[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
-
Chương 60: Nhiệm vụ của quản trị viên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vài tháng qua, Bá tước Steim đã phái quân rà soát kỹ lưỡng và phá hủy hầu hết Đền thờ Yatan ở phía Bắc.
Giáo hội Yatan bị trừng phạt vì đã bắt cóc một trinh nữ để hiến tế. Và Bá Tước Steim cực kì căm ghét bọn chúng vì cô gái đó là con gái Irene của ông. May mắn là Irene đã được Doran giải cứu nhưng cũng vì thế mà ông ta mất đi người hầu cận bóng tối của mình.
Bá tước Steim có một mong muốn mãnh liệt trong việc tận diệt Giáo hội Yatan. Nhưng đám trưởng bối của Yatan phân bố khắp vùng lục địa. Không dễ dàng để giết được những con quái vật cứ sinh sôi vô hạn như gián. Thậm chí còn tồn tại một đền thờ Yatan ở ngoại ô Winston.
“Ít nhất là cho đến lúc này, không còn đền thờ Yatan nào khác trên đất Bắc…”
Sự thù ghét của Irene cũng mạnh mẽ như cha cô, cô không thể bỏ qua sự tồn tại của Giáo hội Yatan ở Winston. Cô vẫn không tài nào quên được nỗi sợ khủng khiếp khi bị bọn tín đồ Yatan bắt cóc. Irene khẽ rùng mình khi tưởng tượng bản thân cô sẽ bị bắt cóc lần nữa.
Vài ngày trước, cô đã gửi đội quân của mình hòng tiêu diệt đền Yatan. Nhưng vì sự chống đối quyết liệt của đám tín đồ, đoàn quân trở về mà không có lấy một chiến công. 100 binh sĩ đã tử trận và ba kị sĩ bị trọng thương.
Irene tuyên bố: “Tái tổ chức quân chinh phạt đền thờ. Lần này, chắc chắn phải thiêu rụi ngôi đền thành tàn tro!”
Irene cho thấy tham vọng mãnh liệt bằng cách phái thêm quân lính, cô chạm chiếc nhẫn xanh lam trên vòng cổ trong khi ngắm nhìn đoàn quân.
“Doran… Ta sẽ rửa hận cho ông, người đã hi sinh cả tính mạng để cứu tôi.”
***
Quân lính phía Bắc nổi danh vì sức mạnh của họ. Đây chắc chắc sẽ là một chiến khốc liệt giữa hai bên nhưng Yura không chần chừ mà thẳng tiến về Winston.
‘Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn.’
Không lâu về trước, Yura đã đối mặt với Agnus – người chơi hạng 7 trên bảng xếp hạng chung. Rồi cô nhận ra sự toàn năng của một nghề Sử thi. Cô cảm thấy vô vọng, giống hệt như khi cô đối đầu với người đàn ông bí ẩn mang ID Grid.
Giờ cô đã nhận một nhiệm vụ cấp SS, đây là một cơ hội vàng hiếm có trong đời. Yura quyết tâm sử dụng nhiệm vụ này như bàn đạp hướng đến mục tiêu tối thượng: Đứng đầu bảng xếp hạng chung.
***
Tôi đã nhận phương thức chế tạo kiếm cấp độ 160 từ Khan nhưng nó lại khá phiền phức. Dựa trên danh sách những nguyên liệu cần thiết, tôi sẽ phải tốn đến 950 vàng để chế tạo một thanh kiếm.
“Chà… không còn cách nào khác.”
Tôi hiện giờ đang có 6,710 vàng. Với chừng này tiền, tôi có thể làm ra khoảng 7 thanh kiếm. Hơn nữa, số kiếm mà tôi có thể chế tạo trong vòng 1 tuần cũng là 7.
“Bảy. Thật tốt khi mọi thứ cộng lại đều bằng 7.”
Ở Hàn Quốc, con số 7 là biểu tượng của may mắn! Tôi tin vào con số thần kì này.
“Mình sẽ làm trong một mạch ~! Một vật phẩm hạng Sử Thi tới đây! Hehehehehehe!”
Tôi chìm đắm trong tâm trạng hào hứng và ngân nga trong khi dành 20 giờ để chế tạo kiếm. Và thành phẩm….
“… Tên chết tiệt nào nói 7 là con số may mắn hả? Urgh, mình muốn giết hết bọn chúng.”
Một lần thử đã bay mất. Việt tôi nguyền rủa cái hệ thống này là bình thường thôi. Tuy vậy, những nguyên vật liệu đã sử dụng cũng không thể lấy lại được. Tôi cố di chuyển đôi chân đang run lên vì giận và tiến đến chỗ Khan.
“Món này sẽ bán được bao nhiêu?”
Khan nhìn thanh kiếm một hồi lâu và thận trọng đáp, “Khoảng 800 vàng.”
“C- cái gì?”
Tôi gần như nắm cổ áo Khan. Số vật liệu tôi dùng đã ngốn đến 950 vàng mà giá trị của thanh kiếm chỉ 800 vàng? Cái quái gì thế này?
“Một trang bị với những chỉ số cơ bản sẽ không thể bán tốt. Đây là ví do vì sao…”
Khan phân tích, tóm gọn lại như sau:
Một vật phẩm cấp 160 chắc chắn sẽ có chỉ số cơ bản tốt hơn một trang bị cấp 120. Vật phẩm hạng thường không có tính năng kèm theo trong khi trang bị hạng hiếm lại có một ít tính năng đi kèm. Tùy thuộc theo tính năng kèm theo, một vật phẩm hạng hiếm cấp 120 thường sẽ nhỉnh hơn một món đồ cấp 160 hạng thường. Vì lẽ đó, giá tiền của hai trang bị thường không xa nhau mấy.
Người có tiền thường sẽ mua trang bị cấp 120 hạng hiếm hơn là sử dụng vật phẩm cấp 160 hạng thường.
“Hay nói cách khác là, tránh xa những trang bị hạng thường đi…”
Khan cố an ủi tôi: “ Nhưng trang bị mà cậu làm ra đều cực kì tốt dù xếp hạng thấp đi chăng nữa nên cậu sẽ không mất mát nhiều quá đâu. Hãy an ủi bản thân đi.”
‘An ủi… Hah, rối hết cả lên rồi.’
Trong những ngày tới, tôi có thể làm thêm sáu thanh kiếm khác. Dựa theo tỉ lệ 2/3 tạo được một trang bị sử thi, tôi sẽ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Chết tiệt, lần này sẽ thành công!”
Tôi bắt đầu cực kì tập trung và cố tạo ra một thanh kiếm tốt nhất có thể.
20 giờ sau,.
Thanh kiếm thứ hai đã hoàn thành.
“Cái chó má[email protected]!#$*%&*^@:)m ~! Bọn điều hành viên #^$&^%&! Bọn khốn đó! Chúng đang thao túng ***! Không, tại sao mấy người lại làm thế hả????”
Khan đem một chén trà nóng cho tôi. “Vững tin lên, ai rồi cũng phải trải qua thử thách. Nếu cậu có thể vượt qua chướng ngại này…”
“Ah, đừng có mà nói chuyện với tôi! Tôi đang cực kì tức giận đây!.”
“…”
Tôi chạy vụt ra khỏi lò rèn của Khan và hét to với trời xanh “Bọn khốn điều hành trò chơi! Nếu các người dám thao túng tỉ lệ, tôi sẽ kiện các người với Trung tâm Quyền lợi khách hàng! Bọn @!*$&$*&[email protected]!!”
Tôi đã sử dụng những nguyên vật liệu tốt nhất, tôi cũng đã cố hết mình trong giai đoạn chế tác. Nếu bọn điều hành viên có một chút tí ti lương tâm thì vật phẩm hạng thường sẽ không bật ra như thế này. Tôi tin tưởng vào điều đó và tiếp tục làm thanh kiếm thứ ba.
Ttangg! Ttang! Ttang!
Tôi đã ngủ rất ít vài ngày qua và cứ tiếp tục nện búa. Hai vai tôi đã mỏi rụng rời vì vung búa không ngừng nghỉ. Đây là vấn đề về sĩ diện. Tôi sở hữu danh hiệu Thợ Rèn Huyền Thoại nên tôi không thể nào tiếp tục làm ra mấy cái vật phẩm bình thường được. Tôi sẽ thoát khỏi sự thao túng của bọn điều hành và tạo nên một trang bị sử thi.
… Không lâu trước đó, mục tiêu của tôi là tạo ra một vật phẩm hạng Cực Phẩm hoặc Huyền Thoại, nhưng giờ đây, tôi chỉ nhắm đến hạng Sử Thi. Nhưng tôi có thể làm gì khác nữa? Thực tại không tốt bụng đến mức đó nên tôi đành phải nhắm tạm vào trang bị cấp Sử Thi lúc này.
Đã đến giờ cơm tối nhưng tôi không có tâm trạng để mà ăn. Tôi còn không biết là cơm đang đi vào mũi hay vào miệng tôi nữa.
Mẹ lo lắng cho tôi và hỏi với nét mặt đôi chút lưỡng lự,
“Youngwoo này, có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra sao? Mẹ đã om món sườn đó khá lâu nhưng sao con lại gặm xương trong suốt 5 phút liền thế?”
“Một con người thảm hại như mình không xứng đáng để ăn thịt…”
Chỉ mới một ngày rưỡi trôi qua tương đương với 6 ngày ở Satisfy. Trong khoảng thời gian đó tôi đã làm tổng cộng 6 thanh kiếm, 3 thanh hạng thường, một hiếm và hai thanh hạng sử thi. Giờ thì tôi chỉ có thể làm một thanh nữa trước khi hết thời gian, và tôi chỉ mới đáp ứng được 2 trên 3 món sử thi được yêu cầu.
‘ Tiêu rồi…. tiêu thật rồi…’
Khi dành 20 tiếng để chế tác, tỉ lệ tạo ra một trang bị Sử Thi là gần 1/3. Hay nói cách khác, xác suất mà thanh kiếm cuối cùng đạt được hạng Sử Thi là cực kì thấp.
Nhiệm vụ với Quản Trị Viên chắc sẽ sớm bị chấm dứt.
‘Mình sở hữu nghề Huyền Thoại nhưng mình còn không thể tạo một vật phẩm Sử Thi… Mình quả là một tên khốn thảm bại không xứng đáng được thưởng thức đồ ăn.’
Sehee tức tối và gắp một miếng sườn vào chén của tôi.
“Có gì mới sao? Oppa, không phải lúc nào anh cũng thảm hại hết sao? Tại sao anh phải trở nên yếu đuối vào lúc này? Em không biết Oppa đang phải trải qua những gì nhưng điểm tốt duy nhất của anh là không bao giờ từ bỏ, phải không? Khi Oppa học lớp 6 ở trường tiểu học, anh đã có thể nhớ hết mọi người từ lớp 1 đến lớp 6, nên đừng bực mình chỉ vì gặp gian nan mà hãy kiên trì. Oppa chắc chắn sẽ vượt qua được mấy cái khó khăn này thôi.”
“S-Sehee… em đã ăn nhầm phải thứ gì à?” Tôi nổi hết da gà lên khi nghe những lời mà Sehee bình thường sẽ không bao giờ nói và ngay lập tức hỏi mẹ tôi,
“Mẹ à, có thể món sườn om này có vấn đề gì đó. Đây là sườn bò sao? Có thể thịt được lấy từ một con bò bị bệnh bò điên?”
“Đây là sườn lợn!!!”
Ppak!
Sehee gắp lấy miếng sườn mà em ấy đã bỏ vào chén của tôi để quăng thẳng vào mặt ông anh của nó. Miếng sườn trượt dài trên khuôn mặt tôi đang tự hỏi. Tại sao lần nào tôi cũng bị ăn đòn mỗi lúc ngồi xuống bàn dùng bữa? Tại sao tôi lại bị đối xử tồi tệ hơn một con chó bởi chính thành viên trong gia đình?”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
Trong vài tháng qua, Bá tước Steim đã phái quân rà soát kỹ lưỡng và phá hủy hầu hết Đền thờ Yatan ở phía Bắc.
Giáo hội Yatan bị trừng phạt vì đã bắt cóc một trinh nữ để hiến tế. Và Bá Tước Steim cực kì căm ghét bọn chúng vì cô gái đó là con gái Irene của ông. May mắn là Irene đã được Doran giải cứu nhưng cũng vì thế mà ông ta mất đi người hầu cận bóng tối của mình.
Bá tước Steim có một mong muốn mãnh liệt trong việc tận diệt Giáo hội Yatan. Nhưng đám trưởng bối của Yatan phân bố khắp vùng lục địa. Không dễ dàng để giết được những con quái vật cứ sinh sôi vô hạn như gián. Thậm chí còn tồn tại một đền thờ Yatan ở ngoại ô Winston.
“Ít nhất là cho đến lúc này, không còn đền thờ Yatan nào khác trên đất Bắc…”
Sự thù ghét của Irene cũng mạnh mẽ như cha cô, cô không thể bỏ qua sự tồn tại của Giáo hội Yatan ở Winston. Cô vẫn không tài nào quên được nỗi sợ khủng khiếp khi bị bọn tín đồ Yatan bắt cóc. Irene khẽ rùng mình khi tưởng tượng bản thân cô sẽ bị bắt cóc lần nữa.
Vài ngày trước, cô đã gửi đội quân của mình hòng tiêu diệt đền Yatan. Nhưng vì sự chống đối quyết liệt của đám tín đồ, đoàn quân trở về mà không có lấy một chiến công. 100 binh sĩ đã tử trận và ba kị sĩ bị trọng thương.
Irene tuyên bố: “Tái tổ chức quân chinh phạt đền thờ. Lần này, chắc chắn phải thiêu rụi ngôi đền thành tàn tro!”
Irene cho thấy tham vọng mãnh liệt bằng cách phái thêm quân lính, cô chạm chiếc nhẫn xanh lam trên vòng cổ trong khi ngắm nhìn đoàn quân.
“Doran… Ta sẽ rửa hận cho ông, người đã hi sinh cả tính mạng để cứu tôi.”
***
[ Giáo đồ thứ 8] Độ khó: SS |
Bạn đã trở thành một trong những sinh vật được Chúa Yatan ban phước nhiều nhất. Quân đội của Bá tước Steim đang liên tục tấn công những đền thờ Yatan ở phía Bắc. Hãy Hướng tới vùng đất Bắc của Vương quốc Vĩnh Hằng và cứu lấy những tín đồ đang bị đàn áp! Nếu bạn lan truyền sự vĩ đại của Chúa Yatan tới cư dân miền Bắc, bạn sẽ được trao vị trí 『 Giáo đồ thứ 8 』 |
Điều kiện hoàn thành: Cứu ít nhất 300 tín đồ bị mắc kẹt trong cuộc chiến. Số lượng tín đồ đã giải cứu: 0/300 Phần thưởng: Vị trí 『 Giáo đồ thứ 8 』 * 『 Giáo đồ thứ 8 』: Kỹ năng『 Đức tin vô hạn 』sẽ được tạo ra. Kĩ năng 『 Tuyên truyền Giáo lý』sẽ được tạo ra. Kĩ năng 『 Sự Trừng Phạt Thần Thánh 』 sẽ được tạo ra. |
Nhiệm vụ thất bại: Cấp độ -5. Đức tin -1,000 |
[Eighth Servant]
Quân lính phía Bắc nổi danh vì sức mạnh của họ. Đây chắc chắc sẽ là một chiến khốc liệt giữa hai bên nhưng Yura không chần chừ mà thẳng tiến về Winston.
‘Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn.’
Không lâu về trước, Yura đã đối mặt với Agnus – người chơi hạng 7 trên bảng xếp hạng chung. Rồi cô nhận ra sự toàn năng của một nghề Sử thi. Cô cảm thấy vô vọng, giống hệt như khi cô đối đầu với người đàn ông bí ẩn mang ID Grid.
Giờ cô đã nhận một nhiệm vụ cấp SS, đây là một cơ hội vàng hiếm có trong đời. Yura quyết tâm sử dụng nhiệm vụ này như bàn đạp hướng đến mục tiêu tối thượng: Đứng đầu bảng xếp hạng chung.
***
Tôi đã nhận phương thức chế tạo kiếm cấp độ 160 từ Khan nhưng nó lại khá phiền phức. Dựa trên danh sách những nguyên liệu cần thiết, tôi sẽ phải tốn đến 950 vàng để chế tạo một thanh kiếm.
“Chà… không còn cách nào khác.”
Tôi hiện giờ đang có 6,710 vàng. Với chừng này tiền, tôi có thể làm ra khoảng 7 thanh kiếm. Hơn nữa, số kiếm mà tôi có thể chế tạo trong vòng 1 tuần cũng là 7.
“Bảy. Thật tốt khi mọi thứ cộng lại đều bằng 7.”
Ở Hàn Quốc, con số 7 là biểu tượng của may mắn! Tôi tin vào con số thần kì này.
“Mình sẽ làm trong một mạch ~! Một vật phẩm hạng Sử Thi tới đây! Hehehehehehe!”
Tôi chìm đắm trong tâm trạng hào hứng và ngân nga trong khi dành 20 giờ để chế tạo kiếm. Và thành phẩm….
[ Trường kiếm bền bỉ ] Hạng: Thường Độ bền: 250/250 | Tấn Công: 200 |
Một thanh kiếm tạo bởi thợ rèn đầy tiềm năng cùng kĩ nghệ điêu luyện nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng. Vật phẩm sẽ không dễ bị tổn hại sau khi được tôi luyện trong thời gian dài. |
Điều kiên sử dụng: Cấp 160. 950 Sức mạnh. Thông Thạo Kiếm Thuật Bậc Trung. Khối lượng: 600 |
[Durable Longsword]
“… Tên chết tiệt nào nói 7 là con số may mắn hả? Urgh, mình muốn giết hết bọn chúng.”
Một lần thử đã bay mất. Việt tôi nguyền rủa cái hệ thống này là bình thường thôi. Tuy vậy, những nguyên vật liệu đã sử dụng cũng không thể lấy lại được. Tôi cố di chuyển đôi chân đang run lên vì giận và tiến đến chỗ Khan.
“Món này sẽ bán được bao nhiêu?”
Khan nhìn thanh kiếm một hồi lâu và thận trọng đáp, “Khoảng 800 vàng.”
“C- cái gì?”
Tôi gần như nắm cổ áo Khan. Số vật liệu tôi dùng đã ngốn đến 950 vàng mà giá trị của thanh kiếm chỉ 800 vàng? Cái quái gì thế này?
“Một trang bị với những chỉ số cơ bản sẽ không thể bán tốt. Đây là ví do vì sao…”
Khan phân tích, tóm gọn lại như sau:
Một vật phẩm cấp 160 chắc chắn sẽ có chỉ số cơ bản tốt hơn một trang bị cấp 120. Vật phẩm hạng thường không có tính năng kèm theo trong khi trang bị hạng hiếm lại có một ít tính năng đi kèm. Tùy thuộc theo tính năng kèm theo, một vật phẩm hạng hiếm cấp 120 thường sẽ nhỉnh hơn một món đồ cấp 160 hạng thường. Vì lẽ đó, giá tiền của hai trang bị thường không xa nhau mấy.
Người có tiền thường sẽ mua trang bị cấp 120 hạng hiếm hơn là sử dụng vật phẩm cấp 160 hạng thường.
“Hay nói cách khác là, tránh xa những trang bị hạng thường đi…”
Khan cố an ủi tôi: “ Nhưng trang bị mà cậu làm ra đều cực kì tốt dù xếp hạng thấp đi chăng nữa nên cậu sẽ không mất mát nhiều quá đâu. Hãy an ủi bản thân đi.”
‘An ủi… Hah, rối hết cả lên rồi.’
Trong những ngày tới, tôi có thể làm thêm sáu thanh kiếm khác. Dựa theo tỉ lệ 2/3 tạo được một trang bị sử thi, tôi sẽ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Chết tiệt, lần này sẽ thành công!”
Tôi bắt đầu cực kì tập trung và cố tạo ra một thanh kiếm tốt nhất có thể.
20 giờ sau,.
Thanh kiếm thứ hai đã hoàn thành.
[ Trường kiếm bền bỉ ] Hạng: Thường Độ bền: 250/250 | Tấn Công: 200 |
Một thanh kiếm tạo bởi thợ rèn đầy tiềm năng cùng kĩ nghệ điêu luyện nhưng thiếu kinh nghiệm và danh tiếng. Vật phẩm sẽ không dễ bị tổn hại sau khi được tôi luyện trong thời gian dài. |
Điều kiên sử dụng: Cấp 160. 950 Sức mạnh. Thông Thạo Kiếm Thuật Bậc Trung. Khối lượng: 600 |
[Durable Longsword]
“Cái chó má[email protected]!#$*%&*^@:)m ~! Bọn điều hành viên #^$&^%&! Bọn khốn đó! Chúng đang thao túng ***! Không, tại sao mấy người lại làm thế hả????”
Khan đem một chén trà nóng cho tôi. “Vững tin lên, ai rồi cũng phải trải qua thử thách. Nếu cậu có thể vượt qua chướng ngại này…”
“Ah, đừng có mà nói chuyện với tôi! Tôi đang cực kì tức giận đây!.”
“…”
Tôi chạy vụt ra khỏi lò rèn của Khan và hét to với trời xanh “Bọn khốn điều hành trò chơi! Nếu các người dám thao túng tỉ lệ, tôi sẽ kiện các người với Trung tâm Quyền lợi khách hàng! Bọn @!*$&$*&[email protected]!!”
Tôi đã sử dụng những nguyên vật liệu tốt nhất, tôi cũng đã cố hết mình trong giai đoạn chế tác. Nếu bọn điều hành viên có một chút tí ti lương tâm thì vật phẩm hạng thường sẽ không bật ra như thế này. Tôi tin tưởng vào điều đó và tiếp tục làm thanh kiếm thứ ba.
Ttangg! Ttang! Ttang!
Tôi đã ngủ rất ít vài ngày qua và cứ tiếp tục nện búa. Hai vai tôi đã mỏi rụng rời vì vung búa không ngừng nghỉ. Đây là vấn đề về sĩ diện. Tôi sở hữu danh hiệu Thợ Rèn Huyền Thoại nên tôi không thể nào tiếp tục làm ra mấy cái vật phẩm bình thường được. Tôi sẽ thoát khỏi sự thao túng của bọn điều hành và tạo nên một trang bị sử thi.
… Không lâu trước đó, mục tiêu của tôi là tạo ra một vật phẩm hạng Cực Phẩm hoặc Huyền Thoại, nhưng giờ đây, tôi chỉ nhắm đến hạng Sử Thi. Nhưng tôi có thể làm gì khác nữa? Thực tại không tốt bụng đến mức đó nên tôi đành phải nhắm tạm vào trang bị cấp Sử Thi lúc này.
Đã đến giờ cơm tối nhưng tôi không có tâm trạng để mà ăn. Tôi còn không biết là cơm đang đi vào mũi hay vào miệng tôi nữa.
Mẹ lo lắng cho tôi và hỏi với nét mặt đôi chút lưỡng lự,
“Youngwoo này, có chuyện gì tồi tệ đã xảy ra sao? Mẹ đã om món sườn đó khá lâu nhưng sao con lại gặm xương trong suốt 5 phút liền thế?”
“Một con người thảm hại như mình không xứng đáng để ăn thịt…”
Chỉ mới một ngày rưỡi trôi qua tương đương với 6 ngày ở Satisfy. Trong khoảng thời gian đó tôi đã làm tổng cộng 6 thanh kiếm, 3 thanh hạng thường, một hiếm và hai thanh hạng sử thi. Giờ thì tôi chỉ có thể làm một thanh nữa trước khi hết thời gian, và tôi chỉ mới đáp ứng được 2 trên 3 món sử thi được yêu cầu.
‘ Tiêu rồi…. tiêu thật rồi…’
Khi dành 20 tiếng để chế tác, tỉ lệ tạo ra một trang bị Sử Thi là gần 1/3. Hay nói cách khác, xác suất mà thanh kiếm cuối cùng đạt được hạng Sử Thi là cực kì thấp.
Nhiệm vụ với Quản Trị Viên chắc sẽ sớm bị chấm dứt.
‘Mình sở hữu nghề Huyền Thoại nhưng mình còn không thể tạo một vật phẩm Sử Thi… Mình quả là một tên khốn thảm bại không xứng đáng được thưởng thức đồ ăn.’
Sehee tức tối và gắp một miếng sườn vào chén của tôi.
“Có gì mới sao? Oppa, không phải lúc nào anh cũng thảm hại hết sao? Tại sao anh phải trở nên yếu đuối vào lúc này? Em không biết Oppa đang phải trải qua những gì nhưng điểm tốt duy nhất của anh là không bao giờ từ bỏ, phải không? Khi Oppa học lớp 6 ở trường tiểu học, anh đã có thể nhớ hết mọi người từ lớp 1 đến lớp 6, nên đừng bực mình chỉ vì gặp gian nan mà hãy kiên trì. Oppa chắc chắn sẽ vượt qua được mấy cái khó khăn này thôi.”
“S-Sehee… em đã ăn nhầm phải thứ gì à?” Tôi nổi hết da gà lên khi nghe những lời mà Sehee bình thường sẽ không bao giờ nói và ngay lập tức hỏi mẹ tôi,
“Mẹ à, có thể món sườn om này có vấn đề gì đó. Đây là sườn bò sao? Có thể thịt được lấy từ một con bò bị bệnh bò điên?”
“Đây là sườn lợn!!!”
Ppak!
Sehee gắp lấy miếng sườn mà em ấy đã bỏ vào chén của tôi để quăng thẳng vào mặt ông anh của nó. Miếng sườn trượt dài trên khuôn mặt tôi đang tự hỏi. Tại sao lần nào tôi cũng bị ăn đòn mỗi lúc ngồi xuống bàn dùng bữa? Tại sao tôi lại bị đối xử tồi tệ hơn một con chó bởi chính thành viên trong gia đình?”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook