Osin Lạnh Lùng Của Thiếu Gia!
-
Chương 19: Không sớm thì muộn
A lô.
Hàn Phong cao mày nhấc máy, giọng hơi khó chịu. Sở dĩ dạo này chăm sóc cho nó mệt quá, vừa hay định ngủ một giấc lấy sức thì điện thoại đỗ chuông, người gọi hiện lên chữ to đùng "HOÀNG BẢO VŨ".
"Tao có chuyện muốn báo với mày."
Giọng nói Bảo Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, không nhanh không vội được chuyền tới tai hắn. Hàn Phong lười biếng đáp lại:
- Nói.
"Có người nhìn thấy phù hiệu của bang DR rơi ở gần lớp của mày vào ngày hôm đó. Cũng có nghĩa..."
Cũng có nghĩa là lớp của nó và điều bất thường xảy ra, chắc chắn sẽ liên quan đến DR. Nhưng hắn cần lý do, từ trước đến nay, nó chưa gây thù với bất cứ ai, thậm chí còn không dính líu đến thế giới đêm. Vậy tại sao...?
Bảo Vũ ngưng một lát, chỉ để cho đối phương suy nghĩ.
"Tao đã hẹn gặp bang phó DR, tối 8 giờ, bar cũ."
Như biết hắn đã suy nghĩ xong, cậu lại tiếp tục.
- Được. Cảm ơn mày!
Hắn dịu giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ để Bảo Vũ nghe được, cậu cười rồi tắt máy, vì cậu hiểu, hắn đã chịu rất nhiều những đau khổ trong quá khứ rồi, một chút việc làm này của cậu, có đáng là bao. Và hơn hết, hắn là người bạn thân duy nhất của Hoàng Bảo Vũ cậu.
Sau khi tắt máy, hắn mệt mỏi ngã lưng về sau, đầu tựa lên thành ghế sofa, khép mi rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Lại là bang phó DR, tại sao không liên lạc được với bang chủ, bí ẩn này ai có thể giải đáp?
...
8 GIỜ TẠI BAR KM
Tiếng nhạc chói tai vang lên khắp không gian càng khiến hắn mệt mỏi thêm. Bảo Vũ cùng hắn bước vào, đi thẳng tới phòng VIP 1.
Cạch.
Cửa mở, bên trong có một cô gái đeo một chiếc mặt nạ bạc nửa mặt hình bông hồng nhung, ung dung húp vài ngụm rượu vang đỏ. Cảnh tượng quen thuộc một lần nữa tái hiện trước mắt hắn, nhưng lần này không phải sự ngỡ ngàng mà thay vào đó là một sự tức giận đến đáng sợ. Bảo Vũ nắm cánh tay hắn kéo lại ghế, không cho hắn gây sự không cần thiết.
- Xin chào, hai vị gọi tôi có việc?
Cô gái bang phó bỏ ly rượu xuống, tông giọng không cao cũng không thấp.
- Phải, chúng tôi tìm được cái phù hiệu này trong trường. Của cô?
Hắn lạnh lùng nói, hàm ý rõ ràng. Bang phó DR bất ngờ nhìn vật trên bàn nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ung dung, ma mị.
- Đúng nhưng tôi không bị mất bất kì cái phù hiệu nào, rất tiếc vì đã làm hai vị đây thất vọng.
Hắn và cậu không nói gì chỉ nhíu mày rồi cất bước rời khỏi, coi như hôm nay hắn thua nhưng sẽ có ngày hắn có đủ bằng chứng để buộc tội bang DR, không sớm thì muộn.
Sau khi tụi hắn rời khỏi, Yuu mở chiếc mặt nạ ra, cô hung hăng vứt mạnh xuống đất. Có ai ngờ, một khuôn mặt sắc sảo quyến rũ lại từng nếm trải biết bao nhiêu chuyện, mùi máu tanh vẫn không thể phai trong trí óc cô. Yuu lạnh lùng vang lên giọng nói không mấy vui vẻ:
- Mẹ kiếp, nếu các người muốn vạch trần mọi thứ thì sau này đừng hối hận
Hàn Phong cao mày nhấc máy, giọng hơi khó chịu. Sở dĩ dạo này chăm sóc cho nó mệt quá, vừa hay định ngủ một giấc lấy sức thì điện thoại đỗ chuông, người gọi hiện lên chữ to đùng "HOÀNG BẢO VŨ".
"Tao có chuyện muốn báo với mày."
Giọng nói Bảo Vũ vang lên từ đầu dây bên kia, không nhanh không vội được chuyền tới tai hắn. Hàn Phong lười biếng đáp lại:
- Nói.
"Có người nhìn thấy phù hiệu của bang DR rơi ở gần lớp của mày vào ngày hôm đó. Cũng có nghĩa..."
Cũng có nghĩa là lớp của nó và điều bất thường xảy ra, chắc chắn sẽ liên quan đến DR. Nhưng hắn cần lý do, từ trước đến nay, nó chưa gây thù với bất cứ ai, thậm chí còn không dính líu đến thế giới đêm. Vậy tại sao...?
Bảo Vũ ngưng một lát, chỉ để cho đối phương suy nghĩ.
"Tao đã hẹn gặp bang phó DR, tối 8 giờ, bar cũ."
Như biết hắn đã suy nghĩ xong, cậu lại tiếp tục.
- Được. Cảm ơn mày!
Hắn dịu giọng nói nhỏ nhưng cũng đủ để Bảo Vũ nghe được, cậu cười rồi tắt máy, vì cậu hiểu, hắn đã chịu rất nhiều những đau khổ trong quá khứ rồi, một chút việc làm này của cậu, có đáng là bao. Và hơn hết, hắn là người bạn thân duy nhất của Hoàng Bảo Vũ cậu.
Sau khi tắt máy, hắn mệt mỏi ngã lưng về sau, đầu tựa lên thành ghế sofa, khép mi rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Lại là bang phó DR, tại sao không liên lạc được với bang chủ, bí ẩn này ai có thể giải đáp?
...
8 GIỜ TẠI BAR KM
Tiếng nhạc chói tai vang lên khắp không gian càng khiến hắn mệt mỏi thêm. Bảo Vũ cùng hắn bước vào, đi thẳng tới phòng VIP 1.
Cạch.
Cửa mở, bên trong có một cô gái đeo một chiếc mặt nạ bạc nửa mặt hình bông hồng nhung, ung dung húp vài ngụm rượu vang đỏ. Cảnh tượng quen thuộc một lần nữa tái hiện trước mắt hắn, nhưng lần này không phải sự ngỡ ngàng mà thay vào đó là một sự tức giận đến đáng sợ. Bảo Vũ nắm cánh tay hắn kéo lại ghế, không cho hắn gây sự không cần thiết.
- Xin chào, hai vị gọi tôi có việc?
Cô gái bang phó bỏ ly rượu xuống, tông giọng không cao cũng không thấp.
- Phải, chúng tôi tìm được cái phù hiệu này trong trường. Của cô?
Hắn lạnh lùng nói, hàm ý rõ ràng. Bang phó DR bất ngờ nhìn vật trên bàn nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại trạng thái ung dung, ma mị.
- Đúng nhưng tôi không bị mất bất kì cái phù hiệu nào, rất tiếc vì đã làm hai vị đây thất vọng.
Hắn và cậu không nói gì chỉ nhíu mày rồi cất bước rời khỏi, coi như hôm nay hắn thua nhưng sẽ có ngày hắn có đủ bằng chứng để buộc tội bang DR, không sớm thì muộn.
Sau khi tụi hắn rời khỏi, Yuu mở chiếc mặt nạ ra, cô hung hăng vứt mạnh xuống đất. Có ai ngờ, một khuôn mặt sắc sảo quyến rũ lại từng nếm trải biết bao nhiêu chuyện, mùi máu tanh vẫn không thể phai trong trí óc cô. Yuu lạnh lùng vang lên giọng nói không mấy vui vẻ:
- Mẹ kiếp, nếu các người muốn vạch trần mọi thứ thì sau này đừng hối hận
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook