Ôsin May Mắn
-
Chương 31: Đau khổ nhưng phải chấp nhận
Tùng Nhân chạy ào đến ôm chằm lấy nó mặc cho nó cứ đứng đơ ra như khúc gỗ.
- Cô đi đâu vậy hả? Cô có biết tôi và mọi người đã rất lo lắng cho cô hay không?
Nó vùi đầu vào vai Tùng Nhân nức nở.
- Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... hức...
- Khờ quá xin lỗi gì chứ, có phải lỗi của cô đâu. - Tùng Nhân xoa đầu nó nói.
Bộ dạng này rất dễ hiểu lầm nha, nó thấy mọi người ở đằng xa đang nhìn chằm chằm vào nó, liền nhẹ nhàng đẩy Tùng Nhân ra tuy có hơi hụt hẫng một tí nhưng không lâu sau đó cậu ta mới biết thì ra nó đang xấu hổ.
- Mau cùng tôi về nhà thôi. - Tùng Nhân kéo tay nó đi.
Về nhà? Nó bỗng thấy tim đập rộn ràng, vừa vui lại vừa sợ. Nơi đó có chào đón nó nữa không?
- Tôi... - Nó ghì tay lại, có chút ấp úng. - Tôi sợ.
- Sợ gì chứ? - Tùng Nhân cúi đầu nhìn nó khó hiểu.
- Toàn Phong? Anh ta...
- Tưởng gì, chuyện đó thì yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai đụng được vào cô đâu.
- Nhưng... - Nó vẫn còn lo nếu nó xuất hiện ngay lúc này liệu hắn còn nổi giận nữa hay không.
Tùng Nhân mặc cho nó vẫn còn đang bị dày vò bởi đống hỗn độn trong đầu liền kéo nó đi.
- Không nhưng với nhị gì hết.
....
Lúc Tùng Nhân rời đi thì lòng của Toàn Phong cũng đã nhảy theo khi đó rồi, mặc dù chân hắn thì không muốn bước nhưng mắt hắn thì cứ đao đáo nhìn ra cửa, chỉ mong sao có thể nhìn thấy nó từ cửa mà bước vào, vẫn khuôn mặt tươi tắn mà mỉm cười với hắn, vẫn bộ dáng nhút nhát đứng trước mặt hắn. Mà vì cớ gì hắn lại mong mỏi điều đó, không phải chính hắn là người đã nói những lời tổn thương nó hay sao? Giờ hắn lại muốn nhận được nụ cười từ nó, thật là không đủ tư cách, hay đơn giản là vì hắn chỉ cảm thấy có lỗi.
Hắn còn không biết bản thân mình thật sự muốn gì?
Cạch!
Tiếng mở cửa thức tỉnh hắn, hắn chăm chú nhìn ra cửa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của nó, không biết sao từ sâu trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi niềm khó tả đến vậy?
Tùng Nhân từ ngoài cửa dắt tay nó bước vào, trên môi còn đang nở một nụ cười tươi rói, nó thì lưỡng lự cúi đầu.
- Xem tôi đưa ai về nè. - Cậu ta răng môi không thể khép chặt nhanh chóng nói.
- Thảo Nguyên. - Thanh Thanh có vẻ hơi sửng sốt cùng chút kinh ngạc từ ghế sofa đứng bật dậy.
Hừ... giờ thì xem cô ta sẽ làm gì nó đây, đồ độc ác như cô ta còn có mặt mũi ở lại đây nữa, thật đáng xem thường. Thảo Nguyên liếc nhìn cô ta nhưng biểu hiện vẫn không thay đổi, vẫn đơn thuần như vậy.
Khi ánh mắt chợt rơi vào ánh mắt hắn thì đột nhiên vụt tắt, nó lại tiếp tục gục đầu xuống đất, hành động như vậy thật khiến cho hắn có chút khó chịu. Điều đó có nghĩa là nó đang rất sợ hãi khi nhìn thấy hắn, hắn không muốn một chút nào.
Toàn Phong từng bước đến gần nó, dừng lại trước mặt nó, nó nhận thấy đôi bàn chân rắn chắc đang uy nghiêm trụ trước mặt nó nhưng nó rất sợ, nó không dám nhìn, nó sợ là mình sẽ làm hắn nổi giận.
- Cô đi đâu cả đêm qua vậy? Có biết mọi người đã vì cô mà mất ăn mất ngủ hay không? - Hắn vẫn thần thái đó, vẫn giọng lạnh lùng như vậy mà hỏi nó.
- Tôi... - Nó phải nói sao đây? Nói là nó chút nữa bị ức hiếp, chút nữa thì chết vì đói, vì lạnh hay là được một người đàn ông xa lạ đem về nhà, nói như vậy có lợi ích sao? Rồi hắn sẽ lại cười nhạo nó, khinh thường nó mà thôi. - Tôi chỉ là đến nhà một người bạn ngủ qua đêm.
- Hừ... - Hắn đột nhiên cười một tiếng làm nó cảm giác như phong ba sắp kéo đến. - Xem ra mọi người đều lo vô ích rồi, tôi đã nghĩ cô phải ở một gốc nào đó suốt đêm qua chứ.
Nó biết ngay mà, ngay cả nó nói ra điều dễ nghe nhất cũng bị hắn đem lật ngược lại, dù có như thế nào thì trong mắt hắn nó mãi mãi không là gì cả, nghĩ lại thì lời hắn cũng không sai, nếu đặt tình huống như tối qua không xuất hiện bọn lưu manh, không xuất hiện Thiên Vũ thì giờ nó đã nằm ngất ở một góc đường nào đó chứ không hẳn là lạnh lặn đứng đây, nên nó không có lí do gì để phản bác lời nói của hắn, vậy là nó cứ đứng yên, cứ như vậy mà nghe những lời chua chát đó.
- Anh đủ chưa Toàn Phong? Anh thật muốn Thảo Nguyên đi đến vậy sao? - Tùng Nhân không thể nào chịu đựng được khi mà hắn lại tiếp tục dùng những lời như vậy sỉ nhục nó.
Bất giác hắn cũng nhận ra mình vừa nói gì? Hắn thật không biết, hắn không hiểu bản thân muốn cái gì, rõ ràng là rất muốn nó quay về nhưng tại sao vừa gặp nó lại tiếp tục dùng những lời như muốn đuổi nó đi lần nữa, hắn sao vậy chứ?
Toàn Phong trút một hơi nặng nề nhìn nó.
- Được rồi, tôi sẽ không nói gì nữa hết, sáng nay trường có điện thoại đến tôi đã giúp cô xin phép, giờ thì đi tắm rửa nghĩ ngơi đi.
- Phải đó Thảo Nguyên. - Tùng Nhân cũng vội vàng đẩy vai nó.
Nó không dám ngẩng đầu nhưng cũng gật gật vài cái rồi lách qua người hắn mà đi, nhưng chân chưa kịp bước đã phải khựng lại vì âm thanh trầm bỗng kia.
- Sao này đừng vì một vài câu nói như vậy mà bỏ nhà đi nữa, cho dù tôi có nói gì đi nữa thì đó cũng không phải lời thật lòng, hơn nữa tôi cũng không phải chủ nhà, không phải người thuê cô nên tôi không có quyền đó. - Toàn Phong lặng lẽ đối diện với tấm lưng nhỏ bé đang từng khắc run lên mà nói.
Nó không hiểu sao nước mắt lại rơi ra bất ngờ như thế, dù biết lời nói đó là đang an ủi nó nhưng nghe qua thật chua xót. Gì mà chủ nhà? rồi người thuê cô? Đúng hơn là đang sỉ nhục nó. Nó không thèm để tâm đến đâu, nó tiếp tục về phòng của nó.
Toàn Phong nhìn theo bóng lưng của nó dần khuất đi liền nhận thức bản thân đã nói gì đó tổn thương nó. Tiếp tục rồi ư? Hắn, hôm nay sao vậy? Vô tình nói ra những lời tổn thương nó rồi sao đó mới kịp nhận ra, dù hắn rất muốn nói "Thảo Nguyên tôi xin lỗi" nhưng khi mở miệng lại chỉ toàn là mỉa mai nó.
không biết từ khi nào hắn đã dần quan tâm đến nó nhiều như vậy, cũng không biết từ khi nào nó đã thay đổi đến mức ấy, hoàn toàn khác hẳn, lúc nó mới đặt chân đến đây mọi thứ đói với nó đều lạ lẫm, cái vẻ nhút nhát đáng yêu ấy luôn làm người khác nao núng, khi đối diện với hắn nó luôn rụt rè, nhưng mà mới hôm qua thôi hắn đã nhìn ra sự khác biệt trong nó, đứng trước mặt hắn không còn là một Thảo Nguyên mềm yếu, không còn là một người ai muốn nói thế nào cũng được, mà là một người đã trưởng thành, đã mạnh mẽ, nhớ lại ánh mắt đau khổ của nó khi không tránh né nhìn vào hắn hôm qua thì hắn đã biết nó thật sự đã khác. Có lẽ hắn nên nhìn nhận lại vấn đề ngay từ giây phút này rồi.
Nói đến nó thì từ lúc bước vào phòng nó cứ ngồi sau cánh cửa mà khóc, tại sao lại như vậy? Những người mà nó tin tưởng đều khiến nó thất vọng như thế, một người ghét nó rồi lại ưa nó, đối tốt với nó sau cùng lại khinh thường nó, chẳng phải nó lại quay về vị trí ban đầu của mình rồi hay sao? Vốn tưởng bản thân đã được xem trọng, được quan tâm, nhưng nó lầm thật rồi, nó quên mất bản thân chỉ là một người nghèo hèn, trong cái gia đình này nó chẳng là gì cả, có nó hay không có nó thì cũng chả sao, mọi người đều coi nó như người ở mà thôi. Ừ thì nó đúng là người ở, từ đầu đến cuối mọi người không ai sai cả, chỉ có nó là nhìn nhận sai vấn đề, nó luôn tưởng rằng bản thân là thành viên trong gia đình họ, vì họ luôn đối tốt với nó nhưng nó sai rồi, sai thật rồi. Bắt đầu từ hôm nay nó vẫn sẽ là một đứa ôsin thấp hèn như ngày đầu và sẽ an phận với vị trí này mãi mãi.
....
Người vui kẻ buồn và kẻ thứ ba thì đang tức giận.
Được gặp lại người mà mình không ưa thì đương nhiên Thanh Thanh không còn chút tâm trạng nào mà cười nổi, tuy nhiên vừa rồi khi thấy thái độ của Toàn Phong đối với nó như vậy làm cô ta cảm nhận được kế hoạch do cô ta bày ra căn bản cũng có chút khởi sắc, mặc dù không loại bỏ được cái gai trong mắt là nó nhưng cô ta đã thuận lợi khiến cho hắn mất đi niềm tin với nó, nếu cứ cái đà này thì không lâu nữa nó sẽ không thể nào tơ tưởng đến Toàn Phong của cô ta được nữa.
Thanh Thanh cũng đã trở về phòng để từ từ tính bước tiếp theo rồi, để xem lần này cô ta sẽ tung tiếp chiêu gì đây?
- Suốt đời của mầy cũng chỉ đứng sao lưng tao mà thôi đồ con ranh chết tiệt, để tao coi lần sau có còn may mắn vậy không?. - Thanh Thanh chỉ tay về phía phòng đối diện rít từng hơi một.
Dù là cách một bức tường nhưng cô ta cũng có thể tượng tượng ra được hình ảnh nó đang đứng ở đó, cô ta rất khéo diễn xuất nên trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú như vậy đấy, đôi lúc cảm giác như cô ta không phải là người mà là một thứ gì đó vô cùng lợi hại, thâm độc lại cực kỳ nguy hiểm, nói đến cô ta thì không có từ nào để diễn tả ngoài hai chữ "tài năng", nói vậy thì hơi đề cao cô ta quá nhưng thực chất là vậy đó. (Cái này thì mọi người tự hiểu nha :D).
- Cô đi đâu vậy hả? Cô có biết tôi và mọi người đã rất lo lắng cho cô hay không?
Nó vùi đầu vào vai Tùng Nhân nức nở.
- Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... hức...
- Khờ quá xin lỗi gì chứ, có phải lỗi của cô đâu. - Tùng Nhân xoa đầu nó nói.
Bộ dạng này rất dễ hiểu lầm nha, nó thấy mọi người ở đằng xa đang nhìn chằm chằm vào nó, liền nhẹ nhàng đẩy Tùng Nhân ra tuy có hơi hụt hẫng một tí nhưng không lâu sau đó cậu ta mới biết thì ra nó đang xấu hổ.
- Mau cùng tôi về nhà thôi. - Tùng Nhân kéo tay nó đi.
Về nhà? Nó bỗng thấy tim đập rộn ràng, vừa vui lại vừa sợ. Nơi đó có chào đón nó nữa không?
- Tôi... - Nó ghì tay lại, có chút ấp úng. - Tôi sợ.
- Sợ gì chứ? - Tùng Nhân cúi đầu nhìn nó khó hiểu.
- Toàn Phong? Anh ta...
- Tưởng gì, chuyện đó thì yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai đụng được vào cô đâu.
- Nhưng... - Nó vẫn còn lo nếu nó xuất hiện ngay lúc này liệu hắn còn nổi giận nữa hay không.
Tùng Nhân mặc cho nó vẫn còn đang bị dày vò bởi đống hỗn độn trong đầu liền kéo nó đi.
- Không nhưng với nhị gì hết.
....
Lúc Tùng Nhân rời đi thì lòng của Toàn Phong cũng đã nhảy theo khi đó rồi, mặc dù chân hắn thì không muốn bước nhưng mắt hắn thì cứ đao đáo nhìn ra cửa, chỉ mong sao có thể nhìn thấy nó từ cửa mà bước vào, vẫn khuôn mặt tươi tắn mà mỉm cười với hắn, vẫn bộ dáng nhút nhát đứng trước mặt hắn. Mà vì cớ gì hắn lại mong mỏi điều đó, không phải chính hắn là người đã nói những lời tổn thương nó hay sao? Giờ hắn lại muốn nhận được nụ cười từ nó, thật là không đủ tư cách, hay đơn giản là vì hắn chỉ cảm thấy có lỗi.
Hắn còn không biết bản thân mình thật sự muốn gì?
Cạch!
Tiếng mở cửa thức tỉnh hắn, hắn chăm chú nhìn ra cửa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của nó, không biết sao từ sâu trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi niềm khó tả đến vậy?
Tùng Nhân từ ngoài cửa dắt tay nó bước vào, trên môi còn đang nở một nụ cười tươi rói, nó thì lưỡng lự cúi đầu.
- Xem tôi đưa ai về nè. - Cậu ta răng môi không thể khép chặt nhanh chóng nói.
- Thảo Nguyên. - Thanh Thanh có vẻ hơi sửng sốt cùng chút kinh ngạc từ ghế sofa đứng bật dậy.
Hừ... giờ thì xem cô ta sẽ làm gì nó đây, đồ độc ác như cô ta còn có mặt mũi ở lại đây nữa, thật đáng xem thường. Thảo Nguyên liếc nhìn cô ta nhưng biểu hiện vẫn không thay đổi, vẫn đơn thuần như vậy.
Khi ánh mắt chợt rơi vào ánh mắt hắn thì đột nhiên vụt tắt, nó lại tiếp tục gục đầu xuống đất, hành động như vậy thật khiến cho hắn có chút khó chịu. Điều đó có nghĩa là nó đang rất sợ hãi khi nhìn thấy hắn, hắn không muốn một chút nào.
Toàn Phong từng bước đến gần nó, dừng lại trước mặt nó, nó nhận thấy đôi bàn chân rắn chắc đang uy nghiêm trụ trước mặt nó nhưng nó rất sợ, nó không dám nhìn, nó sợ là mình sẽ làm hắn nổi giận.
- Cô đi đâu cả đêm qua vậy? Có biết mọi người đã vì cô mà mất ăn mất ngủ hay không? - Hắn vẫn thần thái đó, vẫn giọng lạnh lùng như vậy mà hỏi nó.
- Tôi... - Nó phải nói sao đây? Nói là nó chút nữa bị ức hiếp, chút nữa thì chết vì đói, vì lạnh hay là được một người đàn ông xa lạ đem về nhà, nói như vậy có lợi ích sao? Rồi hắn sẽ lại cười nhạo nó, khinh thường nó mà thôi. - Tôi chỉ là đến nhà một người bạn ngủ qua đêm.
- Hừ... - Hắn đột nhiên cười một tiếng làm nó cảm giác như phong ba sắp kéo đến. - Xem ra mọi người đều lo vô ích rồi, tôi đã nghĩ cô phải ở một gốc nào đó suốt đêm qua chứ.
Nó biết ngay mà, ngay cả nó nói ra điều dễ nghe nhất cũng bị hắn đem lật ngược lại, dù có như thế nào thì trong mắt hắn nó mãi mãi không là gì cả, nghĩ lại thì lời hắn cũng không sai, nếu đặt tình huống như tối qua không xuất hiện bọn lưu manh, không xuất hiện Thiên Vũ thì giờ nó đã nằm ngất ở một góc đường nào đó chứ không hẳn là lạnh lặn đứng đây, nên nó không có lí do gì để phản bác lời nói của hắn, vậy là nó cứ đứng yên, cứ như vậy mà nghe những lời chua chát đó.
- Anh đủ chưa Toàn Phong? Anh thật muốn Thảo Nguyên đi đến vậy sao? - Tùng Nhân không thể nào chịu đựng được khi mà hắn lại tiếp tục dùng những lời như vậy sỉ nhục nó.
Bất giác hắn cũng nhận ra mình vừa nói gì? Hắn thật không biết, hắn không hiểu bản thân muốn cái gì, rõ ràng là rất muốn nó quay về nhưng tại sao vừa gặp nó lại tiếp tục dùng những lời như muốn đuổi nó đi lần nữa, hắn sao vậy chứ?
Toàn Phong trút một hơi nặng nề nhìn nó.
- Được rồi, tôi sẽ không nói gì nữa hết, sáng nay trường có điện thoại đến tôi đã giúp cô xin phép, giờ thì đi tắm rửa nghĩ ngơi đi.
- Phải đó Thảo Nguyên. - Tùng Nhân cũng vội vàng đẩy vai nó.
Nó không dám ngẩng đầu nhưng cũng gật gật vài cái rồi lách qua người hắn mà đi, nhưng chân chưa kịp bước đã phải khựng lại vì âm thanh trầm bỗng kia.
- Sao này đừng vì một vài câu nói như vậy mà bỏ nhà đi nữa, cho dù tôi có nói gì đi nữa thì đó cũng không phải lời thật lòng, hơn nữa tôi cũng không phải chủ nhà, không phải người thuê cô nên tôi không có quyền đó. - Toàn Phong lặng lẽ đối diện với tấm lưng nhỏ bé đang từng khắc run lên mà nói.
Nó không hiểu sao nước mắt lại rơi ra bất ngờ như thế, dù biết lời nói đó là đang an ủi nó nhưng nghe qua thật chua xót. Gì mà chủ nhà? rồi người thuê cô? Đúng hơn là đang sỉ nhục nó. Nó không thèm để tâm đến đâu, nó tiếp tục về phòng của nó.
Toàn Phong nhìn theo bóng lưng của nó dần khuất đi liền nhận thức bản thân đã nói gì đó tổn thương nó. Tiếp tục rồi ư? Hắn, hôm nay sao vậy? Vô tình nói ra những lời tổn thương nó rồi sao đó mới kịp nhận ra, dù hắn rất muốn nói "Thảo Nguyên tôi xin lỗi" nhưng khi mở miệng lại chỉ toàn là mỉa mai nó.
không biết từ khi nào hắn đã dần quan tâm đến nó nhiều như vậy, cũng không biết từ khi nào nó đã thay đổi đến mức ấy, hoàn toàn khác hẳn, lúc nó mới đặt chân đến đây mọi thứ đói với nó đều lạ lẫm, cái vẻ nhút nhát đáng yêu ấy luôn làm người khác nao núng, khi đối diện với hắn nó luôn rụt rè, nhưng mà mới hôm qua thôi hắn đã nhìn ra sự khác biệt trong nó, đứng trước mặt hắn không còn là một Thảo Nguyên mềm yếu, không còn là một người ai muốn nói thế nào cũng được, mà là một người đã trưởng thành, đã mạnh mẽ, nhớ lại ánh mắt đau khổ của nó khi không tránh né nhìn vào hắn hôm qua thì hắn đã biết nó thật sự đã khác. Có lẽ hắn nên nhìn nhận lại vấn đề ngay từ giây phút này rồi.
Nói đến nó thì từ lúc bước vào phòng nó cứ ngồi sau cánh cửa mà khóc, tại sao lại như vậy? Những người mà nó tin tưởng đều khiến nó thất vọng như thế, một người ghét nó rồi lại ưa nó, đối tốt với nó sau cùng lại khinh thường nó, chẳng phải nó lại quay về vị trí ban đầu của mình rồi hay sao? Vốn tưởng bản thân đã được xem trọng, được quan tâm, nhưng nó lầm thật rồi, nó quên mất bản thân chỉ là một người nghèo hèn, trong cái gia đình này nó chẳng là gì cả, có nó hay không có nó thì cũng chả sao, mọi người đều coi nó như người ở mà thôi. Ừ thì nó đúng là người ở, từ đầu đến cuối mọi người không ai sai cả, chỉ có nó là nhìn nhận sai vấn đề, nó luôn tưởng rằng bản thân là thành viên trong gia đình họ, vì họ luôn đối tốt với nó nhưng nó sai rồi, sai thật rồi. Bắt đầu từ hôm nay nó vẫn sẽ là một đứa ôsin thấp hèn như ngày đầu và sẽ an phận với vị trí này mãi mãi.
....
Người vui kẻ buồn và kẻ thứ ba thì đang tức giận.
Được gặp lại người mà mình không ưa thì đương nhiên Thanh Thanh không còn chút tâm trạng nào mà cười nổi, tuy nhiên vừa rồi khi thấy thái độ của Toàn Phong đối với nó như vậy làm cô ta cảm nhận được kế hoạch do cô ta bày ra căn bản cũng có chút khởi sắc, mặc dù không loại bỏ được cái gai trong mắt là nó nhưng cô ta đã thuận lợi khiến cho hắn mất đi niềm tin với nó, nếu cứ cái đà này thì không lâu nữa nó sẽ không thể nào tơ tưởng đến Toàn Phong của cô ta được nữa.
Thanh Thanh cũng đã trở về phòng để từ từ tính bước tiếp theo rồi, để xem lần này cô ta sẽ tung tiếp chiêu gì đây?
- Suốt đời của mầy cũng chỉ đứng sao lưng tao mà thôi đồ con ranh chết tiệt, để tao coi lần sau có còn may mắn vậy không?. - Thanh Thanh chỉ tay về phía phòng đối diện rít từng hơi một.
Dù là cách một bức tường nhưng cô ta cũng có thể tượng tượng ra được hình ảnh nó đang đứng ở đó, cô ta rất khéo diễn xuất nên trí tưởng tượng cũng vô cùng phong phú như vậy đấy, đôi lúc cảm giác như cô ta không phải là người mà là một thứ gì đó vô cùng lợi hại, thâm độc lại cực kỳ nguy hiểm, nói đến cô ta thì không có từ nào để diễn tả ngoài hai chữ "tài năng", nói vậy thì hơi đề cao cô ta quá nhưng thực chất là vậy đó. (Cái này thì mọi người tự hiểu nha :D).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook