Peter Pan Và Cinderella
-
Chương 105: Cung điện Potala
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Trúc Tinh nhận được giải thưởng diễn viên mới đầu tiên trong sự nghiệp, sau khi lễ trao giải kết thúc, Lưu Thông Minh, trợ lý và chuyên gia trang điểm cùng ăn mừng với cậu, uống hơi nhiều rượu, đến nửa đêm mới tan cuộc về nhà.
Sáng hôm sau đầu cậu đau như búa bổ tỉnh dậy, cuống họng hơi rát, mũi cũng nghẹt, tối hôm qua ngủ trên sopha cả đêm mà quên đóng cửa sổ phòng khách, đã mấy năm rồi không sinh bệnh, là bị cảm.
Mở ngăn kéo ra lục lọi, tìm được nửa hộp Baijiahei* lần trước Vương Siêu bị cảm uống xong còn dư lại, chỉ còn màu đen.
Một hiệu thuốc cảm, viên trắng uống ban ngày viên đen uống ban đêm.
Dù sao hôm nay cũng không có kế hoạch gì, uống đại một viên rồi ngủ, ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.
Cậu uống viên thuốc màu đen, vừa uống xong thì Lưu Thông Minh gọi điện thoại tới, hỏi thẳng cậu, “Leo có liên lạc với cậu không?”
Bên tai cậu ong lên một tiếng, cái tên này giống như một làn sóng xung kích đánh thẳng vào màng nhĩ cậu, chấn động tới mức trước mắt cậu hoa lên.
Lưu Thông Minh bên kia, “Alo? Tiểu Tạ? Tín hiệu không tốt hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Không có.”
Lưu Thông Minh không biết cậu nói tín hiệu không phải không tốt hay là Vương Siêu không liên lạc với cậu, thế nhưng y nhận ra giọng cậu hơi khàn, liền hỏi, “Mới dậy hả?”
Tạ Trúc Tinh nắm vỉ thuốc cảm, đầu óc bay đến nơi khác, ngón tay vô ý thức liên tục bấm mấy viên thuốc ra, hỏi y, “Có phải anh ấy quay về rồi không?”
Lưu Thông Minh quái lạ đáp, “Cái này thì không. Thật ra… lúc nãy trợ lý của anh cả cậu ta gọi cho tôi, bảo cậu tới gặp boss, còn nhấn mạnh để cậu tự đi một mình.”
Tạ Trúc Tinh ngẩn ra.
Lưu Thông Minh, “Trước kia hai người chưa từng gặp nhau đúng không? Anh ta biết chuyện cậu và Leo hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi chẳng biết anh ta có biết không nữa.”
Ngay cả cái này cũng không biết, cậu càng không biết Vương Tề gọi mình đến làm gì.
Nhưng cậu không thể không đi.
Không đúng, không phải cậu không thể không đi, mà là cậu rất muốn đi.
Về phần tại sao muốn đi, Tạ Trúc Tinh không biết, cho dù biết cũng phải giả bộ như không.
… Cậu không muốn lật lọng với chính bản thân mình vào lúc này, không muốn thừa nhận mình vẫn muốn nắm lấy cơ hội cứu vãn.
Cậu tưởng tượng vô số phiên bản trong đầu, sau khi gặp Vương Tề nên nói gì, nên bàn bạc công việc hay là đi thẳng vào vấn đề thừa nhận yêu đương với Vương Siêu… đã từng mới đúng.
Nhưng mà vừa gặp mặt, Vương Tề liền ném cho cậu một đôi găng tay đấm bốc.
Ngày thứ mười một rời khỏi Bắc Kinh, Vương Siêu và Trì Lập Đông tới Nyingchi*, cách Lhasa* rất gần rồi.
* Nyingchi: một đơn vị hành chính tại đông nam Khu tự trị Tây Tạng. Lhasa: thủ phủ khu tự trị Tây Tạng.
Trước khi vào Nyingchi gặp được một đoàn xe, bên dưới con đường là suối nước đẹp không sao tả xiết, mấy người bạn trẻ lần đầu đi phượt tới Tây Tạng không biết sâu rộng, lái xe xuống suối chơi, kết quả không cẩn thận hai chiếc xe trật bánh, người không sao nhưng xe bị nghiêng xuống nước, một đám người vây lại thương lượng chưa biết xoay sở ra sao.
Trì Lập Đông đậu xe lại ven đường, xuống dưới giúp đỡ.
Vương Siêu vịn cửa sổ xe nhìn ra một lát, cảm thấy không có gì làm cũng xuống xem náo nhiệt.
Trong đoàn xe có một cô gái trẻ, không giúp được gì nên đứng tự do phía sau đoàn nghịch di động một mình, thấy Vương Siêu cũng không tham gia thảo luận cứu viện nên bắt chuyện với hắn, “Hai người từ đâu tới vậy?” Nghe khẩu âm thì là người phía nam.
Vương Siêu đáp, “Bắc Kinh.”
Cô gái nhìn hắn kỹ hơn rồi nói, “Dung mạo của anh rất giống một ca sĩ mà em thích.”
Vương Siêu kéo kéo mũ xuống, có hơi khó chịu.
Cô gái nói tiếp, “Có điều anh ấy rất trắng, cũng không phải đầu trọc giống anh.”
Vương Siêu, “… Vậy tôi đẹp trai hơn hay người đó đẹp hơn?”
Cô gái cười đáp, “Sao có thể so như vậy được… Anh cũng tuấn tú lắm.”
Xí. Vương Siêu quay người leo lại lên xe.
Hôm trước đến Bayi* Trì Lập Đông mua cho hắn một chai thuốc trị chấy, dùng mỗi một lần, vị nồng nức mũi thì thôi, hắn còn bị dị ứng loại thuốc này nữa, chỉ thấy ngứa thêm, hết cách rồi Trì Lập Đông đành phải dùng kéo và dao cạo râu cạo trọc đầu giúp hắn, xong chuyện.
* Bayi: là một quận ở Tây Tạng, nằm bên sông Nyang ở độ cao 2.994 mét.
Vương Siêu giờ còn đen hơn cả mấy ngày trước, kem chống nắng không đọ được tia cực tím trên cao nguyên, mỗi ngày đen thêm một chút, đen từ đỉnh đầu tới tận cổ.
Hắn vừa soi gương liền thấy đắng lòng vô cùng, Trì Lập Đông mở mắt nói bậy, “Còn đẹp trai hơn trước đây nhiều.”
Cuối cùng cũng tới Lhasa.
Trì Lập Đông đưa Vương Siêu đi dạo Phố Barkhor*, rồi đến Đại Chiêu Tự nghe các vị Lạt Ma giảng kinh, Vương Siêu nghe không hiểu gì chỉ đi theo xem náo nhiệt, còn xem đến thất thần.
* Phố Barkhor: nơi nổi tiếng bởi dòng người qua lại đông đúc và nhịp độ bán buôn dày đặc hiếm thấy ở đất Tây Tạng.
Đại Chiêu Tự
Nghe xong buổi giảng kinh đi ra ngoài, mấy tiểu sư phụ đang tưới hoa trong chùa, hắn dừng chân đứng nhìn một lúc lâu.
Không biết hai chậu cây trong nhà còn đó không, có ai nhớ phải tưới nước cho chúng nó không?
Ngày hôm sau đi cung điện Potala*.
Cung điện Potala, thắng cảnh nổi tiếng của Tây Tạng
Vương Siêu đột nhiên nghiêm túc hẳn, tỉ mỉ tham quan từng chỗ bên trong, tới cả đoạn giới thiệu bức tường cung điện được trát cỏ bạch mã cũng nghe đi nghe lại nhiều lần.
Lúc ra về hắn leo xuống chậm rì, dường như mỗi bước chân đều tràn đầy lưu luyến.
Trì Lập Đông hỏi hắn, “Thích chỗ này lắm à?”
Vương Siêu suy nghĩ một chút mới đáp, “Cũng không hẳn.”
Hắn không phải lưu luyến cung điện Potala, mà là đến đây rồi rốt cuộc không còn mục tiêu phía trước nữa, chỉ có thể quay về.
Ở cuối con đường, không có nhà, cũng không có người kia.
Sau khi xuống dưới Trì Lập Đông hỏi hắn, “Tôi đi gửi bưu thiếp, cậu gửi không?”
Vương Siêu, “Chẳng phải anh thường tới đây ư? Còn gửi cái này?”
Trì Lập Đông, “Lần nào tôi cũng gửi, có điều mỗi lần đều gửi không tới nơi.”
Vương Siêu không có vấn đề gì, đi theo anh ta.
Hai người vừa đi Trì Lập Đông vừa nói, “Cậu gửi không?”
Vương Siêu, “Không phải anh kêu gửi không tới hả?”
Trì Lập Đông cười cười, “Biết đâu lần này lại gửi được.”
Vương Siêu suy đoán, “Anh gửi cho bạn gái cũ ư? Cái người mà dùng tàn thuốc chích anh?”
Trì Lập Đông đáp, “Không phải.”
Vương Siêu, “Vậy cho ai?”
Trì Lập Đông cúi đầu, đi vài bước nữa mới nói, “Là người tôi yêu thầm.”
Vương Siêu, “Vì sao không nói thẳng trước mặt cô ấy? Viết bưu thiếp không phải ngu ngốc lắm sao?”
Trì Lập Đông không lên tiếng.
Vương Siêu còn muốn hỏi nữa.
Trì Lập Đông bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ phía sau lưng, “Cậu nhìn xem.”
Vương Siêu không hiểu gì quay đầu.
Cung điện Potala được ánh nắng mạ một lớp viền vàng chói chang, hào quang thánh khiết lóng lánh tới mức khiến người ta loá mắt.
Không trung xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi.
Xa hoa lộng lẫy, không thuộc về nhân gian.
Trì Lập Đông mua bưu thiếp, hỏi Vương Siêu, “Cậu không muốn thật à?”
Vương Siêu đáp, “Không muốn.”
Trì Lập Đông mua một tấm, đi sang bên cạnh viết, còn ra sức giấu Vương Siêu.
Vương Siêu cười nhạo anh ta, “Ai thèm nhìn lén chứ, anh cái đồ quỷ hẹp hòi.”
Hắn đứng bên cạnh chờ một lát, hỏi ông chú trong quầy, “Có thật là không gửi tới nơi không?”
Đối phương liếc hắn một cái, chả thèm phản ứng.
Hắn ngượng ngùng, nói, “Tôi cũng gửi mấy tấm.”
Người kia hỏi, “Mấy tấm?”
Vương Siêu, “Một tấm… Ba tấm đi.”
Trì Lập Đông viết xong nhét vào hòm thư, lại gần hỏi, “Giờ muốn gửi rồi?”
Vương Siêu mạnh miệng, “Dù sao cũng rảnh không có gì làm.”
Hắn nhận lấy bưu thiếp, cũng tránh sang một bên, giấu Trì Lập Đông lén lút viết.
Hai tấm đầu viết rất nhanh.
Một tấm cho Vương Tề, “Anh cả, em yêu anh.” Còn vẽ trái tim nhỏ.
Một tấm cho Vương Cẩm, “Anh hai, em yêu anh.” Lại vẽ trái tim nhỏ.
Còn lại một tấm, nửa ngày hắn cũng chưa viết được.
Trì Lập Đông hối hắn, “Người ta sắp đóng cửa rồi.”
Hắn mới hạ bút.
Viết xong nhanh chóng nhét hết cả ba tấm vào hòm thư.
Trì Lập Đông bảo, “Đi thôi.”
Vương Siêu cứ do dự chưa đi, hỏi ông chú kia lần nữa, “Thật sự không gửi tới đúng không?”
Ông chú hết nhịn nổi, “Sao lại không gửi tới? Chín mươi chín phần trăm là tới nơi!”
Trì Lập Đông, “…”
Vương Siêu kinh hãi đến biến sắc, “Vậy sao lúc nãy chú không nói! Có thể cho tôi lấy lại không?”
Đương nhiên không thể.
Hai người ra khỏi bưu điện, đều là bộ dạng gục đầu ủ rũ.
Vương Siêu viết cái không nên viết rồi.
Còn những bưu thiếp “không gửi tới” của Trì Lập Đông, cũng “chín mươi chín phần trăm” là gửi tới nơi.
Vương Siêu đồng tình bảo, “Cô ấy luôn làm bộ như không nhận được, chắc là chẳng có ý gì với anh đâu.”
Trì Lập Đông, “… Tôi đi gọi điện thoại.”
Anh ta đi tới bên góc gọi điện.
Vương Siêu ngồi xổm xuống ven đường ảo não một chút, lấy di động ra tìm kiếm “gửi bưu thiếp có nhận được không”, rất nhiều người đều bảo là không thể, lúc này mới hơi hơi yên tâm.
Còn tiện tay lướt weibo đọc mấy truyện cười, kéo xuống dưới thì thấy một tin giải trí.
“Thành viên nhóm nhạc IceDream Tomas bị chụp được đêm khuya nhập viện cấp cứu, người đại diện giải thích là lúc quay quảng cáo không cẩn thận bị thương.”
Tạ Trúc Tinh nhận được giải thưởng diễn viên mới đầu tiên trong sự nghiệp, sau khi lễ trao giải kết thúc, Lưu Thông Minh, trợ lý và chuyên gia trang điểm cùng ăn mừng với cậu, uống hơi nhiều rượu, đến nửa đêm mới tan cuộc về nhà.
Sáng hôm sau đầu cậu đau như búa bổ tỉnh dậy, cuống họng hơi rát, mũi cũng nghẹt, tối hôm qua ngủ trên sopha cả đêm mà quên đóng cửa sổ phòng khách, đã mấy năm rồi không sinh bệnh, là bị cảm.
Mở ngăn kéo ra lục lọi, tìm được nửa hộp Baijiahei* lần trước Vương Siêu bị cảm uống xong còn dư lại, chỉ còn màu đen.
Một hiệu thuốc cảm, viên trắng uống ban ngày viên đen uống ban đêm.
Dù sao hôm nay cũng không có kế hoạch gì, uống đại một viên rồi ngủ, ngủ một giấc dậy sẽ ổn thôi.
Cậu uống viên thuốc màu đen, vừa uống xong thì Lưu Thông Minh gọi điện thoại tới, hỏi thẳng cậu, “Leo có liên lạc với cậu không?”
Bên tai cậu ong lên một tiếng, cái tên này giống như một làn sóng xung kích đánh thẳng vào màng nhĩ cậu, chấn động tới mức trước mắt cậu hoa lên.
Lưu Thông Minh bên kia, “Alo? Tiểu Tạ? Tín hiệu không tốt hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Không có.”
Lưu Thông Minh không biết cậu nói tín hiệu không phải không tốt hay là Vương Siêu không liên lạc với cậu, thế nhưng y nhận ra giọng cậu hơi khàn, liền hỏi, “Mới dậy hả?”
Tạ Trúc Tinh nắm vỉ thuốc cảm, đầu óc bay đến nơi khác, ngón tay vô ý thức liên tục bấm mấy viên thuốc ra, hỏi y, “Có phải anh ấy quay về rồi không?”
Lưu Thông Minh quái lạ đáp, “Cái này thì không. Thật ra… lúc nãy trợ lý của anh cả cậu ta gọi cho tôi, bảo cậu tới gặp boss, còn nhấn mạnh để cậu tự đi một mình.”
Tạ Trúc Tinh ngẩn ra.
Lưu Thông Minh, “Trước kia hai người chưa từng gặp nhau đúng không? Anh ta biết chuyện cậu và Leo hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi chẳng biết anh ta có biết không nữa.”
Ngay cả cái này cũng không biết, cậu càng không biết Vương Tề gọi mình đến làm gì.
Nhưng cậu không thể không đi.
Không đúng, không phải cậu không thể không đi, mà là cậu rất muốn đi.
Về phần tại sao muốn đi, Tạ Trúc Tinh không biết, cho dù biết cũng phải giả bộ như không.
… Cậu không muốn lật lọng với chính bản thân mình vào lúc này, không muốn thừa nhận mình vẫn muốn nắm lấy cơ hội cứu vãn.
Cậu tưởng tượng vô số phiên bản trong đầu, sau khi gặp Vương Tề nên nói gì, nên bàn bạc công việc hay là đi thẳng vào vấn đề thừa nhận yêu đương với Vương Siêu… đã từng mới đúng.
Nhưng mà vừa gặp mặt, Vương Tề liền ném cho cậu một đôi găng tay đấm bốc.
Ngày thứ mười một rời khỏi Bắc Kinh, Vương Siêu và Trì Lập Đông tới Nyingchi*, cách Lhasa* rất gần rồi.
* Nyingchi: một đơn vị hành chính tại đông nam Khu tự trị Tây Tạng. Lhasa: thủ phủ khu tự trị Tây Tạng.
Trước khi vào Nyingchi gặp được một đoàn xe, bên dưới con đường là suối nước đẹp không sao tả xiết, mấy người bạn trẻ lần đầu đi phượt tới Tây Tạng không biết sâu rộng, lái xe xuống suối chơi, kết quả không cẩn thận hai chiếc xe trật bánh, người không sao nhưng xe bị nghiêng xuống nước, một đám người vây lại thương lượng chưa biết xoay sở ra sao.
Trì Lập Đông đậu xe lại ven đường, xuống dưới giúp đỡ.
Vương Siêu vịn cửa sổ xe nhìn ra một lát, cảm thấy không có gì làm cũng xuống xem náo nhiệt.
Trong đoàn xe có một cô gái trẻ, không giúp được gì nên đứng tự do phía sau đoàn nghịch di động một mình, thấy Vương Siêu cũng không tham gia thảo luận cứu viện nên bắt chuyện với hắn, “Hai người từ đâu tới vậy?” Nghe khẩu âm thì là người phía nam.
Vương Siêu đáp, “Bắc Kinh.”
Cô gái nhìn hắn kỹ hơn rồi nói, “Dung mạo của anh rất giống một ca sĩ mà em thích.”
Vương Siêu kéo kéo mũ xuống, có hơi khó chịu.
Cô gái nói tiếp, “Có điều anh ấy rất trắng, cũng không phải đầu trọc giống anh.”
Vương Siêu, “… Vậy tôi đẹp trai hơn hay người đó đẹp hơn?”
Cô gái cười đáp, “Sao có thể so như vậy được… Anh cũng tuấn tú lắm.”
Xí. Vương Siêu quay người leo lại lên xe.
Hôm trước đến Bayi* Trì Lập Đông mua cho hắn một chai thuốc trị chấy, dùng mỗi một lần, vị nồng nức mũi thì thôi, hắn còn bị dị ứng loại thuốc này nữa, chỉ thấy ngứa thêm, hết cách rồi Trì Lập Đông đành phải dùng kéo và dao cạo râu cạo trọc đầu giúp hắn, xong chuyện.
* Bayi: là một quận ở Tây Tạng, nằm bên sông Nyang ở độ cao 2.994 mét.
Vương Siêu giờ còn đen hơn cả mấy ngày trước, kem chống nắng không đọ được tia cực tím trên cao nguyên, mỗi ngày đen thêm một chút, đen từ đỉnh đầu tới tận cổ.
Hắn vừa soi gương liền thấy đắng lòng vô cùng, Trì Lập Đông mở mắt nói bậy, “Còn đẹp trai hơn trước đây nhiều.”
Cuối cùng cũng tới Lhasa.
Trì Lập Đông đưa Vương Siêu đi dạo Phố Barkhor*, rồi đến Đại Chiêu Tự nghe các vị Lạt Ma giảng kinh, Vương Siêu nghe không hiểu gì chỉ đi theo xem náo nhiệt, còn xem đến thất thần.
* Phố Barkhor: nơi nổi tiếng bởi dòng người qua lại đông đúc và nhịp độ bán buôn dày đặc hiếm thấy ở đất Tây Tạng.
Đại Chiêu Tự
Nghe xong buổi giảng kinh đi ra ngoài, mấy tiểu sư phụ đang tưới hoa trong chùa, hắn dừng chân đứng nhìn một lúc lâu.
Không biết hai chậu cây trong nhà còn đó không, có ai nhớ phải tưới nước cho chúng nó không?
Ngày hôm sau đi cung điện Potala*.
Cung điện Potala, thắng cảnh nổi tiếng của Tây Tạng
Vương Siêu đột nhiên nghiêm túc hẳn, tỉ mỉ tham quan từng chỗ bên trong, tới cả đoạn giới thiệu bức tường cung điện được trát cỏ bạch mã cũng nghe đi nghe lại nhiều lần.
Lúc ra về hắn leo xuống chậm rì, dường như mỗi bước chân đều tràn đầy lưu luyến.
Trì Lập Đông hỏi hắn, “Thích chỗ này lắm à?”
Vương Siêu suy nghĩ một chút mới đáp, “Cũng không hẳn.”
Hắn không phải lưu luyến cung điện Potala, mà là đến đây rồi rốt cuộc không còn mục tiêu phía trước nữa, chỉ có thể quay về.
Ở cuối con đường, không có nhà, cũng không có người kia.
Sau khi xuống dưới Trì Lập Đông hỏi hắn, “Tôi đi gửi bưu thiếp, cậu gửi không?”
Vương Siêu, “Chẳng phải anh thường tới đây ư? Còn gửi cái này?”
Trì Lập Đông, “Lần nào tôi cũng gửi, có điều mỗi lần đều gửi không tới nơi.”
Vương Siêu không có vấn đề gì, đi theo anh ta.
Hai người vừa đi Trì Lập Đông vừa nói, “Cậu gửi không?”
Vương Siêu, “Không phải anh kêu gửi không tới hả?”
Trì Lập Đông cười cười, “Biết đâu lần này lại gửi được.”
Vương Siêu suy đoán, “Anh gửi cho bạn gái cũ ư? Cái người mà dùng tàn thuốc chích anh?”
Trì Lập Đông đáp, “Không phải.”
Vương Siêu, “Vậy cho ai?”
Trì Lập Đông cúi đầu, đi vài bước nữa mới nói, “Là người tôi yêu thầm.”
Vương Siêu, “Vì sao không nói thẳng trước mặt cô ấy? Viết bưu thiếp không phải ngu ngốc lắm sao?”
Trì Lập Đông không lên tiếng.
Vương Siêu còn muốn hỏi nữa.
Trì Lập Đông bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ chỉ phía sau lưng, “Cậu nhìn xem.”
Vương Siêu không hiểu gì quay đầu.
Cung điện Potala được ánh nắng mạ một lớp viền vàng chói chang, hào quang thánh khiết lóng lánh tới mức khiến người ta loá mắt.
Không trung xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi.
Xa hoa lộng lẫy, không thuộc về nhân gian.
Trì Lập Đông mua bưu thiếp, hỏi Vương Siêu, “Cậu không muốn thật à?”
Vương Siêu đáp, “Không muốn.”
Trì Lập Đông mua một tấm, đi sang bên cạnh viết, còn ra sức giấu Vương Siêu.
Vương Siêu cười nhạo anh ta, “Ai thèm nhìn lén chứ, anh cái đồ quỷ hẹp hòi.”
Hắn đứng bên cạnh chờ một lát, hỏi ông chú trong quầy, “Có thật là không gửi tới nơi không?”
Đối phương liếc hắn một cái, chả thèm phản ứng.
Hắn ngượng ngùng, nói, “Tôi cũng gửi mấy tấm.”
Người kia hỏi, “Mấy tấm?”
Vương Siêu, “Một tấm… Ba tấm đi.”
Trì Lập Đông viết xong nhét vào hòm thư, lại gần hỏi, “Giờ muốn gửi rồi?”
Vương Siêu mạnh miệng, “Dù sao cũng rảnh không có gì làm.”
Hắn nhận lấy bưu thiếp, cũng tránh sang một bên, giấu Trì Lập Đông lén lút viết.
Hai tấm đầu viết rất nhanh.
Một tấm cho Vương Tề, “Anh cả, em yêu anh.” Còn vẽ trái tim nhỏ.
Một tấm cho Vương Cẩm, “Anh hai, em yêu anh.” Lại vẽ trái tim nhỏ.
Còn lại một tấm, nửa ngày hắn cũng chưa viết được.
Trì Lập Đông hối hắn, “Người ta sắp đóng cửa rồi.”
Hắn mới hạ bút.
Viết xong nhanh chóng nhét hết cả ba tấm vào hòm thư.
Trì Lập Đông bảo, “Đi thôi.”
Vương Siêu cứ do dự chưa đi, hỏi ông chú kia lần nữa, “Thật sự không gửi tới đúng không?”
Ông chú hết nhịn nổi, “Sao lại không gửi tới? Chín mươi chín phần trăm là tới nơi!”
Trì Lập Đông, “…”
Vương Siêu kinh hãi đến biến sắc, “Vậy sao lúc nãy chú không nói! Có thể cho tôi lấy lại không?”
Đương nhiên không thể.
Hai người ra khỏi bưu điện, đều là bộ dạng gục đầu ủ rũ.
Vương Siêu viết cái không nên viết rồi.
Còn những bưu thiếp “không gửi tới” của Trì Lập Đông, cũng “chín mươi chín phần trăm” là gửi tới nơi.
Vương Siêu đồng tình bảo, “Cô ấy luôn làm bộ như không nhận được, chắc là chẳng có ý gì với anh đâu.”
Trì Lập Đông, “… Tôi đi gọi điện thoại.”
Anh ta đi tới bên góc gọi điện.
Vương Siêu ngồi xổm xuống ven đường ảo não một chút, lấy di động ra tìm kiếm “gửi bưu thiếp có nhận được không”, rất nhiều người đều bảo là không thể, lúc này mới hơi hơi yên tâm.
Còn tiện tay lướt weibo đọc mấy truyện cười, kéo xuống dưới thì thấy một tin giải trí.
“Thành viên nhóm nhạc IceDream Tomas bị chụp được đêm khuya nhập viện cấp cứu, người đại diện giải thích là lúc quay quảng cáo không cẩn thận bị thương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook