Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 28: Người qua đường Giáp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có đôi giày mới này, Vương Siêu còn vội vàng muốn khoe khoang hơn cả Tạ Trúc Tinh, nhất định đòi cùng nhau đi dạo phố, nói thẳng thừng là có giày mới phải cho ra ngoài khoe qua khoe lại, kéo Tạ Trúc Tinh ra khỏi cửa. Bọn họ chưa nổi tới mức người qua đường ai ai cũng biết, vào đại một chỗ công cộng cũng chẳng sợ bị nhận ra.
Tới trung tâm thương mại mua quần áo, Vương Siêu thử một cái T-shirt màu xanh lam, hỏi Tạ Trúc Tinh, “Đẹp không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đẹp đó.”
Hắn liền gọi người bán, “Áo này lấy hai cái.”
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Anh cần hai cái giống nhau làm gì? Đốt tiền hả?”
Hắn cười hì hì đáp, “Anh một cái em một cái.”
Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Tôi không cần, đừng mua cho tôi.”
Vương Siêu làm như không nghe thấy, bước thẳng đi quẹt thẻ, còn chọn thêm hai cái áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu khác màu với hai cái quần bò giống nhau nữa.
Tạ Trúc Tinh thấy không nói được hắn liền đơn giản không nói nữa, thừa dịp hắn đi thử đồ khác cậu lập tức thanh toán mấy cái sơ mi và quần bò kia.
Đi dạo xong ra khỏi trung tâm thương mại, Vương Siêu còn đòi đi uống trà chiều, Tạ Trúc Tinh không muốn đi nên nói, “Không đi, tôi có hơi buồn ngủ, phải về ngủ bù đây.”
Vương Siêu nhìn cậu quả thật không có tinh thần lắm, mặt dày mày dạn đòi, “Anh cũng buồn ngủ, cùng về nhà em ngủ một lát đi.”
Chờ về tới nhà cùng nằm trên giường, Vương Siêu lại không ngủ, nghiêng người liên miên cằn nhằn không dứt với cậu, “Cái nệm giường này của em không thoải mái lắm, anh mua cho em nệm mới nha, cái nệm nước anh đang ngủ hiện giờ rất tốt, gối nước đồng bộ cũng có hai cái. Còn nữa, rèm cửa này chẳng che được gì hết, vài bữa đổi cái mới đi, anh thích màu xanh lam.”
Tạ Trúc Tinh nằm ngang không nhìn hắn, đáp, “Rèm cửa nhà tôi màu gì anh cũng quản? Nhiều chuyện.”
Vương Siêu cười hà hà, bỗng nhiên nói, “Hiện giờ anh lại ngóng trông chúng ta có thể nhanh chóng nổi tiếng.”
Tạ Trúc Tinh hơi kinh ngạc khi nghe hắn nói câu này, các thành viên khác đều hi vọng có thể nổi lên, chỉ có hắn chẳng quá đặc biệt quan tâm tới chuyện đó. Vương Siêu không thiếu tiền xài, đối với tiếng tăm cũng không để ý, so với việc nói bước vào ngành là vì làm minh tinh thì chẳng bằng nói rằng hắn rảnh rỗi quá nên mới chạy đi làm nghề này, chơi đùa rất vui.
Hắn vỗ vỗ tay lên vai Tạ Trúc Tinh, vui vẻ nói, “Chờ tới khi nổi em sẽ có tiền mua một căn nhà lớn, hai ta có thể sống chung một chỗ. Anh trả tiền thuê nhà cho em, lúc đó rèm cửa sổ, ga trải giường, vỏ mền gối đều phải là màu xanh lam. Có hoạt động thì cùng nhau đi hoạt động, không có hoạt động thì trạch ở nhà chơi game với nhau, buổi tối có hứng thì cùng coi phim kinh dị, coi xong em còn có thể cùng anh đi WC, đúng rồi, vòng bồn cầu cũng phải là màu xanh lam!” Hắn càng nói càng hào hứng, tự mình ngồi mừng rỡ không thôi.
Tạ Trúc Tinh càng nghe lại càng phiền, im lặng một lát mới nói, “Chờ tôi thật sự có thể mua được nhà ở Bắc Kinh cũng sẽ ở chung với bạn gái, chứ không phải ở với anh.”
Vương Siêu bị giội một thau nước lạnh liền nằm xụp xuống, tức giận nói, “Bạn gái gì? Không phải em còn muốn đi tìm cái cô Diêm Giai Giai kia chứ? Ngựa khôn không ăn đồ đã bỏ đi, sao em còn không hiểu đạo lý bằng con ngựa vậy?”
Tạ Trúc Tinh nằm yên không nhúc nhích, giọng điệu bình tĩnh nói, “Trên đời không phải chỉ có mình cô ấy là con gái, anh không muốn yêu đương không muốn kết hôn, tôi thì không vậy, tôi thích yêu đương với con gái, cũng thích con nít, sau này tôi muốn kết hôn muốn làm cha, cũng đâu thể hồ đồ với anh cả đời.”
Vương Siêu hơi há hốc mồm, chống tay trên gối ngón tay tóm chặt lấy vỏ gối, không vui vẻ chút nào.
Tạ Trúc Tinh, “Đừng nói chuyện tào lao này nữa, mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, thật sự rất buồn ngủ. Anh không muốn ngủ thì về đi, đừng phiền tôi mãi.”
Cậu nhắm hai mắt, trong lòng im lặng thầm nhủ lại những lời mình vừa nói một lần nữa.
Thích con gái, thích con nít, muốn kết hôn, muốn làm cha.
Không thích Vương Siêu, không muốn ở cùng hắn, không muốn rèm cửa vỏ chăn ga giường vòng bồn cầu xanh lam, không muốn trạch ở nhà chơi game với hắn, không muốn coi phim kinh dị với hắn.
Không một chút nào.
Vương Siêu không vui thì không vui, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, hắn chẳng có lý do gì ngăn Tiểu Tạ không cho người ta kết hôn sinh con.
… Nếu Tiểu Tạ là con gái thì tốt rồi, hắn có thể cưới Tiểu Tạ, có thể thuận lý thành chương sống chung một chỗ, cùng nhau dùng vòng bồn cầu xanh lam.
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Vương Siêu nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiểu Tạ, không nhịn được tưởng tượng Tiểu Tạ mà đổi giới tính sẽ thành dạng gì, còn chưa nghĩ được mấy giây đã nhanh chóng xua đi, Tiểu Tạ lớn lên không hề có chút nữ tính nào, vẫn cứ làm con trai thì đẹp mắt hơn.
Hắn muốn quay mặt đi, lại cảm thấy mặt mũi người này đúng là không có đạo lý, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn yên lặng nằm xuống, nghiêng mặt nhìn Tiểu Tạ một lát, trong lòng tràn đầy phiền muộn trước giờ chưa từng có.
Không biết đứa con gái nào tổ tiên tích đức có phúc gả cho người tốt như Tiểu Tạ đây, dễ chịu, tính tình tốt, bộ dạng còn đẹp trai như vậy.
Vương Siêu có một ý nghĩ không tốt đẹp lắm, hi vọng con gái sau này Tiểu Tạ gặp đều là Diêm Giai Giai, không được êm đẹp mấy ngày liền chia tay, mới vừa kết hôn đã nhanh chóng ly hôn, sinh con thì… thôi, con hay là để lại cho Tiểu Tạ đi, Tiểu Tạ nói thích con nít.
Rốt cuộc là ai phát minh ra trò kết hôn? Thật đáng cmn ghét.
Vương Siêu ngủ không được, rút điện thoại ra chơi, chơi game không có tiếng thì không có cảm giác, mở tiếng lại sợ phiền Tiểu Tạ, hắn liền thoát ra ngoài lướt weibo, nhìn thấy weibo mới nhất của Lương Tỉ đứng đầu bảng, đăng một bức ảnh trên tay quấn mấy vòng băng vải, bảo là cắt rau không cẩn thận bị thương, một đống fan hâm mộ đồng thanh than đau lòng dưới phần bình luận.
Kỳ lạ, Lương Tỉ giống hắn cả đời này chưa từng vào bếp, sao lại cắt rau tới đứt tay?
Hắn rón rén bò dậy đi ra ngoài, còn đóng kỹ cửa phòng ngủ lại rồi mới gọi điện thoại cho Lương Tỉ, “Anh, tay anh bị sao vậy? Đâu có nấu ăn mà cắt đồ cái gì?”
Lương Tỉ bị thương mà nghe vẫn còn vui vẻ, cười hớn hở đáp, “Mày gọi tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, cho tao mượn chiếc xe lái mấy ngày, xe tao đâm vô đít xe người ta còn chưa đưa đi sửa.”
Vương Siêu đáp, “Được thôi, chừng nào cần?”
Lương Tỉ, “Bây giờ mày có việc gì không? Thuận tiện tới nhà đưa cho tao, tao đang ở nhà, tối nay có chuyện cần dùng.”
Vương Siêu nghĩ thầm dù sao Tiểu Tạ cũng đang ngủ, chẳng ai chơi với hắn, nhân tiện đáp, “Được thôi, bây giờ đi.”
Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra ngó một cái, Tiểu Tạ vẫn đang nhắm mắt ngủ như rất sâu, hắn cũng không lên tiếng mà yên lặng đi mất.
Nghe tiếng đóng cửa từ bên ngoài, Tạ Trúc Tinh mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng thở phào một hơi.
Vương Siêu vừa đến nhà Lương Tỉ liền nghe Lương Tỉ đắc ý tuyên bố, hắn với Bách Đồ đã tốt hơn, léo nhéo kể, “Tay tao chính là do vợ tao không cẩn thận làm bị thương, ẻm đau lòng lắm, không biết lo cho tao bao nhiêu đâu, lát nữa còn muốn đưa tao tới bệnh viện truyền nước nè. Lấy chìa khóa xe ra, mày đi đi.”
Vương Siêu, “…”
Hắn vốn đã không vui vẻ gì, định tới đưa chìa khóa xe nhân tiện chơi với Lương Tỉ một chút. Kết quả đến nói còn chưa có cơ hội nói câu nào đã bị đút một đống thức ăn cho chó, để lại chìa khóa xong bị đá ra ngay.
Không đến mức giận Lương Tỉ, nhưng cũng không thể nói là vui vẻ được.
Sớm biết vậy, chi bằng nằm với Tiểu Tạ thêm chút nữa.
Ra khỏi nhà Lương Tỉ vào thang máy, lúc đi xuống có dừng lại, một người đàn ông bước vào.
Vương Siêu liếc mắt nhìn gã, cảm thấy hình như hơi quen mắt.
“Cậu là Leo?” Người kia chủ động chào hỏi với hắn, “Tôi là Chu Niệm Sâm, lần trước từng gặp ở sinh nhật D.K.”
Vương Siêu đâu nhớ nổi, ngày đó gặp bao nhiêu người rối như tơ vò, căn bản hắn không hề lưu vào tâm trí.
Chu Niệm Sâm nói, “Tôi là người đại diện của Bách Đồ.”
Vương Siêu không có ấn tượng với gã, nhưng vừa nghe thấy tên Bách Đồ thì vẫn nở nụ cười, đáp, “Đến tìm Bách Đồ bàn công việc à?”
Chu Niệm Sâm cũng khách khí cười, “Không riêng gì bàn công việc, tôi với Bách Đồ còn là bạn rất thân của nhau.”
Vương Siêu hết ra vẻ xã giao nổi, đáp, “Ờm, thật tốt.”
Chu Niệm Sâm lại nói, “Cậu tới tìm Lương Tỉ hả? Nghe nói quan hệ giữa cậu và cậu ta không tệ?”
Vương Siêu không muốn nói nhiều với gã, đáp qua loa, “Ừm.”
Chu Niệm Sâm nhìn hắn cười cười.
Xuống dưới lầu, Vương Siêu nhất thời quên mất đi về phía chiếc Porsche, định sờ tìm chìa khóa xe mới nhớ đã đưa cho Lương Tỉ.
Chu Niệm Sâm hỏi, “Sao vậy? Mất chìa khóa?”
“Không phải, đưa Lương ca…” Vương Siêu nói xong lại cảm thấy nói với gã này không ổn, không nói nữa mà chỉ đáp, “Tôi ra ngoài bắt xe, hẹn gặp lại.”
Chu Niệm Sâm, “Cậu đi đâu? Tôi chở cậu đi.”
Vương Siêu, “Không cần.”
Chu Niệm Sâm đã mở cửa ghế phụ ra, cười híp mắt nói, “Lên đây đi, đừng khách khí, tôi cũng rất quen thân với Lương Tỉ.”
Vương Siêu vẫn không muốn giao tiếp với gã quá nhiều, tiếp tục nói, “Không làm phiền anh.”
Chu Niệm Sâm cười như không cười, “Sao lại giống như con nít vậy? Cậu còn sợ tôi lừa bán cậu hả?”
Tính tình này của Vương Siêu đúng là không được, bị gã khích một phát, tuy không muốn lắm nhưng vẫn chết vì sĩ diện, leo lên xe của gã.
“Cậu đi đâu đây?” Chu Niệm Sâm hỏi hắn.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ chỗ Tạ Trúc Tinh, không biết Tiểu Tạ dậy chưa, dậy rồi thì cùng đi ăn tối.
Chu Niệm Sâm lái xe từ từ, hỏi vài câu liên quan tới nhóm IceDream, chế tác là ai, cảnh MV lấy ở đâu, gần đây D.K bận hay rảnh…
Vương Siêu đáp lời không tập trung lắm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Trúc Tinh, hỏi cậu dậy chưa, còn nói muốn ăn tôm hùm đất.
Chu Niệm Sâm lại hỏi về quan hệ của Vương Siêu với Lương Tỉ.
Tạ Trúc Tinh vẫn chưa trả lời, tâm trạng Vương Siêu chẳng hề ở đây, cũng không đáp lại câu hỏi của gã họ Chu, “Cái xe này của anh là loại chết tiệt gì? Vừa chậm vừa nóng.”
Chu Niệm Sâm liếc hắn một cái, “Máy lạnh bị hư còn chưa sửa. Uống nước đi.” Gã lấy bình nước trong ngăn bên cạnh đưa cho hắn.
Vương Siêu mở ra tu hơn nửa chai, di động trên đùi rung một phát, hắn liền ném chai nước qua một bên đọc tin nhắn của Tạ Trúc Tinh, “Mới vừa dậy, tới đi.” Mặt mày hắn lập tức hớn hở trả lời, “Chờ đó, anh tới liền.”
Chu Niệm Sâm, “Gì mà vui vẻ thế?”
Tâm trạng Vương Siêu khá tốt, đáp, “Hẹn bạn tối ăn cơm chơi bời với nhau.”
Chu Niệm Sâm hỏi, “Chơi gì? Có thể đưa tôi đi cùng không?”
Vương Siêu sao có thể dẫn gã theo, đáp, “Sau này rảnh mời anh ăn cơm, coi như cám ơn anh chở tôi về hôm nay, gọi cả D.K nữa.”
Chu Niệm Sâm không lên tiếng, chỉ cười cười.
Vương Siêu bỗng nhiên nhìn đường thấy hơi sai sai, liền hỏi, “Có phải anh không biết đi tới tiểu khu đó như nào không?”
Chu Niệm Sâm không đáp.
Vương Siêu, “Nếu không anh mở chỉ đường, hoặc là để tôi lái cho.”
Chu Niệm Sâm đáp, “Cậu không lái được.”
Vương Siêu, “Cái gì mà tôi không lái được, tôi chính là tài xế lão làng đó.”
Chu Niệm Sâm nở một nụ cười kỳ quái đáp, “Chiếc xe chết tiệt đây của tôi vừa chậm vừa nóng, coi chừng cậu bị say nắng rồi đó, không cảm thấy váng đầu ư?”
Vương Siêu, “… Cmn rốt cuộc mày là ai? Lại dám ám hại bố đây! Dừng xe!”
Vừa nãy hắn đã cảm thấy hơi mê man, vẫn cho là vì kỹ thuật lái xe của Chu Niệm Sâm không tốt, vài tài xế lái xe bất ổn nên kiểu người hay chơi di động trên xe như hắn là dễ choáng váng nhất. Có điều Chu Niệm Sâm vừa nói thế này hắn liền biết ngay không phải. Nếu như là chuyện khác thì có khả năng Vương Siêu sẽ không phản ứng kịp, thế nhưng chuyện như vậy hắn thật sự là lão làng, lập tức nghĩ đến việc chai nước kia có vấn đề.
Nếu cho hắn là kẻ xấu thì cho dù có chết cũng sẽ không dừng xe.
Tầm mắt Vương Siêu đã hơi mơ hồ, không nhìn rõ đường phía trước, tay nắm lấy dây an toàn mở mấy lần cũng không ra, không những choáng váng đầu óc mà còn muốn ói, một luồng khô nóng dâng lên từ bụng dưới, trước mắt hóa đen từng chập từng chập, trong lúc hoảng hốt đã mất đi ý thức.
Tạ Trúc Tinh đợi ở nhà hơn một tiếng mà Vương Siêu vẫn chưa tới. Cậu gởi mấy tin nhắn đi cũng không thấy trả lời, gọi điện thoại thì lại tắt máy.
Hồi chiều cậu không ngủ, nghe được Vương Siêu gọi điện thoại cho Lương Tỉ muốn tới nhà anh ta, chắc có thể hắn ở nhà Lương Tỉ chơi quên sạch chuyện tới đây rồi. Tính ham chơi của tên này rất lớn, cái gì cũng không quan trọng bằng chơi bời.
Cũng coi như vừa hay, cậu vốn cũng không thích ăn tôm hùm đất cay cho lắm.
Tạ Trúc Tinh dùng nồi cơm điện nấu một chút cháo, hâm nóng mấy cái bánh bao kim sa đông lạnh xử cho xong bữa tối.
Bánh bao kim sa
Cơm nước xong cậu liền lấy mấy bộ quần áo mới mua hồi chiều ra cắt hết nhãn, ném vào máy giặt giặt sạch sẽ phơi lên ban công.
T-shirt, áo sơ mi và quần bò, mỗi thứ đều có hai cái, thành đôi thành cặp đung tới đưa lui.
Mấy quần áo này không có tâm trí, không biết mình bị ghép thành một đôi, thật xứng với hai người bọn họ, cũng vô tâm y như vậy.
Dù sao cũng chẳng còn chuyện gì, Tạ Trúc Tinh đi ngủ rất sớm, định bổ sung tinh thần thật tốt, ngày mai còn phải tiếp tục tung toàn bộ sức lực cho công việc.
Không biết ngủ bao lâu, cậu bị tiếng đập cửa đùng đùng đoàng đoàng đánh thức.
Cậu giật mình ngồi dậy, trực giác bảo là Vương Siêu tới.
Quả nhiên vừa mở cửa ra liền thấy tên này đứng ngay trước cửa.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh làm sao thế?”
Tóc Vương Siêu có hơi loạn, mặt đỏ bừng bừng, ngay cả đôi mắt cũng có chút hồng lên. Hắn chẳng nói gì mà chen người vào cửa, trở tay đóng cửa lại đứng đó thở dốc hồng hộc, ánh mắt quét loạn xung quanh, bộ dạng hồn vía lên mây, thật giống như vừa mới làm xong việc gì đó không thể lộ ra ngoài.
Đèn trong nhà càng sáng hơn, Tạ Trúc Tinh phát hiện trên trán hắn sưng một cục đỏ ứ, chắc là va vào đâu một phát rồi, nghi hắn gây ra tai nạn xe cộ liền vội hỏi, “Có phải đụng trúng người ta không?”
Vương Siêu, “Không phải, anh không lái xe.”
Tạ Trúc Tinh, “Vậy trán anh sao lại thành thế này?”
Vương Siêu mờ mịt sờ sờ trán, đau tới mức nhe răng một hồi.
Tạ Trúc Tinh hơi cuống lên, túm lấy cánh tay hắn hỏi, “Anh gây ra họa gì? Đánh nhau với người ta hả?”
Ngược lại Vương Siêu bị cậu hỏi tới nghệch mặt ra, hồi lâu sau mới đáp, “Không đánh nhau, cũng không gây rắc rối… Anh muốn đi tắm trước.”
Tạ Trúc Tinh cả giận, “Còn tắm cái gì nữa? Anh nói rõ với tôi trước đi, anh đã làm gì!”
Vương Siêu sờ sờ mặt, không dám nhìn cậu mà nhỏ giọng nói, “Cũng không làm gì, chỉ chịch một phát thôi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu thả cánh tay đang túm Vương Siêu ra, nói, “Cút.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh lạnh mặt mở cửa, muốn đẩy hắn ra ngoài.
Đời nào Vương Siêu chịu đi, nhưng lại không có sức lực mạnh như Tạ Trúc Tinh, hết cách rồi đành phải chơi xấu ôm chặt lấy cậu.
Tạ Trúc Tinh tức giận tới mức giọng nói đều run lên, “Anh buông ra cho tôi.”
Vương Siêu đáp, “Anh không!”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi đánh anh đó!”
Vương Siêu oan uổng vô cùng, òa một tiếng khóc ầm lên.
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tạ Trúc Tinh đứng ngốc trong phòng khách, sờ một bên vai bị Vương Siêu khóc tới ướt đẫm, nhất thời lòng như tro nguội.
Vương Siêu vừa khóc vừa rửa ráy.
Hắn đúng là quá xui xẻo rồi mới gặp trúng tên đại diện biến thái kia của Bách Đồ, chẳng biết không hợp với Lương Tỉ chỗ nào mà mù mắt hiểu lầm hắn là tiểu tình nhân của Lương Tỉ, bỏ thuốc mê hắn còn dẫn hắn vào khách sạn muốn chơi hắn. May mà hắn bị đụng đầu vào bàn trong khách sạn tỉnh lại, mấy ngày trước có học vài chiêu với Tiểu Tạ, không phí bao nhiêu sức lực đã khống chế được tên đại diện trói gà không chặt kia, sau đó lại bị thuốc làm váng đầu, ngơ ngơ ngác ngác chịch cái tên trói gà này. Chịch xong còn chưa tỉnh táo bao nhiêu, không khác gì mấy lần hẹn chịch khác, bỗng nhớ ra có hẹn ăn tôm hùm đất cay với Tiểu Tạ liền vội vàng xuống lầu bắt xe tới chỗ cậu.
Trên đường mới đột nhiên nhớ ra, đệt cmn chứ, vừa nãy hắn chịch đàn ông.
Đến dưới lầu nhà Tiểu Tạ, Vương Siêu gặm móng tay đứng hứng gió nửa tiếng cũng chưa dám lên lầu.
Đã hẹn với Tiểu Tạ ăn tôm hùm đất cay, hắn tới trễ như vậy đi lên thế nào cũng phải giải thích, giải thích thế nào đây — anh bị một gã đàn ông lừa gạt lên giường, cho nên mới tới trễ?
Trước đây hắn đã mơ hồ cảm giác được Tiểu Tạ không thích hắn hẹn chịch với phụ nữ, rõ ràng tính tình tốt như vậy, trở mặt bao lần cũng đều vì chuyện này.
Nếu như Tiểu Tạ biết hắn lên giường với đàn ông, chắc là còn tức giận hơn nữa.
Chính hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Hắn không thích đàn ông, nếu như muốn chơi đàn ông thì đã sớm chịch với Tiểu Tạ rồi, đâu còn dùng dằng chờ tới hôm nay, biến thành một người qua đường giáp chẳng hiểu mô tê gì.
Rõ ràng là Vương Siêu hắn chịch người khác, vậy mà lại bất ngờ có cảm giác thất bại như chính mình vừa thất thân.
Có đôi giày mới này, Vương Siêu còn vội vàng muốn khoe khoang hơn cả Tạ Trúc Tinh, nhất định đòi cùng nhau đi dạo phố, nói thẳng thừng là có giày mới phải cho ra ngoài khoe qua khoe lại, kéo Tạ Trúc Tinh ra khỏi cửa. Bọn họ chưa nổi tới mức người qua đường ai ai cũng biết, vào đại một chỗ công cộng cũng chẳng sợ bị nhận ra.
Tới trung tâm thương mại mua quần áo, Vương Siêu thử một cái T-shirt màu xanh lam, hỏi Tạ Trúc Tinh, “Đẹp không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đẹp đó.”
Hắn liền gọi người bán, “Áo này lấy hai cái.”
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Anh cần hai cái giống nhau làm gì? Đốt tiền hả?”
Hắn cười hì hì đáp, “Anh một cái em một cái.”
Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Tôi không cần, đừng mua cho tôi.”
Vương Siêu làm như không nghe thấy, bước thẳng đi quẹt thẻ, còn chọn thêm hai cái áo sơ mi ngắn tay cùng kiểu khác màu với hai cái quần bò giống nhau nữa.
Tạ Trúc Tinh thấy không nói được hắn liền đơn giản không nói nữa, thừa dịp hắn đi thử đồ khác cậu lập tức thanh toán mấy cái sơ mi và quần bò kia.
Đi dạo xong ra khỏi trung tâm thương mại, Vương Siêu còn đòi đi uống trà chiều, Tạ Trúc Tinh không muốn đi nên nói, “Không đi, tôi có hơi buồn ngủ, phải về ngủ bù đây.”
Vương Siêu nhìn cậu quả thật không có tinh thần lắm, mặt dày mày dạn đòi, “Anh cũng buồn ngủ, cùng về nhà em ngủ một lát đi.”
Chờ về tới nhà cùng nằm trên giường, Vương Siêu lại không ngủ, nghiêng người liên miên cằn nhằn không dứt với cậu, “Cái nệm giường này của em không thoải mái lắm, anh mua cho em nệm mới nha, cái nệm nước anh đang ngủ hiện giờ rất tốt, gối nước đồng bộ cũng có hai cái. Còn nữa, rèm cửa này chẳng che được gì hết, vài bữa đổi cái mới đi, anh thích màu xanh lam.”
Tạ Trúc Tinh nằm ngang không nhìn hắn, đáp, “Rèm cửa nhà tôi màu gì anh cũng quản? Nhiều chuyện.”
Vương Siêu cười hà hà, bỗng nhiên nói, “Hiện giờ anh lại ngóng trông chúng ta có thể nhanh chóng nổi tiếng.”
Tạ Trúc Tinh hơi kinh ngạc khi nghe hắn nói câu này, các thành viên khác đều hi vọng có thể nổi lên, chỉ có hắn chẳng quá đặc biệt quan tâm tới chuyện đó. Vương Siêu không thiếu tiền xài, đối với tiếng tăm cũng không để ý, so với việc nói bước vào ngành là vì làm minh tinh thì chẳng bằng nói rằng hắn rảnh rỗi quá nên mới chạy đi làm nghề này, chơi đùa rất vui.
Hắn vỗ vỗ tay lên vai Tạ Trúc Tinh, vui vẻ nói, “Chờ tới khi nổi em sẽ có tiền mua một căn nhà lớn, hai ta có thể sống chung một chỗ. Anh trả tiền thuê nhà cho em, lúc đó rèm cửa sổ, ga trải giường, vỏ mền gối đều phải là màu xanh lam. Có hoạt động thì cùng nhau đi hoạt động, không có hoạt động thì trạch ở nhà chơi game với nhau, buổi tối có hứng thì cùng coi phim kinh dị, coi xong em còn có thể cùng anh đi WC, đúng rồi, vòng bồn cầu cũng phải là màu xanh lam!” Hắn càng nói càng hào hứng, tự mình ngồi mừng rỡ không thôi.
Tạ Trúc Tinh càng nghe lại càng phiền, im lặng một lát mới nói, “Chờ tôi thật sự có thể mua được nhà ở Bắc Kinh cũng sẽ ở chung với bạn gái, chứ không phải ở với anh.”
Vương Siêu bị giội một thau nước lạnh liền nằm xụp xuống, tức giận nói, “Bạn gái gì? Không phải em còn muốn đi tìm cái cô Diêm Giai Giai kia chứ? Ngựa khôn không ăn đồ đã bỏ đi, sao em còn không hiểu đạo lý bằng con ngựa vậy?”
Tạ Trúc Tinh nằm yên không nhúc nhích, giọng điệu bình tĩnh nói, “Trên đời không phải chỉ có mình cô ấy là con gái, anh không muốn yêu đương không muốn kết hôn, tôi thì không vậy, tôi thích yêu đương với con gái, cũng thích con nít, sau này tôi muốn kết hôn muốn làm cha, cũng đâu thể hồ đồ với anh cả đời.”
Vương Siêu hơi há hốc mồm, chống tay trên gối ngón tay tóm chặt lấy vỏ gối, không vui vẻ chút nào.
Tạ Trúc Tinh, “Đừng nói chuyện tào lao này nữa, mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, thật sự rất buồn ngủ. Anh không muốn ngủ thì về đi, đừng phiền tôi mãi.”
Cậu nhắm hai mắt, trong lòng im lặng thầm nhủ lại những lời mình vừa nói một lần nữa.
Thích con gái, thích con nít, muốn kết hôn, muốn làm cha.
Không thích Vương Siêu, không muốn ở cùng hắn, không muốn rèm cửa vỏ chăn ga giường vòng bồn cầu xanh lam, không muốn trạch ở nhà chơi game với hắn, không muốn coi phim kinh dị với hắn.
Không một chút nào.
Vương Siêu không vui thì không vui, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, hắn chẳng có lý do gì ngăn Tiểu Tạ không cho người ta kết hôn sinh con.
… Nếu Tiểu Tạ là con gái thì tốt rồi, hắn có thể cưới Tiểu Tạ, có thể thuận lý thành chương sống chung một chỗ, cùng nhau dùng vòng bồn cầu xanh lam.
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Vương Siêu nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiểu Tạ, không nhịn được tưởng tượng Tiểu Tạ mà đổi giới tính sẽ thành dạng gì, còn chưa nghĩ được mấy giây đã nhanh chóng xua đi, Tiểu Tạ lớn lên không hề có chút nữ tính nào, vẫn cứ làm con trai thì đẹp mắt hơn.
Hắn muốn quay mặt đi, lại cảm thấy mặt mũi người này đúng là không có đạo lý, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn yên lặng nằm xuống, nghiêng mặt nhìn Tiểu Tạ một lát, trong lòng tràn đầy phiền muộn trước giờ chưa từng có.
Không biết đứa con gái nào tổ tiên tích đức có phúc gả cho người tốt như Tiểu Tạ đây, dễ chịu, tính tình tốt, bộ dạng còn đẹp trai như vậy.
Vương Siêu có một ý nghĩ không tốt đẹp lắm, hi vọng con gái sau này Tiểu Tạ gặp đều là Diêm Giai Giai, không được êm đẹp mấy ngày liền chia tay, mới vừa kết hôn đã nhanh chóng ly hôn, sinh con thì… thôi, con hay là để lại cho Tiểu Tạ đi, Tiểu Tạ nói thích con nít.
Rốt cuộc là ai phát minh ra trò kết hôn? Thật đáng cmn ghét.
Vương Siêu ngủ không được, rút điện thoại ra chơi, chơi game không có tiếng thì không có cảm giác, mở tiếng lại sợ phiền Tiểu Tạ, hắn liền thoát ra ngoài lướt weibo, nhìn thấy weibo mới nhất của Lương Tỉ đứng đầu bảng, đăng một bức ảnh trên tay quấn mấy vòng băng vải, bảo là cắt rau không cẩn thận bị thương, một đống fan hâm mộ đồng thanh than đau lòng dưới phần bình luận.
Kỳ lạ, Lương Tỉ giống hắn cả đời này chưa từng vào bếp, sao lại cắt rau tới đứt tay?
Hắn rón rén bò dậy đi ra ngoài, còn đóng kỹ cửa phòng ngủ lại rồi mới gọi điện thoại cho Lương Tỉ, “Anh, tay anh bị sao vậy? Đâu có nấu ăn mà cắt đồ cái gì?”
Lương Tỉ bị thương mà nghe vẫn còn vui vẻ, cười hớn hở đáp, “Mày gọi tới đúng lúc lắm, tao đang muốn tìm mày đây, cho tao mượn chiếc xe lái mấy ngày, xe tao đâm vô đít xe người ta còn chưa đưa đi sửa.”
Vương Siêu đáp, “Được thôi, chừng nào cần?”
Lương Tỉ, “Bây giờ mày có việc gì không? Thuận tiện tới nhà đưa cho tao, tao đang ở nhà, tối nay có chuyện cần dùng.”
Vương Siêu nghĩ thầm dù sao Tiểu Tạ cũng đang ngủ, chẳng ai chơi với hắn, nhân tiện đáp, “Được thôi, bây giờ đi.”
Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra ngó một cái, Tiểu Tạ vẫn đang nhắm mắt ngủ như rất sâu, hắn cũng không lên tiếng mà yên lặng đi mất.
Nghe tiếng đóng cửa từ bên ngoài, Tạ Trúc Tinh mở mắt ra, nhìn căn phòng trống rỗng thở phào một hơi.
Vương Siêu vừa đến nhà Lương Tỉ liền nghe Lương Tỉ đắc ý tuyên bố, hắn với Bách Đồ đã tốt hơn, léo nhéo kể, “Tay tao chính là do vợ tao không cẩn thận làm bị thương, ẻm đau lòng lắm, không biết lo cho tao bao nhiêu đâu, lát nữa còn muốn đưa tao tới bệnh viện truyền nước nè. Lấy chìa khóa xe ra, mày đi đi.”
Vương Siêu, “…”
Hắn vốn đã không vui vẻ gì, định tới đưa chìa khóa xe nhân tiện chơi với Lương Tỉ một chút. Kết quả đến nói còn chưa có cơ hội nói câu nào đã bị đút một đống thức ăn cho chó, để lại chìa khóa xong bị đá ra ngay.
Không đến mức giận Lương Tỉ, nhưng cũng không thể nói là vui vẻ được.
Sớm biết vậy, chi bằng nằm với Tiểu Tạ thêm chút nữa.
Ra khỏi nhà Lương Tỉ vào thang máy, lúc đi xuống có dừng lại, một người đàn ông bước vào.
Vương Siêu liếc mắt nhìn gã, cảm thấy hình như hơi quen mắt.
“Cậu là Leo?” Người kia chủ động chào hỏi với hắn, “Tôi là Chu Niệm Sâm, lần trước từng gặp ở sinh nhật D.K.”
Vương Siêu đâu nhớ nổi, ngày đó gặp bao nhiêu người rối như tơ vò, căn bản hắn không hề lưu vào tâm trí.
Chu Niệm Sâm nói, “Tôi là người đại diện của Bách Đồ.”
Vương Siêu không có ấn tượng với gã, nhưng vừa nghe thấy tên Bách Đồ thì vẫn nở nụ cười, đáp, “Đến tìm Bách Đồ bàn công việc à?”
Chu Niệm Sâm cũng khách khí cười, “Không riêng gì bàn công việc, tôi với Bách Đồ còn là bạn rất thân của nhau.”
Vương Siêu hết ra vẻ xã giao nổi, đáp, “Ờm, thật tốt.”
Chu Niệm Sâm lại nói, “Cậu tới tìm Lương Tỉ hả? Nghe nói quan hệ giữa cậu và cậu ta không tệ?”
Vương Siêu không muốn nói nhiều với gã, đáp qua loa, “Ừm.”
Chu Niệm Sâm nhìn hắn cười cười.
Xuống dưới lầu, Vương Siêu nhất thời quên mất đi về phía chiếc Porsche, định sờ tìm chìa khóa xe mới nhớ đã đưa cho Lương Tỉ.
Chu Niệm Sâm hỏi, “Sao vậy? Mất chìa khóa?”
“Không phải, đưa Lương ca…” Vương Siêu nói xong lại cảm thấy nói với gã này không ổn, không nói nữa mà chỉ đáp, “Tôi ra ngoài bắt xe, hẹn gặp lại.”
Chu Niệm Sâm, “Cậu đi đâu? Tôi chở cậu đi.”
Vương Siêu, “Không cần.”
Chu Niệm Sâm đã mở cửa ghế phụ ra, cười híp mắt nói, “Lên đây đi, đừng khách khí, tôi cũng rất quen thân với Lương Tỉ.”
Vương Siêu vẫn không muốn giao tiếp với gã quá nhiều, tiếp tục nói, “Không làm phiền anh.”
Chu Niệm Sâm cười như không cười, “Sao lại giống như con nít vậy? Cậu còn sợ tôi lừa bán cậu hả?”
Tính tình này của Vương Siêu đúng là không được, bị gã khích một phát, tuy không muốn lắm nhưng vẫn chết vì sĩ diện, leo lên xe của gã.
“Cậu đi đâu đây?” Chu Niệm Sâm hỏi hắn.
Vương Siêu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra địa chỉ chỗ Tạ Trúc Tinh, không biết Tiểu Tạ dậy chưa, dậy rồi thì cùng đi ăn tối.
Chu Niệm Sâm lái xe từ từ, hỏi vài câu liên quan tới nhóm IceDream, chế tác là ai, cảnh MV lấy ở đâu, gần đây D.K bận hay rảnh…
Vương Siêu đáp lời không tập trung lắm, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Trúc Tinh, hỏi cậu dậy chưa, còn nói muốn ăn tôm hùm đất.
Chu Niệm Sâm lại hỏi về quan hệ của Vương Siêu với Lương Tỉ.
Tạ Trúc Tinh vẫn chưa trả lời, tâm trạng Vương Siêu chẳng hề ở đây, cũng không đáp lại câu hỏi của gã họ Chu, “Cái xe này của anh là loại chết tiệt gì? Vừa chậm vừa nóng.”
Chu Niệm Sâm liếc hắn một cái, “Máy lạnh bị hư còn chưa sửa. Uống nước đi.” Gã lấy bình nước trong ngăn bên cạnh đưa cho hắn.
Vương Siêu mở ra tu hơn nửa chai, di động trên đùi rung một phát, hắn liền ném chai nước qua một bên đọc tin nhắn của Tạ Trúc Tinh, “Mới vừa dậy, tới đi.” Mặt mày hắn lập tức hớn hở trả lời, “Chờ đó, anh tới liền.”
Chu Niệm Sâm, “Gì mà vui vẻ thế?”
Tâm trạng Vương Siêu khá tốt, đáp, “Hẹn bạn tối ăn cơm chơi bời với nhau.”
Chu Niệm Sâm hỏi, “Chơi gì? Có thể đưa tôi đi cùng không?”
Vương Siêu sao có thể dẫn gã theo, đáp, “Sau này rảnh mời anh ăn cơm, coi như cám ơn anh chở tôi về hôm nay, gọi cả D.K nữa.”
Chu Niệm Sâm không lên tiếng, chỉ cười cười.
Vương Siêu bỗng nhiên nhìn đường thấy hơi sai sai, liền hỏi, “Có phải anh không biết đi tới tiểu khu đó như nào không?”
Chu Niệm Sâm không đáp.
Vương Siêu, “Nếu không anh mở chỉ đường, hoặc là để tôi lái cho.”
Chu Niệm Sâm đáp, “Cậu không lái được.”
Vương Siêu, “Cái gì mà tôi không lái được, tôi chính là tài xế lão làng đó.”
Chu Niệm Sâm nở một nụ cười kỳ quái đáp, “Chiếc xe chết tiệt đây của tôi vừa chậm vừa nóng, coi chừng cậu bị say nắng rồi đó, không cảm thấy váng đầu ư?”
Vương Siêu, “… Cmn rốt cuộc mày là ai? Lại dám ám hại bố đây! Dừng xe!”
Vừa nãy hắn đã cảm thấy hơi mê man, vẫn cho là vì kỹ thuật lái xe của Chu Niệm Sâm không tốt, vài tài xế lái xe bất ổn nên kiểu người hay chơi di động trên xe như hắn là dễ choáng váng nhất. Có điều Chu Niệm Sâm vừa nói thế này hắn liền biết ngay không phải. Nếu như là chuyện khác thì có khả năng Vương Siêu sẽ không phản ứng kịp, thế nhưng chuyện như vậy hắn thật sự là lão làng, lập tức nghĩ đến việc chai nước kia có vấn đề.
Nếu cho hắn là kẻ xấu thì cho dù có chết cũng sẽ không dừng xe.
Tầm mắt Vương Siêu đã hơi mơ hồ, không nhìn rõ đường phía trước, tay nắm lấy dây an toàn mở mấy lần cũng không ra, không những choáng váng đầu óc mà còn muốn ói, một luồng khô nóng dâng lên từ bụng dưới, trước mắt hóa đen từng chập từng chập, trong lúc hoảng hốt đã mất đi ý thức.
Tạ Trúc Tinh đợi ở nhà hơn một tiếng mà Vương Siêu vẫn chưa tới. Cậu gởi mấy tin nhắn đi cũng không thấy trả lời, gọi điện thoại thì lại tắt máy.
Hồi chiều cậu không ngủ, nghe được Vương Siêu gọi điện thoại cho Lương Tỉ muốn tới nhà anh ta, chắc có thể hắn ở nhà Lương Tỉ chơi quên sạch chuyện tới đây rồi. Tính ham chơi của tên này rất lớn, cái gì cũng không quan trọng bằng chơi bời.
Cũng coi như vừa hay, cậu vốn cũng không thích ăn tôm hùm đất cay cho lắm.
Tạ Trúc Tinh dùng nồi cơm điện nấu một chút cháo, hâm nóng mấy cái bánh bao kim sa đông lạnh xử cho xong bữa tối.
Bánh bao kim sa
Cơm nước xong cậu liền lấy mấy bộ quần áo mới mua hồi chiều ra cắt hết nhãn, ném vào máy giặt giặt sạch sẽ phơi lên ban công.
T-shirt, áo sơ mi và quần bò, mỗi thứ đều có hai cái, thành đôi thành cặp đung tới đưa lui.
Mấy quần áo này không có tâm trí, không biết mình bị ghép thành một đôi, thật xứng với hai người bọn họ, cũng vô tâm y như vậy.
Dù sao cũng chẳng còn chuyện gì, Tạ Trúc Tinh đi ngủ rất sớm, định bổ sung tinh thần thật tốt, ngày mai còn phải tiếp tục tung toàn bộ sức lực cho công việc.
Không biết ngủ bao lâu, cậu bị tiếng đập cửa đùng đùng đoàng đoàng đánh thức.
Cậu giật mình ngồi dậy, trực giác bảo là Vương Siêu tới.
Quả nhiên vừa mở cửa ra liền thấy tên này đứng ngay trước cửa.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh làm sao thế?”
Tóc Vương Siêu có hơi loạn, mặt đỏ bừng bừng, ngay cả đôi mắt cũng có chút hồng lên. Hắn chẳng nói gì mà chen người vào cửa, trở tay đóng cửa lại đứng đó thở dốc hồng hộc, ánh mắt quét loạn xung quanh, bộ dạng hồn vía lên mây, thật giống như vừa mới làm xong việc gì đó không thể lộ ra ngoài.
Đèn trong nhà càng sáng hơn, Tạ Trúc Tinh phát hiện trên trán hắn sưng một cục đỏ ứ, chắc là va vào đâu một phát rồi, nghi hắn gây ra tai nạn xe cộ liền vội hỏi, “Có phải đụng trúng người ta không?”
Vương Siêu, “Không phải, anh không lái xe.”
Tạ Trúc Tinh, “Vậy trán anh sao lại thành thế này?”
Vương Siêu mờ mịt sờ sờ trán, đau tới mức nhe răng một hồi.
Tạ Trúc Tinh hơi cuống lên, túm lấy cánh tay hắn hỏi, “Anh gây ra họa gì? Đánh nhau với người ta hả?”
Ngược lại Vương Siêu bị cậu hỏi tới nghệch mặt ra, hồi lâu sau mới đáp, “Không đánh nhau, cũng không gây rắc rối… Anh muốn đi tắm trước.”
Tạ Trúc Tinh cả giận, “Còn tắm cái gì nữa? Anh nói rõ với tôi trước đi, anh đã làm gì!”
Vương Siêu sờ sờ mặt, không dám nhìn cậu mà nhỏ giọng nói, “Cũng không làm gì, chỉ chịch một phát thôi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu thả cánh tay đang túm Vương Siêu ra, nói, “Cút.”
Vương Siêu, “…”
Tạ Trúc Tinh lạnh mặt mở cửa, muốn đẩy hắn ra ngoài.
Đời nào Vương Siêu chịu đi, nhưng lại không có sức lực mạnh như Tạ Trúc Tinh, hết cách rồi đành phải chơi xấu ôm chặt lấy cậu.
Tạ Trúc Tinh tức giận tới mức giọng nói đều run lên, “Anh buông ra cho tôi.”
Vương Siêu đáp, “Anh không!”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi đánh anh đó!”
Vương Siêu oan uổng vô cùng, òa một tiếng khóc ầm lên.
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tạ Trúc Tinh đứng ngốc trong phòng khách, sờ một bên vai bị Vương Siêu khóc tới ướt đẫm, nhất thời lòng như tro nguội.
Vương Siêu vừa khóc vừa rửa ráy.
Hắn đúng là quá xui xẻo rồi mới gặp trúng tên đại diện biến thái kia của Bách Đồ, chẳng biết không hợp với Lương Tỉ chỗ nào mà mù mắt hiểu lầm hắn là tiểu tình nhân của Lương Tỉ, bỏ thuốc mê hắn còn dẫn hắn vào khách sạn muốn chơi hắn. May mà hắn bị đụng đầu vào bàn trong khách sạn tỉnh lại, mấy ngày trước có học vài chiêu với Tiểu Tạ, không phí bao nhiêu sức lực đã khống chế được tên đại diện trói gà không chặt kia, sau đó lại bị thuốc làm váng đầu, ngơ ngơ ngác ngác chịch cái tên trói gà này. Chịch xong còn chưa tỉnh táo bao nhiêu, không khác gì mấy lần hẹn chịch khác, bỗng nhớ ra có hẹn ăn tôm hùm đất cay với Tiểu Tạ liền vội vàng xuống lầu bắt xe tới chỗ cậu.
Trên đường mới đột nhiên nhớ ra, đệt cmn chứ, vừa nãy hắn chịch đàn ông.
Đến dưới lầu nhà Tiểu Tạ, Vương Siêu gặm móng tay đứng hứng gió nửa tiếng cũng chưa dám lên lầu.
Đã hẹn với Tiểu Tạ ăn tôm hùm đất cay, hắn tới trễ như vậy đi lên thế nào cũng phải giải thích, giải thích thế nào đây — anh bị một gã đàn ông lừa gạt lên giường, cho nên mới tới trễ?
Trước đây hắn đã mơ hồ cảm giác được Tiểu Tạ không thích hắn hẹn chịch với phụ nữ, rõ ràng tính tình tốt như vậy, trở mặt bao lần cũng đều vì chuyện này.
Nếu như Tiểu Tạ biết hắn lên giường với đàn ông, chắc là còn tức giận hơn nữa.
Chính hắn cũng chẳng vui vẻ gì. Hắn không thích đàn ông, nếu như muốn chơi đàn ông thì đã sớm chịch với Tiểu Tạ rồi, đâu còn dùng dằng chờ tới hôm nay, biến thành một người qua đường giáp chẳng hiểu mô tê gì.
Rõ ràng là Vương Siêu hắn chịch người khác, vậy mà lại bất ngờ có cảm giác thất bại như chính mình vừa thất thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook