Ôsin May Mắn
Chương 35: Một ngày xui xẻo

- Em không phải định ngồi đây tâm sự với tôi luôn đó chứ? - Thiên Vũ nở một nụ cười trêu chọc, xem ra hôm nay anh ta cười hơi bị nhiều.

Nó đang thất thần nghĩ đến những lời hôm trước của Toàn Phong thì bị câu nói của anh ta làm cho tỉnh táo, nó đưa mắt nhìn ra cửa xe, cuối cùng cũng đến trường rồi, nó mở cửa xe bước ra, đã vào tiết học rồi, thật may cho nó, nếu không lại bị mấy đứa bạn dị nghị.

- Khoan đã. - Thiên Vũ chưa đợi nó bước ra khỏi xe đã nhanh tay nắm váy nó.

- Anh... - Nó xoay lại trợn mắt.

Anh ta cũng bất ngờ buông tay.

- Ơ... thật xin lỗi em, tôi vô ý quá, ha ha...

- Hứ, vô ý? Anh là cố tình thì có, tôi đã trễ học rồi, anh có gì nói nhanh đi. - Nó nhăn nhó.

- Haiz... thật là, em ngay tiếng cảm ơn cũng không có còn ở đó mà khó chịu với tôi. - Thiên Vũ làm ra bộ dạng giận lẫy y như con nít khiến tên Khang chỉ biết bụm miệng cười.

Phải rồi, nó chưa cám ơn anh ta mà bỏ đi như vậy thật không phải, dù sao thì cũng nhờ có anh ta nên nó mới đến được trường, tuy nó thì chẳng ưa anh ta tẹo nào, gừ...

Nó cúi đầu nhỏ giọng. - Cám ơn, vậy tôi đi nha.

- Được rồi đi đi, ra về tôi đợi em.

Nó khựng lại. - Ơ... không cần, tôi có thể tự về.

- Em không được phép lựa chọn. - Nói rồi mỉm cười kéo cửa xe. - Khang mau chạy.

Chưa nói được lời nào chiếc xe đã lao đi.

- Nè... cái tên bá đạo này. - Nó đứng dặm chân tức giận.

Anh ta làm như nó là nô lệ của anh ta không bằng, bắt nó làm theo mệnh lệnh của anh ta, thật quá đáng, bất quá chỉ là mang ơn và làm hư cái mắt kính thôi mà, có cần ép người quá đáng vậy không? Nó lửa giận phừng phừng đi lên lớp.

- Khi chúng ta đến tuổi kết hôn thì cả hai bên gia đình thường tìm hiểu kĩ càng mới tiến hành cưới gả, nhưng các cặp vợ chồng sau khi cưới thường nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn, vậy nên trong hiến Pháp của ta mới có luật hôn nhân gia đình, vậy thì theo các em luật hôn nhân nói về điều gì?

Tiếng oang oang kia chẳng phải là của cái bà mê trai kia sao? chết rồi sao nó lại quên mất bà ta dạy tiết đầu chứ, đầu năm đã bị bà ta làm cho nhục mặt may mà có Long nói đỡ, bây giờ mà bước vào chắc chắn sẽ bị ném cho cú nhục thứ hai, vả lại cái bà đó lại còn không ưa nó, chỉ sợ bà ta không đơn giản chửi nó rồi cho qua đâu, sao giờ?

Thảo Nguyên vốn dĩ muốn vào lớp lại gặp ngay kẻ thù truyền kiếp làm nó muốn lùi không được mà muốn tiến cũng không xong, đành phải núp núp ló ló ngoài cửa lớp. May là hôm nay thầy giám thị phải đưa học sinh 12 đi tham gia tư vấn tuyển sinh nếu không thì nó tiêu rồi.

- Thảo Nguyên.

Nó ngoái đầu lại nhìn. Oh My God!

Thầy... thầy giám thị, không phải thầy đi rồi sao? Nó lập tức đứng im như trời tròng, trên đầu lúc này chỉ toàn vạch đen. Chúa ơi! Không phải số mệnh nó lại đen đủi vậy chứ, chỉ trong vòng một tháng mà bao nhiêu chuyện xảy đến với nó, thật ra đã rơi trúng vận hạn gì, có phải nó bị sao chổi chiếu rồi không? Ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng linh nghiệm như vậy, thôi thì nó chỉ mong lát nữa sẽ không bị mắng cho một trận te tua.

- Giờ học mà em đeo ba lô đi đâu vậy? Định cúp tiết phải không? - Thầy nghiêm mặt hỏi làm nó tim đập chân run, toát cả mồ hôi.

- Dạ... không phải đâu ạ, em... em chỉ là đi trễ nên không dám vào lớp.

- Thật không?

- Dạ thật, thật. - Nó gật đầu lia lịa.

- Lại đây thầy xin cho. - Nói rồi thầy đứng ngay cửa lớp gật đầu chào cô giáo một cái. - Dạ cô cho em Thảo Nguyên được vào lớp học, em ấy đi trễ không dám vào đứng trước cửa lớp từ nãy giờ.

Cô giáo ngưng giảng bài bước ra tươi cười.

- Dạ có gì đâu, vào lớp đi Thảo Nguyên. - Cô vẫy tay với nó, đột nhiên nó lạnh cả người, bà này mà thèm đếm xỉa nó thì trời cũng sắp sập.

Nó nuốt khan một cái, run rẫy bước vào lớp, không quên đưa cho thầy giám thị cái nhìn cảm kích, tự nhiên yêu thầy chết đi được, giờ nó mới biết không phải giám thị nào cũng nghiêm khắc và chợt nhận ra trường này không phải chỉ có một giám thị.

- Dạ vậy thôi cô tiếp tục giảng bài, tôi xin phép. - Nói rồi thầy đi mất dạng.

Nó rề rà đi về chỗ, vừa vào chỗ ngồi đã thấy những ánh mắt chết người đang nhìn mình, ác hơn hẳn là cặp mắt hình viên đạn chứa đầy lửa kia, cô... cô không phải giống như lời đồn đó chứ?

Lúc mới vào học ở đây nó quen với rất nhiều thầy cô, cũng nắm không ít thông tin về họ, đặc biệt là cái người trước mặt nó, Phan Ngân Liên, mê trai chúa đảo, ghét những học sinh nổi trội, đặc biệt là nữ, những ai không lấy lòng đều ghét. Thường kiếm những cớ vô lí để ghi tên những ai chống lại mình vào sổ đầu bài, học trong lớp phải im lặng tuyệt đối, ho cũng không được, nếu đã ghét ai thì luôn để ý đến những sai phạm của họ, không ghi được vào sổ thì trừ điểm kiểm tra. Nói chung là vô cùng quái dị. Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như ai tên Liên cũng có đôi chút ác hay sao ấy, cũng như cái bà Phan Ngân Liên này, hình như là chị em của Phan Kim Liên thì phải, ác quá hừ.

- Em làm tôi không còn chút hứng thú nào để dạy nữa hết đó Thảo Nguyên, tôi là dạy giáo dục công dân, tôi đã dạy các em là học sinh phải như thế nào? - Vừa nói mụ ta vừa đập vào tấm bảng nội quy. - Đây, là đây. Nội quy học sinh, đi học đúng giờ, nằm ngay điều một nè. - Cái giọng sư tử rống kia khiến cả lớp một phen thất kinh hồn vía.

" Sao lần đó Long đi trễ cô không nói như thế"

Nó ấm ức trong lòng nhưng chỉ dám dùng suy nghĩ để đáp trả.

Cô thật không công bằng, rõ ràng là đang trả thù cá nhân.

Thu Nguyên thấy nó gục mặt cứ sợ nó khóc nên nhỏ đã nắm lấy tay nó, có chút kinh ngạc nhưng nó cảm thấy rất ấm áp liền cười với nhỏ.

- Còn ở đó mà cười nữa hả? - cô giận dữ thét lên.

Nó chỉ là đang cảm kích nhỏ thôi mà, có phải không vậy chứ.

- Tôi là đang nói em đó ngơ ngác cái gì? - Phan Ngân Liên chỉ tay vào mặt nó. - Đi, đi xuống cuối lớp đứng hết hai tiết cho tôi.

Nó không nói gì liền nghe lời đi xuống cuối lớp đứng nghe giảng bài. Lúc này cả lớp không cười ầm lên như trước kia nữa mà có chút thông cảm nhìn nó, cũng an ủi. Ngược lại người lúc đầu luôn thông cảm với nó là Long thì chẳng thèm ngó ngàng nó, đơn giản chỉ nhếch môi với nó. Thái độ đó là sao? Vẫn còn giận nó? Cũng phải thôi, lúc ngoài công viên nó xúc phạm cậu ấy như vậy biểu sao không giận.

Cả lớp dần bị tiếng giảng bài kia vây lấy, không ai để ý đến nó nữa. Nó chỉ còn biết đứng đó mà suy nghĩ lung tung.

Đáng trách nhất vẫn là Thiên Vũ, cứ mỗi lần gặp anh ta là mọi xui xẻo đều dồn dập đến với nó, nếu không phải sáng nay gặp được anh ta, không đứng đó nói chuyện nhảm nhí với anh ta thì nó đã kịp bắt xe đến trường, đã không bị phạt như bây giờ, trăm sai ngàn sai đều do anh ta mà ra, đã vậy còn giả bộ tốt bụng đưa nó đến trường còn bắt nó nói cảm ơn nữa chứ, đúng là hối hận khi nói cám ơn anh ta.

- Thiên Vũ chết tiệt, Thiên Vũ đáng chết, tất cả cũng tại anh, tôi căm thù anh, cầu trời cho anh uống nước cũng bị sặc chết, gừ... - Nó tức mình lẩm bẩm.

* Trong lúc đó, Thiên Vũ đang ung dung ăn sáng, vừa lúc uống nước thì lời nguyền ứng nghiệm ( nhưng chưa chết, chỉ là xém chết ????)

- Khụ... ặc.. ặc..

- Đại ca có sao không? - Khang hoảng hốt chạy đến vỗ lấy vỗ để trên lưng anh.

- Tao sặc không chết nhưng mầy vỗ một hồi là tao chết thật đó.

- Xin lỗi đại ca. - tên Khang gầm mặt quay lại chỗ cũ, đúng là lòng tốt không được báo đáp.

Haiz... cũng thật là, miệng nó hôm nay nói gì cũng trúng, nhưng chuyện hên không trúng mà chuyện xui thì xảy đến ngay lập tức hà. *

- Thảo Nguyên em đang nói gì đó. - Cô giáo nghe được tiếng nó luôn kìa.

- Dạ không có, em đâu có nói gì?

- Tốt nhất là như vậy.

....

Mặt trời mọc lên mấy sào nắng thì hai tên đó mới chịu thức, còn Thanh Thanh mới sáng ra đã tất bật nấu ăn, dọn dẹp, làm một cô gái đảm đang trong mắt hắn.

Cả hắn và Tùng Nhân đều mệt mỏi mấy đêm nên cũng không còn tâm trí đâu mà khen ngợi cô ta, chỉ vừa thấy đồ ăn để trên bàn thì ăn ngay. Đang ăn thì nhớbra điều gì đó Tùng Nhân bỏ đũa xuống, vén tay áo lên nhìn đồng hồ.

10 giờ 30! Ấy chết... hôm nay lại quên đưa nó đi học, giờ này sắp tan học luôn rồi. Tùng Nhân tặc lưỡi, lắc đầu, chắc nó lại đi bằng xe buýt, cậu ta thật là đáng trách, hễ đi diễn mệt mỏi về thấy chiếc giường là cậu ta quên luôn trời đất. Tội nghiệp cho nó quá, trước mắt Tùng Nhân hiện ra hình ảnh nó ngồi chờ ở trạm xe buýt rất đáng thương, không hiểu sao đón xe buýt là một chuyện vô cùng bình thường nhưng khi cậu ta nghĩ đến nó đang chờ ở trạm xe buýt trong lòng lại dâng lên những cảm xúc khó tả. Không được chí ít thì cũng phải đi đón nó về.

- Đến giờ đi đón Thảo Nguyên rồi em đi trước đây, anh cứ từ từ ăn. - Cậu ta đứng lên rời khỏi bàn ăn.

- Hay là để tôi đi cho, cậu vẫn còn mệt mà. - Toàn Phong cũng vì vậy mà bỏ đũa.

- Không cần đâu, em khỏe rồi, hơn nữa Thảo Nguyên chắc cũng chưa muốn đối mặt với anh đâu. - Nói rồi cậu ta bước luôn ra cửa, cậu ta coi việc đưa đón nó là trách nhiệm của mình, cũng không muồn người khác thay mình gánh vác trách nhiệm.

Hắn nghe Tùng Nhân nói như vậy cũng không nuốt nổi nữa, đi về phòng, hắn cho là Tùng Nhân nói đúng, nó căn bản là không muốn gặp hắn vậy thì cố gặp để làm gì.

Thanh Thanh trong bếp dọn dẹp, nghe được hai người nói về nó vừa định ra xem đã thấy hắn thất thần đi lên lầu, cô ta vì vậy mà đứng dưới chân cầu thang nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cuồng cuộn lửa giận. Hắn lại vì Thảo Nguyên mà buồn bực, vì con nhỏ quê mùa đó mà mất hết hồn vía, vậy thì trong mắt hắn cô ta là gì, cô ta không muốn hắn nghĩ đến nó, không muốn hắn lơ cô ta đi, hắn mãi mãi chỉ là của một mình cô ta, chỉ có cô ta mới có tư cách được hắn yêu thương. Thanh Thanh máu long sọc trong mắt, tay bấu nghiến thanh cầm của cầu thang, đến nổi bàn tay đỏ rực nổi đầy gân xanh, nếu tay cầm kia là giấy thì đã bị cô ta xé nát từ lâu rồi.

# Cám ơn các bạn đã theo dõi truyện#

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương