Ôsin, Lại Trốn Việc Nữa À! Chuyên Gia Tư Vấn Tình Yêu Của Tôi?
-
Chương 31: Chương cuối: kiếp sau
Hôm nay...Ngày cử hành hôn lễ, cô dâu Tuyết Nhi diện một bộ váy cưới đuôi cá hết sức gợi cảm với thiết kế ngực quây khoét tim đính pha lê, đường cut cup tinh tế tôn lên 3 vòng gợi cảm với những đường cong quyến rũ, cuốn hút. Cô nhìn Phong trong bộ vets nam tính:_Anh! Em mặc váy cưới có đẹp không?- Cô quàng tay qua cánh tay hắn
_Tôi chỉ thích người có "Màn hình phẳng", mông teo thôi (Đang ám chỉ Lu chứ ai! =="). Không có hứng thú với những người như cô.- Hắn chán chường
_Ơ...Vậy em trang điểm có đẹp không?- Làn môi mọng đỏ cong lên phả hơi thở vào cổ của hắn hết sức kiêu gợi, tỏa ra hương thơm quyến rũ
_Miệng cô hôi thật- Phong cố ý nói vậy để Tuyết Nhi không nói nữa
_Ơ...
_Đến giờ rồi
_Chúng ta đi thôi!- Tuyết Nhi hớn hở khoác tay Phong
Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa mở toang, mọi người nôn nóng nhìn..."Cô dâu khoác tay chú rể vào lễ đường?!!", họ sững sờ khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của chú rể với vẻ mặt đưa đám (Ờ thì đám cưới nhưng vẻ mặt hắn đang đưa là đám tang ==") trong khi cô dâu đang hết sức vui mừng và e thẹn. Bước vào lễ đường, nhà họ Trương tỏ vẻ không hài lòng, bà Vương trợn trắng mắt nhìn ra lệnh cho Phong bằng ám hiệu nhưng hắn vẫn làm lơ...
Phong nhìn ngang liếc dọc với ánh mắt nuối tiếc như đang tìm kiếm điều gì đó...Từ sáng hắn đã không nhìn thấy Lu "Em thật sự không đến sao? Em nỡ để mất anh? Em không yêu anh thật sao? Làm ơn...Hãy đến đây và cướp lấy anh đi! Hãy đòi trả lại chú rể cho em đi! Anh muốn được cùng em làm lễ cưới cơ mà! Hãy đến đây làm trái tim anh rung động đi...Em không sợ mất anh thật sao?...Hãy đến phá cái lễ cưới ngu xuẩn này, cướp anh đi và nói rằng em yêu anh đi!"-Phong bồi hồi nghĩ vừa đảo mắt nhìn quanh
RẦM!!!/- Cánh cửa lễ đường mở toang
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, ánh sáng từ ngoài mãnh liệt tràn vào, làn gió mạnh tung bay mái tóc hắn, hé mắt nhìn ra phía ánh sáng, người con gái mặc bộ váy trắng nhưng không phải là váy cưới mà là một bộ váy xòe liền thân, cổ bèo trễ vai không tay dài ngang đầu gối để lộ làn da trắng mịn. Mái tóc đen láy xõa dài ngang lưng, gương mặt không trang điểm toát lên một vẻ thuần khiết tự nhiên. Ai nấy đều sững sờ trước gương mặt tựa như một thiên thần, Lu cất giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy vẻ khiêu chiến:
_Xin lỗi, nhưng tôi đến để phá lễ cưới và cướp chú rể về!- Nói xong nó chạy vào khoác lấy tay Phong và kéo đi
Bỏ lại tiếng gọi với từ đằng sau, tiếng khóc nức nở của cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới cất lên trong lễ đường. Mọi người tán loạn xôn xao. Mặc kệ, họ cứ chạy đi, chạy thật xa và để lại tất cả,...
_Lu?- Phong bồi hồi:_Em đã nói rằng em không yêu anh cơ mà...
Vẫn để nụ cười mỉm trên môi, nó kéo hắn chạy thật nhanh
_Lu!
_....
_Lu!
_....
Hắn lấy làm lạ với thái độ thất thường của nó:_Đã xảy ra chuyện gì vậy!
_...
_Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì vậy!!- Hắn hét toáng lên
Gương mặt tuôn đầy nước mắt vẫn mỉm một nụ cười rạng rỡ, Phong cảm giác như sẽ có chuyện không hay xảy ra
_Lu!!
_....
_LU!!
_...- Nó không nói một lời
Chạy cả một quãng đường thật dài, mồ hôi nhễ nhại, hắn chợt nhận ra nơi quen thuộc trước mặt...Vẫn là gốc cây ngày nào, vẫn là thảm cỏ xanh, vẫn một màu nắng, vẫn hình ảnh ấy...
Nó kéo hắn chạy đến gốc cây, và đứng một lúc...
_Lu! Tại sao?...Em đã nói rằng...
Lu tiến đến gần, đặt tay lên vuốt lấy bên má ấm nóng của hắn, nước mắt cứ lăn dài trên gò má của Phong:_Hãy để em ngắm lại anh nào
_Lu...
_Ngắm lại cậu chủ nhỏ ngày nào bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành
_Lu!
_Hôm nay anh là một chú rể tuấn tú! Sau này sẽ là một người chồng, một người cha...
_Có chuyện gì vậy!? Lu?
_...
_ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ!!- Hắn hét toáng lên
_Nếu em là một sát thủ giết người hàng loạt, là một người bảo vệ cho tổ chức ngầm buôn bán vũ khí trái phép hay thậm chí là vận chuyển vũ khí trái phép...Anh vẫn sẽ yêu em chứ?- Lu cười rạng rỡ nhìn vào đôi mắt long lanh kia của Phong
_Anh vẫn sẽ yêu em! Mãi mãi...Hức...- Nước mắt cứ thế lăn dài, Phong biết nó không phải vì cố ý hay vì lợi ích riêng mới tham gia tổ chức ngầm, hắn hiểu rõ Lu hơn ai hết, và cho dù nó có là gì đi chăng nữa...:_Tình yêu anh dành cho em vẫn sẽ không thay đổi!
_Em xin lỗi...
_Đứng yên!- Người cảnh sát ra lệnh, cả một nhóm cảnh sát bao vây chĩa súng vào nó
Nó nhìn đám người đó rồi quay sang nhìn Phong trìu mến:_Em đã trả thù cho cha của chúng ta rồi, kẻ đó là ông Lâm, cha của tên Khang. Sau khi giết ông ta, em đã cố ý để lại dấu vết, họ đã tìm được em rồi
_Lu..Đừng nói nữa!
_Em..Yêu anh...Vô cùng- Những dòng chảy cứ tuôn dài lấn át cả khuôn mặt nó lẫn hắn nghẹn ngào:_Hãy xem như tình cảm anh dành cho em trước đây chỉ là thoáng qua thôi anh nhé...
_Làm ơn đừng nói nữa!
_Và hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, làm một người chồng tốt, và sau này có con hãy là một người cha mẫu mực như cha của chúng ta vậy!
_Em câm đi!!!!! Câm đi!!
Nó cười một cách rạng rỡ, như nụ cười của một cô dâu trong ngày cưới, khẽ thì thầm vào tai hắn:_Xin lỗi- Thật nhanh chóng, siết cứng lấy cổ hắn từ đằng sau nó rút từ túi váy ra một cây súng chĩa vào đầu hắn:_Tất cả đứng im! Không tao sẽ nổ súng!- Đợi tất cả trong thế bị động, thời gian như ngưng đọng, khẽ câu nói vào tai Phong:_Em đã không thể làm Osin cho anh suốt đời được nữa rồi.
ĐOÀNG!!!/
_Lu!? Lu!
_...Bắn vào ngực cũng khá đau..Hì..hì..Khụ!
_Lu!...Lu!..
_Ngay con tim em cũng đang có cảm giác sót xa như vậy
_LU!...Ánh sáng của anh...Hức!...
_Haha em đã kh..Khụ..Không thể là ánh sáng của anh được nữa rồi!
_Hức...Hức...! Anh không cho phép!
Hắn đoạt lấy cây súng trên tay nó
ĐOÀNG!!/
_PHONG!? Anh?...Anh làm gì vậy?
_Cũng vào ngực đấy nhé! Ai cho em...đi mà không có anh!
_Hức!...Đồ ngốc...K..Kiếp sau..Em nguyện sẽ bên anh...
Hơi thở nó một lúc yếu dần..Và tắt lịm
_Lu? Lu!? Lu! Hức...Em hứa với anh rồi đấy nhé!- Hắn lấy ngón út của mình ngoắc vào ngón út của nó, tay kia ôm nó thật chặt:_Em...Hức...Hứa rồi đấy nhé?
Ngắm thật lâu gương mặt thuần khiết của nó, làn môi khép kín mỉm cười an yên, dưới làn mi đẫm nước khép chặt không còn mở được nữa, cái mũi nhỏ nhắn tinh nghịch,...Những đường nét thon gọn trên gương mặt tạo nên một bức chân dung hoàn chỉnh, vuốt nhẹ làn tóc mây của nó, hắn mỉm một nụ cười và...hơi thở nhẹ nhàng của hắn..tắt ngắm...
Chỉ vì cái xã hội này, chỉ vì chúng ta cùng một dòng máu, vì chúng ta là chị em của nhau...Chỉ vì cái dòng đời nghiệt ngã này...
Dưới bóng cây, những tia nắng tinh nghịch xuyên qua từng kẽ lá, rọi xuống đôi uyên ương, gió đung đưa từng ngọn cỏ, sợi tóc khẽ lay nhẹ. Hai hàng mi khép chặt, nước mắt vẫn đọng trên hoen mi ướt đẫm lệ, những đốm máu loang lổ nơi con tim, hai ngón tay đang móc chặt vào nhau như chứng minh lời hứa giữa đôi ta, hình ảnh tựa như một bức tranh, khung cảnh yên bình như chưa từng, giờ đây anh và em đã được bên nhau...Mãi mãi...
"Bánh xe định mệnh đã cho tôi được gặp em giữa dòng đời nghiệt ngã và chia cắt đôi ta bởi cái gai rỉ máu chốn hoang vu"
THE END
_Tôi chỉ thích người có "Màn hình phẳng", mông teo thôi (Đang ám chỉ Lu chứ ai! =="). Không có hứng thú với những người như cô.- Hắn chán chường
_Ơ...Vậy em trang điểm có đẹp không?- Làn môi mọng đỏ cong lên phả hơi thở vào cổ của hắn hết sức kiêu gợi, tỏa ra hương thơm quyến rũ
_Miệng cô hôi thật- Phong cố ý nói vậy để Tuyết Nhi không nói nữa
_Ơ...
_Đến giờ rồi
_Chúng ta đi thôi!- Tuyết Nhi hớn hở khoác tay Phong
Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa mở toang, mọi người nôn nóng nhìn..."Cô dâu khoác tay chú rể vào lễ đường?!!", họ sững sờ khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của chú rể với vẻ mặt đưa đám (Ờ thì đám cưới nhưng vẻ mặt hắn đang đưa là đám tang ==") trong khi cô dâu đang hết sức vui mừng và e thẹn. Bước vào lễ đường, nhà họ Trương tỏ vẻ không hài lòng, bà Vương trợn trắng mắt nhìn ra lệnh cho Phong bằng ám hiệu nhưng hắn vẫn làm lơ...
Phong nhìn ngang liếc dọc với ánh mắt nuối tiếc như đang tìm kiếm điều gì đó...Từ sáng hắn đã không nhìn thấy Lu "Em thật sự không đến sao? Em nỡ để mất anh? Em không yêu anh thật sao? Làm ơn...Hãy đến đây và cướp lấy anh đi! Hãy đòi trả lại chú rể cho em đi! Anh muốn được cùng em làm lễ cưới cơ mà! Hãy đến đây làm trái tim anh rung động đi...Em không sợ mất anh thật sao?...Hãy đến phá cái lễ cưới ngu xuẩn này, cướp anh đi và nói rằng em yêu anh đi!"-Phong bồi hồi nghĩ vừa đảo mắt nhìn quanh
RẦM!!!/- Cánh cửa lễ đường mở toang
Hắn lập tức quay đầu nhìn lại, ánh sáng từ ngoài mãnh liệt tràn vào, làn gió mạnh tung bay mái tóc hắn, hé mắt nhìn ra phía ánh sáng, người con gái mặc bộ váy trắng nhưng không phải là váy cưới mà là một bộ váy xòe liền thân, cổ bèo trễ vai không tay dài ngang đầu gối để lộ làn da trắng mịn. Mái tóc đen láy xõa dài ngang lưng, gương mặt không trang điểm toát lên một vẻ thuần khiết tự nhiên. Ai nấy đều sững sờ trước gương mặt tựa như một thiên thần, Lu cất giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy vẻ khiêu chiến:
_Xin lỗi, nhưng tôi đến để phá lễ cưới và cướp chú rể về!- Nói xong nó chạy vào khoác lấy tay Phong và kéo đi
Bỏ lại tiếng gọi với từ đằng sau, tiếng khóc nức nở của cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới cất lên trong lễ đường. Mọi người tán loạn xôn xao. Mặc kệ, họ cứ chạy đi, chạy thật xa và để lại tất cả,...
_Lu?- Phong bồi hồi:_Em đã nói rằng em không yêu anh cơ mà...
Vẫn để nụ cười mỉm trên môi, nó kéo hắn chạy thật nhanh
_Lu!
_....
_Lu!
_....
Hắn lấy làm lạ với thái độ thất thường của nó:_Đã xảy ra chuyện gì vậy!
_...
_Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì vậy!!- Hắn hét toáng lên
Gương mặt tuôn đầy nước mắt vẫn mỉm một nụ cười rạng rỡ, Phong cảm giác như sẽ có chuyện không hay xảy ra
_Lu!!
_....
_LU!!
_...- Nó không nói một lời
Chạy cả một quãng đường thật dài, mồ hôi nhễ nhại, hắn chợt nhận ra nơi quen thuộc trước mặt...Vẫn là gốc cây ngày nào, vẫn là thảm cỏ xanh, vẫn một màu nắng, vẫn hình ảnh ấy...
Nó kéo hắn chạy đến gốc cây, và đứng một lúc...
_Lu! Tại sao?...Em đã nói rằng...
Lu tiến đến gần, đặt tay lên vuốt lấy bên má ấm nóng của hắn, nước mắt cứ lăn dài trên gò má của Phong:_Hãy để em ngắm lại anh nào
_Lu...
_Ngắm lại cậu chủ nhỏ ngày nào bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành
_Lu!
_Hôm nay anh là một chú rể tuấn tú! Sau này sẽ là một người chồng, một người cha...
_Có chuyện gì vậy!? Lu?
_...
_ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ!!- Hắn hét toáng lên
_Nếu em là một sát thủ giết người hàng loạt, là một người bảo vệ cho tổ chức ngầm buôn bán vũ khí trái phép hay thậm chí là vận chuyển vũ khí trái phép...Anh vẫn sẽ yêu em chứ?- Lu cười rạng rỡ nhìn vào đôi mắt long lanh kia của Phong
_Anh vẫn sẽ yêu em! Mãi mãi...Hức...- Nước mắt cứ thế lăn dài, Phong biết nó không phải vì cố ý hay vì lợi ích riêng mới tham gia tổ chức ngầm, hắn hiểu rõ Lu hơn ai hết, và cho dù nó có là gì đi chăng nữa...:_Tình yêu anh dành cho em vẫn sẽ không thay đổi!
_Em xin lỗi...
_Đứng yên!- Người cảnh sát ra lệnh, cả một nhóm cảnh sát bao vây chĩa súng vào nó
Nó nhìn đám người đó rồi quay sang nhìn Phong trìu mến:_Em đã trả thù cho cha của chúng ta rồi, kẻ đó là ông Lâm, cha của tên Khang. Sau khi giết ông ta, em đã cố ý để lại dấu vết, họ đã tìm được em rồi
_Lu..Đừng nói nữa!
_Em..Yêu anh...Vô cùng- Những dòng chảy cứ tuôn dài lấn át cả khuôn mặt nó lẫn hắn nghẹn ngào:_Hãy xem như tình cảm anh dành cho em trước đây chỉ là thoáng qua thôi anh nhé...
_Làm ơn đừng nói nữa!
_Và hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, làm một người chồng tốt, và sau này có con hãy là một người cha mẫu mực như cha của chúng ta vậy!
_Em câm đi!!!!! Câm đi!!
Nó cười một cách rạng rỡ, như nụ cười của một cô dâu trong ngày cưới, khẽ thì thầm vào tai hắn:_Xin lỗi- Thật nhanh chóng, siết cứng lấy cổ hắn từ đằng sau nó rút từ túi váy ra một cây súng chĩa vào đầu hắn:_Tất cả đứng im! Không tao sẽ nổ súng!- Đợi tất cả trong thế bị động, thời gian như ngưng đọng, khẽ câu nói vào tai Phong:_Em đã không thể làm Osin cho anh suốt đời được nữa rồi.
ĐOÀNG!!!/
_Lu!? Lu!
_...Bắn vào ngực cũng khá đau..Hì..hì..Khụ!
_Lu!...Lu!..
_Ngay con tim em cũng đang có cảm giác sót xa như vậy
_LU!...Ánh sáng của anh...Hức!...
_Haha em đã kh..Khụ..Không thể là ánh sáng của anh được nữa rồi!
_Hức...Hức...! Anh không cho phép!
Hắn đoạt lấy cây súng trên tay nó
ĐOÀNG!!/
_PHONG!? Anh?...Anh làm gì vậy?
_Cũng vào ngực đấy nhé! Ai cho em...đi mà không có anh!
_Hức!...Đồ ngốc...K..Kiếp sau..Em nguyện sẽ bên anh...
Hơi thở nó một lúc yếu dần..Và tắt lịm
_Lu? Lu!? Lu! Hức...Em hứa với anh rồi đấy nhé!- Hắn lấy ngón út của mình ngoắc vào ngón út của nó, tay kia ôm nó thật chặt:_Em...Hức...Hứa rồi đấy nhé?
Ngắm thật lâu gương mặt thuần khiết của nó, làn môi khép kín mỉm cười an yên, dưới làn mi đẫm nước khép chặt không còn mở được nữa, cái mũi nhỏ nhắn tinh nghịch,...Những đường nét thon gọn trên gương mặt tạo nên một bức chân dung hoàn chỉnh, vuốt nhẹ làn tóc mây của nó, hắn mỉm một nụ cười và...hơi thở nhẹ nhàng của hắn..tắt ngắm...
Chỉ vì cái xã hội này, chỉ vì chúng ta cùng một dòng máu, vì chúng ta là chị em của nhau...Chỉ vì cái dòng đời nghiệt ngã này...
Dưới bóng cây, những tia nắng tinh nghịch xuyên qua từng kẽ lá, rọi xuống đôi uyên ương, gió đung đưa từng ngọn cỏ, sợi tóc khẽ lay nhẹ. Hai hàng mi khép chặt, nước mắt vẫn đọng trên hoen mi ướt đẫm lệ, những đốm máu loang lổ nơi con tim, hai ngón tay đang móc chặt vào nhau như chứng minh lời hứa giữa đôi ta, hình ảnh tựa như một bức tranh, khung cảnh yên bình như chưa từng, giờ đây anh và em đã được bên nhau...Mãi mãi...
"Bánh xe định mệnh đã cho tôi được gặp em giữa dòng đời nghiệt ngã và chia cắt đôi ta bởi cái gai rỉ máu chốn hoang vu"
THE END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook