NHẬT KÍ #30

(Tiếp theo)

IBARA

Tụi mình bị tấn công. Mấy quả đại bác đầu tiên bắn ra từ con tàu bí ẩn đã xém trúng con thuyền hải tặc bé nhỏ của tụi mình. Không biết con thuyền này được làm chắc đến cỡ nào, nhưng mình nghĩ nó sẽ không trụ được lâu nếu tiếp tục bị dội đại bác. Không là chuyên gia về hải chiến, nhưng mình nghĩ con thuyền nhỏ bé này có oách cỡ nào, nó cũng không là con tàu chiến đấu bọc thép.

Mình chạy tới mũi thuyền để nhìn rõ hơn con tàu đang tiến tới. Nhưng mặt trời đang lên, rọi ngay mặt mình, làm con tàu chỉ trông như cái bóng – như một con tàu ma. Nó bé hơn con tàu của tụi mình nhiều, với mũi thuyền dốc và sắc nhọn hơn. Không có buồm hay cột buồm, điều đó cũng có nghĩa là con thuyền đó hiện đại hơn chiếc thuyền buồm của tụi mình.

Bùm! Khói bốc lên từ sàn con tàu tấn công. Mình hụp xuống che đầu cho tới khi biết chắc đạn trúng thuyền hay không. Không trúng. Lại một đợt nước khổng lồ văng lên tung tóe. Lạ lùng là, lần này đạn cách mục tiêu xa hơn những lần trước. Một là xạ thủ đã gặp may khi bắn phát trước, hoặc là chúng không cố tình bắn trúng tụi mình.

Siry tiến lại trong khi mình đang lén nhìn qua lan can thuyền. Nó nhìn sang tàu kia bằng một kính viễn vọng kiểu cổ bằng đồng. Mình hỏi:

- Cậu chắc con tàu đó không của Rayne chứ?

Giọng hiếu kì hơn là sợ, nó nói:

- Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế này. Nó bắn một thứ như phi tiêu.

Một thứ như phi tiêu. Ôi trời! Mình vẫn không hiểu Ibara vận hành như thế nào. Một mặt, họ có điện, đèn, nước máy, mặt khác họ không biết gì về vũ khí tối tân. Ít ra là, dân làng Rayne không biết. Rõ ràng có những người khác trên Ibara biết, vì họ đang bắn vào tụi mình.

Thêm một phát đại bác nữa. Mình hụp xuống. Không cần thiết. Đạn rơi xuống làm tung nước phía trước tụi mình còn xa hơn mấy lần trước. Mình kết luận:

- Theo tôi, chúng không cố ý bắn chúng ta.

hỏi:

- Vậy thì chúng định làm gì?

Mình nhìn về bờ bên phải. Chúng mình đang đi song song với bờ biển tiến vào vịnh lớn và làng Rayne. Mình nhớ là đã viết rồi: lối vào vịnh rộng mấy trăm mét. Ven bờ là bãi đá, rồi tới khoảng trống, xa hơn nữa lại là bãi đá. Giữa hai mũi đá là lối vào vùng đất xanh tươi của làng Rayne.

Siry nhíu mày. Mình hỏi:

- Chuyện gì?

Nó nâng kính viễn vọng nhìn lại con tàu:

- Những kẻ Đào tẩu. Không nhằm vào chúng ta, mà chúng tiến vào Rayne.

Nó đưa ống nhòm cho mình. Vị trí tàu tụi mình đã thay đổi, con tàu kia đã thay đổi, con tàu kia không là một cái bóng nữa. Trông nó như một tàu quân sự. Dài chừng hai mươi lăm mét với một ca-bin thấp và phẳng. Đã có thời nó màu xám, nhưng sơn đã tróc, loang lổ khắp nơi. Thậm chí mình còn thấy những dấu hiệu quân sự lờ mờ nơi mũi tàu. Nhưng bong tróc gần hết, không đọc được. Trông nó như một thuyền tuần tra bạn từng thấy trong những phim về Thế Chiến Thứ Hai. Dù là gì, nó đã qua thời huy hoàng từ lâu rồi. Mình không hiểu sao nó còn nổi lênh đênh với đầy lỗ thủng và rỉ sét như thế. Chỉ một vật độc nhất không cũ kĩ rỉ sét là: khẩu đại bác trên mũi tàu. Đó là vật còn hoạt động tốt.

Trên boong tàu có năm người. Tất cả đều trông như đàn ông, nhưng mình không chắc lắm. Hai người đứng bên đại bác, mấy người kia ở đuôi tàu và đang cầm lái. Tất cả đều tóc dài, áo quần rách bươm. Tụi Đào tẩu. Khi mình nói con thuyền của tụi mình như thuyền hải tặc là mình nói tới kiểu hải tặc bạn thấy trong phim. Hải tặc lý tưởng hóa. Hải tặc tiểu thuyết. Hải tặc kiểu Disney. Những tên Đào tẩu trên con tàu kia không hát “Hay hây hây. Một chai rượu rum”. Không đâu. Chúng là hàng thật. Một băng nhóm liều mạng sống ngoài vòng pháp luật, trên một con tàu không tí ti lãng mạn nào.

Siry lên tiếng:

- Chúng hù dọa cho bọn mình sợ mà bỏ đi. Chúng đang mở đường vào vịnh.

Nhiều Jakill tụ tập ở mũi tàu cùng tụi mình. Twig lo lắng hỏi:

- Chúng định làm gì?

Siry tuyên bố:

- Tiến vào làng Rayne.

Logue tiếp lời Siry:

- Chúng có thể làm nhiều người bị thương với vũ khí đó.

Tất cả đứng chết lặng, trừng trừng nhìn con tàu cách xa chừng trăm mét. Nó đang lướt qua tụi mình. Siry nói đúng. Những phát súng là để chặn tụi mình lại. Chúng sắp tấn công Rayne.

Siry quay nhìn nhóm trẻ tuổi nổi loạn. Nó quan sát từng đôi mắt như đã nhìn lúc trước, trước khi bắt đầu nhiệm vụ. Nó hỏi:

- Các cậu nghĩ sao?

Mình là kẻ duy nhất không hiểu ý nó hỏi gì. Tất cả Jakill kia đều biết chính xác câu nói của nó.

Giọng Twig run run:

- Gia đình chúng ta ở Rayne.

Cậu bé mắt chuột nói thêm:

- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa.

Siry hỏi:

- Ai không đồng ý?

Không ai có phản ứng. Mình chẳng hiểu quái gì hết, nên không thể đồng ý hay không đồng ý. Tốt nhất là không bỏ phiếu.

Loque

- Nếu chúng ta làm chuyện này, cuộc tìm kiếm sẽ kết thúc trước khi bắt đầu. Có thể chẳng bao giờ còn cơ hội được sống ngoài bờ biển của chúng ta nữa.

Siry đáp lại ngay:

- Nếu chúng ta không làm, chúng ta sẽ không thể sống với chính mình.

Loque gật:

- Cậu nói đúng.

Tiếng rì rầm sôi nổi lan khắp nhóm. Chúng bàn tán gì vậy?

Siry cười tươi rói:

- Chúng ta mong muốn một chuyến phiêu lưu. Chúng ta đã có rồi.

Tất cả đều vui mừng hoan hô. Siry chạy trở lại bánh lái, quát lên ra lệnh:

- Các máy trưởng, xuống dưới. Giong buồm. Chúng ta mở cuộc chạy đua!

Tất cả đều chạy tới những điểm đã được ấn định trước. Mình đứng trơ trọi, cảm giác ngu ơi là ngu. Mình đã nói là lơ mơ với tất cả những gì trên Ibara chưa? Chẳng biết phải làm gì, mình đi theo Siry, nhìn nó tiến tới sau bánh lái, hỏi:

- Cậu định làm gì?

- Chúng ta sẽ ngăn chặn tụi Đào tẩu.

- Bằng cách nào? Các cậu không có vũ khí. Không, thậm chí các cậu không biết vũ khí là gì!

Mình nghe tiếng phần phật lớn khi cánh buồm chính vươn cao. Với một tiếng răng rắc, cánh buồm no gió, và con thuyền bé nhỏ của chúng mình lắc lư tiến tới.

Siry hãnh d

- Pendragon, tôi đã nói với anh, chúng tôi lái thuyền quanh vùng nước này cả đời rồi.

- Nhưng các cậu không có vũ khí.

Nó cười láu lỉnh:

- Anh đang đứng trên cái gì đó?

Mất mấy giây mình mới hiểu ý nó. Ước gì mình đừng hiểu.

- Cậu định lao vào chúng?

- Động cơ thuyền của chúng ta không mạnh. Nhưng gió sẽ giúp chúng ta. Chúng ta sẽ đuổi kịp quái vật nhỏ màu xám kia và… chẻ nó ra làm hai.

- Nhưng nếu chúng bắn. Mà lần này nhắm thẳng vào chúng ta thì sao?

- Kiểu gì chúng ta cũng vẫn sẽ bị chìm. Không thể để đám Đào tẩu vào vịnh.

Mình muốn cãi lại. Thật vậy. Nhưng nó có lý. Dân làng Rayne yếu ớt, không có khả năng tự vệ. Chỉ tụi mình có thể ngăn chặn chúng. Tất nhiên là mình đã ước gì đừng có mặt trên ngư lôi cảm tử này. Bây giờ chỉ còn biết cúi đầu hi vọng những điều tốt đẹp nhất.

Siry và nhóm Jakill làm mình bất ngờ. Chúng là một băng nhóc nổi loạn, không tôn trọng chính quyền, tỉnh bơ lấy trộm một con thuyền. Nhưng chúng không là những kẻ nôn nóng kiếm tìm một chuyến đi vui vẻ, mà thật sự muốn tìm hiểu sự thật về thế giới của chúng. Lòng khát khao hiểu biết đó mạng mẽ tới nỗi, chúng sẵn lòng trở thành nhưng kẻ ly hương sống ngoài vòng pháp luật. Nhưng ngay lúc này, chúng dẹp bỏ ước mơ để bảo vệ xóm làng. Trường hợp khả quan nhất, chúng ngăn chặn được những kẻ Đào tẩu nhưng bị mất thuyền, và trở lại làng Rayne để bị bắt. Còn tệ nhất, ôi, mình không muốn nghĩ tới. Cách nào thì giấc mơ khám phá toàn thể Ibara của chúng sắp kết thúc rồi. Thậm chí không một lời bàn cãi. Tất cả đều đồng ý.

Khi nhìn những thủy thủ trẻ điều khiển thành thạo con thuyền vào nơi tự sát, mình chợt nhận ra một điều quan trọng. Dù chuyện gì xảy ra với trận hải chiến này, dù chuyện gì xảy đến với Jakill, thì chính thứ tinh thần và lòng hiếu kì này sẽ dẫn dắt Ibara xuyên qua bước ngoặt và bước vào tương lai. Mình không tìm ra ngôn từ nào để diễn tả lòng khâm phục và ngưỡng mộ đối với nhóm nhóc lạ lùng này. Bây giờ mình mới tin chắc là đã quyết định đúng. Mình mừng vì đã đi cùng nhóm Jakill.

Những cánh buồm bồi thêm tốc độ. Khoảng cách giứa con thuyền vàng của tụi mình và con tàu chiến mau chóng được rút ngắn. Những cánh buồm có ích là bởi vì đám Đào tẩu không tăng thêm tốc độ. Tới gần hơn, mình nghe tiếng máy tàu của chúng nổ bình bịch. Từ những tiếng ùng ục, tắc nghẹn, khục khặc có thể thấy động cơ của con tàu chiến đó cũng hom hem như cái vỏ của nó. Nếu có thể xả hết tốc độ để tránh khỏi tụi mình, chúng đã làm rồi. Mình cố phỏng đoán khi nào tụi mình và chúng băng qua nhau, và tính toán sao để va chạm đúng trước khi con tàu đó vừa tới cửa vào vịnh. Cách duy nhất để ngăn chặn tụi mình là chúng phải bắn.

Chính xác đó là những gì chúng cố làm.

Bùm!

Một phát súng gầm lên hướng về phía tụi mình, đạn bay gần tới nỗi mình cảm thấy gió rít khi nó vụt qua. Chúng không hù dọa nữa. Bây giờ, tụi mình là mục tiêu.

Siry ra lệnh:

- Tăng tốc nào các bạn. Xoay buồm!

Nhiều Jakill phóng ra, kéo dây, xoay buồm theo hướng gió. Chúng thật sự thông thạo điều khiển thuyền buồm. Mình chỉ là một hành khách có hứng thú.

Bùm! Một phát nữa. Phát này đánh bật một sườn ngang của cột buồm phía trước. Chúng đang tiến gần. May mà chúng chỉ có một khẩu đại bác. Cần có thời gian nạp lại đạn. Theo mình, trước khi thuyền buồm đâm vào tàu đó, chúng sẽ còn bắn ra được hai phát nữa. Tất nhiên khi gần nhau đến thế, chúng sẽ bắn trực diện vào tụi mình. Hy vọng duy nhất là: thuyền của tụi mình còn nổi trên mặt nước, đủ để lao vào chúng, trước khi chìm nghỉm

Bùm! Lại một phát đạn lao vút về phía bọn mình. Lần này đạn trúng ngay mũi thuyền. Con thuyền rung bần bật. Chúng mình sắp chìm rồi sao? Mình chạy tới mũi thuyền, quan sát tổn thất. Đạn xuyên một lỗ sâu hoắm ngay trên sườn ngang chắn ngay mũi thuyền. Quá may. Chỉ chệch sang hai bên chừng ba chục phân là thân thuyền gỗ bị rách toạc. Chúng mình không bị chìm. Chưa!

Vượt qua những ngọn sóng, tụi mình tiến gần con tàu hơnm đủ đề thấy vẻ mặt của những kẻ Đào tẩu. Chúng bơ bơ không chút lo lắng, bất chấp một thuyền buồm lớn gấp đôi tàu của chúng lao tới, sẵn sàng đâm thẳng vào mục tiêu. Mặt hoàn toàn vô cảm, chúng lăng xăng bận rộn. Hai tên nạp đạn, chuẩn bị nã thêm phát nữa để đưa tụi mình xuống đáy đại dương. Chúng nhanh nhẹn vác một thứ, giống như trái hỏa tiễn màu bạc nặng nề, tới bên khẩu đại bác bằng thép. Đây không là vũ khí cổ lỗ – nạp đạn từ họng súng và phóng đi những viên đạn đại bác đen ngòm nặng trịch. Không, đây là loại vũ khí hiện đại.

Siry quay bánh lái, đặt chúng mình vào thế sẵn sàng nghênh chiến với con thuyền cướp bóc kia. Đây là một cuộc chạy đua. Tụi mình sẽ lao vào tàu chúng trước, hay chúng sẽ bắn chìm thuyền của tụi mình trước? Câu trả lời sẽ tới chỉ trong vài giây nữa thôi. Mình chạy ngược lại và định vị gần cột buồm sau. Không hiểu vì sao mình lại làm vậy nữa. Có lẽ vì mình cảm thấy nó chắc chắn. Hoặc vì mình muốn có nơi ẩn nấp khi trái hỏa tiễn bạc kia vù vù phóng tới đầu mình. Còn mấy giây nữa là đụng độ rồi. Mấy kẻ Đào tẩu vẫn lăng xăng quanh khẩu đại bác, cố gắng chuẩn bị bắn phát súng sinh tử cuối cùng. Mình vòng tay ôm chặt cột buồm. Đám Đào tẩu nạp đạn xong, hướng vũ khí về phía tụi mình. Tụi mình sắp thua trong cuộc chạy đua này rồi. Câu hỏi duy nhất còn lại là: liệu đà phóng tới của thuyền tụi mình có đủ nhanh để kịp lao vào chúng, hay tụi mình sẽ đứng khựng lại trên mặt nước?

Siry cảnh giác:

- Bám chặt vào một thứ gì đó đi.

Giọng nó chìm trong một âm thanh kì lạ. Tiếng động cơ. Không phải tiếng phát ra từ hai con thuyền. Một âm thanh hoàn toàn xa lạ. Siry cũng bối rối như mình. m thanh đó lướt qua mặt nước, như một động cơ ma quái đang khởi động. m thanh bí ẩn đó giúp tụi mình không bị bắn trong ột thoáng giây, vì đám Đào tẩu cũng đang bị bất ngờ. Chúng ngừng tay nhìn quanh kinh ngạc. m thanh gì vậy?

Twig là người đầu tiên nhìn thấy, cô bé kêu lên, chỉ tay qua mạn phải ở mũi tàu, về lối mở vào vịnh:

- Kìa!

Giữa hai móm đất, nước sôi sùng sục. Bọt nước trắng xoáy tròn. Một lúc sau, một vật từ dưới nhô lên. Thật tình lúc đầu mình tưởng con rắn biển hai đầu. Mình biết không phải ý nghĩ đầu tiên của ai cũng như vậy. Nhưng với tất cả những gì đã trải qua từ khi rời khỏi nhà, thì với mình dường như không chuyện gì là không thể xảy ra. Sinh vật đó từ từ vươn khỏi mặt nước. Da nó màu bạc, ướt nước, phản chiếu ánh nắng ban mai. Tất cả – những kẻ Đào tẩu, nhóm Jakill và… mình – đều đứng như bị thôi miên.

Đúng là một con vật hai đầu, nhưng không là rắn biển. Điều mình thấy thật không thể tin nổi, nhưng lại là sự thật. Ngay lúc đó mình nhận ra là tụi mình đang ở trong một nơi rất xấu. Mình gào lên với Siry:

- Quay ra ngay!

- Cái gì?

Nó bối rối gào lại. Mình la lên:

- Hãy ra khỏi chỗ này!

Nó không nhúc nhích. Tụi mình chỉ còn cách con tàu của đám Đào tẩu vài giây. Chúng không có thời gian để nã đại bác. Chúng không còn là mối đe dọa lớn nhất đối với tụi mình nữa. Nhảy tới Siry, mình gào vào mặt nó:

- Tránh khỏi tàu của chúng ngay!

Siry bối rối, không biết phải làm gì. Không còn thời gian giải thích, mình xô hắn ra, nắm chặt bánh lái, bẻ mạnh sang trái. Mũi thuyền tụi mình di chuyển chậm như rùa về hướng cảng và tránh đâm sầm vào tàu của đám Đào tẩu.

- Anh làm gì vậy?

Siry la lớn, nhảy lại, quyết giành quyền kiểm soát. Không còn cách nào khác, mình đấm một phát ngay bụng nó. Siry gập người, há hốc miệng thở. Mình giữ lái bẻ ngoặt vào cảng. Tụi mình chỉ cách con tàu của bọn Đào tẩu không tới một mét. Gần tới nỗi, khi lướt qua, mình cảm thấy như ngửi được mùi của chúng. Đám Đào tẩu hôi rinh rích không biết phải quay tàu sang ngả nào. Chúng bối rối giữa việc tránh va chạm với tụi mình và há hốc mồm nhìn con vật hai đầu màu bạc sừng sững vươn cao, chận lối vào làng Rayne.

Loque chạy tới mình, phẫn nộ la lên hỏi:

- Anh làm gì vậy? Chúng ta đã tóm được chúng rồi.

Siry nhìn thẳng mắt mình:

- Anh làm trò gì thế?

Không cách nào làm chúng hiểu được. Mình là người duy nhất biết là phải tránh xa vùng nguy hiểm, vì vậy mình không buông bánh lái. Mình đúng không? Câu trả lời sắp tới rồi.

Trong khi mình lái thuyền tránh xa khỏi thuyền của tụi Đào tẩu, thì con tàu quân sự vẫn tiếp tục tiến tới. Một tiếng kim loại vang lên khi con quái vật hai đầu hoàn tất việc vươn cao. Hai “đầu” của nó là hai ống dài, phần dưới lớn, thuôn dần lên tới một đầu hẹp và rỗng. Hai “đầu” cũng quay về một hướng. Với tiếng quay của bánh răng cưa sắt., hai ống rỗng hướng lên con tàu của những kẻ Đào tẩu.

Mình đã đoán đúng.

Cậu bé mắt chuột kinh ngạc hỏi:

- Mấy con thú đó là giống gì vậy?

- Chúng không phải là thú.

Như để minh chứng lời nói của mình, cả hai ống bạc dài đều khai hỏa. Đó là hai khẩu súng. Mình không biết đó là loại đạn gì. m thanh không sắc, mà ùng ục. Ùm, ùm, ùm, ùm. Chúng nã đạn trực diện vào con tàu của bọn Đào tẩu. Sau mỗi phát, chúng rú lại, ổn định vị trí để bắn phát tiếp theo.

Đám Đào tẩu không còn cơ hội nào nữa. Đạn xé gió phóng vào tàu chúng. Có lẽ mình nên nói là: đạn xé tàu chúng thành từng mảnh. Không có tiếng nổ. Giống như bị những quả bom la-de nhỏ rạch nát tàu hơn. Thuyền tụi mình đủ gần để rung rinh vì chấn động. Siry nhảy tới bánh lái. Lần này mình để nó điều khiển. Bây giờ nó đã biết sự thật là tụi mình cần phải ra khỏi đó. Nó ghì chặt bánh lái, tập trung đưa thuyền ra khỏi vùng nguy hiểm.

Đám Đào tẩu nhảy khỏi con thuyền bất hạnh, tuyệt vọng chạy trốn khỏi cuộc tấn công. Chỉ trong vài giây, con tàu tan nát. Mình không biết có tên nào bị giết chết không, nhưng nếu còn tên nào dưới boong, chắc chắn không thể sống sót. Hai khẩu súng tiếp tục bắn dữ dội. Uỳnh, uỳnh, uỳnh. Tiếng xé kim loại nóng nghe như tiếng móng tay cào lên bảng đen. Hai khẩu súng màu bạc như được một bàn tay vô hình điều khiển. Đồ sộ như vậy mà chúng hoạt động nhẹ nhàng êm ru như một món đồ chơi. Trong hai mươi giây con tàu của đám Đào tẩu trở thành dĩ vãng. Những gì còn lại chỉ là những bọt nước sủi trên mặt biển đánh dấu nấm mồ của nó và một vài kẻ Đào tẩu đang hụp lặn. Mình tin là chúng sẽ bơi vào bờ và sẽ bị lực lượng an ninh bắt được.

Nhiệm vụ hoàn tất, hai khẩu súng ngừng bắn. Với tiếng kim loại chuyển động vo vo, chúng trở lại vị trí trung tâm, rồi chìm xuống nước. Tất cả sự kiện này – từ khi nghe âm thanh vo vo đầu tiên tới lúc mọi dấu vểt về chúng biến mất – chỉ xảy ra trong một phút. Một phút khốc liệt.

Nhóm Jakill đứng thẫn thờ nhìn lại cửa ngõ vào Rayne. Chung quanh lặng ngắt. Mặt trời vẫn đang lên trong một ngày mới. Trông như thể chẳng có gì từng xảy ra.

Nhưng chẳng có gì như cũ nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương