Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!
-
Chương 21
- Sun lại đây.
Nó mỉm cười nói với con cún có bộ lông trắng đang nằm ì ạch trên sàn. Sun nhìn nó rồi lại lười biếng gục xuống, hai cái tay xinh xinh bịt lại. Nó bị con chó chọc cho bực mình, giở cái tính trẻ con ra nạt lại:
- Sun không nghe là tao đuổi ra ngoài đó, nghe không, hả, hả?
Nó nhấn mạnh hai từ cuối, nhằm làm cho con chó giật mình, nhưng con Sun vẫn lì lợm nằm im, mà người nào đó đang đứng trên cầu thang đã mấy giây giật bắn người. Nó bỗng nhiên lại cười nham nhở, mắt lại ánh lên tia nguy hiểm, từ đằng sau lấy ra ly sữa đổ vào khay. Con Sun bé nhỏ ham ăn nhìn thấy liền chạy tới. Nó mỉm cười đắc thắng.
Trẻ con, hết sức trẻ con.
Người nào đó lại thầm đánh giá nhưng đôi mắt lại đầy ý cười. Hàn Phong đứng thẳng người rồi bước xuống. Nó nghe được tiếng bước chân nên quay mặt lại, hắn đang cầm ba lô, đầu đội một cái nón, chân đi giày thể thao, khuôn mặt hách dịch vẫn đang nhìn nó, thấy vậy nó hỏi:
- Cậu... đi đâu?
Hắn nhướng mài về phía cửa, nó cũng quay theo. Ấp a ấp úng:
- T-Thanh Ngân... B-Bảo Vũ, cái gì? A quên mất.
Nói xong liền cấm đầu cấm cổ chạy lên lầu, còn hai người ngoài cửa há miệng kinh ngạc. Sốc thật! Vừa bàn chuyện cấm trại hôm qua, vậy mà bây giờ nó lại quên, mà người tiên phong là nó? Tin được không đây.
- Chậc chậc, không thể tin được.
Thanh Ngân ngao ngán lắc đầu, cô dựa vào cửa mà chậc lưỡi, dáng vẻ bà cô này khiến cậu chề môi:
-Này bà già, chị có phải học sinh không vậy?!
- Không phải học sinh thì là gì?
Cô nghênh mặt hất cầm nhìn cậu, hắn nhếch miệng cười trừ:
- Thôi đi hai người, chúng ta ra xe trước.
Hai người đang nhắc tới liền liếc mắt nhau, lửa hận hừng hực trong lòng.
- Ê.
Nó mỉm cười nói với con cún có bộ lông trắng đang nằm ì ạch trên sàn. Sun nhìn nó rồi lại lười biếng gục xuống, hai cái tay xinh xinh bịt lại. Nó bị con chó chọc cho bực mình, giở cái tính trẻ con ra nạt lại:
- Sun không nghe là tao đuổi ra ngoài đó, nghe không, hả, hả?
Nó nhấn mạnh hai từ cuối, nhằm làm cho con chó giật mình, nhưng con Sun vẫn lì lợm nằm im, mà người nào đó đang đứng trên cầu thang đã mấy giây giật bắn người. Nó bỗng nhiên lại cười nham nhở, mắt lại ánh lên tia nguy hiểm, từ đằng sau lấy ra ly sữa đổ vào khay. Con Sun bé nhỏ ham ăn nhìn thấy liền chạy tới. Nó mỉm cười đắc thắng.
Trẻ con, hết sức trẻ con.
Người nào đó lại thầm đánh giá nhưng đôi mắt lại đầy ý cười. Hàn Phong đứng thẳng người rồi bước xuống. Nó nghe được tiếng bước chân nên quay mặt lại, hắn đang cầm ba lô, đầu đội một cái nón, chân đi giày thể thao, khuôn mặt hách dịch vẫn đang nhìn nó, thấy vậy nó hỏi:
- Cậu... đi đâu?
Hắn nhướng mài về phía cửa, nó cũng quay theo. Ấp a ấp úng:
- T-Thanh Ngân... B-Bảo Vũ, cái gì? A quên mất.
Nói xong liền cấm đầu cấm cổ chạy lên lầu, còn hai người ngoài cửa há miệng kinh ngạc. Sốc thật! Vừa bàn chuyện cấm trại hôm qua, vậy mà bây giờ nó lại quên, mà người tiên phong là nó? Tin được không đây.
- Chậc chậc, không thể tin được.
Thanh Ngân ngao ngán lắc đầu, cô dựa vào cửa mà chậc lưỡi, dáng vẻ bà cô này khiến cậu chề môi:
-Này bà già, chị có phải học sinh không vậy?!
- Không phải học sinh thì là gì?
Cô nghênh mặt hất cầm nhìn cậu, hắn nhếch miệng cười trừ:
- Thôi đi hai người, chúng ta ra xe trước.
Hai người đang nhắc tới liền liếc mắt nhau, lửa hận hừng hực trong lòng.
- Ê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook