Overlord
-
Quyển 11 - Chương 3: Tìm kiếm vương quốc của tộc Dwarf
Phần 1
Shalltear và Aura tụ họp tại bờ hồ cạnh làng Lizardmen, theo sau là đám thuộc hạ do chính tay họ tuyển chọn.
Theo sau Shalltear là 30 Undead, mỗi con khoảng cấp 80 hoặc cao hơn. Aura thì chọn ra 30 ma thú. Tiếp đó là 6 Vampire Bride được chỉ định làm người hầu cho Shalltear, Aura và Ainz. Ngoài ra Ainz còn mang theo bên mình 5 Hanzo. Sau cùng 5 ma thú trông-như-voi-Ma mút chở hàng được triệu hồi bằng đơn vị tiền tệ trong game. Những sinh vật chuyên chở hàng hóa như thế này được sử dụng rộng rãi trong YGGDRASIL.
Chúng là sinh vật yếu ớt nhất trong cả nhóm, bằng chứng là mỗi con chỉ khoảng cấp 40. Tuy nhiên, khả năng mang vác của chúng thật đáng kinh ngạc, và với khả năng kháng băng và lửa đồng nghĩa với việc chúng có thể dễ dàng di chuyển qua những băng nguyên lạnh giá hay những miệng núi lửa. Điều quan trọng nhất là hình dáng bên ngoài của chúng khiến người khác đánh giá sai về khả năng vận chuyển phi thường cùng sức bền trâu bò để hoạt động trong thời gian dài không ăn hay nghỉ.
Ainz ra lệnh cho Cocytus đứng đằng sau anh, và gọi Zenberu bước lên phía trước.
“Người muốn sai bảo thần điều gì, thưa Bệ Hạ?”
Zenberu bước ra khỏi Zaryusu và Crusch — Ainz nhớ tên họ — và tiến về phía anh. Ainz bất chợt ngắm nhìn đứa bé Lizardmen da trắng mà Crucsh đang bồng.
Có thể Crusch cảm nhận được bản tính sưa tầm của Ainz, cô di chuyển theo bản năng để bảo vệ con mình.
Giống như mình đang muốn cướp đứa bé vậy….
Cảm thấy đôi chút thất vọng, Ainz đưa cho Zenburu 3 vật phẩm.
“Hãy nhận lấy chúng. Chiếc nhẫn này giúp ngươi không cần ăn uống hay nghỉ ngơi. Chiếc nhẫn này thì đem lại khả năng kháng lạnh. Còn vòng cổ này thì cho phép sử dụng phép [Fly], trong trường hợp ngươi bị ngã khỏi vách núi. Ta sẽ dạy ngươi dùng phép thuật này sau.”
“Cảm ơn người rất nhiều, thưa Bệ Hạ.”
Đây chỉ là dụng cụ leo núi cơ bản Ainz thường sử dụng trong YGGDRASIL. Anh có thể dễ dàng chuyển đổi bộ dụng cụ của mình để thích ứng với bất kỳ địa hình nào trong Rặng núi Azellisia.
“Xi lỗi vì cản trở việc chuẩn bị của ngươi, Ta đã hoàn thành những gì ta cần làm. Ngươi có thể trở về.”
Zenbura gật đầu và trở về vị trí cũ.
“Cocytus. Có vẻ như những đứa trẻ nơi đây khá tò mò về chúng ta.”
Những đứa trẻ ấy không lẩn trốn nhưng vẫn giữ khoảng cách, và nhìn Ainz và những người khác bằng ánh mắt lấp lánh.
Mn. Liệu chúng có thể thích nghi khi mình đem chúng đến thành phố của con người? Không, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình làm điều ngược lại và mang trẻ con của loài người đến đây? Có lẽ mình nên xây dựng một khu trại gần đây, và đem trẻ con của Lizardmen đến đấy.
Ainz tưởng tượng ra khung cảnh nơi trẻ con của con người, Lizardmen và Goblin chơi đùa cùng nhau. Tiếp đó, anh thêm vào Aura và Mare, trẻ con của Dark Elf. Sau cùng, Ainz quyết định thêm cả Shalltear vào luôn.
Ainz chọn thêm cả Shalltear chỉ đơn thuần vì anh đã nhìn thấy quá trình chuẩn bị của Shalltear bên cạnh Aura, lũ Undead và bầy ma thú. Ngoài ra thì chẳng có điểm đặc biệt nào hơn cả.
Mình khá thích cảnh tượng đó. Có lẽ mình nên đề xuất điều này với Albedo và Demiurge…
“Nếu. Chúng. Khiến. Người. Khó. Chịu.Thần. Có. Nên. Ra. Lệnh. Cho. Chúng. Rời. Khỏi Đây. Ngay. Lập. Tức. Không?”
“Đó không phải điều ta muốn… Ngươi không cảm thấy rằng trẻ con có thể dễ dàng thân thiết với nhau sao, dù chúng thuộc những chủng tộc khác nhau? Ngươi không nghĩ rằng trẻ con của loài người có thể bước đi tay trong tay với trẻ con của Lizardmen à?”
“Thần. Không. Chắc. Lắm. Nhưng. Nếu. Đó. Là. Ý. Muốn. Của. Người. Thì. Điều. Đó. Là. Có. Thể. Thưa. Ainz-sama.”
Điều này chẳng liên quan gì tới ý muốn của mình hay không, nó đơn giản chỉ là việc cư dân của những chủng loài khác quan làm việc cùng nhau mà thôi. Mình đoán rằng mình chẳng thể nào đưa ra những đề nghị như thế với tư cách là Vua cả…
Những ý tưởng của Ainz sẽ luôn bị hiểu thành mệnh lệnh tuyệt đối. Do vậy, ở một mức nào đó, nó sẽ khá đáng sợ.
“…Thật thế ư. Vậy, đã đến giờ khởi hành, —Aura, Shalltear! Các ngươi sẵn sàng chưa?”
Hai người họ trả lời gần như ngay lập tức.
“Vâng! Chúng thần đã sẵn sàng!”
“Nếu người ra mệnh lệnh, chúng thần sẽ di chuyển đến bất kỳ đâu, thưa Ainz-sama.”
“Zenberu!”
“Không vấn đề gì!”
“Tốt rồi, khởi hành nào!”
“Ainz-sama. Hãy. Cẩn. Thận! Nếu. Chuyện. Gì. Xảy. Ra. Thần. Sẽ. Điều. Động. Quân. Của. Thần. Bất. Kỳ. Lúc. Nào.”
Cocytus rất đúng. Nếu đối thủ là người chơi, mọi thứ sẽ nhanh chóng chuyển thành một cuộc chiến quy mô lớn, và điều này cần phải dùng đến lực lượng quân đội. Tuy nhiên…
“—Điều đó cuối cùng vẫn sẽ xảy ra. Dù sao thì, đây đúng hơn là thăm dò lực lượng 2 bên. Nếu chúng ta gặp một đối thủ mạnh. tất cả sẽ quay trở về ngay lập tức sau khi thu thập đủ những thông tin cần thiết. Và nếu chuyện đó thật sự xảy ra, ta rất mong chờ được chứng kiến chiến công của ngươi trên chiến trường.”
“Đã. Rõ!”
***
Kế hoạch là tiến về phía Bắc và leo qua dãy núi, đi theo trí nhớ của Zenberu.
Những thú cưỡi undead có nhiệm vụ làm quân tiên phong đầy tự hào mang trên mình lá cờ của Vương quốc Sorcerous.
Tất cả mọi sinh vật sống gần khu vực hồ nước đều thuộc quyền kiểm soát của Cocytus. Do đó, lá cờ được treo lên đồng nghĩa với việc họ không sợ bị tấn công. Dù thế, điều này chỉ đúng với những sinh vật có trí tuệ — những sinh vật thấu hiểu việc bị cai trị. Nó chẳng có nghĩa lý gì với những sinh vật trí tuệ bậc thấp như cầm thú, chẳng hạn. Như vậy, ở chiều ngược lại, lá cờ sẽ làm tăng khả năng họ bị tấn công hơn. Tất nhiên, Ainz không nghĩ rằng trong khu rừng này có sinh vật nào nhóm của Ainz không thể giải quyết.
Shalltear cứ dò tìm xung quanh bất cứ kẻ ngu ngốc nào, nhưng cô chẳng phát hiện được gì. Cuối cùng, họ đến được cực Bắc của bờ hồ.
Ánh mắt họ dõi theo một con suối nhỏ cung cấp nước cho hồ, và trước mặt họ là những đỉnh núi lởm chỏm của rặng Azellisia. Dưới nền trời trong xanh và ánh nắng lấp lánh, đây quả thực là khung cảnh thần tiên, và nó khuấy động thứ cảm giác ngây ngất trong tim Ainz.
Liền đó, Zenberu rút ngắn khoảng cách với Ainz, và đưa ra đề nghị.
“Liệu thần có thể đi trước người không? Thần nghĩ cảnh vật phía trước sẽ giúp thần nhớ được vài thứ.”
Đương nhiên, không có sự phản đối.
“Tốt thôi. Dẫn đầu đi, nhưng đừng đi 1 mình. Đem theo một người của ta. Nếu có bất cứ ai tấn công, dùng họ làm lá chắn và rút về ngay lập tức. Ngươi là thành viên quan trọng trong cuộc thám hiểm này.”
“Lời cảm ơn sâu sắc nhất của thần.”
Sau khi ra lệnh — hay đúng hơn, yêu cầu — con ma thú mà anh đang cưỡi, nó nghe theo lệnh và bắt đầu di chuyển. Vì Zenberu không có kinh nghiệm trong việc cưỡi ngựa, Ainz phải đưa cho anh ta một trong những ma thú của Aura, thứ có thể điều khiển bằng giọng nói hơn là bằng kỹ thuật.
Có một sự khác biệt rất đáng kể giữa tốc độ của họ trong rặng núi và khi đi dọc bờ hồ.
Nói cách khác, họ di chuyển một cách chậm chạp.
Ban đầu, họ chỉ đơn giản đi men theo con suối về phía Bắc, nhưng họ bị chậm lại sau khi phải chuyển hướng để tránh một thác nước.
Zenberu cố hết sức để nhớ lại con đường mà anh đã từng đi, nhưng rất khó để hồi tưởng con đường mà anh chỉ đi qua một lần, nhiều năm về trước, trong khi tiến vào từ phía ngược lại. Không những thế, do vị trí của họ vẫn rất thấp, những cây cao cứ chắn mất tầm nhìn.
Ngay cả khi địa hình nơi đây không thay đổi, những cái cây vẫn tiếp tục phát triển theo thời gian.
Zenberu bước tiếp trong khi vật lộn với trí nhớ của chính mình.
Đa phần thành viên của binh đoàn không cần nghỉ ngơi — nhưng Zenberu, thành viên quan trọng nhất — lại thuộc số ít ngoại lệ đó. Do đó, họ phải dừng lại nhiều lần để nghỉ trước khi tiếp tục bước đi trong im lặng.
Họ bắt gặp hình bóng mờ ảo của một bầy quái vật ở phía xa, nhưng có vẻ như chúng không muốn lộ diện. Có lẽ binh đoàn của Ainz quá đông, hoặc chúng đã ăn no rồi. Ainz nghĩ việc bắt giam một con quái vật không rõ danh tính để chơi đùa sẽ khá thú vị, nhưng anh lại quyết định từ bỏ ý định đó.
Nhiệm vụ hiện tại của họ là tìm cách đến được Vương quốc Người lùn.
Ainz biết rõ rằng một người thợ săn bắt cả 2 con thỏ cùng một lúc sẽ chẳng bắt được con nào cả.
Với một thoáng nuối tiếc, Ainz chọn việc gấp rút tiếp tục cuộc hành trình.
Khi cả nhóm đến gần bìa rừng, cây cối dần dần trở nên ngắn hơn, và mặt trời bắt đầu lặn xuống phía sau dãy núi.
Bầu trời trong xanh bỗng nhuộm một màu đỏ, và chuyển sang buổi tối. Hình bóng của rặng núi đối nghịch với một biển sao trời chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ hùng vĩ. Biết rằng khung cảnh tuyệt vời kia chỉ là một phần nhỏ trong thế giới này khiến Ainz cảm thấy như chính thiên nhiên đang áp đảo mình.
Xoang mũi của Ainz rung lên, và anh hít vào bầu không khí trong lành, thơm ngát ấy.
Vì sao mình có thể làm được điều đó —hay đúng hơn, nếu mình có thể làm được điều này, tại sao mình không thể cảm nhận mùi vị của thức ăn? Ainz từ bỏ những ý nghĩ ấy, và thay vào đó, anh chọn thưởng thức bầu không khí này, thứ anh không tài nào tìm được ở Nazarick hay vùng ngoại ô của E-Rantel.
Trong YGGDRASIL, anh chẳng thể trải nghiệm sự kỳ vĩ của thiên nhiên theo cách này.
Ainz cảm thấy thật mãn nguyện, giống như việc anh khám phá nhiều điều mới khi trở thành mạo hiểm giả Momon vậy, và sự thỏa mãn lấp đầy trái tim Ainz. Thật lòng mà nói, dù họ có thể trở về tay trắng và thất bại trong việc tìm ra Vương quốc Người lùn, anh cũng sẽ chẳng bận tâm lắm.
Không — không lẽ đây là khung cảnh những mạo hiểm giả sẽ thấy sao?
Ainz cười khúc khích, sau đó anh nói với mọi người phía sau mình.
“Được rồi, chúng ta sẽ cắm trại tối nay tại đây.”
Sau khi tất cả đều đồng tình, Shalltear hỏi Ainz, “Liệu chúng ta có quay về Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick không?”
Thật vậy, điều khôn ngoan nhất là đánh dấu nơi này sau đó dịch chuyển tất cả về nơi an toàn để nghỉ ngơi đêm nay. Tuy nhiên. vì một vài lý do, Ainz lại không thích như thế. Đây không phải vấn đề của tính đúng hay sai, mà chỉ đơn thuần là vấn đề của cảm xúc.
“Không cần thiết”. Chúng ta sẽ cắm trại tại đây.”
“Nhưng thưa Ainz-sama, bắt người phải cắm trại tại nơi như thế này…”
Cảnh vật xung quanh chỉ trơ trụi là đá và đá, và những con gió từ thổi phía núi lạnh buốt xương — tất nhiên, chúng chẳng tác động gì đến Ainz, người miễn nhiễm hoàn toàn với cái lạnh — khiến người ta bị mất thân nhiệt. Bất kỳ ai không có khả năng kháng lạnh hay quần áo dày sẽ cảm thấy như họ bị chích bởi những cây kim. Điều này có lẽ là vì gió đã thổi qua những đống tuyết dày và mang không khí lạnh giá từ sườn núi.
Ainz mỉm cười, sự tôn trọng của anh cho sự hùng vĩ của thiên nhiên tăng lên.
Trong YGGDRASIL, có những guild đi thám hiểm và khám phá những cái chưa biết. Họ du hành trên những hành trình dài bất tận, mang theo trong tim những cảm xúc trên.
Họ khá yếu trong guild chiến, nhưng lại ném mình vào những vùng đất chưa từng được khám phá của thế giới. Thời điểm đó, Ainz không hiểu được họ đang nghĩ gì. Tuy vậy, sau khi tiến vào thế giới tráng lệ này, anh bắt đầu hiểu được động lực của họ.
Khi anh giả làm Momon, anh cũng từng trải nghiệm cảm giác muốn từ bỏ tất cả và khám phá thế giới—
“—Ainz-sama?”
Những suy nghĩ đang trôi nổi trong đầu anh đột nhiên bị phân tán.
“Chuyện gì thế, Shalltear?’
“Thứ lỗi cho thần vì gián đoạn dòng suy nghĩ của người, Ainz-sama”
“Ahh, không sao đâu. Ta chẳng nghĩ gì quan trọng cả.”
“Thật ư? Vậy…”
“Vậy, có chuyện gì sao? Ah, chúng ta đang nói về việc cắm trại, phải không?
“Vâng. Xin người thứ lỗi cho thần vì không chuẩn bị sẵn một căn lều thích hợp dù thần biết rằng người sẽ muốn ở đây. Ainz-sama, thần muốn lấy một cái từ Nazarick? Liệu thần được phép sử dụng [Cổng] không?”
“Không nhất thiết thế. Không phải vì ngươi đã quên mang mà lều, mà đúng hơn, là vì ta đã không ghi nó vào danh sách vì nó không cần thiết. Ngươi có biết rằng Mare có thể xây dựng nơi trú ẩn bằng ma thuật không?”
Shalltear gật đầu.
“Vậy, ngươi cũng nên biết rằng ta có thể làm điều tương tự. Ta có thể sử dụng vật phẩm ma thuật như Ngôi nhà Xanh Bí mật ( Green Secret House) thay vào đó, nhưng nó sẽ khá chật chội với quân số hiện tại. Bây giờ, xem này.”
Ainz tìm kiếm một vị trí thích hợp. Nó không cần bằng phẳng, nhưng nhất thiết phải là không gian mở và không có đất đá.
Ainz tìm thấy một nơi như thế gần như ngay lập, sau đó anh sử dụng phép. Đó là một phép thuật bậc 10.
[Tạo dựng pháo đài!]
Ngay khi phép thuật có hiệu lực, một pháo đài hùng mạnh trỗi dậy từ khu đất trống. Nó như một tòa cao ốc cao hơn 30 mét, đứng thẳng và đầy tự hào như thể nó sẽ nuốt trọn bầu trời đầy sao.
Cánh cửa đôi to lớn của nó đủ khỏe để chống lại các phiến gỗ phá thành. Tường thành được gắn vô số gai nhọn để ngăn chặn những ai có ý định leo tường vào trong. Bốn bức tượng quỷ dữ được trang trí ở nơi cao nhất của tòa tháp. Chúng tỏ ra vẻ nguy nga và áp bức chỉ trong nháy mắt.
Pháo đài vững chắc và uy mãnh này là hiện thân của từ: “ cao chót vót”
“Nào, đi thôi.”
Khi anh tiến về phía cánh cửa, chúng tự động mở ra. Anh chờ cho đến khi mọi người vào trong hết. Trong YGGDRASIL, bất kỳ ai trong 1 nhóm cũng có thể mở những cánh cửa này chỉ bằng một cái chạm. Ngược lại, những ai khác muốn tiến vào chỉ còn cách phá hủy chúng. Ainz tự hỏi điều đó có áp dụng cho thế giới này không.
Ainz để hai undead ở phía ngoài và ra lệnh cho chúng mở cửa sau khi nó đóng lại. Cánh cửa vẫn đóng.
Anh đợi lâu hơn một chút, nhưng không có dấu hiệu nào chúng sẽ mở ra.
“Có lẽ nào ta là người duy nhất mở được chúng? Aura, hãy chạm vào cửa.”
Với tiếng “Vâng” Aura chạm vào cánh cửa một cách thực nghiệm, nhưng không có vẻ chúng muốn mở ra.
Như vậy chỉ mình Ainz mới có thể mở được chúng. Anh nhíu mày lại. “Friendly fire phiền phức thật chứ …” Nếu những người chơi khác có tồn tại ở thế giới này, thì những thay đổi nhỏ như thế sẽ gây ảnh hưởng lên nhau, và trong trường hợp tệ nhất, anh có thể giết nhầm phải ai đó.
Đã gần một năm trôi qua rồi… Và mình vẫn phải cẩn thận trong việc sử dụng sức mạnh. Sẽ là một thảm kịch nếu ai đó đi nhầm vào khu-vực-phép-diện-rộng của chúng ta. Liệu mình nên chỉ rõ điều này cho những NPC cao cấp không nhỉ? Đặc biệt là Mare… mặc dù họ có thể tức giận với mình vì lải nhải những điều họ đã biết rồi… Mình đoán mình phải làm cho chúng giống như một lời nhận xét bất ngờ hoặc tương tự thế.
Nhắc nhở người khác một cách tinh tế hóa ra lại rất khó khăn. Nó khác hoàn toàn với việc đi đến trước mặt và la mắng họ. Ainz đã quen với thực tế đó trong suốt thời gian ở thế giới cũ của anh.
Trái tim dần trở nên nặng trĩu, anh quyết định loại bỏ thí nghiệm của mình và mở cổng để hai undead từ bên ngoài đi vào. Anh đóng cổng lại sau khi chắn chắc rằng mọi người đã ở hết bên trong, sau đó anh bước về phía trước.
Một cặp cửa đôi xuất hiện ngay trước cổng vào, và một hành lanh trải dài về phía sau. Phía cuối hành lang là một cặp cửa đôi khác nữa. Toàn bộ đường đi được thắp sáng bởi ánh sáng ma thuật, nên không có vấn đề nào cả.
Ngay khi anh mở cánh cửa phía trong, một luồng sáng chói lòa hiện ra.
Trước mặt họ là sảnh đường. Nền nhà bao phủ bởi một màu trắng như tuyết và trần nhà ở cao tít phía trên. Một cầu thang xoắn ốc cuộn lên từ trung tâm sảnh và kết nối với các tầng trên.
“Vậy… chúng ta sẽ qua đêm tại đây. Bất kì ai cần nghỉ ngơi có thể nghỉ. Ai không cần thì… Đứng ở đây cũng không tốt lắm. Mọi người, hãy về phòng mình.”
Ainz chỉ vào mười cánh cửa. Nhân tiện, không gian ở đây được mở rộng, nên nó lớn hơn so với nếu nhìn từ bên ngoài.
“Có rất nhiều phòng ở tầng hai và tầng ba, nên cứ tự nhiên mà sử dụng. Aura, Shalltear, Zenberu, 3 người các ngươi ở lại đây. Ta muốn bàn về hành trình sắp tới từ những gì chúng ta thu thập được ngày hôm nay. Ah, đúng rồi, hãy tập hợp ở dãy ghế đằng kia. Được rồi, thực hiện nào mọi người.”
“Ainz-sama, còn về Vampire Brides thì sao?
“Ừm…”
Ainz chưa thể trả lời câu hỏi của Aura ngay lập tức. Suy cho cùng, đem theo họ là ý tưởng của Decrement, và anh cảm thấy mọi việc sẽ hoàn toàn tốt đẹp mà không có họ. Ainz dừng lại một chút trước khi nói, “Ta sẽ ra lệnh cho họ sau. Ngay bây giờ, hãy để họ đợi ở phòng họ.”. Anh quyết định biến nó thành một vấn đề cho tương lai.
Sau đó, Ainz bước về phía ghế sofa và ngồi xuống. Chờ cho 3 người được đề cập lúc trước ngồi xuống hết cả, anh bắt đầu nói.
“Vậy, bắt đầu bằng việc ghi chép lại hành trình ngày hôm nay. Aura, bắt đầu đi.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Aura lấy ra một tập giấy ghi chép, giữ nó bằng một tay và phác thảo một bản đồ lên đó bằng tay còn lại.
“Thần không chắc chắn lắm về một số chi tiết nhỏ, nhưng tựu chung nó sẽ như thế này.”
“Ừm. Cảm ơn người, Aura.”
Đó là một bản đồ đơn giản, nhưng họ có thể xác minh khoảng cách và những thứ tương tự.
“Bây giờ thì, ta biết ngươi đang mệt, Zenberu, nhưng ta yêu cầu sự hợp tác của ngươi. Có thế ngươi không thích điều này lắm.”
“…Ý người là gì, thưa Bệ Hạ?”
Ainz mỉm cười với Zenberu hơi quá lo lắng.
“Nói cách khác, ta muốn nhìn qua ký ức của ngươi.”
“V-Vậy là sao ạ?”
“… Ta nghĩ rằng ta giống như một nhân vật phản diện khi nói như thế. Ta có thể điều khiển ký ức người khác bằng ma thuật, nhưng thứ ma thuật đó cũng có thể xem qua ký ức. Thật lòng mà nói, nó tốn rất nhiều năng lượng và ta sẽ không dùng nó nếu không cần thiết, nhưng chỉ dựa vào ký ức mập mờ của người không thì hơi đáng lo ngại.”
“Sẽ, Sẽ không có tác dụng phụ gì chứ ạ?”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhờ vào sự giúp đỡ của một tu sĩ, ta có thể chắc chắn ta khá tinh thông về việc này. Sẽ không có bất kỳ vấn đề nào nếu ta không làm điều kỳ quặc gì ở đó. Thực tế, ta đã thực hiện các việc tương tự với một trong những người hầu của ta và cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Ý người là Shizu, phải không?”
“Chính xác, Aura. Nói như thế không có nghĩa phép thuật này mạnh đến như thế. Nếu một người gần như quên hết một sự kiện, ta chỉ có thể biết được vài chi tiết. Ngoài ra còn nhiều điều phức tạp khác nữa. Ví dụ như, những ký ức có thể không tồn tại trong não bộ, mà bắt nguồn từ tiềm thức—” Ainz nhún vai khi nhận ra mình đã quá lạc đề.”Ừm, đại loại thế. Trong mọi trường hợp, ta muốn kiểm tra ký ức của ngươi.”
“Thần hiểu rồi… Chỉ là đề phòng thôi, thần muốn hỏi lại lần nữa, mọi thứ sẽ vẫn ổn chứ?”
“Ta hiểu lo lắng của ngươi. Đừng sợ, Zenberu, ta không thay đổi ký ức ngươi đâu. Ta thề trên danh nghĩa của ta.”
“Vậy — thần phải làm gì?
“Ừm. Ngồi đó và thư giãn nhé. Nó không đau tí nào đâu. Trước đó, ta cần xác minh một thứ với ngươi. Như là, đã bao nhiêu tháng, năm trước đây và nơi mà những ký ức này xảy ra, đại loại thế.”
Sau khi nghe được những gì cần thiết từ Zenberu, Ainz niệm phép.
Từng thực hiện ma thuật này nhiều, Ainz có sự tự tin của một chuyên gia trong việc xử lý ma thuật, thế nhưng, sử dụng nó vẫn vô cùng khó khăn.
Bất kỳ sự thay đổi nào với ký ức sẽ được giữ nguyên mãi mãi, vì vậy, sai lầm có thể dẫn được những tình trạng không thể phục hồi được. Nó giống như việc thiết lập lại một cái máy tính mà không cần thực hiện việc sao lưu dữ liệu. Có thể nói nó là một ma thuật khá tốt trong việc tạo ra một người mất trí.
Quan trọng hơn, phép này tiêu tốn một lượng mana cực lớn khi nó còn hiệu lực. Đây chính là lý do khiến sử dụng nó rất khó.
Ainz cảm thấy lượng mana của anh bị hút cạn ngay sau khi anh dò tìm ký ức của Zenberu.
Kế hoạch ban đầu của Ainz là tìm thấy ký ức cần thiết sau đó là sở thích của Zenberu. Tuy nhiên, Ainz nhận thấy lượng MP sẽ cạn kiệt trước khi đó. Thêm vào đó, nếu như anh đợi lượng MP của mình phục hồi vào ngày hôm sau để thực hiện phép này lần nữa, anh sẽ phải tìm lại từ đầu.
Kết quả là, những phép khác sẽ hiệu quả hơn trong việc thu thập thông tin.
Sau một thoáng càu nhàu, anh trông thấy thứ gì giống như một ngọn núi. Ngay khi anh tìm thấy nơi cần tìm, lượng MP cũng hết sạch.
Gíam định ký ức của quá khứ là thứ mệt mỏi nhất. Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng là những ký ức gần đây…
Giống như anh đã đoán trước, ký ức anh tìm thấy quá mờ nhạt, như thể được bao phủ trong sương mù. Anh thấy những khuôn mặt của Người lùn, nhưng chúng nhìn tương tự nhau. Anh không rõ đó có phải là do đầu óc của Zenberu, hay là anh ta cũng không phân biệt được họ. Mỗi người đều mọc một đống râu ria xồm xoàm và uống bia một cách thô lỗ.
Không tốt tí nào. Mình đã dùng tu sĩ đó như đối tượng thử nghiệm và mọi thứ tiến triển tốt đẹp với Shizu. Nhưng mình vẫn thấy mình chưa tận dụng hết khả năng của nó… Mình không thể mắc sai lầm với những thứ nhạy cảm như ký ức. Mình muốn tiếp tục thí nghiệm với tu sĩ đó, nhưng hắn ta xem ra không thể nói năng mạch lạc nữa… Tốt thôi, mình có thể viết lại ký ức nếu như giới hạn việc đó xuống vài năm gần đây. Mình nghĩ rằng cũng nên thực hiện thí nghiệm xem điều gì sẽ xảy ra nếu mình xóa sạch ký ức của ai đó…
Có lẽ mình nên chọn những tên tội phạm bị tử hình ở E-Rantel để tiến hành thử nghiệm…
Với ý nghĩ đó trong đầu, Ainz kết thúc ma thuật.
“Ngươi sao rồi, Zenburu? Có ổn không?’
“Eh? Thần ổn cả, nhưng hơi kỳ lạ…
Ainz cười:
“Ta chỉ nhìn sơ qua ký ức ngươi thôi. Thật là lạ khi ngươi cảm thấy thế, bằng chứng là ta không thay đổi gì cả. Đây có lẽ là hiệu ứng giả dược (Note: Một loại tác động vào tâm lí), nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi”
Zenberu lắc đầu một cách mạnh mẽ. Ainz chẳng bận tâm, thay vào đó hướng sự chú ý vào bản đồ.
Ngay cả khi nhìn qua ký ức của Zenberu, anh vẫn không thể hiểu được.
Không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào ở đó, và làm thế nào anh ta có thể xác minh vị trí của mình trong khung cảnh nhập nhằng của vùng đồi núi? Thêm vào đó, ký ức về việc trốn tránh quái vật là sống động hơn cả.
Sự thật rằng nếu như lượng MP của anh có hồi phục vào ngày mai, anh sẽ chẳng thu thập được gì xứng đánh với lượng MP khổng lồ bỏ ra.
“Vậy, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch ban đầu và để cho Zenberu dẫn đường về phía Bắc. Dù sao thì ta chẳng tìm thấy gì hữu ích ký ức của ngươi cả.”
Điều này không giống như anh chẳng có ý tưởng nào tốt hơn cả.
Cho dù cử trinh sát đi, thì cũng không có tác dụng gì ngoài việc xử lí đám quái vật bên ngoài.
“Giai tán. Mọi người, hãy nghỉ ngơi…Tốt, có vẻ như không ai cần nghỉ ngơi ngoại trừ Zenberu. Vậy thì, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai. “
***
Khi thấy chủ nhân của cô đã quay về phòng mình, Aura quay sang Shalltear, người đang ngồi bên cạnh cô.
“Có phòng bên trái và bên phải phòng riêng của Ainz-sama. Cô muốn chọn phòng nào?”
Aura có vật phẩm ma thuật cho phép cô không cần ngủ, trong khi Shalltear là một undead. Thẳng thắn mà nói, không ai trong số họ cần phòng nghỉ cả. Thế nhưng, sẽ thật bất kính nếu không sử dụng những thứ được chuẩn bị cho họ, và sẽ càng tệ hơn nữa nếu họ ở quá xa để bảo vệ ngài ấy.
“Hm ~ tôi nghĩ rằng phòng nào cũng tốt cả, cô có nghĩ thế không?”
“Ừm, đúng thế… Vậy, cô đang làm gì đó?”
Aura nhìn qua Shalltear sau khi nghe câu trả lời phân tâm của cô ra. Ngay lúc đó Aura nhận ra Shalltear đang viết gì đó lên một tệp giấy ghi nhớ.
“Hm, Ainz-sama nói thế, check. Tôi đang ghi chép, tất nhiên. Tôi không muốn bỏ quên lời nào của Ainz-sama.”
“Hmmm~ cô chăm chỉ thật đấy. Để tôi xem thử nào.”
Aura dừng lại để nhìn, và cô thấy tệp ghi nhớ được bao phủ chi chít chữ với chữ, hiếm có khoảng trống nào giữa chúng cả.
Sau khi liếc sơ qua, cô nhận ra Shalltear đang ghi chép từng ly từng tí những lời của chủ nhân, cũng như hành động mà ngài đã làm.
Việc này… nói sao đây nhỉ? Tất nhiên, truyền đạt lại những lời vàng ngọc của Ainz-sama cho hậu thế là cần thiết, mình nghi ngờ rằng Shalltear ghi chép chúng vì mục đích đó…
Shalltear có lẽ nhận ra điểm mấu chốt trong suy nghĩ của chủ nhân, và học tập từ đó. Thế nhưng, tình hình này lại khiến Aura cảm thấy không thoải mái.
“Ah, cô biết không, tôi nghĩ rằng ghi chép là một ý tưởng tốt, nhưng đó không phải là tất cả, đúng chứ?”
Shalltear nhìn cô với vẻ mặt ngờ nghệch.
“Hiểu chứ? Có thể việc ghi chép khiến cô nghĩ cô đã làm được một công việc tốt. Nhưng điều cô đáng lẽ nên làm ghi lại những điều cốt lõi và sử dụng chúng như kim chỉ nam để giải quyết các tình huống tương tự, đúng chứ? Thật sự ổn không khi ghi chép như thế này?”
“Có vẻ như không sao cả…”
“Nếu cô thật sự thấy thế thì tốt thôi. Chỉ phòng hờ, cô nên đọc lại chúng lần nữa sau khi trở về phòng mình. Cố gắng hiểu được những gì Ainz-sama đã nghĩ, sau đó đặt mình vào trường hợp của ngài ấy và tưởng tượng cô sẽ làm gì vào lúc đó.”
“Ồ, thật sao?”
“Ừm, thật đấy.”
Sau khi nói thế, cô bất chợt tự hỏi sao mình lại nói về những thứ như vậy với Shalltear. Và rồi, vì một số lý do, cô nhận thấy dẫn đường cho cô ấy theo cách đó dường như rất tự nhiên với cô.
Haa. Cảm giác như mình có một cô em gái thật vô dụng mà… Có lẽ điều này hơi bất kính, mình tự hỏi liệu Bukubukuchagama-sama có cảm thấy như mình không?
***
Họ chuẩn bị khởi hành vào sáng sớm hôm sau. Nói là thế chứ sự chuẩn bị của họ chỉ đơn thuần là bước ra khỏi pháo đài được-tạo-thành-bằng-ma-thuật và xếp thành hàng. Ainz cảm thấy thể này thật chẳng thú vị bằng khi anh còn là mạo hiểm giả Momon.
Sau đó, họ tiếp tục công cuộc tìm kiếm, nhưng nỗ lực của họ từ sáng đến tối hóa thành công cốc.
Khi mặt trời lặn xuống ở phía bên kia rặng núi, Ainz nheo mắt lại.
Họ đã đi hơn 100km rồi — hay nói cách, họ đã vượt xa dự tính ban đầu của Ainz. Và họ chẳng tìm thấy gì cả. Nói cách khác, họ bắt đầu phải tốn thời gian để tìm kiếm khắp vùng này.
Ainz dùng ma thuật để tạo ra pháo đài như lần trước, sau đó, cuộc hành trình lại tiếp diễn — ngày thứ ba trôi qua.
Đột nhiên, Zenberu kêu lên.
“Ở đây! Thần nhớ nơi này!”
Không có cây cối nào ở phía trước, chỉ là một bãi đất đá. Giọng Zenberu vang dội thật lớn trong không khí.
“Bệ Hạ! Chúng ta đang ở rất gần rôi!:”
“Thật ư? Vậy, mọi người, hãy cẩn thận!”
Phản ứng với mệnh lệnh của Ainz, bọn họ tập hợp ngay hàng thẳng lối thành một nhóm.
“Vậy, mọi việc trông cậy vào ngươi, Zenberu.”
“Người có thể tin tưởng ở thần.”
Cả nhóm tiến về phía trước, dẫn đầu bởi Zenberu.
Cuối cùng, họ nhìn thấy thứ trông như một cái hang hơn là một vết nứt trong rặng núi.
Ainz từng thấy thứ tương tư thế trong ký ức của Zenberu, nhưng anh cảm giác đáng lẽ ra nó phải to hơn nữa. Dù thế, dụa trên phản ứng vui mừng của Zenberu, chính là nơi này.
Ký ức đó thuôc về Zenberu: quan điểm của một Lizardman chắc chắn là đáng tin cậy hơn cái nhìn thoáng qua của Ainz.
Ainz phủi mượt trang phục của anh, và ra hiệu cho Aura.
Theo đúng những gì họ dự tính trước đó, Aura để thú nuôi của tiến vào vết nứt.
“Vương quốc Người lùn! Đây là Bệ Hạ, Ainz Ooal Gown, Vua của vương quốc mới thành lập Sorcerous ở phía Nam, đã tới đây để viếng thăm các ngươi. Các ngươi không gửi ai đó đến đón tiếp người sao?”
Giọng của Aura vang dội khắp vết nứt
Vẫn không có phản ứng
Aura nhìn sang Ainz như thể muốn hỏi, “Thần nên làm gì đây?’
Ainz ra lệnh cho cô thông báo lại cho họ.
Và Aura hét lên thêm lần nữa.
Thế nhưng, vẫn không có phản ừng gì. Chẳng có dấu hiệu ai đó sẽ xuất hiện thậm chí sau một lúc chờ đợi
Zenberu từng nói sẽ có lính gác ở nơi đây đề ngăn chặn kể xâm nhập từ bên ngoài, Nếu đúng nhu thế, sẽ có ai đó nghe thấy giọng Aura.
Phải chăng họ trốn tránh tộc Dark Elf?
Ainz ra lệnh cho Aura lui xuống, và triệu tập Zenberu.
“Đến lượt ngươi đó. Tới đó hét lên và xem mọi chuyện như thế nào.”
Ainz thực hiện vài phép lên người Zenberu. Tuy rằng chúng không đảm bảo an toàn tuyệt đối, chúng sẽ giảm thiểu sự nguy hiểm sẽ xảy đến cho anh ta hơn việc đi thăm dò mà không có chúng.
Zenberu bước về phía hang và hô to. Nhưng, vẫn không có phản ứng,
“…Hanzos.”
“Xin được diện kiến chủ nhân.”
Những ninja bỗng xuất hiện từ bóng của Shalltear. Những Hanzo khác thì ở đằng sau Hanzo đội trưởng.
“Thâm nhập bên trong và xác định tình hình. Đừng để bị phát hiện.”
“Sẽ như lời người nói. Vậy chúng thần sẽ điều tra bao xa? Thành phố của Người lùn được biết đến với những mạng lưới hầm mỏ phức tạp. Lục soát hết tất cả chúng sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
“Chỉ cần kiểm tra lướt qua. Tập trung vào khu vực trung tâm và khu vực chính quyền của thành phố. Các người có thể điều tra những đường hầm phía trong sau đó.”
“Đã rõ.”
Những Hanzo chạy nước rút, theo sau đội trưởng của họ. Cái cách mà họ chạy, để lại bóng ảnh phía sau, là một kỹ thuật độc nhất của quái vật hệ ninja bậc cao.
Ainz bảo Zenberu quay về trung tâm của nhóm — để anh ta chờ đợi ở nơi an toàn. Anh ta sẽ rất hữu dụng trong việc đàm phán với tộc Người lùn.
“—Shalltear, đừng lơ là cảnh giác.”
“ Đã rõ!”
Sau khi kích hoạt chiêu thức, Shalltear đươc vũ trang hoàn toàn trong một bộ giáp toàn thân ngay lâp tức. Cô dò soát khu vực xung quanh thật kỹ lưỡng, không bỏ sót một chi tiết nào.
Bây giờ thì Shalltear — Thủ vệ mạnh nhất của Nazarick — đã sẵn sàng chiến đấu, không có kẻ nào, dù mạnh đến đâu đi nữa, cũng không thể giết cô tức thì chỉ với một đòn. Điều đó nói rằng, kinh nghiệm là thứ quan trọng hơn cả khi chiến đấu với người chơi khác, và giao nhiệm vụ đó cho một người còn quá non nớt như Shalltear khá là nguy hiểm,
Nói cách khác, Ainz phải chứng tỏ mình như một hình mẫu cho cô ấy.
Ainz cũng quan sát cẩn thận khu vực xung quanh. Ngay sau đó. những Hanzo quay về. Vì phải dò xét một quãng đường dài, họ tốn nhiều thời gian hơn dự tính.
Những Hanzo quỳ gồi thành một hàng trước mặt Ainz. Đội trưởng của họ lên tiếng thay cho họ.
“—Ainz-sama, chúng thần đã phát hiện thứ có thể là khu vực dân cư của Người lùn, chúng thần đã tìm kiếm rất kỹ, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.”
“—Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Chúng thần không tra soát kỹ lắm, nhưng không có tử thi hay dụng cụ gia đình bên trong những ngôi nhà, cũng không có dấu hiệu của chiến tranh.”
“Có vẻ như tộc Người lùn đã quyết định bỏ hoang thành phố này.”
Anh liếc sang Zenberu, người đang rất đỗi kinh ngạc. Dù anh chỉ mới quen biết anh ta gần đây, nhưng anh cũng hiểu được phần nào tính cách của Zenberu, và đó không phải là biểu hiện giả tạo.
“—Được rồi. Vậy thì, hãy dẫn đường cho chúng ta đến đó.”
“Vâng!”
Ainz theo sau nhóm Hanzo. Đây là lãnh địa bí ẩn và anh không thể bất cẩn được. Shalltear, Aura, và Zenberu đều được hộ tống bởi undead cấp cao và bầy ma thú.
Những người còn ở lại là những Vampire Brides cấp thấp và ma thú trông-như-voi-Ma mút.
Đây là một cái bẫy được sắp đặt trước. Họ có thể dễ dang xác định được nơi kẻ thù ra tay nếu có kẻ thù bí ẩn nào đang quan sát, và muốn suy yếu sức chiến đấu của họ.Thêm vào đó, chiến thuật cơ bản là tấn công lực lượng tiếp viện của họ nhằm mục đích thu thập thông tin từ những gì họ bỏ lại.
Mặt khác, anh không họ ở lại một mình, Anh chỉ định cho một Hanzo ẩn nấp ở gần đó.
Thế nhưng,điều này không nhằm mục đích cứu nguy.
Nói đúng hơn, tên Hanzo này chỉ có nhiệm vụ quan sát và học hỏi đòn tấn công của kẻ thù. Sau khi biết được điểm yếu của chúng — hoặc tốt hơn nữa, căn cứ của chúng — sẽ là một kết quả vượt quá mong đợi.
Lý do mà anh vẫn chưa quay về Nazarick lần nào trong suốt cuộc hành trình cũng để ngăn chận đối phương biết được rằng họ có thể khôi phục lực lượng liên tục bằng cách mở [Cổng]. Điều này sẽ khiến chúng nghĩ nhóm Ainz sẽ kiệt quệ theo thời gian.
Ừm, ngay cả khi kẻ thù có xuất hiện, sẽ tốt hơn cả nếu như nhóm Vampire Bride đều an toàn.
Ainz không muốn nhóm Vampire Bride phải chết. Thế nhưng, anh chẳng ngại hi sinh lũ quái vật POP để thu thập thông tin về kẻ thù.
Mình có hơi nhẫn tâm quá không? Ainz vừa nghĩ vừa tiến vào hang động.
Không có tí ánh sáng ở bên trong, và họ nhanh chóng bị bao phủ bởi bóng tối. Thế nhưng, điều này chẳng là gì với Ainz, người sở hữu khả năng nhìn trong bóng tối. Shalltear, Aura, những undead khác và bầy ma thú đều sở hữu năng lực này. Ở cấp độ của họ, bóng tối chẳng gây bất lợi gì cả.
Zenberu, thì lại khác, anh đang được dẫn đi bởi một trong những undead như một cô công chúa.
Thực tế là toàn bộ thạch nhũ và măng đá trong khu vực được dọn dẹp sạch sẽ, cộng với việc đường đi đã được làm phẳng và dễ dàng đi lại, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thành phố của Người lùn.
Nhóm Hanzo tiến lên phía trước. Có rất nhiều ngã rẽ suốt đường đi, tất cả chúng đều dẫn dến ngã cụt, theo những gì mà nhóm Hanzos nói với họ. Họ chắc hẳn đã đào những thứ này để rối loạn kẻ thù và câu kéo thời gian, hoặc có lẽ là giúp chuẩn bị một đợt phản công.
Ainz có thể sử dụng rất nhiều phép thuật trong những tình huống như thế này, nhưng nhóm Hanzo thì không. Thật hợp lý khi họ tốn nhiều thời gian đến thế sau khi xem xét đến việc họ phải lục soát hết các ngã rẽ này.
Khi anh nghĩ tới đó, một người trong nhóm Hanzo quay sang anh.
“Ainz-sama, chúng ta sắp đến khu vực dân cư.”
“Thế à… Hình như ở phía kia có ánh sáng mờ mờ. Hanzo, không phải người từng nói không có bất kỳ Người lùn nào ở đây sao?’
“Vâng, đứng như thế. Ánh sáng này được phát ra từ một loại khoáng thạch.”
Một khoảng không rộng lớn hiện ra trước mắt họ.
Khi anh tìm kiếm nguồn ánh sáng, anh nhìn thấy hàng chục cột trụ cứng cáp chống đỡ trần nhà. Một vật thể trông như pha lê mọc ra từ trần nhà, và nó tỏa ra thứ ánh sáng mà nhóm Hanzo đã đề cập trước đó.
Ngoài ra thì không còn nguồn ánh sáng nào khác — ngay cả ánh sáng nhân tạo — theo những gì mà Ainz có thể thấy.
Theo như nhóm Hanzo từng miêu tả, nơi đây có vẻ là khu vực dân cư sinh sống. Nó trông hệt một thành phố, với hàng dài các tòa nhà thấp lè tè, chỉ cao khoảng 2 tầng.
Có lẽ là vì những kỹ sư xây dựng nên chúng đều thuộc chủng tộc thấp bé, và kiến trúc của chúng đều thấp hơn các công trình của con người. Dù thế, chúng vẫn cao hơn Ainz, và anh không thể biết được độ lớn của toàn thành phố vì những tòa nhà trước mắt đã chắn hết tầm nhìn. Tuy nhiên, số lượng tòa nhà nơi đây cũng đủ khiến anh cảm thấy việc đếm chúng thôi là một việc vô ích.
“Hmm..”
Khi anh dạo quanh thành phố, một ngon lửa hi vọng bùng cháy trong tim anh bỗng biến thành một tiếng “chu~”, như thể bị dập tắt bởi một xô nước lạnh.
Nơi này thật hoang tàn.
Những câu chuyện anh từng được kể về thành phố của Người lùn đều xuất hiện bởi hình ảnh của một nơi hào nhoáng, phức tạp và trang nghiêm, thế nhưng không có gì thứ gì như thế ở đây, Không có cả dấu vết của YGGDRASIL và sự xuất hiện của người chơi.
Ainz bước tới trước, và mở cửa một tòa nhà gần đó.
Như nhóm Hanzo từng nói, anh chỉ bắt gặp không gian trống rỗng.
Anh chẳng thấy đồ nội thất nào từ cổng ra vào, nơi anh đang đứng. Thứ duy nhất còn lại là một kệ sách được đóng thẳng vào tường và những thứ không thể di chuyển. Bụi trắng phủ khắp nền nhà. Có vẻ như không có ai ở đây trong một khoảng thời gian dài.
“—Zenberu, hô to và thử xem có ai ở đây không!”
Sau khi lệnh Ainz, Zenberu hét lên tên của Người lùn từng chăm sóc anh trong quá khứ.
Sự thật rằng không có tiếng vang nào xuất hiện chứng tỏ nơi này rõ ràng rất rộng lớn.
Zenberu hét to vài lần nữa, nhưng cũng như trước, không có tiếng đáp lại.
“—Hanzo. Lục soát những đường hầm bên ngoài thành phố để tìm bất cứ thứ gì có thể là đầu mối. Tìm xem vì sao thành phố này bị bỏ hoang. Tuy nhiên, chúng ta không biết rõ độ lớn của mạng lớn đường hầm này, quay về nếu như cảm thấy các ngươi đã đi quá xa.”
“Đã rõ!”
Mọi việc sẽ nhanh chóng hơn nếu mọi người cùng tản ra và tìm kiếm, Ainz không đần độn tới mức chia nhỏ đội hình, vì ở những tình huống này có thánh mới biết chuyện gì đang diễn ra. Anh ra lệnh cho mọi người thực hiện những cuộc tìm kiếm nhỏ. Trong khi Ainz đứng đợi ở phía sau, họ mở lần lượt từng cánh cửa này đến cánh cửa khác.
Tất cả chúng đêu giống như cái đầu tiên.
Một vài trong số chúng có chứa đồ nội thất bị bỏ lại, nhưng chẳng hơn gì một tủ sách ở đây và một cái bàn ở kia. Anh chưa tìm thấy nơi nào có đầy đủ cả bộ nội thất.
Cứ tiếp tục như thế này sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Aura, ngươi có giác quan tốt nhất trong số chúng ta. Ngươi có tìm thấy đầu mối nào chưa?”
“Vẫn chưa. Thần không cảm nhận được ai ở gần đây hết”
“Thế sao… Vậy thì chúng ta sẽ chia làm 2 nhóm để tìm kiếm sâu hơn. Shalltear, hãy chỉ huy lũ undead và hành động như vệ sĩ của chúng ta, Aura, hãy tới ngôi nhà nơi Zenberu từng ở. Hãy tìm kiếm nguyên do vì sao Người lùn không ở đây nữa nhưng nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa.”
Hai Thủ vệ đồng thanh tuân lệnh, và Zenberu thì cúi đầu tỏ vẻ biết ơn.
Sau khi gât đầu một cách rộng thượng, Ainz thực hiện phép [Bay].
Anh từ từ bay lên.
Đây là một hành động mạo hiểm nếu như có bất kỳ ai phục kích, nhưng vì một số lý do, Ainz cảm thấy không có ai như thế xung quanh đây.
“Ainz-sama!”
Shalltear bay theo với vẻ hoảng hốt.
“Nguy hiểm lắm! Xin người hãy dừng lại!”
“Suy nghĩ lại thì ngươi đã đúng. Có vẻ như ta đã quá bất cẩn.”
Thật tư nhiên khi mà Shalltear nổi giận. Suy cho cùng, anh đã bay lên — nơi mà bất kỳ ai cũng có thể ngắm bắn anh — chỉ đơn thuần vì anh hành động dựa trên trực giác của mình.
“Tuy vậy, sự thật rằng ta vẫn chưa bị tấn công chứng tỏ không có ai ở đây cả. Bên cạnh đó, có khả năng ai phát hiện ra ta cũng đều muốn lại gần ta để tìm hiểu thêm, vậy ta sẽ để việc bảo vệ cho ngươi.”
“Xin người đừng sử dụng mình như mồi nhử kẻ thù vào bẫy.”
Punitto-san từng nói rằng, tùy từng tính huống, một người lãnh đạo sẽ phải dùng chính họ như chim mồi… Tuy thế, mình đoán rằng sẽ thật khó để một người như Shalltear hiểu được điều đó, cô ấy không phải bạn của mình, mà là hộ vệ của mình.
“Thứ lỗi cho ta”, Ainz nói với Shalltear trước khi nhìn xuống phía dưới,
Thành phố này tràn ngập những kiến trúc tương tự nhau, giống hệt như một bàn cờ.
“—Có những tòa nhà thật lộng lẫy ở kia, và kìa, và kia nữa”
Mặc dù đa số chúng dường như được xây dựng từ cùng một khuôn mẫu, có một số ít có vẻ rộng hơn những cái còn lại.
“Có lẽ ta nên đến đó xem xét.”
“…. Hãy gọi Aura quay về trước, thưa ngài. Mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn nếu chúng ta gặp phục kích tại đó.”
Tât cả những điều Shalltear nói từ nãy đền giờ dường như đều có điểm đúng.
“Ainz-sama!”
Tức thì, giọng Aura xuất phát từ phía bên dưới. Nhìn xuống, anh thấy Aura và Zenberu đang vẫy tay với mình, và với cách mà họ làm việc này, có lẽ một thứ gì đó bất thường đã xảy ra.
“Dường như họ đã tìm thấy thứ gì đó.”
“Có vẻ thế ạ.”
Hai người họ trao đổi ánh nhìn cho nhau trước khi hạ cánh xuống bên cạnh Aura, sau đó thì lũ undead cũng tập hợp vào vị trí.
“Đến nhìn thứ này, Ainz-sama!”
Aura để họ bước vào tòa nhà mà cô đã mở cửa từ trước.
Ainz liếc nhanh qua căn nhà, nhưng anh chẳng phát hiện điều gì khác biệt so với những tòa nhà khác, và anh cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt hết.
“Đây là ngôi nhà của Người lùn mà Zenberu từng ở?”
“Không, không phải. Trên đường đến ngồi nhà của Người lùn từng chăm sóc Zenberu, chúng thần tìm thấy một vài toà nhà đã mở sẵn từ trước. Sau khi kiểm tra chúng, thần phát hiện dấu chân trên mặt đất, và rất có thể đây không phải dấu chân của Người lùn. Đây, hãy nhìn xem. Zenberu, Người lùn không đi chân trần, đúng chứ?”
“Ahh, tất nhiên là không. Họ đều mang giày, và họ thậm chí không cởi chúng ra cả khi ở trong nhà. Thần thường thấy họ sự dụng loại giày bền chắc, được làm hoàn toàn bằng kim loại.
“Điều đó đồng nghĩa đây khồng phải dấu chân của Người lùn.”
“Ngươi biết những gì về chúng?”
“Hmm, xem nào…”
Aura nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ.
“Chúng được tạo nên từ một sinh vật hai chân, và dấu vết phía bên trái và bên phải dấu chân gợi ý rằng sinh vật này cũng có đuôi.”
“Thứ gì trông như Lizardman sao?”
Shalltear quay sang nhìn Zenberu.
“Không, không phải. Đuôi của họ rất mảnh, không dày như của Zenberu. À, dấu chân còn được phủ đầy bởi bụi, như thế họ có thể rời khỏi đây một khoảng thời gian lâu rồi. Bất kể ai để lại dấu vết này cũng không đi qua đây thường xuyên. Thêm vào đó, có vẻ như họ chỉ đến đây và bỏ đi ngay lập tức sau đó… Phải chăng họ đến đây vì họ có hứng thứ với thành phố của Người lùn?
Aura chuyển ánh nhìn của cô từ trong nhà sang con đường bên ngoài
“Và không chỉ có một người…. mà là rất nhiều, ít nhất là có 10 người.”
“Ngươi có thể theo dấu vết này bao xa? Suy cho cùng, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta, vi thế, ta muốn bám theo nó càng nhiều càng tốt.”
“Thần hiểu. Vậy mong người theo sau thần.”
Không có lý do gì để từ chối.
Mọi người theo sau Aura, trong khi Shalltear đi ngay sau Aura để bảo vệ cô ấy.
Chủ nhân của những dấu chân này di chuyển hệt như Aura dự đoán — họ có mục đích y như Ainz, lang thang và lục soát khắp các tòa nhà của Người lùn.
Được nửa đường, Aura đột nhiên dừng lại và nhìn trừng trừng con đường phía trước, Cô đang nhìn một trong những tòa nhà to lớn mà anh đã nhìn thấy khi bay.
“Có rất nhiều dấu chân giống hệt nhau tại đây. Có vẻ là một tiểu đội đã đến đây từ đằng kia. Chúng thần nên làm gì đây? Liệu chúng thần có nên do thám tiểu đội này không?”
“…Không, tốt hơn hết là xem những chủ nhân của những dấu chân này biến mất tại đâu. Chúng ta sẽ điều tra các thứ khác sau.”
“Đã rõ!”
Aura tiếp tục di chuyển. Cuối cùng, họ đến một toàn nhà dường nhu hòa lẫn với bức tường và trải dài khắp thành phố.
Nó trông như một ngôi nhà một tầng, nhưng lại lớn hơn nhiều.
“… Bên trong có lẽ không có ai cả, nhưng vì an toàn, ta sẽ sử dụng tới ma thuật. Phép thuật phòng thủ của kẻ thù sẽ đánh trực diện vào ta, nên mọi người hãy giữ khoảng cách. “
Sử dụng phép dạng tiên đoán sẽ mang theo nguy cơ bị chọn làm mục tiêu của các đòn phản công. Trong nhóm chỉ có mình Zenberu sẽ bị giết chỉ trong một đòn tấn công bất ngờ, nhưng không nên tổn thất nhân lực nếu không cần thiết.
“Ainz-sama, cho phép thần được bảo vệ người.”
“Eh, thần cũng sẽ tham gia luôn.”
“Không, cô cần ở lại đây để tránh bị ảnh hưởng và hãy quan sát khu vực xung quanh.”
Sau khi bị Shalltear từ chối, Aura chuyển sang van nài Ainz, nhưng trong trường hợp này, Ainz đồng ý với Shalltear.
“Đúng thế. Kỹ năng quan sát của ngươi là tốt nhất trong số chúng ta, Aura. Nghe thì có vẻ không khả thi lắm, nhưng nếu có phục kích, có lẽ ngươi sẽ là người đầu tiên giải quyết chúng.”
Sau khi nghe được những lời đó từ chủ nhân, Aura không còn gì để nói, Tất cả những gì cô có thể là trưng ra bộ mặt miễn cưỡng tuân lệnh.
Ainz điểu khiển một thiết bị quan sát ma thuật và đưa nó vào bên trong tòa nhà.
Đúng như dự đoán, không có dấu hiệu ai đó đang ẩn nấp ở bên trong, và anh đưa nó vào sâu hơn.
Tòa nhà từng được dùng làm gì nhỉ? Một quầy hàng — và những tủ khóa? Nó trông như nhà tắm công cộng, nhưng không có sự phân biệt giới tính…. đây có đúng là tòa nhà dành riêng cho Người lùn không?
Khi Ainz quan sát phía bên trong của một vài căn phòng, anh tìm thấy một nơi giống như đường hầm mà anh và những người khác đã bắt gặp.
Có lẽ nào đây là trạm kiểm soát hay căn cứ hay thứ gì đại loại thế nhỉ? Có thể nó còn có tác dụng ngăn chặn kẻ thù đến được tận đây của đường hầm. Điều đó có nghĩa là đường hầm này sẽ dẫn đến nơi nào đó khác?
Một cuộc tìm kiếm toàn bộ bên trong cho thấy không có dấu vết của kẻ thù. Anh nhanh chóng tổng hợp lại tình trạng bên trong tòa nhà, và để Aura tiến vào đó, nhằm mục đích xác minh xem còn có dấu chân nào trong đường hầm đó không.
Sau đó, Ainz, Shalltear, và Zenberu theo sau. Anh để bầy ma thú và lũ undead đợi ở bên ngoài phòng trường hợp nhóm Hanzo quay về.
Trong khi họ theo sau Aura, Ainz thì thầm với Zenberu: “Ngươi biết gì về tòa nhà này?”
“Xin lỗi, thưa Bệ Hạ, nhưng thần không biết gì lắm. Thần chỉ biết đây là một tòa nhà khổng lồ mà chúng ta vừa thấy lúc nãy — thứ mà chúng ta đi theo dấu chân của đội quân — và rõ ràng là được dùng với mục đích hành chính. Thêm vào đó, những toàn nhà lớn khác chúng ta gặp nãy giờ từng là quán rượu hoặc tiệm rèn hoặc những nơi tương tụ thế. Ngay cả Chỉ huy của Người lùn — không, những người nắm quyền — cũng không sống trong đó. Thần không biết lý do của việc ấy là gì.” Zenberu kết luận.
Tức thì, Aura dừng lại trước cổng đường hầm.
“Dấu chân đến từ đây. Liệu chúng ta có tiếp tục không?”
Ainz cảm thấy hơi nghi hoặc với câu hỏi của Aura, nhưng điều đó nhanh chóng trôi qua.
“Không, không nên. Còn rất nhiều nơi khác cần điều tra trong thành phố. Chúng ta sẽ xem xét nơi này cuối cùng. Tốt nhât là để cho nhóm Hanzo làm việc này.”
Nhóm Hanzo vẫn chưa quay về, cho thấy hệ thống đường hầm khá lớn.
Sau khi trở ra ngoài, Ainz bật [Message] để nói với trưởng nhóm Hanzo.
‘Có vần đề gì sao, Hanzo? Các ngươi vẫn chưa tìm được gì?”
‘Xin thứ lỗi cho chúng thần vì tốn quá nhiều thời gian.Thê nhưng, xin người hiểu cho, dù rằng việc này khá mất thời gian, chúng thần cuối cùng cũng tìm được sự hiện diện của một người.’
‘Sao?Thật ư? Các ngươi có khám phá được gì về sự biến mất của Người lùn không?’
‘Đây không hẳn là bằng chứng, nhưng có thứ gì đó — âm thanh phát ra sâu bên trong đường hầm.’
‘Đó không phải là âm thanh của tự nhiên, đúng chứ?’
‘Vâng!Âm thanh phát ra là tiếng đào mỏ của ai đó.Thần nên làm gì đây?Liệu thần có nên tiếp tục điều tra không?’
‘Không, quên đi.Hãy đưa ta đến đó trước đã. Địa điểm của chúng ta là—’
Sau một thoáng suy nghĩ, anh không thể truyền đạt những gì mình muốn thông qua lời nói được.
‘Thế này đi, ta sẽ sử dụng một ngọn đuốc làm tín hiệu.’
‘Đã rõ!’
Sau khi kết thúc [Message], Ainz lấy ra một ngọn đuốc. Nó tự bốc cháy, và anh đưa nó cho một undead đứng đợi gần đó. Tên undead vẫy vẫy ngọn đuốc, ra dấu cho nhóm Hanzo, khi địa điểm của họ vẫn chưa rõ.
Tất nhiên, đây không phải ngọn đuốc bình thường. Nó là một thứ đồ cổ được bán trong cửa hàng; nó gây gấp đôi sát thương so với đuốc thông thường khi dùng dể chống lại quái vật hệ slim.
Thật là lãng phí, nhưng Ainz không đem theo ngọn đuốc bình thường nào cả.
Ngọn đuốc toả ra một vệt màu đỏ trước khi nhóm Hanzo xuất hiện trước mặt anh.
“Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của thần, thưa bệ hạ.”
“Bỏ qua lễ nghi đi, thời gian là tất cả. Đưa chúng ta đến đó ngay.”
“Dạ rõ”
Ainz cưỡi lên một ma thú và đuổi theo nhóm ninja.
Cuối cùng, họ đến trước toà nhà tương tự như cái mà họ đã lần tìm chỗ dấu chân. Nhóm Hanzo dừng lại tại đây, đích thị đây là đích đến của họ.
Sau khi bước xuống thú cưỡi của mình, Ainz lắng nghe lời tường trình của nhóm Hanzo.
“ Trong toà nhà này có một đường hầm bí mật, và sinh vật mà chúng ta tìm kiếm đang ở trong đường hầm đó.”
“Ainz-sama, có thêm vài dấu chân mới ở đây. Chúng dẫn vào bên trong đường hầm, chứ không hướng từ trong ra. Chủ nhân của dấu chân chắn hẳn mang bốt, và dựa vào kích cỡ, thần đoán rằng họ có chiều cao tầm bằng Shalltear. À mà, hình như chỉ có một người trong số họ thôi.”
Ainz gật đầu với Aura, người đang nhìn chằm chằm vào nền đất phía trước toà nhà.
“… Nào hãy cố gắng tiếp cận thật thân thiện với người này. Ngay cả khi họ tấn công, các ngươi chỉ được phép phòng vệ. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng không được hành động sơ suất. Hiểu không? Để tránh đánh động các phe phái khác, chúng ta sẽ để Aura nói chuyện với họ, và sau đó—”
Ainz chạm tay vào mặt mình.
Phải chăng chỉ có con người là khiếp sợ trước Undead? Hay đây là sự thật của thế giới này?
Dù sao đi nữa, các thuộc hạ của anh cũng đứng đầu một đội quân undead. Nếu thế, anh sẽ gây ấn tượng tốt hơn bằng việc để lộ khuôn mặt mình và không che giấu danh tính thật.
“Được rồi, Hanzo. Đưa chúng ta đến tới phát ra âm thanh đó.
Nhóm Hanzo dẫn đường họ tới đường hầm bên trong.
Trần hầm khá là thấp, chắc hẳn nó được xây dựng bởi Người lùn. Người lùn trong YGGDRASIL cũng là chũng tộc thấp bé.
Nếu họ đào đường hầm này, chắc hẳn nó cũng cao cỡ này.
Tai của Aura khẽ rung động khi họ di chuyển dọc đường hầm. Điều đó xác minh những gì nhóm Hanzo từng báo cáo.
Ainz lắng tai nghe, nhưng anh không nghe được gì cả.
“Có phải nó không?… Rất gần sao?”
“Rất khó để nói. Thần không thể phân biệt khoảng cách chính xác chỉ dựa vào tiếng vang.”
“Umu. Nếu là một đường thẳng thì có thể sử dụng mắt ma thuật để nhận diện đối phương…”
Bất kỳ ai không có khả năng thính giác của Aura — dù đến từ đặc điểm chủng tộc hay nghề nghiệp — sẽ không thể nghe được gì vì lí do khoảng cách. Tuy nhiên, nếu họ đến gần hơn, phía bên kia có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Bất cứ ai nếu bị một nhóm không rõ danh tính tiếp cận, bản năng sẽ bảo họ phải chạy thật nhanh để bảo đảm an toàn.Tất nhiên, chừng nào Aura còn ở đây, không ai có thể trốn thoát, nhưng đối phương có thể né tránh được cô nếu sử dụng [Dịch chuyển] hoặc độn thổ xuống đất.
Quyết định khôn ngoan nhất là gửi cả Aura và nhóm Hanzo đến đó, hoặc bản thân Ainz cũng đi theo, bởi anh có thể tàng hình.
“Vậy, chúng ta sẽ gửi những ngươi có khả năng tàng hình đến đấy. Aura và nhóm Hanzo, các ngươi đi trước. Ta sẽ theo sau. Shalltear, ngươi sẽ đợi ở đây.”
“Nếu đó là ý người muốn.”
“… Sẽ thật tồi tệ nếu đứng đợi ở đây.”
Ainz nhìn lên trần đường hầm. Nó trông khá vũng chắc, nhưng không có gì là tuyệt đối hết.
“Được rồi.Trở lại toà nhà lúc trước và đợi chúng ta quay về… Không, nếu ta làm thế, nhóm Hanzo cũng sẽ… Aura, ngươi có nghĩ rằng những dấu chân này sẽ dẫn chúng ta tới nơi phát ra âm thanh không?”
“Vâng, chúng hướng đến đó. Chủ nhân của chúng có thể là người tạo ra âm thanh này.”
“Ta hiểu rồi. Vậy, ngươi có thể dẫn ta đến đó.”
Aura gật đầu.
“Vậy, hai người chúng ta sẽ đi trước. Mọi người còn lại trừ ta và Aura hãy di chuyển về toà nhà ở phía trước cổng đường hầm. Nếu chuyện gì không hay xảy ra, đặc biệt là sự xuất hiện của thực thể hùng mạnh ngang ngửa chúng ta, rút lui ngay lập tức. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ tự tìm lối thoát cho mình, đừng quá lo lắng. Địa điểm tập trung cho mọi [Cổng] sẽ là công trình trong khu rừng của Aura.”
“Đã rõ! Nhưng liệu 2 người sẽ ổn cả chứ?”
“Ta không rõ lắm. Nhưng ta muốn tin rằng 2 người chúng ta sẽ ổn.”
Anh đã cân nhắc mọi nguy cơ và rốt cuộc không đi đến đâu hết. Điều duy nhất anh có thể làm là đánh đổi sự an toàn của bản thân mỗi khi hành động. Anh đã học được điều đó gần đây.
Shalltear không nói bất kỳ điều gì sẽ khiến anh đổi ý. Hoặc đúng hơn, mệnh lênh của Ainz là tuyệt đối, nên những gì Shaltear có thể làm là tuân lệnh.
Ainz di chuyển cùng với Aura. Anh chưa sử dụng ma thuật vì họ còn cách khá xa.
Họ bước đi trong im lặng một khoảng thời gian, và một âm thanh bỗng truyền tới tai Ainz.
“…Có vẻ như ai đang làm điều này cũng đang cố gắng giảm thiểu tiếng ồn hết mức có thể.”
Ainz không hiểu sao Aura lại đề cập đến việc đó, nhưng những điều Aura nói rất chính xác.
“Vậy có nghĩa là phía bên kia cũng đang cảnh giác cao độ?”
“Thế chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc bắt giữ họ sao?”
“Chỉ khi họ muốn bỏ trốn. Xét cho cùng, nếu như lần gặp gỡ đầu tiên quá bạo lực, sẽ rất khó để có mối quan hệ hữu nghị với họ trong tương lai.”
“Thần hiểu ạ. Vậy, thần sẽ nói chuyện với họ một cách bình thường.”
“Tiến hành đi. Ta sẽ tàng hình — không, vì lý do an toàn, ta sẽ theo sau ngươi trong khi tàng hình, Aura. Nếu như đối phương chạy trốn, không còn cách nào khác ngoài việc bắt giữ họ.”
Phần 2:
Sau một cuộc thảo luận ngắn gọn, hai người trong số họ chuẩn bị sẵn sàng và đi về phía phát ra âm thanh.
Có một sinh vật có hình dạng thấp bé cuối đường hầm. Trong thế giới tối tăm này, điều duy nhất họ nhìn thấy là hắn ta đang chăm chú đào móc tại bức tường của đường hầm với cái cuốc của mình.
Khoảng cách hai bên khá xa nên họ không chắc chắn lắm, nhưng hắn ta cao khoảng 140cm. Cơ thể hắn gần giống như một thùng bia và đôi chân không hề dài. Thực tế thì có thể kết luận đôi chân đó ngắn vãi chưởng.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu nâu, trên mặt đất bày toàn là những công cụ của bản thân. Trong số đó có một chiếc đèn-lồng-không-sáng và một bình nước.
Một người thợ mỏ đang làm gì một mình trong cái thành phố bỏ hoàng này vậy? Thật kì lạ. Hãy hỏi ông ta và giải quyết bí ẩn này.
Aura âm thầm đi về phía người thợ mỏ.
Ngược lại, Ainz dường như không quan tâm lắm.
[Che giấu hoàn hảo] (Perfect Unknowable) xóa dấu vết và âm thanh của một người, làm cho người dùng phép rất khó bị phát hiện nếu không có nghề ‘đạo tặc’ cấp độ cao. Ngay cả những kẻ cùng cấp độ với Aura cũng rất khó để phát hiện ra anh. Trong cảm nhận của cô ấy thì Ainz chỉ là một hình bóng khá mờ ảo.
Khi tiếp cận đủ gần, Aura lên tiếng.
“Này. Ông đang làm gì thế?”
“Hiiieeee!”
Người thợ mỏ thở hồng hộc như sắp chết khi quay lại nhìn cô.
Bộ râu ông ta khá dài- không nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là một người lùn.
Người đàn ông mở to mắt, kéo áo choàng trùm lấy cơ thể mình.
Tuy nhiên, chỉ có như thế. Người đàn ông vẫn ở đó. Tuy nhiên, có vẻ như Ainz là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Hừm! Tàng hình hử-”
Giọng nói của Aura làm Ainz- người có khả năng nhìn xuyên tàng hình- xem xét tình huống của người lùn kia. Đúng như Aura nói, người lùn kia trông khá mờ ảo.
Cái mũ kia phải là một vật phẩm ma thuật, và khả năng kích hoạt của nó chính là tàng hình. Cảm giác giống như Shizu…
“Này, này, ông biết tôi không có ý định làm tổn thương ông, đúng không, Người lùn-san? Tôi biết ông ở đó. Hãy để tôi nhìn thấy ông.”
Giọng nói dễ thương của Aura tác động tới trái tim Người lùn.
Ông lấy tay hơi nhấc chiếc mũ lên một chút, và lén nhìn Aura qua khe hở.
“Nhóc, nhóc là một Dark Elf? Nhóc làm gì ở đây?”
“Hửm? Khi tôi tới thành phố Người lùn, tôi phát hiện nơi đây đã bị bỏ hoang, vì vậy tôi quyết định tìm hiểu lí do tại sao không có ai ở đây. Tôi tìm kiếm, và đi tới đây.”
“Ta, ta hiểu…”
“Năm năm trước, người lùn vẫn sống ở đây. Họ đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra? À mà, tại sao ông không để tôi nhìn thấy ông?”
“Chắc chắn rồi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn thấy ta.”
Ông lùn nhấc chiếc mũ của mình ra. Đó có lẽ là cách để chấm dứt ảnh hưởng của ma thuật. Với Ainz thì không có quá nhiều thay đối, ngẫm lại thì cũng khá buồn cười.
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Hân hạnh được gặp ông. Tôi là Aura Bella Fiora, tới từ Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown.”
“Vương quốc Sorcerous? Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của ta, nhưng đó là Vương quốc Dark Elf à? Hoặc đại loại thế? Ồ, xin lỗi. Ta là Gondo Firebeard của Vương quốc Người lùn. Hân hạnh được gặp nhóc.”
Aura chìa tay ra. Gondo dường như hiểu được ý nghĩa cử chỉ đó và lau bàn tay bẩn của mình trước khi nắm lấy.
Mọi thứ đang phát triển rất tốt. Ainz gật đầu, trong khi vẫn duy trì tình trạng ẩn dấu của mình.
“Chà, tôi đoán chúng ta không cần quá trang trọng đâu nhỉ. Nói chuyện bình thường thôi được không?”
“Ồ, ta đang định tự hỏi như vậy đấy. Ta chỉ là một người bình thường. Nhưng nếu nhóc là một nhân vật quan trọng, tất cả những gì ta có thể làm là giữ im lặng.”
Aura nhìn thấy nụ cười của Gondo và mỉm cười đáp lại.
“Trở lại câu hỏi lúc nãy. Những người lùn vẫn sống ở đây năm năm về trước. Họ đã đi đâu rồi?”
“Ừm, tất cả đều đã di chuyển tới thành phố khác cách đây 3 năm. Có vấn đề gì sao?”
“Vâng, đại khái thế. Tôi đến đây với một Lizardman, người đã từng ở đây một thời gian. Anh ta nói với tôi về nơi này.”
“Một Lizardman? Năm năm trước?”
Gondo suy nghĩ một lúc rồi, vỗ tay.
“Oh! Ta chưa nhìn thấy anh ta, nhưng ta biết có chuyện đó. Đây là lần đầu tiên một Lizardman tới thăm chúng ta, vì vậy nó đã trở thành một chủ đề hot. Ta tin rằng anh ta là một anh chàng với một cánh tay đặc biệt to đúng không?”
“Đúng rồi! Đúng là anh ta!”
Gondo lẩm bẩm “Hiểu rồi, hiểu rồi” với bản thân. Ánh mắt của ông cho thấy sự cảnh giác của ông đã giảm xuống.
“Có vẻ như người ở cùng với Lizardman đó đã di chuyển rồi. Ông có thể cho tôi biết ông ta đi đâu được không?”
“Chà, nói cho nhóc cũng không sao… Nhưng ta nghe nói rằng các Dark Elf không phải là chủng tộc sinh sống trong lòng đất đúng không? Thậm chí nếu nhóc biết con đường ngầm tới đó, thì nhóc có thể đến đó an toàn sao?”
“Chà, tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng nếu được, thì tôi muốn biết con đường trên mặt đất ấy.”
Gondo nhăn bộ mặt đầy râu.
“Ồ, vậy thì ta phải xin lỗi rồi. Ta rất ít khi đi lên mặt đất, vì vậy mà khá khó trong việc mô tả tuyến đường đến Feoh Gēr- đó là nơi mà họ đã chuyển đến. Điều tôi có thể làm là chỉ phương hướng đại khái, như là tầm bao nhiêu km về phía Bắc.”
“Tốt rồi. Thật ra, tôi muốn nhờ ông dẫn đường… Nếu tôi thuê ông thì sao? Ông sẽ được trả tiền, tất nhiên…”
“Thật là một đề nghị hấp dẫn. Tuy nhiên, nhóc- không, lúc nãy nhóc có đề cập đến Lizardman đó- hai người cùng nhau đến đây à? Nhóc cũng chưa trưởng thành nhỉ? Có bao nhiêu người đi cùng với nhóc?”
“Vài người. Tuy nhiên, nếu tất cả cùng đi vào thì sẽ tạo ra vấn đề không cần thiết, vì vậy tôi đã bảo họ chờ đợi ở lối vào đường hầm.”
“Lối vào?… Hừm?”
Gondo rơi vào suy nghĩ như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng nó chỉ thoáng qua một chút. Ông bỏ nó sang một bên và tiếp tục nói.
“Chà, thật nhẹ nhõm. Đi bộ một mình trong đường hầm… đó không phải là ý tưởng tốt đâu. Nhóc không phải người sống trong lòng đất, do đó nhóc có thể không biết, nhưng có một số quái vật có thể tự do đi lại trong lòng đất. Đó không phải là nơi nhóc có thể đi một mình, hiểu chứ? Chà, nếu nhóc có vật phẩm ma thuật của ta, nhóc có thể làm như thế…”
Ông liên tục liếc vào trang phục của Aura xem có vật phẩm ma thuật nào không.
“Vậy thì, ta cần phải có ý kiến với đồng đội của nhóc. Cho một đứa trẻ đi dò đường là một sự xỉ nhục khủng khiếp với người lớn.”
Gondo quay lưng về phía Aura và ném một khối đá vào cái túi bên cạnh ông.
Cái túi không phồng lên. Nó chắc chắn là một vật phẩm ma thuật tốt. Sau đó, ông cầm chiếc đèn lồng lên, và kéo màn sập.
Một ánh sáng xanh đáng ngạc nhiên- ánh sáng ma thuật- chiếu sáng đường hầm. Cho đến lúc này, hai người hoàn toàn đứng trong bóng tối trò chuyện với nhau.
“Vậy, chúng ta đi thôi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng một chút ánh sáng cũng tốt đúng không? …Chà, nó làm tăng nguy cơ bị lũ quái vật phát hiện nữa, vì thế tôi không khuyên nhóc dùng nó. Nhóc có cách để chạy trốn khỏi lũ quái vật rồi chứ? Ở đây thì không nhiều, nhưng cũng nên đề phòng một chút.”
Ainz gật đầu. Ông lùn không biết sức mạnh của Aura, vì vậy thái độ quan tâm của người lớn của ông ta với Aura đáng được ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Ainz cảm thấy sự thận trọng của Gondo là chưa đủ. Ông ta nên xem xét những khả năng khác nhau trước khi tư vấn cho cô.
“Đừng lo. Tôi có cách để trốn thoát mà, với lại tôi không có một mình đâu.”
Aura nhìn về phía Ainz. Tuy nhiên, tầm nhìn của cô hơi nhòe một chút.
“Hửm? Nhóc đang nghĩ gì thế? Ta có một chiếc Áo khoác tàng hình, do đó, nhóc có thể bỏ tôi lại và chạy đi. Tuy nhiên, đám quái vật chui rúc trong lòng đất có thể cảm nhận được vị trí của đối phương thông qua những chấn động bên trong lòng đất. Vì vậy, tốt nhất là nhóc đừng di chuyển bất cẩn.”
Gondo càu nhàu một chút rồi xách túi của mình lên.
“Vậy thì đi thôi.”
Gondo dẫn đầu. Aura và Ainz chưa xuất hiện bám sát phía sau.
“Nói lại một chút, ông đã từng nói nơi này không hề an toàn, nhưng đây không phải là thành phố của Người lùn sao? Điều gì đã khiến nó nguy hiểm tới mức phải sơ tán vậy?”
“Chà, không phải là thành phố này, mà là thủ đô hiện tại của chúng ta Feoh Gēr. Nó nằm ở phía Đông Bắc. Chúng tôi phát hiện Quagoa (Thú nhân lòng đất) gần đó. Nó sẽ là một thảm kịch nếu thành phố của chúng tôi bị phá hủy từng phần, vì vậy chúng tôi quyết định từ bỏ thành phố này- Feoh Raiđō.”
“Quagoa? Chủng tộc nào vậy?”
“Ừm. Họ là những cư dân trong lòng đất như chúng tôi… nhưng chúng là những kẻ phiền phức. Quan hệ giữa hai bên xấu đến mức, gặp nhau là giết.”
Gondo luyên thuyên về Quagoa khi bước đi trong đường hầm. Đó có lẽ là muốn Aura giữ vững sự cảnh giác của bản thân cô.
Đầu tiên, xét từ vẻ ngoài, họ là bán nhân loại đứng bằng hai chân, nhìn khá giống chuột chũi. Họ cao khoảng 140cm, cân nặng trung bình trên 70kg, và họ có vóc người khá mạnh mẽ.
Màu sắc cơ thể họ đa phần là nâu sẫm, đen và nâu nhạt ít phổ biến hơn. Màu sắc đặc biệt như đỏ hay xanh thể hiện sức mạnh của một cá nhân nào đó.
Họ sống ở những nơi ánh sáng không chiếu tới, nhưng có tầm nhìn tốt hơn cả con người.
Trình độ công nghệ của họ khá thấp, ngang với Lizardman, có khi còn thấp hơn. Họ không thể ché tạo giáp hay vũ khí, có thể là do cơ thể họ- vuốt và lông- còn tốt hơn so với những loại vũ trang cấp thấp.
Bộ long bao phủ toàn thân của họ có thể sánh với bộ giáp kim loại, và nó cũng có khả năng của vũ khi kim loại. Bộ lông sẽ mọc khó khăn hơn nếu họ ăn những kim loại quý hiếm từ lúc còn nhỏ. Người ta có thể đánh giá sức chịu đựng của họ thông qua màu sắc của bộ lông đó.
Từ quan điểm của một người chơi Yggdrasil, có thể nói rằng họ sở hữu một kĩ năng đặc thù chủng tộc liên quan đến giảm sát thương- trong trường hợp này là sát thương từ vũ khí kim loại. Câu hỏi hiện tại là họ có thể chịu được bao nhiêu sát thương. Chắc chắn là kháng tính của họ không mạnh đến mức miễn dịch toàn bộ, nhưng vẫn cần phải điều tra.
Tiếp theo, móng vuốt của họ- giống như lạo tê tê và thú ăn kiến- có khả năng xuyên thủng thép.
“Những kẻ đó, hừm… Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của họ ở thành phố lúc nãy.”
Gondo đột nhiên dừng lại và quay mặt về phía Aura.
“Nhóc nói gì? Hiện tại nơi này là tổ của chúng sao? Nó đã trở thành giống như nơi đó!”
“Nơi đó… Hừm, không có vẻ như họ đã chuyển đến sinh sống ở đó. Tôi nghĩ rằng họ có lẽ chỉ cử đi một nhóm trinh sát mà thôi. Tuy nhiên, nếu các ông đã rời khỏi nơi này, tại sao lại không phá hủy nó luôn?”
“Thật sự như vậy, nhưng chúng tôi không có ý định bỏ lại nơi này mãi mãi. Khi quân đội của chúng tôi sẵn sàng, chúng tôi dự định sẽ trở lại. Nhóc có thể thấy đấy, ở đây có rất nhiều quặng, giống như chỗ tôi vừa đào ban nãy ấy.”
“Hm~”
Cả hai bước đi trong im lặng. Có rất nhiều khoảng trống trong cuộc trò chuyện, và nếu họ không lấp đầy chúng với những chủ đề mới, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây. Ainz đoán rằng họ đã nói tất cả những gì có thể nói, và anh quyết định hiện thân. Nó sẽ tốt hơn khi để Gondo, trước khi rời đường hầm, nhìn thấy một Undead và tiết lộ thêm một vài thông tin.
“Được rồi, đã đến lúc ta tự giới thiệu bản thân mình.”
Ainz nói, nhưng nhờ [Che giấu hoàn hảo] vẫn còn hiệu lực, giọng nói của anh không thể truyền tới hai người kia.
Ainz xấu hổ xua tan ma thuật.
Có lẽ Gondo cảm nhận được sự hiện diện của Ainz sau lưng Aura, ông quay lại, và mở to mắt ngạc nhiên. Biểu cảm của ông biến đổi bất ngờ và phức tạp. Bối rối, sốc, sợ hãi, hỗn loạn, và rồi-
“—Geehhhhhh!”
Ainz tự hỏi bản thân mình có khả năng làm cho người ta phát ra âm thanh kì quái như vậy à, đúng lúc đó, Gondo nắm chặt lấy tay Aura.
“Qua, quái vật—! Cha, chạy đi! Nhanh, chạy đi!!”
Tuy nhiên, Aura biết người vừa xuất hiện, và không có lí do phải chạy.
“Nào, nhanh chạy đi!!!”
Gondo không thể di chuyển, giống như ông bị xích vào một tảng đá lớn vậy.
“Nặng, nặng quá! Chuyện gì vậy! Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
“Đừng sợ… Gondo!”
Khi Ainz nói, khuôn mặt sợ hãi của Gondo giật giật.
“Làm cách nào, làm cách nào ngươi biết tên ta! Ngươi theo dõi ta! Hoặc là dùng ma thuật!”
Mình nên mang mặt nạ, Ainz nghĩ. Sau đó, anh nói một cách bình tĩnh, để không làm Gondo hoảng sợ thêm nữa.
“Bình tĩnh! Ta chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông thôi. Ta và Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown, người cai trị của Vương quốc Sorcerous.”
Khuôn mặt Gondo lại trải qua một loạt các thay đổi, và lần này đôi mắt ông đảo qua lại giữa Aura và Ainz.
“Vương quốc Sorcerous? Vương quốc Sorcerous không phải là một Vương quốc của Dark Elf sao!?”
“Không. Đó là một quốc gia của nhiều chủng tộc khác nhau, và ta là vua của họ.”
“…HẢ? Nghiêm túc sao?”
Chỉ có sự cảnh giác và nghi ngờ bên trong đôi mắt của Gondo, trong khi giọng ông ta đầy lo lắng.
“Một undead… Không phải mặt nạ sao? Ơ? Ngươi là một Undead? Những kẻ căm ghét sự sống?”
“Này, nó chỉ là Ainz-sama nói mà thôi. Ngài không hề nói dối. Tôi là một Dark Elf và câu chuyện về một Lizardman đi cùng tới đây là sự thật. Ainz-sama đã đi cùng với tôi kể từ lúc tôi gặp ông, ông biết chứ? Như tôi đã nói, tôi không đi một mình.”
“Ơ? Ta nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng…”
Gondo lẩm bẩm với chính mình, và sau vài lần hít thở sâu, khuôn mặt ông tỏ rõ sự quyết tâm.
“Chẳng lẽ bệ hạ- Tôi có thể dùng từ đó không? Ah, Bệ hạ trước đây từng là một Dark Elf sao?”
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Câu trả lời chính xác nhất là anh là một undead có nguồn gốc còn người. Ainz hơi ngừng lại một chút để xem xét câu trả lời của mình và trả lời theo dự tính ban đầu của anh.
“Không, ta là một undead bẩm sinh… Ta cũng không biết đó có phải từ đúng hay không- Chà, ông không cần phải sợ. Con người, Người lùn, Tinh linh… mỗi chủng tộc đều có những thành viên tốt và thành viên xấu, đúng không? Undead cũng vậy, có kẻ căm ghét sự sống, có kẻ lại muốn tìm kiếm các mối quan hệ thân thiện với tộc khác. Đương nhiên, ta thuộc nhóm thứ hai.”
“Nhưng, nhưng, thân thiện với Undead là một điều không tưởng, giống như là Việt Nam không có trẻ trâu ý…”
Một câu nói khá tốt- Ainz nghĩ nhưng anh nhún vai.
“Thật không? Ta biết một thiên thần rơi vào bóng tối, và một con quỷ khao khát ánh sáng…”
Con quỷ khao khát ánh sáng chính là một NPC trong Yggdrasil, Mephistopheles. Hắn là một nhân vật nổi tiếng cho thể loại Tsundere (Note: Cái từ này chắc bác nào cũng biết rồi nhỉ). Vẻ ngoài của hắn khá đáng sợ, nhưng hắn lại thân thiện là tốt bụng một cách đáng kinh ngạc, và hắn ta thường giao những nhiệm vụ từ tầm thường đến cao cấp, điều đó khiến hắn nổi tiếng giống như Dark Young.
“Điều đó thật sự tồn tại sao…”
Ainz nhún vai khi mà Gondo bị sốc.
“Ta hiểu sự thận trọng của ông. Tuy nhiên, ta chỉ yêu cầu ông nhớ điều này. Ta không có ý định làm hại ông. Hãy để ông ta đi, Aura.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Từ nửa đường, người nắm tay đã đổi từ Gondo thành Aura, đương nhiên, mục đích cũng là khác nhau.
Gondo vấp lùi lại khá xa khi Aura buông ông ra, nhưng ông không có ý định chạy trốn.
Một cử động rất hợp lí, Ainz trầm ngâm. Một sai lầm có thể khiến cho Gondo lựa chọn chạy trốn. Điều đó sẽ không tốt cho ông ta. Tuy nhiên, Gondo hiện tại đã trở thành một đối tượng dễ nói chuyện.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu lại chứ? Ta hiểu sự thận trọng của ông, nhưng ta- chúng tôi không có ý làm hại ông. Thay vào đó chúng tôi muốn làm bạn với ông.”
Gondo không trả lời. Đúng như dự đoán, ông ta vẫn nhìn trộm Ainz với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Đặc biệt, đất nước của chúng tôi muốn kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Người lùn. Do đó, chúng tôi không muốn làm hại bất kì Người lùn nào.”
“Và ngài có ý gì khi nói Hiệp ước hữu nghị?”
“…Xin lỗi. Tốt nhất là không đề cập một vấn đề quốc gia cho cá nhân không thể đại diện cho một quốc gia, đúng không?”
“Mm. Đúng vậy, à, không, ý tôi là, đúng như ngài nói-”
“- Đừng lo lắng. Bất kẻ dùng từ thế nào cũng được. Nói chuyện mà cứ lắp ba lắp bắp cũng phiền phức lắm.”
Ainz trả lời một cách thoải mái làm Gondo lộ ra nụ cười khổ lần đầu tiên từ lúc họ gặp nhau.
“Cảm ơn ngài rất nhiều- thưa bệ hạ. Và nếu lời của cô nhóc này- cô gái trẻ này là đúng, thì mục đích của Ngài khi tới thành phố người lùn cũng là nó sao?”
“Đúng vậy. Nhưng Gondo này, tại sao chúng ta không trước hết rời khỏi đường hầm nãy đi đã? Nói chuyện với Lizardman đi cùng chúng tôi cũng là một ý tưởng tốt mà. Ông đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Ngoài ra ta muốn thảo luận với ông về Quagoa.”
“Hừm…”
Gondo nheo mắt nhìn Aura.
Aura mỉm cưởi như muốn nói, “Ai, tôi ư?”
“Được thôi. Có vẻ như cô nhóc này rất tin tưởng ngài. Và rõ ràng là ngài không giống một undead bình thường.”
Gondo đi phía trước, Aura và Ainz đi theo sau ông qua đường hầm.
“Đúng rồi, ta có thể hỏi ông một câu không?”
“Chuyện gì vậy?” Gondo quay lại nhìn Ainz và trả lời.
“Tôi muốn biết thêm về đặc điểm của chữ Rune và các nghề thủ công liên quan đến chúng.”
Gondo nhăn mặt.
“Ngài muốn biết gì về Rune? Ngài muốn hỏi gì?”
Giọng nói Gondo tràn ngập sự không vui.
Cho đến gần đây, Ainz có thể cảm nhận được sự bối rối và sợ hãi trong lời nói của ông ta, nhưng không hề có sự tức giận. Nói cách khác, sự tức giận của ông ta bắt đầu từ câu hỏi đơn giản kia. Ông ta có kỉ niệm buồn với Rune, hoặc đó là một bí mật bất truyền của Người lùn.
Ainz do dự. Mình có nên tiếp tục hỏi không nhỉ?
Gondo là người lùn đầu tiên anh gặp. Làm ông ta khó chịu là một hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, nếu anh tìm ra nguyên nhân của sự giận dữ, nó cớ thể cung cấp thêm lợi thế khi đàm phán với Người lùn.
Tất nhiên, sự giận dữ không phải bắt nguồn từ lí do cá nhân.
Ainz lạnh lùng xem xét có nên loại bỏ Gondo không sau khi ông ta chia sẻ những kiến thức của mình về Rune. Sự thật là hầu hết trong số đó được bắt chước từ Tabula Smaragdina.
Sự thật là anh biết không nhiều. Anh biết chúng có bao nhiêu chữ khác nhau, và là một hình thức văn bản, nhưng chỉ như vậy thôi.
Anh gần như không nhớ gì về ý nghĩa riêng của từng chữ, vì vậy mà anh đã phải mò mẫm từ các mô tả.
Ngược lại, có một sự thay đổi đáng kể ở Gondo.
Ông không ngâm nga bài hát của mình nữa, và quay đầu lại.
Khuôn mặt ông tràn ngập những sắc thái cảm xúc khác nhau. Trong lòng ông tràn ngập sự phấn khích.
“Ngài… ngài là ai… không… Vua pháp thuật… trẻ mãi không già, tồn tại bất tử… những kiến thức đã mất…”
Anh có thể nghe thấy Gondo đang lẩm bẩm với chính mình. Những câu nói vô nghĩa. Giống như là một phản ứng vô thức.
Ainz đưa tay cản Aura đang chuẩn bị hành động nếu Gondo không trả lời. Tốt hơn hết là để ông ta suy nghĩ một chút cho thông suốt đi.
Sau khi Gondo tỉnh trí lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Ainz. Ông vẫn còn cảnh giác với Ainz, nhưng nó đang dần được thay thế bởi những cảm xúc khác.
“Tôi biết một vài thứ về Rune. Có 50 rune cấp thấp, 25 rune cấp trung, 10 rune cao cấp, và 5 rune tối thượng, tổng cộng có 90 rune. Tuy nhiên, phần lớn trong số chúng đã thất truyền, và chỉ còn một số ít còn sót lại. Chính xác thì có bao nhiêu bí mật và số lượng rune cấp thần thoại chỉ là những truyền thuyết mà thôi.”
“Đúng vậy à… có thể có chút khác biệt, nhưng rune mà ta biết trông như thế này. Ông có nhận ra chúng không?”
Ainz nhớ lại một rune và vẽ nó ra mặt đất.
“Hô! Đây là một rune trung cấp, Lagu.”
(Note: một Anglo- Saxon rune, có nghĩa là “hồ”. Anglo- Saxon là một đế chế cổ đại nền móng hình thành Vương quốc Anh ngày nay.)
Mặc dù Ainz không biết tại sao lại có nhiều rune như vậy, nhưng nó chắc chắn đủ nhiều để có cái mà Gondo biết.
“Tôi hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy nói về các rune.”
Điều Ainz thực sự muốn biết là người dạy những kiến thức này có liên quan đến người chơi không. Tuy nhiên, câu hỏi này phải hỏi một nhà sử học mới đúng. Tạm thời anh sẽ xây dựng kiến thức nền tảng bằng những thông tin khác nhau.
“Khoảng 100 năm trước, những người lùn đã bán vũ khí ma thuật có chạm khắc rune cho một quốc gia nhân loại nằm ở phía đông dãy núi này- Đế quốc. Tuy nhiên, dòng chảy vũ khí này đã ngừng lại sau đó. Lí do là gì vậy?”
Điều anh thực sự muốn biết là liệu người chơi đó đã qua đời cách đây 100 năm hay chưa, nhưng nếu tỏ ra quá háo hức sẽ làm anh bại lộ. Ainz đã suy nghĩ vấn đề này mất một lúc, và đây có vẻ là một câu hỏi tốt vì nó không rò rỉ bất kì thông tin nào về bản thân anh cả.
Mặt Gondo sầm xuống. Ông hơi ngừng lại, rồi tiếp tục bước đi.
“Đó là một câu chuyện dài. Vừa đi vừa nói thôi.”
“UMU…”
Trong lúc nhất thời, bên trong đường hầm chỉ có tiếng bước chân của cả ba người.
Ông ta im lặng có thể là làm dịu lại nội tâm buồn phiền của mình.
“Đầu tiên, bạn bè đều biết tôi là một người phát triển Rune.”
Ông ta tự xưng mình như thế à.
Gondo tiếp tục nói mà không đợi Ainz trả lời.
“Những vật phẩm ma thuật của người lùn luôn luôn đi kèm với rune. Nhưng 200 năm trước, chúng tôi bị những Chúa Quỷ tấn công, và những người cuối cùng thuộc hoàng tộc đã rời khỏi Vương quốc để chống lại chúng. Công nghệ từ bên ngoài xâm nhập vào và kết quả là rune bị coi là lỗi thời.”
Gondo lấy một thanh kiếm từ chiếc túi của mình và đưa cho Ainz. Có một từ rune được khắc bên trên thân kiếm.
“Đây là Cuern, một rune cấp thấp có nghĩa là ‘sắc bén’. Khi khắc cẩn thận, nó tạo ra một thanh kiếm ma thuật. Tác dụng của nó là tăng độ sắc bén cho vũ khí và giúp chúng dễ dàng tạo ra những vết thương sâu lên đối phương.”
“Đây là một hiệu ứng cơ bản về vũ khí ma thuật sao? Thời gian cần để khắc một rune phụ thuộc vào lượng sát thương rune thêm vào. Tuy nhiên, ta nghe nói rằng cần rất ít thời gian để tạo ra một vũ khí ma thuật cấp thấp đúng không?”
“Đó chính là lí do nghề thủ công liên quan đến rune bị bỏ lại. Nó tốn thời gian gấp ba lần so với các phương pháp khác. Từ quan điểm sản xuất hàng loạt, nó còn không bằng cả bùa chú của nhân loại nữa.”
Gondo thở dài.
“Nhờ công nghệ vượt trội từ bên ngoài, số lượng nghệ nhân rune, những người có thể khắc rune dần ít đi. Bởi vì người ta cảm thấy rằng đó là cách tốt hơn để trở thành một Ma thuật sư, những người có thể phù phép.”
Đó có thể là lí do dòng chảy vũ khí vào Đế quốc đã ngừng lại. Ainz đã hiểu rõ. Nói cách khác, công nghệ truyền thống và cổ xưa đã chết.
Gondo nheo mắt.
“Tuy nhiên, thật ngu ngốc khi từ bỏ toàn bộ kĩ thuật của Người lùn! Rune cũng có điểm mạnh của nó. Đó là không cần phải chi tiêu tiền bạc vào nó.”
Giọng Gondo vang vọng trong đường hầm. Sau khi nhận ra sự nguy hiểm khi làm việc tại một nơi như thế này, ông hít một hơi thật sâu. Điều đó, lúc này, cho phép ông nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.
“Ngài biết không? Những phương pháp phù phép điển hình tốn rất nhiều chi phí vật liệu và thuốc thử.”
Chính xác. Ainz thường nghe nói một nửa giá trị thị trường của các vật phẩm ma thuật đến từ thành phần tạo ra chúng.
Khi mà chi phí sản xuất những vật phẩm ma thuật cao bất thường, người ta có thể bỏ qua sự tăng giá từ những nhà cung cấp cho tới bán lẻ. Đó là bởi vì guild Ma pháp sư không thu phí thủ tục- có lẽ họ cảm thấy rằng phí này đã nằm trong lệ phí hàng năm của họ- vì vậy mà Ma thuật sư có thể trực tiếp bán ra mà không phải chịu thêm chi phí, hoặc có thể đàm phán trực tiếp với khách hàng của họ.
Vì thế, khi mua một vật phẩm ma thuật thông qua một cửa hàng bán lẻ, giá cả sẽ tăng lên.
“Tuy nhiên, ngược lại, vật phẩm ma thuật rune gần như không mất chi phí nguyên liệu.”
“Thật ngạc nhiên!”
Ainz đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Anh đã rất đau đầu về vấn đề chi phí này nhiều lần, kể cả khi là Momon hay người cai trị của Nazarick. Vì vậy, ý tưởng về một thứ gì đó ‘gần như là miễn phí’ làm Ainz rất thích.
Đó là lí do anh không thể hiểu được. Thật vậy, Ainz sẽ không bao giờ để một kĩ thuật như vậy biến mất.
“…Còn khuyết điểm thì sao?”
“À, có đấy. Chủ yếu là quá khó để chế tạo. Một mặt là thời gian để tạo một vật phẩm chất lượng cao là khá dài, nhưng đồng thời số người phù hợp để trở thành một nghệ nhân rune quá ít. Theo như người dân Đế quốc nói, thì nó còn ít hơn số người có thể trở thành Ma thuật sư.”
“Hm. Ta có một câu hỏi. Ông đã từng nói rune đã lỗi thời từ 200 năm trước, tại sao hiện tại vẫn có người dùng danh hiệu ‘người phát triển rune’? Không phải quá muộn rồi sao? Hoặc là rất bình thường với tuổi thọ của Người lùn?”
Gondo không trả lời, vì vậy Ainz hỏi một câu khác.
“Hiện tại thì những kĩ thuật rune nào đang được phát triển vậy?”
Ainz bước nhanh vài bước, gần bắt kịp Gondo.
Khuôn mặt Gondo tập trung về phía trước, trên mặt ông ta không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Ông chỉ đơn giản trả lời Ainz bằng một câu hỏi khác.
“Tại sao anh lại muốn biết về kĩ thuật rune?”
Dùng vấn đề trả lời vấn đề, cũng có nghĩa là ông ta không muốn đưa ra câu trả lời chính xác. Nếu anh có thể đưa ra đáp an Gondo mong muốn, anh có thể phát hiện ra điều ông ta muốn ẩn dấu là gì. Dù sao thì, vừa rồi ông ta đã dùng từ ‘anh’ thay cho từ ‘ngài’. Nghĩa là nó chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Chỉ là mối quan hệ hiện tại của hai bên chưa tốt đến mức thành thật với nhau. Và quan trọng hơn-
Tại sao ông ta lại để lộ thông tin này?Là bẫy sao? Hay họ cũng không biết tầm quan trọng của thông tin mình nắm giữ?… Nếu đó thật sự là một kĩ thuật bí mật, ông ta nên hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, nhỉ?
Tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nên đưa ra lí do đã được chuẩn bị trước.
“Bởi vì rune mà ta biết có chút khác biệt. Vậy thì đối với việc ta tò mò và quan tâm tới lịch sử và sự phát triển của kĩ thuật rune cũng là bình thường đúng không? Nếu vậy, ta hi vọng ông có thể trả lời câu hỏi của ta.”
Gondo nhìn sang chỗ khác và rơi vào suy ngẫm. Trong nhất thời, họ im lặng và vẫn di chuyển dọc theo đường hầm.
Khi Ainz bắt đầu cảm nhận được sự hồi hộp, Gondo cuối cùng cũng trả lời.
“Hiện tại tôi đang thử nghiệm việc giảm thời gian cần thiết để thực hiện việc phù phép bằng rune, cũng như cách để nâng cao năng suất chế tạo. Tuy nhiên, đó không phải mục đích cuối cùng. Mục tiêu cuối cùng của tôi là phát triển các kĩ thuật mà rune là một phần không thể thiếu trong đó. Nói cách khác, tôi muốn kĩ thuật rune đặc biệt và có thể đứng trước thử thách của thời gian.”
Nói cách khác, ông ta muốn tăng giá trị cho rune. Đám ông trùm của các công ty sẽ hiểu được động cơ đó. Khi phát triển một sản phẩm, nó sẽ bị nhấn mạnh nhiều lần đến nỗi giống hệt trường hợp điện máy xanh, nghe ám cmn ảnh luôn.
“Hoho. Một nghiên cứu thật tuyệt vời, phải không? Tiến triển của nó tới đâu rồi?”
Anh không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng Ainz hỏi câu này vì anh hơi chút nhầm lẫn ở một điểm. Cụ thể là bất cứ ai đã phát triển một công nghệ mới như thế này nên được đối xử như VIP ở Vương quốc người lùn.
Mình không biết tại sao ông ta lại một mình thu thập mẫu ở nơi nguy hiểm như thế này? Người như ông ta đáng lẽ phải có người bảo vệ mới đúng chứ nhỉ?
Câu hỏi của Ainz lập tức nhận được câu trả lời.
“Hoàn toàn không có. Chưa hề có tiến triển gì cả.” Gondo lẩm bẩm bằng một giọng chán nản. “Những người sử dụng kĩ thuật rune để chế tạo vật phẩm ma thuật được gọi là nghệ nhân rune, mà tôi thì chưa đạt đến tầm cao đó. Thậm chí còn chưa đạt được mức học việc nữa là.”
CLGT? Ainz mấp máy môi ngạc nhiên. Tình huống này chính là một người thậm chí còn chưa thể áp dụng kĩ thuật rune lại đi thúc đẩy kĩ thuật rune phát triển? Đây là một tình huống hoàn toàn vô lí.
Ông ta thật sự có thể tạo ra bước đột phá mới à, hay đây cũng là một chuyện bình thường đối với họ?
Không, điều này chắc chắn không bình thường. Nếu là bình thường, Gondo sẽ không có cái vẻ mặt chán nản kia. Nói cách khác, chính ông ta cũng cảm thấy bản thân mình đang đi dò dẫm trong bóng tối.
Thành thật mà nói thì Ainz đang trong một tình huống khá khó khăn. Anh không biết liệu Gondo có phát huy tác dụng hay không.
“Tôi không có tài. Tôi có thể khắc rune nhưng phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành… mặc dù họ nói tất cả những nghệ nhân rune đều phải trải qua giai đoạn này trước khi họ tiến lên. Nhưng những nghệ nhân rune đều tiến về phía trước chứ không dậm chân tại chỗ như tôi.”
Gondo ủ rũ gục đầu xuống.
“Tôi không giỏi như những nghệ nhân rune. Tôi chỉ là một hậu duệ vô dụng của người cha vĩ đại mà thôi”
Hiểu rồi. Ainz trầm ngâm. Vấn đề của ông ta là không có tài năng.
Sau khi kết hợp toàn bộ kiến thức ở thế giới này và Yggdrasil, anh chắc chắn nó là trường hợp đó.
Để đạt được cấp nghệ nhân rune thì cần một nghề nghiệp nào đó đạt cấp 10. Ông ta đã đạt được cấp 10 ở nghề nghiệp kia, và đạt được cấp 1 nghệ nhân rune. Tuy nhiên, nếu giới hạn cấp độ tổng thể của ông ta là 11, vậy thì ông ta không thể đạt được cấp tiếp theo của nghệ nhân rune. Và nếu ông ta chỉ ở cấp 1 nghệ nhân rune, thì ông ta chỉ học được các kĩ thuật cơ bản nhất.
Ainz chẳng thể làm gì để giúp Gondo, nên anh không nói gì khác.
Có những lúc an ủi một người nào đó có thể giúp đỡ người đó, và có lúc điều duy nhất họ có thể làm là từ bỏ.
Nếu Ainz ở trong hoàn cảnh của Gondo, anh sẽ không muốn được một người mới gặp lần đầu an ủi.
“…Vậy sao? Nói về vấn đề này, mọi người lùn đều có mục tiêu thúc đẩy kĩ thuật rune và tạo ra kĩ thuật mới sao?”
“Không, tôi là người duy nhất làm điều đó”, Gondo trả lời với một nụ cười vô cùng cô đơn. “Tất cả nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc của họ. Không một ai muốn phá vỡ những kĩ thuật cổ xưa, và khai phá các kĩ thuật mới. Họ đều cảm thấy từ bỏ nó cũng không sao cả.”
“Ta hiểu… Tiếp theo, ta muốn biết một chuyện. Ông sẽ làm gì sau khi phát triển kĩ thuật rune mới.”
“Tôi sẽ làm gì sao? Tôi chỉ muốn dùng kĩ thuật rune để cường hóa vật phẩm và tăng số lượng nghệ nhân rune. Rune là một công nghệ tuyệt vời. Thật lãng phí nếu cứ để chúng biến mất như vậy.”
“Có ai giúp đỡ ông không?”
“Không. Như tôi đã nói, gần như toàn bộ nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc, và dành cả ngày để uống bia và nguyền rủa về việc nó biến mất ở thế hệ của họ. Tôi đã từng cố gắng để nói chuyện với họ, nhưng tất cả đều từ chối tôi.”
“…Hm. Chà, người yếu ớt sẽ chết. Một kĩ thuật vô dụng thì biến mất là điều tất nhiên.”
Gondo đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ainz, nhưng ngay sau đó, nhưng trong nháy mắt lại mất đi sức mạnh.
Trong khi nhìn Gondo cúi đầu và bước tiếp, Ainz dự tính giá trị của rune.
Thẳng thắn mà nói, anh không quan tâm đến chúng ngoại trừ việc chúng có dính dáng đến người chơi.
Tuy nhiên, đầu tư cho một kĩ thuật bị bỏ rơi với một khoản chi phí thấp cũng là một ý tưởng không tồi. Ngoài ra, khái niệm về không cần tiêu tốn nhiều chi phí cũng rất hấp dẫn. Ngoài ra, anh cũng muốn thu thập các công nghệ quý hiếm.
Ngoài ra, nếu người chơi khác xuất hiện, anh có thể dùng sự quan tâm về rune của họ làm mồi câu tuyệt vời.
“…Ta có một vài câu hỏi. Ông căn cứ vào cái gì để tuyên bố kĩ thuật mới có thể được tạo ra? Xem xét câu chuyện từ nãy tới giờ, ta cảm thấy tất cả mới chỉ nằm ở trên lý thuyết mà thôi.”
“Không đúng! Nếu như nói tôi không đủ tài năng để trở thành một nghệ nhân rune thực thụ thì đúng. Nhưng cha tôi, và cha của cha tôi- ông nội của tôi- là những nghệ nhân rune hàng đầu của đất nước này, và họ đã phục vụ Hoàng tộc cuối cùng- Vua các nghệ nhân rune- như những cánh tay đắc lực. Tôi đã nhìn thấy điều đó bằng chính đôi mắt mình. Tôi đã đọc tài liệu mà ông và cha tôi đã để lại. Tôi chắc chắn là nó có thể! Cha tôi đã khẳng định lí thuyết của tôi khi ông nằm trên giường bệnh. Ông nói với tôi rằng nó rất khó khăn nhưng không phải là không thể.”
Những câu nói đầy tâm huyết, và nước mắt đọng lại bên khóe mắt ông.
Những cảm xúc ông cất giữ bấy lâu nay đã bùng nổ.
Tuy rằng cùng cảm xúc mãnh liệt kia xung đột, nhưng Ainz vẫn không động đậy. Mặc dù bên ngoài nói, hi vọng rằng nghiên cứu của ông lùn sẽ đơm hoa kết trái, nhưng thực tế thì Ainz chỉ muốn chạm tới những kĩ thuật hiếm đã thất truyền. Nếu Gondo không mang lại kết quả cụ thể, Ainz sẽ bỏ rơi ông ta.
“Sự thật là tôi là một đứa con trai vô dụng! Tuy nhiên, tôi không muốn để những kĩ thuật tổ tiên truyền lại biến mất! Tôi sẽ không để cho cái tên vinh quang của cha tôi tan biến trong những cuốn sách lịch sử, cho dù tôi có phải làm gì đi chăng nữa!”
Và những lời đó lay động tâm hồn Ainz.
Anh cũng mong muốn gìn giữ những gì bạn bè anh để lại trong Ainz Ooal Gown. Anh muốn chúng trường tòn cùng thời gian.
Trong khoảnh khắc đó, Ainz có thể hiểu được cảm xúc sâu thẳm trong Gondo.
Thiện cảm với Gondo tăng lên.
Đồng thời anh cũng hiểu vì sao ông ta cứ thao thao bất tuyệt về kĩ thuật rune.
Đối với ông, kĩ thuật rune đã chết, hoặc có lẽ là gần chết. Vì vậy, ông ấy không có lí do gì để che giấu nó. Ông muốn lưu truyền những gì mình biết đến hết mức có thể, vì vậy nó có thể tồn tại dưới dạng này hay dạng khác. Tất nhiên, anh không biết là ông ấy có nghĩ xa được đến vậy hay không.
“…Vô cùng xin lỗi. Lời ta sắp nói có thể sẽ chọc giận ông, nhưng cho phép ta nói. Từ quan điểm của ta, ông là chính ông, không phải là cha ông, cũng không phải là ông nội của ông. Ta không sai chứ?”
Một cảm xúc lẫn lộn không thể giải thích nổi xuất hiện trên khuôn mặt Gondo. Thật khó để nói là ông ta đang giận giữ, tổn thương hay là xúc động. Nhưng tất cả đều chìm và sự thất vọng.
“—Bệ hạ, tôi rất cảm ơn ngài. Nhưng tôi đã quyết định lí do tôi cố sống trên đời này.”
“Vì vậy, cho phép ta —không, Vương quốc Sorcerous cung cấp tài chính cho nỗ lực của ông. Cho phép ta trở thành người bảo trợ ông, và giúp ông trong sự phát triển các kĩ thuật rune.”
Đôi mắt Gondo trợn to, và ông hốt hoảng kêu lên.
“”Ngài, nghiêm túc chứ? Thật, thật vô cùng may mắn… thật không thể tin được!”
Ẩn sau sự hấp dẫn đó là những cái bẫy. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Ainz hiểu được cảm xúc lúc này của Gondo.
“Chà, điều duy nhất ta có thể nói là hi vọng ông có thể tin ta. Tuy nhiên, một người không phải nghệ nhân rune như ông có lẽ không thể phát triển những kĩ thuật mà ông đang nói tới, đúng không?”
Môi Gondo mím lại, và ông im lặng.
“Vì vậy ta muốn chiêu mộ tất cả nghệ nhân rune tại Vương quốc người lùn tới đất nước của ta, để thực hiện việc phát triển kĩ thuật rune theo sự chỉ đạo của ông.”
“Điều, điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó chính là những gì ông nghĩ. Ta sẽ tập hợp tất cả nghệ nhân rune, so sánh kiến thức giữa họ và lấy đó làm nguyên mẫu cho kĩ thuật mới. Vì lí do đó… ta muốn ông giúp ta chiêu mộ họ. Điều đó là không thể sao?”
Gondo cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
“Không, nó có thể thực hiện được. Hầu như tất cả các nghệ nhân rune đều đã từ bỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người hi vọng nó được tỏa sáng.”
“Và sau đó ông sẽ dao động trái tim của họ… Vậy thì Gondo? Thế nào? Ông sẽ giúp ta chứ? Ông sẽ bán linh hồn cho ta chứ? Ông sẽ đi với ta xa đến mức nào đây?”
“Gì cơ?”
“Rất khó khăn để hồi sinh một kĩ thuật gần như đã biến mất nếu như ông không thể tập trung toàn bộ nghệ nhân rune vào một mục tiêu duy nhất. Đấy là lí do tại sao ông không thể lơi lỏng việc chiêu mộ nhân tài. Ta muốn mang toàn bộ nghệ nhân rune về quốc gia của ta. Vì vậy, rất có thể ta sẽ phải sử dụng một vài phương pháp… không tốt lắm. Điều này có thể dẫn đến việc kẻ cộng tác với ta sẽ mang cái danh kẻ phản bội đất nước.”
“Điều, này là sao? Câu trả lời rất đơn giản. Nếu ngài muốn linh hồn của tôi, hãy lấy nó, lấy tất cả. Đó là một cái giá rất rẻ để kĩ thuật rune tồn tại mãi mãi.”
Gondo vươn bàn tay của mình ra.
Ainz nắm lấy nó.
“Ta là một undead. Ông chấp nhận được chứ?”
Gondo cười lớn.
“Miễn là ngài có thể thực hiện được giấc mơ của tôi, tôi không qua tâm ngài là undead hay Chúa Rồng băng đáng sợ kia.”
“Vậy thì, điều đầu tiên, ông sẽ dẫn chúng ta tới Vương quốc người lùn chứ? Ta dự định kí một hiệp ước hữu nghị với vua Người lùn để chiêu mộ những nghệ nhân rune cho đất nước của ta. Sau cùng thì rất khó để tuyển người nếu hai quốc gia không có mối quan hệ nào đó. Ngoài ra, ta tin rằng Vương quốc Người lùn kiểm soát rất chặt việc xuất khẩu công nghệ, đúng không?”
“Sẽ ổn thôi. Hiện tại hầu như không còn bất kì nhu cầu nào về kĩ thuật rune cả. À, mặt khác, Vương quốc người lùn hiện cũng không còn vua nữa. Đất nước này được cai trị bởi một hội đồng nhiếp chính, mà đứng đầu là vài người lãnh đạo.”
“Umu. Ta muốn nghe về điều đó. Ông có thể nói trong lúc di chuyển được không? Ta muốn một cái nhìn đơn giản về chuyện đó.”
Khi Gondo trả lời anh, lối ra đường hầm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi xuất hiện, ba người đều được Shalltear chào đón, ở giữa những người khác. Đương nhiên, Zenberu cũng ở đó.
Mặc dù Gondo đã chuẩn bị tình thần cho một lượng lớn undead, nhưng ông vẫn không kìm được tạo thế phòng thủ trước những con ma thú này. Thực tế là ‘Không có Dark elf’ đã đấm ông một cái, và lời lầm bầm đó cũng lọt vào tai Ainz.
Shalltear bình tĩnh bước về phía trước và cúi đầu.
“Ainz-sama. Xin lỗi vì đã làm phiền Người khi Người vừa trở lại. Nhưng chúng ta có một vấn đề.”
“…Những Hanzo khác đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vâng! Thực ra, có một kẻ đã bước vào hang động này, thông qua các đường hầm bên trong tòa nhà mà Aura đã hướng dẫn cho Người. Thần vô cùng xin lỗi khi hiện tại mới báo cáo, nhưng thần đã cử vài Hanzo đi điều tra rồi.”
“Không cần phải xin lỗi, Shalltear. Ngươi đã xử lí rất tốt. Chúng ta sẽ chờ Hanzo quay trở lại, phân tích báo cáo của họ, và sẽ quyết định nên làm gì. Tiếp theo—”
Anh ngừng lại, sau đó liếc nhìn ông lùn, người đã từng ở nơi này. Ông ta không hề chú ý đến chuyện vừa nãy. Thay vào đó, ông ta trò chuyện vô cùng vui vẻ với Zenberu. Nghe kĩ hơn, có vẻ như hai người đó đang nói chuyện về người lùn đã cứu Zenberu.
“—Gondo. Xin ông một phút, có vẻ có kẻ nào đó đã xâm nhập vào thành phố này. Có khả năng sẽ phải dùng đến vũ lực. Nếu chuyện đó xảy ra, ta hi vọng ông sẽ đứng ra làm nhân chứng trước quốc gia của ông rằng đó là một hành động không thể tránh được.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Dù vậy, tôi hi vọng ngài sẽ hạn chế thiệt hại xuống mức tối thiểu.”
Ainz gật đầu. Điều đó sẽ giúp tránh được nhiều trở ngại ảnh hưởng tới cuộc đàm phán sau này.
“Shalltear, phạm vi bao phủ của chúng ta là bao nhiêu?”
“Thần đã phân tán những con thú của Aura tới phụ cận… Thế nào, Aura?”
“Không có vấn đề. Cho dù kẻ thù có thể biến thành vô hình, con thú của tôi cũng có thể đánh hơi chúng ra.”
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hay đợi Hanzo trở về.”
Một lúc sau, họ đã trở lại.
Theo họ nói, đối phương dường như là Quagoa. Có khoảng 100 tên. Gondo ở bên cạnh nghe thấy thì giật mình. Số lượng này vượt xa một nhóm trinh sát thông thường, nó có thể là một nhóm chiến đấu, hoặc một bộ tộc di cư.
Trong tình huống này, Ainz chỉ có một thủ đoạn.
“…Shalltear, tóm toàn bộ chúng lại. Ngươi có thể làm được không?”
“Nếu đó là lệnh của Người.”
“Ta ra lệnh cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiểu lí do tại sao ta muốn ngươi bắt giữ chúng chứ?”
“Vì Người muốn hỏi thông tin, cũng là ngăn chặn thông tin rò rỉ ra bên ngoài.”
Ainz gật đầu hài lòng.
“Đúng. Nếu ta chỉ có một tên sống sót, vậy thì chúng ta chỉ có thể hỏi hắn mà thôi. Điều đó sẽ làm tăng khả năng chúng ta bị lộ cũng như khả năng gặp phải thông tin tình báo giả. Ngoài ra, cũng cần phải tính đến tình huống giết gà dọa khỉ nữa.”
Còn một điều nữa Ainz không nói vì Gondo có mặt ở đó – nhưng nếu chỉ tin lời một phía thì rất dễ chịu thiệt. Có thể việc lập giao ước với Quagoa sẽ mang lại lợi ích hơn là người lùn.
“Đi đi Shalltear. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
Phần 3
Shalltear và thuộc hạ của mình tăng tốc độ khi tiến về phía đám Quagoa. Họ nhảy xuống từ mái nhà với tốc độ chóng mặt. Kể từ khi mặc áo giáp, cô không hề lo lắng về mấy miếng độn ngực ở trong quần áo của mình.
Cô liếc nhìn Aura, người đang nhảy theo từ phía sau.
Thực tế là cô đang được một Thủ vệ theo sau- người được cho là đang bảo vệ của chủ nhân- là bằng chứng rằng chủ nhân không tin tưởng cô.
Đó là chuyện đuơng nhiên.
Cô có thể không nhớ đuợc sai lầm của mình, nhưng cô đã nghe chi tiết từ người khác. Mặc dù chủ nhân từ bi đã nói “Shalltear, nguơi không làm gì sai cả”, nhưng có thể đó không phải sự thật. Vì vậy, cô đã đợi một cơ hội để có thể rửa đi nỗi nhục dơ bẩn của thất bại đó, nhưng thật đáng buồn cơ hội đó chưa đến. Aura có thể đã an ủi cô, nhưng đó không phải là những gì mà Shalltear muốn.
Shalltear nhìn về phía truớc, một cái nhìn đầy dũng khí. Cô không cho phép mình đuợc phép mắc một sai lầm nào trong chuyến thám hiểm này. Không lâu sau, họ tới một tòa nhà gần mục tiêu của họ. Shalltear nhìn xuống đám Quagoa từ mái nhà cô đang đứng. Có khá nhiều bóng đen đuợc trông thấy, những thứ đó đã đuợc Hanzo miêu tả.
“Bây giờ thì…mình cần làm gì đây”
Shalltear đang cân nhắc về vấn đề này.
Aura đã nghe những gì cô nói, nhưng Aura chỉ khoanh tay, tiếp tục im lặng. Điều đó đã đuợc dự tính. Trước khi Aura đến đây, chủ nhân đã giao cho cô ấy một mệnh lệnh: “Hãy để ý đến hành động của Shalltear. Nếu cô ấy giống như sắp tàn sát họ thì hãy ngăn cản cô ấy lại bằng bất cứ giá nào,thậm chí là tấn công cô ấy. Ngoài ra nguơi không đuợc can thiệp vào trận chiến của Shalltear.”
Shalltear cũng đã được nói rằng Aura sẽ chỉ quan sát từ phía sau, và cô ấy không được tham chiến. Nói cách khác toàn bộ hành động đến cách vận hành kế hoạch đều là trách nghiệm của Shalltear.
Thứ nhất cô phải thực hiện yêu cầu cảu chủ nhân một cách thật hoàn hảo và chính xác.
Cô nắm chặt tay mình lại.
“Hanzo”
“Tuân lệnh”
Một thuộc hạ nghề Ninja xuất hiện truớc mắt cô.
“Ta muốn chắc chắn rằng không ai trong số chúng thoát ra. Nguơi có thể xác minh rằng không có ai khác trong đường hầm đuợc không? “
“Chắc chắn. Thuộc hạ đang chờ đợi lệnh của ngài. “
Tay sai của chủ nhân của cô hành động như dự đoán. Kẻ thù của họ sẽ không có nơi nào để trốn thoát. Điều tiếp theo cô phải lo lắng về việc là nếu kẻ thù được trải rộng khắp thành phố. Tất nhiên, cô có thể mất một thời gian để săn lùng và giết tất cả chúng, nhưng cô muốn tránh lãng phí thời gian. Trong khi chủ nhân không đưa ra cho cô một thời gian giới hạn, việc lãng phí quá nhiều thời gian là bằng chứng của sự vô dụng.
“Ổn thỏa. Còn cái này thì sao…”
Shalltear thay đổi các chi tiết của kế hoạch khi cô đã nghĩ ra trên đường tới đây.
Cô sẽ bao vây kẻ thù, và sau đó vô hiệu hóa tất cả chúng trong một chỗ.
Nói cách khác cô sẽ sử dụng của Hanzo để cắt đứt đuờng rút lui của chúng sau đó tập trung chúng lại vào một chỗ và kết thúc chúng bằng một đòn.
Thực sự kế hoạch này có một chút nguy hiểm do cô không biết khả năng của đối phuơng.
Tuy nhiên nếu kẻ thù có đủ sức mạnh để giết Shalltear và Hanzo, rất có thể đất nuớc Người lùn không thể tồn tại đuợc lâu.
Với điều kiện là Người lùn Gondo là không quá yếu.
Sau khi ra lệnh cho Hanzo, Shalltear thầm đếm ba phút. Cô phải làm như vậy bởi vì cô không có phương thức liên lạc với Hanzo.
May mắn thay, đám Quagoa dường như chỉ xếp những toa xe của chúng xung quanh tòa nhà, không có ý định tản ra.
“Bắt đầu đi. Hãy làm theo như yêu cầu; giữ cho chúng không thể trốn thoát ra những khu vực xung quanh.”
Sau khi ra lệnh cho các undead khi cô đã mang theo, Shalltear chạy dọc theo mái nhà, và sau đó nhảy xuống trước mặt đám Quagoa. Đồng thời Undead hạ cánh xuống xung quanh họ.
Họ đã nắm quyền kiểm soát tất cả các tuyến phố lớn xung quanh tòa nhà. Con đường rút lui của Quagoa gần như hoàn toàn bị cắt đứt.
Shalltear cảm nhận sự sai lầm của chúng và cô niệm một phép khá lâu truớc khi chúng kịp hồi phục.
“[Mass Hold Species].” (Trói buộc chủng tộc hàng loạt)
Như cô dự tính, đối phuơng cấp độ không cao. Rất nhiều Quagoa dừng lại không di chuyển như bị đóng băng tại chỗ.
Những Quagoa nằm trong vùng tác dụng của ma thuật đã phục hồi lại từ hỗn loạn, nhưng chúng không dám tấn công Shalltear. Cô đã xuất hiện từ hư không và dùng một phép thuật chúng chưa bao giờ thấy để khóa các đồng bạn của chúng lại. Ngay cả việc lựa chọn giữa việc chiến đấu hay chạy trốn cũng rất khó khăn đối với chúng.
Shalltear mỉm cuời một cách nhẹ nhàng.
Có vẻ như cô đã rút ra đuợc kết luận từ việc quan sát họ, lấy kẻ có vẻ ngoài ghê gớm nhất trong đám Quagoa -kẻ bây giờ đuợc biết là chỉ huy của chúng- làm trung tâm sử dụng ma thuật là một việc khá hữu dụng.
“[Mass Hold Species].”
Cô niệm phép thuật lại một lần nữa,và bây giờ các Quagoa chạy trốn bị vô hiệu hóa.
“Thu nhỏ vòng vây.”
Như Shalltear ra lệnh, những undead xung quanh đem vòng vây dầm thu hẹp.
Quagoa trong tòa nhà nghe thấy tiếng hét Shalltear và cảm nhận được sự bất thường của những đồng bạn, nhưng đã quá trễ rồi.
Khi nụ cuời tàn ác xuất hiện trên khuôn mặt của Shalltear, cô liền vỗ má mình, đập tan đi sự ngạo mạn của bản thân. Cô không thể bất cẩn đuợc. Thất bại của cô trong quá khứ là rất có thể bởi vì điều đó.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Shalltear xông vào tòa nhà. Việc phá vỡ cửa sổ để xông vào sẽ cho cô đuợc yếu tố bất ngờ, nhưng sau khi cân nhắc công sức phá cửa sổ, cô quyết định xông vào từ cửa chính, sử dụng chính mình để làm mồi.
Quagoa sử dụng móng vuốt của chúng để cào Shalltear hết lần này đến lần khác.
Ba đứa ở truớc mặt mình, bốn đứa ở phía sau, không tên nào giống chỉ huy cả. Mình nên thử cảm nhận đòn tấn công của chúng để xem sức mạnh của chúng đến đâu.
Shalltear không tránh và chịu đựng đòn công kích của Quagoa.
Đúng như dự đoán, cô không hề bị thuơng.
Shalltear chỉ có thể bị thuơng bởi các vũ khí ma thuật bằng bạc. Một số quái vật cấp cao có khả năng tấn công bình thuờng có kèm theo sát thưong phép, trong khi số khác có đòn tấn công đuợc tính kèm theo thuộc tính bạc. Nhưng chúng là quái vật cấp thấp nên không có những khả năng đó.
Trong khi cô đang trông mong điều này thì đám Quagoa lùi lại.
“Đuợc rồi,thí nghiệm đến đây là kết thúc.Chúng ta sẽ chấm dứt chuyện này thôi nhỉ. [Mass Hold Species].”
Khi phép thuật phát động, tất cả Quagoa đều dừng hết lại.
“Nào giờ thì tiếp tục thôi.”
Shalltear nhìn xung quanh và phát hiện một đám Quagoa ở phòng bên cạnh thông qua một cánh cửa bị vỡ.Đôi mắt cô đang thuởng thức cảm xúc mà cô yêu thích nhất- đó chính là nỗi sợ hãi.
Shalltear tiến dần về phía truớc, đám Quagoa đang dẫm lên nhau để chạy trốn.
Tuy nhiên, chúng quá chậm chạp. Đối với Shalltear chúng di chuyển như những con sên vậy. Cô không kìn nén đuợc sự xúc động và bắt đầu chế nhạo chúng, từu phía sau, cô bắt đầu niệm phép.
Sẽ không có chỗ nào để chạy trốn cả.
Shalltear sẽ không chấp nhận bất cứ sai sót nào.
Bây giờ tất cả các Quagoa trong tòa nhà đã bị bắt, cô bước vào đường hầm và phát hiện ra sáu Quagoa bên dưới chân của những Hanzo.
Cơ thể chúng vẫn còn cử động có vẻ như chúng vẫn đang còn sống.Rồi sau đó Shalltear hỏi Hanzo:
“Những con Quagoa này đang định chạy trốn đúng không?”
“Vâng, không một ai có thể qua đuợc chỗ này.”
Từ lúc cô không để ai chạy trốn, ai cũng có thể nói rằng nhiệm vụ của cô đã đuợc hoàn thành một cách hoàn hảo.
“Để đề phòng, hãy chắc chắn rằng không có ai khác rình rập trong tòa nhà. Sau đó, hãy cử lũ undead mang bọn Quagoa ra. Nguơi có thể bảo lũ undead trói chúng lại bằng dây thừng đuợc chứ? Ta sẽ đợi ở đây trong lúc nguơi lục soát bên trong và giám sát nếu có những kẻ khác muốn giải thoát cho chúng.”
Sau khi nhận lệnh của Shalltear, Hanzo đưa lũ Quagoa trở lại tòa nhà. Hai phút sau, chúng trở về với Shalltear.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, Shalltear trở lại toà nhà nơi mà cô nhìn thấy rất nhiều xuơng của lũ Quagoa và hình dáng của Ainz, Aura, những Hanzo, ông lùn và Zenberu.
“Làm tốt lắm Shalltear. Có vẻ như nguơi đã hoàn thành tốt công việc của mình và không để ai chạy thoát.”
“Rất cảm ơn ngài Ainz-sama.”
“Và bây giờ, Shalltear, ta sẽ giao cho ngươi một mệnh lệnh khác. Hãy tra khảo những kẻ này, nhưng tốt nhất là nguơi không đuợc làm hại chúng.”
“Vâng.”
Để bắt đầu, cô đã ra lệnh các undead kéo ra một trong những Quagoa đã bị bắt bằng ma thuật – nói cách khác, một trong những kẻ bị bắt đầu tiên.
“Hiii. Cứu tôi với”
“Hehe, nếu nguơi thành thật ta sẽ không giết nguơi. Đầu tiên, kẻ nào là thủ lĩnh của các nguơi?”
“Hắn là kẻ có những vệt màu xanh trên bộ lông của mình.”
“Nguơi, đồ khốn. Nguơi đã bán đứng ta.”
Kẻ lớn tiếng hét lại có một vệt xanh trên nguời của mình.
“Đuợc rồi, đuợc rồi. Các nguơi có thể mang hắn tới đây đuợc không? Đưa tên này quay trở lại.”
Chúng mang kẻ lãnh đạo đám Quagoa đến truớc mặt của Shalltear.
“Hừm! Ngươi chắc hẳn là một trong những nguời bạn của lũ nguời lùn! Ta sẽ không bao giờ khai. Ta đặt cuợc danh dự của loài ta vào việc đó.”
“Thật sao. Đuợc rồi, vậy thì. [Charm Species]. Xong,nguơi có thể khai ra đuợc rồi chứ.”
“Ahh, tất nhiên rồi ngài muốn biết về việc gì.”
Đám Quagoa không thể không bất ngờ truớc việc đó.
Ma thuật cám dỗ có thể biến người sử dụng trở thành những nguời bạn đang tin cậy hay là đồng đội của mục tiêu. Tuy nhiên, bạn bè sẽ không ra việc làm bạn mình bị thuơng hay làm mình bị thuơng nên các mục tiêu sẽ không chấp hành mệnh lệnh mà sẽ cho kết quả như vậy. Ngoài ra, ‘bạn bè’ cũng có hạn chế của nó ; có những bí mật mà người ta sẽ không bao giờ tiết lộ thậm chí là cho những người bạn thân nhất của họ, do đó ma thuật này sẽ không moi ra được những thông tin đó. Nếu là như vậy, phép thuật điều khiển tâm trí mạnh mẽ hơn sẽ rất cần thiết. Tuy nhiên, duờng như điều này không cần thiết trong lúc này, thực tế rằng là Shalltear đang cảm ơn cho sự may mắn của cô.
“Thứ nhất, nguơi có thực sự là nguời lãnh đạo đám này không?”
“Ahhh, tôi được bổ nhiệm làm lãnh đạo của nhóm này. Này, giữ yên lặng nào, cô là một nguời bạn của tôi nên sẽ ổn nếu tôi nói với cô. À,cô có thể giữ bí mật đuợc chứ?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta là bạn bè mà. Phải không?”
“À, đúng vậy. Tôi sẽ tin cô, còn những kẻ kia, đặc biệt là hắn. Hắn có phải là một undead không?”
Đám Quagoa bắt đầu nhìn vào chủ nhân của Shalltear. Nó làm cho cô cảm thấy khó chịu nhưng cô phải chịu đựng để lấy thông tin từ hắn.
“Đúng vậy.Chúng ta là bạn và nguơi sẽ tin ta đúng không.”
“Hắn là thuộc hạ của cô à?”
Tao sẽ giết mày, Shalltear suýt nói ra từ đó. Tuy nhiên cô đã rút lại bởi vì chủ nhân của đã nói truớc khi cô lên tiếng.
“Đúng vậy. Cô ấy là chủ nhân của tôi.”
“Ho, đúng là bạn của ta. Cô thật tuyệt.”
“Cảm ơn.”
Shalltear đang cảm thấy khó hiểu về cảm xúc lúc này mà cô không thể diễn tả đuợc thành lời nói. Mặc dù cô muốn lăn trên sàn nhà vào lúc này nhưng cô không thể phá hoại sự giúp đỡ mà chủ nhân ban cho. Chỉ huy của lũ Quagoa đang trầm tư suy nghĩ và bọn Quagoa từ phí sau hắn xì xào “Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đang diễn ra?” “Có phải chúng ta là những người duy nhất không biết rằng cô ta là một người bạn của hắn không?” và chúng tiếp tục bàn tán. Tuy nhiên, chỉ huy lũ Quagoa lờ bọn chúng đi và khuôn mặt hắn bắt đầu cong lên như là một nụ cuời.
“Tôi hiểu rồi. Vì cô nói như vậy, tôi sẽ tin cô. Sau tất cả, tình bạn của chúng ta được gắn kết chắc chắn lại bởi tình bằng hữu phải không?”
Shalltear khịt mũi.
“Vậy thì, nguơi có thể nói to đủ để người phía sau ta có thể nghe thấy không? Các nguơi là ai? Và làm gì ở thành phố này?”
Nếu là bình thường, chúng có thể sẽ nghi ngờ rằng một người bạn mà lại không biết điều này. Tuy nhiên, đây là sự vĩ đại của ma thuật. Tên chỉ huy Quagoa trả lời mà không có chút bất kỳ nghi ngờ nào.
“Chúng tôi là một tiểu đội đuợc tách ra từ một đội quân xâm luợc. Chúng tôi đến đây để giết những người lùn mà có thể đã bỏ chạy tới thành phố này.”
“Cái gì cơ!?” ông lùn hét lên sửng sốt. “Điều đó nghĩa là sao?”
“Câm mồm và giữ yên lặng đi bọn nguời lùn. Một chủng tộc bẩn thỉu như các nguời nên phải bị tàn sát hết.”
“Được rồi, được rồi, như thế là quá đủ rồi. Nguơi đang nói điều gì đó về một lực lượng xâm lược?”
“Ahh, xin lỗi, tôi có hơi phấn khích quá. Có một thành phố của bọn nguời lùn ở phía bắc. Lực luợng xâm luợc có mục đích là phá hủy thành phố đó. Vấn đề là cầu treo qua Great Rift được bảo vệ bởi một pháo đài, vì vậy các cuộc tấn công của chúng tôi đã luôn bị đánh bại. Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm thấy một lối tắt có thể bỏ qua khe nứt và chạy dọc theo pháo đài, vì vậy chúng tôi đang lập kế hoạch sử dụng con đường để tiêu diệt chúng trong một cuộc đột kích. “
Shalltear nheo mắt nhìn ông lùn. Sắc mặt ông ta trông thật kinh khủng. Rõ ràng đây là một tin rất xấu.
“Khi nào cuộc tấn công diễn ra?.”
“Chúng tôi là một lực luợng đuợc tách ra từ lực luợng chính vì thế không biết chính xác thời gian diễn ra. Nhưng bọn tôi nghĩ có thể là hôm nay hoặc là ngày mai.”
Shalltear nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa chủ nhân cô và ông lùn.
“Điều đó có nghĩa là thành phố thực sự sẽ sụp đổ nếu cầu treo bị chiếm?”
“Tôi cũng không chắc lắm, nhưng tôi đã nghe rằng kẻ thù cần sử dụng cây cầu là chúng chỉ có thể tấn công vào một chỗ. Như vậy, chúng tôi có thể sử dụng các vật phẩm ma thuật từ bên trong pháo đài để đẩy lùi chúng. Tuy nhiên, nếu pháo đài bị chiếm, kẻ thù sẽ có một con đường thông thoáng để vào thành phố, và nó sẽ khó khăn để ngăn chặn sự tiến công của một đội quân lớn. Nếu điều đó xảy ra, chúng tôi có thể phải từ bỏ thành phố và chạy trốn đến đây, nhưng nếu chúng phục kích ở đây thì tộc Người lùn có thể bị xóa sổ.”
Chỉ huy lũ Quagoa cuời khúc khích khi nghe lỏm cuộc nói chuyện của họ.
“Vì vậy, bọn nguơi là nhóm duy nhất tách ra?”
“Bọn tôi là nhóm duy nhất đuợc cử tới đây. Chúng tôi không biết sức mạnh của thành phố Người lùn, hay chúng tôi sẽ cần bao nhiêu quân,vì vậy hầu hết quân đều ở đó.”
“Ain-eh, ah, sau đó, sau đó, ngài có bất cứ điều gì cần biết nữa không?”
Thần không thể nói Ainz-sama, Shalltear băn khoăn khi cô cố gắng ghép các câu nói tiếp theo của mình với nhau.
“… Không còn điều gì nữa. Nói đúng ra, chúng ta chỉ cần biết làm sao để giao tiếp với lực luợng chính của chúng hoặc một cái gì đó tương tự.”
Shalltear ghi nhớ câu hỏi của chủ nhân của cô, kẻ chỉ huy bị bỏ bùa mê nói lắp bắp như tiếng chảy của một dòng suối.
“Không, sứ mệnh của chúng tôi đã không được xem là quan trọng. Cuối cùng, công việc của chúng tôi là chỉ để săn lùng những ai chạy trốn. “
Shalltear nhìn lại chủ nhân, người gật đầu với cô ấy.
“Hiện tại xử lí chúng như thế nào đây?”
“… Gondo, ta xin lỗi về điều này, nhưng ông có thể đi chỗ khác được không?”
Gã Lizardman và ông lùn hiểu ý nghĩa đằng sau những lời đó, nên họ quay lại và bỏ đi trong im lặng. Ainz nhìn họ đi, và giao cho Shalltear một mệnh lệnh mới.
“… Vậy thì, đi thôi. Shalltear, đưa tất cả chúng trở lại Nazarick. Chúng cần phải đuợc giám sát. Chúng bị giết hay đuợc tha tùy thuộc vào mối quan hệ giữa chúng ta với lũ Quagoa. Đừng giết chúng cho đến khi chúng khiêu khích chúng ta. Tuy nhiên, để một số lại để có thể tiến hành thí nghiệm. Độ cứng của móng vuốt, cơ thể kháng phép thuật cùng vật lí của chúng. Mặc dù, một số trong bọn chúng có thể chết vì hậu quả … Ra lệnh cố gắng giảm thiểu số người chết. “
“Vâng.”
Shalltear lập tức niệm phép [Cổng], mở cổng đến bề mặt Nazarick.
“Hãy vào trong đó.”
Được dẫn dắt bởi chỉ huy, lũ Quagoa nối tiếp nhau đi vào. Một số Quagoa đứng im tại chỗ, đông cứng bởi sự sợ hãi, nhưng Shalltear chỉ đơn giản là nâng chúng lên và quăng chúng vào [Cổng].
Sau khi bọn chúng đã qua hết, Shalltear trở về Nazarick với một chút hạnh phúc. Cô lặp lại mệnh lệnh của chủ nhân cho kẻ giám sát đứng ở đó, rồi quay trở lại [Cổng].
Ngoài đó là chủ nhân Shalltear. Hai cánh tay của anh đang khoanh lại và dường như anh đang chờ đợi cô ấy.
“Thu thập thông tin rất tốt, Shalltear.”
Câu đầu tiên chính là khen ngợi cô ấy! Shalltear cảm thấy cơ thể nóng lên.
“Cảm ơn người.”
Shalltear quỳ xuống theo phản xạ. Đó là thái độ thích hợp để nhận lời khen của chủ nhân của cô.
“—Mm, umu. Ta rất mong đợi sự trung thành của ngươi đuợc thể hiện trong tuơng lai.”
“Thần hiểu, Ainz-sama.”
“Không cần làm như thế. Đứng lên. Chúng ta cần phải thảo luận điều này với Gondo. … Đây là cơ hội để họ nợ chúng ta một việc lớn.”
“Thật may mắn. Ainz-sama, hành động của người dường như đã đuợc tính toán từ truớc. “
Ánh mắt của họ gặp nhau, và họ mỉm cười.
Tuy khuôn mặt của chủ nhân cô không thay đổi, nhưng Shalltear là hoàn toàn chắc chắn rằng ngài ấy đang mỉm cười.
“Rồi, đi thôi.”
“Tuân lệnh.”
Hmmm ~ Điều này là tuyệt vời! Hai chúng ta, đi bộ bên nhau … Hahaha, mình rất hạnh phúc.
Shalltear rời khỏi tòa nhà khi cô đang chìm đắm trong sự hạnh phúc.
“Gondo, xin lỗi vì sự chờ đợi. Bây giờ ông muốn làm gì?”
“Có điều gì mà chúng ta có thể làm khác đuợc … Sẽ mất khoảng sáu ngày để đi đến thành phố. Khoảng cách đó là quá xa cho chúng ta thông báo cho thành phố.”
Shalltear khuôn mặt hơi căng thăng và cô liếc nhìn sang Aura, chủ nhân của cô và ông lùn bắt đầu cuộc thảo luận của họ. Cô cố gắng để ghi lại để cô có thể ghi nó vào trí nhớ của mình.
Bởi vì ngài ấy là chủ nhân tối cao của cô, rất có thể ngài dự định nghiền nát trái tim ông lùn chỉ bằng vài lời nói. Hoặc ngài sẽ buộc gông nặng xung quanh cổ của ông ta và đảm bảo rằng ông ta sẽ không bao giờ phản bội. Nhất định là như vậy.
“Là vậy sao? Chà nếu ông không thể làm được trong vòng 3 ngày, vậy thì chừng nào mới xong? Nếu là trường hợp đó, tại sao ông không đến đất nước của ta? Một mình ông không thể làm được chuyện gì cả, đúng không? “
“Mmm… umu.”
“Mặc dù, ta muốn cứu những nghệ nhân rune … nhưng ngay cả nếu chúng ta vội vã tới đó để giúp đỡ họ, chúng ta có thể có lợi thế trong quá trình đàm phán sao? Người lùn có phải chủng tộc cảm nhận được ân nghĩa không?”
“UMU, tôi hy vọng ngài có thể tin tưởng. Nếu ngài cứu tộc Người lùn khỏi sự đe dọa của Quagoa, tôi chắc chắn rằng cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp.”
“Nếu là trường hợp đó, chúng ta sẽ cần phải chọn đúng thời điểm để có thể tiến vào.”
Sau khi chủ nhân của cô đưa ra tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của ngài, ông lùn nhún vai như muốn nói đối với ông ta thì sao cũng được.
“Tôi sẵn sàng nhận lệnh chủ nhân … Hết lòng vì Bệ Hạ.”
Shalltear không hiểu ý nghĩa của những từ này, nhưng vì một số lý do, cô biết rằng ông lùn đã chọn chủ nhân của cô hơn chủng tộc của mình. Shalltear vừa kinh ngạc và sợ hãi bởi thực tế rằng chủ nhân của cô đã điều khiển hoàn toàn và chiếm lĩnh tâm hồn của người lùn này trong thời gian ngắn kể từ lúc ngài đã bước vào đường hầm.
Có lẽ nhờ mị lực này mà trong quá khứ ngài có thể trở thành thủ lĩnh của các đấng tối cao.
“… Không, ta nghĩ là chúng ta phải nhanh lên. Sau tất cả, chúng ta không muốn những nghệ nhân rune chết đi, và không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi vào thế giới lòng đất, vì vậy chúng ta sẽ tiến hành từ bên ngoài. Ông đủ tự tin để dẫn đường cho chúng ta chứ? “
“Tôi không quá tự tin, nhưng tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát!”
Shalltear và Aura tụ họp tại bờ hồ cạnh làng Lizardmen, theo sau là đám thuộc hạ do chính tay họ tuyển chọn.
Theo sau Shalltear là 30 Undead, mỗi con khoảng cấp 80 hoặc cao hơn. Aura thì chọn ra 30 ma thú. Tiếp đó là 6 Vampire Bride được chỉ định làm người hầu cho Shalltear, Aura và Ainz. Ngoài ra Ainz còn mang theo bên mình 5 Hanzo. Sau cùng 5 ma thú trông-như-voi-Ma mút chở hàng được triệu hồi bằng đơn vị tiền tệ trong game. Những sinh vật chuyên chở hàng hóa như thế này được sử dụng rộng rãi trong YGGDRASIL.
Chúng là sinh vật yếu ớt nhất trong cả nhóm, bằng chứng là mỗi con chỉ khoảng cấp 40. Tuy nhiên, khả năng mang vác của chúng thật đáng kinh ngạc, và với khả năng kháng băng và lửa đồng nghĩa với việc chúng có thể dễ dàng di chuyển qua những băng nguyên lạnh giá hay những miệng núi lửa. Điều quan trọng nhất là hình dáng bên ngoài của chúng khiến người khác đánh giá sai về khả năng vận chuyển phi thường cùng sức bền trâu bò để hoạt động trong thời gian dài không ăn hay nghỉ.
Ainz ra lệnh cho Cocytus đứng đằng sau anh, và gọi Zenberu bước lên phía trước.
“Người muốn sai bảo thần điều gì, thưa Bệ Hạ?”
Zenberu bước ra khỏi Zaryusu và Crusch — Ainz nhớ tên họ — và tiến về phía anh. Ainz bất chợt ngắm nhìn đứa bé Lizardmen da trắng mà Crucsh đang bồng.
Có thể Crusch cảm nhận được bản tính sưa tầm của Ainz, cô di chuyển theo bản năng để bảo vệ con mình.
Giống như mình đang muốn cướp đứa bé vậy….
Cảm thấy đôi chút thất vọng, Ainz đưa cho Zenburu 3 vật phẩm.
“Hãy nhận lấy chúng. Chiếc nhẫn này giúp ngươi không cần ăn uống hay nghỉ ngơi. Chiếc nhẫn này thì đem lại khả năng kháng lạnh. Còn vòng cổ này thì cho phép sử dụng phép [Fly], trong trường hợp ngươi bị ngã khỏi vách núi. Ta sẽ dạy ngươi dùng phép thuật này sau.”
“Cảm ơn người rất nhiều, thưa Bệ Hạ.”
Đây chỉ là dụng cụ leo núi cơ bản Ainz thường sử dụng trong YGGDRASIL. Anh có thể dễ dàng chuyển đổi bộ dụng cụ của mình để thích ứng với bất kỳ địa hình nào trong Rặng núi Azellisia.
“Xi lỗi vì cản trở việc chuẩn bị của ngươi, Ta đã hoàn thành những gì ta cần làm. Ngươi có thể trở về.”
Zenbura gật đầu và trở về vị trí cũ.
“Cocytus. Có vẻ như những đứa trẻ nơi đây khá tò mò về chúng ta.”
Những đứa trẻ ấy không lẩn trốn nhưng vẫn giữ khoảng cách, và nhìn Ainz và những người khác bằng ánh mắt lấp lánh.
Mn. Liệu chúng có thể thích nghi khi mình đem chúng đến thành phố của con người? Không, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình làm điều ngược lại và mang trẻ con của loài người đến đây? Có lẽ mình nên xây dựng một khu trại gần đây, và đem trẻ con của Lizardmen đến đấy.
Ainz tưởng tượng ra khung cảnh nơi trẻ con của con người, Lizardmen và Goblin chơi đùa cùng nhau. Tiếp đó, anh thêm vào Aura và Mare, trẻ con của Dark Elf. Sau cùng, Ainz quyết định thêm cả Shalltear vào luôn.
Ainz chọn thêm cả Shalltear chỉ đơn thuần vì anh đã nhìn thấy quá trình chuẩn bị của Shalltear bên cạnh Aura, lũ Undead và bầy ma thú. Ngoài ra thì chẳng có điểm đặc biệt nào hơn cả.
Mình khá thích cảnh tượng đó. Có lẽ mình nên đề xuất điều này với Albedo và Demiurge…
“Nếu. Chúng. Khiến. Người. Khó. Chịu.Thần. Có. Nên. Ra. Lệnh. Cho. Chúng. Rời. Khỏi Đây. Ngay. Lập. Tức. Không?”
“Đó không phải điều ta muốn… Ngươi không cảm thấy rằng trẻ con có thể dễ dàng thân thiết với nhau sao, dù chúng thuộc những chủng tộc khác nhau? Ngươi không nghĩ rằng trẻ con của loài người có thể bước đi tay trong tay với trẻ con của Lizardmen à?”
“Thần. Không. Chắc. Lắm. Nhưng. Nếu. Đó. Là. Ý. Muốn. Của. Người. Thì. Điều. Đó. Là. Có. Thể. Thưa. Ainz-sama.”
Điều này chẳng liên quan gì tới ý muốn của mình hay không, nó đơn giản chỉ là việc cư dân của những chủng loài khác quan làm việc cùng nhau mà thôi. Mình đoán rằng mình chẳng thể nào đưa ra những đề nghị như thế với tư cách là Vua cả…
Những ý tưởng của Ainz sẽ luôn bị hiểu thành mệnh lệnh tuyệt đối. Do vậy, ở một mức nào đó, nó sẽ khá đáng sợ.
“…Thật thế ư. Vậy, đã đến giờ khởi hành, —Aura, Shalltear! Các ngươi sẵn sàng chưa?”
Hai người họ trả lời gần như ngay lập tức.
“Vâng! Chúng thần đã sẵn sàng!”
“Nếu người ra mệnh lệnh, chúng thần sẽ di chuyển đến bất kỳ đâu, thưa Ainz-sama.”
“Zenberu!”
“Không vấn đề gì!”
“Tốt rồi, khởi hành nào!”
“Ainz-sama. Hãy. Cẩn. Thận! Nếu. Chuyện. Gì. Xảy. Ra. Thần. Sẽ. Điều. Động. Quân. Của. Thần. Bất. Kỳ. Lúc. Nào.”
Cocytus rất đúng. Nếu đối thủ là người chơi, mọi thứ sẽ nhanh chóng chuyển thành một cuộc chiến quy mô lớn, và điều này cần phải dùng đến lực lượng quân đội. Tuy nhiên…
“—Điều đó cuối cùng vẫn sẽ xảy ra. Dù sao thì, đây đúng hơn là thăm dò lực lượng 2 bên. Nếu chúng ta gặp một đối thủ mạnh. tất cả sẽ quay trở về ngay lập tức sau khi thu thập đủ những thông tin cần thiết. Và nếu chuyện đó thật sự xảy ra, ta rất mong chờ được chứng kiến chiến công của ngươi trên chiến trường.”
“Đã. Rõ!”
***
Kế hoạch là tiến về phía Bắc và leo qua dãy núi, đi theo trí nhớ của Zenberu.
Những thú cưỡi undead có nhiệm vụ làm quân tiên phong đầy tự hào mang trên mình lá cờ của Vương quốc Sorcerous.
Tất cả mọi sinh vật sống gần khu vực hồ nước đều thuộc quyền kiểm soát của Cocytus. Do đó, lá cờ được treo lên đồng nghĩa với việc họ không sợ bị tấn công. Dù thế, điều này chỉ đúng với những sinh vật có trí tuệ — những sinh vật thấu hiểu việc bị cai trị. Nó chẳng có nghĩa lý gì với những sinh vật trí tuệ bậc thấp như cầm thú, chẳng hạn. Như vậy, ở chiều ngược lại, lá cờ sẽ làm tăng khả năng họ bị tấn công hơn. Tất nhiên, Ainz không nghĩ rằng trong khu rừng này có sinh vật nào nhóm của Ainz không thể giải quyết.
Shalltear cứ dò tìm xung quanh bất cứ kẻ ngu ngốc nào, nhưng cô chẳng phát hiện được gì. Cuối cùng, họ đến được cực Bắc của bờ hồ.
Ánh mắt họ dõi theo một con suối nhỏ cung cấp nước cho hồ, và trước mặt họ là những đỉnh núi lởm chỏm của rặng Azellisia. Dưới nền trời trong xanh và ánh nắng lấp lánh, đây quả thực là khung cảnh thần tiên, và nó khuấy động thứ cảm giác ngây ngất trong tim Ainz.
Liền đó, Zenberu rút ngắn khoảng cách với Ainz, và đưa ra đề nghị.
“Liệu thần có thể đi trước người không? Thần nghĩ cảnh vật phía trước sẽ giúp thần nhớ được vài thứ.”
Đương nhiên, không có sự phản đối.
“Tốt thôi. Dẫn đầu đi, nhưng đừng đi 1 mình. Đem theo một người của ta. Nếu có bất cứ ai tấn công, dùng họ làm lá chắn và rút về ngay lập tức. Ngươi là thành viên quan trọng trong cuộc thám hiểm này.”
“Lời cảm ơn sâu sắc nhất của thần.”
Sau khi ra lệnh — hay đúng hơn, yêu cầu — con ma thú mà anh đang cưỡi, nó nghe theo lệnh và bắt đầu di chuyển. Vì Zenberu không có kinh nghiệm trong việc cưỡi ngựa, Ainz phải đưa cho anh ta một trong những ma thú của Aura, thứ có thể điều khiển bằng giọng nói hơn là bằng kỹ thuật.
Có một sự khác biệt rất đáng kể giữa tốc độ của họ trong rặng núi và khi đi dọc bờ hồ.
Nói cách khác, họ di chuyển một cách chậm chạp.
Ban đầu, họ chỉ đơn giản đi men theo con suối về phía Bắc, nhưng họ bị chậm lại sau khi phải chuyển hướng để tránh một thác nước.
Zenberu cố hết sức để nhớ lại con đường mà anh đã từng đi, nhưng rất khó để hồi tưởng con đường mà anh chỉ đi qua một lần, nhiều năm về trước, trong khi tiến vào từ phía ngược lại. Không những thế, do vị trí của họ vẫn rất thấp, những cây cao cứ chắn mất tầm nhìn.
Ngay cả khi địa hình nơi đây không thay đổi, những cái cây vẫn tiếp tục phát triển theo thời gian.
Zenberu bước tiếp trong khi vật lộn với trí nhớ của chính mình.
Đa phần thành viên của binh đoàn không cần nghỉ ngơi — nhưng Zenberu, thành viên quan trọng nhất — lại thuộc số ít ngoại lệ đó. Do đó, họ phải dừng lại nhiều lần để nghỉ trước khi tiếp tục bước đi trong im lặng.
Họ bắt gặp hình bóng mờ ảo của một bầy quái vật ở phía xa, nhưng có vẻ như chúng không muốn lộ diện. Có lẽ binh đoàn của Ainz quá đông, hoặc chúng đã ăn no rồi. Ainz nghĩ việc bắt giam một con quái vật không rõ danh tính để chơi đùa sẽ khá thú vị, nhưng anh lại quyết định từ bỏ ý định đó.
Nhiệm vụ hiện tại của họ là tìm cách đến được Vương quốc Người lùn.
Ainz biết rõ rằng một người thợ săn bắt cả 2 con thỏ cùng một lúc sẽ chẳng bắt được con nào cả.
Với một thoáng nuối tiếc, Ainz chọn việc gấp rút tiếp tục cuộc hành trình.
Khi cả nhóm đến gần bìa rừng, cây cối dần dần trở nên ngắn hơn, và mặt trời bắt đầu lặn xuống phía sau dãy núi.
Bầu trời trong xanh bỗng nhuộm một màu đỏ, và chuyển sang buổi tối. Hình bóng của rặng núi đối nghịch với một biển sao trời chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ hùng vĩ. Biết rằng khung cảnh tuyệt vời kia chỉ là một phần nhỏ trong thế giới này khiến Ainz cảm thấy như chính thiên nhiên đang áp đảo mình.
Xoang mũi của Ainz rung lên, và anh hít vào bầu không khí trong lành, thơm ngát ấy.
Vì sao mình có thể làm được điều đó —hay đúng hơn, nếu mình có thể làm được điều này, tại sao mình không thể cảm nhận mùi vị của thức ăn? Ainz từ bỏ những ý nghĩ ấy, và thay vào đó, anh chọn thưởng thức bầu không khí này, thứ anh không tài nào tìm được ở Nazarick hay vùng ngoại ô của E-Rantel.
Trong YGGDRASIL, anh chẳng thể trải nghiệm sự kỳ vĩ của thiên nhiên theo cách này.
Ainz cảm thấy thật mãn nguyện, giống như việc anh khám phá nhiều điều mới khi trở thành mạo hiểm giả Momon vậy, và sự thỏa mãn lấp đầy trái tim Ainz. Thật lòng mà nói, dù họ có thể trở về tay trắng và thất bại trong việc tìm ra Vương quốc Người lùn, anh cũng sẽ chẳng bận tâm lắm.
Không — không lẽ đây là khung cảnh những mạo hiểm giả sẽ thấy sao?
Ainz cười khúc khích, sau đó anh nói với mọi người phía sau mình.
“Được rồi, chúng ta sẽ cắm trại tối nay tại đây.”
Sau khi tất cả đều đồng tình, Shalltear hỏi Ainz, “Liệu chúng ta có quay về Lăng Mộ Ngầm Vĩ Đại Nazarick không?”
Thật vậy, điều khôn ngoan nhất là đánh dấu nơi này sau đó dịch chuyển tất cả về nơi an toàn để nghỉ ngơi đêm nay. Tuy nhiên. vì một vài lý do, Ainz lại không thích như thế. Đây không phải vấn đề của tính đúng hay sai, mà chỉ đơn thuần là vấn đề của cảm xúc.
“Không cần thiết”. Chúng ta sẽ cắm trại tại đây.”
“Nhưng thưa Ainz-sama, bắt người phải cắm trại tại nơi như thế này…”
Cảnh vật xung quanh chỉ trơ trụi là đá và đá, và những con gió từ thổi phía núi lạnh buốt xương — tất nhiên, chúng chẳng tác động gì đến Ainz, người miễn nhiễm hoàn toàn với cái lạnh — khiến người ta bị mất thân nhiệt. Bất kỳ ai không có khả năng kháng lạnh hay quần áo dày sẽ cảm thấy như họ bị chích bởi những cây kim. Điều này có lẽ là vì gió đã thổi qua những đống tuyết dày và mang không khí lạnh giá từ sườn núi.
Ainz mỉm cười, sự tôn trọng của anh cho sự hùng vĩ của thiên nhiên tăng lên.
Trong YGGDRASIL, có những guild đi thám hiểm và khám phá những cái chưa biết. Họ du hành trên những hành trình dài bất tận, mang theo trong tim những cảm xúc trên.
Họ khá yếu trong guild chiến, nhưng lại ném mình vào những vùng đất chưa từng được khám phá của thế giới. Thời điểm đó, Ainz không hiểu được họ đang nghĩ gì. Tuy vậy, sau khi tiến vào thế giới tráng lệ này, anh bắt đầu hiểu được động lực của họ.
Khi anh giả làm Momon, anh cũng từng trải nghiệm cảm giác muốn từ bỏ tất cả và khám phá thế giới—
“—Ainz-sama?”
Những suy nghĩ đang trôi nổi trong đầu anh đột nhiên bị phân tán.
“Chuyện gì thế, Shalltear?’
“Thứ lỗi cho thần vì gián đoạn dòng suy nghĩ của người, Ainz-sama”
“Ahh, không sao đâu. Ta chẳng nghĩ gì quan trọng cả.”
“Thật ư? Vậy…”
“Vậy, có chuyện gì sao? Ah, chúng ta đang nói về việc cắm trại, phải không?
“Vâng. Xin người thứ lỗi cho thần vì không chuẩn bị sẵn một căn lều thích hợp dù thần biết rằng người sẽ muốn ở đây. Ainz-sama, thần muốn lấy một cái từ Nazarick? Liệu thần được phép sử dụng [Cổng] không?”
“Không nhất thiết thế. Không phải vì ngươi đã quên mang mà lều, mà đúng hơn, là vì ta đã không ghi nó vào danh sách vì nó không cần thiết. Ngươi có biết rằng Mare có thể xây dựng nơi trú ẩn bằng ma thuật không?”
Shalltear gật đầu.
“Vậy, ngươi cũng nên biết rằng ta có thể làm điều tương tự. Ta có thể sử dụng vật phẩm ma thuật như Ngôi nhà Xanh Bí mật ( Green Secret House) thay vào đó, nhưng nó sẽ khá chật chội với quân số hiện tại. Bây giờ, xem này.”
Ainz tìm kiếm một vị trí thích hợp. Nó không cần bằng phẳng, nhưng nhất thiết phải là không gian mở và không có đất đá.
Ainz tìm thấy một nơi như thế gần như ngay lập, sau đó anh sử dụng phép. Đó là một phép thuật bậc 10.
[Tạo dựng pháo đài!]
Ngay khi phép thuật có hiệu lực, một pháo đài hùng mạnh trỗi dậy từ khu đất trống. Nó như một tòa cao ốc cao hơn 30 mét, đứng thẳng và đầy tự hào như thể nó sẽ nuốt trọn bầu trời đầy sao.
Cánh cửa đôi to lớn của nó đủ khỏe để chống lại các phiến gỗ phá thành. Tường thành được gắn vô số gai nhọn để ngăn chặn những ai có ý định leo tường vào trong. Bốn bức tượng quỷ dữ được trang trí ở nơi cao nhất của tòa tháp. Chúng tỏ ra vẻ nguy nga và áp bức chỉ trong nháy mắt.
Pháo đài vững chắc và uy mãnh này là hiện thân của từ: “ cao chót vót”
“Nào, đi thôi.”
Khi anh tiến về phía cánh cửa, chúng tự động mở ra. Anh chờ cho đến khi mọi người vào trong hết. Trong YGGDRASIL, bất kỳ ai trong 1 nhóm cũng có thể mở những cánh cửa này chỉ bằng một cái chạm. Ngược lại, những ai khác muốn tiến vào chỉ còn cách phá hủy chúng. Ainz tự hỏi điều đó có áp dụng cho thế giới này không.
Ainz để hai undead ở phía ngoài và ra lệnh cho chúng mở cửa sau khi nó đóng lại. Cánh cửa vẫn đóng.
Anh đợi lâu hơn một chút, nhưng không có dấu hiệu nào chúng sẽ mở ra.
“Có lẽ nào ta là người duy nhất mở được chúng? Aura, hãy chạm vào cửa.”
Với tiếng “Vâng” Aura chạm vào cánh cửa một cách thực nghiệm, nhưng không có vẻ chúng muốn mở ra.
Như vậy chỉ mình Ainz mới có thể mở được chúng. Anh nhíu mày lại. “Friendly fire phiền phức thật chứ …” Nếu những người chơi khác có tồn tại ở thế giới này, thì những thay đổi nhỏ như thế sẽ gây ảnh hưởng lên nhau, và trong trường hợp tệ nhất, anh có thể giết nhầm phải ai đó.
Đã gần một năm trôi qua rồi… Và mình vẫn phải cẩn thận trong việc sử dụng sức mạnh. Sẽ là một thảm kịch nếu ai đó đi nhầm vào khu-vực-phép-diện-rộng của chúng ta. Liệu mình nên chỉ rõ điều này cho những NPC cao cấp không nhỉ? Đặc biệt là Mare… mặc dù họ có thể tức giận với mình vì lải nhải những điều họ đã biết rồi… Mình đoán mình phải làm cho chúng giống như một lời nhận xét bất ngờ hoặc tương tự thế.
Nhắc nhở người khác một cách tinh tế hóa ra lại rất khó khăn. Nó khác hoàn toàn với việc đi đến trước mặt và la mắng họ. Ainz đã quen với thực tế đó trong suốt thời gian ở thế giới cũ của anh.
Trái tim dần trở nên nặng trĩu, anh quyết định loại bỏ thí nghiệm của mình và mở cổng để hai undead từ bên ngoài đi vào. Anh đóng cổng lại sau khi chắn chắc rằng mọi người đã ở hết bên trong, sau đó anh bước về phía trước.
Một cặp cửa đôi xuất hiện ngay trước cổng vào, và một hành lanh trải dài về phía sau. Phía cuối hành lang là một cặp cửa đôi khác nữa. Toàn bộ đường đi được thắp sáng bởi ánh sáng ma thuật, nên không có vấn đề nào cả.
Ngay khi anh mở cánh cửa phía trong, một luồng sáng chói lòa hiện ra.
Trước mặt họ là sảnh đường. Nền nhà bao phủ bởi một màu trắng như tuyết và trần nhà ở cao tít phía trên. Một cầu thang xoắn ốc cuộn lên từ trung tâm sảnh và kết nối với các tầng trên.
“Vậy… chúng ta sẽ qua đêm tại đây. Bất kì ai cần nghỉ ngơi có thể nghỉ. Ai không cần thì… Đứng ở đây cũng không tốt lắm. Mọi người, hãy về phòng mình.”
Ainz chỉ vào mười cánh cửa. Nhân tiện, không gian ở đây được mở rộng, nên nó lớn hơn so với nếu nhìn từ bên ngoài.
“Có rất nhiều phòng ở tầng hai và tầng ba, nên cứ tự nhiên mà sử dụng. Aura, Shalltear, Zenberu, 3 người các ngươi ở lại đây. Ta muốn bàn về hành trình sắp tới từ những gì chúng ta thu thập được ngày hôm nay. Ah, đúng rồi, hãy tập hợp ở dãy ghế đằng kia. Được rồi, thực hiện nào mọi người.”
“Ainz-sama, còn về Vampire Brides thì sao?
“Ừm…”
Ainz chưa thể trả lời câu hỏi của Aura ngay lập tức. Suy cho cùng, đem theo họ là ý tưởng của Decrement, và anh cảm thấy mọi việc sẽ hoàn toàn tốt đẹp mà không có họ. Ainz dừng lại một chút trước khi nói, “Ta sẽ ra lệnh cho họ sau. Ngay bây giờ, hãy để họ đợi ở phòng họ.”. Anh quyết định biến nó thành một vấn đề cho tương lai.
Sau đó, Ainz bước về phía ghế sofa và ngồi xuống. Chờ cho 3 người được đề cập lúc trước ngồi xuống hết cả, anh bắt đầu nói.
“Vậy, bắt đầu bằng việc ghi chép lại hành trình ngày hôm nay. Aura, bắt đầu đi.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Aura lấy ra một tập giấy ghi chép, giữ nó bằng một tay và phác thảo một bản đồ lên đó bằng tay còn lại.
“Thần không chắc chắn lắm về một số chi tiết nhỏ, nhưng tựu chung nó sẽ như thế này.”
“Ừm. Cảm ơn người, Aura.”
Đó là một bản đồ đơn giản, nhưng họ có thể xác minh khoảng cách và những thứ tương tự.
“Bây giờ thì, ta biết ngươi đang mệt, Zenberu, nhưng ta yêu cầu sự hợp tác của ngươi. Có thế ngươi không thích điều này lắm.”
“…Ý người là gì, thưa Bệ Hạ?”
Ainz mỉm cười với Zenberu hơi quá lo lắng.
“Nói cách khác, ta muốn nhìn qua ký ức của ngươi.”
“V-Vậy là sao ạ?”
“… Ta nghĩ rằng ta giống như một nhân vật phản diện khi nói như thế. Ta có thể điều khiển ký ức người khác bằng ma thuật, nhưng thứ ma thuật đó cũng có thể xem qua ký ức. Thật lòng mà nói, nó tốn rất nhiều năng lượng và ta sẽ không dùng nó nếu không cần thiết, nhưng chỉ dựa vào ký ức mập mờ của người không thì hơi đáng lo ngại.”
“Sẽ, Sẽ không có tác dụng phụ gì chứ ạ?”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhờ vào sự giúp đỡ của một tu sĩ, ta có thể chắc chắn ta khá tinh thông về việc này. Sẽ không có bất kỳ vấn đề nào nếu ta không làm điều kỳ quặc gì ở đó. Thực tế, ta đã thực hiện các việc tương tự với một trong những người hầu của ta và cũng chẳng có vấn đề gì cả.
“Ý người là Shizu, phải không?”
“Chính xác, Aura. Nói như thế không có nghĩa phép thuật này mạnh đến như thế. Nếu một người gần như quên hết một sự kiện, ta chỉ có thể biết được vài chi tiết. Ngoài ra còn nhiều điều phức tạp khác nữa. Ví dụ như, những ký ức có thể không tồn tại trong não bộ, mà bắt nguồn từ tiềm thức—” Ainz nhún vai khi nhận ra mình đã quá lạc đề.”Ừm, đại loại thế. Trong mọi trường hợp, ta muốn kiểm tra ký ức của ngươi.”
“Thần hiểu rồi… Chỉ là đề phòng thôi, thần muốn hỏi lại lần nữa, mọi thứ sẽ vẫn ổn chứ?”
“Ta hiểu lo lắng của ngươi. Đừng sợ, Zenberu, ta không thay đổi ký ức ngươi đâu. Ta thề trên danh nghĩa của ta.”
“Vậy — thần phải làm gì?
“Ừm. Ngồi đó và thư giãn nhé. Nó không đau tí nào đâu. Trước đó, ta cần xác minh một thứ với ngươi. Như là, đã bao nhiêu tháng, năm trước đây và nơi mà những ký ức này xảy ra, đại loại thế.”
Sau khi nghe được những gì cần thiết từ Zenberu, Ainz niệm phép.
Từng thực hiện ma thuật này nhiều, Ainz có sự tự tin của một chuyên gia trong việc xử lý ma thuật, thế nhưng, sử dụng nó vẫn vô cùng khó khăn.
Bất kỳ sự thay đổi nào với ký ức sẽ được giữ nguyên mãi mãi, vì vậy, sai lầm có thể dẫn được những tình trạng không thể phục hồi được. Nó giống như việc thiết lập lại một cái máy tính mà không cần thực hiện việc sao lưu dữ liệu. Có thể nói nó là một ma thuật khá tốt trong việc tạo ra một người mất trí.
Quan trọng hơn, phép này tiêu tốn một lượng mana cực lớn khi nó còn hiệu lực. Đây chính là lý do khiến sử dụng nó rất khó.
Ainz cảm thấy lượng mana của anh bị hút cạn ngay sau khi anh dò tìm ký ức của Zenberu.
Kế hoạch ban đầu của Ainz là tìm thấy ký ức cần thiết sau đó là sở thích của Zenberu. Tuy nhiên, Ainz nhận thấy lượng MP sẽ cạn kiệt trước khi đó. Thêm vào đó, nếu như anh đợi lượng MP của mình phục hồi vào ngày hôm sau để thực hiện phép này lần nữa, anh sẽ phải tìm lại từ đầu.
Kết quả là, những phép khác sẽ hiệu quả hơn trong việc thu thập thông tin.
Sau một thoáng càu nhàu, anh trông thấy thứ gì giống như một ngọn núi. Ngay khi anh tìm thấy nơi cần tìm, lượng MP cũng hết sạch.
Gíam định ký ức của quá khứ là thứ mệt mỏi nhất. Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng là những ký ức gần đây…
Giống như anh đã đoán trước, ký ức anh tìm thấy quá mờ nhạt, như thể được bao phủ trong sương mù. Anh thấy những khuôn mặt của Người lùn, nhưng chúng nhìn tương tự nhau. Anh không rõ đó có phải là do đầu óc của Zenberu, hay là anh ta cũng không phân biệt được họ. Mỗi người đều mọc một đống râu ria xồm xoàm và uống bia một cách thô lỗ.
Không tốt tí nào. Mình đã dùng tu sĩ đó như đối tượng thử nghiệm và mọi thứ tiến triển tốt đẹp với Shizu. Nhưng mình vẫn thấy mình chưa tận dụng hết khả năng của nó… Mình không thể mắc sai lầm với những thứ nhạy cảm như ký ức. Mình muốn tiếp tục thí nghiệm với tu sĩ đó, nhưng hắn ta xem ra không thể nói năng mạch lạc nữa… Tốt thôi, mình có thể viết lại ký ức nếu như giới hạn việc đó xuống vài năm gần đây. Mình nghĩ rằng cũng nên thực hiện thí nghiệm xem điều gì sẽ xảy ra nếu mình xóa sạch ký ức của ai đó…
Có lẽ mình nên chọn những tên tội phạm bị tử hình ở E-Rantel để tiến hành thử nghiệm…
Với ý nghĩ đó trong đầu, Ainz kết thúc ma thuật.
“Ngươi sao rồi, Zenburu? Có ổn không?’
“Eh? Thần ổn cả, nhưng hơi kỳ lạ…
Ainz cười:
“Ta chỉ nhìn sơ qua ký ức ngươi thôi. Thật là lạ khi ngươi cảm thấy thế, bằng chứng là ta không thay đổi gì cả. Đây có lẽ là hiệu ứng giả dược (Note: Một loại tác động vào tâm lí), nó sẽ nhanh chóng biến mất thôi”
Zenberu lắc đầu một cách mạnh mẽ. Ainz chẳng bận tâm, thay vào đó hướng sự chú ý vào bản đồ.
Ngay cả khi nhìn qua ký ức của Zenberu, anh vẫn không thể hiểu được.
Không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào ở đó, và làm thế nào anh ta có thể xác minh vị trí của mình trong khung cảnh nhập nhằng của vùng đồi núi? Thêm vào đó, ký ức về việc trốn tránh quái vật là sống động hơn cả.
Sự thật rằng nếu như lượng MP của anh có hồi phục vào ngày mai, anh sẽ chẳng thu thập được gì xứng đánh với lượng MP khổng lồ bỏ ra.
“Vậy, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch ban đầu và để cho Zenberu dẫn đường về phía Bắc. Dù sao thì ta chẳng tìm thấy gì hữu ích ký ức của ngươi cả.”
Điều này không giống như anh chẳng có ý tưởng nào tốt hơn cả.
Cho dù cử trinh sát đi, thì cũng không có tác dụng gì ngoài việc xử lí đám quái vật bên ngoài.
“Giai tán. Mọi người, hãy nghỉ ngơi…Tốt, có vẻ như không ai cần nghỉ ngơi ngoại trừ Zenberu. Vậy thì, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai. “
***
Khi thấy chủ nhân của cô đã quay về phòng mình, Aura quay sang Shalltear, người đang ngồi bên cạnh cô.
“Có phòng bên trái và bên phải phòng riêng của Ainz-sama. Cô muốn chọn phòng nào?”
Aura có vật phẩm ma thuật cho phép cô không cần ngủ, trong khi Shalltear là một undead. Thẳng thắn mà nói, không ai trong số họ cần phòng nghỉ cả. Thế nhưng, sẽ thật bất kính nếu không sử dụng những thứ được chuẩn bị cho họ, và sẽ càng tệ hơn nữa nếu họ ở quá xa để bảo vệ ngài ấy.
“Hm ~ tôi nghĩ rằng phòng nào cũng tốt cả, cô có nghĩ thế không?”
“Ừm, đúng thế… Vậy, cô đang làm gì đó?”
Aura nhìn qua Shalltear sau khi nghe câu trả lời phân tâm của cô ra. Ngay lúc đó Aura nhận ra Shalltear đang viết gì đó lên một tệp giấy ghi nhớ.
“Hm, Ainz-sama nói thế, check. Tôi đang ghi chép, tất nhiên. Tôi không muốn bỏ quên lời nào của Ainz-sama.”
“Hmmm~ cô chăm chỉ thật đấy. Để tôi xem thử nào.”
Aura dừng lại để nhìn, và cô thấy tệp ghi nhớ được bao phủ chi chít chữ với chữ, hiếm có khoảng trống nào giữa chúng cả.
Sau khi liếc sơ qua, cô nhận ra Shalltear đang ghi chép từng ly từng tí những lời của chủ nhân, cũng như hành động mà ngài đã làm.
Việc này… nói sao đây nhỉ? Tất nhiên, truyền đạt lại những lời vàng ngọc của Ainz-sama cho hậu thế là cần thiết, mình nghi ngờ rằng Shalltear ghi chép chúng vì mục đích đó…
Shalltear có lẽ nhận ra điểm mấu chốt trong suy nghĩ của chủ nhân, và học tập từ đó. Thế nhưng, tình hình này lại khiến Aura cảm thấy không thoải mái.
“Ah, cô biết không, tôi nghĩ rằng ghi chép là một ý tưởng tốt, nhưng đó không phải là tất cả, đúng chứ?”
Shalltear nhìn cô với vẻ mặt ngờ nghệch.
“Hiểu chứ? Có thể việc ghi chép khiến cô nghĩ cô đã làm được một công việc tốt. Nhưng điều cô đáng lẽ nên làm ghi lại những điều cốt lõi và sử dụng chúng như kim chỉ nam để giải quyết các tình huống tương tự, đúng chứ? Thật sự ổn không khi ghi chép như thế này?”
“Có vẻ như không sao cả…”
“Nếu cô thật sự thấy thế thì tốt thôi. Chỉ phòng hờ, cô nên đọc lại chúng lần nữa sau khi trở về phòng mình. Cố gắng hiểu được những gì Ainz-sama đã nghĩ, sau đó đặt mình vào trường hợp của ngài ấy và tưởng tượng cô sẽ làm gì vào lúc đó.”
“Ồ, thật sao?”
“Ừm, thật đấy.”
Sau khi nói thế, cô bất chợt tự hỏi sao mình lại nói về những thứ như vậy với Shalltear. Và rồi, vì một số lý do, cô nhận thấy dẫn đường cho cô ấy theo cách đó dường như rất tự nhiên với cô.
Haa. Cảm giác như mình có một cô em gái thật vô dụng mà… Có lẽ điều này hơi bất kính, mình tự hỏi liệu Bukubukuchagama-sama có cảm thấy như mình không?
***
Họ chuẩn bị khởi hành vào sáng sớm hôm sau. Nói là thế chứ sự chuẩn bị của họ chỉ đơn thuần là bước ra khỏi pháo đài được-tạo-thành-bằng-ma-thuật và xếp thành hàng. Ainz cảm thấy thể này thật chẳng thú vị bằng khi anh còn là mạo hiểm giả Momon.
Sau đó, họ tiếp tục công cuộc tìm kiếm, nhưng nỗ lực của họ từ sáng đến tối hóa thành công cốc.
Khi mặt trời lặn xuống ở phía bên kia rặng núi, Ainz nheo mắt lại.
Họ đã đi hơn 100km rồi — hay nói cách, họ đã vượt xa dự tính ban đầu của Ainz. Và họ chẳng tìm thấy gì cả. Nói cách khác, họ bắt đầu phải tốn thời gian để tìm kiếm khắp vùng này.
Ainz dùng ma thuật để tạo ra pháo đài như lần trước, sau đó, cuộc hành trình lại tiếp diễn — ngày thứ ba trôi qua.
Đột nhiên, Zenberu kêu lên.
“Ở đây! Thần nhớ nơi này!”
Không có cây cối nào ở phía trước, chỉ là một bãi đất đá. Giọng Zenberu vang dội thật lớn trong không khí.
“Bệ Hạ! Chúng ta đang ở rất gần rôi!:”
“Thật ư? Vậy, mọi người, hãy cẩn thận!”
Phản ứng với mệnh lệnh của Ainz, bọn họ tập hợp ngay hàng thẳng lối thành một nhóm.
“Vậy, mọi việc trông cậy vào ngươi, Zenberu.”
“Người có thể tin tưởng ở thần.”
Cả nhóm tiến về phía trước, dẫn đầu bởi Zenberu.
Cuối cùng, họ nhìn thấy thứ trông như một cái hang hơn là một vết nứt trong rặng núi.
Ainz từng thấy thứ tương tư thế trong ký ức của Zenberu, nhưng anh cảm giác đáng lẽ ra nó phải to hơn nữa. Dù thế, dụa trên phản ứng vui mừng của Zenberu, chính là nơi này.
Ký ức đó thuôc về Zenberu: quan điểm của một Lizardman chắc chắn là đáng tin cậy hơn cái nhìn thoáng qua của Ainz.
Ainz phủi mượt trang phục của anh, và ra hiệu cho Aura.
Theo đúng những gì họ dự tính trước đó, Aura để thú nuôi của tiến vào vết nứt.
“Vương quốc Người lùn! Đây là Bệ Hạ, Ainz Ooal Gown, Vua của vương quốc mới thành lập Sorcerous ở phía Nam, đã tới đây để viếng thăm các ngươi. Các ngươi không gửi ai đó đến đón tiếp người sao?”
Giọng của Aura vang dội khắp vết nứt
Vẫn không có phản ứng
Aura nhìn sang Ainz như thể muốn hỏi, “Thần nên làm gì đây?’
Ainz ra lệnh cho cô thông báo lại cho họ.
Và Aura hét lên thêm lần nữa.
Thế nhưng, vẫn không có phản ừng gì. Chẳng có dấu hiệu ai đó sẽ xuất hiện thậm chí sau một lúc chờ đợi
Zenberu từng nói sẽ có lính gác ở nơi đây đề ngăn chặn kể xâm nhập từ bên ngoài, Nếu đúng nhu thế, sẽ có ai đó nghe thấy giọng Aura.
Phải chăng họ trốn tránh tộc Dark Elf?
Ainz ra lệnh cho Aura lui xuống, và triệu tập Zenberu.
“Đến lượt ngươi đó. Tới đó hét lên và xem mọi chuyện như thế nào.”
Ainz thực hiện vài phép lên người Zenberu. Tuy rằng chúng không đảm bảo an toàn tuyệt đối, chúng sẽ giảm thiểu sự nguy hiểm sẽ xảy đến cho anh ta hơn việc đi thăm dò mà không có chúng.
Zenberu bước về phía hang và hô to. Nhưng, vẫn không có phản ứng,
“…Hanzos.”
“Xin được diện kiến chủ nhân.”
Những ninja bỗng xuất hiện từ bóng của Shalltear. Những Hanzo khác thì ở đằng sau Hanzo đội trưởng.
“Thâm nhập bên trong và xác định tình hình. Đừng để bị phát hiện.”
“Sẽ như lời người nói. Vậy chúng thần sẽ điều tra bao xa? Thành phố của Người lùn được biết đến với những mạng lưới hầm mỏ phức tạp. Lục soát hết tất cả chúng sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
“Chỉ cần kiểm tra lướt qua. Tập trung vào khu vực trung tâm và khu vực chính quyền của thành phố. Các người có thể điều tra những đường hầm phía trong sau đó.”
“Đã rõ.”
Những Hanzo chạy nước rút, theo sau đội trưởng của họ. Cái cách mà họ chạy, để lại bóng ảnh phía sau, là một kỹ thuật độc nhất của quái vật hệ ninja bậc cao.
Ainz bảo Zenberu quay về trung tâm của nhóm — để anh ta chờ đợi ở nơi an toàn. Anh ta sẽ rất hữu dụng trong việc đàm phán với tộc Người lùn.
“—Shalltear, đừng lơ là cảnh giác.”
“ Đã rõ!”
Sau khi kích hoạt chiêu thức, Shalltear đươc vũ trang hoàn toàn trong một bộ giáp toàn thân ngay lâp tức. Cô dò soát khu vực xung quanh thật kỹ lưỡng, không bỏ sót một chi tiết nào.
Bây giờ thì Shalltear — Thủ vệ mạnh nhất của Nazarick — đã sẵn sàng chiến đấu, không có kẻ nào, dù mạnh đến đâu đi nữa, cũng không thể giết cô tức thì chỉ với một đòn. Điều đó nói rằng, kinh nghiệm là thứ quan trọng hơn cả khi chiến đấu với người chơi khác, và giao nhiệm vụ đó cho một người còn quá non nớt như Shalltear khá là nguy hiểm,
Nói cách khác, Ainz phải chứng tỏ mình như một hình mẫu cho cô ấy.
Ainz cũng quan sát cẩn thận khu vực xung quanh. Ngay sau đó. những Hanzo quay về. Vì phải dò xét một quãng đường dài, họ tốn nhiều thời gian hơn dự tính.
Những Hanzo quỳ gồi thành một hàng trước mặt Ainz. Đội trưởng của họ lên tiếng thay cho họ.
“—Ainz-sama, chúng thần đã phát hiện thứ có thể là khu vực dân cư của Người lùn, chúng thần đã tìm kiếm rất kỹ, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.”
“—Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Chúng thần không tra soát kỹ lắm, nhưng không có tử thi hay dụng cụ gia đình bên trong những ngôi nhà, cũng không có dấu hiệu của chiến tranh.”
“Có vẻ như tộc Người lùn đã quyết định bỏ hoang thành phố này.”
Anh liếc sang Zenberu, người đang rất đỗi kinh ngạc. Dù anh chỉ mới quen biết anh ta gần đây, nhưng anh cũng hiểu được phần nào tính cách của Zenberu, và đó không phải là biểu hiện giả tạo.
“—Được rồi. Vậy thì, hãy dẫn đường cho chúng ta đến đó.”
“Vâng!”
Ainz theo sau nhóm Hanzo. Đây là lãnh địa bí ẩn và anh không thể bất cẩn được. Shalltear, Aura, và Zenberu đều được hộ tống bởi undead cấp cao và bầy ma thú.
Những người còn ở lại là những Vampire Brides cấp thấp và ma thú trông-như-voi-Ma mút.
Đây là một cái bẫy được sắp đặt trước. Họ có thể dễ dang xác định được nơi kẻ thù ra tay nếu có kẻ thù bí ẩn nào đang quan sát, và muốn suy yếu sức chiến đấu của họ.Thêm vào đó, chiến thuật cơ bản là tấn công lực lượng tiếp viện của họ nhằm mục đích thu thập thông tin từ những gì họ bỏ lại.
Mặt khác, anh không họ ở lại một mình, Anh chỉ định cho một Hanzo ẩn nấp ở gần đó.
Thế nhưng,điều này không nhằm mục đích cứu nguy.
Nói đúng hơn, tên Hanzo này chỉ có nhiệm vụ quan sát và học hỏi đòn tấn công của kẻ thù. Sau khi biết được điểm yếu của chúng — hoặc tốt hơn nữa, căn cứ của chúng — sẽ là một kết quả vượt quá mong đợi.
Lý do mà anh vẫn chưa quay về Nazarick lần nào trong suốt cuộc hành trình cũng để ngăn chận đối phương biết được rằng họ có thể khôi phục lực lượng liên tục bằng cách mở [Cổng]. Điều này sẽ khiến chúng nghĩ nhóm Ainz sẽ kiệt quệ theo thời gian.
Ừm, ngay cả khi kẻ thù có xuất hiện, sẽ tốt hơn cả nếu như nhóm Vampire Bride đều an toàn.
Ainz không muốn nhóm Vampire Bride phải chết. Thế nhưng, anh chẳng ngại hi sinh lũ quái vật POP để thu thập thông tin về kẻ thù.
Mình có hơi nhẫn tâm quá không? Ainz vừa nghĩ vừa tiến vào hang động.
Không có tí ánh sáng ở bên trong, và họ nhanh chóng bị bao phủ bởi bóng tối. Thế nhưng, điều này chẳng là gì với Ainz, người sở hữu khả năng nhìn trong bóng tối. Shalltear, Aura, những undead khác và bầy ma thú đều sở hữu năng lực này. Ở cấp độ của họ, bóng tối chẳng gây bất lợi gì cả.
Zenberu, thì lại khác, anh đang được dẫn đi bởi một trong những undead như một cô công chúa.
Thực tế là toàn bộ thạch nhũ và măng đá trong khu vực được dọn dẹp sạch sẽ, cộng với việc đường đi đã được làm phẳng và dễ dàng đi lại, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thành phố của Người lùn.
Nhóm Hanzo tiến lên phía trước. Có rất nhiều ngã rẽ suốt đường đi, tất cả chúng đều dẫn dến ngã cụt, theo những gì mà nhóm Hanzos nói với họ. Họ chắc hẳn đã đào những thứ này để rối loạn kẻ thù và câu kéo thời gian, hoặc có lẽ là giúp chuẩn bị một đợt phản công.
Ainz có thể sử dụng rất nhiều phép thuật trong những tình huống như thế này, nhưng nhóm Hanzo thì không. Thật hợp lý khi họ tốn nhiều thời gian đến thế sau khi xem xét đến việc họ phải lục soát hết các ngã rẽ này.
Khi anh nghĩ tới đó, một người trong nhóm Hanzo quay sang anh.
“Ainz-sama, chúng ta sắp đến khu vực dân cư.”
“Thế à… Hình như ở phía kia có ánh sáng mờ mờ. Hanzo, không phải người từng nói không có bất kỳ Người lùn nào ở đây sao?’
“Vâng, đứng như thế. Ánh sáng này được phát ra từ một loại khoáng thạch.”
Một khoảng không rộng lớn hiện ra trước mắt họ.
Khi anh tìm kiếm nguồn ánh sáng, anh nhìn thấy hàng chục cột trụ cứng cáp chống đỡ trần nhà. Một vật thể trông như pha lê mọc ra từ trần nhà, và nó tỏa ra thứ ánh sáng mà nhóm Hanzo đã đề cập trước đó.
Ngoài ra thì không còn nguồn ánh sáng nào khác — ngay cả ánh sáng nhân tạo — theo những gì mà Ainz có thể thấy.
Theo như nhóm Hanzo từng miêu tả, nơi đây có vẻ là khu vực dân cư sinh sống. Nó trông hệt một thành phố, với hàng dài các tòa nhà thấp lè tè, chỉ cao khoảng 2 tầng.
Có lẽ là vì những kỹ sư xây dựng nên chúng đều thuộc chủng tộc thấp bé, và kiến trúc của chúng đều thấp hơn các công trình của con người. Dù thế, chúng vẫn cao hơn Ainz, và anh không thể biết được độ lớn của toàn thành phố vì những tòa nhà trước mắt đã chắn hết tầm nhìn. Tuy nhiên, số lượng tòa nhà nơi đây cũng đủ khiến anh cảm thấy việc đếm chúng thôi là một việc vô ích.
“Hmm..”
Khi anh dạo quanh thành phố, một ngon lửa hi vọng bùng cháy trong tim anh bỗng biến thành một tiếng “chu~”, như thể bị dập tắt bởi một xô nước lạnh.
Nơi này thật hoang tàn.
Những câu chuyện anh từng được kể về thành phố của Người lùn đều xuất hiện bởi hình ảnh của một nơi hào nhoáng, phức tạp và trang nghiêm, thế nhưng không có gì thứ gì như thế ở đây, Không có cả dấu vết của YGGDRASIL và sự xuất hiện của người chơi.
Ainz bước tới trước, và mở cửa một tòa nhà gần đó.
Như nhóm Hanzo từng nói, anh chỉ bắt gặp không gian trống rỗng.
Anh chẳng thấy đồ nội thất nào từ cổng ra vào, nơi anh đang đứng. Thứ duy nhất còn lại là một kệ sách được đóng thẳng vào tường và những thứ không thể di chuyển. Bụi trắng phủ khắp nền nhà. Có vẻ như không có ai ở đây trong một khoảng thời gian dài.
“—Zenberu, hô to và thử xem có ai ở đây không!”
Sau khi lệnh Ainz, Zenberu hét lên tên của Người lùn từng chăm sóc anh trong quá khứ.
Sự thật rằng không có tiếng vang nào xuất hiện chứng tỏ nơi này rõ ràng rất rộng lớn.
Zenberu hét to vài lần nữa, nhưng cũng như trước, không có tiếng đáp lại.
“—Hanzo. Lục soát những đường hầm bên ngoài thành phố để tìm bất cứ thứ gì có thể là đầu mối. Tìm xem vì sao thành phố này bị bỏ hoang. Tuy nhiên, chúng ta không biết rõ độ lớn của mạng lớn đường hầm này, quay về nếu như cảm thấy các ngươi đã đi quá xa.”
“Đã rõ!”
Mọi việc sẽ nhanh chóng hơn nếu mọi người cùng tản ra và tìm kiếm, Ainz không đần độn tới mức chia nhỏ đội hình, vì ở những tình huống này có thánh mới biết chuyện gì đang diễn ra. Anh ra lệnh cho mọi người thực hiện những cuộc tìm kiếm nhỏ. Trong khi Ainz đứng đợi ở phía sau, họ mở lần lượt từng cánh cửa này đến cánh cửa khác.
Tất cả chúng đêu giống như cái đầu tiên.
Một vài trong số chúng có chứa đồ nội thất bị bỏ lại, nhưng chẳng hơn gì một tủ sách ở đây và một cái bàn ở kia. Anh chưa tìm thấy nơi nào có đầy đủ cả bộ nội thất.
Cứ tiếp tục như thế này sẽ mất rất nhiều thời gian.
“Aura, ngươi có giác quan tốt nhất trong số chúng ta. Ngươi có tìm thấy đầu mối nào chưa?”
“Vẫn chưa. Thần không cảm nhận được ai ở gần đây hết”
“Thế sao… Vậy thì chúng ta sẽ chia làm 2 nhóm để tìm kiếm sâu hơn. Shalltear, hãy chỉ huy lũ undead và hành động như vệ sĩ của chúng ta, Aura, hãy tới ngôi nhà nơi Zenberu từng ở. Hãy tìm kiếm nguyên do vì sao Người lùn không ở đây nữa nhưng nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa.”
Hai Thủ vệ đồng thanh tuân lệnh, và Zenberu thì cúi đầu tỏ vẻ biết ơn.
Sau khi gât đầu một cách rộng thượng, Ainz thực hiện phép [Bay].
Anh từ từ bay lên.
Đây là một hành động mạo hiểm nếu như có bất kỳ ai phục kích, nhưng vì một số lý do, Ainz cảm thấy không có ai như thế xung quanh đây.
“Ainz-sama!”
Shalltear bay theo với vẻ hoảng hốt.
“Nguy hiểm lắm! Xin người hãy dừng lại!”
“Suy nghĩ lại thì ngươi đã đúng. Có vẻ như ta đã quá bất cẩn.”
Thật tư nhiên khi mà Shalltear nổi giận. Suy cho cùng, anh đã bay lên — nơi mà bất kỳ ai cũng có thể ngắm bắn anh — chỉ đơn thuần vì anh hành động dựa trên trực giác của mình.
“Tuy vậy, sự thật rằng ta vẫn chưa bị tấn công chứng tỏ không có ai ở đây cả. Bên cạnh đó, có khả năng ai phát hiện ra ta cũng đều muốn lại gần ta để tìm hiểu thêm, vậy ta sẽ để việc bảo vệ cho ngươi.”
“Xin người đừng sử dụng mình như mồi nhử kẻ thù vào bẫy.”
Punitto-san từng nói rằng, tùy từng tính huống, một người lãnh đạo sẽ phải dùng chính họ như chim mồi… Tuy thế, mình đoán rằng sẽ thật khó để một người như Shalltear hiểu được điều đó, cô ấy không phải bạn của mình, mà là hộ vệ của mình.
“Thứ lỗi cho ta”, Ainz nói với Shalltear trước khi nhìn xuống phía dưới,
Thành phố này tràn ngập những kiến trúc tương tự nhau, giống hệt như một bàn cờ.
“—Có những tòa nhà thật lộng lẫy ở kia, và kìa, và kia nữa”
Mặc dù đa số chúng dường như được xây dựng từ cùng một khuôn mẫu, có một số ít có vẻ rộng hơn những cái còn lại.
“Có lẽ ta nên đến đó xem xét.”
“…. Hãy gọi Aura quay về trước, thưa ngài. Mọi thứ sẽ trở nên phức tạp hơn nếu chúng ta gặp phục kích tại đó.”
Tât cả những điều Shalltear nói từ nãy đền giờ dường như đều có điểm đúng.
“Ainz-sama!”
Tức thì, giọng Aura xuất phát từ phía bên dưới. Nhìn xuống, anh thấy Aura và Zenberu đang vẫy tay với mình, và với cách mà họ làm việc này, có lẽ một thứ gì đó bất thường đã xảy ra.
“Dường như họ đã tìm thấy thứ gì đó.”
“Có vẻ thế ạ.”
Hai người họ trao đổi ánh nhìn cho nhau trước khi hạ cánh xuống bên cạnh Aura, sau đó thì lũ undead cũng tập hợp vào vị trí.
“Đến nhìn thứ này, Ainz-sama!”
Aura để họ bước vào tòa nhà mà cô đã mở cửa từ trước.
Ainz liếc nhanh qua căn nhà, nhưng anh chẳng phát hiện điều gì khác biệt so với những tòa nhà khác, và anh cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt hết.
“Đây là ngôi nhà của Người lùn mà Zenberu từng ở?”
“Không, không phải. Trên đường đến ngồi nhà của Người lùn từng chăm sóc Zenberu, chúng thần tìm thấy một vài toà nhà đã mở sẵn từ trước. Sau khi kiểm tra chúng, thần phát hiện dấu chân trên mặt đất, và rất có thể đây không phải dấu chân của Người lùn. Đây, hãy nhìn xem. Zenberu, Người lùn không đi chân trần, đúng chứ?”
“Ahh, tất nhiên là không. Họ đều mang giày, và họ thậm chí không cởi chúng ra cả khi ở trong nhà. Thần thường thấy họ sự dụng loại giày bền chắc, được làm hoàn toàn bằng kim loại.
“Điều đó đồng nghĩa đây khồng phải dấu chân của Người lùn.”
“Ngươi biết những gì về chúng?”
“Hmm, xem nào…”
Aura nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ.
“Chúng được tạo nên từ một sinh vật hai chân, và dấu vết phía bên trái và bên phải dấu chân gợi ý rằng sinh vật này cũng có đuôi.”
“Thứ gì trông như Lizardman sao?”
Shalltear quay sang nhìn Zenberu.
“Không, không phải. Đuôi của họ rất mảnh, không dày như của Zenberu. À, dấu chân còn được phủ đầy bởi bụi, như thế họ có thể rời khỏi đây một khoảng thời gian lâu rồi. Bất kể ai để lại dấu vết này cũng không đi qua đây thường xuyên. Thêm vào đó, có vẻ như họ chỉ đến đây và bỏ đi ngay lập tức sau đó… Phải chăng họ đến đây vì họ có hứng thứ với thành phố của Người lùn?
Aura chuyển ánh nhìn của cô từ trong nhà sang con đường bên ngoài
“Và không chỉ có một người…. mà là rất nhiều, ít nhất là có 10 người.”
“Ngươi có thể theo dấu vết này bao xa? Suy cho cùng, đây là đầu mối duy nhất của chúng ta, vi thế, ta muốn bám theo nó càng nhiều càng tốt.”
“Thần hiểu. Vậy mong người theo sau thần.”
Không có lý do gì để từ chối.
Mọi người theo sau Aura, trong khi Shalltear đi ngay sau Aura để bảo vệ cô ấy.
Chủ nhân của những dấu chân này di chuyển hệt như Aura dự đoán — họ có mục đích y như Ainz, lang thang và lục soát khắp các tòa nhà của Người lùn.
Được nửa đường, Aura đột nhiên dừng lại và nhìn trừng trừng con đường phía trước, Cô đang nhìn một trong những tòa nhà to lớn mà anh đã nhìn thấy khi bay.
“Có rất nhiều dấu chân giống hệt nhau tại đây. Có vẻ là một tiểu đội đã đến đây từ đằng kia. Chúng thần nên làm gì đây? Liệu chúng thần có nên do thám tiểu đội này không?”
“…Không, tốt hơn hết là xem những chủ nhân của những dấu chân này biến mất tại đâu. Chúng ta sẽ điều tra các thứ khác sau.”
“Đã rõ!”
Aura tiếp tục di chuyển. Cuối cùng, họ đến một toàn nhà dường nhu hòa lẫn với bức tường và trải dài khắp thành phố.
Nó trông như một ngôi nhà một tầng, nhưng lại lớn hơn nhiều.
“… Bên trong có lẽ không có ai cả, nhưng vì an toàn, ta sẽ sử dụng tới ma thuật. Phép thuật phòng thủ của kẻ thù sẽ đánh trực diện vào ta, nên mọi người hãy giữ khoảng cách. “
Sử dụng phép dạng tiên đoán sẽ mang theo nguy cơ bị chọn làm mục tiêu của các đòn phản công. Trong nhóm chỉ có mình Zenberu sẽ bị giết chỉ trong một đòn tấn công bất ngờ, nhưng không nên tổn thất nhân lực nếu không cần thiết.
“Ainz-sama, cho phép thần được bảo vệ người.”
“Eh, thần cũng sẽ tham gia luôn.”
“Không, cô cần ở lại đây để tránh bị ảnh hưởng và hãy quan sát khu vực xung quanh.”
Sau khi bị Shalltear từ chối, Aura chuyển sang van nài Ainz, nhưng trong trường hợp này, Ainz đồng ý với Shalltear.
“Đúng thế. Kỹ năng quan sát của ngươi là tốt nhất trong số chúng ta, Aura. Nghe thì có vẻ không khả thi lắm, nhưng nếu có phục kích, có lẽ ngươi sẽ là người đầu tiên giải quyết chúng.”
Sau khi nghe được những lời đó từ chủ nhân, Aura không còn gì để nói, Tất cả những gì cô có thể là trưng ra bộ mặt miễn cưỡng tuân lệnh.
Ainz điểu khiển một thiết bị quan sát ma thuật và đưa nó vào bên trong tòa nhà.
Đúng như dự đoán, không có dấu hiệu ai đó đang ẩn nấp ở bên trong, và anh đưa nó vào sâu hơn.
Tòa nhà từng được dùng làm gì nhỉ? Một quầy hàng — và những tủ khóa? Nó trông như nhà tắm công cộng, nhưng không có sự phân biệt giới tính…. đây có đúng là tòa nhà dành riêng cho Người lùn không?
Khi Ainz quan sát phía bên trong của một vài căn phòng, anh tìm thấy một nơi giống như đường hầm mà anh và những người khác đã bắt gặp.
Có lẽ nào đây là trạm kiểm soát hay căn cứ hay thứ gì đại loại thế nhỉ? Có thể nó còn có tác dụng ngăn chặn kẻ thù đến được tận đây của đường hầm. Điều đó có nghĩa là đường hầm này sẽ dẫn đến nơi nào đó khác?
Một cuộc tìm kiếm toàn bộ bên trong cho thấy không có dấu vết của kẻ thù. Anh nhanh chóng tổng hợp lại tình trạng bên trong tòa nhà, và để Aura tiến vào đó, nhằm mục đích xác minh xem còn có dấu chân nào trong đường hầm đó không.
Sau đó, Ainz, Shalltear, và Zenberu theo sau. Anh để bầy ma thú và lũ undead đợi ở bên ngoài phòng trường hợp nhóm Hanzo quay về.
Trong khi họ theo sau Aura, Ainz thì thầm với Zenberu: “Ngươi biết gì về tòa nhà này?”
“Xin lỗi, thưa Bệ Hạ, nhưng thần không biết gì lắm. Thần chỉ biết đây là một tòa nhà khổng lồ mà chúng ta vừa thấy lúc nãy — thứ mà chúng ta đi theo dấu chân của đội quân — và rõ ràng là được dùng với mục đích hành chính. Thêm vào đó, những toàn nhà lớn khác chúng ta gặp nãy giờ từng là quán rượu hoặc tiệm rèn hoặc những nơi tương tụ thế. Ngay cả Chỉ huy của Người lùn — không, những người nắm quyền — cũng không sống trong đó. Thần không biết lý do của việc ấy là gì.” Zenberu kết luận.
Tức thì, Aura dừng lại trước cổng đường hầm.
“Dấu chân đến từ đây. Liệu chúng ta có tiếp tục không?”
Ainz cảm thấy hơi nghi hoặc với câu hỏi của Aura, nhưng điều đó nhanh chóng trôi qua.
“Không, không nên. Còn rất nhiều nơi khác cần điều tra trong thành phố. Chúng ta sẽ xem xét nơi này cuối cùng. Tốt nhât là để cho nhóm Hanzo làm việc này.”
Nhóm Hanzo vẫn chưa quay về, cho thấy hệ thống đường hầm khá lớn.
Sau khi trở ra ngoài, Ainz bật [Message] để nói với trưởng nhóm Hanzo.
‘Có vần đề gì sao, Hanzo? Các ngươi vẫn chưa tìm được gì?”
‘Xin thứ lỗi cho chúng thần vì tốn quá nhiều thời gian.Thê nhưng, xin người hiểu cho, dù rằng việc này khá mất thời gian, chúng thần cuối cùng cũng tìm được sự hiện diện của một người.’
‘Sao?Thật ư? Các ngươi có khám phá được gì về sự biến mất của Người lùn không?’
‘Đây không hẳn là bằng chứng, nhưng có thứ gì đó — âm thanh phát ra sâu bên trong đường hầm.’
‘Đó không phải là âm thanh của tự nhiên, đúng chứ?’
‘Vâng!Âm thanh phát ra là tiếng đào mỏ của ai đó.Thần nên làm gì đây?Liệu thần có nên tiếp tục điều tra không?’
‘Không, quên đi.Hãy đưa ta đến đó trước đã. Địa điểm của chúng ta là—’
Sau một thoáng suy nghĩ, anh không thể truyền đạt những gì mình muốn thông qua lời nói được.
‘Thế này đi, ta sẽ sử dụng một ngọn đuốc làm tín hiệu.’
‘Đã rõ!’
Sau khi kết thúc [Message], Ainz lấy ra một ngọn đuốc. Nó tự bốc cháy, và anh đưa nó cho một undead đứng đợi gần đó. Tên undead vẫy vẫy ngọn đuốc, ra dấu cho nhóm Hanzo, khi địa điểm của họ vẫn chưa rõ.
Tất nhiên, đây không phải ngọn đuốc bình thường. Nó là một thứ đồ cổ được bán trong cửa hàng; nó gây gấp đôi sát thương so với đuốc thông thường khi dùng dể chống lại quái vật hệ slim.
Thật là lãng phí, nhưng Ainz không đem theo ngọn đuốc bình thường nào cả.
Ngọn đuốc toả ra một vệt màu đỏ trước khi nhóm Hanzo xuất hiện trước mặt anh.
“Xin thứ lỗi cho sự chậm trễ của thần, thưa bệ hạ.”
“Bỏ qua lễ nghi đi, thời gian là tất cả. Đưa chúng ta đến đó ngay.”
“Dạ rõ”
Ainz cưỡi lên một ma thú và đuổi theo nhóm ninja.
Cuối cùng, họ đến trước toà nhà tương tự như cái mà họ đã lần tìm chỗ dấu chân. Nhóm Hanzo dừng lại tại đây, đích thị đây là đích đến của họ.
Sau khi bước xuống thú cưỡi của mình, Ainz lắng nghe lời tường trình của nhóm Hanzo.
“ Trong toà nhà này có một đường hầm bí mật, và sinh vật mà chúng ta tìm kiếm đang ở trong đường hầm đó.”
“Ainz-sama, có thêm vài dấu chân mới ở đây. Chúng dẫn vào bên trong đường hầm, chứ không hướng từ trong ra. Chủ nhân của dấu chân chắn hẳn mang bốt, và dựa vào kích cỡ, thần đoán rằng họ có chiều cao tầm bằng Shalltear. À mà, hình như chỉ có một người trong số họ thôi.”
Ainz gật đầu với Aura, người đang nhìn chằm chằm vào nền đất phía trước toà nhà.
“… Nào hãy cố gắng tiếp cận thật thân thiện với người này. Ngay cả khi họ tấn công, các ngươi chỉ được phép phòng vệ. Dưới bất kỳ tình huống nào cũng không được hành động sơ suất. Hiểu không? Để tránh đánh động các phe phái khác, chúng ta sẽ để Aura nói chuyện với họ, và sau đó—”
Ainz chạm tay vào mặt mình.
Phải chăng chỉ có con người là khiếp sợ trước Undead? Hay đây là sự thật của thế giới này?
Dù sao đi nữa, các thuộc hạ của anh cũng đứng đầu một đội quân undead. Nếu thế, anh sẽ gây ấn tượng tốt hơn bằng việc để lộ khuôn mặt mình và không che giấu danh tính thật.
“Được rồi, Hanzo. Đưa chúng ta đến tới phát ra âm thanh đó.
Nhóm Hanzo dẫn đường họ tới đường hầm bên trong.
Trần hầm khá là thấp, chắc hẳn nó được xây dựng bởi Người lùn. Người lùn trong YGGDRASIL cũng là chũng tộc thấp bé.
Nếu họ đào đường hầm này, chắc hẳn nó cũng cao cỡ này.
Tai của Aura khẽ rung động khi họ di chuyển dọc đường hầm. Điều đó xác minh những gì nhóm Hanzo từng báo cáo.
Ainz lắng tai nghe, nhưng anh không nghe được gì cả.
“Có phải nó không?… Rất gần sao?”
“Rất khó để nói. Thần không thể phân biệt khoảng cách chính xác chỉ dựa vào tiếng vang.”
“Umu. Nếu là một đường thẳng thì có thể sử dụng mắt ma thuật để nhận diện đối phương…”
Bất kỳ ai không có khả năng thính giác của Aura — dù đến từ đặc điểm chủng tộc hay nghề nghiệp — sẽ không thể nghe được gì vì lí do khoảng cách. Tuy nhiên, nếu họ đến gần hơn, phía bên kia có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Bất cứ ai nếu bị một nhóm không rõ danh tính tiếp cận, bản năng sẽ bảo họ phải chạy thật nhanh để bảo đảm an toàn.Tất nhiên, chừng nào Aura còn ở đây, không ai có thể trốn thoát, nhưng đối phương có thể né tránh được cô nếu sử dụng [Dịch chuyển] hoặc độn thổ xuống đất.
Quyết định khôn ngoan nhất là gửi cả Aura và nhóm Hanzo đến đó, hoặc bản thân Ainz cũng đi theo, bởi anh có thể tàng hình.
“Vậy, chúng ta sẽ gửi những ngươi có khả năng tàng hình đến đấy. Aura và nhóm Hanzo, các ngươi đi trước. Ta sẽ theo sau. Shalltear, ngươi sẽ đợi ở đây.”
“Nếu đó là ý người muốn.”
“… Sẽ thật tồi tệ nếu đứng đợi ở đây.”
Ainz nhìn lên trần đường hầm. Nó trông khá vũng chắc, nhưng không có gì là tuyệt đối hết.
“Được rồi.Trở lại toà nhà lúc trước và đợi chúng ta quay về… Không, nếu ta làm thế, nhóm Hanzo cũng sẽ… Aura, ngươi có nghĩ rằng những dấu chân này sẽ dẫn chúng ta tới nơi phát ra âm thanh không?”
“Vâng, chúng hướng đến đó. Chủ nhân của chúng có thể là người tạo ra âm thanh này.”
“Ta hiểu rồi. Vậy, ngươi có thể dẫn ta đến đó.”
Aura gật đầu.
“Vậy, hai người chúng ta sẽ đi trước. Mọi người còn lại trừ ta và Aura hãy di chuyển về toà nhà ở phía trước cổng đường hầm. Nếu chuyện gì không hay xảy ra, đặc biệt là sự xuất hiện của thực thể hùng mạnh ngang ngửa chúng ta, rút lui ngay lập tức. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ tự tìm lối thoát cho mình, đừng quá lo lắng. Địa điểm tập trung cho mọi [Cổng] sẽ là công trình trong khu rừng của Aura.”
“Đã rõ! Nhưng liệu 2 người sẽ ổn cả chứ?”
“Ta không rõ lắm. Nhưng ta muốn tin rằng 2 người chúng ta sẽ ổn.”
Anh đã cân nhắc mọi nguy cơ và rốt cuộc không đi đến đâu hết. Điều duy nhất anh có thể làm là đánh đổi sự an toàn của bản thân mỗi khi hành động. Anh đã học được điều đó gần đây.
Shalltear không nói bất kỳ điều gì sẽ khiến anh đổi ý. Hoặc đúng hơn, mệnh lênh của Ainz là tuyệt đối, nên những gì Shaltear có thể làm là tuân lệnh.
Ainz di chuyển cùng với Aura. Anh chưa sử dụng ma thuật vì họ còn cách khá xa.
Họ bước đi trong im lặng một khoảng thời gian, và một âm thanh bỗng truyền tới tai Ainz.
“…Có vẻ như ai đang làm điều này cũng đang cố gắng giảm thiểu tiếng ồn hết mức có thể.”
Ainz không hiểu sao Aura lại đề cập đến việc đó, nhưng những điều Aura nói rất chính xác.
“Vậy có nghĩa là phía bên kia cũng đang cảnh giác cao độ?”
“Thế chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc bắt giữ họ sao?”
“Chỉ khi họ muốn bỏ trốn. Xét cho cùng, nếu như lần gặp gỡ đầu tiên quá bạo lực, sẽ rất khó để có mối quan hệ hữu nghị với họ trong tương lai.”
“Thần hiểu ạ. Vậy, thần sẽ nói chuyện với họ một cách bình thường.”
“Tiến hành đi. Ta sẽ tàng hình — không, vì lý do an toàn, ta sẽ theo sau ngươi trong khi tàng hình, Aura. Nếu như đối phương chạy trốn, không còn cách nào khác ngoài việc bắt giữ họ.”
Phần 2:
Sau một cuộc thảo luận ngắn gọn, hai người trong số họ chuẩn bị sẵn sàng và đi về phía phát ra âm thanh.
Có một sinh vật có hình dạng thấp bé cuối đường hầm. Trong thế giới tối tăm này, điều duy nhất họ nhìn thấy là hắn ta đang chăm chú đào móc tại bức tường của đường hầm với cái cuốc của mình.
Khoảng cách hai bên khá xa nên họ không chắc chắn lắm, nhưng hắn ta cao khoảng 140cm. Cơ thể hắn gần giống như một thùng bia và đôi chân không hề dài. Thực tế thì có thể kết luận đôi chân đó ngắn vãi chưởng.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu nâu, trên mặt đất bày toàn là những công cụ của bản thân. Trong số đó có một chiếc đèn-lồng-không-sáng và một bình nước.
Một người thợ mỏ đang làm gì một mình trong cái thành phố bỏ hoàng này vậy? Thật kì lạ. Hãy hỏi ông ta và giải quyết bí ẩn này.
Aura âm thầm đi về phía người thợ mỏ.
Ngược lại, Ainz dường như không quan tâm lắm.
[Che giấu hoàn hảo] (Perfect Unknowable) xóa dấu vết và âm thanh của một người, làm cho người dùng phép rất khó bị phát hiện nếu không có nghề ‘đạo tặc’ cấp độ cao. Ngay cả những kẻ cùng cấp độ với Aura cũng rất khó để phát hiện ra anh. Trong cảm nhận của cô ấy thì Ainz chỉ là một hình bóng khá mờ ảo.
Khi tiếp cận đủ gần, Aura lên tiếng.
“Này. Ông đang làm gì thế?”
“Hiiieeee!”
Người thợ mỏ thở hồng hộc như sắp chết khi quay lại nhìn cô.
Bộ râu ông ta khá dài- không nghi ngờ gì nữa, ông ta chính là một người lùn.
Người đàn ông mở to mắt, kéo áo choàng trùm lấy cơ thể mình.
Tuy nhiên, chỉ có như thế. Người đàn ông vẫn ở đó. Tuy nhiên, có vẻ như Ainz là người duy nhất nghĩ như vậy.
“Hừm! Tàng hình hử-”
Giọng nói của Aura làm Ainz- người có khả năng nhìn xuyên tàng hình- xem xét tình huống của người lùn kia. Đúng như Aura nói, người lùn kia trông khá mờ ảo.
Cái mũ kia phải là một vật phẩm ma thuật, và khả năng kích hoạt của nó chính là tàng hình. Cảm giác giống như Shizu…
“Này, này, ông biết tôi không có ý định làm tổn thương ông, đúng không, Người lùn-san? Tôi biết ông ở đó. Hãy để tôi nhìn thấy ông.”
Giọng nói dễ thương của Aura tác động tới trái tim Người lùn.
Ông lấy tay hơi nhấc chiếc mũ lên một chút, và lén nhìn Aura qua khe hở.
“Nhóc, nhóc là một Dark Elf? Nhóc làm gì ở đây?”
“Hửm? Khi tôi tới thành phố Người lùn, tôi phát hiện nơi đây đã bị bỏ hoang, vì vậy tôi quyết định tìm hiểu lí do tại sao không có ai ở đây. Tôi tìm kiếm, và đi tới đây.”
“Ta, ta hiểu…”
“Năm năm trước, người lùn vẫn sống ở đây. Họ đi đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra? À mà, tại sao ông không để tôi nhìn thấy ông?”
“Chắc chắn rồi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn thấy ta.”
Ông lùn nhấc chiếc mũ của mình ra. Đó có lẽ là cách để chấm dứt ảnh hưởng của ma thuật. Với Ainz thì không có quá nhiều thay đối, ngẫm lại thì cũng khá buồn cười.
“Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu. Hân hạnh được gặp ông. Tôi là Aura Bella Fiora, tới từ Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown.”
“Vương quốc Sorcerous? Xin lỗi vì sự thiếu hiểu biết của ta, nhưng đó là Vương quốc Dark Elf à? Hoặc đại loại thế? Ồ, xin lỗi. Ta là Gondo Firebeard của Vương quốc Người lùn. Hân hạnh được gặp nhóc.”
Aura chìa tay ra. Gondo dường như hiểu được ý nghĩa cử chỉ đó và lau bàn tay bẩn của mình trước khi nắm lấy.
Mọi thứ đang phát triển rất tốt. Ainz gật đầu, trong khi vẫn duy trì tình trạng ẩn dấu của mình.
“Chà, tôi đoán chúng ta không cần quá trang trọng đâu nhỉ. Nói chuyện bình thường thôi được không?”
“Ồ, ta đang định tự hỏi như vậy đấy. Ta chỉ là một người bình thường. Nhưng nếu nhóc là một nhân vật quan trọng, tất cả những gì ta có thể làm là giữ im lặng.”
Aura nhìn thấy nụ cười của Gondo và mỉm cười đáp lại.
“Trở lại câu hỏi lúc nãy. Những người lùn vẫn sống ở đây năm năm về trước. Họ đã đi đâu rồi?”
“Ừm, tất cả đều đã di chuyển tới thành phố khác cách đây 3 năm. Có vấn đề gì sao?”
“Vâng, đại khái thế. Tôi đến đây với một Lizardman, người đã từng ở đây một thời gian. Anh ta nói với tôi về nơi này.”
“Một Lizardman? Năm năm trước?”
Gondo suy nghĩ một lúc rồi, vỗ tay.
“Oh! Ta chưa nhìn thấy anh ta, nhưng ta biết có chuyện đó. Đây là lần đầu tiên một Lizardman tới thăm chúng ta, vì vậy nó đã trở thành một chủ đề hot. Ta tin rằng anh ta là một anh chàng với một cánh tay đặc biệt to đúng không?”
“Đúng rồi! Đúng là anh ta!”
Gondo lẩm bẩm “Hiểu rồi, hiểu rồi” với bản thân. Ánh mắt của ông cho thấy sự cảnh giác của ông đã giảm xuống.
“Có vẻ như người ở cùng với Lizardman đó đã di chuyển rồi. Ông có thể cho tôi biết ông ta đi đâu được không?”
“Chà, nói cho nhóc cũng không sao… Nhưng ta nghe nói rằng các Dark Elf không phải là chủng tộc sinh sống trong lòng đất đúng không? Thậm chí nếu nhóc biết con đường ngầm tới đó, thì nhóc có thể đến đó an toàn sao?”
“Chà, tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng nếu được, thì tôi muốn biết con đường trên mặt đất ấy.”
Gondo nhăn bộ mặt đầy râu.
“Ồ, vậy thì ta phải xin lỗi rồi. Ta rất ít khi đi lên mặt đất, vì vậy mà khá khó trong việc mô tả tuyến đường đến Feoh Gēr- đó là nơi mà họ đã chuyển đến. Điều tôi có thể làm là chỉ phương hướng đại khái, như là tầm bao nhiêu km về phía Bắc.”
“Tốt rồi. Thật ra, tôi muốn nhờ ông dẫn đường… Nếu tôi thuê ông thì sao? Ông sẽ được trả tiền, tất nhiên…”
“Thật là một đề nghị hấp dẫn. Tuy nhiên, nhóc- không, lúc nãy nhóc có đề cập đến Lizardman đó- hai người cùng nhau đến đây à? Nhóc cũng chưa trưởng thành nhỉ? Có bao nhiêu người đi cùng với nhóc?”
“Vài người. Tuy nhiên, nếu tất cả cùng đi vào thì sẽ tạo ra vấn đề không cần thiết, vì vậy tôi đã bảo họ chờ đợi ở lối vào đường hầm.”
“Lối vào?… Hừm?”
Gondo rơi vào suy nghĩ như thể ông vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng nó chỉ thoáng qua một chút. Ông bỏ nó sang một bên và tiếp tục nói.
“Chà, thật nhẹ nhõm. Đi bộ một mình trong đường hầm… đó không phải là ý tưởng tốt đâu. Nhóc không phải người sống trong lòng đất, do đó nhóc có thể không biết, nhưng có một số quái vật có thể tự do đi lại trong lòng đất. Đó không phải là nơi nhóc có thể đi một mình, hiểu chứ? Chà, nếu nhóc có vật phẩm ma thuật của ta, nhóc có thể làm như thế…”
Ông liên tục liếc vào trang phục của Aura xem có vật phẩm ma thuật nào không.
“Vậy thì, ta cần phải có ý kiến với đồng đội của nhóc. Cho một đứa trẻ đi dò đường là một sự xỉ nhục khủng khiếp với người lớn.”
Gondo quay lưng về phía Aura và ném một khối đá vào cái túi bên cạnh ông.
Cái túi không phồng lên. Nó chắc chắn là một vật phẩm ma thuật tốt. Sau đó, ông cầm chiếc đèn lồng lên, và kéo màn sập.
Một ánh sáng xanh đáng ngạc nhiên- ánh sáng ma thuật- chiếu sáng đường hầm. Cho đến lúc này, hai người hoàn toàn đứng trong bóng tối trò chuyện với nhau.
“Vậy, chúng ta đi thôi. Có vẻ như nhóc có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng một chút ánh sáng cũng tốt đúng không? …Chà, nó làm tăng nguy cơ bị lũ quái vật phát hiện nữa, vì thế tôi không khuyên nhóc dùng nó. Nhóc có cách để chạy trốn khỏi lũ quái vật rồi chứ? Ở đây thì không nhiều, nhưng cũng nên đề phòng một chút.”
Ainz gật đầu. Ông lùn không biết sức mạnh của Aura, vì vậy thái độ quan tâm của người lớn của ông ta với Aura đáng được ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Ainz cảm thấy sự thận trọng của Gondo là chưa đủ. Ông ta nên xem xét những khả năng khác nhau trước khi tư vấn cho cô.
“Đừng lo. Tôi có cách để trốn thoát mà, với lại tôi không có một mình đâu.”
Aura nhìn về phía Ainz. Tuy nhiên, tầm nhìn của cô hơi nhòe một chút.
“Hửm? Nhóc đang nghĩ gì thế? Ta có một chiếc Áo khoác tàng hình, do đó, nhóc có thể bỏ tôi lại và chạy đi. Tuy nhiên, đám quái vật chui rúc trong lòng đất có thể cảm nhận được vị trí của đối phương thông qua những chấn động bên trong lòng đất. Vì vậy, tốt nhất là nhóc đừng di chuyển bất cẩn.”
Gondo càu nhàu một chút rồi xách túi của mình lên.
“Vậy thì đi thôi.”
Gondo dẫn đầu. Aura và Ainz chưa xuất hiện bám sát phía sau.
“Nói lại một chút, ông đã từng nói nơi này không hề an toàn, nhưng đây không phải là thành phố của Người lùn sao? Điều gì đã khiến nó nguy hiểm tới mức phải sơ tán vậy?”
“Chà, không phải là thành phố này, mà là thủ đô hiện tại của chúng ta Feoh Gēr. Nó nằm ở phía Đông Bắc. Chúng tôi phát hiện Quagoa (Thú nhân lòng đất) gần đó. Nó sẽ là một thảm kịch nếu thành phố của chúng tôi bị phá hủy từng phần, vì vậy chúng tôi quyết định từ bỏ thành phố này- Feoh Raiđō.”
“Quagoa? Chủng tộc nào vậy?”
“Ừm. Họ là những cư dân trong lòng đất như chúng tôi… nhưng chúng là những kẻ phiền phức. Quan hệ giữa hai bên xấu đến mức, gặp nhau là giết.”
Gondo luyên thuyên về Quagoa khi bước đi trong đường hầm. Đó có lẽ là muốn Aura giữ vững sự cảnh giác của bản thân cô.
Đầu tiên, xét từ vẻ ngoài, họ là bán nhân loại đứng bằng hai chân, nhìn khá giống chuột chũi. Họ cao khoảng 140cm, cân nặng trung bình trên 70kg, và họ có vóc người khá mạnh mẽ.
Màu sắc cơ thể họ đa phần là nâu sẫm, đen và nâu nhạt ít phổ biến hơn. Màu sắc đặc biệt như đỏ hay xanh thể hiện sức mạnh của một cá nhân nào đó.
Họ sống ở những nơi ánh sáng không chiếu tới, nhưng có tầm nhìn tốt hơn cả con người.
Trình độ công nghệ của họ khá thấp, ngang với Lizardman, có khi còn thấp hơn. Họ không thể ché tạo giáp hay vũ khí, có thể là do cơ thể họ- vuốt và lông- còn tốt hơn so với những loại vũ trang cấp thấp.
Bộ long bao phủ toàn thân của họ có thể sánh với bộ giáp kim loại, và nó cũng có khả năng của vũ khi kim loại. Bộ lông sẽ mọc khó khăn hơn nếu họ ăn những kim loại quý hiếm từ lúc còn nhỏ. Người ta có thể đánh giá sức chịu đựng của họ thông qua màu sắc của bộ lông đó.
Từ quan điểm của một người chơi Yggdrasil, có thể nói rằng họ sở hữu một kĩ năng đặc thù chủng tộc liên quan đến giảm sát thương- trong trường hợp này là sát thương từ vũ khí kim loại. Câu hỏi hiện tại là họ có thể chịu được bao nhiêu sát thương. Chắc chắn là kháng tính của họ không mạnh đến mức miễn dịch toàn bộ, nhưng vẫn cần phải điều tra.
Tiếp theo, móng vuốt của họ- giống như lạo tê tê và thú ăn kiến- có khả năng xuyên thủng thép.
“Những kẻ đó, hừm… Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của họ ở thành phố lúc nãy.”
Gondo đột nhiên dừng lại và quay mặt về phía Aura.
“Nhóc nói gì? Hiện tại nơi này là tổ của chúng sao? Nó đã trở thành giống như nơi đó!”
“Nơi đó… Hừm, không có vẻ như họ đã chuyển đến sinh sống ở đó. Tôi nghĩ rằng họ có lẽ chỉ cử đi một nhóm trinh sát mà thôi. Tuy nhiên, nếu các ông đã rời khỏi nơi này, tại sao lại không phá hủy nó luôn?”
“Thật sự như vậy, nhưng chúng tôi không có ý định bỏ lại nơi này mãi mãi. Khi quân đội của chúng tôi sẵn sàng, chúng tôi dự định sẽ trở lại. Nhóc có thể thấy đấy, ở đây có rất nhiều quặng, giống như chỗ tôi vừa đào ban nãy ấy.”
“Hm~”
Cả hai bước đi trong im lặng. Có rất nhiều khoảng trống trong cuộc trò chuyện, và nếu họ không lấp đầy chúng với những chủ đề mới, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây. Ainz đoán rằng họ đã nói tất cả những gì có thể nói, và anh quyết định hiện thân. Nó sẽ tốt hơn khi để Gondo, trước khi rời đường hầm, nhìn thấy một Undead và tiết lộ thêm một vài thông tin.
“Được rồi, đã đến lúc ta tự giới thiệu bản thân mình.”
Ainz nói, nhưng nhờ [Che giấu hoàn hảo] vẫn còn hiệu lực, giọng nói của anh không thể truyền tới hai người kia.
Ainz xấu hổ xua tan ma thuật.
Có lẽ Gondo cảm nhận được sự hiện diện của Ainz sau lưng Aura, ông quay lại, và mở to mắt ngạc nhiên. Biểu cảm của ông biến đổi bất ngờ và phức tạp. Bối rối, sốc, sợ hãi, hỗn loạn, và rồi-
“—Geehhhhhh!”
Ainz tự hỏi bản thân mình có khả năng làm cho người ta phát ra âm thanh kì quái như vậy à, đúng lúc đó, Gondo nắm chặt lấy tay Aura.
“Qua, quái vật—! Cha, chạy đi! Nhanh, chạy đi!!”
Tuy nhiên, Aura biết người vừa xuất hiện, và không có lí do phải chạy.
“Nào, nhanh chạy đi!!!”
Gondo không thể di chuyển, giống như ông bị xích vào một tảng đá lớn vậy.
“Nặng, nặng quá! Chuyện gì vậy! Chuyện gì xảy ra với ta vậy?”
“Đừng sợ… Gondo!”
Khi Ainz nói, khuôn mặt sợ hãi của Gondo giật giật.
“Làm cách nào, làm cách nào ngươi biết tên ta! Ngươi theo dõi ta! Hoặc là dùng ma thuật!”
Mình nên mang mặt nạ, Ainz nghĩ. Sau đó, anh nói một cách bình tĩnh, để không làm Gondo hoảng sợ thêm nữa.
“Bình tĩnh! Ta chỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của ông thôi. Ta và Vua pháp thuật Ainz Ooal Gown, người cai trị của Vương quốc Sorcerous.”
Khuôn mặt Gondo lại trải qua một loạt các thay đổi, và lần này đôi mắt ông đảo qua lại giữa Aura và Ainz.
“Vương quốc Sorcerous? Vương quốc Sorcerous không phải là một Vương quốc của Dark Elf sao!?”
“Không. Đó là một quốc gia của nhiều chủng tộc khác nhau, và ta là vua của họ.”
“…HẢ? Nghiêm túc sao?”
Chỉ có sự cảnh giác và nghi ngờ bên trong đôi mắt của Gondo, trong khi giọng ông ta đầy lo lắng.
“Một undead… Không phải mặt nạ sao? Ơ? Ngươi là một Undead? Những kẻ căm ghét sự sống?”
“Này, nó chỉ là Ainz-sama nói mà thôi. Ngài không hề nói dối. Tôi là một Dark Elf và câu chuyện về một Lizardman đi cùng tới đây là sự thật. Ainz-sama đã đi cùng với tôi kể từ lúc tôi gặp ông, ông biết chứ? Như tôi đã nói, tôi không đi một mình.”
“Ơ? Ta nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng…”
Gondo lẩm bẩm với chính mình, và sau vài lần hít thở sâu, khuôn mặt ông tỏ rõ sự quyết tâm.
“Chẳng lẽ bệ hạ- Tôi có thể dùng từ đó không? Ah, Bệ hạ trước đây từng là một Dark Elf sao?”
Đó là một câu hỏi bất ngờ. Câu trả lời chính xác nhất là anh là một undead có nguồn gốc còn người. Ainz hơi ngừng lại một chút để xem xét câu trả lời của mình và trả lời theo dự tính ban đầu của anh.
“Không, ta là một undead bẩm sinh… Ta cũng không biết đó có phải từ đúng hay không- Chà, ông không cần phải sợ. Con người, Người lùn, Tinh linh… mỗi chủng tộc đều có những thành viên tốt và thành viên xấu, đúng không? Undead cũng vậy, có kẻ căm ghét sự sống, có kẻ lại muốn tìm kiếm các mối quan hệ thân thiện với tộc khác. Đương nhiên, ta thuộc nhóm thứ hai.”
“Nhưng, nhưng, thân thiện với Undead là một điều không tưởng, giống như là Việt Nam không có trẻ trâu ý…”
Một câu nói khá tốt- Ainz nghĩ nhưng anh nhún vai.
“Thật không? Ta biết một thiên thần rơi vào bóng tối, và một con quỷ khao khát ánh sáng…”
Con quỷ khao khát ánh sáng chính là một NPC trong Yggdrasil, Mephistopheles. Hắn là một nhân vật nổi tiếng cho thể loại Tsundere (Note: Cái từ này chắc bác nào cũng biết rồi nhỉ). Vẻ ngoài của hắn khá đáng sợ, nhưng hắn lại thân thiện là tốt bụng một cách đáng kinh ngạc, và hắn ta thường giao những nhiệm vụ từ tầm thường đến cao cấp, điều đó khiến hắn nổi tiếng giống như Dark Young.
“Điều đó thật sự tồn tại sao…”
Ainz nhún vai khi mà Gondo bị sốc.
“Ta hiểu sự thận trọng của ông. Tuy nhiên, ta chỉ yêu cầu ông nhớ điều này. Ta không có ý định làm hại ông. Hãy để ông ta đi, Aura.”
“Vâng, Ainz-sama.”
Từ nửa đường, người nắm tay đã đổi từ Gondo thành Aura, đương nhiên, mục đích cũng là khác nhau.
Gondo vấp lùi lại khá xa khi Aura buông ông ra, nhưng ông không có ý định chạy trốn.
Một cử động rất hợp lí, Ainz trầm ngâm. Một sai lầm có thể khiến cho Gondo lựa chọn chạy trốn. Điều đó sẽ không tốt cho ông ta. Tuy nhiên, Gondo hiện tại đã trở thành một đối tượng dễ nói chuyện.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu lại chứ? Ta hiểu sự thận trọng của ông, nhưng ta- chúng tôi không có ý làm hại ông. Thay vào đó chúng tôi muốn làm bạn với ông.”
Gondo không trả lời. Đúng như dự đoán, ông ta vẫn nhìn trộm Ainz với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Đặc biệt, đất nước của chúng tôi muốn kí một hiệp ước hữu nghị với Vương quốc Người lùn. Do đó, chúng tôi không muốn làm hại bất kì Người lùn nào.”
“Và ngài có ý gì khi nói Hiệp ước hữu nghị?”
“…Xin lỗi. Tốt nhất là không đề cập một vấn đề quốc gia cho cá nhân không thể đại diện cho một quốc gia, đúng không?”
“Mm. Đúng vậy, à, không, ý tôi là, đúng như ngài nói-”
“- Đừng lo lắng. Bất kẻ dùng từ thế nào cũng được. Nói chuyện mà cứ lắp ba lắp bắp cũng phiền phức lắm.”
Ainz trả lời một cách thoải mái làm Gondo lộ ra nụ cười khổ lần đầu tiên từ lúc họ gặp nhau.
“Cảm ơn ngài rất nhiều- thưa bệ hạ. Và nếu lời của cô nhóc này- cô gái trẻ này là đúng, thì mục đích của Ngài khi tới thành phố người lùn cũng là nó sao?”
“Đúng vậy. Nhưng Gondo này, tại sao chúng ta không trước hết rời khỏi đường hầm nãy đi đã? Nói chuyện với Lizardman đi cùng chúng tôi cũng là một ý tưởng tốt mà. Ông đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Ngoài ra ta muốn thảo luận với ông về Quagoa.”
“Hừm…”
Gondo nheo mắt nhìn Aura.
Aura mỉm cưởi như muốn nói, “Ai, tôi ư?”
“Được thôi. Có vẻ như cô nhóc này rất tin tưởng ngài. Và rõ ràng là ngài không giống một undead bình thường.”
Gondo đi phía trước, Aura và Ainz đi theo sau ông qua đường hầm.
“Đúng rồi, ta có thể hỏi ông một câu không?”
“Chuyện gì vậy?” Gondo quay lại nhìn Ainz và trả lời.
“Tôi muốn biết thêm về đặc điểm của chữ Rune và các nghề thủ công liên quan đến chúng.”
Gondo nhăn mặt.
“Ngài muốn biết gì về Rune? Ngài muốn hỏi gì?”
Giọng nói Gondo tràn ngập sự không vui.
Cho đến gần đây, Ainz có thể cảm nhận được sự bối rối và sợ hãi trong lời nói của ông ta, nhưng không hề có sự tức giận. Nói cách khác, sự tức giận của ông ta bắt đầu từ câu hỏi đơn giản kia. Ông ta có kỉ niệm buồn với Rune, hoặc đó là một bí mật bất truyền của Người lùn.
Ainz do dự. Mình có nên tiếp tục hỏi không nhỉ?
Gondo là người lùn đầu tiên anh gặp. Làm ông ta khó chịu là một hành động ngu ngốc. Tuy nhiên, nếu anh tìm ra nguyên nhân của sự giận dữ, nó cớ thể cung cấp thêm lợi thế khi đàm phán với Người lùn.
Tất nhiên, sự giận dữ không phải bắt nguồn từ lí do cá nhân.
Ainz lạnh lùng xem xét có nên loại bỏ Gondo không sau khi ông ta chia sẻ những kiến thức của mình về Rune. Sự thật là hầu hết trong số đó được bắt chước từ Tabula Smaragdina.
Sự thật là anh biết không nhiều. Anh biết chúng có bao nhiêu chữ khác nhau, và là một hình thức văn bản, nhưng chỉ như vậy thôi.
Anh gần như không nhớ gì về ý nghĩa riêng của từng chữ, vì vậy mà anh đã phải mò mẫm từ các mô tả.
Ngược lại, có một sự thay đổi đáng kể ở Gondo.
Ông không ngâm nga bài hát của mình nữa, và quay đầu lại.
Khuôn mặt ông tràn ngập những sắc thái cảm xúc khác nhau. Trong lòng ông tràn ngập sự phấn khích.
“Ngài… ngài là ai… không… Vua pháp thuật… trẻ mãi không già, tồn tại bất tử… những kiến thức đã mất…”
Anh có thể nghe thấy Gondo đang lẩm bẩm với chính mình. Những câu nói vô nghĩa. Giống như là một phản ứng vô thức.
Ainz đưa tay cản Aura đang chuẩn bị hành động nếu Gondo không trả lời. Tốt hơn hết là để ông ta suy nghĩ một chút cho thông suốt đi.
Sau khi Gondo tỉnh trí lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Ainz. Ông vẫn còn cảnh giác với Ainz, nhưng nó đang dần được thay thế bởi những cảm xúc khác.
“Tôi biết một vài thứ về Rune. Có 50 rune cấp thấp, 25 rune cấp trung, 10 rune cao cấp, và 5 rune tối thượng, tổng cộng có 90 rune. Tuy nhiên, phần lớn trong số chúng đã thất truyền, và chỉ còn một số ít còn sót lại. Chính xác thì có bao nhiêu bí mật và số lượng rune cấp thần thoại chỉ là những truyền thuyết mà thôi.”
“Đúng vậy à… có thể có chút khác biệt, nhưng rune mà ta biết trông như thế này. Ông có nhận ra chúng không?”
Ainz nhớ lại một rune và vẽ nó ra mặt đất.
“Hô! Đây là một rune trung cấp, Lagu.”
(Note: một Anglo- Saxon rune, có nghĩa là “hồ”. Anglo- Saxon là một đế chế cổ đại nền móng hình thành Vương quốc Anh ngày nay.)
Mặc dù Ainz không biết tại sao lại có nhiều rune như vậy, nhưng nó chắc chắn đủ nhiều để có cái mà Gondo biết.
“Tôi hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta hãy nói về các rune.”
Điều Ainz thực sự muốn biết là người dạy những kiến thức này có liên quan đến người chơi không. Tuy nhiên, câu hỏi này phải hỏi một nhà sử học mới đúng. Tạm thời anh sẽ xây dựng kiến thức nền tảng bằng những thông tin khác nhau.
“Khoảng 100 năm trước, những người lùn đã bán vũ khí ma thuật có chạm khắc rune cho một quốc gia nhân loại nằm ở phía đông dãy núi này- Đế quốc. Tuy nhiên, dòng chảy vũ khí này đã ngừng lại sau đó. Lí do là gì vậy?”
Điều anh thực sự muốn biết là liệu người chơi đó đã qua đời cách đây 100 năm hay chưa, nhưng nếu tỏ ra quá háo hức sẽ làm anh bại lộ. Ainz đã suy nghĩ vấn đề này mất một lúc, và đây có vẻ là một câu hỏi tốt vì nó không rò rỉ bất kì thông tin nào về bản thân anh cả.
Mặt Gondo sầm xuống. Ông hơi ngừng lại, rồi tiếp tục bước đi.
“Đó là một câu chuyện dài. Vừa đi vừa nói thôi.”
“UMU…”
Trong lúc nhất thời, bên trong đường hầm chỉ có tiếng bước chân của cả ba người.
Ông ta im lặng có thể là làm dịu lại nội tâm buồn phiền của mình.
“Đầu tiên, bạn bè đều biết tôi là một người phát triển Rune.”
Ông ta tự xưng mình như thế à.
Gondo tiếp tục nói mà không đợi Ainz trả lời.
“Những vật phẩm ma thuật của người lùn luôn luôn đi kèm với rune. Nhưng 200 năm trước, chúng tôi bị những Chúa Quỷ tấn công, và những người cuối cùng thuộc hoàng tộc đã rời khỏi Vương quốc để chống lại chúng. Công nghệ từ bên ngoài xâm nhập vào và kết quả là rune bị coi là lỗi thời.”
Gondo lấy một thanh kiếm từ chiếc túi của mình và đưa cho Ainz. Có một từ rune được khắc bên trên thân kiếm.
“Đây là Cuern, một rune cấp thấp có nghĩa là ‘sắc bén’. Khi khắc cẩn thận, nó tạo ra một thanh kiếm ma thuật. Tác dụng của nó là tăng độ sắc bén cho vũ khí và giúp chúng dễ dàng tạo ra những vết thương sâu lên đối phương.”
“Đây là một hiệu ứng cơ bản về vũ khí ma thuật sao? Thời gian cần để khắc một rune phụ thuộc vào lượng sát thương rune thêm vào. Tuy nhiên, ta nghe nói rằng cần rất ít thời gian để tạo ra một vũ khí ma thuật cấp thấp đúng không?”
“Đó chính là lí do nghề thủ công liên quan đến rune bị bỏ lại. Nó tốn thời gian gấp ba lần so với các phương pháp khác. Từ quan điểm sản xuất hàng loạt, nó còn không bằng cả bùa chú của nhân loại nữa.”
Gondo thở dài.
“Nhờ công nghệ vượt trội từ bên ngoài, số lượng nghệ nhân rune, những người có thể khắc rune dần ít đi. Bởi vì người ta cảm thấy rằng đó là cách tốt hơn để trở thành một Ma thuật sư, những người có thể phù phép.”
Đó có thể là lí do dòng chảy vũ khí vào Đế quốc đã ngừng lại. Ainz đã hiểu rõ. Nói cách khác, công nghệ truyền thống và cổ xưa đã chết.
Gondo nheo mắt.
“Tuy nhiên, thật ngu ngốc khi từ bỏ toàn bộ kĩ thuật của Người lùn! Rune cũng có điểm mạnh của nó. Đó là không cần phải chi tiêu tiền bạc vào nó.”
Giọng Gondo vang vọng trong đường hầm. Sau khi nhận ra sự nguy hiểm khi làm việc tại một nơi như thế này, ông hít một hơi thật sâu. Điều đó, lúc này, cho phép ông nói chuyện một cách bình tĩnh hơn.
“Ngài biết không? Những phương pháp phù phép điển hình tốn rất nhiều chi phí vật liệu và thuốc thử.”
Chính xác. Ainz thường nghe nói một nửa giá trị thị trường của các vật phẩm ma thuật đến từ thành phần tạo ra chúng.
Khi mà chi phí sản xuất những vật phẩm ma thuật cao bất thường, người ta có thể bỏ qua sự tăng giá từ những nhà cung cấp cho tới bán lẻ. Đó là bởi vì guild Ma pháp sư không thu phí thủ tục- có lẽ họ cảm thấy rằng phí này đã nằm trong lệ phí hàng năm của họ- vì vậy mà Ma thuật sư có thể trực tiếp bán ra mà không phải chịu thêm chi phí, hoặc có thể đàm phán trực tiếp với khách hàng của họ.
Vì thế, khi mua một vật phẩm ma thuật thông qua một cửa hàng bán lẻ, giá cả sẽ tăng lên.
“Tuy nhiên, ngược lại, vật phẩm ma thuật rune gần như không mất chi phí nguyên liệu.”
“Thật ngạc nhiên!”
Ainz đột nhiên nghiêng người về phía trước.
Anh đã rất đau đầu về vấn đề chi phí này nhiều lần, kể cả khi là Momon hay người cai trị của Nazarick. Vì vậy, ý tưởng về một thứ gì đó ‘gần như là miễn phí’ làm Ainz rất thích.
Đó là lí do anh không thể hiểu được. Thật vậy, Ainz sẽ không bao giờ để một kĩ thuật như vậy biến mất.
“…Còn khuyết điểm thì sao?”
“À, có đấy. Chủ yếu là quá khó để chế tạo. Một mặt là thời gian để tạo một vật phẩm chất lượng cao là khá dài, nhưng đồng thời số người phù hợp để trở thành một nghệ nhân rune quá ít. Theo như người dân Đế quốc nói, thì nó còn ít hơn số người có thể trở thành Ma thuật sư.”
“Hm. Ta có một câu hỏi. Ông đã từng nói rune đã lỗi thời từ 200 năm trước, tại sao hiện tại vẫn có người dùng danh hiệu ‘người phát triển rune’? Không phải quá muộn rồi sao? Hoặc là rất bình thường với tuổi thọ của Người lùn?”
Gondo không trả lời, vì vậy Ainz hỏi một câu khác.
“Hiện tại thì những kĩ thuật rune nào đang được phát triển vậy?”
Ainz bước nhanh vài bước, gần bắt kịp Gondo.
Khuôn mặt Gondo tập trung về phía trước, trên mặt ông ta không còn vẻ nhiệt tình như ban đầu. Ông chỉ đơn giản trả lời Ainz bằng một câu hỏi khác.
“Tại sao anh lại muốn biết về kĩ thuật rune?”
Dùng vấn đề trả lời vấn đề, cũng có nghĩa là ông ta không muốn đưa ra câu trả lời chính xác. Nếu anh có thể đưa ra đáp an Gondo mong muốn, anh có thể phát hiện ra điều ông ta muốn ẩn dấu là gì. Dù sao thì, vừa rồi ông ta đã dùng từ ‘anh’ thay cho từ ‘ngài’. Nghĩa là nó chắc chắn là một câu hỏi quan trọng.
Chỉ là mối quan hệ hiện tại của hai bên chưa tốt đến mức thành thật với nhau. Và quan trọng hơn-
Tại sao ông ta lại để lộ thông tin này?Là bẫy sao? Hay họ cũng không biết tầm quan trọng của thông tin mình nắm giữ?… Nếu đó thật sự là một kĩ thuật bí mật, ông ta nên hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, nhỉ?
Tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nên đưa ra lí do đã được chuẩn bị trước.
“Bởi vì rune mà ta biết có chút khác biệt. Vậy thì đối với việc ta tò mò và quan tâm tới lịch sử và sự phát triển của kĩ thuật rune cũng là bình thường đúng không? Nếu vậy, ta hi vọng ông có thể trả lời câu hỏi của ta.”
Gondo nhìn sang chỗ khác và rơi vào suy ngẫm. Trong nhất thời, họ im lặng và vẫn di chuyển dọc theo đường hầm.
Khi Ainz bắt đầu cảm nhận được sự hồi hộp, Gondo cuối cùng cũng trả lời.
“Hiện tại tôi đang thử nghiệm việc giảm thời gian cần thiết để thực hiện việc phù phép bằng rune, cũng như cách để nâng cao năng suất chế tạo. Tuy nhiên, đó không phải mục đích cuối cùng. Mục tiêu cuối cùng của tôi là phát triển các kĩ thuật mà rune là một phần không thể thiếu trong đó. Nói cách khác, tôi muốn kĩ thuật rune đặc biệt và có thể đứng trước thử thách của thời gian.”
Nói cách khác, ông ta muốn tăng giá trị cho rune. Đám ông trùm của các công ty sẽ hiểu được động cơ đó. Khi phát triển một sản phẩm, nó sẽ bị nhấn mạnh nhiều lần đến nỗi giống hệt trường hợp điện máy xanh, nghe ám cmn ảnh luôn.
“Hoho. Một nghiên cứu thật tuyệt vời, phải không? Tiến triển của nó tới đâu rồi?”
Anh không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu trả lời, nhưng Ainz hỏi câu này vì anh hơi chút nhầm lẫn ở một điểm. Cụ thể là bất cứ ai đã phát triển một công nghệ mới như thế này nên được đối xử như VIP ở Vương quốc người lùn.
Mình không biết tại sao ông ta lại một mình thu thập mẫu ở nơi nguy hiểm như thế này? Người như ông ta đáng lẽ phải có người bảo vệ mới đúng chứ nhỉ?
Câu hỏi của Ainz lập tức nhận được câu trả lời.
“Hoàn toàn không có. Chưa hề có tiến triển gì cả.” Gondo lẩm bẩm bằng một giọng chán nản. “Những người sử dụng kĩ thuật rune để chế tạo vật phẩm ma thuật được gọi là nghệ nhân rune, mà tôi thì chưa đạt đến tầm cao đó. Thậm chí còn chưa đạt được mức học việc nữa là.”
CLGT? Ainz mấp máy môi ngạc nhiên. Tình huống này chính là một người thậm chí còn chưa thể áp dụng kĩ thuật rune lại đi thúc đẩy kĩ thuật rune phát triển? Đây là một tình huống hoàn toàn vô lí.
Ông ta thật sự có thể tạo ra bước đột phá mới à, hay đây cũng là một chuyện bình thường đối với họ?
Không, điều này chắc chắn không bình thường. Nếu là bình thường, Gondo sẽ không có cái vẻ mặt chán nản kia. Nói cách khác, chính ông ta cũng cảm thấy bản thân mình đang đi dò dẫm trong bóng tối.
Thành thật mà nói thì Ainz đang trong một tình huống khá khó khăn. Anh không biết liệu Gondo có phát huy tác dụng hay không.
“Tôi không có tài. Tôi có thể khắc rune nhưng phải mất khá nhiều thời gian để hoàn thành… mặc dù họ nói tất cả những nghệ nhân rune đều phải trải qua giai đoạn này trước khi họ tiến lên. Nhưng những nghệ nhân rune đều tiến về phía trước chứ không dậm chân tại chỗ như tôi.”
Gondo ủ rũ gục đầu xuống.
“Tôi không giỏi như những nghệ nhân rune. Tôi chỉ là một hậu duệ vô dụng của người cha vĩ đại mà thôi”
Hiểu rồi. Ainz trầm ngâm. Vấn đề của ông ta là không có tài năng.
Sau khi kết hợp toàn bộ kiến thức ở thế giới này và Yggdrasil, anh chắc chắn nó là trường hợp đó.
Để đạt được cấp nghệ nhân rune thì cần một nghề nghiệp nào đó đạt cấp 10. Ông ta đã đạt được cấp 10 ở nghề nghiệp kia, và đạt được cấp 1 nghệ nhân rune. Tuy nhiên, nếu giới hạn cấp độ tổng thể của ông ta là 11, vậy thì ông ta không thể đạt được cấp tiếp theo của nghệ nhân rune. Và nếu ông ta chỉ ở cấp 1 nghệ nhân rune, thì ông ta chỉ học được các kĩ thuật cơ bản nhất.
Ainz chẳng thể làm gì để giúp Gondo, nên anh không nói gì khác.
Có những lúc an ủi một người nào đó có thể giúp đỡ người đó, và có lúc điều duy nhất họ có thể làm là từ bỏ.
Nếu Ainz ở trong hoàn cảnh của Gondo, anh sẽ không muốn được một người mới gặp lần đầu an ủi.
“…Vậy sao? Nói về vấn đề này, mọi người lùn đều có mục tiêu thúc đẩy kĩ thuật rune và tạo ra kĩ thuật mới sao?”
“Không, tôi là người duy nhất làm điều đó”, Gondo trả lời với một nụ cười vô cùng cô đơn. “Tất cả nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc của họ. Không một ai muốn phá vỡ những kĩ thuật cổ xưa, và khai phá các kĩ thuật mới. Họ đều cảm thấy từ bỏ nó cũng không sao cả.”
“Ta hiểu… Tiếp theo, ta muốn biết một chuyện. Ông sẽ làm gì sau khi phát triển kĩ thuật rune mới.”
“Tôi sẽ làm gì sao? Tôi chỉ muốn dùng kĩ thuật rune để cường hóa vật phẩm và tăng số lượng nghệ nhân rune. Rune là một công nghệ tuyệt vời. Thật lãng phí nếu cứ để chúng biến mất như vậy.”
“Có ai giúp đỡ ông không?”
“Không. Như tôi đã nói, gần như toàn bộ nghệ nhân rune đã từ bỏ công việc, và dành cả ngày để uống bia và nguyền rủa về việc nó biến mất ở thế hệ của họ. Tôi đã từng cố gắng để nói chuyện với họ, nhưng tất cả đều từ chối tôi.”
“…Hm. Chà, người yếu ớt sẽ chết. Một kĩ thuật vô dụng thì biến mất là điều tất nhiên.”
Gondo đột nhiên nhìn chằm chằm vào Ainz, nhưng ngay sau đó, nhưng trong nháy mắt lại mất đi sức mạnh.
Trong khi nhìn Gondo cúi đầu và bước tiếp, Ainz dự tính giá trị của rune.
Thẳng thắn mà nói, anh không quan tâm đến chúng ngoại trừ việc chúng có dính dáng đến người chơi.
Tuy nhiên, đầu tư cho một kĩ thuật bị bỏ rơi với một khoản chi phí thấp cũng là một ý tưởng không tồi. Ngoài ra, khái niệm về không cần tiêu tốn nhiều chi phí cũng rất hấp dẫn. Ngoài ra, anh cũng muốn thu thập các công nghệ quý hiếm.
Ngoài ra, nếu người chơi khác xuất hiện, anh có thể dùng sự quan tâm về rune của họ làm mồi câu tuyệt vời.
“…Ta có một vài câu hỏi. Ông căn cứ vào cái gì để tuyên bố kĩ thuật mới có thể được tạo ra? Xem xét câu chuyện từ nãy tới giờ, ta cảm thấy tất cả mới chỉ nằm ở trên lý thuyết mà thôi.”
“Không đúng! Nếu như nói tôi không đủ tài năng để trở thành một nghệ nhân rune thực thụ thì đúng. Nhưng cha tôi, và cha của cha tôi- ông nội của tôi- là những nghệ nhân rune hàng đầu của đất nước này, và họ đã phục vụ Hoàng tộc cuối cùng- Vua các nghệ nhân rune- như những cánh tay đắc lực. Tôi đã nhìn thấy điều đó bằng chính đôi mắt mình. Tôi đã đọc tài liệu mà ông và cha tôi đã để lại. Tôi chắc chắn là nó có thể! Cha tôi đã khẳng định lí thuyết của tôi khi ông nằm trên giường bệnh. Ông nói với tôi rằng nó rất khó khăn nhưng không phải là không thể.”
Những câu nói đầy tâm huyết, và nước mắt đọng lại bên khóe mắt ông.
Những cảm xúc ông cất giữ bấy lâu nay đã bùng nổ.
Tuy rằng cùng cảm xúc mãnh liệt kia xung đột, nhưng Ainz vẫn không động đậy. Mặc dù bên ngoài nói, hi vọng rằng nghiên cứu của ông lùn sẽ đơm hoa kết trái, nhưng thực tế thì Ainz chỉ muốn chạm tới những kĩ thuật hiếm đã thất truyền. Nếu Gondo không mang lại kết quả cụ thể, Ainz sẽ bỏ rơi ông ta.
“Sự thật là tôi là một đứa con trai vô dụng! Tuy nhiên, tôi không muốn để những kĩ thuật tổ tiên truyền lại biến mất! Tôi sẽ không để cho cái tên vinh quang của cha tôi tan biến trong những cuốn sách lịch sử, cho dù tôi có phải làm gì đi chăng nữa!”
Và những lời đó lay động tâm hồn Ainz.
Anh cũng mong muốn gìn giữ những gì bạn bè anh để lại trong Ainz Ooal Gown. Anh muốn chúng trường tòn cùng thời gian.
Trong khoảnh khắc đó, Ainz có thể hiểu được cảm xúc sâu thẳm trong Gondo.
Thiện cảm với Gondo tăng lên.
Đồng thời anh cũng hiểu vì sao ông ta cứ thao thao bất tuyệt về kĩ thuật rune.
Đối với ông, kĩ thuật rune đã chết, hoặc có lẽ là gần chết. Vì vậy, ông ấy không có lí do gì để che giấu nó. Ông muốn lưu truyền những gì mình biết đến hết mức có thể, vì vậy nó có thể tồn tại dưới dạng này hay dạng khác. Tất nhiên, anh không biết là ông ấy có nghĩ xa được đến vậy hay không.
“…Vô cùng xin lỗi. Lời ta sắp nói có thể sẽ chọc giận ông, nhưng cho phép ta nói. Từ quan điểm của ta, ông là chính ông, không phải là cha ông, cũng không phải là ông nội của ông. Ta không sai chứ?”
Một cảm xúc lẫn lộn không thể giải thích nổi xuất hiện trên khuôn mặt Gondo. Thật khó để nói là ông ta đang giận giữ, tổn thương hay là xúc động. Nhưng tất cả đều chìm và sự thất vọng.
“—Bệ hạ, tôi rất cảm ơn ngài. Nhưng tôi đã quyết định lí do tôi cố sống trên đời này.”
“Vì vậy, cho phép ta —không, Vương quốc Sorcerous cung cấp tài chính cho nỗ lực của ông. Cho phép ta trở thành người bảo trợ ông, và giúp ông trong sự phát triển các kĩ thuật rune.”
Đôi mắt Gondo trợn to, và ông hốt hoảng kêu lên.
“”Ngài, nghiêm túc chứ? Thật, thật vô cùng may mắn… thật không thể tin được!”
Ẩn sau sự hấp dẫn đó là những cái bẫy. Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Ainz hiểu được cảm xúc lúc này của Gondo.
“Chà, điều duy nhất ta có thể nói là hi vọng ông có thể tin ta. Tuy nhiên, một người không phải nghệ nhân rune như ông có lẽ không thể phát triển những kĩ thuật mà ông đang nói tới, đúng không?”
Môi Gondo mím lại, và ông im lặng.
“Vì vậy ta muốn chiêu mộ tất cả nghệ nhân rune tại Vương quốc người lùn tới đất nước của ta, để thực hiện việc phát triển kĩ thuật rune theo sự chỉ đạo của ông.”
“Điều, điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó chính là những gì ông nghĩ. Ta sẽ tập hợp tất cả nghệ nhân rune, so sánh kiến thức giữa họ và lấy đó làm nguyên mẫu cho kĩ thuật mới. Vì lí do đó… ta muốn ông giúp ta chiêu mộ họ. Điều đó là không thể sao?”
Gondo cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
“Không, nó có thể thực hiện được. Hầu như tất cả các nghệ nhân rune đều đã từ bỏ, nhưng vẫn có rất nhiều người hi vọng nó được tỏa sáng.”
“Và sau đó ông sẽ dao động trái tim của họ… Vậy thì Gondo? Thế nào? Ông sẽ giúp ta chứ? Ông sẽ bán linh hồn cho ta chứ? Ông sẽ đi với ta xa đến mức nào đây?”
“Gì cơ?”
“Rất khó khăn để hồi sinh một kĩ thuật gần như đã biến mất nếu như ông không thể tập trung toàn bộ nghệ nhân rune vào một mục tiêu duy nhất. Đấy là lí do tại sao ông không thể lơi lỏng việc chiêu mộ nhân tài. Ta muốn mang toàn bộ nghệ nhân rune về quốc gia của ta. Vì vậy, rất có thể ta sẽ phải sử dụng một vài phương pháp… không tốt lắm. Điều này có thể dẫn đến việc kẻ cộng tác với ta sẽ mang cái danh kẻ phản bội đất nước.”
“Điều, này là sao? Câu trả lời rất đơn giản. Nếu ngài muốn linh hồn của tôi, hãy lấy nó, lấy tất cả. Đó là một cái giá rất rẻ để kĩ thuật rune tồn tại mãi mãi.”
Gondo vươn bàn tay của mình ra.
Ainz nắm lấy nó.
“Ta là một undead. Ông chấp nhận được chứ?”
Gondo cười lớn.
“Miễn là ngài có thể thực hiện được giấc mơ của tôi, tôi không qua tâm ngài là undead hay Chúa Rồng băng đáng sợ kia.”
“Vậy thì, điều đầu tiên, ông sẽ dẫn chúng ta tới Vương quốc người lùn chứ? Ta dự định kí một hiệp ước hữu nghị với vua Người lùn để chiêu mộ những nghệ nhân rune cho đất nước của ta. Sau cùng thì rất khó để tuyển người nếu hai quốc gia không có mối quan hệ nào đó. Ngoài ra, ta tin rằng Vương quốc Người lùn kiểm soát rất chặt việc xuất khẩu công nghệ, đúng không?”
“Sẽ ổn thôi. Hiện tại hầu như không còn bất kì nhu cầu nào về kĩ thuật rune cả. À, mặt khác, Vương quốc người lùn hiện cũng không còn vua nữa. Đất nước này được cai trị bởi một hội đồng nhiếp chính, mà đứng đầu là vài người lãnh đạo.”
“Umu. Ta muốn nghe về điều đó. Ông có thể nói trong lúc di chuyển được không? Ta muốn một cái nhìn đơn giản về chuyện đó.”
Khi Gondo trả lời anh, lối ra đường hầm cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi xuất hiện, ba người đều được Shalltear chào đón, ở giữa những người khác. Đương nhiên, Zenberu cũng ở đó.
Mặc dù Gondo đã chuẩn bị tình thần cho một lượng lớn undead, nhưng ông vẫn không kìm được tạo thế phòng thủ trước những con ma thú này. Thực tế là ‘Không có Dark elf’ đã đấm ông một cái, và lời lầm bầm đó cũng lọt vào tai Ainz.
Shalltear bình tĩnh bước về phía trước và cúi đầu.
“Ainz-sama. Xin lỗi vì đã làm phiền Người khi Người vừa trở lại. Nhưng chúng ta có một vấn đề.”
“…Những Hanzo khác đâu? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Vâng! Thực ra, có một kẻ đã bước vào hang động này, thông qua các đường hầm bên trong tòa nhà mà Aura đã hướng dẫn cho Người. Thần vô cùng xin lỗi khi hiện tại mới báo cáo, nhưng thần đã cử vài Hanzo đi điều tra rồi.”
“Không cần phải xin lỗi, Shalltear. Ngươi đã xử lí rất tốt. Chúng ta sẽ chờ Hanzo quay trở lại, phân tích báo cáo của họ, và sẽ quyết định nên làm gì. Tiếp theo—”
Anh ngừng lại, sau đó liếc nhìn ông lùn, người đã từng ở nơi này. Ông ta không hề chú ý đến chuyện vừa nãy. Thay vào đó, ông ta trò chuyện vô cùng vui vẻ với Zenberu. Nghe kĩ hơn, có vẻ như hai người đó đang nói chuyện về người lùn đã cứu Zenberu.
“—Gondo. Xin ông một phút, có vẻ có kẻ nào đó đã xâm nhập vào thành phố này. Có khả năng sẽ phải dùng đến vũ lực. Nếu chuyện đó xảy ra, ta hi vọng ông sẽ đứng ra làm nhân chứng trước quốc gia của ông rằng đó là một hành động không thể tránh được.”
“Tất nhiên. Cứ để đó cho tôi. Dù vậy, tôi hi vọng ngài sẽ hạn chế thiệt hại xuống mức tối thiểu.”
Ainz gật đầu. Điều đó sẽ giúp tránh được nhiều trở ngại ảnh hưởng tới cuộc đàm phán sau này.
“Shalltear, phạm vi bao phủ của chúng ta là bao nhiêu?”
“Thần đã phân tán những con thú của Aura tới phụ cận… Thế nào, Aura?”
“Không có vấn đề. Cho dù kẻ thù có thể biến thành vô hình, con thú của tôi cũng có thể đánh hơi chúng ra.”
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hay đợi Hanzo trở về.”
Một lúc sau, họ đã trở lại.
Theo họ nói, đối phương dường như là Quagoa. Có khoảng 100 tên. Gondo ở bên cạnh nghe thấy thì giật mình. Số lượng này vượt xa một nhóm trinh sát thông thường, nó có thể là một nhóm chiến đấu, hoặc một bộ tộc di cư.
Trong tình huống này, Ainz chỉ có một thủ đoạn.
“…Shalltear, tóm toàn bộ chúng lại. Ngươi có thể làm được không?”
“Nếu đó là lệnh của Người.”
“Ta ra lệnh cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiểu lí do tại sao ta muốn ngươi bắt giữ chúng chứ?”
“Vì Người muốn hỏi thông tin, cũng là ngăn chặn thông tin rò rỉ ra bên ngoài.”
Ainz gật đầu hài lòng.
“Đúng. Nếu ta chỉ có một tên sống sót, vậy thì chúng ta chỉ có thể hỏi hắn mà thôi. Điều đó sẽ làm tăng khả năng chúng ta bị lộ cũng như khả năng gặp phải thông tin tình báo giả. Ngoài ra, cũng cần phải tính đến tình huống giết gà dọa khỉ nữa.”
Còn một điều nữa Ainz không nói vì Gondo có mặt ở đó – nhưng nếu chỉ tin lời một phía thì rất dễ chịu thiệt. Có thể việc lập giao ước với Quagoa sẽ mang lại lợi ích hơn là người lùn.
“Đi đi Shalltear. Ta chờ tin tốt của ngươi.”
Phần 3
Shalltear và thuộc hạ của mình tăng tốc độ khi tiến về phía đám Quagoa. Họ nhảy xuống từ mái nhà với tốc độ chóng mặt. Kể từ khi mặc áo giáp, cô không hề lo lắng về mấy miếng độn ngực ở trong quần áo của mình.
Cô liếc nhìn Aura, người đang nhảy theo từ phía sau.
Thực tế là cô đang được một Thủ vệ theo sau- người được cho là đang bảo vệ của chủ nhân- là bằng chứng rằng chủ nhân không tin tưởng cô.
Đó là chuyện đuơng nhiên.
Cô có thể không nhớ đuợc sai lầm của mình, nhưng cô đã nghe chi tiết từ người khác. Mặc dù chủ nhân từ bi đã nói “Shalltear, nguơi không làm gì sai cả”, nhưng có thể đó không phải sự thật. Vì vậy, cô đã đợi một cơ hội để có thể rửa đi nỗi nhục dơ bẩn của thất bại đó, nhưng thật đáng buồn cơ hội đó chưa đến. Aura có thể đã an ủi cô, nhưng đó không phải là những gì mà Shalltear muốn.
Shalltear nhìn về phía truớc, một cái nhìn đầy dũng khí. Cô không cho phép mình đuợc phép mắc một sai lầm nào trong chuyến thám hiểm này. Không lâu sau, họ tới một tòa nhà gần mục tiêu của họ. Shalltear nhìn xuống đám Quagoa từ mái nhà cô đang đứng. Có khá nhiều bóng đen đuợc trông thấy, những thứ đó đã đuợc Hanzo miêu tả.
“Bây giờ thì…mình cần làm gì đây”
Shalltear đang cân nhắc về vấn đề này.
Aura đã nghe những gì cô nói, nhưng Aura chỉ khoanh tay, tiếp tục im lặng. Điều đó đã đuợc dự tính. Trước khi Aura đến đây, chủ nhân đã giao cho cô ấy một mệnh lệnh: “Hãy để ý đến hành động của Shalltear. Nếu cô ấy giống như sắp tàn sát họ thì hãy ngăn cản cô ấy lại bằng bất cứ giá nào,thậm chí là tấn công cô ấy. Ngoài ra nguơi không đuợc can thiệp vào trận chiến của Shalltear.”
Shalltear cũng đã được nói rằng Aura sẽ chỉ quan sát từ phía sau, và cô ấy không được tham chiến. Nói cách khác toàn bộ hành động đến cách vận hành kế hoạch đều là trách nghiệm của Shalltear.
Thứ nhất cô phải thực hiện yêu cầu cảu chủ nhân một cách thật hoàn hảo và chính xác.
Cô nắm chặt tay mình lại.
“Hanzo”
“Tuân lệnh”
Một thuộc hạ nghề Ninja xuất hiện truớc mắt cô.
“Ta muốn chắc chắn rằng không ai trong số chúng thoát ra. Nguơi có thể xác minh rằng không có ai khác trong đường hầm đuợc không? “
“Chắc chắn. Thuộc hạ đang chờ đợi lệnh của ngài. “
Tay sai của chủ nhân của cô hành động như dự đoán. Kẻ thù của họ sẽ không có nơi nào để trốn thoát. Điều tiếp theo cô phải lo lắng về việc là nếu kẻ thù được trải rộng khắp thành phố. Tất nhiên, cô có thể mất một thời gian để săn lùng và giết tất cả chúng, nhưng cô muốn tránh lãng phí thời gian. Trong khi chủ nhân không đưa ra cho cô một thời gian giới hạn, việc lãng phí quá nhiều thời gian là bằng chứng của sự vô dụng.
“Ổn thỏa. Còn cái này thì sao…”
Shalltear thay đổi các chi tiết của kế hoạch khi cô đã nghĩ ra trên đường tới đây.
Cô sẽ bao vây kẻ thù, và sau đó vô hiệu hóa tất cả chúng trong một chỗ.
Nói cách khác cô sẽ sử dụng của Hanzo để cắt đứt đuờng rút lui của chúng sau đó tập trung chúng lại vào một chỗ và kết thúc chúng bằng một đòn.
Thực sự kế hoạch này có một chút nguy hiểm do cô không biết khả năng của đối phuơng.
Tuy nhiên nếu kẻ thù có đủ sức mạnh để giết Shalltear và Hanzo, rất có thể đất nuớc Người lùn không thể tồn tại đuợc lâu.
Với điều kiện là Người lùn Gondo là không quá yếu.
Sau khi ra lệnh cho Hanzo, Shalltear thầm đếm ba phút. Cô phải làm như vậy bởi vì cô không có phương thức liên lạc với Hanzo.
May mắn thay, đám Quagoa dường như chỉ xếp những toa xe của chúng xung quanh tòa nhà, không có ý định tản ra.
“Bắt đầu đi. Hãy làm theo như yêu cầu; giữ cho chúng không thể trốn thoát ra những khu vực xung quanh.”
Sau khi ra lệnh cho các undead khi cô đã mang theo, Shalltear chạy dọc theo mái nhà, và sau đó nhảy xuống trước mặt đám Quagoa. Đồng thời Undead hạ cánh xuống xung quanh họ.
Họ đã nắm quyền kiểm soát tất cả các tuyến phố lớn xung quanh tòa nhà. Con đường rút lui của Quagoa gần như hoàn toàn bị cắt đứt.
Shalltear cảm nhận sự sai lầm của chúng và cô niệm một phép khá lâu truớc khi chúng kịp hồi phục.
“[Mass Hold Species].” (Trói buộc chủng tộc hàng loạt)
Như cô dự tính, đối phuơng cấp độ không cao. Rất nhiều Quagoa dừng lại không di chuyển như bị đóng băng tại chỗ.
Những Quagoa nằm trong vùng tác dụng của ma thuật đã phục hồi lại từ hỗn loạn, nhưng chúng không dám tấn công Shalltear. Cô đã xuất hiện từ hư không và dùng một phép thuật chúng chưa bao giờ thấy để khóa các đồng bạn của chúng lại. Ngay cả việc lựa chọn giữa việc chiến đấu hay chạy trốn cũng rất khó khăn đối với chúng.
Shalltear mỉm cuời một cách nhẹ nhàng.
Có vẻ như cô đã rút ra đuợc kết luận từ việc quan sát họ, lấy kẻ có vẻ ngoài ghê gớm nhất trong đám Quagoa -kẻ bây giờ đuợc biết là chỉ huy của chúng- làm trung tâm sử dụng ma thuật là một việc khá hữu dụng.
“[Mass Hold Species].”
Cô niệm phép thuật lại một lần nữa,và bây giờ các Quagoa chạy trốn bị vô hiệu hóa.
“Thu nhỏ vòng vây.”
Như Shalltear ra lệnh, những undead xung quanh đem vòng vây dầm thu hẹp.
Quagoa trong tòa nhà nghe thấy tiếng hét Shalltear và cảm nhận được sự bất thường của những đồng bạn, nhưng đã quá trễ rồi.
Khi nụ cuời tàn ác xuất hiện trên khuôn mặt của Shalltear, cô liền vỗ má mình, đập tan đi sự ngạo mạn của bản thân. Cô không thể bất cẩn đuợc. Thất bại của cô trong quá khứ là rất có thể bởi vì điều đó.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Shalltear xông vào tòa nhà. Việc phá vỡ cửa sổ để xông vào sẽ cho cô đuợc yếu tố bất ngờ, nhưng sau khi cân nhắc công sức phá cửa sổ, cô quyết định xông vào từ cửa chính, sử dụng chính mình để làm mồi.
Quagoa sử dụng móng vuốt của chúng để cào Shalltear hết lần này đến lần khác.
Ba đứa ở truớc mặt mình, bốn đứa ở phía sau, không tên nào giống chỉ huy cả. Mình nên thử cảm nhận đòn tấn công của chúng để xem sức mạnh của chúng đến đâu.
Shalltear không tránh và chịu đựng đòn công kích của Quagoa.
Đúng như dự đoán, cô không hề bị thuơng.
Shalltear chỉ có thể bị thuơng bởi các vũ khí ma thuật bằng bạc. Một số quái vật cấp cao có khả năng tấn công bình thuờng có kèm theo sát thưong phép, trong khi số khác có đòn tấn công đuợc tính kèm theo thuộc tính bạc. Nhưng chúng là quái vật cấp thấp nên không có những khả năng đó.
Trong khi cô đang trông mong điều này thì đám Quagoa lùi lại.
“Đuợc rồi,thí nghiệm đến đây là kết thúc.Chúng ta sẽ chấm dứt chuyện này thôi nhỉ. [Mass Hold Species].”
Khi phép thuật phát động, tất cả Quagoa đều dừng hết lại.
“Nào giờ thì tiếp tục thôi.”
Shalltear nhìn xung quanh và phát hiện một đám Quagoa ở phòng bên cạnh thông qua một cánh cửa bị vỡ.Đôi mắt cô đang thuởng thức cảm xúc mà cô yêu thích nhất- đó chính là nỗi sợ hãi.
Shalltear tiến dần về phía truớc, đám Quagoa đang dẫm lên nhau để chạy trốn.
Tuy nhiên, chúng quá chậm chạp. Đối với Shalltear chúng di chuyển như những con sên vậy. Cô không kìn nén đuợc sự xúc động và bắt đầu chế nhạo chúng, từu phía sau, cô bắt đầu niệm phép.
Sẽ không có chỗ nào để chạy trốn cả.
Shalltear sẽ không chấp nhận bất cứ sai sót nào.
Bây giờ tất cả các Quagoa trong tòa nhà đã bị bắt, cô bước vào đường hầm và phát hiện ra sáu Quagoa bên dưới chân của những Hanzo.
Cơ thể chúng vẫn còn cử động có vẻ như chúng vẫn đang còn sống.Rồi sau đó Shalltear hỏi Hanzo:
“Những con Quagoa này đang định chạy trốn đúng không?”
“Vâng, không một ai có thể qua đuợc chỗ này.”
Từ lúc cô không để ai chạy trốn, ai cũng có thể nói rằng nhiệm vụ của cô đã đuợc hoàn thành một cách hoàn hảo.
“Để đề phòng, hãy chắc chắn rằng không có ai khác rình rập trong tòa nhà. Sau đó, hãy cử lũ undead mang bọn Quagoa ra. Nguơi có thể bảo lũ undead trói chúng lại bằng dây thừng đuợc chứ? Ta sẽ đợi ở đây trong lúc nguơi lục soát bên trong và giám sát nếu có những kẻ khác muốn giải thoát cho chúng.”
Sau khi nhận lệnh của Shalltear, Hanzo đưa lũ Quagoa trở lại tòa nhà. Hai phút sau, chúng trở về với Shalltear.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, Shalltear trở lại toà nhà nơi mà cô nhìn thấy rất nhiều xuơng của lũ Quagoa và hình dáng của Ainz, Aura, những Hanzo, ông lùn và Zenberu.
“Làm tốt lắm Shalltear. Có vẻ như nguơi đã hoàn thành tốt công việc của mình và không để ai chạy thoát.”
“Rất cảm ơn ngài Ainz-sama.”
“Và bây giờ, Shalltear, ta sẽ giao cho ngươi một mệnh lệnh khác. Hãy tra khảo những kẻ này, nhưng tốt nhất là nguơi không đuợc làm hại chúng.”
“Vâng.”
Để bắt đầu, cô đã ra lệnh các undead kéo ra một trong những Quagoa đã bị bắt bằng ma thuật – nói cách khác, một trong những kẻ bị bắt đầu tiên.
“Hiii. Cứu tôi với”
“Hehe, nếu nguơi thành thật ta sẽ không giết nguơi. Đầu tiên, kẻ nào là thủ lĩnh của các nguơi?”
“Hắn là kẻ có những vệt màu xanh trên bộ lông của mình.”
“Nguơi, đồ khốn. Nguơi đã bán đứng ta.”
Kẻ lớn tiếng hét lại có một vệt xanh trên nguời của mình.
“Đuợc rồi, đuợc rồi. Các nguơi có thể mang hắn tới đây đuợc không? Đưa tên này quay trở lại.”
Chúng mang kẻ lãnh đạo đám Quagoa đến truớc mặt của Shalltear.
“Hừm! Ngươi chắc hẳn là một trong những nguời bạn của lũ nguời lùn! Ta sẽ không bao giờ khai. Ta đặt cuợc danh dự của loài ta vào việc đó.”
“Thật sao. Đuợc rồi, vậy thì. [Charm Species]. Xong,nguơi có thể khai ra đuợc rồi chứ.”
“Ahh, tất nhiên rồi ngài muốn biết về việc gì.”
Đám Quagoa không thể không bất ngờ truớc việc đó.
Ma thuật cám dỗ có thể biến người sử dụng trở thành những nguời bạn đang tin cậy hay là đồng đội của mục tiêu. Tuy nhiên, bạn bè sẽ không ra việc làm bạn mình bị thuơng hay làm mình bị thuơng nên các mục tiêu sẽ không chấp hành mệnh lệnh mà sẽ cho kết quả như vậy. Ngoài ra, ‘bạn bè’ cũng có hạn chế của nó ; có những bí mật mà người ta sẽ không bao giờ tiết lộ thậm chí là cho những người bạn thân nhất của họ, do đó ma thuật này sẽ không moi ra được những thông tin đó. Nếu là như vậy, phép thuật điều khiển tâm trí mạnh mẽ hơn sẽ rất cần thiết. Tuy nhiên, duờng như điều này không cần thiết trong lúc này, thực tế rằng là Shalltear đang cảm ơn cho sự may mắn của cô.
“Thứ nhất, nguơi có thực sự là nguời lãnh đạo đám này không?”
“Ahhh, tôi được bổ nhiệm làm lãnh đạo của nhóm này. Này, giữ yên lặng nào, cô là một nguời bạn của tôi nên sẽ ổn nếu tôi nói với cô. À,cô có thể giữ bí mật đuợc chứ?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta là bạn bè mà. Phải không?”
“À, đúng vậy. Tôi sẽ tin cô, còn những kẻ kia, đặc biệt là hắn. Hắn có phải là một undead không?”
Đám Quagoa bắt đầu nhìn vào chủ nhân của Shalltear. Nó làm cho cô cảm thấy khó chịu nhưng cô phải chịu đựng để lấy thông tin từ hắn.
“Đúng vậy.Chúng ta là bạn và nguơi sẽ tin ta đúng không.”
“Hắn là thuộc hạ của cô à?”
Tao sẽ giết mày, Shalltear suýt nói ra từ đó. Tuy nhiên cô đã rút lại bởi vì chủ nhân của đã nói truớc khi cô lên tiếng.
“Đúng vậy. Cô ấy là chủ nhân của tôi.”
“Ho, đúng là bạn của ta. Cô thật tuyệt.”
“Cảm ơn.”
Shalltear đang cảm thấy khó hiểu về cảm xúc lúc này mà cô không thể diễn tả đuợc thành lời nói. Mặc dù cô muốn lăn trên sàn nhà vào lúc này nhưng cô không thể phá hoại sự giúp đỡ mà chủ nhân ban cho. Chỉ huy của lũ Quagoa đang trầm tư suy nghĩ và bọn Quagoa từ phí sau hắn xì xào “Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đang diễn ra?” “Có phải chúng ta là những người duy nhất không biết rằng cô ta là một người bạn của hắn không?” và chúng tiếp tục bàn tán. Tuy nhiên, chỉ huy lũ Quagoa lờ bọn chúng đi và khuôn mặt hắn bắt đầu cong lên như là một nụ cuời.
“Tôi hiểu rồi. Vì cô nói như vậy, tôi sẽ tin cô. Sau tất cả, tình bạn của chúng ta được gắn kết chắc chắn lại bởi tình bằng hữu phải không?”
Shalltear khịt mũi.
“Vậy thì, nguơi có thể nói to đủ để người phía sau ta có thể nghe thấy không? Các nguơi là ai? Và làm gì ở thành phố này?”
Nếu là bình thường, chúng có thể sẽ nghi ngờ rằng một người bạn mà lại không biết điều này. Tuy nhiên, đây là sự vĩ đại của ma thuật. Tên chỉ huy Quagoa trả lời mà không có chút bất kỳ nghi ngờ nào.
“Chúng tôi là một tiểu đội đuợc tách ra từ một đội quân xâm luợc. Chúng tôi đến đây để giết những người lùn mà có thể đã bỏ chạy tới thành phố này.”
“Cái gì cơ!?” ông lùn hét lên sửng sốt. “Điều đó nghĩa là sao?”
“Câm mồm và giữ yên lặng đi bọn nguời lùn. Một chủng tộc bẩn thỉu như các nguời nên phải bị tàn sát hết.”
“Được rồi, được rồi, như thế là quá đủ rồi. Nguơi đang nói điều gì đó về một lực lượng xâm lược?”
“Ahh, xin lỗi, tôi có hơi phấn khích quá. Có một thành phố của bọn nguời lùn ở phía bắc. Lực luợng xâm luợc có mục đích là phá hủy thành phố đó. Vấn đề là cầu treo qua Great Rift được bảo vệ bởi một pháo đài, vì vậy các cuộc tấn công của chúng tôi đã luôn bị đánh bại. Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm thấy một lối tắt có thể bỏ qua khe nứt và chạy dọc theo pháo đài, vì vậy chúng tôi đang lập kế hoạch sử dụng con đường để tiêu diệt chúng trong một cuộc đột kích. “
Shalltear nheo mắt nhìn ông lùn. Sắc mặt ông ta trông thật kinh khủng. Rõ ràng đây là một tin rất xấu.
“Khi nào cuộc tấn công diễn ra?.”
“Chúng tôi là một lực luợng đuợc tách ra từ lực luợng chính vì thế không biết chính xác thời gian diễn ra. Nhưng bọn tôi nghĩ có thể là hôm nay hoặc là ngày mai.”
Shalltear nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa chủ nhân cô và ông lùn.
“Điều đó có nghĩa là thành phố thực sự sẽ sụp đổ nếu cầu treo bị chiếm?”
“Tôi cũng không chắc lắm, nhưng tôi đã nghe rằng kẻ thù cần sử dụng cây cầu là chúng chỉ có thể tấn công vào một chỗ. Như vậy, chúng tôi có thể sử dụng các vật phẩm ma thuật từ bên trong pháo đài để đẩy lùi chúng. Tuy nhiên, nếu pháo đài bị chiếm, kẻ thù sẽ có một con đường thông thoáng để vào thành phố, và nó sẽ khó khăn để ngăn chặn sự tiến công của một đội quân lớn. Nếu điều đó xảy ra, chúng tôi có thể phải từ bỏ thành phố và chạy trốn đến đây, nhưng nếu chúng phục kích ở đây thì tộc Người lùn có thể bị xóa sổ.”
Chỉ huy lũ Quagoa cuời khúc khích khi nghe lỏm cuộc nói chuyện của họ.
“Vì vậy, bọn nguơi là nhóm duy nhất tách ra?”
“Bọn tôi là nhóm duy nhất đuợc cử tới đây. Chúng tôi không biết sức mạnh của thành phố Người lùn, hay chúng tôi sẽ cần bao nhiêu quân,vì vậy hầu hết quân đều ở đó.”
“Ain-eh, ah, sau đó, sau đó, ngài có bất cứ điều gì cần biết nữa không?”
Thần không thể nói Ainz-sama, Shalltear băn khoăn khi cô cố gắng ghép các câu nói tiếp theo của mình với nhau.
“… Không còn điều gì nữa. Nói đúng ra, chúng ta chỉ cần biết làm sao để giao tiếp với lực luợng chính của chúng hoặc một cái gì đó tương tự.”
Shalltear ghi nhớ câu hỏi của chủ nhân của cô, kẻ chỉ huy bị bỏ bùa mê nói lắp bắp như tiếng chảy của một dòng suối.
“Không, sứ mệnh của chúng tôi đã không được xem là quan trọng. Cuối cùng, công việc của chúng tôi là chỉ để săn lùng những ai chạy trốn. “
Shalltear nhìn lại chủ nhân, người gật đầu với cô ấy.
“Hiện tại xử lí chúng như thế nào đây?”
“… Gondo, ta xin lỗi về điều này, nhưng ông có thể đi chỗ khác được không?”
Gã Lizardman và ông lùn hiểu ý nghĩa đằng sau những lời đó, nên họ quay lại và bỏ đi trong im lặng. Ainz nhìn họ đi, và giao cho Shalltear một mệnh lệnh mới.
“… Vậy thì, đi thôi. Shalltear, đưa tất cả chúng trở lại Nazarick. Chúng cần phải đuợc giám sát. Chúng bị giết hay đuợc tha tùy thuộc vào mối quan hệ giữa chúng ta với lũ Quagoa. Đừng giết chúng cho đến khi chúng khiêu khích chúng ta. Tuy nhiên, để một số lại để có thể tiến hành thí nghiệm. Độ cứng của móng vuốt, cơ thể kháng phép thuật cùng vật lí của chúng. Mặc dù, một số trong bọn chúng có thể chết vì hậu quả … Ra lệnh cố gắng giảm thiểu số người chết. “
“Vâng.”
Shalltear lập tức niệm phép [Cổng], mở cổng đến bề mặt Nazarick.
“Hãy vào trong đó.”
Được dẫn dắt bởi chỉ huy, lũ Quagoa nối tiếp nhau đi vào. Một số Quagoa đứng im tại chỗ, đông cứng bởi sự sợ hãi, nhưng Shalltear chỉ đơn giản là nâng chúng lên và quăng chúng vào [Cổng].
Sau khi bọn chúng đã qua hết, Shalltear trở về Nazarick với một chút hạnh phúc. Cô lặp lại mệnh lệnh của chủ nhân cho kẻ giám sát đứng ở đó, rồi quay trở lại [Cổng].
Ngoài đó là chủ nhân Shalltear. Hai cánh tay của anh đang khoanh lại và dường như anh đang chờ đợi cô ấy.
“Thu thập thông tin rất tốt, Shalltear.”
Câu đầu tiên chính là khen ngợi cô ấy! Shalltear cảm thấy cơ thể nóng lên.
“Cảm ơn người.”
Shalltear quỳ xuống theo phản xạ. Đó là thái độ thích hợp để nhận lời khen của chủ nhân của cô.
“—Mm, umu. Ta rất mong đợi sự trung thành của ngươi đuợc thể hiện trong tuơng lai.”
“Thần hiểu, Ainz-sama.”
“Không cần làm như thế. Đứng lên. Chúng ta cần phải thảo luận điều này với Gondo. … Đây là cơ hội để họ nợ chúng ta một việc lớn.”
“Thật may mắn. Ainz-sama, hành động của người dường như đã đuợc tính toán từ truớc. “
Ánh mắt của họ gặp nhau, và họ mỉm cười.
Tuy khuôn mặt của chủ nhân cô không thay đổi, nhưng Shalltear là hoàn toàn chắc chắn rằng ngài ấy đang mỉm cười.
“Rồi, đi thôi.”
“Tuân lệnh.”
Hmmm ~ Điều này là tuyệt vời! Hai chúng ta, đi bộ bên nhau … Hahaha, mình rất hạnh phúc.
Shalltear rời khỏi tòa nhà khi cô đang chìm đắm trong sự hạnh phúc.
“Gondo, xin lỗi vì sự chờ đợi. Bây giờ ông muốn làm gì?”
“Có điều gì mà chúng ta có thể làm khác đuợc … Sẽ mất khoảng sáu ngày để đi đến thành phố. Khoảng cách đó là quá xa cho chúng ta thông báo cho thành phố.”
Shalltear khuôn mặt hơi căng thăng và cô liếc nhìn sang Aura, chủ nhân của cô và ông lùn bắt đầu cuộc thảo luận của họ. Cô cố gắng để ghi lại để cô có thể ghi nó vào trí nhớ của mình.
Bởi vì ngài ấy là chủ nhân tối cao của cô, rất có thể ngài dự định nghiền nát trái tim ông lùn chỉ bằng vài lời nói. Hoặc ngài sẽ buộc gông nặng xung quanh cổ của ông ta và đảm bảo rằng ông ta sẽ không bao giờ phản bội. Nhất định là như vậy.
“Là vậy sao? Chà nếu ông không thể làm được trong vòng 3 ngày, vậy thì chừng nào mới xong? Nếu là trường hợp đó, tại sao ông không đến đất nước của ta? Một mình ông không thể làm được chuyện gì cả, đúng không? “
“Mmm… umu.”
“Mặc dù, ta muốn cứu những nghệ nhân rune … nhưng ngay cả nếu chúng ta vội vã tới đó để giúp đỡ họ, chúng ta có thể có lợi thế trong quá trình đàm phán sao? Người lùn có phải chủng tộc cảm nhận được ân nghĩa không?”
“UMU, tôi hy vọng ngài có thể tin tưởng. Nếu ngài cứu tộc Người lùn khỏi sự đe dọa của Quagoa, tôi chắc chắn rằng cuộc đàm phán diễn ra tốt đẹp.”
“Nếu là trường hợp đó, chúng ta sẽ cần phải chọn đúng thời điểm để có thể tiến vào.”
Sau khi chủ nhân của cô đưa ra tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của ngài, ông lùn nhún vai như muốn nói đối với ông ta thì sao cũng được.
“Tôi sẵn sàng nhận lệnh chủ nhân … Hết lòng vì Bệ Hạ.”
Shalltear không hiểu ý nghĩa của những từ này, nhưng vì một số lý do, cô biết rằng ông lùn đã chọn chủ nhân của cô hơn chủng tộc của mình. Shalltear vừa kinh ngạc và sợ hãi bởi thực tế rằng chủ nhân của cô đã điều khiển hoàn toàn và chiếm lĩnh tâm hồn của người lùn này trong thời gian ngắn kể từ lúc ngài đã bước vào đường hầm.
Có lẽ nhờ mị lực này mà trong quá khứ ngài có thể trở thành thủ lĩnh của các đấng tối cao.
“… Không, ta nghĩ là chúng ta phải nhanh lên. Sau tất cả, chúng ta không muốn những nghệ nhân rune chết đi, và không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đi vào thế giới lòng đất, vì vậy chúng ta sẽ tiến hành từ bên ngoài. Ông đủ tự tin để dẫn đường cho chúng ta chứ? “
“Tôi không quá tự tin, nhưng tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Được rồi, chuẩn bị xuất phát!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook