Passion
-
Chapter 0: Prologue
Tác giả: Yoo Woo Ji
Editor: Kỳ
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngay khi chuông cửa vang lên, Jeong Tae Il đã dừng lại. Đậu rơi xuống từ đôi đũa đang cầm trong tay và lăn tròn. Không mất đến vài giây để hạt đậu đen rơi ra khỏi đĩa và để lại một vệt nhớp nháp dính chặt nhưng trong lúc đó anh không thể chịu đựng được nữa, chuông cửa lại reo lên.
Jeong Tae Il đã gõ nhè nhẹ vào bàn ăn bằng đầu đũa rỗng, đưa ánh mắt lo lắng về phía cửa trước.
Từ lúc nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt đi lên cầu thang, anh đã có linh cảm không lành. Không, nói chính xác thì từ khi thức dậy vì đầu gối bị đau nhức do mưa rơi từ sáng sớm, tâm trạng anh đã không được tốt rồi. Khi trời mưa hoặc thời tiết xấu thì đầu gối của anh luôn bị đau, nhưng đặc biệt nó sẽ đau nhức vào những ngày có vận số không tốt như ngày hôm nay.
Đó là khi anh bày biện bữa sáng đơn giản ra và làm vài miếng với cái cảm giác không khác gì bầu trời u ám mà mưa đang rơi lất phất không tạo ra bất kì một âm thanh nào. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Ngôi nhà tập thể cũ kỹ sau hơn hai mươi năm được xây dựng, nếu dù chỉ một con mèo bước vào tòa nhà, âm thanh đó cũng sẽ nhanh chóng vang lên đến tầng gác mái. Và ở tầng ba ngay dưới tầng gác mái, Jeong Tae Il đã nghĩ rằng có cảm giác gì đó chẳng lành ngay từ giây phút nghe thấy tiếng chân bước lên cầu thang vào tòa nhà này vào khoảng thời gian mơ hồ tầm hơn bảy giờ sáng.
Và khoảnh khắc chuông cửa vang lên, điềm báo tồi tệ đó đã đến với anh như một cảm giác siêu thực vậy.
Gần như đã không có ai tìm đến ngôi nhà này. Người duy nhất sống cùng anh trong căn nhà này là người anh trai - người mà đã không có lấy một tin tức gì sau khi rời khỏi nhà vào bốn ngày trước. Nếu là anh trai thì sẽ không cần phải ấn chuông cửa vì anh trai có chìa khóa.
Trong khi anh đang suy nghĩ về biểu hiện cứng nhắc và nặng nề dừng lại bên ngoài cửa thì chuông cửa lại một lần nữa vang lên. Lộp cộp, tiếng bước chân cũng vang lên lần nữa.
Âm thanh sắc nhọn và đáng sợ. Nó giống như tiếng của giày quân đội.
Ngay khi nghĩ đến từ giày quân đội, dự cảm chẳng lành đã trở nên càng sâu đậm hơn và lần này chuông cửa đã reo liên tục ba bốn lần.
Anh còn chưa ăn được mấy miếng cơm, mất ngon miệng nên buông đũa xuống.
Người đàn ông ở ngoài cửa, người đây tới với một cảm giác đáng ngại, vẫn không có dấu hiệu lùi bước. Mình càng hụt hẫng khi nhớ đến một người không gõ cửa, không gọi lớn, chỉ bấm chuông cửa liên tục.
“.....”
Chính xác là chuông cửa đã reo lên đúng mười hai lần thì Jeong Tae Il đi đến cửa trước, tháo khóa và mở cửa.
Người đứng bên ngoài đã lùi lại một bước khi cánh cửa mở ra. Đôi giày tạo ra âm thanh cứng nhắc đó là đôi giày quân đội sạch sẽ không dính một hạt bụi nào. Và bên trên đôi giày đó là một bộ quân phục màu đen thẳng tắp và gọn gàng như thể được đo bằng thước vậy. Chính xác thì đó không phải là quân phục mà là đồng phục hoặc trang phục, nhưng nơi người đàn ông này thuộc về không khác biệt là mấy so với quân đội.
Chiếc huy hiệu nhỏ bằng bạc được treo trên cổ áo trông có vẻ kinh tởm đến lạ thường. Đó không phải là vì có rất nhiều người trên thế giới không thể chịu đựng được mong muốn được đeo chiếc huy hiệu đó. Chưa bao giờ có điều gì tốt đẹp xảy ra khi người đàn ông này đến ngôi nhà này trong bộ đồng phục chính thức với chiếc huy hiệu đó. Ngay cả khi đã nói như vậy thì bộ đồng phục của người đàn ông này đã là lần thứ ba hoặc thứ tư anh nhìn thấy nó rồi.
Bàn tay đeo găng tay đen bỏ chiếc mũ đen xuống. Người đàn ông vừa nhìn Jeong Tae Il vừa cười tươi.
“ Đã lâu không gặp. Mọi chuyện vẫn ổn chứ ?”
Đã được khoảng ba năm kể từ lần cuối anh gặp người đàn ông này. Trong thời gian qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra với anh. Anh đã suýt chết trong lúc gỡ mìn, suýt chết thêm một lần nữa vì phản ứng từ chối khi đang phẫu thuật, là một thằng mà đã nhận nhịn cam chịu đến lần thứ ba để rồi suýt tự sát và giết người lần thứ tư rồi đã phải xuất ngũ khi chưa thực hiện được một nửa thời gian phục vụ nghĩa vụ.
Jeong Tae Il nhìn người đàn ông một lúc với vẻ mặt bối rối, sau đó thở dài và nói:
“ Cháu có chuyện gì mà chú lại không biết đâu chứ. Chú, dù cháu cũng không biết là có chuyện gì đặc biệt khiến chú đột nhiên quay lại đây tìm cháu mà không liên lạc trước…. nhưng mời chú vào ạ.
Chẳng hiểu sao anh lại có dự cảm chẳng lành.
Không phải anh không thích người đàn ông này, nhưng thật sự anh rất khó chịu khi nhìn thấy người chú tìm đến đây trong bộ đồ này. Tuy nhiên nếu thử suy nghĩ lại thì chú hầu hết đều đến đây để tìm người anh trai, điều này thì chẳng gây ra mối lo ngại gì với bản thân anh.
Dẫu vậy thì Jeong Tae Il đã bước tránh sang một bên với tâm trạng như thể chào đón một vị thần bệnh dịch vào nhà mình vậy. Đôi mắt của người đàn ông nhìn vào khuôn mặt anh thì hơi cong lên như thể vui mừng, không có chút gì là khó chịu.
Jeong Tae Il đóng cửa lại ở phía sau người đàn ông vừa bước vào nhà trước mình rồi tiến vào và cất lời hỏi:
“ Chú đến từ khi nào vậy ạ?”
“ Hai giờ trước. Chú đến thẳng đây từ sân bay.”
“ Ừm, ra là vậy… Nhưng sao chú không liên lạc trước với cháu chứ. Anh cháu không có ở đây đâu.”
Người đàn ông đã nhào thân mình vào ghế sofa với tư thế thoải mái không hề phù hợp với bộ đồng phục thẳng tắp không lấy một nếp nhăn rồi dừng lại một chút nghe Jeong Tae Il nói, sau đó nhìn chằm chằm vào cháu mình.
“ Không có? Khi nào nó về?”
“ Cháu không biết. Anh ấy đã rời đi bốn ngày trước và không liên lạc gì với cháu. Chú về nước chỉ để gặp anh ấy thôi ạ ? Thế thì chú đã đi một chặng đường dài vô ích rồi. "
“ Không có nơi nào để liên lạc với nó hay sao?”
“ Nếu muốn liên lạc mà liên lạc ngay được dễ dàng thì đã không phải là Jeong Chae-il rồi. Chú cũng biết điều đó mà.”
Jeong Tae Il ngồi ghé lên chiếc ghế đẩu đối diện với người đàn ông và nói một cách thờ ơ.
Anh trai của Jeong Tae Il là một người có lối sống khá là quy tắc. Nếu có việc phải ra ngoài một hoặc hai ngày, hầu hết những người như vậy chỉ đơn giản thông báo kế hoạch của mình và rời đi.
Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có những lúc anh ấy đi ra ngoài gấp mà không hẹn trước và không quay trở lại sau vài ngày, bây giờ chính là lúc như vậy. Cũng có khi anh ấy quay về sau ba, bốn ngày, nhưng cũng có khi lâu hơn hai tháng mà chẳng có tin tức gì. Lần này quả nhiên là không thể đoán biết được khi nào anh ấy sẽ quay trở về.
Nhưng lần này anh lại có suy nghĩ rằng có lẽ anh ấy sẽ không quay trở lại trong một thời gian khá dài.
Khi rời nhà vào bốn ngày trước, người anh trai đã nói những lời mà anh không thể hiểu nổi và bỏ đi.
“Con người mà cứ sống một cuộc đời với số vận quá may mắn thì cũng chẳng có gì là thú vị cả. Anh cũng phải trải qua những chuyện không may chứ.”
Jeong Tae Il đã nhất thời chìm đắm trong suy nghĩ khi nhớ lại hình ảnh người anh trai rời đi với nụ cười về mình không biết ý nghĩa của lời nói đó. Vốn dĩ từ ban đầu anh ấy đã là một người khó hiểu, nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại thì ý nghĩa thực sự của lời anh ấy nói lúc đó mình vẫn không thể nào hiểu được một cách rõ ràng.
“ Ừmmm, phải làm sao đây..”
Khi nhìn thấy điệu bộ ông chú của mình vừa lấy đầu ngón tay gõ vào trán, miệng vừa lẩm bẩm như thể đang gặp khó khăn, Jeong Tae Il đã lí nhí trong miệng.
Chắc thích trải qua xui xẻo lắm nhỉ. Vận xui gì mà người thì biến mất đúng ngay trước khi vận xui này tìm đến mà không báo trước cơ chứ.
Giống như điều này vậy, anh ấy là người mà cả đời này sẽ không thể nào ngắm nhìn được cơn mưa xui xẻo.
Jeong Tae Il có một người anh trai sinh cùng ngày, cùng giờ.
Mặc dù sinh ra cùng một trứng nhưng người anh trai lại không hề giống Jeong Tae Il đến mức như một người hoàn toàn xa lạ và thông minh đến mức đáng sợ. Ngay cả khi dùng từ thiên tài cũng không đủ để diễn tả cho điều đó.
Nếu anh ấy không phải là một người thoải mái và ít nhiều lười biếng như vậy, nếu không phải là người vô tâm và không có tham vọng với những thứ xung quanh, thì nếu nói một cách phóng đại lên, anh ấy đã có thể làm nổ tung một lục địa trên trái đất này rồi.
Người anh trai này - người mà ngay cả đến tổ chức đào tạo nhân lực Liên Hợp Quốc cũng vô cùng thèm muốn vì có tài năng phi thường, từ nhân văn học cho đến khoa học kỹ thuật, thậm chí là cả năng khiếu nghệ thuật.
Trái với anh trai mình, Jeong Tae Il lại là một người hết sức bình thường. Sẽ đúng hơn nếu nói rằng tốt hơn ở mức bình thường một chút. Dù sao thì có làm gì đi nữa, anh cũng không rơi xuống dưới mức trung bình. Cũng có trường hợp anh được nhận xét là xuất sắc theo một số lĩnh vực khác nhau.
Tuy nhiên, nếu được nghe nói rằng Jeong Tae Il giỏi xuất sắc thì đó là kết quả của sự nỗ lực dành cho anh. Anh ấy khác với người anh trai của mình, người luôn đạt điểm cao nhất mà không cần nỗ lực bằng một nửa so với một nửa của một người khác.
Tuy nhiên, Jung Tae Il chưa bao giờ ghen tị với anh trai mình ở điểm đó. Dù có nghĩ là sẽ rất thuận lợi nhưng anh chưa bao giờ mong muốn bản thân mình có tài năng như vậy.
Jeong Tae Il ganh tị với anh trai mình không phải là vì trí tuệ, tài năng, năng lực của anh trai. Mà điều anh ghen tị đó là số phận may mắn của anh trai mình.
Anh trai Jung Chae Il của Jung Tae Il đã may mắn vượt trội mà ngay cả đến bộ não của anh ấy được gọi là thiên tài của thiên tài cũng không thể nào so sánh được. Vận may của anh ta thực sự là khủng khiếp đến mức không từ nào đủ để diễn tả rằng anh ta sinh ra ngay dưới một ngôi sao may mắn.
Ngay cả khi gặp phải một vụ tai nạn lớn nhưng Jeong Chae Il cũng chẳng bị thương dù chỉ là một chút và bình an vô sự một cách thần kỳ, nếu vận may của anh ấy đã ở bờ vực mấp mé đi chăng nữa thì anh ấy cũng chưa bao giờ phải nhận một khoản tiền trợ cấp nào. Bởi vì điều đó là không cần thiết với anh.
Mặc dù không có lòng tham về tiền bạc và bản thân cũng không có nhiều việc phải cần đến tiền cho lắm nhưng nếu trong hoàn cảnh đột ngột có việc phải tiêu xài mà lại không có tiền trong tay thì Jeong Chae Il sẽ mượn một vài đồng xu từ những người xung quanh và mua vé số. Sau đó vé số đó sẽ mang lại cho anh ta số tiền may mắn mà anh ta cần. Mọi thứ đều diễn ra theo cách đó.
Bên cạnh Jeong Chae Il - người chỉ có khối tài sản cực kỳ khủng lồ và tuyệt đối đến mức không thể tin được lại được coi là điều hiển nhiên ngược lại trong cuộc sống hàng ngày thì Jeong Tae-il lại gặp phải vận xui một cách hết sức thông thường tương đương như lượng vận may của một người bình thường. Sẽ là dối trá nếu nói rằng Jeong Tae Il không ghen tị với sự may mắn của anh trai mình trong một cuộc đời như vậy.
Khi còn nhỏ, Jeong Tae Il đã ghen tị đến mức gần như không thể chịu đựng được vì sự đố kỵ với anh trai mình, nhưng sau này dần trưởng thành lên thì anh tuyệt nhiên đã không còn suy nghĩ đó nữa. Đó thực chất là sự ghen tị thông thường về những điều kỳ diệu và tốt đẹp mà bản thân con người ta không thể có được. Dù nói như vậy nhưng đối với Tae Il thì nhìn chung anh là người không hề ghen tị với điều đó, tuy nhiên đó lại là sự ghen tị duy nhất mà anh ấy cảm nhận được từ những người khác.
Dù có đôi khi ganh tị nhưng dẫu sao thì Jeong Tae Il cũng vẫn yêu quý người anh trai của mình.
Người anh trai hãm tài đó có một cái đầu vô cùng thông minh và năng lực sử dụng cái đầu đó thì cũng không thể hoàn hảo hơn, thậm chí vận của anh ấy cũng may mắn một cách đáng nể rồi đến cả tính cách cũng không thể không may mắn hơn được. Mặc dù có nội tâm vô cảm, bất ổn và không thể hiểu được nhưng với tư cách là một người anh trai thì anh vẫn là một người bình thường. Giàu tình cảm và đáng tin cậy một cách bình thường.
Jeong Tae Il coi mối quan hệ anh em trai này thực sự tốt….Lớn lên là anh em của nhau cũng đã hơn hai mươi mấy năm nhưng anh vẫn có chút mơ hồ về anh trai mình, dẫu vậy anh lại không thể biết được rằng tất cả những thiên tài đều có như vậy không.
Tuy nhiên, biết đâu được người anh trai lại không yêu quý Jeong Tae Il nhiều đến như vậy.
Vào cái đêm hôm trước đó, trước khi anh trai rời đi bốn ngày.
Giống như thường lệ, người anh trai thường nhìn chăm chú vào bản thiết kế phức tạp của thứ gì đó mà Jeong Tae Il không thể hiểu được và thi thoảng nếu nghĩ ra là anh lại vẽ nguệch ngoạc thứ mà trông giống với bức tranh mô hình phân tử và công thức hóa học ở bên cạnh đó rồi anh ấy lại đắm chìm trong suy nghĩ. Jeong Tae Il tiến đến ngay bên cạnh và nhìn qua vai anh trai mình, dẫu có nhìn chằm chằm vào bản vẽ đó một lúc lâu thì cũng không tài nào hiểu ra được.
Vừa nhìn vào các thứ như hàng dãy các chữ số và công thức hóa học lạ lẫm, Jeong Tae Il nghĩ ‘Anh lại đang rơi vào một thế giới vô định nào đó mà chẳng ai biết được đây mà’' rồi anh ngồi lên chiếc ghế sofa bên cạnh anh trai mình, lấy ra một cuốn sách nhân văn bình thường mà anh ấy có thể hiểu được và mở nó ra đọc.
Đó là một đêm yên tĩnh và thoải mái như thường lệ.
Như đã mệt mỏi khi nhìn một lúc lâu vào tờ giấy, người anh trai đẩy chúng sang một bên và nằm xuống sàn nhà với vẻ mặt thất thần rồi nhìn thẳng lên trần nhà. Sau đó, có lẽ đã có một tiếng thở dài mệt mỏi phát ra từ miệng anh.
Anh ấy bất chợt ngồi lên sô pha rồi ngồi tiến lại gần bên cạnh Jeong Tae Il đang đọc sách và đột nhiên nắm lấy ngón tay út của Jeong Tae Il và nói:
“ Cái này…”
Sau đó anh tự duỗi ngón tay út của mình ra và tiếp tục nói:
“ Em biết chứ. Ở đây, ở giữa này có một sợi chỉ đỏ. Bởi vì chúng ta đã cùng sinh ra từ một bụng mẹ vào cùng ngày cùng giờ nên đây là việc dĩ nhiên không có cách nào thay đổi được. …. Bây giờ đến lúc phải chấm dứt thôi.”
“.......Gì cơ ?”
Đột nhiên anh ấy nói lời gì mà khó hiểu đến vậy. Mặc dù anh ấy nói rằng bản thân là một người anh luôn lặn lội trong lĩnh vực mà mình không hiểu được nhưng cho đến tận bây giờ anh ấy cũng chưa từng nói ra những lời mà mình khó hiểu đến thế.
Có một sự thật ai cũng biết rằng người anh trai không phải là người sở hữu một bộ não bình thường, nhưng vào lúc này, trong một khoảnh khắc, Jung Tae Il cũng đã nghi ngờ rằng anh trai mình thậm chí không phải là người sở hữu một bộ não bình thường nữa.
Tuy nhiên, với ánh mắt điềm tĩnh như thường lệ, người anh trai xòe những ngón tay của mình ra theo hình chiếc kéo và giả vờ cắt vào giữa ngón tay của anh và ngón út của Jeong Tae Il. Như thể cắt đứt sợi chỉ đỏ của mối nhân duyên đã định sẵn vô hình giữa họ.
Và sau đó, với ngón tay út vẫn đang giơ lên, Jeong Tae Il nhìn chằm chằm vào người anh trai lại đang ngước lên trần nhà như thể nãy giờ không có chuyện gì xảy ra. Rồi anh đột ngột hỏi.
“ Anh….. Anh thực sự ghét em à ? ”
Hoặc có thể gần đây, bản thân mình đã làm gì khiến anh ấy tổn thương nhưng thực sự là chẳng có gì cả. Vấn đề là gì cơ chứ. Mình không biết có chuyện gì xảy ra đến mức đột ngột phải nói rằng hãy cắt đứt mối nhân duyên này.
Khi Jeong Tae Il hỏi như vậy, anh ấy đột nhiên biểu hiện như định nói một điều gì đó:
“Tại sao lại là anh cơ chứ.”
Anh trai đã kết thúc lời nói như vậy. Jeong Tae Il vừa nghiêng đầu vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của người anh trai. Tuy không thể biết anh trai đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của anh trai mình không có vẻ gì là giả dối, anh lại đưa mắt nhìn về phía cuốn sách mà không nói gì.
Tuy nhiên nếu thử suy nghĩ lại, có lẽ câu nói đó là từ rút gọn của ‘Vậy tại sao anh lại quý em.’
Bây giờ dù có tò mò thì người duy nhất mà có thể giải đáp được điều thắc mắc đó thì đã rời đi mà không một lời hẹn trước sẽ quay trở về. Và để lại lời nói rằng sẽ phải gặp điều xui xẻo.
Jeong Tae Il đã nghĩ rằng ‘Anh toàn nói những điều mà mình suốt ngày gặp' nhưng việc anh ấy rời đi như vậy được xem là rất may mắn. Vì anh đã rời đi trước khi vị khách phiền phức này đến mà.
Thật không dễ chịu chút nào, nhưng anh ấy không thể làm ngơ lời ngỏ của một người khách đến chơi nhà mình nói rằng chú ấy đói và muốn ăn gì đó, vì vậy Jeong Tae Il đơm thêm một bát cơm khác và đặt nó lên bàn ăn. Dù đã mất cảm giác ngon miệng từ lâu nhưng anh đã ngồi xuống trước bàn ăn phía đối diện với người chú.
“ Đồ ăn gì thế này.”
Người chú đã cười khi thấy bát cơm lúa mạch chan canh lõng bõng và vỏn vẹn hai, ba món ăn kèm để trên bàn ăn.
“ Chú còn muốn gì từ một thanh niên sống nghèo khổ như cháu đây cơ chứ. Trong quân đội của chú chỉ toàn cao lương mỹ vị mà.”
“ Tất nhiên rồi. Cuộc sống đã khó khăn rồi mà đến cả cơm cũng kham khổ nữa thì có mà xảy ra lục đục nội bộ à. Nhưng nó không phải quân đội mà.”
“ Ừ thì, cháu có nghe qua rồi, nó cũng chẳng khác quân đội là mấy. Nghe nói so với quân đội thì nơi đó còn kinh khủng hơn nhiều.”
“ Dù có thế thì những người nóng lòng muốn được gia nhập cũng phải xếp hàng dài đến tận bên kia Trái Đất đấy chứ. Tên nó cũng hay mà, tổ chức chuyên đào tạo nguồn nhân lực Liên hợp quốc.”
“ Nghe thấy là cái tên dài nên cháu không học thuộc nổi.”
Jeong Tae Il nhìn chú mình vừa dùng bữa vừa nói những lời mà anh không thể hiểu biết được là lời khen ngợi hay lời phàn nàn “ Lâu rồi chú không ăn món đơn giản như vầy nên ăn ngon miệng thật” rồi anh lại thở dài và cầm muỗng lên. Dù sao nếu đã buông đũa một lần xuống rồi thì anh sẽ chẳng có hứng ăn nữa. Anh sẽ chỉ ăn vài muỗng canh thôi.
Khi anh đang xúc ăn món canh loãng thì mắt anh đột nhiên dừng lại ở đôi đũa đang di chuyển trước mặt mình. Dù đã suy ngẫm từ lâu rồi nhưng người này cầm đũa thực sự rất thanh thoát. Đôi bàn tay cử động khéo léo dùng đũa đến chính xác. Đôi bàn tay đó đã rất giống với đôi bàn tay của người anh trai.
Trong khoảng suy ngẫm như vậy, Jeong Tae Il đã ngước mắt lên và nhìn vào khuôn mặt của chú mình. Đó là một diện mạo đoan chính và dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì ở chú vẫn toát lên một sự ôn hòa. Vẻ bề ngoài đó giống với người anh trai của anh.
Dẫu sao thì cũng phải có nét giống chứ. Xét về góc độ di truyền thì chú như cha anh mà. Tuy nhiên bản thân anh lại chẳng giống được đến vậy.
“ Chẳng phải ngày giỗ lần thứ 3 của anh trai vào tháng sau hay sao?”
Không thể nào biết được Jeong Tae Il đang nghĩ gì, người chú đột nhiên hỏi.
“ Vâng, vào ngày 20 âm lịch ạ. Chú sẽ đến chứ?”
“ Chắc là sẽ khó lắm đây.”
Thử suy nghĩ lại thì lần cuối cùng anh nhìn thấy người chú là vào đám tang của bố mình. Sau đó, dù là cúng giỗ hay gì đi nữa thì tuyệt nhiên chú cũng chẳng đến, anh biết rằng chú anh không còn sự lựa chọn nào khác vì chú vốn là người bận rộn. Người này dù là một vị khách phiền toái và rắc rối đối với Jeong Tae Il nhưng trên thực tế chú anh là một nhân vật sẽ được đối xử tốt dù có đi đến đâu đi chăng nữa.
“ Không biết bao giờ anh cháu về nhưng nếu nó về thì liên lạc cho chú nhá.”
Anh dẫu biết sự thực rằng nếu là việc gấp thì thà rằng chú dùng người đi tìm sẽ nhanh hơn nhưng trước tiên anh vẫn hỏi thử chú. Tất nhiên người anh trai tốt số ấy nếu cảm nhận được có điều gì đó xảy ra sẽ không tốt với bản thân thì tuyệt đối không để phát hiện ra đâu.
“ Không…. chú chẳng có nhiều thời gian như vậy đâu.”
Người chú và vội một bát cơm, vừa lấy đầu ngón tay lau miệng vừa lẩm bẩm như vậy. Sau đó nhìn Jeong Tae Il chăm chú.
Trong khoảnh khắc đó, một dự cảm chẳng lành mà anh đã từng lãng quên mất giờ nó lại xuất hiện, lan tỏa nhồn nhột trên sống lưng anh.
“ Jeong Tae Il.”
“Chú à….. Mặc dù cháu không biết chú tìm anh ấy với lý do là gì nhưng chú cũng biết là hai anh em cháu rất khác nhau mà, đúng chứ. Cháu là một người mà dù bây giờ có giơ trước mặt cũng không thể hiểu nổi một phương trình hóa học nhưng anh cháu lại giải được nó khi mới 5 tuổi thôi.”
Khi Jeong Tae Il nói một cách thẳng thắn và nhanh gọn như vậy, đôi mắt người chú lại cong xuống một chút. Như thể chú đang hài lòng.
"Cháu biết là trong hai đứa, cháu và Chae Il có một đứa là còn chú chứ?”
Lời người chú vừa nói đã là chuyện mà Jeong Tae Il thực sự không hề đoán trước được. Bất kể lời nói nào chú nói ra đều ngoài dự đoán của anh nhưng anh không thể ngờ rằng lời nói vừa rồi lại được bộc phát ra theo bối cảnh này.
Jeong Tae Il ngước nhìn người chú rồi thở dài.
“À thì, không phải một trong hai đứa mà cả hai bọn cháu đều là con của chú mà, nếu nói về khía cạnh yếu tố di truyền, cháu biết chứ. Cái đó thì sao ạ?”
Nó thậm chí còn không phải là một bí mật. Đó là những gì anh đã trực tiếp được nghe từ người bố khi anh còn nhỏ. Có lẽ bố đã cho rằng hai anh em đã đủ lớn để hiểu những gì cha nói, bố dắt hai đứa đi lại trên đường ray tàu rồi ngồi xuống kể một cách tỉ mỉ cho hai đứa con nghe. Bố đã nói rằng bố không thể có con nên bố đã được chú giúp đỡ và có được hai anh em.
Dù vậy cũng chẳng có gì thay đổi nhiều. Bố vẫn đã là bố, chú cũng vẫn là chú của hai anh em. Dù ở trong một hoàn cảnh, sự thật vẫn mãi duy nhất chỉ có một nhưng sự chân thật thì có thể có nhiều cách.
Tuy nhiên bố đồng thời cũng nói “ Nếu sau này một ngày nào đó chú có nói điều gì kì lạ thì điều đó là đúng và hãy làm theo lời chú ấy.”
Không nhất thiết phải nói như vậy nhưng hai anh em vẫn làm theo cha dặn và rất nghe lời người chú, ngoại trừ việc thi thoảng chú gây rắc rối thì chú vẫn là một người thỏa mái và tốt bụng.
Nhưng hỡi người cha đang ở trên thiên đàng ơi, số lần người chú nói những điều lạ lùng không phải là một hai lần.
“ Không, không phải cả hai anh em, mà chỉ một thôi. Kể từ trước khi các cháu được sinh ra thì bố cháu đã biết rằng các cháu là sinh đôi nên nói rằng sẽ cho chú một trong hai đứa. Vậy nên vốn dĩ ngay sau khi các cháu chào đời, các cháu đã trở thành anh em ly biệt và sống như hai người anh em họ rồi…Hai đứa thân thiết quấn quýt lấy nhau không rời nên chú đã từ bỏ ý định ban đầu lấy một đứa trong hai anh em đi, rồi các cháu mới thoát được cảnh ly biệt đấy.”
Nhìn này, bây giờ chú lại nói lời kỳ lạ nữa rồi.
Người chú lập tức nghiêm mặt lại khi để ý thấy vẻ mặt Jeong Tae Il nhìn mình với đôi mắt trợn tròn xoe. Bộ dạng của chú nhấn mạnh rằng đó là sự thật thì trông có vẻ đáng ngờ nhưng chú không phải là kiểu người dễ dàng nói dối. Hơn nữa, không hiểu sao anh lại có cảm giác này rồi. Có phải cảm giác này không.
Có lẽ bố mình đã không muốn nói trực tiếp với các con rằng ông đã hứa với em trai mình sẽ cho một trong hai đứa con. Có lẽ là vậy. Lời nói kì lạ đó là biểu hiện cho việc đó.
Nghĩ lại thì lúc đó bố anh đã im lặng một lát và nói thêm một cách khẽ khàng.
Bố đã nói “ Một ngày nào đó, khi đến lúc phải làm như vậy, hãy đối xử với chú như bố và làm theo chú ấy.”
Một lúc nào đó, có phải là thời điểm mà người chú yêu cầu không.
Anh không thể biết được. Tuy nhiên nếu là việc mà cha đã dặn bảo thì anh không thể cãi lời và cũng không thể làm bừa được. Mặc dù không có ở đây, nhưng có lẽ người anh trai cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự như anh thôi.
Jeong Tae-il là một người dễ dàng bỏ cuộc. Có thể nói rằng anh có khả năng thích ứng nhanh mà cũng có thể nói rằng anh thích nghi được với hoàn cảnh đã được định sẵn.
“ Vâng chú…… Thật trùng hợp anh họ cháu đang ra ngoài. Nếu anh ấy quay trở về thì cháu có nên truyền đạt với anh ấy rằng hãy gọi cho chú hay không ạ?
Người chú đã cười lớn khi nghe thấy Jeong Tae Il nói vậy. Khuôn mặt tươi cười của chú ấy giống hệt với anh trai. Quả nhiên, nếu đã giống nhau đến mức như thế này thì sẽ chẳng có gì khó khăn để nói rằng họ là cha con ruột. Nói thực thì xét về góc độ tính cách họ cũng giống nhau nữa mà.
Dù thế nào đi nữa nếu lần này anh trai quay lại, anh sẽ phải ngạc nhiên vì sự thay đổi người bố này. À không, chắc là anh không ngạc nhiên đâu nhỉ. Jeong Tae-il không có nhiều ký ức về hình ảnh anh trai biểu lộ ra vẻ bề ngoài, dù chỉ là ít về việc ngạc nhiên một thứ gì đó.
“ Chú không có thời gian để tìm một thằng mà không tồn tại. Nào, Tae Il, kể từ ngày hôm nay cháu là con trai của chú. Hãy đi với chú. Chuẩn bị hành lý đi. Tất cả những thứ lặt vặt ở đó sẽ được phát nên chỉ cần chuẩn bị những thứ đơn giản cần thiết thôi.”
Người chú vừa nói vừa chà chà cằm như thể có điều gì đó làm chú thoải mái. Giọng nói của chú tràn ngập tiếng cười.
Tuy nhiên, Jeong Tae Il nghe xong mà không hề thỏa mái chút nào. Thật là một trải nghiệm hiếm hoi khi được nghe những lời lạ lùng liên tục như thế này mà hầu như không có khoảng cách thời gian trong cùng một ngày vậy, nhưng nó lại không hề thú vị tý nào.
“ Cháu á?”
“ Đúng vậy, Jeong Tae Il. Con trai của ta.”
Dường như có một gánh nặng đã đè lên vai anh. Cho đến lúc đó, Jeong Tae Il mới nhìn thẳng vào người chú với vẻ mặt nghiêm túc và cau có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook