thấy rất to rất sáng rất đẹp, nhất định Diêm Giai Giai sẽ thích.
Sau đó cậu mua một bó hoa hồng to.
Về đến nhà rồi Tạ Trúc Tinh liền thay một bộ quần áo chỉnh tề, chờ Diêm Giai Giai về.
Mãi tới chiều cũng không đợi được người, nhưng lại nhận được điện thoại của cô.
Cô nói, “Tiểu Tạ, chúng ta chia tay đi!”
Cậu sững sờ chốc lát, nhẹ giọng nói, “Giai Giai, chỗ nào không tốt anh sẽ sửa, sau này anh sẽ sửa hết, em muốn anh làm gì anh cũng nghe lời em.”
Diêm Giai Giai im lặng chốc lát mới đáp, “Sáng nay tôi đi phá thai.”
Tạ Trúc Tinh bắt đầu lo lắng.
Diêm Giai Giai bên đầu kia bật khóc, “Xin lỗi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Em đừng như vậy, chúng ta ngược lại vẫn còn trẻ, về nhau nhất định còn rất nhiều cơ hội.”
Diêm Giai Giai khóc thút thít, “Tiểu Tạ, chúng ta sẽ không còn cơ hội.”
Tạ Trúc Tinh, “… Có ý gì?”
Diêm Giai Giai khóc một lát mới chậm rãi bình tĩnh lại, nói, “Là tôi có lỗi với anh, tôi ở cạnh đạo diễn bộ phim đang đóng sẽ tốt hơn.”
“Anh ta rất có tiền, cũng có thể khiến tôi nổi tiếng. Vừa rồi anh cũng nói tôi còn trẻ, con gái tổng cộng chỉ có mấy năm tươi trẻ xinh đẹp mà thôi, nếu lãng phí sẽ không quay lại được nữa. Xin lỗi, tôi chỉ muốn có cuộc sống khá hơn, tôi chịu đủ cuộc sống không có tiền thế này rồi.”
“Đồ trong nhà tôi cũng không cần, anh xem thứ nào vô dụng thì ném đi! Cái túi giảm giá anh tặng tôi tôi vẫn chưa dùng lần nào, cất trong tủ quần áo, vẫn còn mới đó, anh bán secondhand đi! Chắc cũng có thể bán được hai, ba ngàn đồng.”
“Trước đây tôi không muốn nói thẳng với anh, nhưng làm ca sĩ đâu có dễ dàng như vậy. Anh nên chấp nhận hiện thực đi, thành thành thật thật làm một thầy giáo dạy nhảy còn tốt hơn cứ ôm mộng như bây giờ. Tôi nói cái này là vì tốt cho anh thôi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Chúc em hạnh phúc.”
Cậu cúp điện thoại, cầm chiếc nhẫn kim cương kia nhìn thật lâu, thực sự rất to rất sáng rất đẹp… Hơn bảy vạn mà, có thể trả lại chứ?
Cậu trở tay ném bó hoa hồng ra ngoài, bó hoa nện mạnh lên cửa kiếng ban công, cánh hoa rơi rụng đầy đất.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói chang, đâm vào mắt khiến mắt cậu lên men, nước mắt đảo một vòng quanh hốc mắt rồi vẫn bị cậu nhịn vào.
Điện thoại di động lại vang, một dãy số lạ.
Cậu bấm nút nhận, nói, “Xin chào.”
Bên kia là một giọng nữ, “Xin chào, là Tạ Trúc Tinh phải không?”
Cậu đáp, “Là tôi, cô là…?”
Người kia nói, “Tôi là trợ lý của Đoạn Nhất Khôn, rất vui được thông báo với cậu, cậu đã thông qua buổi tuyển chọn tuần trước.”
Tạ Trúc Tinh không khống chế được bản thân, đứng phắt lên, “Cô nói là…”
Giọng cô trợ lý đầy ý cười, đáp, “Nhóm nhạc của các cậu đã được quyết định, thứ hai công ty sẽ chính thức ký hợp đồng với cậu, hoan nghênh cậu gia nhập vào nhóm nhạc thần tượng nam mới nhất của Huy Tinh Ent., IceDream.”
* Vì Vương Siêu đã coi Tiểu Tạ là bạn thưn nên tui đổi cách xưng hô của Siêu thành anh – em nha.
Mẹ Vương Siêu không chịu nổi mùa hè nóng bức của Bắc Kinh, ở khoảng một tuần là về Đông Bắc.
Trong một tuần này, để không chọc giận bà Vương Siêu ở nhà đến nghẹn khuất, mẹ vừa đi liền lập tức chuẩn bị bung lụa ngay, có điều cảm thấy chơi một mình chẳng có gì vui, liền muốn tìm bạn chơi chung.
Hắn cực thích người bạn mới rất tốt kia.
Tạ Trúc Tinh vừa giặt giày vừa nghe Diêm Giai Giai càm ràm.
“Em ra ngoài năm, sáu hôm mà anh chỉ chạy được hai việc, kiếm mấy ngàn thế này đủ làm gì? Muốn đổi một cái máy giặt có sấy tự động cũng phải tính toán tới mấy ngày.”
“Hôm trước ở Hồng Kông có gặp một con nhỏ, hồi đó cũng chỉ làm người mẫu bình thường thôi, nhờ tìm được một kẻ có tiền mà bây giờ chỉ cần ở nhà nuôi chó học cắm hoa, không có chuyện gì làm thì bay từ Hồng Kông đến Nhật Bản shopping. Lần này gặp lại mấy người từng cộng tác trước đây ở quầy Tiffany&Co. ở bển liền tặng cho bọn em mỗi người một sợi dây chuyền, thật là khoe khoang, còn bảo “Chồng của người ta đối xử với người ta khá tốt”, ưỡn ẹo chết mịe nó đi.”
“Em nói anh đó, sắp đến Thất tịch rồi, năm ngoái chồng mấy người chị em của em hoặc là đưa họ ra nước ngoài du lịch, hoặc là tùy tiện ném cho chiếc xe mới, bét lắm thì cũng tặng túi hàng hiệu, anh thì sao, tặng em một cái túi giảm giá cuối mùa, em còn chẳng có mặt mũi nào mà đăng lên WeChat. Năm nay anh có thể có tâm hơn chút được không!”
Tạ Trúc Tinh chỉ ngồi nghe chứ không hé răng tiếng nào. Cậu cảm thấy tất cả những gì cô nói đều đúng, tất cả đều đúng.
Điện thoại di động reo lên, Tạ Trúc Tinh bỏ bàn chải chà giày và giày đá bóng xuống, chùi chùi hai tay lên quần rồi nhìn tên người gọi, bấm nhận.
Vương Siêu cười hì hì hỏi, “Làm gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ở nhà giặt giày.”
Vương Siêu, “Em ở đâu? Anh tới tìm em chơi.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi xong ngay đây, để tôi đi tìm anh.”
Vương Siêu cực kỳ phởn, nói ra một địa chỉ ở gần Sân vận động Công nhân Bắc Kinh, còn đế thêm, “Em đến nhanh chút nha, anh chỉ có một mình thôi chán muốn chết.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Được.”
Cậu trực tiếp đặt đôi giày dưới vòi xả nước, bọc một lớp giấy vệ sinh rồi phơi ở góc ít nắng ngoài ban công.
Diêm Giai Giai hỏi cậu, “Ai tìm anh vậy? Đi đâu?”
Cậu đáp, “Bạn mới quen, rủ anh đi chơi.”
Diêm Giai Giai, “Quen ở đâu?”
Tạ Trúc Tinh không muốn nói nhiều, chỉ đáp, “Quen lúc đi diễn.” Cậu và Vương Siêu quả thật là quen nhau trong nhà vệ sinh lúc đi diễn mà.
Diêm Giai Giai bĩu môi, “Em cũng lười quản anh, mấy người cả ngày giống như anh thì chơi tốt tới đâu chứ! Để xem có thể chơi tới lúc nào.”
Tạ Trúc Tinh không nghe cô kiếm chuyện nữa, thay áo thun sạch sẽ rồi ra khỏi nhà.
Thực ra ngoài lúc diễn cậu rất ít khi đến quán bar, một là tình hình tài chính luôn túng quẫn, hai là không thích nơi ầm ĩ. Hễ rảnh rỗi là cậu lại thích ngồi yên một mình.
Cậu cũng không thích Vương Siêu cho lắm.
Nếu như bình thường Vương Siêu gọi cậu đến quán bar chơi thì hơn phân nửa là cậu sẽ tìm lý do từ chối.
Nhưng hôm nay Tạ Trúc Tinh lập tức đồng ý như vậy, là vì không hề muốn ở nhà thêm một phút nào nữa.
Đến nơi Vương Siêu nói thì trời đã gần tối, quán bar kia rất nổi tiếng, rất dễ tìm.
Tìm Vương Siêu cũng rất dễ luôn, hắn ngồi ngay chính giữa băng ghế xa hoa ầm ĩ nhất, hai bên chiếc sopha hình vòng cung là bảy tám cô gái trẻ tuổi, điểm chung đều là kiểu mắt hai mí châu Âu với ‘đồi núi’ nhấp nhô, ít nhất cũng phải cỡ D.
Nhìn số rượu chất trên bàn thì đám người kia đã uống không ít. Vương Siêu đang kề tai thì thầm gì đó với cô gái bên trái, chẳng biết nói gì mà cô nàng dùng nắm đấm nhỏ trắng trẻo đánh hắn, nũng nịu nói, “Anh xấu quá đi, không được, phải phạt rượu.”
Tạ Trúc Tinh có chút hối hận, lần trước ăn lẩu xong ấn tượng của cậu với Vương Siêu đã có chút thay đổi so với ban đầu, từ phú nhị đại tật xấu đầy mình thăng cấp thành phú nhị đại hơi ngu ngốc không tim không phổi. Cho nên cậu mới nghĩ rằng hôm nay Vương Siêu rủ mình đi chơi cũng chỉ là đến bar uống rượu tán dóc tán phét, tối đa thì chọc gái thôi. Tình hình trước mắt lại chính là trò cậu không muốn tham gia nhất.
Vương Siêu cợt nhả uống rượu trong tay cô nàng kia, đảo mắt thấy cậu liền vui vẻ vẫy tay gọi, “Tiểu Tạ, mau lại đây! Anh chờ em lâu lắm rồi đó!”
Tạ Trúc Tinh không thể làm gì khác hơn là bước qua, nếu như đã tới thì đành ngồi một chút rồi lại tìm lý do chuồn vậy.
Cậu vừa mới ngồi xuống chỗ ngoài cùng sopha hình vòng cung thì Vương Siêu đã đẩy cô nàng tiếp rượu cho mình ra, “Cưng tránh ra tránh ra, nhường chỗ cho Tiểu Tạ ngồi coi.” Sau đó gọi Tạ Trúc Tinh, “Ngồi xa như vậy làm gì? Qua đây ngồi gần anh nè.”
Tạ Trúc Tinh chẳng nhúc nhích, đáp, “Ngồi đây được rồi!”
Vương Siêu mất hứng, “Em không muốn tới thì để anh qua.”
Một dàn phụ nữ đều nhìn Tạ Trúc Tinh chằm chằm.
Cậu không còn cách nào đành đứng dậy chen qua khe hở giữa cạnh bàn và một đống bắp đùi, ngồi xuống cạnh Vương Siêu.
Vương Siêu mặt mày rạng rỡ kéo cánh tay cậu, giới thiệu với mấy cô gái, “Đây là Tiểu Tạ, vóc người đẹp ha?! Nhảy múa trâu bò lắm đó! Cậu ấy là chuyên nghiệp, so với cái loại ôm cột ngoáy mông như mấy cưng thì căn bản là không cùng đẳng cấp.”
Mấy cô nàng đưa rượu mời Tạ Trúc Tinh, mở miệng gọi một tiếng ‘anh Tiểu Tạ’ vừa ngọt vừa ngấy.
Tạ Trúc Tinh hùa theo nhấp một hớp.
Vương Siêu nhìn cậu có vẻ không có hứng thú, kề sát vào tai nói, “Anh chờ em không có gì vui hết, vừa lúc giả bộ vậy thôi, có phải em không thích không? Nếu không thì anh đuổi mấy cổ đi, gọi mấy người tốt hơn đến.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cần.”
Vương Siêu yên tâm, cho là cậu vừa mới tới nên có hơi xấu hổ, chờ chút nữa uống vào sẽ thả lỏng hơn, lập tức cụng chai trong tay mình với chai của cậu, mời nói, “Dzô đi, đây là lần đầu tiên hai ta uống cùng nhau, anh cũng không nhiều lời, cạn trước một nửa!”
Mấy cô nàng hai bên cực kỳ hiểu chuyện mà đặt rượu tới trước mặt hai người, cùng nhau reo hò, “Cạn! Cạn! Cạn!”
Vương Siêu đã nốc rồi, mỗi hơi một chai rượu, đảo mắt là xong hai chai.
Tạ Trúc Tinh cũng đành làm theo.
Vương Siêu là Hầu bao vàng của quán bar, tửu lượng hoàn toàn không có giới hạn, trừ khi hắn muốn say.
Đương nhiên Tạ Trúc Tinh nào bằng Vương Siêu, tửu lượng tuy không tệ nhưng nốc nhanh như vậy thì ít nhiều cũng có chút lâng lâng. Cậu vốn không phải người hay cậy mạnh, biết mình không uống nổi liền cầm chai rượu trong tay, Vương Siêu ép tới thì cậu nhấp một hớp, Vương Siêu giỡn với gái thì cậu liền giả vờ giả vịt. Ban đầu cô nàng ngồi cạnh Tạ Trúc Tinh còn muốn kiếm cớ mời rượu cậu, thấy cậu quá lạnh nhạt cũng không tự tìm mất mặt nữa, bỏ qua cậu tìm Vương Siêu tiếp lời.
Vương Siêu đã chơi tới hưng phấn, nói với một cô nàng ngực khủng “Cưng độn silicon chứ gì!” Cô nàng kia không thừa nhận, hắn liền rút một xấp tiền mặt trong ví ra vung lên bàn, cười đểu nói, “Vậy cưng cho anh sờ thử chút coi, không độn thì số tiền này cho cưng, nếu như có thì phải phạt cưng tội nói dối, phạt cưng… dùng ngực kẹp chai rượu này đi quanh quán một vòng, chỉ cần rượu không vẩy ra thì tiền này cũng cho cưng luôn, thế nào? Chơi không?”
Tạ Trúc Tinh vốn tưởng cô nàng kia sẽ không đồng ý, nào ngờ cô ta lại kề sát vào người Vương Siêu, hào phóng giơ bộ ngực cao vút ra bảo, “Anh sờ thử đi.”
Vương Siêu bóp bằng cả hai tay, cười to, “Mẹ nó tưởng anh ngu sao! Đây mà là không độn?”
Cô gái kia mặt không đổi sắc, nhét chai rượu vào khe ngực đứng dậy đảo một vòng quanh quán bar, tiếng huýt gió liên tiếp vang lên. Chờ đến khi cô quay lại liền bước đến trước mặt Vương Siêu khom người xuống. Vương Siêu mặt mày dâm đãng rút cái chai ra khỏi ngực cô, cuốn tiền lại nhét vào. Cô nàng cười cười hôn lên mặt hắn một phát.
Cả quá trình Tạ Trúc Tinh đều lạnh mặt.
Cậu nhớ có lần Diêm Giai Giai từng nói, “Con gái tụi em một khi đã quyết định ra ngoài làm việc thì tiền kiếm được còn nhanh hơn đàn ông các anh.”
Có vẻ Vương Siêu muốn nghỉ một lát, vỗ vỗ vai Tạ Trúc Tinh rồi dựa vào người cậu, cười hì hì khoe khoang, “Không phải anh khoác lác đâu, ngực thật sự là silicon đó, anh không cần sờ mà chỉ liếc mắt là biết, tưởng anh ngu sao.”
Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn.
Vương Siêu nhìn khuôn mặt cậu, cảm thấy cậu vẫn không vui chút nào liền suy nghĩ một chút rồi dán vào tai cậu nhỏ giọng, “Em đừng gò bó như vậy, cứ chơi đi, muốn uống gì cứ gọi, chấm ai thì cứ mang người đi, toàn bộ tính cho anh, đừng quan tâm đến tiền bạc.”
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi phải về.”
Vương Siêu sửng sốt, “Giờ mới mấy giờ, vội vàng về làm gì?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Bạn gái tôi mới từ nơi khác về.”
Vương Siêu lơ đễnh, “Về thì về thôi, em còn phải về dỗ cô ta ngủ à?”
Vừa nghĩ hắn vừa tựa cằm lên vai Tạ Trúc Tinh, trên mặt nở nụ cười đê tiện kéo dài giọng, “Àhh — tiểu biệt thắng tân hôn, anh hiểu anh hiểu, khó trách em cứ không yên lòng như vậy.”
Tạ Trúc Tinh liền âm thầm chấp nhận.
Vương Siêu nói, “Anh đây không giữ em lại nữa, hôm nào lại tìm em đi chơi.”
Tạ Trúc Tinh rời khỏi quán bar, tìm quán mì gần đó ăn một tô, sau đấy ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Đèn phòng ngủ còn sáng, nghe tiếng thì hình như Diêm Giai Giai đang nói chuyện WeChat với khuê mật trong phòng. Cô cũng nghe được cậu đã về nhưng chẳng hề để ý.
Tạ Trúc Tinh vọt vào tắm, ngủ trên ghế sopha bên ngoài.
Sáng hôm sau cậu ra ngoài chạy bộ, sau đó mua hai phần ăn sáng về nhà thì phát hiện Diêm Giai Giai đã đi mất.
Cậu tự mình ăn cơm, phần còn dư thì bỏ vào tủ lạnh nhỏ.
Ra ban công lấy đồ nhìn thấy đôi giày trong góc, giấy vệ sinh đã rách, chưa có giặt sạch.
Cậu đem nó vào vòi nước trong nhà vệ sinh giặt lại một lần, chà đến nửa chừng không cầm chắc nên bàn chải rớt xuống, vừa vặn làm nắp sọt rác lệch qua một bên. Tạ Trúc Tinh khom lưng nhặt bàn chải, tiện tay chỉnh lại sọt rác, phát hiện bên trong có một thứ gì đó nhìn hao hao nhiệt kế. Cậu cầm lên xem, bên trên hiện hai vạch đỏ.
Cậu, “!!!”
Chỉ giật mình vài giây, Tạ Trúc Tinh lập tức vui sướng.
Cậu sắp, cậu sắp làm cha rồi!
Trước tiên cần phải kết hôn, hôm nay cầu hôn ngay.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài, rút hết số tiền gửi định kỳ từ trước tới giờ chưa đến hạn ra, mua nhẫn kim cương, một ca-ra. Cậu cảm thấy rất to rất sáng rất đẹp, nhất định Diêm Giai Giai sẽ thích.
Sau đó cậu mua một bó hoa hồng to.
Về đến nhà rồi Tạ Trúc Tinh liền thay một bộ quần áo chỉnh tề, chờ Diêm Giai Giai về.
Mãi tới chiều cũng không đợi được người, nhưng lại nhận được điện thoại của cô.
Cô nói, “Tiểu Tạ, chúng ta chia tay đi!”
Cậu sững sờ chốc lát, nhẹ giọng nói, “Giai Giai, chỗ nào không tốt anh sẽ sửa, sau này anh sẽ sửa hết, em muốn anh làm gì anh cũng nghe lời em.”
Diêm Giai Giai im lặng chốc lát mới đáp, “Sáng nay tôi đi phá thai.”
Tạ Trúc Tinh bắt đầu lo lắng.
Diêm Giai Giai bên đầu kia bật khóc, “Xin lỗi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Em đừng như vậy, chúng ta ngược lại vẫn còn trẻ, về nhau nhất định còn rất nhiều cơ hội.”
Diêm Giai Giai khóc thút thít, “Tiểu Tạ, chúng ta sẽ không còn cơ hội.”
Tạ Trúc Tinh, “… Có ý gì?”
Diêm Giai Giai khóc một lát mới chậm rãi bình tĩnh lại, nói, “Là tôi có lỗi với anh, tôi ở cạnh đạo diễn bộ phim đang đóng sẽ tốt hơn.”
“Anh ta rất có tiền, cũng có thể khiến tôi nổi tiếng. Vừa rồi anh cũng nói tôi còn trẻ, con gái tổng cộng chỉ có mấy năm tươi trẻ xinh đẹp mà thôi, nếu lãng phí sẽ không quay lại được nữa. Xin lỗi, tôi chỉ muốn có cuộc sống khá hơn, tôi chịu đủ cuộc sống không có tiền thế này rồi.”
“Đồ trong nhà tôi cũng không cần, anh xem thứ nào vô dụng thì ném đi! Cái túi giảm giá anh tặng tôi tôi vẫn chưa dùng lần nào, cất trong tủ quần áo, vẫn còn mới đó, anh bán secondhand đi! Chắc cũng có thể bán được hai, ba ngàn đồng.”
“Trước đây tôi không muốn nói thẳng với anh, nhưng làm ca sĩ đâu có dễ dàng như vậy. Anh nên chấp nhận hiện thực đi, thành thành thật thật làm một thầy giáo dạy nhảy còn tốt hơn cứ ôm mộng như bây giờ. Tôi nói cái này là vì tốt cho anh thôi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Chúc em hạnh phúc.”
Cậu cúp điện thoại, cầm chiếc nhẫn kim cương kia nhìn thật lâu, thực sự rất to rất sáng rất đẹp… Hơn bảy vạn mà, có thể trả lại chứ?
Cậu trở tay ném bó hoa hồng ra ngoài, bó hoa nện mạnh lên cửa kiếng ban công, cánh hoa rơi rụng đầy đất.
Ánh mặt trời bên ngoài thật chói chang, đâm vào mắt khiến mắt cậu lên men, nước mắt đảo một vòng quanh hốc mắt rồi vẫn bị cậu nhịn vào.
Điện thoại di động lại vang, một dãy số lạ.
Cậu bấm nút nhận, nói, “Xin chào.”
Bên kia là một giọng nữ, “Xin chào, là Tạ Trúc Tinh phải không?”
Cậu đáp, “Là tôi, cô là…?”
Người kia nói, “Tôi là trợ lý của Đoạn Nhất Khôn, rất vui được thông báo với cậu, cậu đã thông qua buổi tuyển chọn tuần trước.”
Tạ Trúc Tinh không khống chế được bản thân, đứng phắt lên, “Cô nói là…”
Giọng cô trợ lý đầy ý cười, đáp, “Nhóm nhạc của các cậu đã được quyết định, thứ hai công ty sẽ chính thức ký hợp đồng với cậu, hoan nghênh cậu gia nhập vào nhóm nhạc thần tượng nam mới nhất của Huy Tinh Ent., IceDream.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook