Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
-
Chương 204: Bình minh rực cháy
Tiếng cười đã tắt, thay vào đó là một giọng nói sởn tóc gáy với âm vực cao.
- Harry Potter đã chết. Giờ đây, trận chiến đã ngã ngũ. Tử thần thực tử đông hơn chúng bay, Đứa Bé Sống Sót đã vong mạng và Daisy Williams đã nằm trong tay ta.Chiến tranh phải kết thúc. Bất cứ kẻ nào còn dám tiếp tục kháng cự, dù đàn ông, đàn bà, hay là trẻ con đi chăng nữa, mọi thành viên trong gia đình chúng bay đều sẽ bị tàn sát. Hãy ra khỏi toà lâu đài ngay, quỳ xuống trước mặt ta, và chúng bay sẽ được tha. Cha mẹ và con cái chúng bay, anh em và chị em của chúng bay sẽ được sống sót và tha thứ. Kể từ giờ, chúng bay sẽ được tham gia với ta trong một thế giới mới mà chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng.
Im lặng len lỏi vào những con người chính nghĩa trên sân trường và khắp toà lâu đài, trong khi bọn Tử thần thực tử thì reo hò và dậm chân mừng chiến thắng. Mione nhìn tôi với tia hy vọng nhỏ nhoi. Tôi khẽ cười, một nụ cười chớm qua, với đôi con ngươi đi qua đi lại trong nhãn cầu. Nagini giờ đang quấn quanh vai Voldemort, không còn nằm gọn trong cái chuồng phép thuật nữa. Sắp tới lúc rồi...
Mione thấy được cử chỉ ấy của tôi liền vui mừng ra mặt. May sao, vì cô ấy đang đứng sau lưng mọi người nên không ai để ý cả. Toan mở miệng, giọng của Mione lại trôi tuột xuống họng khi một ánh sáng nhá lên cùng tiếng nghiến răng đau đớn. Neville xuyên qua đám đông, xông pha chẳng khác nào một chiến binh dũng cảm. Nhưng rồi nó té xuống đất và bị tước vũ khí. Voldemort ngăn chặn điều đó quá dễ dàng. Y vứt cây đũa phép của nó sang một bên, bật cười.
- Và kẻ nào đây? Kẻ nào đã xung phong làm mẫu cho điều sẽ xảy ra cho những kẻ tiếp tục chiến đấu khi đã thua trận?
Mụ Lestrange phá lên cười sung sướng.
- Thưa chúa tể, đó là Neville Longbottom. Thằng nhãi đã gây ra quá nhiều phiền toái cho anh em nhà Carrow. Thằng con trai của mấy đứa Thần Sáng, ngài còn nhớ không?
- À, à, ta nhớ rồi...
Neville gắng gượng đứng lên, không vũ khí và cũng không lá chắn, hiên ngang đứng giữa ranh giới của những người sống sót và Tử thần thực tử.
- Nhưng, mi là một kẻ thuần chủng đúng không, thằng nhãi can trường?
- Đúng là tao thì sao?
- Mi tỏ rõ nhiệt tình và dũng khí. Mi xuất thân từ thành phần quý tộc. Mi sẽ trở thành một Tử thần thực tử sáng giá. Chúng ta cần người như mi, Neville Longbottom à.
- Khi nào địa ngục đóng băng thì tao sẽ gia nhập với tụi bay! - Nó hít một hơi thật sâu rồi hét lên, dõng dạc. - Dumbledore Army!
Nhiều tiếng hò reo đáp lại vang lên. Mione đã lấy lại bình tĩnh. Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó, có thể là cầu nguyện, có thể là suy tính.
- Hay lắm. - Giọng nói mượt mà của Voldemort nghe còn nguy hiểm hơn nhiều so với một cái Avada Kedavra. - Nếu đó là lựa chọn của mi, Longbottom à, chúng ta sẽ trở lại dự tính ban đầu.
Tôi cất tiếng vừa lúc Voldemort vẫy đũa:
- Mười...
Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi. Voldemort nheo mắt lại, cảnh giác. Và vẫn mặc kệ, tôi tiếp tục đếm.
- Chín... Tám... - Từ một trong những khung cửa sổ bể nát của lâu đài,... - Bảy... -... một cái gì đó... - Sáu... -... trông như một con chim dị hình bay vù vù trên vùng trời mờ mờ sáng... - Năm... -... và đậu trên tay Voldemort.
Không nhiều người thực sự chú ý đến nó lắm. Voldemort nắm cái chóp nhọn của cái vật mốc sương đó mà giũ, mắt vẫn không rời khỏi tôi một khắc nào. Nó đung đưa trống rỗng và tả tơi: cái Nón Phân loại.
- Bốn...
Miệng tôi chầm chậm cong lên một nụ cười.
- Sẽ không còn việc phân loại ở Hogwarts nữa...
Y rít lên, nhưng lần này giọng thấp hơn.
- Ba...
Không còn Nhà nữa. Biểu tượng, huy hiệu và tổ tiên cao quý của ta... là đủ cho mọi người.
Voldemort chĩa đũa phép vào Neville còn đang khó hiểu để đảm bảo nó không thể chống cự.
- Hai...
Y ấn cái nón vô đầu Neville. Cái nón chụp xuống tận mắt nó.
- Một...
Đám Tử thần cố tảng lờ tôi đi, sợ sệt lùi lại và đồng loạt giơ đũa phép chế ngự các chiến sĩ Hogwarts có thể lại gần. Voldemort khỏ nhẹ cây đũa phép, vừa lúc tôi hô to:
- KHÔNG!!
Chiếc Nón Phân loại bùng cháy cũng vừa đúng lúc. Tiếng gào xé toạc bình minh. Neville trở thành một ngọn lửa. Tiếng ồn ào trỗi dậy. Gawp rống lên và chạy đến chỗ bác Hagrid trước sự dửng dưng của mọi người, vì chính lúc ngọn lửa được thắp lên, nó cũng chính là lúc hy vọng được thắp lên. Bầy Nhân Mã giương tên về phía Tử thần thực tử, đồng thời cũng là lúc Neville thoát khỏi lời nguyền bị ếm lên người, nhanh nhẹn lấy cái nón xuống và rút ra từ đáy nón một vật bằng bạc với những viên hồng học lấp lánh ở đuôi. Không ai nghe được nhát chém của lưỡi gươm bạc trong tiếng gầm rú của đám đông đang ùa tới, trong tiếng đấm đá của những người khổng lồ hay tiếng vó ngựa rầm rập của đoàn nhân mã, vậy mà nhát chém đó dường như hút hết ánh mắt của mọi người. Chỉ bằng một nhát gươm, Neville chém lìa đầu con rắn, khiến cái đầu rắn văng lên không trung, xoay tít, thoi thóp trong ánh sáng tràn ra từ cửa chính toà lâu đài, và miệng Voldemort ngoác ra trong một tiếng gầm thịnh nộ mà không ai có thể nghe. Xác con rắn rớt bịch xuống đất cạnh chân y. Harry bắt đầu hành động. Sự hỗn loạn ngự trị. Nhưng rồi, bằng một giọng the thé sắc lạnh như tiếng rắn, tuy không hề to nhưng đủ để mọi người dừng mọi hành động ngoại trừ Harry dưới lớp Áo khoác tàng hình, Voldemort rít lên:
- Dừng lại.
Với những sải chân dài, y bước đến chỗ tôi, bóp mạnh khuôn miệng của tôi, và cây đũa phép Cơm nguội thì chĩa thẳng vào gương mặt đang cười đắc ý này.
- DAISY! - Tom và Eric đồng thanh hét lên, toan chạy đến chỗ tôi.
- Đứng im đó! - Tôi quát, mặt nhăn nhó khi cả quai hàm khi bị bóp mạnh. - Còn nhớ chứ? Đề cao an toàn của mọi người. Hai người ở đây là để bảo vệ họ!
- Tsk! Đồ chó chết! Ngươi ngậm miệng lại cho ta! Ngươi là ai mà dám làm ngơ chúa tể Voldemort vĩ đại hả?
Voldemort gần như mất đi tỉnh táo, bàn tay càng bóp mạnh, cảm giác như muốn bẻ gãy xương hàm của tôi ra thành nhiều mảnh.
- Vĩ đại? Tôi không cho là vậy đâu.
- Ngươi còn nói?
Mặt tôi nhăn lại. Đau, nhưng tôi cũng quen rồi. Để chọc tức y thì việc cố tỏ ra bình thường cũng không khó.
- Ngươi bảo ngươi muốn giúp ta? Ngươi có biết ta đã cố tình tha thứ cho ngươi bao nhiêu lần rồi không hả? Sao ngươi lại dám lừa dối ta chứ?
- Tôi không lừa ông, Voldemort. Tôi thật lòng muốn giúp ông, nhưng không phải là giúp ông thống trị thế giới, mà giúp ông quay lại từ đầu!
Bàn tay Voldemort thả lỏng một chút.
- Quay lại từ đầu? Từ bỏ mọi pháp thuật của ta và quay lại từ đầu? Ngươi điên rồi.
Một tràng cười điên dại vang lên.
- Phải! Tôi điên rồi đấy! Sao nào? Ông làm gì được tôi?
Y ném mạnh tôi sang một bên. Nhiều người dù rất muốn giúp tôi đánh trả, nhưng lại không dám làm gì. Một phần là vì sợ hãi, phần còn lại, là do ý muốn của tôi. Cả sảnh đường ngột ngạt đến vô cùng.
- Ngươi cũng chỉ là con người thôi. - Voldemort chợt lạnh giọng. - Ta sẽ cho ngươi thấy địa ngục là gì khi dám chống đối ta.
Tràng cười vụt tắt. Tôi gục đầu, liếc nhìn lên với ánh mắt sắc nhọn.
- Như cách ông để cho tôi chứng kiến cảnh con rắn chết bầm ấy giết Sev?
- Harry Potter đã chết. Giờ đây, trận chiến đã ngã ngũ. Tử thần thực tử đông hơn chúng bay, Đứa Bé Sống Sót đã vong mạng và Daisy Williams đã nằm trong tay ta.Chiến tranh phải kết thúc. Bất cứ kẻ nào còn dám tiếp tục kháng cự, dù đàn ông, đàn bà, hay là trẻ con đi chăng nữa, mọi thành viên trong gia đình chúng bay đều sẽ bị tàn sát. Hãy ra khỏi toà lâu đài ngay, quỳ xuống trước mặt ta, và chúng bay sẽ được tha. Cha mẹ và con cái chúng bay, anh em và chị em của chúng bay sẽ được sống sót và tha thứ. Kể từ giờ, chúng bay sẽ được tham gia với ta trong một thế giới mới mà chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng.
Im lặng len lỏi vào những con người chính nghĩa trên sân trường và khắp toà lâu đài, trong khi bọn Tử thần thực tử thì reo hò và dậm chân mừng chiến thắng. Mione nhìn tôi với tia hy vọng nhỏ nhoi. Tôi khẽ cười, một nụ cười chớm qua, với đôi con ngươi đi qua đi lại trong nhãn cầu. Nagini giờ đang quấn quanh vai Voldemort, không còn nằm gọn trong cái chuồng phép thuật nữa. Sắp tới lúc rồi...
Mione thấy được cử chỉ ấy của tôi liền vui mừng ra mặt. May sao, vì cô ấy đang đứng sau lưng mọi người nên không ai để ý cả. Toan mở miệng, giọng của Mione lại trôi tuột xuống họng khi một ánh sáng nhá lên cùng tiếng nghiến răng đau đớn. Neville xuyên qua đám đông, xông pha chẳng khác nào một chiến binh dũng cảm. Nhưng rồi nó té xuống đất và bị tước vũ khí. Voldemort ngăn chặn điều đó quá dễ dàng. Y vứt cây đũa phép của nó sang một bên, bật cười.
- Và kẻ nào đây? Kẻ nào đã xung phong làm mẫu cho điều sẽ xảy ra cho những kẻ tiếp tục chiến đấu khi đã thua trận?
Mụ Lestrange phá lên cười sung sướng.
- Thưa chúa tể, đó là Neville Longbottom. Thằng nhãi đã gây ra quá nhiều phiền toái cho anh em nhà Carrow. Thằng con trai của mấy đứa Thần Sáng, ngài còn nhớ không?
- À, à, ta nhớ rồi...
Neville gắng gượng đứng lên, không vũ khí và cũng không lá chắn, hiên ngang đứng giữa ranh giới của những người sống sót và Tử thần thực tử.
- Nhưng, mi là một kẻ thuần chủng đúng không, thằng nhãi can trường?
- Đúng là tao thì sao?
- Mi tỏ rõ nhiệt tình và dũng khí. Mi xuất thân từ thành phần quý tộc. Mi sẽ trở thành một Tử thần thực tử sáng giá. Chúng ta cần người như mi, Neville Longbottom à.
- Khi nào địa ngục đóng băng thì tao sẽ gia nhập với tụi bay! - Nó hít một hơi thật sâu rồi hét lên, dõng dạc. - Dumbledore Army!
Nhiều tiếng hò reo đáp lại vang lên. Mione đã lấy lại bình tĩnh. Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó, có thể là cầu nguyện, có thể là suy tính.
- Hay lắm. - Giọng nói mượt mà của Voldemort nghe còn nguy hiểm hơn nhiều so với một cái Avada Kedavra. - Nếu đó là lựa chọn của mi, Longbottom à, chúng ta sẽ trở lại dự tính ban đầu.
Tôi cất tiếng vừa lúc Voldemort vẫy đũa:
- Mười...
Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi. Voldemort nheo mắt lại, cảnh giác. Và vẫn mặc kệ, tôi tiếp tục đếm.
- Chín... Tám... - Từ một trong những khung cửa sổ bể nát của lâu đài,... - Bảy... -... một cái gì đó... - Sáu... -... trông như một con chim dị hình bay vù vù trên vùng trời mờ mờ sáng... - Năm... -... và đậu trên tay Voldemort.
Không nhiều người thực sự chú ý đến nó lắm. Voldemort nắm cái chóp nhọn của cái vật mốc sương đó mà giũ, mắt vẫn không rời khỏi tôi một khắc nào. Nó đung đưa trống rỗng và tả tơi: cái Nón Phân loại.
- Bốn...
Miệng tôi chầm chậm cong lên một nụ cười.
- Sẽ không còn việc phân loại ở Hogwarts nữa...
Y rít lên, nhưng lần này giọng thấp hơn.
- Ba...
Không còn Nhà nữa. Biểu tượng, huy hiệu và tổ tiên cao quý của ta... là đủ cho mọi người.
Voldemort chĩa đũa phép vào Neville còn đang khó hiểu để đảm bảo nó không thể chống cự.
- Hai...
Y ấn cái nón vô đầu Neville. Cái nón chụp xuống tận mắt nó.
- Một...
Đám Tử thần cố tảng lờ tôi đi, sợ sệt lùi lại và đồng loạt giơ đũa phép chế ngự các chiến sĩ Hogwarts có thể lại gần. Voldemort khỏ nhẹ cây đũa phép, vừa lúc tôi hô to:
- KHÔNG!!
Chiếc Nón Phân loại bùng cháy cũng vừa đúng lúc. Tiếng gào xé toạc bình minh. Neville trở thành một ngọn lửa. Tiếng ồn ào trỗi dậy. Gawp rống lên và chạy đến chỗ bác Hagrid trước sự dửng dưng của mọi người, vì chính lúc ngọn lửa được thắp lên, nó cũng chính là lúc hy vọng được thắp lên. Bầy Nhân Mã giương tên về phía Tử thần thực tử, đồng thời cũng là lúc Neville thoát khỏi lời nguyền bị ếm lên người, nhanh nhẹn lấy cái nón xuống và rút ra từ đáy nón một vật bằng bạc với những viên hồng học lấp lánh ở đuôi. Không ai nghe được nhát chém của lưỡi gươm bạc trong tiếng gầm rú của đám đông đang ùa tới, trong tiếng đấm đá của những người khổng lồ hay tiếng vó ngựa rầm rập của đoàn nhân mã, vậy mà nhát chém đó dường như hút hết ánh mắt của mọi người. Chỉ bằng một nhát gươm, Neville chém lìa đầu con rắn, khiến cái đầu rắn văng lên không trung, xoay tít, thoi thóp trong ánh sáng tràn ra từ cửa chính toà lâu đài, và miệng Voldemort ngoác ra trong một tiếng gầm thịnh nộ mà không ai có thể nghe. Xác con rắn rớt bịch xuống đất cạnh chân y. Harry bắt đầu hành động. Sự hỗn loạn ngự trị. Nhưng rồi, bằng một giọng the thé sắc lạnh như tiếng rắn, tuy không hề to nhưng đủ để mọi người dừng mọi hành động ngoại trừ Harry dưới lớp Áo khoác tàng hình, Voldemort rít lên:
- Dừng lại.
Với những sải chân dài, y bước đến chỗ tôi, bóp mạnh khuôn miệng của tôi, và cây đũa phép Cơm nguội thì chĩa thẳng vào gương mặt đang cười đắc ý này.
- DAISY! - Tom và Eric đồng thanh hét lên, toan chạy đến chỗ tôi.
- Đứng im đó! - Tôi quát, mặt nhăn nhó khi cả quai hàm khi bị bóp mạnh. - Còn nhớ chứ? Đề cao an toàn của mọi người. Hai người ở đây là để bảo vệ họ!
- Tsk! Đồ chó chết! Ngươi ngậm miệng lại cho ta! Ngươi là ai mà dám làm ngơ chúa tể Voldemort vĩ đại hả?
Voldemort gần như mất đi tỉnh táo, bàn tay càng bóp mạnh, cảm giác như muốn bẻ gãy xương hàm của tôi ra thành nhiều mảnh.
- Vĩ đại? Tôi không cho là vậy đâu.
- Ngươi còn nói?
Mặt tôi nhăn lại. Đau, nhưng tôi cũng quen rồi. Để chọc tức y thì việc cố tỏ ra bình thường cũng không khó.
- Ngươi bảo ngươi muốn giúp ta? Ngươi có biết ta đã cố tình tha thứ cho ngươi bao nhiêu lần rồi không hả? Sao ngươi lại dám lừa dối ta chứ?
- Tôi không lừa ông, Voldemort. Tôi thật lòng muốn giúp ông, nhưng không phải là giúp ông thống trị thế giới, mà giúp ông quay lại từ đầu!
Bàn tay Voldemort thả lỏng một chút.
- Quay lại từ đầu? Từ bỏ mọi pháp thuật của ta và quay lại từ đầu? Ngươi điên rồi.
Một tràng cười điên dại vang lên.
- Phải! Tôi điên rồi đấy! Sao nào? Ông làm gì được tôi?
Y ném mạnh tôi sang một bên. Nhiều người dù rất muốn giúp tôi đánh trả, nhưng lại không dám làm gì. Một phần là vì sợ hãi, phần còn lại, là do ý muốn của tôi. Cả sảnh đường ngột ngạt đến vô cùng.
- Ngươi cũng chỉ là con người thôi. - Voldemort chợt lạnh giọng. - Ta sẽ cho ngươi thấy địa ngục là gì khi dám chống đối ta.
Tràng cười vụt tắt. Tôi gục đầu, liếc nhìn lên với ánh mắt sắc nhọn.
- Như cách ông để cho tôi chứng kiến cảnh con rắn chết bầm ấy giết Sev?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook