Pendragon 1 - Con Buôn Tử Thần
-
Chương 19
NHẬT KÍ #4
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Huynh9l type)
Nhiều chuyện mình sắp viết sau đây là những gì mình được nghe kể lại sau trận đánh. Như mình đã viết cho hai bạn lần trước, mình tin đó đều là sự thật, vì vậy mình không hề ngần ngại đưa vào nhật ký này. Mình sẽ cố thuật lại theo trình tự những chuyện đã xảy ra.
Khi Alder tách khỏi chúng mình để đi báo cho dân làng Milago biết về quả bom, chẳng ai thèm nghe anh ta. Alder chạy khắp làng, gào lên: “Mọi người hãy xuống hầm mỏ ngay. Cố bảo toàn tính mạng”. Nhưng mình nghĩ dân làng chẳng ai biết tak là gì, mặc kệ cho quả bom khổng lồ nổ cho banh xác hết tụi Bedoowan. Vì vậy họ đóng sập cửa, không thèm nghe trong khi Alder cứ chạy đến từng nhà kêu gọi như một gã khùng. Mình không trách họ. Nếu một gã nào chạy lung tung run rẩy gào lên là trời sắp sập, chắc mình cũng chẳng thèm nghe. Alder mau chóng nhận ra rằng cố gắng cứu họ là điều vô ích. Hy vọng cuối cùng của anh là tìm một nhóm chịu lắng nghe: đó chính là những thợ mỏ sẵn sàng lâm trận. Họ biết về tak và biết kế hoạch điên rồ của Rellin. Vì vậy, Alder chạy ra bãi tập, nơi Rellin và những thợ mỏ bắt tụi mình hôm qua.
Một quang cảnh đáng sợ hiện ra. Tất cả thợ mỏ Milago đã tụ tập tại đây. Hàng mấy trăm người. Không thể ngờ thợ mỏ trong làng đông đến thế, vì đa số họ thường ở dưới hầm. Nhưng hôm nay, tất cả đều lên mặt đất và sẵn sàng gây chấn động. Theo lời Alder, họ đã chuyển hết vũ khí bí mật dưới hầm mỏ lên. Người nào cũng được trang bị bằng cung tên hay giáo mác. Nhưng quan trọng hơn, nhiều thợ mỏ trang bị một thứ vũ khí giết người nguy hiểm hơn nhiều. Quanh thắt lưng họ là những túi da chứa đầy viên nổ tak.
Alder đã kể với mình rằng: Chạy vào đám đông tìm người chỉ huy, nhìn vào mắt những người thợ mỏ đầy cứng rắn, anh ta thấy lạnh cả người. Dù sắp bước vào trận đánh có thể phải trả giá bằng mạng sống, họ không hề tỏ ra sợ hãi. Mình đoán, một đời nô lệ cũng sẽ làm ai trở nên như vậy. Họ muốn thấy máu. Máu của Bedoowan. Họ không phải là những chiến binh được huấn luyện thực thụ, nhưng bù vào sự thiếu sót kỹ năng chiến đấu đó là lòng ngùn ngụt căm hờn Bedoowan. Hơn nữa, họ tin tưởng khi Rellin cho nổ bom, hầu hết hiệp sĩ Bedoowan sẽ chết ngay lập tức. Những viên tak quí giá của họ sẽ dễ dàng hạ nốt mấy tay hiệp sĩ còn sống sót. Trận đánh sẽ kết thúc mau lẹ, gọn gàng.
Nhưng họ hoàn toàn sai lầm.
Sau cùng Alder cũng tìm được người chỉ huy. Đó là người thợ mỏ đang đứng ra lệnh trước đám đông. Alder chạy lại nói như hụt hơi:
-Quả bom… quả bom tak… nguy hiểm hơn các ông tưởng nhiều. Nếu Rellin thành công, quả bom đó sẽ giết tất cả chúng ta. Hãy bảo tất cả xuống hầm mỏ để…
Chính ngay lúc đó cậu Press đã ném quả bom nhỏ vào con quig và làm xác con quái thành món thịt bằm. Tất cả thợ mỏ nhìn về phía lâu đài Bedoowan, trong khi tiếng nổ như sấm gầm vang vọng qua đồi núi. Tiếng vọng vừa tắt, người chỉ huy thét lên:
-Bedoowan phải chết
Tiếng hoan hô rầm rầm vang lên và những người thợ mỏ chạy về hướng lâu đài. Alder phải nhảy sang một bên vị sợ bị đám đông cuồng nhiệt giẫm đạp. Họ cuồn cuộn kéo nhau đi tìm số phận đẹp hơn, đâu ngờ mình đang đâm đầu thẳng vào lực lượng hùng mạnh của người Bedoowan.
Đấu trường gần như trống rỗng. Thậm chí nữ hoàng Kagan cũng rời khán đài để tới xem buổi trình diễn. Bốn người Nova đã khiêng cái ngai, đưa mụ qua những bậc thang, ra khỏi đấu trường. Những gã xanh xao đó hẳn phải khỏe mạnh hơn vẻ ngoài của họ. Vì cái ngai cộng thêm bà hoàng béo ị, chắc phải nặng cả tấn chứ ít sao. Ba người thợ mỏ đã tới đây cùng Rellin và xe tak cũng chạy đi chiến đấu cùng đồng đội của họ. Trong đấu trường rộng mênh mông chỉ còn cậu Press, Loor, Rellin, mình và một con quig chết. Đúng ra là hai con, nhưng con thứ hai đã thành thịt bằm vương vãi khắp sân.
Rellin cố gắng đứng dậy. Cậu Press đỡ ông ta lên. Hai người này đâu phải là kẻ thù của nhau. Họ cùng mong muốn một điều. Sự bất đồng duy nhất của hai người là cách thức để đạt được điều đó. Cậu Press nói:
-Người của ông không được sửa soạn để đụng độ với những tay hiệp sĩ kia. Tak có thể kéo dài cuộc chiến, nhưng rồi Bedoowan sẽ nghiền nát họ.
-Có thể. Nhưng thà chết trong chiến đấu còn hơn sống làm nô lệ.
Đó là những lời đầy dũng khí. Mình đã chứng kiến đời sống khốn khổ của những người Milago. Nếu phải chết, ít ra lúc này họ sẽ chết một cách xứng đáng. Một chọn lựa khủng khiếp, nhưng có lẽ là một chọn lựa đúng đắn.
Rellin nói với cậu Press:
-Cho phép tôi tham gia với những người anh em của mình chứ?
Cậu Press cầm lên cây giáođã dùng để ngăn cản Rellin kích nổ quả bom, ngắm nghía rồi trao cho người đội trưởng:
-Chúc ông may mắn.
Rellin nhận cây giáo, nhẹ cúi đầu cám ơn, rồi chạy đi sát cánh cùng những người anh em bất hạnh của ông. Nhìn ông băng băng qua sân cỏ, vượt lên những bậc thang để tiến ra mặt trận sắp bắt đầu, mình tự hỏi liệu có gặp lại ông sống sót không? Cậu Press nhặt lên một cây giáo khác. Mình hỏi:
-Cậu định làm gì?
-Trở lại làng. Bedoowan sắp bị tổn thương, một điều chưa bao giờ xảy ra với họ trước đây. Cậu e họ sẽ trút giận lên dân làng.
Loor hỏi:
-Nhưng ông sẽ ngăn cản chúng bằng cách nào?
-Không thể ngăn cản được. Nhưng ta sẽ giúp Alder đưa họ xuống hầm mỏ. Đám hiệp sĩ sẽ không xuống đó. Như vậy chúng sẽ có thời gian để nguôi giận
-Cháu đi với cậu.
Cậu Press ra lệnh, chỉ tay về chiếc xe chứa đầy tak:
-Không. Cháu ở lại với Loor. Tính xem có thể làm gì với quả bom đó.
Mình hỏi:
-Là sao ạ?
Cậu Press đã chạy đi khỏi, nhưng vẫn quay lại hét lên với Loor và mình:
-Cậu không biết. Hủy chúng đi. Quăng xuống biển, miễn sao đừng để lọt vào tay Bedoowan.
Mình nhìn theo khi cậu Press chạy lên bậc thềm khán đài. Sau một cái vẫy chào, cậu biến mất sau vành khán đài. Mình nhìn cái xe đầy tak rồi nhìn Loor:
-Ổng điên à? Nặng thấy mồ tổ, làm sao khiêng qua những bậc thềm để quăng xuống biển.
Loor cầm mấy cục minh thạch ném sang một bên, cứ như chúng là… đá trải đường vậy. Cô tỉnh bơ nói:
-Sẽ không khiêng được nếu không làm cho nhẹ bớt đi.
-Lỡ đánh rơi, bùm một phát là mất xác.
-Thì phải thận trọng, đừng làm rơi.
Đừng giỡn vậy chứ. Mình lại gần, nâng thử. Nặng khủng khiếp. Cái xe đầy chất nổ và đá, lại còn bốn bánh để lăn trên đường ray, trước sau đều có hai càng bằng gỗ. Dù Loor khỏe cỡ nào, mình và cô ta cũng không thể kéo cái xe mắc dịch này lên khỏi mấy bậc thềm nổi. Thọc tay vào xe, qua lớp đá quí, mình chạm vào tak… mềm như đất sét. Mình nghĩ: có thể lấy ra từng miếng nhỏ để chuyển dần, hơn là vác một lúc cải cái khối to đùng này. Ngắt một miếng, mình thấy dù là một thứ gây chết chóc, nhưng trong nó có vẻ rất vô hại. Như mình đã viết lần trước, nó có màu đỏ rỉ sét và mềm như kẹo cao su. Có thể vê tròn thành một hòn bi. Mấy đầu ngón tay mình dính những hạt li ti như bột khi vê vê chất đó. Loor đang bốc dỡ lớp đá minh thạch khỏi xe và bực bội hỏi mình:
-Có giúp một tay không thì bảo?
-Tôi có ý kiến.
Nói xong, mình chạy tới chuồng quig. Loor nhìn theo như mình là một thằng dở hơi. Cô ta không phải lo, mình dại gì mà chui lại vào thế giới của mấy con quái. Không đời nào. Nhét viên tak vào túi, mình đóng cửa hầm, phòng xa những anh bạn xấu tính nhào ra. Nhưng đó không phải là mục đích chính của mình. Việc chính là tìm vòi nước, nơi tay hiệp sĩ Bedoowan đã dùng để rửa máu người thợ mỏ trên sân. Mở vòi, mình đưa những ngón taydính bụi tak dưới dòng nước. Bột tak tan ra. Chính xác như mình hy vọng. Đây có thể là một chất nổ cực mạnh, nhưng vẫn là một khoáng chất thiên nhiên có thể hòa tan trong nước. Cám ơn thầy Gill và những giờ khoa học địa cầu năm lớp tám. Thầy cứ tưởng mình ngủ suốt trong lớp. Hổng dám đâu.
Loor thét toáng lên:
-Cậu đang làm gì vậy?
Mình vội quơ một cái xô bằng gỗ gần vòi nước, hứng đầy rồi kéo lê lại chỗ Loor và chiếc xe đẩy. Cô ta nhăn nhó gắt:
-Mất quá nhiều thời giờ rồi đó, Pendragon.
Thây kệ cho cô ta nói, mình đổ xô nước vào xe. Mặt Loor hầm hầm, cứ như mình lại đang làm thêm một trò ngốc nghếch. Mình lùi lại với cái xô rỗng, đứng chờ. Chỉ vài giây sau, sự kiên nhẫn của mình đã được tưởng thưởng ngay. Lúc đầu chỉ là một giọt nhỏ, rồi nước thấm dần xuống tak, chảy qua lớp ván đáy xe. Oa! Nước màu rỉ sét. Như là tak đang tan chảy. Mình tuyên bố:
-Không cần phải kéo cái xe nặng nề này đi, chỉ việc làm cho tak tan ra như đất vậy. Rõ?
Loor nhúng ngón tay vào nước đang rỉ xuống, và rõ ràng thấy tak đã hòa tan. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vụt nói:
-Thêm nước.
Loor đứng bật dậy, chạy lại vòi nước, lấy thêm một cái xô. Suốt mười phút hai đứa mình tới lui, đổ nước ướt sũng xe thuốc nổ. Từng chút một, tak trở thành chất lỏng, chảy tràn ra khỏi xe. Ý định của mình là làm cho tak loang khắp bãi cỏ, để giảm sức mạnh của chất nổ. Nước màu rỉ sét từ trên xe rót xuống, tràn lan và thấm dưới cỏ như một thứ phân bón độc hại. Không biết sau này có vấn đề gì không, vì mình nghĩ khi tak khô đi, nơi này có thể sẽ giống như một bãi mìn. Nhưng điều quan trọng lúc này là quả bom khổng lồ vĩnh viễn không còn nữa.
Sau cùng, trong xe chỉ còn dính vài mảnh tak vụn, không đủ gây thiệt hại lớn. Hai bạn có thể nói mình và Loor đã thành công trong việc “khử” quả bom rồi đó. Nhìn Loor, mình cười cười, hơi châm chọc:
-Sao? Còn muốn thử khiêng cả cái xe đầy đá nữa không?
Hiếm có dịp chọc quê cô ta, nên khi có thể, mình không bỏ lỡ. Loor nhìn mình như muốn trả đũa nhưng chưa kiếm ra lời. Mình đoán cô ta lại sắp sửa tìm ra một lý do để có thể bảo mình ngu ngốc trong việc vừa làm. Sau cùng Loor nói:
-Là một chiến binh, tôi được nuôi dạy để chiến đấu với kẻ thù bằng sức mạnh. Đó là những gì anh không được chỉ dạy.
À há! Thấy chưa? Chắc chắn cô ta sắp bảo mình yếu như sên, nếu không đã đủ sức rinh cái xe mắc dịch đó ra khỏi đấu trường rồi. Loor nói tiếp:
-Nhưng có lẽ như vậy lại tốt. Có lẽ vì vậy mà chúng ta mới làm việc cùng nhau. Dù không là một chiến binh, nhưng anh can đảm hơn tất cả những chiến binh tôi từng gặp.
Uuui da! Ngoài tưởng tượng! Sau khi bị cô ta chặn đứng mọi đường bóng, mình đâu ngờ mình được một lời khen. Mình thộn ra, chẳng biết nói gì.
Nhưng nghĩ lại những gì Loor nói, mình thấy có lẽ cô ta có lý. Mình không phải và cũng không định trở thành một chiến binh, vì vậy tụi mình có thể bổ sung thế mạnh cho nhau. Trước đây mình đã viết cho hai bạn rằng mình cãm thấy sự có mặt của mình tại nơi này là hợp lý. Lúc này, đứng đây với Loor, mình cũng cảm giác như vậy. Hai đứa mình làm việc cùng nhau là rất đúng. Chưa hoàn toàn thân thiết, nhưng có lẽ là cộng sự tốt của nhau. Chắc Loor khó lòng thú nhận mình ngang hàng với cô ta, nhất là khi đụng những chuyện cần can đảm, nhưng mình rất muốn cho Loor biết là cô ta can đảm tuyệt vời đến thế nào. Chưa kịp mở miệng nói, mình đờ người, không tin nổi chính mắt mình. Loor hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Mình chỉ tay. Đứng trong ngăn của hoàng gia, chính là Figgis, gã con buôn tử thần, kẻ khơi mào ra vụ thuốc nổ tak này. Hắn làm gì ở đây? Làm cách nào hắn vào lâu đài được? Lạ lùng hơn nữa, hắn biết Rellin đang gắng sức làm gì với quả bom của hắn chứ. Biết toàn thể nơi này sắp bùng nổ, sao hắn lại quanh quẩn ở đây? Loor bảo:
-Lạ thật. Sao hắn lại ở đây?
Như để trả lời, Figgis đưa tay cao, khoe với tụi mình cái gì đó. Chính là cái bộ đàm màu vàng mình đã bị tước đoạt trong triều đình của nữ hoàng Kagan. Nhìn gã con buôn đang khoái chí cười, Loor hỏi:
-Hắn định làm gì với món đồ chơi biết nói đó?
Tim mình thót lại. Vừa tránh được viên đạn khổng lồ, giờ lại đang bị nhắm bắn bằng viên đạn khác. Nhận thấy vẻ khủng khiếp trên mặt mình, Loor kêu lên:
-Pendragon, chuyện gì vậy?
-Cái bộ đàm đó có tác dụng giống như cây đèn pin.
Loor lo lắng hỏi:
-Hắn có thể dùng để kích nổ một quả bom khác được không?
-Được.
Nghe câu trả lời của mình, Loor rầu rĩ hỏi:
-Liệu hắn có một quả bom nữa không?
-Không biết. Nhưng chúng mình phải tìm hiểu.
Mình trả lời rồi tiến bước đến ngăn hoàng gia , gọi lớn:
-Figgis! Chúng tôi muốn nói chuyện với anh.
Figgis bỗng quay người, chạy vào lâu đài.
-Thôi nào!
Mình la lên và chạy tới ngăn hoàng gia. Loor theo sát phía sau, phóng ba bậc một. Không ngần ngừ, hai đứa mình chạy vào lâu đài Bedoowan, đuổi theo con người nhỏ bé, kỳ lạ, kẻ phải chịu trách nhiệm trong việc tìm ra sức mạnh hủy diệt toàn bộ Denduron.
Bên ngoài lâu đài, hai cánh quân đang tiến lại gần nhau hơn. Những người thợ mỏ Milago đi xuyên rừng rậm. Quân Bedoowan tiến tới từ bên kia cánh đồng rộng mênh mông. Cánh đồng cỏ thoai thoải này sẽ là chiến trường cho trận đánh đã được chờ đợi từ lâu. Phía sau Bedoowan là biển. Phía sau Milago là rừng. Giữa hai phe là một cánh đồng trống trải toàn cỏ, không một nơi ẩn núp. Các hiệp sĩ Bedoowan từng được huấn luyện để bảo vệ lâu đài, họ biết phải làm gì. Hàng đầu là những hiệp sĩ che chắn bằng khiên, tiếp theo là hàng xạ thủ, rồi tới những kỵ sĩ ngồi trên ngựa với những ngọn giáo dài. Họ đã sẵn sàng.
Sau này, Alder kể với mình anh ta đã phải chạy xuyên rừng như thế nào với những người thợ mỏ, cố gắng thuyết phục họ quay lại. Nhưng không ai chịu nghe theo. Họ nhất quyết một lòng chiến đấu. Nhưng tới bìa rừng, người chỉ huy đưa cao tay, ra hiệu cho những người thợ mỏ dừng lại khi gần ra tới cánh đồng trống trải. Người chỉ huy đã làm một điều khôn ngoan, vì ông ta vừa nhìn thấy những gì những người đi sau chưa thấy.
Đứng bên kia cánh đồng là những hiệp sĩ Bedoowan. Nhưng trông chúng không có vẻ gì là những kẻ tả tơi, thương tật, sống sót sau một vụ nổ kinh hoàng. Những hiệp sĩ đứng kia còn đông hơn số hiệp sĩ mà người Milago từng biết. Tất cả đều khỏe mạnh, áo giáp tươm tất, vũ khí đầy đủ. Rõ ràng có gì đó trục trặc. Vụ nổ không gây tổn thất như người Milago đã hy vọng. Trận chiến này sẽ không dễ như ăn bánh như họ đã tiên liệu, mà vô cùng khốc liệt. Họ sẽ phải chống chọi với bầy chó dữ tợn nhất.
Người chỉ huy Milago hoàn toàn không biết phải làm sao. Lúc này những người thợ mỏ đã nhìn thấy đoàn quân hùng hậu của các hiệp sĩ và niềm tin của họ bị rúng động.
Alder chỉ còn biết đứng đó nhìn và cầu nguyện.
Khi chạy vào lâu đài, mình và Loor thấy tất cả các phòng đều không có ai. Tụi mình nhào ra hành lang, nhìn về phía cầu thang. Mình thoáng thấy Figgis vừa chạy xuống.
-Hắn kìa.
Mình kêu lên, đuổi theo. Cầu thang rộng, hình xoắn ốc. Trong khi chạy xuống, mình thấy Figgis gần tới tầng cuối cùng. Tụi mình chạy hết tốc lực. Tới chân cầu thang, mình thấy cái máy nghe dĩa còn đó nhưng đã tan từng mảnh. Tụi hiệp sĩ đã đạp nát để tắt âm thanh. Lũ ngốc. Chúng không biết điều khiển núm tắt – mở. Mình lục lọi trong đống mảnh vụn tìm cục pin. Có thể hơi quá muộn, nhưng ít ra không còn ai có thể sử dụng những cục pin này để kích nổ bất cứ thứ gì được nữa.
Nhìn quanh tìm Figgis, chợt tụi mình nghe tiếng cười rúc rích quen thuộc ngoìa hành lang. Mình chợt có ý nghĩ gã này đang “chơi” tụi mình. Chơi thì chơi, sợ gì! Tụi mình phải ngăn hắn lại. Chúng mình chạy vội ra hành lang. Loor bảo:
-Hắn xuống hầm mỏ. Chắc chắn hắn biết lối vào bí mật.
Loor có lý. Đó là lý do hắn có thể vào được lâu đài. Vì đã biết đường, hai đứa không còn bận tâm kiếm gã nhỏ con đó ở từng góc hành lang nữa, mà xuống thẳng khu nhà bếp, qua nhà kho, tới cửa hầm, xuyên qua mấy địa đạo, tới lối đi bí mật trong mỏ trải dài dưới lâu đài.
Trong rừng, người chỉ huy Milago vẫn chưa biết phải làm gì. Mọi chuyện xảy ra không như dự tính. Họ đâu ngờ phải chiến đấu với một đội quân Bedoowan hùng mạnh thế. Tấn công hay rút lui? Rõ ràng quyết định của ông ta lúc này sẽ là quyết định ảnh hưởng đến tương lai cả bộ lạc. Rất may, ngay lúc ấy trách nhiệm nặng nề đó đã được chuyển sang người khác. Tiếng hò reo phấn chấn của những người thợ mỏ làm ông ta ngửng lên nhìn. Một gương mặt quen thuộc tiến ra từ đám đông. Đó là Rellin. Ông tới lãnh nhiệm vụ chỉ huy.
Sự xuất hiện của vị chỉ huy tin cẩn khiến những người thợ mỏ Milago rộ lên tiếng thở phào nhẹ nhỏm… chưa kể đến việc người chỉ huy tạm thời không còn phải gánh trọng trách lãnh đạo nữa. Cảnh tượng người chỉ huy của họ đang tự tin bước tới trước quân đội của mình để ra mệnh lệnh hẳn phải là một cảnh tượng rất hào hùng. Rellin nhảy lên một tảng đá để toàn thể người Milago có thể thấy ông, sang sảng nói:
-Hởi những người anh em Milago dũng cảm. Ngày hôm nay, giờ này là thời điểm chấm dứt kiếp sống nô lệ của chúng ta.
Toàn thể thợ mỏ rầm rầm hoan hô. Rellin đã khuấy động lại bầu nhiệt huyết của họ. Ông ra lệnh:
-Đưa tak lên làm rào cản.
Những người được trang bị bằng dây ná và tak tiến lên phía trước.
-Chúng ta đã sẵn sàng đòi lại quyền sống chưa?
Tiếng hoan hô vang dậy như sấm. Họ không còn thắc mắc vì sao Rellin chưa chết. Ông là vị lãnh đạo siêu việt và họ tin tưởng ông.
-Chúng ta sẵn sàng chiến thắng để giành lại tự do chưa?
Lại một loat hoan hô, cổ vũ.
-Chúng ta đã sẵn sàng bắt tụi Bedoowan trả giá cho những tội ác của chúng chưa?
Tiếng hoan hô vang động tới trời. Tất cả đã sẵn sàng.
-Vậy thì chúng ta sẽ không chùn bước, cho tới khi tiến tới ngai vàng.
Những người thợ mỏ mê man với chiến thắng và bắt đầu tấn công. Với những người lãnh trách nhiệm ném tak dẫn đầu, họ xông ra khỏi rừng, tiến qua cánh đồng cỏ để gặp kẻ thù.
Trong khi những chuyện trên đang xảy ra, mình và Loor đã leo xuống những cái thang và bước vào hầm mỏ. Nhưng Loor chợt đứng phắt lại, nghe ngóng, Cô thì thầm:
-Nghe kìa.
Chỉ một thoáng, mình nghe có tiếng chân. Tiếng chân đang chạy. Figgis đang quanh quẩn gần đây thôi. Nhưng có điều lạ là, tiếng chân vọng lên từ một khoảng rất sâu. Vô lý. Vì đường hầm không sâu đến vậy. Cuối đường hầm này chỉ là một lỗ hổng ra biển. Vậy thì âm thanh đó đến từ đâu?
Như mọi khi, Loor không mất thì giờ suy tính, cô tiến sâu hơn vào đường hầm. Cảm giác của cô mách bảo cô có kẻ đang chạy trong đó, và cô không ngần ngại gạt logic sang một bên, sẵn sàng nghe theo bản năng. Mình đành chạy theo thôi. Chỉ hơn hai mươi mét sau, tụi mình đã gặp một nhánh nối với hầm chính. Đó là một lối đi nhỏ chỉ đủ cho một người. Figgis đã lẩn qua lối này. Tụi mình cũng bắt buộc phải vượt qua. Loor luôn là người đi trước. Cô ta không hề e sợ sẽ gặp chuyện gì. Càng tốt, vì dù sao trong cặp bạn diễn này, cô ta luôn chứng tỏ là một đấng nam nhi mà. Rất may, đường hầm không tối lắm, nhờ ánh sáng từ hầm chính rọi vào. Loor bảo:
-Tôi thấy đoạn cuối hầm rồi. Đường này nối với một địa đạo khác.
Mình nhìn ra phía trước. Loor nói đúng. Đường phụ này thông với một đường hầm lớn hơn. Nhưng ngay sau đó, mình nhận ra đây không chỉ là một đường tắt. Chưa tới cuối đường, nhánh phụ trở nên lớn hơn và mở ra một khoảng trống rộng rãi. Hai đứa mình đứng khựng lại, cố đoán vì sao hang động này tồn tại quá sâu trong lòng mỏ. Bước vài bước, mình cảm thấy dưới chân là lạ. Cảm giác mềm mềm, co giãn, như mình đang đi trên những mẫu vụn cao su. Mình quỳ xuống, vốc lên một nắm để nhìn cho rõ, và thấy nó như một lớp bụi của cục tẩy. Hai bạn biết mà, lớp bụi mình phủi đi, sau khi tẩy trên một tờ giấy đó. Không mất nhiều thời gian, mình đã nhận ra đó là cái gì. Tim mình như ngừng đập. Loor hỏi:
-Là gì vậy?
Miệng mình khô khốc:
-Là… là tak. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra nơi Figgis lấy tak. Hắn đã khai thác… ngay tại đây.
Giọng cười rúc rích từ phía trước vọng lại:
-Chính xác rồi!
-Figgis!
Loor kêu lên, phăng phăng tiến tới. Mình chạy theo. Khi tới một giao điểm, mình thấy đường hầm này tách thành hai ngả. Dưới chân tụi mình là đường ray và một xe đẩy rỗng nằm trên đường ray bên phải tụi mình. Đây là một hầm mỏ cũ của người Milago. Nhìn xuống nền hầm, mình thấy bụi tak phủ đầy mọi thứ. Chắc đây là bụi tak vương vãi do những lần Figgis khai thác chất nổ từ trong đá. Giống như bụi vàng. Một lớp mỏng chất giết người phủ khắp nơi. Nhưng thật lạ, nơi này mình thấy quen quen. Cái xe đẩy, lỗ hổng mở sang đường hầm phụ, một đống đá chồng chất trước lỗ hổng. Mình cảm thấy trước đây đã từng đến nơi này.
Đúng lúc đó, cái nhẫn của mình bắt đầu rực sáng. Nhìn Loor, mình thấy Loor cũng đang nhìn nhẫn của cô sáng lên. Đúng là trước đây tụi mình đã tới nơi này. Đây là đường hầm có cánh cổng mở vào ống dẫn. Khi sử dụng ống dẫn hôm đó, tụi mình không ngờ đã ở sát bên nguồn tak của Figgis. Mình nhìn sang trái: chắc như bắp, mấy mét nữa là cánh cửa gỗ đưa vào ống dẫn. Mình hỏi Loor:
-Không hiểu sao tất cả vụ này làm tôi cảm thấy rùng cả mình.
Cô ấy cũng cảm thấy vậy. Vì sao Figgis đưa tụi mình xuống một nơi mà chắc chắn hắn muốn giữ bí mật? Câu trả lời là một tiếng động ầm ầm. Loor lo lắng hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Mình lắng nghe. Tiếng rung động càng mạnh hơn. Cứ như sấm gầm, tiếng động đất, hoặc là… Mình gào lên:
-Sập hầm!
Chộp lấy tay Loor, mình chạy dọc đường ray về hướng trở lại hang động chính của mỏ. Tụi mình chạy ngang qua cánh cửa đưa vào ống dẫn được vài bước thì mái hầm sụp ngay xuống trước mặt tụi mình. Hàng tấn sỏi, đá rầm rầm đổ xuống, chặn mất đường ra. Ý nghĩ đầu tiên của mình là nhảy ngay vào ống dẫn, nhưng tụi mình không thể đi khỏi Denduron. Không phải lúc này. Vì vậy, tụi mình chạy ngược lại đường hầm, nhảy sang đường phụ dẫn tới mỏ tak của Figgis.
Vừa bước vào mỏ tak, một trận lún sập nữa cắt đứt đường vào địa đạo nhỏ trước mặt tụi mình. Từ trên nóc hầm, đá rào rào đổ xuống khắp hang. Mình vội giật lùi, ngã ngồi trên mặt đất. Vừa định đứng dậy, mình đối diện với một vật vừa từ nóc hầm ụp xuống. Một bộ xương người. Mình thét lên như một thằng mất trí, cuống quít xô bộ xương ra. Loor phải giúp mình đứng dậy. Hai đứa mình đứng đó, ôm chặt nhau, không biếtphải làm gì. Hình như hầm không còn lún sập nữa. Ít ra là ngay lúc đó.
Loor nhìn bộ xương, nói:
-Chắc một người thợ mỏ bị mắc kẹt ở đây.
Nghe có lý. Nhưng rồi mình nhìn thấy một thứ làm “giả thuyết” của cô ta bay vèo qua cửa sổ. Nhìn bộ xương kỹ hơn, mình thấy bộ áo quần bằng da mục nát, chứng tỏ đây là một người Milago. Nhưng còn một thứ khác, một thứ độc nhất vô nhị làm mình lại muốn thét lên lần nữa. Bộ xương có mảnh vải che một bên mắt. Mảnh vải đã mủn, lòng thòng trong hố mắt rỗng không, nhưng chắc chắn nó đã từng là miếng vải che mắt. Không chỉ có vậy. Trên mười lóng xương ngón tay đều có một cái nhẫn tết bằng chỉ xanh. Trước đây, mình chỉ được thấymột lần, nhưng nhớ rất rõ. Đây không phải là một người thợ mỏ.
Mình nói, cố tỏ ra không quá hốt hoảng:
-Đó là Figgis.
Loor thốt lên:
-Không thể nào. Chẳng lẽ tụi mình vừa đuổi theo một con ma?
Thế rồi, một giọng nói vang lên sau lưng hai đứa mình:
-Ta e đó chính là Figgis.
Mình và Loor quay phắt lại. Một người đứng ngay lối vào mỏ tak. Chính là Figgis! Hả? Trông hắn khỏe mạnh đến nổi, đúng vậy, đến nổi không thể nào là một con ma! Kẻ đó nói:
-Cái thằng nhỏ con tội nghiệp đó chết từ mấy năm trước rồi. Đúng là một thảm kịch. Nóc hầm sập là vì nó đã đặt bẫy để bảo vệ nhúm tài sản tại đây. Nó không muốn bị ai khác cuỗm mất. Figgis chết khi đang sắp đặt một trong những cái bẫy của chính nó. Thật đáng buồn. Quả là nhìn xa trông rộng, và đáng… chết.
Mình chẳng hiểu gì cả. Hai đứa cứ đứng ngẩn ra mà nhìn… Figgis.
Hắn cười, đầy tự mãn:
-Ta đoán các ngươi chưa đoán ra chuyện gì. Để ta giúp các ngươi hiểu dễ dàng hơn một chút.
Rồi con người nhỏ bé đó bắt đầu biến dạng. Trước đây, trong nhà ga hoang vắng tại Bronx, mình đã từng thấy chuyện này. Tóc hắn dài ra, thân hình vươn cao hơn hai thước, bộ quần áo Milago bằng da thoắt biến thành màu đen, đôi mắt màu xanh lạnh như nước đá lóe sáng. Đúng vậy, mình và Loor đang nhìn trừng trừng Saint Dane, và chính hắn đã làm tụi mình kẹt giữa cái bẫy của hàng tấn đá, hết đường chạy trốn.
Hắn mỉm cười, nói:
-Ta nói rồi, Pendragon. Mi không chống nổi ta đâu.
(TIẾP THEO)
DENDURON
(@Huynh9l type)
Nhiều chuyện mình sắp viết sau đây là những gì mình được nghe kể lại sau trận đánh. Như mình đã viết cho hai bạn lần trước, mình tin đó đều là sự thật, vì vậy mình không hề ngần ngại đưa vào nhật ký này. Mình sẽ cố thuật lại theo trình tự những chuyện đã xảy ra.
Khi Alder tách khỏi chúng mình để đi báo cho dân làng Milago biết về quả bom, chẳng ai thèm nghe anh ta. Alder chạy khắp làng, gào lên: “Mọi người hãy xuống hầm mỏ ngay. Cố bảo toàn tính mạng”. Nhưng mình nghĩ dân làng chẳng ai biết tak là gì, mặc kệ cho quả bom khổng lồ nổ cho banh xác hết tụi Bedoowan. Vì vậy họ đóng sập cửa, không thèm nghe trong khi Alder cứ chạy đến từng nhà kêu gọi như một gã khùng. Mình không trách họ. Nếu một gã nào chạy lung tung run rẩy gào lên là trời sắp sập, chắc mình cũng chẳng thèm nghe. Alder mau chóng nhận ra rằng cố gắng cứu họ là điều vô ích. Hy vọng cuối cùng của anh là tìm một nhóm chịu lắng nghe: đó chính là những thợ mỏ sẵn sàng lâm trận. Họ biết về tak và biết kế hoạch điên rồ của Rellin. Vì vậy, Alder chạy ra bãi tập, nơi Rellin và những thợ mỏ bắt tụi mình hôm qua.
Một quang cảnh đáng sợ hiện ra. Tất cả thợ mỏ Milago đã tụ tập tại đây. Hàng mấy trăm người. Không thể ngờ thợ mỏ trong làng đông đến thế, vì đa số họ thường ở dưới hầm. Nhưng hôm nay, tất cả đều lên mặt đất và sẵn sàng gây chấn động. Theo lời Alder, họ đã chuyển hết vũ khí bí mật dưới hầm mỏ lên. Người nào cũng được trang bị bằng cung tên hay giáo mác. Nhưng quan trọng hơn, nhiều thợ mỏ trang bị một thứ vũ khí giết người nguy hiểm hơn nhiều. Quanh thắt lưng họ là những túi da chứa đầy viên nổ tak.
Alder đã kể với mình rằng: Chạy vào đám đông tìm người chỉ huy, nhìn vào mắt những người thợ mỏ đầy cứng rắn, anh ta thấy lạnh cả người. Dù sắp bước vào trận đánh có thể phải trả giá bằng mạng sống, họ không hề tỏ ra sợ hãi. Mình đoán, một đời nô lệ cũng sẽ làm ai trở nên như vậy. Họ muốn thấy máu. Máu của Bedoowan. Họ không phải là những chiến binh được huấn luyện thực thụ, nhưng bù vào sự thiếu sót kỹ năng chiến đấu đó là lòng ngùn ngụt căm hờn Bedoowan. Hơn nữa, họ tin tưởng khi Rellin cho nổ bom, hầu hết hiệp sĩ Bedoowan sẽ chết ngay lập tức. Những viên tak quí giá của họ sẽ dễ dàng hạ nốt mấy tay hiệp sĩ còn sống sót. Trận đánh sẽ kết thúc mau lẹ, gọn gàng.
Nhưng họ hoàn toàn sai lầm.
Sau cùng Alder cũng tìm được người chỉ huy. Đó là người thợ mỏ đang đứng ra lệnh trước đám đông. Alder chạy lại nói như hụt hơi:
-Quả bom… quả bom tak… nguy hiểm hơn các ông tưởng nhiều. Nếu Rellin thành công, quả bom đó sẽ giết tất cả chúng ta. Hãy bảo tất cả xuống hầm mỏ để…
Chính ngay lúc đó cậu Press đã ném quả bom nhỏ vào con quig và làm xác con quái thành món thịt bằm. Tất cả thợ mỏ nhìn về phía lâu đài Bedoowan, trong khi tiếng nổ như sấm gầm vang vọng qua đồi núi. Tiếng vọng vừa tắt, người chỉ huy thét lên:
-Bedoowan phải chết
Tiếng hoan hô rầm rầm vang lên và những người thợ mỏ chạy về hướng lâu đài. Alder phải nhảy sang một bên vị sợ bị đám đông cuồng nhiệt giẫm đạp. Họ cuồn cuộn kéo nhau đi tìm số phận đẹp hơn, đâu ngờ mình đang đâm đầu thẳng vào lực lượng hùng mạnh của người Bedoowan.
Đấu trường gần như trống rỗng. Thậm chí nữ hoàng Kagan cũng rời khán đài để tới xem buổi trình diễn. Bốn người Nova đã khiêng cái ngai, đưa mụ qua những bậc thang, ra khỏi đấu trường. Những gã xanh xao đó hẳn phải khỏe mạnh hơn vẻ ngoài của họ. Vì cái ngai cộng thêm bà hoàng béo ị, chắc phải nặng cả tấn chứ ít sao. Ba người thợ mỏ đã tới đây cùng Rellin và xe tak cũng chạy đi chiến đấu cùng đồng đội của họ. Trong đấu trường rộng mênh mông chỉ còn cậu Press, Loor, Rellin, mình và một con quig chết. Đúng ra là hai con, nhưng con thứ hai đã thành thịt bằm vương vãi khắp sân.
Rellin cố gắng đứng dậy. Cậu Press đỡ ông ta lên. Hai người này đâu phải là kẻ thù của nhau. Họ cùng mong muốn một điều. Sự bất đồng duy nhất của hai người là cách thức để đạt được điều đó. Cậu Press nói:
-Người của ông không được sửa soạn để đụng độ với những tay hiệp sĩ kia. Tak có thể kéo dài cuộc chiến, nhưng rồi Bedoowan sẽ nghiền nát họ.
-Có thể. Nhưng thà chết trong chiến đấu còn hơn sống làm nô lệ.
Đó là những lời đầy dũng khí. Mình đã chứng kiến đời sống khốn khổ của những người Milago. Nếu phải chết, ít ra lúc này họ sẽ chết một cách xứng đáng. Một chọn lựa khủng khiếp, nhưng có lẽ là một chọn lựa đúng đắn.
Rellin nói với cậu Press:
-Cho phép tôi tham gia với những người anh em của mình chứ?
Cậu Press cầm lên cây giáođã dùng để ngăn cản Rellin kích nổ quả bom, ngắm nghía rồi trao cho người đội trưởng:
-Chúc ông may mắn.
Rellin nhận cây giáo, nhẹ cúi đầu cám ơn, rồi chạy đi sát cánh cùng những người anh em bất hạnh của ông. Nhìn ông băng băng qua sân cỏ, vượt lên những bậc thang để tiến ra mặt trận sắp bắt đầu, mình tự hỏi liệu có gặp lại ông sống sót không? Cậu Press nhặt lên một cây giáo khác. Mình hỏi:
-Cậu định làm gì?
-Trở lại làng. Bedoowan sắp bị tổn thương, một điều chưa bao giờ xảy ra với họ trước đây. Cậu e họ sẽ trút giận lên dân làng.
Loor hỏi:
-Nhưng ông sẽ ngăn cản chúng bằng cách nào?
-Không thể ngăn cản được. Nhưng ta sẽ giúp Alder đưa họ xuống hầm mỏ. Đám hiệp sĩ sẽ không xuống đó. Như vậy chúng sẽ có thời gian để nguôi giận
-Cháu đi với cậu.
Cậu Press ra lệnh, chỉ tay về chiếc xe chứa đầy tak:
-Không. Cháu ở lại với Loor. Tính xem có thể làm gì với quả bom đó.
Mình hỏi:
-Là sao ạ?
Cậu Press đã chạy đi khỏi, nhưng vẫn quay lại hét lên với Loor và mình:
-Cậu không biết. Hủy chúng đi. Quăng xuống biển, miễn sao đừng để lọt vào tay Bedoowan.
Mình nhìn theo khi cậu Press chạy lên bậc thềm khán đài. Sau một cái vẫy chào, cậu biến mất sau vành khán đài. Mình nhìn cái xe đầy tak rồi nhìn Loor:
-Ổng điên à? Nặng thấy mồ tổ, làm sao khiêng qua những bậc thềm để quăng xuống biển.
Loor cầm mấy cục minh thạch ném sang một bên, cứ như chúng là… đá trải đường vậy. Cô tỉnh bơ nói:
-Sẽ không khiêng được nếu không làm cho nhẹ bớt đi.
-Lỡ đánh rơi, bùm một phát là mất xác.
-Thì phải thận trọng, đừng làm rơi.
Đừng giỡn vậy chứ. Mình lại gần, nâng thử. Nặng khủng khiếp. Cái xe đầy chất nổ và đá, lại còn bốn bánh để lăn trên đường ray, trước sau đều có hai càng bằng gỗ. Dù Loor khỏe cỡ nào, mình và cô ta cũng không thể kéo cái xe mắc dịch này lên khỏi mấy bậc thềm nổi. Thọc tay vào xe, qua lớp đá quí, mình chạm vào tak… mềm như đất sét. Mình nghĩ: có thể lấy ra từng miếng nhỏ để chuyển dần, hơn là vác một lúc cải cái khối to đùng này. Ngắt một miếng, mình thấy dù là một thứ gây chết chóc, nhưng trong nó có vẻ rất vô hại. Như mình đã viết lần trước, nó có màu đỏ rỉ sét và mềm như kẹo cao su. Có thể vê tròn thành một hòn bi. Mấy đầu ngón tay mình dính những hạt li ti như bột khi vê vê chất đó. Loor đang bốc dỡ lớp đá minh thạch khỏi xe và bực bội hỏi mình:
-Có giúp một tay không thì bảo?
-Tôi có ý kiến.
Nói xong, mình chạy tới chuồng quig. Loor nhìn theo như mình là một thằng dở hơi. Cô ta không phải lo, mình dại gì mà chui lại vào thế giới của mấy con quái. Không đời nào. Nhét viên tak vào túi, mình đóng cửa hầm, phòng xa những anh bạn xấu tính nhào ra. Nhưng đó không phải là mục đích chính của mình. Việc chính là tìm vòi nước, nơi tay hiệp sĩ Bedoowan đã dùng để rửa máu người thợ mỏ trên sân. Mở vòi, mình đưa những ngón taydính bụi tak dưới dòng nước. Bột tak tan ra. Chính xác như mình hy vọng. Đây có thể là một chất nổ cực mạnh, nhưng vẫn là một khoáng chất thiên nhiên có thể hòa tan trong nước. Cám ơn thầy Gill và những giờ khoa học địa cầu năm lớp tám. Thầy cứ tưởng mình ngủ suốt trong lớp. Hổng dám đâu.
Loor thét toáng lên:
-Cậu đang làm gì vậy?
Mình vội quơ một cái xô bằng gỗ gần vòi nước, hứng đầy rồi kéo lê lại chỗ Loor và chiếc xe đẩy. Cô ta nhăn nhó gắt:
-Mất quá nhiều thời giờ rồi đó, Pendragon.
Thây kệ cho cô ta nói, mình đổ xô nước vào xe. Mặt Loor hầm hầm, cứ như mình lại đang làm thêm một trò ngốc nghếch. Mình lùi lại với cái xô rỗng, đứng chờ. Chỉ vài giây sau, sự kiên nhẫn của mình đã được tưởng thưởng ngay. Lúc đầu chỉ là một giọt nhỏ, rồi nước thấm dần xuống tak, chảy qua lớp ván đáy xe. Oa! Nước màu rỉ sét. Như là tak đang tan chảy. Mình tuyên bố:
-Không cần phải kéo cái xe nặng nề này đi, chỉ việc làm cho tak tan ra như đất vậy. Rõ?
Loor nhúng ngón tay vào nước đang rỉ xuống, và rõ ràng thấy tak đã hòa tan. Ngẫm nghĩ một lúc, cô vụt nói:
-Thêm nước.
Loor đứng bật dậy, chạy lại vòi nước, lấy thêm một cái xô. Suốt mười phút hai đứa mình tới lui, đổ nước ướt sũng xe thuốc nổ. Từng chút một, tak trở thành chất lỏng, chảy tràn ra khỏi xe. Ý định của mình là làm cho tak loang khắp bãi cỏ, để giảm sức mạnh của chất nổ. Nước màu rỉ sét từ trên xe rót xuống, tràn lan và thấm dưới cỏ như một thứ phân bón độc hại. Không biết sau này có vấn đề gì không, vì mình nghĩ khi tak khô đi, nơi này có thể sẽ giống như một bãi mìn. Nhưng điều quan trọng lúc này là quả bom khổng lồ vĩnh viễn không còn nữa.
Sau cùng, trong xe chỉ còn dính vài mảnh tak vụn, không đủ gây thiệt hại lớn. Hai bạn có thể nói mình và Loor đã thành công trong việc “khử” quả bom rồi đó. Nhìn Loor, mình cười cười, hơi châm chọc:
-Sao? Còn muốn thử khiêng cả cái xe đầy đá nữa không?
Hiếm có dịp chọc quê cô ta, nên khi có thể, mình không bỏ lỡ. Loor nhìn mình như muốn trả đũa nhưng chưa kiếm ra lời. Mình đoán cô ta lại sắp sửa tìm ra một lý do để có thể bảo mình ngu ngốc trong việc vừa làm. Sau cùng Loor nói:
-Là một chiến binh, tôi được nuôi dạy để chiến đấu với kẻ thù bằng sức mạnh. Đó là những gì anh không được chỉ dạy.
À há! Thấy chưa? Chắc chắn cô ta sắp bảo mình yếu như sên, nếu không đã đủ sức rinh cái xe mắc dịch đó ra khỏi đấu trường rồi. Loor nói tiếp:
-Nhưng có lẽ như vậy lại tốt. Có lẽ vì vậy mà chúng ta mới làm việc cùng nhau. Dù không là một chiến binh, nhưng anh can đảm hơn tất cả những chiến binh tôi từng gặp.
Uuui da! Ngoài tưởng tượng! Sau khi bị cô ta chặn đứng mọi đường bóng, mình đâu ngờ mình được một lời khen. Mình thộn ra, chẳng biết nói gì.
Nhưng nghĩ lại những gì Loor nói, mình thấy có lẽ cô ta có lý. Mình không phải và cũng không định trở thành một chiến binh, vì vậy tụi mình có thể bổ sung thế mạnh cho nhau. Trước đây mình đã viết cho hai bạn rằng mình cãm thấy sự có mặt của mình tại nơi này là hợp lý. Lúc này, đứng đây với Loor, mình cũng cảm giác như vậy. Hai đứa mình làm việc cùng nhau là rất đúng. Chưa hoàn toàn thân thiết, nhưng có lẽ là cộng sự tốt của nhau. Chắc Loor khó lòng thú nhận mình ngang hàng với cô ta, nhất là khi đụng những chuyện cần can đảm, nhưng mình rất muốn cho Loor biết là cô ta can đảm tuyệt vời đến thế nào. Chưa kịp mở miệng nói, mình đờ người, không tin nổi chính mắt mình. Loor hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Mình chỉ tay. Đứng trong ngăn của hoàng gia, chính là Figgis, gã con buôn tử thần, kẻ khơi mào ra vụ thuốc nổ tak này. Hắn làm gì ở đây? Làm cách nào hắn vào lâu đài được? Lạ lùng hơn nữa, hắn biết Rellin đang gắng sức làm gì với quả bom của hắn chứ. Biết toàn thể nơi này sắp bùng nổ, sao hắn lại quanh quẩn ở đây? Loor bảo:
-Lạ thật. Sao hắn lại ở đây?
Như để trả lời, Figgis đưa tay cao, khoe với tụi mình cái gì đó. Chính là cái bộ đàm màu vàng mình đã bị tước đoạt trong triều đình của nữ hoàng Kagan. Nhìn gã con buôn đang khoái chí cười, Loor hỏi:
-Hắn định làm gì với món đồ chơi biết nói đó?
Tim mình thót lại. Vừa tránh được viên đạn khổng lồ, giờ lại đang bị nhắm bắn bằng viên đạn khác. Nhận thấy vẻ khủng khiếp trên mặt mình, Loor kêu lên:
-Pendragon, chuyện gì vậy?
-Cái bộ đàm đó có tác dụng giống như cây đèn pin.
Loor lo lắng hỏi:
-Hắn có thể dùng để kích nổ một quả bom khác được không?
-Được.
Nghe câu trả lời của mình, Loor rầu rĩ hỏi:
-Liệu hắn có một quả bom nữa không?
-Không biết. Nhưng chúng mình phải tìm hiểu.
Mình trả lời rồi tiến bước đến ngăn hoàng gia , gọi lớn:
-Figgis! Chúng tôi muốn nói chuyện với anh.
Figgis bỗng quay người, chạy vào lâu đài.
-Thôi nào!
Mình la lên và chạy tới ngăn hoàng gia. Loor theo sát phía sau, phóng ba bậc một. Không ngần ngừ, hai đứa mình chạy vào lâu đài Bedoowan, đuổi theo con người nhỏ bé, kỳ lạ, kẻ phải chịu trách nhiệm trong việc tìm ra sức mạnh hủy diệt toàn bộ Denduron.
Bên ngoài lâu đài, hai cánh quân đang tiến lại gần nhau hơn. Những người thợ mỏ Milago đi xuyên rừng rậm. Quân Bedoowan tiến tới từ bên kia cánh đồng rộng mênh mông. Cánh đồng cỏ thoai thoải này sẽ là chiến trường cho trận đánh đã được chờ đợi từ lâu. Phía sau Bedoowan là biển. Phía sau Milago là rừng. Giữa hai phe là một cánh đồng trống trải toàn cỏ, không một nơi ẩn núp. Các hiệp sĩ Bedoowan từng được huấn luyện để bảo vệ lâu đài, họ biết phải làm gì. Hàng đầu là những hiệp sĩ che chắn bằng khiên, tiếp theo là hàng xạ thủ, rồi tới những kỵ sĩ ngồi trên ngựa với những ngọn giáo dài. Họ đã sẵn sàng.
Sau này, Alder kể với mình anh ta đã phải chạy xuyên rừng như thế nào với những người thợ mỏ, cố gắng thuyết phục họ quay lại. Nhưng không ai chịu nghe theo. Họ nhất quyết một lòng chiến đấu. Nhưng tới bìa rừng, người chỉ huy đưa cao tay, ra hiệu cho những người thợ mỏ dừng lại khi gần ra tới cánh đồng trống trải. Người chỉ huy đã làm một điều khôn ngoan, vì ông ta vừa nhìn thấy những gì những người đi sau chưa thấy.
Đứng bên kia cánh đồng là những hiệp sĩ Bedoowan. Nhưng trông chúng không có vẻ gì là những kẻ tả tơi, thương tật, sống sót sau một vụ nổ kinh hoàng. Những hiệp sĩ đứng kia còn đông hơn số hiệp sĩ mà người Milago từng biết. Tất cả đều khỏe mạnh, áo giáp tươm tất, vũ khí đầy đủ. Rõ ràng có gì đó trục trặc. Vụ nổ không gây tổn thất như người Milago đã hy vọng. Trận chiến này sẽ không dễ như ăn bánh như họ đã tiên liệu, mà vô cùng khốc liệt. Họ sẽ phải chống chọi với bầy chó dữ tợn nhất.
Người chỉ huy Milago hoàn toàn không biết phải làm sao. Lúc này những người thợ mỏ đã nhìn thấy đoàn quân hùng hậu của các hiệp sĩ và niềm tin của họ bị rúng động.
Alder chỉ còn biết đứng đó nhìn và cầu nguyện.
Khi chạy vào lâu đài, mình và Loor thấy tất cả các phòng đều không có ai. Tụi mình nhào ra hành lang, nhìn về phía cầu thang. Mình thoáng thấy Figgis vừa chạy xuống.
-Hắn kìa.
Mình kêu lên, đuổi theo. Cầu thang rộng, hình xoắn ốc. Trong khi chạy xuống, mình thấy Figgis gần tới tầng cuối cùng. Tụi mình chạy hết tốc lực. Tới chân cầu thang, mình thấy cái máy nghe dĩa còn đó nhưng đã tan từng mảnh. Tụi hiệp sĩ đã đạp nát để tắt âm thanh. Lũ ngốc. Chúng không biết điều khiển núm tắt – mở. Mình lục lọi trong đống mảnh vụn tìm cục pin. Có thể hơi quá muộn, nhưng ít ra không còn ai có thể sử dụng những cục pin này để kích nổ bất cứ thứ gì được nữa.
Nhìn quanh tìm Figgis, chợt tụi mình nghe tiếng cười rúc rích quen thuộc ngoìa hành lang. Mình chợt có ý nghĩ gã này đang “chơi” tụi mình. Chơi thì chơi, sợ gì! Tụi mình phải ngăn hắn lại. Chúng mình chạy vội ra hành lang. Loor bảo:
-Hắn xuống hầm mỏ. Chắc chắn hắn biết lối vào bí mật.
Loor có lý. Đó là lý do hắn có thể vào được lâu đài. Vì đã biết đường, hai đứa không còn bận tâm kiếm gã nhỏ con đó ở từng góc hành lang nữa, mà xuống thẳng khu nhà bếp, qua nhà kho, tới cửa hầm, xuyên qua mấy địa đạo, tới lối đi bí mật trong mỏ trải dài dưới lâu đài.
Trong rừng, người chỉ huy Milago vẫn chưa biết phải làm gì. Mọi chuyện xảy ra không như dự tính. Họ đâu ngờ phải chiến đấu với một đội quân Bedoowan hùng mạnh thế. Tấn công hay rút lui? Rõ ràng quyết định của ông ta lúc này sẽ là quyết định ảnh hưởng đến tương lai cả bộ lạc. Rất may, ngay lúc ấy trách nhiệm nặng nề đó đã được chuyển sang người khác. Tiếng hò reo phấn chấn của những người thợ mỏ làm ông ta ngửng lên nhìn. Một gương mặt quen thuộc tiến ra từ đám đông. Đó là Rellin. Ông tới lãnh nhiệm vụ chỉ huy.
Sự xuất hiện của vị chỉ huy tin cẩn khiến những người thợ mỏ Milago rộ lên tiếng thở phào nhẹ nhỏm… chưa kể đến việc người chỉ huy tạm thời không còn phải gánh trọng trách lãnh đạo nữa. Cảnh tượng người chỉ huy của họ đang tự tin bước tới trước quân đội của mình để ra mệnh lệnh hẳn phải là một cảnh tượng rất hào hùng. Rellin nhảy lên một tảng đá để toàn thể người Milago có thể thấy ông, sang sảng nói:
-Hởi những người anh em Milago dũng cảm. Ngày hôm nay, giờ này là thời điểm chấm dứt kiếp sống nô lệ của chúng ta.
Toàn thể thợ mỏ rầm rầm hoan hô. Rellin đã khuấy động lại bầu nhiệt huyết của họ. Ông ra lệnh:
-Đưa tak lên làm rào cản.
Những người được trang bị bằng dây ná và tak tiến lên phía trước.
-Chúng ta đã sẵn sàng đòi lại quyền sống chưa?
Tiếng hoan hô vang dậy như sấm. Họ không còn thắc mắc vì sao Rellin chưa chết. Ông là vị lãnh đạo siêu việt và họ tin tưởng ông.
-Chúng ta sẵn sàng chiến thắng để giành lại tự do chưa?
Lại một loat hoan hô, cổ vũ.
-Chúng ta đã sẵn sàng bắt tụi Bedoowan trả giá cho những tội ác của chúng chưa?
Tiếng hoan hô vang động tới trời. Tất cả đã sẵn sàng.
-Vậy thì chúng ta sẽ không chùn bước, cho tới khi tiến tới ngai vàng.
Những người thợ mỏ mê man với chiến thắng và bắt đầu tấn công. Với những người lãnh trách nhiệm ném tak dẫn đầu, họ xông ra khỏi rừng, tiến qua cánh đồng cỏ để gặp kẻ thù.
Trong khi những chuyện trên đang xảy ra, mình và Loor đã leo xuống những cái thang và bước vào hầm mỏ. Nhưng Loor chợt đứng phắt lại, nghe ngóng, Cô thì thầm:
-Nghe kìa.
Chỉ một thoáng, mình nghe có tiếng chân. Tiếng chân đang chạy. Figgis đang quanh quẩn gần đây thôi. Nhưng có điều lạ là, tiếng chân vọng lên từ một khoảng rất sâu. Vô lý. Vì đường hầm không sâu đến vậy. Cuối đường hầm này chỉ là một lỗ hổng ra biển. Vậy thì âm thanh đó đến từ đâu?
Như mọi khi, Loor không mất thì giờ suy tính, cô tiến sâu hơn vào đường hầm. Cảm giác của cô mách bảo cô có kẻ đang chạy trong đó, và cô không ngần ngại gạt logic sang một bên, sẵn sàng nghe theo bản năng. Mình đành chạy theo thôi. Chỉ hơn hai mươi mét sau, tụi mình đã gặp một nhánh nối với hầm chính. Đó là một lối đi nhỏ chỉ đủ cho một người. Figgis đã lẩn qua lối này. Tụi mình cũng bắt buộc phải vượt qua. Loor luôn là người đi trước. Cô ta không hề e sợ sẽ gặp chuyện gì. Càng tốt, vì dù sao trong cặp bạn diễn này, cô ta luôn chứng tỏ là một đấng nam nhi mà. Rất may, đường hầm không tối lắm, nhờ ánh sáng từ hầm chính rọi vào. Loor bảo:
-Tôi thấy đoạn cuối hầm rồi. Đường này nối với một địa đạo khác.
Mình nhìn ra phía trước. Loor nói đúng. Đường phụ này thông với một đường hầm lớn hơn. Nhưng ngay sau đó, mình nhận ra đây không chỉ là một đường tắt. Chưa tới cuối đường, nhánh phụ trở nên lớn hơn và mở ra một khoảng trống rộng rãi. Hai đứa mình đứng khựng lại, cố đoán vì sao hang động này tồn tại quá sâu trong lòng mỏ. Bước vài bước, mình cảm thấy dưới chân là lạ. Cảm giác mềm mềm, co giãn, như mình đang đi trên những mẫu vụn cao su. Mình quỳ xuống, vốc lên một nắm để nhìn cho rõ, và thấy nó như một lớp bụi của cục tẩy. Hai bạn biết mà, lớp bụi mình phủi đi, sau khi tẩy trên một tờ giấy đó. Không mất nhiều thời gian, mình đã nhận ra đó là cái gì. Tim mình như ngừng đập. Loor hỏi:
-Là gì vậy?
Miệng mình khô khốc:
-Là… là tak. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra nơi Figgis lấy tak. Hắn đã khai thác… ngay tại đây.
Giọng cười rúc rích từ phía trước vọng lại:
-Chính xác rồi!
-Figgis!
Loor kêu lên, phăng phăng tiến tới. Mình chạy theo. Khi tới một giao điểm, mình thấy đường hầm này tách thành hai ngả. Dưới chân tụi mình là đường ray và một xe đẩy rỗng nằm trên đường ray bên phải tụi mình. Đây là một hầm mỏ cũ của người Milago. Nhìn xuống nền hầm, mình thấy bụi tak phủ đầy mọi thứ. Chắc đây là bụi tak vương vãi do những lần Figgis khai thác chất nổ từ trong đá. Giống như bụi vàng. Một lớp mỏng chất giết người phủ khắp nơi. Nhưng thật lạ, nơi này mình thấy quen quen. Cái xe đẩy, lỗ hổng mở sang đường hầm phụ, một đống đá chồng chất trước lỗ hổng. Mình cảm thấy trước đây đã từng đến nơi này.
Đúng lúc đó, cái nhẫn của mình bắt đầu rực sáng. Nhìn Loor, mình thấy Loor cũng đang nhìn nhẫn của cô sáng lên. Đúng là trước đây tụi mình đã tới nơi này. Đây là đường hầm có cánh cổng mở vào ống dẫn. Khi sử dụng ống dẫn hôm đó, tụi mình không ngờ đã ở sát bên nguồn tak của Figgis. Mình nhìn sang trái: chắc như bắp, mấy mét nữa là cánh cửa gỗ đưa vào ống dẫn. Mình hỏi Loor:
-Không hiểu sao tất cả vụ này làm tôi cảm thấy rùng cả mình.
Cô ấy cũng cảm thấy vậy. Vì sao Figgis đưa tụi mình xuống một nơi mà chắc chắn hắn muốn giữ bí mật? Câu trả lời là một tiếng động ầm ầm. Loor lo lắng hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Mình lắng nghe. Tiếng rung động càng mạnh hơn. Cứ như sấm gầm, tiếng động đất, hoặc là… Mình gào lên:
-Sập hầm!
Chộp lấy tay Loor, mình chạy dọc đường ray về hướng trở lại hang động chính của mỏ. Tụi mình chạy ngang qua cánh cửa đưa vào ống dẫn được vài bước thì mái hầm sụp ngay xuống trước mặt tụi mình. Hàng tấn sỏi, đá rầm rầm đổ xuống, chặn mất đường ra. Ý nghĩ đầu tiên của mình là nhảy ngay vào ống dẫn, nhưng tụi mình không thể đi khỏi Denduron. Không phải lúc này. Vì vậy, tụi mình chạy ngược lại đường hầm, nhảy sang đường phụ dẫn tới mỏ tak của Figgis.
Vừa bước vào mỏ tak, một trận lún sập nữa cắt đứt đường vào địa đạo nhỏ trước mặt tụi mình. Từ trên nóc hầm, đá rào rào đổ xuống khắp hang. Mình vội giật lùi, ngã ngồi trên mặt đất. Vừa định đứng dậy, mình đối diện với một vật vừa từ nóc hầm ụp xuống. Một bộ xương người. Mình thét lên như một thằng mất trí, cuống quít xô bộ xương ra. Loor phải giúp mình đứng dậy. Hai đứa mình đứng đó, ôm chặt nhau, không biếtphải làm gì. Hình như hầm không còn lún sập nữa. Ít ra là ngay lúc đó.
Loor nhìn bộ xương, nói:
-Chắc một người thợ mỏ bị mắc kẹt ở đây.
Nghe có lý. Nhưng rồi mình nhìn thấy một thứ làm “giả thuyết” của cô ta bay vèo qua cửa sổ. Nhìn bộ xương kỹ hơn, mình thấy bộ áo quần bằng da mục nát, chứng tỏ đây là một người Milago. Nhưng còn một thứ khác, một thứ độc nhất vô nhị làm mình lại muốn thét lên lần nữa. Bộ xương có mảnh vải che một bên mắt. Mảnh vải đã mủn, lòng thòng trong hố mắt rỗng không, nhưng chắc chắn nó đã từng là miếng vải che mắt. Không chỉ có vậy. Trên mười lóng xương ngón tay đều có một cái nhẫn tết bằng chỉ xanh. Trước đây, mình chỉ được thấymột lần, nhưng nhớ rất rõ. Đây không phải là một người thợ mỏ.
Mình nói, cố tỏ ra không quá hốt hoảng:
-Đó là Figgis.
Loor thốt lên:
-Không thể nào. Chẳng lẽ tụi mình vừa đuổi theo một con ma?
Thế rồi, một giọng nói vang lên sau lưng hai đứa mình:
-Ta e đó chính là Figgis.
Mình và Loor quay phắt lại. Một người đứng ngay lối vào mỏ tak. Chính là Figgis! Hả? Trông hắn khỏe mạnh đến nổi, đúng vậy, đến nổi không thể nào là một con ma! Kẻ đó nói:
-Cái thằng nhỏ con tội nghiệp đó chết từ mấy năm trước rồi. Đúng là một thảm kịch. Nóc hầm sập là vì nó đã đặt bẫy để bảo vệ nhúm tài sản tại đây. Nó không muốn bị ai khác cuỗm mất. Figgis chết khi đang sắp đặt một trong những cái bẫy của chính nó. Thật đáng buồn. Quả là nhìn xa trông rộng, và đáng… chết.
Mình chẳng hiểu gì cả. Hai đứa cứ đứng ngẩn ra mà nhìn… Figgis.
Hắn cười, đầy tự mãn:
-Ta đoán các ngươi chưa đoán ra chuyện gì. Để ta giúp các ngươi hiểu dễ dàng hơn một chút.
Rồi con người nhỏ bé đó bắt đầu biến dạng. Trước đây, trong nhà ga hoang vắng tại Bronx, mình đã từng thấy chuyện này. Tóc hắn dài ra, thân hình vươn cao hơn hai thước, bộ quần áo Milago bằng da thoắt biến thành màu đen, đôi mắt màu xanh lạnh như nước đá lóe sáng. Đúng vậy, mình và Loor đang nhìn trừng trừng Saint Dane, và chính hắn đã làm tụi mình kẹt giữa cái bẫy của hàng tấn đá, hết đường chạy trốn.
Hắn mỉm cười, nói:
-Ta nói rồi, Pendragon. Mi không chống nổi ta đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook