Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
-
Chương 1
NHẬT KÍ #5
CLORAL
(@Tiamol type)
Chào. Mình xin lỗi vì lâu quá rồi không viết cho hai bạn. Từ khi xa hai bạn, biết bao điều đã xảy ra, Mark và Courtney ạ. Thật sự mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Trước hết, một bí mật đã được giải mã rồi. Còn nhớ con cá mập khổng lồ suýt xơi tái mình trong ống dẫn dưới hầm mỏ Denduron không? Ha! Bây giờ mình biết nó từ đâu tới rồi. Lãnh địa mình đang ở có tên là Cloral và lãnh địa này ở … dưới nước. Không đùa đâu. Hoàn toàn ở dưới nước, thật mà. Loài quig tại đây là những con cá mập khổng lồ. Hơi bị hay hả?
Bây giờ để mình kể về những rắc rối mình vừa trải qua.
Mình suýt bị … ăn thịt, xém chết đuối; gần đứt rời hai cánh tay và tưởng gãy mất mấy cái xương sườn rồi. Tất cả những vụ này xảy ra chỉ ngay trong giờ đầu tiên mình tới đây. Nghe cứ như đùa, phải không?
Giờ thì mọi chuyện đã tạm ổn và mình cần được nghỉ ngơi, nên mới đang viết cho hai bạn được những dòng này. Tốt nhất là bắt đầu câu chuyện từ khi tụi mình chia tay. Ôi, cứ như là đã nhiều năm rồi.
Mình có cả triệu điều thắc mắc về những chuyện đã xảy ra trong đời mình. Nhưng trên hết, mình muốn biết vì sao lại là mình – Bobby Pendragon – được chọn làm một Lữ khách? Mình có quyền được biết chứ, đó là một đòi hỏi chính đáng mà, vì mình đã phải liều mạng cả ngàn lần để hoàn thành nhiệm vụ của một Lữ khách. Thứ hai, mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Mình đã hỏi cậu Press nhiều lần, nhưng mọi thông tin từ ông chẳng khác nào vắt máu từ một cây củ cải. (Dù mình chưa thử vắt củ cải bao giờ, nhưng có lẽ đó là một chuyện… hơi bị vô ích). Câu trả lời của ông cậu mình luôn là: “Với thời gian, mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ”. Sướng không! Trong khi đó mình vẫn cứ phải nhảy từ tai họa nay qua tai họa khác. Bây giờ mình chỉ còn biết hy vọng sống sót cho tới ngày tìm hiểu ra vì sao mình lại lọt vào tất cả chuyện quái gở này, trong khi thực tình mình chỉ muốn về nhà, chui vào gầm giường với con chó của mình. Thôi mà, mình mới chỉ mười bốn tuổi, đòi hỏi đó có gì quá đáng đâu.
Lần cuối cùng gặp hai bạn, thấy hai bạn đứng trước bãi đất trống từng có ngôi nhà của mình, mình không thể nào diễn tả nổi sự xúc động nghẹn ngào trong lòng lúc đó. Mình lo lắng khi phải đi theo cậu Press vào một chuyến phiêu lưu mới và không muốn rời xa hai bạn lần nữa. Nhưng sự khủng khiếp nhất là nỗi khiếp sợ điều không biết.
Cậu Press đã hứa là mình sẽ được gặp lại gia đình. Ba má, em gái Shannon và con Marley – con chó tha mồi của mình. Nhưng ông không cho mình biết họ đã đi đâu. Ông bảo, ba má đã nuôi dạy và chuẩn bị cho mình đón nhận thời điểm mà mình sẽ rời nhà để trở thành một Lữ khách. Vậy là điều đó đã được sắp đặt từ lúc mình mới sinh ra? Cha mẹ mình là một thành phần trong một tổ chức bí mật? Ông cũng đã bảo ông không là cậu ruột mình. Nghĩa là không liên hệ huyết thống. Nhưng ông đã không trả lời một câu hỏi đơn giản quan trọng nhất: Vì sao? Vì sao lại có những Lữ khách bay như gió xuyên không gian và thời gian để giúp đỡ những lãnh địa vượt qua thời điểm hiểm nghèo? Ai chọn họ? Và quan trọng nhất là : Vì sao lại chọn mình?
Thú thật, mình đã chán ngấy, không đặt những câu hỏi này với cậu Press nữa. Câu trả lời của ông lúc nào cũng vắt tắt kinh khủng. Ông giống y như kiểu thầy Jedi (Jedi là một nhân vật cao quý trong bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao (Star Wars), là một chiến binh – thầy tu có khả năng chạm vào và điều khiển Sức Mạnh. Tránh xa mặt bóng tối (mặt “quỷ” của Sức Mạnh), Jedi theo mặt ánh sáng của Sức Mạnh, sử dụng năng lực của họ cho những việc làm vì lợi ích của xã hội (Nxb)), chỉ thông tin nhỏ giọt điều cơ bản cần phải biết. Mà mình thì cần được biết hết, biết ngay tức khắc. Nhưng mình chắc mình sẽ phải kiên nhẫn và từ từ tìm hiểu ra. Mình đoán, cậu Press sợ nếu cho mình biết tất cả sự thật một lần, đầu mình sẽ bị nổ tung và kết quả là mình sẽ nằm một đống ở một xó xỉnh nào đó, mồm miệng nhễu nhão dãi dớt. Có thể cậu có lý.
Sau khi chào tạm biệt hai bạn, mình lên xe với cậu Press và Loor – người cộng sự với mình trong chuyến phiêu lưu ở Denduron. Mình đã bỏ lại hai người bạn thân nhất để ra đi với người bạn – đồng thời là cộng sự - mới! Mình coi Loor như bạn, vì hai đứa mình đã cùng nhau vượt qua địa ngục tại Denduron, và mặc dù mình không phải là một chiến binh như cô ấy, nhưng mình nghĩ mình đã làm cô tôn trọng. Ít ra thì mình hy vọng vậy đó.
Không đợi ai bảo, mình chui vào khoang sau của cái xe thể thao Porsche hai chỗ ngồi. Vì đường nhiên, cậu Press sẽ cầm lái, còn Loor thì cao lớn hơn mình, băng sau không đủ chỗ cho cô. Cho dù bộ quần áo Loor mặc làm cô trông giống như người ở Trái Đất Thứ Hai, nhưng cô không giống bất cứ bạn học cùng lớp nào mà mình từng biết. Mình đoán Loor chừng mười sáu, nhưng thân hình to cao lực lưỡng, trông cô như sẵn sàng tham dự mười môn thi đấu Olympic. Màu da sẫm khiến cô như người châu Phi, nhưng mình biết rõ cô ta là một chiến binh đến từ lãnh địa Zadaa, tồn tại trong một không gian và thời gian hoàn toàn khác biệt với trái đất của chúng ta.
Cậu Press hỏi:
-Thoải mái chứ?
-Chẳng thoải mái tí nào.
Nghe mình nói, cậu cười lớn, rồi nhấn ga, và một lần nữa mình lại rời xa thị trấn quê nhà Stony Brook, Connecticut. Mình chẳng buồn hỏi cậu Press bọn mình đi đâu, vì mình quá biết: Bọn mình đang trở lại nhà ga tàu điện bỏ hoang tại Bronx để tìm cánh cổng tới ống dẫn sẽ đưa mình tới…Chẳng biết tới đâu!
Lần trước, cũng với lộ trình này, ngồi sau mô-tô cậu Press, mình mù tịt, không biết chuyện gì chờ đợi phía trước. Lần này mình biết, nhưng chẳng biết bao nhiêu.
Xe phóng qua trạm thu phí ngoài Connecticut, tiến thẳng tới New York. Chỉ trong vòng nửa tiếng, từ ngoại ô Stony Brook rợp cây xanh, tụi mình đã tới con đường trải nhựa của ngoại ô New York, một nơi được gọi là Bronx. Đây là nơi có nhà thi đấu Yankee, Sở thú Bronx, Vườn bách thảo New York, và… một ống dẫn bí mật của Lữ khách đưa đến một địa điểm … vô danh.
Khi cậu Press điều khiển cái xe thể thao nhỏ xíu vèo vèo qua đường phố, mọi người trợn trừng mắt nhìn theo. Đây là vùng ngoại ô chân chất hiền lành. Họ không quen thấy một chiếc xe thể thao bóng láng rú ga, vù vù phóng như điên vậy. Hay… họ đang trợn mắt ngạc nhiên nhìn thằng nhóc ngồi ở khoang sau xe mặt mày tái mét vì đầu gối co lên tận cổ. Thằng nhóc đó chắc chắn là mình rồi.
Với cú bẻ lái sau cùng, cậu Press cho xe phóng lên vỉa hè, sát bên cái ki-ốt nhỏ màu xanh lá. Đó chính là điểm đến của chúng mình. Khi nhìn nhà ga nhỏ đó với bảng hiệu tróc sơn bên trên ghi mấy chữ GA TÀU ĐIỆN NGẦM, trong đầu mình chỉ có một ý nghĩ: Lại là đây!
Chẳng bao giờ mình ngờ phải trở lại nơi này sớm thế. Không, mình đã mong không bao giờ nhìn thấy chỗ này nữa. Mình và cậu Press mới qua đây mấy tiếng đồng hồ trước, khi trở về từ Denduron. Chương trình của mình lúc đó là trở về nhà và cố quên toàn bộ chuyện Lữ khách Lữ khiếc này. Nhưng mọi sự đã đổi thay. Gia đình và cuộc sống quen thuộc của mình không còn nữa. Mình nghĩ cậu Press đã cố tình đưa mình về Stony Brook, để chính mắt mình chứng kiến. Đó là một hành động sáng suốt, vì nếu không nhìn thấy tận mắt, chẳng bao giờ mình có thể tin sự kiện này. Lúc nào mình cũng nghĩ đến chuyện tìm cách trở về nhà. Nhưng làm gì còn nhà để mà về nữa. Thực tế lạnh lùng, khắc nghiệt như bảo: số phận mình là phải đi cùng cậu Press và học hỏi thêm để trở thành một Lữ khách. Chỉ vài tiếng đồng hồ mà tất cả đã đổi thay dễ sợ chưa?
Vậy là lại trở lại Bronx. Bắt đầu mọt cuộc đời mới. Thú thật mình chỉ muốn khóc. Nếu không có mặt Loor, chắc chắn mình đã khóc rồi.
Cậu Press nhảy ra khỏi xe trước, để lại chìa khóa trong ổ. Mình và Loor bò ra sau. Thật sự là mình đã bò ra khỏi xe. Gò người trên băng sau, hai chân mình tê dại. Vừa cố đứng lên, mình ngã nhào. Loor phải chộp mình lại và để mình vịn cho đến khi hai chân mình có cảm giác trở lại. Xấu hổ ghê chưa!
Cậu Press chẳng thèm dừng lại nhìn xem mình có đi nổi hay chưa, ông tiến thẳng đến những bậc thềm dẫn xuống ga. Mình gọi theo:
-Cậu Press, bỏ xe lại đây sao?
Mình nhớ chuyến đi trước, mô-tô và mũ bảo hộ cũng bỏ lại ngay chỗ này. Tưởng đã bị bốc hơi, nhưng sáng nay trở lại, xe vẫn nguyên xi tại chỗ. Kể cả mấy cái mũ bảo hộ. Thật không tin nổi. Quá may mắn. Nhưng đây là một xe thể thao xịn, láng cóng với chìa khóa sẵn sàng. Một miếng mồi quá ngon lành. Hơn nữa, đây không phải là bãi giữ xe. Kẻ gian không lấy, cảnh sát cũng sẽ không để yên. Nhưng cậu Press tỉnh bơ.
-Không sao đâu. Sẽ có phụ tá lo chuyện đó.
Hả? Phụ tá nào? Lại thêm một vấn đề mới. Mình nhìn Loor xem cô ta có biết cậu Press nói cái gì không. Cô ta chỉ nhún vai. Mình chưa kịp hỏi gì thêm, cậu Press đã biến xuống nhà ga. Mình bảo Loor:
-Phải, tôi hiểu, cứ đi rồi sẽ biết.
-Đừng hỏi nhiều, Pendragon. Hãy để dành những câu hỏi cho những khi thật sự nghiêm trọng.
Nói xong, Loor cũng đi theo cậu Press.
Thật sự nghiêm trọng? Bộ tất cả những chuyện kỳ quái này chưa thực sự nghiêm trọng sao? Mình phải được biết chứ! Nhưng rốt cuộc chỉ còn mình ngẩn ngơ đứng trơ lại đó. Đành phải đi theo họ thôi. Đi theo họ là chuyện mình làm rành nhất.
Chạy vội xuống mấy bậc thềm dơ dáy, mình lách qua những tấm ván đã được đóng đinh ngăn lối vào. Trên toàn thế giới, đây là một nhà ga bỏ hoang còn sót lại một điều hữu ích. Với Lữ khách chúng mình, đây là giao lộ từ Trái Đất Thứ Hai – lãnh địa quê hương mình – để phóng tới những lãnh địa xa xôi khác. Nghe lãng mạn quá, đúng không? Không đâu. Hãi hùng thì có.
Nhà ga dơ bẩn này đã quá quen thuộc với mình. Những chuyến tàu vẫn qua đây, nhưng từ lâu lắm rồi chúng không ngừng lại tại cái trạm đìu hiu này nữa. Xuống tới sân ga, mình thấy một thứ làm mình phát rùng mình. Đó là cây cột cậu Press đã núp khi đấu súng với Saint Dane. Cuộc đụng độ bằng súng để mình có đủ thời gian chạy thoát và tìm ra cánh cổng đưa tới ống dẫn, phóng mình tới Denduron.
Saint Dane. Một thằng cha không bao giờ mình muốn nhớ tới. Cậu Press bảo hắn cũng là một Lữ khách như bọn mình. Nhưng không hoàn toàn giống bọn mình vì gã thâm hiểm, độc ác. Tại Denduron, hắn đã xô đẩy hai bộ lạc đối thủ đến bờ hủy diệt. Nhưng tụi mình đã kịp phá tan mưu đồ đen tối của hắn.
Rủi thay, Denduron chỉ là điểm khởi đầu. Saint Dane đã thề sẽ tàn phá tất cả các lãnh địa, với tham vọng làm bá chủ Halla. Vấn đề là ở chỗ đó. Hắn muốn cai trị Halla. Vì vậy, dù chẳng phải là một thiên tài, nhưng từ khi cậu Press mô tả Halla là “mọi lãnh địa, mọi con người, mọi sinh vật, là tất cả thời gian hằng có”, mình hiểu để cho một thằng cha như Saint Dane cai trị sẽ là một thảm họa.
Điều ghê sợ nhất là Saint Dane rất hả hê khi được thấy người khác đau khổ. Chính mắt mình đã chứng kiến nhiều lần rồi. Nhà ga hoang phế này là bằng chứng đầu tiên. Đây chính là nơi hắn đã thôi miên một gã vô gia cư, làm gã phải đâm đầu vào đoàn tàu đang phóng tới, tự tìm cái chết thê thảm. Vậy mà Saint Dane bảo cái trò máu lạnh đó là “Chỉ muốn cho thằng nhỏ nếm chút mùi những gì sẽ dành cho nó thôi mà”.
Thằng nhỏ. Hắn ám chỉ mình đó. Tử tế dữ, há? Mình đã kể cho hai bạn biết rồi, phần đáng sợ nhất trong cuộc sống làm một Lữ khách của mình chính là nỗi sợ… mù tịt, chẳng biết rõ chuyện gì đang, hay sắp xảy ra. À mà không hoàn toàn là vậy. Xếp đầu bảng những mối lo sợ của mình là… một lúc nào đó, ở đâu đó, mình lại đụng đầu Saint Dane. Thằng cha đó còn kinh khủng hơn cả sự nguy hiểm, mà công việc của tụi mình là phải ngăn chặn hắn. Đứng trên sân ga, thật mình mình chỉ muốn được trao một công việc khác.
-Pendragon.
Theo tiếng Loor gọi, mình tiến về cuối sân ga. Mình biết lối đi này. Bọn mình phải leo xuống đường tàu, thận trọng tránh bị hành lang thứ ba nướng thành heo quay, lần mò theo bức tường nhớp nháp đầy dầu mỡ, cho tới khi chạm vào một cánh cửa gỗ. Trên cánh cửa sẽ có một biểu tượng ngôi sao được chạm khắc, xác định đó là cổng. Là điểm đến của bọn mình.
Nhờ có cậu Press dẫn đường, tụi mình đi rất nhanh dọc theo đường tàu. Phải gấp rút, vì bất cứ lúc nào cũng có thể có một con tàu chạy qua đây. Khoảng cách giữa đường ray và bức tường lại rất hẹp. Đoàn tàu mà băng băng phóng qua là chúng mình sẽ bị thương ngay.
Khi tới gần cánh cửa, cái nhẫn trên ngón tay mình bỗng ấm lên. Nhìn xuống, mình thấy mặt đá xám bắt đầu biến dạng. Màu xám dần tan biến và mặt đá lóe sáng. Đây là dấu hiệu chúng mình đã tới sát cửa rồi. Thật kỳ diệu khi tự dưng mình biết được bao nhiêu điều lạ lùng. Ngày xưa, ý tưởng đi theo sự hướng dẫn của một cái nhẫn lóe sáng để tới một cánh cửa bí mật trong một nhà ga bỏ hoang sẽ chỉ là chuyện “nằm mơ không thấy”. Bây giờ với mình, là chuyện vặt. Bình thường thôi.
Cậu Press đã tìm thấy cánh cửa, mở nó ra, vội vã xô hai đứa mình vào.
Cảnh tượng bên trong vẫn y như thế. Mình liếc ngay vào đường hầm tối thui, kéo dài thăm thẳm, tới một nơi nào… chưa biết. Đây là ống dẫn sẽ lóe sáng để đưa chúng mình … tới đâu đó. Lúc này đường hầm im lìm, chờ đợi chúng mình bảo cho nó biết nơi muốn đên. Mình chỉ mới xuyên qua ống dẫn để đi lại giữa Trái Đất Thứ Hai và Denduron. Lần này chắc là tới một nơi khác, giờ là lúc cậu Press cho hai đứa mình biết đó là đâu. Mình và Loor đứng bên nhau, chờ ông lên tiếng. Ông nói:
-Chúng ta phải tách ra.
Ui da! Khởi đầu kém vui rồi. Ông điên sao? Tách ra sao được! Ông thạo đường lối khắp vũ trụ, còn Loor là chiến binh dũng mãnh. Cứ nghĩ đến chuyện một mình phóng vèo qua ống dẫn, đụng đầu Saint Dane ngay đầu bên kia mà không hề có hậu thuẫn là mình chết khiếp. Cả triệu ý nghĩ về những gì có thể xảy ra lóe vun vút trong đầu mình, mà… chẳng có ý nghĩ nào hay hớm cả. Nhưng ngay trước khi mình kịp chứng tỏ là một tên thỏ đế, Loor đã hỏi thẳng thừng:
-Vì sao?
Cứ đơn giản thế lại hay. Loor thật giỏi xử lý mấy vụ này. Cậu Press đáp:
-Vì mẹ cháu đã mất. Cháu là Lữ khách của Zadaa. Ở đó họ sẽ rất cần có cháu. Ta muốn cháu trở về.
Mình hăng hái hỏi và sẵn sàng phản đối:
-Còn cháu?
-Cậu và cháu sẽ tới Cloral. Saint Dane tới đó là có mục đích. Cậu muốn biết mục đích của nó là gì.
Vừa tốt, vừa xấu. Tốt vì mình và cậu Press đi cùng nhau. Xấu vì… phải đâm đầu đi tìm thằng cha Saint Dane. Chẳng hay ho chút nào.
Mình hỏi, khấp khởi hy vọng:
-Nhưng cháu là Lữ khách của Trái Đất Thứ Hai, vậy cháu cũng nên ở lại đây, đúng không? Để còn… lo mọi việc…
Cậu Press cười. Ông biết tỏng mình đang cố lảng tránh.
-Không. Tốt nhất là cháu đi với cậu.
Biết trước không qua nổi mắt ông mà. Nhưng cũng phải cố thử chứ, phải không?
Loor lại gần mình, nói:
-Pendragon, khi nào anh cần, tôi sẽ có mặt.
Oa! Thấy chưa? Chắc chắn cô ta có… tí ti nể mình thật. Mình gật:
-Tôi cũng sẽ có mặt khi cô cần.
Hai đứa mình nhìn nhau. Mối ràng buộc của chúng mình, phát sinh từ chiến trận ở Denduron, sâu đậm hơn mình tưởng. Mình cảm thấy an toàn khi có Loor ở bên, nhưng còn nhiều hơn vậy; mình mến cô ấy. Trong thái độ bất cần, con tim của Loor luôn luôn đặt đúng chỗ. Mình không muốn chuyến đi này vắng cô. Mình cũng thật sự tin rằng, nếu được lựa chọn, Loor sẽ ở lại với mình. Nhưng mình chưa kịp thốt một lời, cô đã quay người vào hang tối thăm thăm thẳm, Loor hít sâu một hơi rồi kêu lên:
-ZADAA!
Ngay lập tức đường hầm bắt đầu sống động. Các vách tường vặn mình như một con rắn khổng lồ thức giấc. Rồi tiếng nhạc quen thuộc – những nốt nhạc du dương nhưng lộn xộn – vọng ra từ đâu đó trong lòng đường hầm thăm thẳm. Âm thanh đó lớn dần khi tiến đến gần tụi mình. Vách hầm màu đá xám chuyển thành trong suốt như pha lê rực rỡ, y như chiếc nhẫn của mình lúc đến gần cổng vào. Ánh sáng chói lòa làm mình phải lấy tay che mắt. Loor chỉ còn là một cái bóng đen đứng trước nguồn sáng. Nhìn lại lần cuối, cô vẫy tay chào. Rồi, ánh sáng bùng lên, cô bị cuốn vào đường hầm. Ánh sáng và tiếng nhạc đem cô đi, đưa cô về nhà, về lãnh địa Zadaa.
Đường hầm thoắt trở lại tối tăm như trước.
Cậu Press nói:
-Tới lượt cháu.
-Hãy nói cho cháu biết về Cloral.
Mình cố câu giờ. Biết rằng chuyến đi qua ống dẫn vui thích bao nhiêu thì mình lại lo lắng bấy nhiêu khi không biết sẽ thấy gì ở đầu bên kia ống dẫn. Mình cần vài giây để ổn định tinh thần.
Vừa đẩy mình tới gần miệng ống dẫn, cậu Press vừa nói:
-Ngay khi tới đó, cháu sẽ hiểu ra những gì muốn biết.
-Sao không bao giờ cậu trả lời thẳng vào câu hỏi của cháu?
-Cậu tưởng cháu thích sự bất ngờ.
Nghe ông cười mà phát tức, mình gào lên:
-Cháu không thích bất ngờ nữa.
Cậu Press luôn làm mình bất ngờ với những món quà sinh nhật tuyệt vời và những chuyến bay trực thăng, những lần cắm trại, và tất cả những trò mà một thằng nhóc luôn mong đợi nhận được từ một ông cậu đầy… bất ngờ. Nhưng gần đây những trò bất ngờ của cậu Press không còn là chuyện vui đùa như trước nữa. Nhất là từ khi những trò đó làm mình bị bầy quái vật đói mồi rượt bắt, hoặc bị bắn, hoặc bị nổ tung, bị chôn sống, bị…đủ thứ… Hai bạn biết rồi đó.
-Thôi nào. Ỉu xìu vậy? Trông cháu chẳng vui tí nào.
Cậu Press vừa chọc vừa đẩy mình vào ống dẫn. Cậu hô: “CLORAL”, và bước tới khi ống dẫn chuyển mình. Thậm chí mình không thèm nhìn vào lòng ống dẫn. Quá biết nó ra sao rồi! Mình hét lên:
-Vui? Nếu cậu nghĩ đây là chuyện vui đùa thì… chắc cậu hơi bị … thần kinh lung linh rồi.
-Ồ, suýt quên.
-Sao ạ?
-Hãy nhớ Đạn-đại-bác.
- Đạn-đại-bác gì cơ? Ý cậu là sao?
Ánh sáng và tiếng nhạc lớn dần. Chỉ tích tắc là mình sẽ bị hút vào đó.
-Ngay trước khi rơi xuống Cloral, hãy nín thở.
-Cái gì?
Điều cuối cùng mình nhìn thấy là cậu Press đang cười sằng sặc. Rồi ánh sáng lôi kéo, hút mình vào đường hầm. Mình lên đường.
CLORAL
(@Tiamol type)
Chào. Mình xin lỗi vì lâu quá rồi không viết cho hai bạn. Từ khi xa hai bạn, biết bao điều đã xảy ra, Mark và Courtney ạ. Thật sự mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Trước hết, một bí mật đã được giải mã rồi. Còn nhớ con cá mập khổng lồ suýt xơi tái mình trong ống dẫn dưới hầm mỏ Denduron không? Ha! Bây giờ mình biết nó từ đâu tới rồi. Lãnh địa mình đang ở có tên là Cloral và lãnh địa này ở … dưới nước. Không đùa đâu. Hoàn toàn ở dưới nước, thật mà. Loài quig tại đây là những con cá mập khổng lồ. Hơi bị hay hả?
Bây giờ để mình kể về những rắc rối mình vừa trải qua.
Mình suýt bị … ăn thịt, xém chết đuối; gần đứt rời hai cánh tay và tưởng gãy mất mấy cái xương sườn rồi. Tất cả những vụ này xảy ra chỉ ngay trong giờ đầu tiên mình tới đây. Nghe cứ như đùa, phải không?
Giờ thì mọi chuyện đã tạm ổn và mình cần được nghỉ ngơi, nên mới đang viết cho hai bạn được những dòng này. Tốt nhất là bắt đầu câu chuyện từ khi tụi mình chia tay. Ôi, cứ như là đã nhiều năm rồi.
Mình có cả triệu điều thắc mắc về những chuyện đã xảy ra trong đời mình. Nhưng trên hết, mình muốn biết vì sao lại là mình – Bobby Pendragon – được chọn làm một Lữ khách? Mình có quyền được biết chứ, đó là một đòi hỏi chính đáng mà, vì mình đã phải liều mạng cả ngàn lần để hoàn thành nhiệm vụ của một Lữ khách. Thứ hai, mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Mình đã hỏi cậu Press nhiều lần, nhưng mọi thông tin từ ông chẳng khác nào vắt máu từ một cây củ cải. (Dù mình chưa thử vắt củ cải bao giờ, nhưng có lẽ đó là một chuyện… hơi bị vô ích). Câu trả lời của ông cậu mình luôn là: “Với thời gian, mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ”. Sướng không! Trong khi đó mình vẫn cứ phải nhảy từ tai họa nay qua tai họa khác. Bây giờ mình chỉ còn biết hy vọng sống sót cho tới ngày tìm hiểu ra vì sao mình lại lọt vào tất cả chuyện quái gở này, trong khi thực tình mình chỉ muốn về nhà, chui vào gầm giường với con chó của mình. Thôi mà, mình mới chỉ mười bốn tuổi, đòi hỏi đó có gì quá đáng đâu.
Lần cuối cùng gặp hai bạn, thấy hai bạn đứng trước bãi đất trống từng có ngôi nhà của mình, mình không thể nào diễn tả nổi sự xúc động nghẹn ngào trong lòng lúc đó. Mình lo lắng khi phải đi theo cậu Press vào một chuyến phiêu lưu mới và không muốn rời xa hai bạn lần nữa. Nhưng sự khủng khiếp nhất là nỗi khiếp sợ điều không biết.
Cậu Press đã hứa là mình sẽ được gặp lại gia đình. Ba má, em gái Shannon và con Marley – con chó tha mồi của mình. Nhưng ông không cho mình biết họ đã đi đâu. Ông bảo, ba má đã nuôi dạy và chuẩn bị cho mình đón nhận thời điểm mà mình sẽ rời nhà để trở thành một Lữ khách. Vậy là điều đó đã được sắp đặt từ lúc mình mới sinh ra? Cha mẹ mình là một thành phần trong một tổ chức bí mật? Ông cũng đã bảo ông không là cậu ruột mình. Nghĩa là không liên hệ huyết thống. Nhưng ông đã không trả lời một câu hỏi đơn giản quan trọng nhất: Vì sao? Vì sao lại có những Lữ khách bay như gió xuyên không gian và thời gian để giúp đỡ những lãnh địa vượt qua thời điểm hiểm nghèo? Ai chọn họ? Và quan trọng nhất là : Vì sao lại chọn mình?
Thú thật, mình đã chán ngấy, không đặt những câu hỏi này với cậu Press nữa. Câu trả lời của ông lúc nào cũng vắt tắt kinh khủng. Ông giống y như kiểu thầy Jedi (Jedi là một nhân vật cao quý trong bộ phim Chiến tranh giữa các vì sao (Star Wars), là một chiến binh – thầy tu có khả năng chạm vào và điều khiển Sức Mạnh. Tránh xa mặt bóng tối (mặt “quỷ” của Sức Mạnh), Jedi theo mặt ánh sáng của Sức Mạnh, sử dụng năng lực của họ cho những việc làm vì lợi ích của xã hội (Nxb)), chỉ thông tin nhỏ giọt điều cơ bản cần phải biết. Mà mình thì cần được biết hết, biết ngay tức khắc. Nhưng mình chắc mình sẽ phải kiên nhẫn và từ từ tìm hiểu ra. Mình đoán, cậu Press sợ nếu cho mình biết tất cả sự thật một lần, đầu mình sẽ bị nổ tung và kết quả là mình sẽ nằm một đống ở một xó xỉnh nào đó, mồm miệng nhễu nhão dãi dớt. Có thể cậu có lý.
Sau khi chào tạm biệt hai bạn, mình lên xe với cậu Press và Loor – người cộng sự với mình trong chuyến phiêu lưu ở Denduron. Mình đã bỏ lại hai người bạn thân nhất để ra đi với người bạn – đồng thời là cộng sự - mới! Mình coi Loor như bạn, vì hai đứa mình đã cùng nhau vượt qua địa ngục tại Denduron, và mặc dù mình không phải là một chiến binh như cô ấy, nhưng mình nghĩ mình đã làm cô tôn trọng. Ít ra thì mình hy vọng vậy đó.
Không đợi ai bảo, mình chui vào khoang sau của cái xe thể thao Porsche hai chỗ ngồi. Vì đường nhiên, cậu Press sẽ cầm lái, còn Loor thì cao lớn hơn mình, băng sau không đủ chỗ cho cô. Cho dù bộ quần áo Loor mặc làm cô trông giống như người ở Trái Đất Thứ Hai, nhưng cô không giống bất cứ bạn học cùng lớp nào mà mình từng biết. Mình đoán Loor chừng mười sáu, nhưng thân hình to cao lực lưỡng, trông cô như sẵn sàng tham dự mười môn thi đấu Olympic. Màu da sẫm khiến cô như người châu Phi, nhưng mình biết rõ cô ta là một chiến binh đến từ lãnh địa Zadaa, tồn tại trong một không gian và thời gian hoàn toàn khác biệt với trái đất của chúng ta.
Cậu Press hỏi:
-Thoải mái chứ?
-Chẳng thoải mái tí nào.
Nghe mình nói, cậu cười lớn, rồi nhấn ga, và một lần nữa mình lại rời xa thị trấn quê nhà Stony Brook, Connecticut. Mình chẳng buồn hỏi cậu Press bọn mình đi đâu, vì mình quá biết: Bọn mình đang trở lại nhà ga tàu điện bỏ hoang tại Bronx để tìm cánh cổng tới ống dẫn sẽ đưa mình tới…Chẳng biết tới đâu!
Lần trước, cũng với lộ trình này, ngồi sau mô-tô cậu Press, mình mù tịt, không biết chuyện gì chờ đợi phía trước. Lần này mình biết, nhưng chẳng biết bao nhiêu.
Xe phóng qua trạm thu phí ngoài Connecticut, tiến thẳng tới New York. Chỉ trong vòng nửa tiếng, từ ngoại ô Stony Brook rợp cây xanh, tụi mình đã tới con đường trải nhựa của ngoại ô New York, một nơi được gọi là Bronx. Đây là nơi có nhà thi đấu Yankee, Sở thú Bronx, Vườn bách thảo New York, và… một ống dẫn bí mật của Lữ khách đưa đến một địa điểm … vô danh.
Khi cậu Press điều khiển cái xe thể thao nhỏ xíu vèo vèo qua đường phố, mọi người trợn trừng mắt nhìn theo. Đây là vùng ngoại ô chân chất hiền lành. Họ không quen thấy một chiếc xe thể thao bóng láng rú ga, vù vù phóng như điên vậy. Hay… họ đang trợn mắt ngạc nhiên nhìn thằng nhóc ngồi ở khoang sau xe mặt mày tái mét vì đầu gối co lên tận cổ. Thằng nhóc đó chắc chắn là mình rồi.
Với cú bẻ lái sau cùng, cậu Press cho xe phóng lên vỉa hè, sát bên cái ki-ốt nhỏ màu xanh lá. Đó chính là điểm đến của chúng mình. Khi nhìn nhà ga nhỏ đó với bảng hiệu tróc sơn bên trên ghi mấy chữ GA TÀU ĐIỆN NGẦM, trong đầu mình chỉ có một ý nghĩ: Lại là đây!
Chẳng bao giờ mình ngờ phải trở lại nơi này sớm thế. Không, mình đã mong không bao giờ nhìn thấy chỗ này nữa. Mình và cậu Press mới qua đây mấy tiếng đồng hồ trước, khi trở về từ Denduron. Chương trình của mình lúc đó là trở về nhà và cố quên toàn bộ chuyện Lữ khách Lữ khiếc này. Nhưng mọi sự đã đổi thay. Gia đình và cuộc sống quen thuộc của mình không còn nữa. Mình nghĩ cậu Press đã cố tình đưa mình về Stony Brook, để chính mắt mình chứng kiến. Đó là một hành động sáng suốt, vì nếu không nhìn thấy tận mắt, chẳng bao giờ mình có thể tin sự kiện này. Lúc nào mình cũng nghĩ đến chuyện tìm cách trở về nhà. Nhưng làm gì còn nhà để mà về nữa. Thực tế lạnh lùng, khắc nghiệt như bảo: số phận mình là phải đi cùng cậu Press và học hỏi thêm để trở thành một Lữ khách. Chỉ vài tiếng đồng hồ mà tất cả đã đổi thay dễ sợ chưa?
Vậy là lại trở lại Bronx. Bắt đầu mọt cuộc đời mới. Thú thật mình chỉ muốn khóc. Nếu không có mặt Loor, chắc chắn mình đã khóc rồi.
Cậu Press nhảy ra khỏi xe trước, để lại chìa khóa trong ổ. Mình và Loor bò ra sau. Thật sự là mình đã bò ra khỏi xe. Gò người trên băng sau, hai chân mình tê dại. Vừa cố đứng lên, mình ngã nhào. Loor phải chộp mình lại và để mình vịn cho đến khi hai chân mình có cảm giác trở lại. Xấu hổ ghê chưa!
Cậu Press chẳng thèm dừng lại nhìn xem mình có đi nổi hay chưa, ông tiến thẳng đến những bậc thềm dẫn xuống ga. Mình gọi theo:
-Cậu Press, bỏ xe lại đây sao?
Mình nhớ chuyến đi trước, mô-tô và mũ bảo hộ cũng bỏ lại ngay chỗ này. Tưởng đã bị bốc hơi, nhưng sáng nay trở lại, xe vẫn nguyên xi tại chỗ. Kể cả mấy cái mũ bảo hộ. Thật không tin nổi. Quá may mắn. Nhưng đây là một xe thể thao xịn, láng cóng với chìa khóa sẵn sàng. Một miếng mồi quá ngon lành. Hơn nữa, đây không phải là bãi giữ xe. Kẻ gian không lấy, cảnh sát cũng sẽ không để yên. Nhưng cậu Press tỉnh bơ.
-Không sao đâu. Sẽ có phụ tá lo chuyện đó.
Hả? Phụ tá nào? Lại thêm một vấn đề mới. Mình nhìn Loor xem cô ta có biết cậu Press nói cái gì không. Cô ta chỉ nhún vai. Mình chưa kịp hỏi gì thêm, cậu Press đã biến xuống nhà ga. Mình bảo Loor:
-Phải, tôi hiểu, cứ đi rồi sẽ biết.
-Đừng hỏi nhiều, Pendragon. Hãy để dành những câu hỏi cho những khi thật sự nghiêm trọng.
Nói xong, Loor cũng đi theo cậu Press.
Thật sự nghiêm trọng? Bộ tất cả những chuyện kỳ quái này chưa thực sự nghiêm trọng sao? Mình phải được biết chứ! Nhưng rốt cuộc chỉ còn mình ngẩn ngơ đứng trơ lại đó. Đành phải đi theo họ thôi. Đi theo họ là chuyện mình làm rành nhất.
Chạy vội xuống mấy bậc thềm dơ dáy, mình lách qua những tấm ván đã được đóng đinh ngăn lối vào. Trên toàn thế giới, đây là một nhà ga bỏ hoang còn sót lại một điều hữu ích. Với Lữ khách chúng mình, đây là giao lộ từ Trái Đất Thứ Hai – lãnh địa quê hương mình – để phóng tới những lãnh địa xa xôi khác. Nghe lãng mạn quá, đúng không? Không đâu. Hãi hùng thì có.
Nhà ga dơ bẩn này đã quá quen thuộc với mình. Những chuyến tàu vẫn qua đây, nhưng từ lâu lắm rồi chúng không ngừng lại tại cái trạm đìu hiu này nữa. Xuống tới sân ga, mình thấy một thứ làm mình phát rùng mình. Đó là cây cột cậu Press đã núp khi đấu súng với Saint Dane. Cuộc đụng độ bằng súng để mình có đủ thời gian chạy thoát và tìm ra cánh cổng đưa tới ống dẫn, phóng mình tới Denduron.
Saint Dane. Một thằng cha không bao giờ mình muốn nhớ tới. Cậu Press bảo hắn cũng là một Lữ khách như bọn mình. Nhưng không hoàn toàn giống bọn mình vì gã thâm hiểm, độc ác. Tại Denduron, hắn đã xô đẩy hai bộ lạc đối thủ đến bờ hủy diệt. Nhưng tụi mình đã kịp phá tan mưu đồ đen tối của hắn.
Rủi thay, Denduron chỉ là điểm khởi đầu. Saint Dane đã thề sẽ tàn phá tất cả các lãnh địa, với tham vọng làm bá chủ Halla. Vấn đề là ở chỗ đó. Hắn muốn cai trị Halla. Vì vậy, dù chẳng phải là một thiên tài, nhưng từ khi cậu Press mô tả Halla là “mọi lãnh địa, mọi con người, mọi sinh vật, là tất cả thời gian hằng có”, mình hiểu để cho một thằng cha như Saint Dane cai trị sẽ là một thảm họa.
Điều ghê sợ nhất là Saint Dane rất hả hê khi được thấy người khác đau khổ. Chính mắt mình đã chứng kiến nhiều lần rồi. Nhà ga hoang phế này là bằng chứng đầu tiên. Đây chính là nơi hắn đã thôi miên một gã vô gia cư, làm gã phải đâm đầu vào đoàn tàu đang phóng tới, tự tìm cái chết thê thảm. Vậy mà Saint Dane bảo cái trò máu lạnh đó là “Chỉ muốn cho thằng nhỏ nếm chút mùi những gì sẽ dành cho nó thôi mà”.
Thằng nhỏ. Hắn ám chỉ mình đó. Tử tế dữ, há? Mình đã kể cho hai bạn biết rồi, phần đáng sợ nhất trong cuộc sống làm một Lữ khách của mình chính là nỗi sợ… mù tịt, chẳng biết rõ chuyện gì đang, hay sắp xảy ra. À mà không hoàn toàn là vậy. Xếp đầu bảng những mối lo sợ của mình là… một lúc nào đó, ở đâu đó, mình lại đụng đầu Saint Dane. Thằng cha đó còn kinh khủng hơn cả sự nguy hiểm, mà công việc của tụi mình là phải ngăn chặn hắn. Đứng trên sân ga, thật mình mình chỉ muốn được trao một công việc khác.
-Pendragon.
Theo tiếng Loor gọi, mình tiến về cuối sân ga. Mình biết lối đi này. Bọn mình phải leo xuống đường tàu, thận trọng tránh bị hành lang thứ ba nướng thành heo quay, lần mò theo bức tường nhớp nháp đầy dầu mỡ, cho tới khi chạm vào một cánh cửa gỗ. Trên cánh cửa sẽ có một biểu tượng ngôi sao được chạm khắc, xác định đó là cổng. Là điểm đến của bọn mình.
Nhờ có cậu Press dẫn đường, tụi mình đi rất nhanh dọc theo đường tàu. Phải gấp rút, vì bất cứ lúc nào cũng có thể có một con tàu chạy qua đây. Khoảng cách giữa đường ray và bức tường lại rất hẹp. Đoàn tàu mà băng băng phóng qua là chúng mình sẽ bị thương ngay.
Khi tới gần cánh cửa, cái nhẫn trên ngón tay mình bỗng ấm lên. Nhìn xuống, mình thấy mặt đá xám bắt đầu biến dạng. Màu xám dần tan biến và mặt đá lóe sáng. Đây là dấu hiệu chúng mình đã tới sát cửa rồi. Thật kỳ diệu khi tự dưng mình biết được bao nhiêu điều lạ lùng. Ngày xưa, ý tưởng đi theo sự hướng dẫn của một cái nhẫn lóe sáng để tới một cánh cửa bí mật trong một nhà ga bỏ hoang sẽ chỉ là chuyện “nằm mơ không thấy”. Bây giờ với mình, là chuyện vặt. Bình thường thôi.
Cậu Press đã tìm thấy cánh cửa, mở nó ra, vội vã xô hai đứa mình vào.
Cảnh tượng bên trong vẫn y như thế. Mình liếc ngay vào đường hầm tối thui, kéo dài thăm thẳm, tới một nơi nào… chưa biết. Đây là ống dẫn sẽ lóe sáng để đưa chúng mình … tới đâu đó. Lúc này đường hầm im lìm, chờ đợi chúng mình bảo cho nó biết nơi muốn đên. Mình chỉ mới xuyên qua ống dẫn để đi lại giữa Trái Đất Thứ Hai và Denduron. Lần này chắc là tới một nơi khác, giờ là lúc cậu Press cho hai đứa mình biết đó là đâu. Mình và Loor đứng bên nhau, chờ ông lên tiếng. Ông nói:
-Chúng ta phải tách ra.
Ui da! Khởi đầu kém vui rồi. Ông điên sao? Tách ra sao được! Ông thạo đường lối khắp vũ trụ, còn Loor là chiến binh dũng mãnh. Cứ nghĩ đến chuyện một mình phóng vèo qua ống dẫn, đụng đầu Saint Dane ngay đầu bên kia mà không hề có hậu thuẫn là mình chết khiếp. Cả triệu ý nghĩ về những gì có thể xảy ra lóe vun vút trong đầu mình, mà… chẳng có ý nghĩ nào hay hớm cả. Nhưng ngay trước khi mình kịp chứng tỏ là một tên thỏ đế, Loor đã hỏi thẳng thừng:
-Vì sao?
Cứ đơn giản thế lại hay. Loor thật giỏi xử lý mấy vụ này. Cậu Press đáp:
-Vì mẹ cháu đã mất. Cháu là Lữ khách của Zadaa. Ở đó họ sẽ rất cần có cháu. Ta muốn cháu trở về.
Mình hăng hái hỏi và sẵn sàng phản đối:
-Còn cháu?
-Cậu và cháu sẽ tới Cloral. Saint Dane tới đó là có mục đích. Cậu muốn biết mục đích của nó là gì.
Vừa tốt, vừa xấu. Tốt vì mình và cậu Press đi cùng nhau. Xấu vì… phải đâm đầu đi tìm thằng cha Saint Dane. Chẳng hay ho chút nào.
Mình hỏi, khấp khởi hy vọng:
-Nhưng cháu là Lữ khách của Trái Đất Thứ Hai, vậy cháu cũng nên ở lại đây, đúng không? Để còn… lo mọi việc…
Cậu Press cười. Ông biết tỏng mình đang cố lảng tránh.
-Không. Tốt nhất là cháu đi với cậu.
Biết trước không qua nổi mắt ông mà. Nhưng cũng phải cố thử chứ, phải không?
Loor lại gần mình, nói:
-Pendragon, khi nào anh cần, tôi sẽ có mặt.
Oa! Thấy chưa? Chắc chắn cô ta có… tí ti nể mình thật. Mình gật:
-Tôi cũng sẽ có mặt khi cô cần.
Hai đứa mình nhìn nhau. Mối ràng buộc của chúng mình, phát sinh từ chiến trận ở Denduron, sâu đậm hơn mình tưởng. Mình cảm thấy an toàn khi có Loor ở bên, nhưng còn nhiều hơn vậy; mình mến cô ấy. Trong thái độ bất cần, con tim của Loor luôn luôn đặt đúng chỗ. Mình không muốn chuyến đi này vắng cô. Mình cũng thật sự tin rằng, nếu được lựa chọn, Loor sẽ ở lại với mình. Nhưng mình chưa kịp thốt một lời, cô đã quay người vào hang tối thăm thăm thẳm, Loor hít sâu một hơi rồi kêu lên:
-ZADAA!
Ngay lập tức đường hầm bắt đầu sống động. Các vách tường vặn mình như một con rắn khổng lồ thức giấc. Rồi tiếng nhạc quen thuộc – những nốt nhạc du dương nhưng lộn xộn – vọng ra từ đâu đó trong lòng đường hầm thăm thẳm. Âm thanh đó lớn dần khi tiến đến gần tụi mình. Vách hầm màu đá xám chuyển thành trong suốt như pha lê rực rỡ, y như chiếc nhẫn của mình lúc đến gần cổng vào. Ánh sáng chói lòa làm mình phải lấy tay che mắt. Loor chỉ còn là một cái bóng đen đứng trước nguồn sáng. Nhìn lại lần cuối, cô vẫy tay chào. Rồi, ánh sáng bùng lên, cô bị cuốn vào đường hầm. Ánh sáng và tiếng nhạc đem cô đi, đưa cô về nhà, về lãnh địa Zadaa.
Đường hầm thoắt trở lại tối tăm như trước.
Cậu Press nói:
-Tới lượt cháu.
-Hãy nói cho cháu biết về Cloral.
Mình cố câu giờ. Biết rằng chuyến đi qua ống dẫn vui thích bao nhiêu thì mình lại lo lắng bấy nhiêu khi không biết sẽ thấy gì ở đầu bên kia ống dẫn. Mình cần vài giây để ổn định tinh thần.
Vừa đẩy mình tới gần miệng ống dẫn, cậu Press vừa nói:
-Ngay khi tới đó, cháu sẽ hiểu ra những gì muốn biết.
-Sao không bao giờ cậu trả lời thẳng vào câu hỏi của cháu?
-Cậu tưởng cháu thích sự bất ngờ.
Nghe ông cười mà phát tức, mình gào lên:
-Cháu không thích bất ngờ nữa.
Cậu Press luôn làm mình bất ngờ với những món quà sinh nhật tuyệt vời và những chuyến bay trực thăng, những lần cắm trại, và tất cả những trò mà một thằng nhóc luôn mong đợi nhận được từ một ông cậu đầy… bất ngờ. Nhưng gần đây những trò bất ngờ của cậu Press không còn là chuyện vui đùa như trước nữa. Nhất là từ khi những trò đó làm mình bị bầy quái vật đói mồi rượt bắt, hoặc bị bắn, hoặc bị nổ tung, bị chôn sống, bị…đủ thứ… Hai bạn biết rồi đó.
-Thôi nào. Ỉu xìu vậy? Trông cháu chẳng vui tí nào.
Cậu Press vừa chọc vừa đẩy mình vào ống dẫn. Cậu hô: “CLORAL”, và bước tới khi ống dẫn chuyển mình. Thậm chí mình không thèm nhìn vào lòng ống dẫn. Quá biết nó ra sao rồi! Mình hét lên:
-Vui? Nếu cậu nghĩ đây là chuyện vui đùa thì… chắc cậu hơi bị … thần kinh lung linh rồi.
-Ồ, suýt quên.
-Sao ạ?
-Hãy nhớ Đạn-đại-bác.
- Đạn-đại-bác gì cơ? Ý cậu là sao?
Ánh sáng và tiếng nhạc lớn dần. Chỉ tích tắc là mình sẽ bị hút vào đó.
-Ngay trước khi rơi xuống Cloral, hãy nín thở.
-Cái gì?
Điều cuối cùng mình nhìn thấy là cậu Press đang cười sằng sặc. Rồi ánh sáng lôi kéo, hút mình vào đường hầm. Mình lên đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook