Osin Của Anh
-
Chương 6
Cô không thể tin được.
Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.
Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phản kháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.
Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới không thể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dám nhìn mặt những người khác nữa đây?
Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bị hôn.
“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức, phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửi chính mình.
Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giác lâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh Tư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nước hồ.
Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗ má để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.
“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợt có ai đó gọi to.
Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thục nhìn về phía đám đông nhận ra người thân.
“Chị Nguyệt Hà.”
Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.
Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớn hơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mình Nguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ, sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.
“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.” Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến những người đi đường ngoái đầu nhìn.
“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hay em bị say nắng?”
“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủ không… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” Nguyệt Hà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.
Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nước khoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.
Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu Tung Thục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.
“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”
“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.
“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”
“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việc làm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”
Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rất quan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp một công việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách và cũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơm của người khác nên tự đi tìm việc làm.
Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quản lý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi không nhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.
“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.
Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy ra khỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.
“Ăn gì không?”
“Em nuốt không nổi.”
Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.
Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoài xấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì sao cô dám đối mặt với cậu chủ đây?
“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô không vui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dạ.”
“Thế thì đi thôi.”
Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy Tiêu Tung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.
“Có thấy bé Tung đâu không?”
“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” Thím Thẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.
“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâu không?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.
“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mất tiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mới không dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.
Và bị anh trừng mắt nhìn lại.
“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồi không?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.
Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước ra khỏi cửa ngay sau đó.
“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công.
“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã làm Sóc Nhỏ hư hỏng.” Mới chỉ đoán thôi nhưng nhìn thái độ cậu chủ, đến tám chín phần đã làm gì đó với Sóc Nhỏ.
Đứng núp nãy giờ sau cây cột, bà Phúc Hảo thấy Tư Đồ Trác ra khỏi nhà liền cung cấp một thông tin sốt dẻo. “Nghe ông Vương nói, cậu chủ và Sóc Nhỏ ở trong toilet cả buổi sáng.”
Nhóm bà tám từ khi phát hiện ra cậu chủ có những hành động mờ ám với Sóc Nhỏ liền phân công nhau theo dõi nhất cử nhất động của cả hai.
“Chắc chắn là như thế.” Thím Thẩm nói.
“Ai yo, không biết đã làm đến bước nào rồi?” Bà Phúc Hảo cười mờ ám.
“Chắc bà bước ba.”
“Tôi nghĩ bóng đã vào gôn rồi.” Thím Trần nháy mắt mờ ám.
“Hì hì, tốt quá rồi, nếu Sóc Nhỏ được lên làm cô chủ thì tất cả chúng ta đều vui sướng. Nếu cậu chủ kết hôn với một thiên kiêm tiểu thư chảnh choẹ hư hỏng thì tất cả chúng ta thảm chắc.” Bà Phúc Hảo phân tích.
“Đúng vậy, đúng vậy. Sóc Nhỏ làm cô chủ là tốt nhất, bởi vì tay nghề nấu nướng của con bé là số một, nếu nó sống ở đây, tất cả chúng ta sẽ được ăn sơn hào hải vị cả đời.”
“Ha ha ha, tôi và ông Vương cũng nghĩ như vậy.” Bà Phúc Hảo nói.
“Thống nhất như vậy đi, mấy người chúng ta phải giúp Sóc Nhỏ để con bé lên làm cô chủ, được chứ?”
“Nhưng còn quản gia Trần phải làm thế nào? Ông ta vốn là người không ưa Sóc Nhỏ nhất.”
“Kệ xác lão già đó, ông ta không thích là chuyện của ông ta, chỉ cần mấy người chúng ta thích là được rồi, có tôi ở đây, ông ta không dám làm chuyện xấu đâu.” Thím Trần nói chắc như đinh.
“Rồi rồi, thống nhất như vậy đi.”
Cả bốn người vui sướng vỗ tay.
***
“Á! 8 giờ rồi.” Nhìn đồng hồ, Tiêu Tung Thục nhảy dựng lên.
Tiêu Nguyệt Hà xách túi lớn túi nhỏ, nhỏ giọng hỏi.
“Cũng đến giờ ăn tối rồi, em muốn ăn gì?”
“Dạ… Chị Nguyệt Hà đi ăn đi, em phải về.”
Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô bỏ chạy khỏi nhà mà không nói tiếng nào hình như cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ. Quản gia Trần chắc chắn đang nổi giận, còn thím Thẩm và mọi người cũng đang lo lắng.
“Đừng lo, ăn cơm xong, chị sẽ lái xe đưa em về.”
“Nhưng..”
“Chẳng lẽ họ bắt em phải về đúng giờ?” Khi cả hai đi dạo phố, cô biết Sóc Nhỏ đang làm giúp việc trong nhà Tư Đồ.
“Dạ, không phải.”
“Thế thì tại sao?”
“Tại…” Tiêu Tung Thục không biết phải trả lời như thế nào. Nếu chị Nguyệt Hà biết cô nói dối có lẽ chị ấy sẽ mắng cô xối xả.
Nhìn Tiêu Tung Thục lúng túng, Nguyệt Hà nhướn mày, có ngay câu trả lời. “Em đã nói dối mình được nghỉ đúng không?” Cô nghĩ khả năng đó rất cao.
“Dạ…” Tiêu Tung Thục chột dạ, cúi đầu.
Thấy thái độ của cô, Nguyệt Hà biết mình đã đoán đúng, cô cảm thấy mất vui. “Tại sao lại trốn việc?”
Môi run run, cô không thể nói mình bị người khác chụp hôn cuồng nhiệt, vì quá xấu hổ nên phải bỏ chạy, cho nên chỉ có thể lắp bắp giải thích. “Em không cố ý…”
“Đừng có biện hộ. Viện trưởng đã dạy chị em mình không được vô trách nhiệm như vậy mà.”
Bị chị gái mắng, cô cãi lại. “Nhưng chị Nguyệt Hà, chị cũng trốn việc mà phải không?”
Nghe Tiêu Tung Thục nói như vậy, Nguyệt Hà không thốt nên lời, chống tay lên trán sau đó mệt mỏi nói. “Là lỗi của chị, chị đã rủ rê em.” Cô quên mất chính mình là người rủ rê con bé đi dạo phố.
“Chị Nguyệt Hà, con người ai mà chẳng có những lúc áp lực phải ra ngoài hít thở không khí, thư giãn đầu óc, chị đừng tự trách mình.”
Tiêu Tung Thục nhìn chị gái uể oải, liền an ủi.
“Em nói đúng.” Nguyệt Hà đồng tình. “Nhưng nếu đã trốn việc thì phải về nhận lỗi ngay. Để chị chở em về.”
Tiêu Tung Thục liền nhíu mày.
Tiêu rồi, cô chưa muốn đối mặt với cậu chủ.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay tạm biệt Nguyệt Hà rồi núp sau cổng ôm cột chắp tay cầu khẩn.
“Ai di đà Phật, xin Phật tổ cho cậu chủ không có ở nhà, thím Thẩm và mọi người đã ra ngoài mua đồ để con vào nhà không ai phát hiện ra.”
Đúng như lời khẩn cầu của cô, phòng khách biệt thự tối om, dù có hơi kinh ngạc nhưng Tiêu Tung Thục liền tận dụng ngay cơ hội lấy chìa khóa mở cửa lén lút đi lên lầu.
Cô vừa đi vừa nín thở nhìn ngó quanh quất quan sát xung quanh, sợ chỉ cần ai đó bật điện cô không biết phải trốn ở đâu.
Sau một hồi cực khổ, rốt cục cô cũng vào được phòng mình, nhưng lúc đang định thở ra thì bất ngờ bị một người bịt miệng, ôm chặt từ phía sau.
“Ưm ưm…” Cả người cô cứng đờ.
“Đừng nói gì, nếu không tôi sẽ giết cô.”
Người phía sau thấp giọng nói rất khẽ như không muốn những người khác nghe thấy.
Tiêu Tung Thục sợ hãi vội vàng gật đầu.
“Những người khác đâu?”
Cô lắc mạnh đầu.
“Cô nói gì?”
“Ưm… ưm..” Cô lại lắc mạnh đầu lần nữa vì miệng đã bị bịt kín.
Người đó hiểu ý cô. “Muốn tôi buông ra, cô phải đồng ý không la lên, nếu không…” Một con dao sáng lóa dí vào mũi cô. Dưới ánh trăng, sống dao lóe sáng lạnh lẽo.
Thấy con dao, Tiêu Tung Thục rất muốn khóc nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, gật đầu.
Sau khi thấy cô gật đầu, người đó liền thả tay ra.
Anh ta đứng vào trong bóng tối. “Những người khác đâu.”
“Không biết. Tôi vừa về nhà.”
Vừa được tự do, cô liền chạy lên trước để chắc chắn rằng con dao không thể làm mình bị thương.
“Vì thế nên cô không biết Tư Đồ Trác có ở nhà hay không?”
Sao anh ta lại biết tên cậu chủ? Nhìn kẻ đột nhập che mặt, cô hoảng hốt. Phải chăng anh ta biết cậu chủ sống ở đây nên đã đột nhập vào biệt thự. Trong đầu xuất hiện những thành phần đại ca xã hội đen đáng sợ, Tiêu Tung Thục bắt đầu cảm thấy lo lắng cho những người khác trong biệt thự nhà Tư Đồ.
Nhưng, nghe giọng anh ta quen lắm.
“Sao tôi hỏi cô không trả lời, cô gái?” Không biết từ khi nào, kẻ đột nhập đã bước lại gần, giơ con dao lên. Nhìn thấy con dao lóe sáng, cô đổ mồ hôi. “Tôi không biết, tôi về nhà đã không thấy cậu chủ đâu.”
“Thật chứ? Mình may thật. Cơ hội đây rồi.” Kẻ đột nhập đột ngột thả dao xuống.
Quan sát mọi động tác của kẻ đột nhập từ khi anh ta thả dao xuống và đi về phía mình, tim Tiêu Tung Thục như muốn rớt ra ngoài. Ngay sau đó, khi kẻ đột nhập gỡ khăn che mặt và bật điện, cô liền nhỏ giọng gọi. “Ông chủ nhỏ?”
***
“Dậy ngay.” Sau khi giọng nói đó vang lên, chăn cũng bị kéo ra.
Không có chăn, Tiêu Tung Thục lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt mơ màng. “Mấy giờ rồi?”
“8 giờ sáng.”
“8 giờ? Hả… 8 giờ rồi.” Cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, cô nhảy dựng trên giường. “Chết rồi, tôi chưa nấu bữa sáng, chắc chắn cậu chủ đang rất tức giận.
“Đúng là cậu chủ đang rất tức giận.” Ai đó lên tiếng.
“Thật hả? Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ? Bình thường anh ấy rất hay ăn hiếp tôi, vậy mà tôi còn chọc tức anh ấy… Chết tôi rồi, chết tôi rồi.”
Cô định lao ra cửa thì đụng phải bức tường vừa cao vừa cứng. “Hứ! Cái gì vậy?”
Xoa xoa cái mũi ê ê, cô rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, hoảng hồn khi thấy Tư Đồ Trác.
“Á!” Cô lùi ra sau ba bước.
“Em làm như vừa nhìn thấy ma vậy hả?” Mặt Tư Đồ Trác tối sầm.
“Dạ…” Thấy anh trừng mắt, cô vội sửa lại. “Không phải nhưng cũng chẳng khác ma là mấy.” Câu sau cô nói nhỏ.
“Hôm qua em đi đâu?” Không muốn mất thời gian, anh đi thẳng vào vấn đề chính.
Vừa nghe đến “hôm qua”, mặt cô liền đỏ bừng.
“Không, không đi đâu cả… chỉ đi loanh quanh trong thành phố.”
“Với ai?”
“Có nói anh cũng không biết.” Vì đang xấu hổ nên cô không dám nhìn vào anh, thái độ né tránh càng làm Tư Đồ Trác hiểu lầm, anh nổi cáu ôm chặt lấy cô.
“Em đi với chồng sắp của của em đúng không?”
“Anh… anh làm gì vậy?” Bị anh ôm một cách thô bạo, cô giãy dụa. “Thả tôi ra!”
“Nói!” Không để cô giãy dụa, anh càng siết chặt, giữ cằm cô kéo sát lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô vừa tức vừa ngượng, nhưng nhìn thấy hai mắt anh thâm quầng liền không dám phản kháng.
“Sao mắt anh thâm quầng vậy? Anh không ngủ được hả?”
“Em còn dám hỏi anh. Không nói tiếng nào bỏ chạy cũng không thèm gọi điện về khiến anh phải đi tìm em suốt cả đêm, về nhà thì thấy em nằm ngủ trên giường, em muốn chọc anh tức chết phải không?”
“Em xin lỗi.” Nghe anh nói đi tìm cô suốt cả đêm không ngủ, cô liền chột dạ le lưỡi.
Mắt vừa nhìn thấy hành động đó của cô liền tối sầm lại.
Tay đặt sau gáy, anh nút ngay lấy đầu lưỡi của cô, hai đôi môi quấn quít lấy nhau, nhân lúc cô đờ người, ra sức mút cạn những gì ngọt ngào trong miệng cô.
Anh như con sói đói khát, ôm chặt cô, dùng đôi môi sở hữu cái miệng nhỏ thơm tho, tay sờ soạn vuốt ve cơ thể mềm mại.
Anh nóng lòng lái xe đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắng cô ngây thơ ngốc nghếch sẽ bị kẻ xấu lợi dụng? Và anh cảm thấy ghen tức không biết liệu cô có đi tìm gã chồng sắp cưới hay không? Hai suy nghĩ đó bám theo anh làm lòng anh rối bời.
Không tìm thấy cô, anh không chịu đựng nổi liền gọi điện cho sở cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.
Tìm khắp nơi vẫn không thấy, kết quả người giúp việc gọi điện nói cô đang ngủ trong phòng, anh vô cùng tức giận vội vã trở về nhà.
Dứt khỏi môi cô, anh vẫn không buông cô ra mà ôm chặt. “Sau này em không được đi đâu nữa.”
Tiêu Tung Thục thở hổn hển, mệt lả dựa vào người anh.
“Em thật lộn xộn, để tránh việc sau này em chạy lung tung, từ giờ trở đi em phải luôn ở bên cạnh anh.”
Sau khi hít thở bình thường, cô bắt đầu vùng vằng. “Em… em không muốn vậy.” Cô lại bị anh hôn.
“Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ làm ‘ăn’ em.” Anh khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng đang sôi sục, kết quả cô động đậy, thú tính lại nổi lên.
“Anh…” Cô cũng đã học qua về giáo dục giới tính, khi cảm thấy có vật cứng cọ vào cơ thể mình, mặt cô đỏ bừng không dám nhúc nhích nữa.
Thấy cô cứng người, Tư Đồ Trác thở dài. “Thực ra, anh đang hy vọng em nhúc nhích.” Có như vậy anh mới đường đường chính chính “ăn” cô.
Hiểu ý, cô đấm một cú vào ngực anh.
“Anh là đồ dê xồm.”
“Anh dê xồm vì em luôn quyến rũ anh.” Anh dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi cô.
“Không có mà.” Hành động thân thiết của anh làm mặt cô đỏ bừng.
“Còn nói không có? Mới nãy em le lưỡi ra đó.”
Lần trước ở công ty không phải cơ thể anh có vấn đề mà anh không thể tự chủ được trước sức hút của cô, chỉ cần cô le lưỡi, anh liền nổi ham muốn.
“Em le lưỡi sao có thể quyến rũ được anh.” Cô muốn hỏi cho rõ ràng.
Anh nói như kiểu cô cố tình quyến rũ anh, thật quá đáng.
“Đối với một người đang muốn em thì bất kỳ hành động nào của em cũng có thể quyến rũ được anh.” Anh cười đen tối.
Câu nói của anh quá dâm tục khiến cô xấu hổ lại đấm anh một cái.
“Cho dù như vậy nhưng anh vẫn không được hôn em.”
Cả hai thân thiết quá mức khiến cô thấy không quen. Cô đẩy ngực anh ra để tạo giữa hai người một khoảng cách.
“Em không thích hả?” Hỏi như vậy nhưng Tư Đồ Trác lại rất tự tin. Khi hôn cô, anh biết cô không ghét bị anh hôn, thậm chí anh còn biết cô rất thích.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói vào vấn đề chính.
“Dù gì thì em cũng đã có chồng sắp cưới, anh làm như vậy với em tức là đang dụ dỗ con gái nhà lành.”
“Nói đến đây…” Anh cũng muốn nghe cô giải thích rõ ràng.
Anh để cô ngồi trên giường, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt cô, khoanh hai tay lại, vẻ mặt hình sự.
“Làm gì vậy?” Cô đề phòng.
“Anh hỏi em, chồng sắp cưới của em là ai?”
“Anh hỏi để làm gì?”
“Dĩ nhiên là để nắm thông tin về tình địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Nghe anh nói vậy, mặt cô lại đỏ lên.
Cô can đảm hỏi. “Anh… yêu em thật hả?”
“Ừm, em vui không?” Anh lại véo má cô.
Cô gạt tay anh xuống. “Làm gì có.”
Hôm qua cô đau đầu vì không biết phải đối mặt với anh như thế nào, kết quả cô nhận ra điều đó thật thừa thãi vì anh lúc nào cũng chọc cô khiến cô chẳng có thời gian để xấu hổ.
Hết hôn cô rồi lại trêu chọc cô, cô cảm thấy lúng túng vì cả hai đang trong mối quan hệ giữa ông chủ người giúp việc bỗng dưng lại trở thành người yêu.
“Em vẫn chưa trả lời anh.” Anh lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô biết anh thực sự yêu cô. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói cho anh biết về quá khứ của mình, vì thế cô bắt đầu kể lể về chuyện của Nguyệt Hà và anh Thú cãi nhau, anh Thú tuyên bố cô là vợ chưa cưới như thế nào.
“Vậy là em không yêu chồng sắp cưới của em?” Tư Đồ Trác hỏi vào vấn đề chính.
“Không, em yêu anh Thú.” Cô hồn nhiên nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không vui của anh liền giải thích. “Tình yêu của em gái với anh trai.”
“Vậy thì tốt.” Lại hỏi. “Hôm qua em đi với ai?”
“Em đi dạo phố với chị Nguyệt Hà.”
Anh đột nhiên nở nụ cười.
“Đi chơi vui không?”
Thấy anh cười, cô cũng cười theo. “Dạ, rất vui.”
“Em đi chơi vui…” Nói đến đó, nụ cười biến mất, trên mặt là cảm xúc tàn ác. “Em vui nhưng anh không vui. Em có biết em làm anh lo gần chết, vì đi tìm em mà suýt nữa anh gọi điện đến cả Cục cảnh sát.”
Cô thấy da đầu run run. “Chuyện nhỏ như vậy, anh đừng có nổi nóng.”
“Thật sao? Nếu bây giờ anh véo má em cho hả giận, em sẽ không tính toán ha.” Vừa nói vừa giơ tay lên.
Nghe vậy, cô liền bỏ chay. “Đừng mà…”
“Em chạy đâu cho thoát.” Dứt lời, anh chạy theo cô làm cô sợ quá khóc gào.
Thế là trong cả buổi sáng, cả hay chạy đuổi nhau trong phòng, làm đám người chen chúc đứng ngoài cửa nghe lén chạy xuống lầu chúc mừng nhau rối rít.
Nhóm bà tám cuối cùng cũng có thể khẳng định Sóc Nhỏ sẽ trở thành cô chủ nhà Tư Đồ.
***
“Quản gia, bình hoa trong phòng khách héo rồi, cháu đi thay nha.”
“Đừng có nói chuyện với tôi.” Quản gia Trần mặt mày tối sầm.
“Chú sao vậy? Tâm trạng của chú không được vui.”
Ông hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô sau đó bỏ ra ngoài phòng bếp.
Định làm cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ chắc. Còn lâu ông mới chấp nhận.
Sau khi quản gia Trần vừa đi, Tư Đồ Trác đi vào phòng bếp.
“Chào cậu chủ.” Mặc dù cả hai đã là người yêu, nhưng cô vẫn không quên thân phận của mình là người giúp việc nhận lương của chủ, vẫn dậy sớm, chăm chỉ làm việc nhà.
“Gọi anh là Trác.” Anh cúi đầu hôn cô.
“Dạ? Anh bị ấm đầu hả?” Cô chọc anh. “Thời đại này mà còn gọi tên một chữ, lạc hậu quá. Với lại, em vẫn đang trong giờ làm việc, em sẽ gọi anh là cậu chủ.” Cô vừa nói vừa đặt món mỳ Ý lên bàn.
“Em thật rắc rối.”
“Không phải, em đang làm đúng bổn phận của mình.”
Không muốn tranh luận với cô, anh nói thẳng vào vấn đề chính.
“Hôm nay đi với anh đến công ty.”
“Tại sao?”
“Hôm nay ông chủ Ôn đưa con gái đến công ty ký hợp đồng.”
“Thế nên?” Cô không hiểu ý anh.
Nhìn cô mù mờ, anh thả nĩa xuống, cốc đầu cô.
“Em không biết là cô Ôn thích anh hả?”
“Gì? Có chuyện đó sao?” Cô kinh ngạc.
“Lần trước ở sân golf, em không nhận ra à?”
“À, chuyện đó…” Thực sự là cô không phát hiện ra.
Anh cảm thấy thất vọng với đầu óc ngốc nghếch của cô. “Để thể hiện lập trường của mình, lúc ký hợp đồng, anh muốn em ở cạnh anh.”
“Có được không? Em không phải nhân viên của công ty, lúc anh đàm phán em không có ở đó lại hay hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng em là người yêu của anh, các cô gái đều thích anh, em phải thực hiện nghĩa vụ của em đuổi mấy cô đó đi.” Anh cuốn mỳ đút cho cô.
Những lời anh nói làm cô đỏ mặt và cảm thấy ngọt ngào, vì trong trái tim anh cô chiếm một vị trí đặc biệt.
“Thì anh cứ từ chối họ.”
“Nếu từ chối được anh cần gì phải dẫn em đến công ty.” Có thể biết rằng ở sân golf, cô Ôn phát sóng dữ dội như vậy nhưng cô nhóc không nhận ra.
“Phải đi ạ?” Cô cảm thấy mình không cần phải đến công ty, cứ nghĩ đến việc cô Ôn xinh đẹp thông kinh kết anh, cô cảm thấy hơi ngại.
“Nhân tiện em nấu cơm cho anh luôn.”
“Xì, đây mới chính là ý đồ của anh.”
“Anh bảo em cho anh ăn đồ ăn ngon làm bây giờ dạ dày anh trở nên kén ăn.” Anh mỉm cười, quấn mỳ đút cho cô, chơi trò em một miếng, anh một miếng.
“Thôi được rồi, em sẽ mát xa cho anh nữa.” Cô biết anh làm việc vất vả, nên cũng muốn giúp đỡ.
“Em coi giùm môi anh bị gì đi!”
“Môi anh bị làm sao?”
“Môi khô quá, cần ít nước miếng của em.”
Cô đỏ mặt. “Em xin anh đó, anh chú ý hình tượng một chút được không? Lúc anh phỏng vấn em, anh lạnh lùng lắm mà. Tại sao bây giờ anh cứ như một người khác vậy?”
“Với người yêu thì phải khác.”
Nói xong, anh hôn vào môi cô.
Thực ra anh cũng không ngờ rằng mình lại thế này, trước đây anh luôn giữ hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng.
Và bây giờ anh cười nhiều hơn, tâm trạng cũng sảng khoái hơn.
Từ khi có cô anh luôn cảm thấy vui vẻ.
Tình yêu đúng là khiến con người ta cảm thấy yêu đời.
Không thể nào tin được cậu chủ lại hôn cô.
Và cô càng không dám tin rằng cô không hề phản kháng, ngoan ngoãn để anh hôn một, hai, ba, bốn… vô số lần.
Trời ơi! Chuyện này là sao? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn bình thường, tại sao chỉ qua có một đêm, cuộc sống của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn.
Mới tối qua, cô nói mình đã có chồng sắp cưới không thể làm chuyện không trong sáng với người đàn ông khác, bây giờ làm sao cô dám nhìn mặt những người khác nữa đây?
Mặc dù cô bị ép hôn nhưng trong lòng cô không ghét bị hôn.
“Òa! Mình không phải là người, mình không có đạo đức, phẩm chất, mình là một cô gái dâm đãng.” Tiêu Tung Thục đỏ mặt, tự mắng chửi chính mình.
Nhưng dù cô có xấu hổ đến như thế nào thì cảm giác lâng lâng bay bổng không thể nào tan biến, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh Tư Đồ Trác ôm chặt cô, cuồng nhiệt hôn cô và nhìn cô bằng ánh mắt như mặt nước hồ.
Mặt lại đỏ bừng, Tiêu Tung Thục đưa hai tay lên vỗ má để hạ bớt nhiệt độ nhưng má vẫn nóng rực.
“Sóc Nhỏ.” Trong đám người đang đi trên hè phố chợt có ai đó gọi to.
Nghe có người gọi biệt danh của mình, Tiêu Tung Thục nhìn về phía đám đông nhận ra người thân.
“Chị Nguyệt Hà.”
Cô đứng dậy chào người chị luôn yêu thương cô.
Cả hai đều lớn lên ở cô nhi viện, chị Nguyệt Hà lớn hơn cô bốn tuổi. Khi còn ở cô nhi viện, chị luôn chăm sóc cô. Không chỉ có mình Nguyệt Hà mà các anh chị khác trong đại gia đình luôn yêu thương các em nhỏ, sau khi vào đời tất cả luôn đùm bọc nhau.
“Chị tưởng mình nhìn nhầm không ngờ đúng là em.” Tiêu Nguyệt Hà mỉm cười, gương mặt đẹp lạnh lùng bỗng chốc sáng bừng khiến những người đi đường ngoái đầu nhìn.
“Sao em ngồi đây? Mà nè, làm gì mà mặt đỏ vậy, hay em bị say nắng?”
“Dạ, không phải.” Tất cả đều tại cậu chủ, nếu cậu chủ không… Nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
“Mặt đỏ như vậy còn nói không phải say nắng.” Nguyệt Hà dịu giọng, chỉ với người thân cô mới tỏ thái độ như vậy.
Cô lấy trong túi xách ra chiếc khăn tay và chai nước khoáng rồi đổ nước vào khăn, sau đó áp lên mặt Tiêu Tung Thục.
Quen với sự chăm sóc của Tiêu Nguyệt Hà, Tiêu Tung Thục ngẩng đầu lên để chị gái hạ nhiệt cho mình. Cô hỏi.
“Chị Nguyệt Hà đi ăn cơm ạ?”
“Ừm.” Tiêu Nguyệt Hà vốn không phải là người nói nhiều.
“Sao chị không đi cùng với anh Thú?”
“Anh ấy bận.” Nguyệt Hà trả lời. “Em nói tìm được việc làm rồi sao lại ngồi đây ngẩn người?”
Đối với cô em gái ngây thơ này, các anh chị đều rất quan tâm đến con bé, sau khi tốt nghiệp Trung học, các anh chị đã sắp xếp một công việc cho con bé ở công ty nhưng cô em gái này vốn không thích đọc sách và cũng chẳng biết sử dụng máy vi tính, ghét cả việc dựa vào quan hệ cướp chén cơm của người khác nên tự đi tìm việc làm.
Con bé hết làm giáo viên mầm non, chuyển sang làm quản lý viện dưỡng lão và bây giờ làm nghề giúp việc, công việc luôn thuận lợi không nhận lấy bất kỳ tủi thân gì nên các anh chị không ép em nữa.
“Em được nghỉ.” Thực ra cô trốn ra ngoài.
Lúc cậu chủ buông cô ra, cô hét lên sau đó chạy ra khỏi biệt thự, bắt taxi đi lâu lắc rồi đến đây ngồi.
“Ăn gì không?”
“Em nuốt không nổi.”
Đầu óc cô hiện giờ rất rối bời.
Tự nhiên lại bị cậu chủ chụp hôn cuồng nhiệt, ngoài xấu hổ ra cô còn cảm thấy rất đau lòng. Nếu coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì cô không làm được. Nhưng nếu không làm như chưa có chuyện gì xảy ra thì sao cô dám đối mặt với cậu chủ đây?
“Đi dạo phố với chị đi.” Hôm nay tâm trạng cô không vui nên cô muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Dạ.”
“Thế thì đi thôi.”
Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Tư Đồ, không thấy Tiêu Tung Thục đâu, Tư Đồ Trác chạy xuống lầu hỏi người giúp việc.
“Có thấy bé Tung đâu không?”
“Bé Tung ~~~ ? Ai vậy? Chưa nghe tên bao giờ?” Thím Thẩm biết rồi mà còn giả vờ hỏi.
“Đừng có giả vờ. Rốt cục thím có biết bé Tung đi đâu không?” Không quan tâm đến việc thím Thẩm đang chế nhạo mình, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng nhưng để lộ sự lo lắng.
“Tôi không biết, con bé hét lên rồi chạy đi đâu mất tiêu.” Cố ý bổ sung. “Đừng nói với tôi sáng nay cậu làm con bé hư hỏng nên nó mới không dám về.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn người nào đó.
Và bị anh trừng mắt nhìn lại.
“Có khi nào con bé đi tìm chồng sắp cưới khóc lóc rồi không?” Thím Trần đứng một bên ném đá xuống giếng.
Nghe vậy, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo, anh bước ra khỏi cửa ngay sau đó.
“Sốt ruột, sốt ruột, hì hì.” Thím Trần đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công.
“Xem kìa, cậu chủ thực sự đã làm Sóc Nhỏ hư hỏng.” Mới chỉ đoán thôi nhưng nhìn thái độ cậu chủ, đến tám chín phần đã làm gì đó với Sóc Nhỏ.
Đứng núp nãy giờ sau cây cột, bà Phúc Hảo thấy Tư Đồ Trác ra khỏi nhà liền cung cấp một thông tin sốt dẻo. “Nghe ông Vương nói, cậu chủ và Sóc Nhỏ ở trong toilet cả buổi sáng.”
Nhóm bà tám từ khi phát hiện ra cậu chủ có những hành động mờ ám với Sóc Nhỏ liền phân công nhau theo dõi nhất cử nhất động của cả hai.
“Chắc chắn là như thế.” Thím Thẩm nói.
“Ai yo, không biết đã làm đến bước nào rồi?” Bà Phúc Hảo cười mờ ám.
“Chắc bà bước ba.”
“Tôi nghĩ bóng đã vào gôn rồi.” Thím Trần nháy mắt mờ ám.
“Hì hì, tốt quá rồi, nếu Sóc Nhỏ được lên làm cô chủ thì tất cả chúng ta đều vui sướng. Nếu cậu chủ kết hôn với một thiên kiêm tiểu thư chảnh choẹ hư hỏng thì tất cả chúng ta thảm chắc.” Bà Phúc Hảo phân tích.
“Đúng vậy, đúng vậy. Sóc Nhỏ làm cô chủ là tốt nhất, bởi vì tay nghề nấu nướng của con bé là số một, nếu nó sống ở đây, tất cả chúng ta sẽ được ăn sơn hào hải vị cả đời.”
“Ha ha ha, tôi và ông Vương cũng nghĩ như vậy.” Bà Phúc Hảo nói.
“Thống nhất như vậy đi, mấy người chúng ta phải giúp Sóc Nhỏ để con bé lên làm cô chủ, được chứ?”
“Nhưng còn quản gia Trần phải làm thế nào? Ông ta vốn là người không ưa Sóc Nhỏ nhất.”
“Kệ xác lão già đó, ông ta không thích là chuyện của ông ta, chỉ cần mấy người chúng ta thích là được rồi, có tôi ở đây, ông ta không dám làm chuyện xấu đâu.” Thím Trần nói chắc như đinh.
“Rồi rồi, thống nhất như vậy đi.”
Cả bốn người vui sướng vỗ tay.
***
“Á! 8 giờ rồi.” Nhìn đồng hồ, Tiêu Tung Thục nhảy dựng lên.
Tiêu Nguyệt Hà xách túi lớn túi nhỏ, nhỏ giọng hỏi.
“Cũng đến giờ ăn tối rồi, em muốn ăn gì?”
“Dạ… Chị Nguyệt Hà đi ăn đi, em phải về.”
Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô bỏ chạy khỏi nhà mà không nói tiếng nào hình như cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ. Quản gia Trần chắc chắn đang nổi giận, còn thím Thẩm và mọi người cũng đang lo lắng.
“Đừng lo, ăn cơm xong, chị sẽ lái xe đưa em về.”
“Nhưng..”
“Chẳng lẽ họ bắt em phải về đúng giờ?” Khi cả hai đi dạo phố, cô biết Sóc Nhỏ đang làm giúp việc trong nhà Tư Đồ.
“Dạ, không phải.”
“Thế thì tại sao?”
“Tại…” Tiêu Tung Thục không biết phải trả lời như thế nào. Nếu chị Nguyệt Hà biết cô nói dối có lẽ chị ấy sẽ mắng cô xối xả.
Nhìn Tiêu Tung Thục lúng túng, Nguyệt Hà nhướn mày, có ngay câu trả lời. “Em đã nói dối mình được nghỉ đúng không?” Cô nghĩ khả năng đó rất cao.
“Dạ…” Tiêu Tung Thục chột dạ, cúi đầu.
Thấy thái độ của cô, Nguyệt Hà biết mình đã đoán đúng, cô cảm thấy mất vui. “Tại sao lại trốn việc?”
Môi run run, cô không thể nói mình bị người khác chụp hôn cuồng nhiệt, vì quá xấu hổ nên phải bỏ chạy, cho nên chỉ có thể lắp bắp giải thích. “Em không cố ý…”
“Đừng có biện hộ. Viện trưởng đã dạy chị em mình không được vô trách nhiệm như vậy mà.”
Bị chị gái mắng, cô cãi lại. “Nhưng chị Nguyệt Hà, chị cũng trốn việc mà phải không?”
Nghe Tiêu Tung Thục nói như vậy, Nguyệt Hà không thốt nên lời, chống tay lên trán sau đó mệt mỏi nói. “Là lỗi của chị, chị đã rủ rê em.” Cô quên mất chính mình là người rủ rê con bé đi dạo phố.
“Chị Nguyệt Hà, con người ai mà chẳng có những lúc áp lực phải ra ngoài hít thở không khí, thư giãn đầu óc, chị đừng tự trách mình.”
Tiêu Tung Thục nhìn chị gái uể oải, liền an ủi.
“Em nói đúng.” Nguyệt Hà đồng tình. “Nhưng nếu đã trốn việc thì phải về nhận lỗi ngay. Để chị chở em về.”
Tiêu Tung Thục liền nhíu mày.
Tiêu rồi, cô chưa muốn đối mặt với cậu chủ.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay tạm biệt Nguyệt Hà rồi núp sau cổng ôm cột chắp tay cầu khẩn.
“Ai di đà Phật, xin Phật tổ cho cậu chủ không có ở nhà, thím Thẩm và mọi người đã ra ngoài mua đồ để con vào nhà không ai phát hiện ra.”
Đúng như lời khẩn cầu của cô, phòng khách biệt thự tối om, dù có hơi kinh ngạc nhưng Tiêu Tung Thục liền tận dụng ngay cơ hội lấy chìa khóa mở cửa lén lút đi lên lầu.
Cô vừa đi vừa nín thở nhìn ngó quanh quất quan sát xung quanh, sợ chỉ cần ai đó bật điện cô không biết phải trốn ở đâu.
Sau một hồi cực khổ, rốt cục cô cũng vào được phòng mình, nhưng lúc đang định thở ra thì bất ngờ bị một người bịt miệng, ôm chặt từ phía sau.
“Ưm ưm…” Cả người cô cứng đờ.
“Đừng nói gì, nếu không tôi sẽ giết cô.”
Người phía sau thấp giọng nói rất khẽ như không muốn những người khác nghe thấy.
Tiêu Tung Thục sợ hãi vội vàng gật đầu.
“Những người khác đâu?”
Cô lắc mạnh đầu.
“Cô nói gì?”
“Ưm… ưm..” Cô lại lắc mạnh đầu lần nữa vì miệng đã bị bịt kín.
Người đó hiểu ý cô. “Muốn tôi buông ra, cô phải đồng ý không la lên, nếu không…” Một con dao sáng lóa dí vào mũi cô. Dưới ánh trăng, sống dao lóe sáng lạnh lẽo.
Thấy con dao, Tiêu Tung Thục rất muốn khóc nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, gật đầu.
Sau khi thấy cô gật đầu, người đó liền thả tay ra.
Anh ta đứng vào trong bóng tối. “Những người khác đâu.”
“Không biết. Tôi vừa về nhà.”
Vừa được tự do, cô liền chạy lên trước để chắc chắn rằng con dao không thể làm mình bị thương.
“Vì thế nên cô không biết Tư Đồ Trác có ở nhà hay không?”
Sao anh ta lại biết tên cậu chủ? Nhìn kẻ đột nhập che mặt, cô hoảng hốt. Phải chăng anh ta biết cậu chủ sống ở đây nên đã đột nhập vào biệt thự. Trong đầu xuất hiện những thành phần đại ca xã hội đen đáng sợ, Tiêu Tung Thục bắt đầu cảm thấy lo lắng cho những người khác trong biệt thự nhà Tư Đồ.
Nhưng, nghe giọng anh ta quen lắm.
“Sao tôi hỏi cô không trả lời, cô gái?” Không biết từ khi nào, kẻ đột nhập đã bước lại gần, giơ con dao lên. Nhìn thấy con dao lóe sáng, cô đổ mồ hôi. “Tôi không biết, tôi về nhà đã không thấy cậu chủ đâu.”
“Thật chứ? Mình may thật. Cơ hội đây rồi.” Kẻ đột nhập đột ngột thả dao xuống.
Quan sát mọi động tác của kẻ đột nhập từ khi anh ta thả dao xuống và đi về phía mình, tim Tiêu Tung Thục như muốn rớt ra ngoài. Ngay sau đó, khi kẻ đột nhập gỡ khăn che mặt và bật điện, cô liền nhỏ giọng gọi. “Ông chủ nhỏ?”
***
“Dậy ngay.” Sau khi giọng nói đó vang lên, chăn cũng bị kéo ra.
Không có chăn, Tiêu Tung Thục lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt mơ màng. “Mấy giờ rồi?”
“8 giờ sáng.”
“8 giờ? Hả… 8 giờ rồi.” Cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, cô nhảy dựng trên giường. “Chết rồi, tôi chưa nấu bữa sáng, chắc chắn cậu chủ đang rất tức giận.
“Đúng là cậu chủ đang rất tức giận.” Ai đó lên tiếng.
“Thật hả? Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ? Bình thường anh ấy rất hay ăn hiếp tôi, vậy mà tôi còn chọc tức anh ấy… Chết tôi rồi, chết tôi rồi.”
Cô định lao ra cửa thì đụng phải bức tường vừa cao vừa cứng. “Hứ! Cái gì vậy?”
Xoa xoa cái mũi ê ê, cô rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, hoảng hồn khi thấy Tư Đồ Trác.
“Á!” Cô lùi ra sau ba bước.
“Em làm như vừa nhìn thấy ma vậy hả?” Mặt Tư Đồ Trác tối sầm.
“Dạ…” Thấy anh trừng mắt, cô vội sửa lại. “Không phải nhưng cũng chẳng khác ma là mấy.” Câu sau cô nói nhỏ.
“Hôm qua em đi đâu?” Không muốn mất thời gian, anh đi thẳng vào vấn đề chính.
Vừa nghe đến “hôm qua”, mặt cô liền đỏ bừng.
“Không, không đi đâu cả… chỉ đi loanh quanh trong thành phố.”
“Với ai?”
“Có nói anh cũng không biết.” Vì đang xấu hổ nên cô không dám nhìn vào anh, thái độ né tránh càng làm Tư Đồ Trác hiểu lầm, anh nổi cáu ôm chặt lấy cô.
“Em đi với chồng sắp của của em đúng không?”
“Anh… anh làm gì vậy?” Bị anh ôm một cách thô bạo, cô giãy dụa. “Thả tôi ra!”
“Nói!” Không để cô giãy dụa, anh càng siết chặt, giữ cằm cô kéo sát lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, cô vừa tức vừa ngượng, nhưng nhìn thấy hai mắt anh thâm quầng liền không dám phản kháng.
“Sao mắt anh thâm quầng vậy? Anh không ngủ được hả?”
“Em còn dám hỏi anh. Không nói tiếng nào bỏ chạy cũng không thèm gọi điện về khiến anh phải đi tìm em suốt cả đêm, về nhà thì thấy em nằm ngủ trên giường, em muốn chọc anh tức chết phải không?”
“Em xin lỗi.” Nghe anh nói đi tìm cô suốt cả đêm không ngủ, cô liền chột dạ le lưỡi.
Mắt vừa nhìn thấy hành động đó của cô liền tối sầm lại.
Tay đặt sau gáy, anh nút ngay lấy đầu lưỡi của cô, hai đôi môi quấn quít lấy nhau, nhân lúc cô đờ người, ra sức mút cạn những gì ngọt ngào trong miệng cô.
Anh như con sói đói khát, ôm chặt cô, dùng đôi môi sở hữu cái miệng nhỏ thơm tho, tay sờ soạn vuốt ve cơ thể mềm mại.
Anh nóng lòng lái xe đi tìm cô suốt cả đêm, lo lắng cô ngây thơ ngốc nghếch sẽ bị kẻ xấu lợi dụng? Và anh cảm thấy ghen tức không biết liệu cô có đi tìm gã chồng sắp cưới hay không? Hai suy nghĩ đó bám theo anh làm lòng anh rối bời.
Không tìm thấy cô, anh không chịu đựng nổi liền gọi điện cho sở cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.
Tìm khắp nơi vẫn không thấy, kết quả người giúp việc gọi điện nói cô đang ngủ trong phòng, anh vô cùng tức giận vội vã trở về nhà.
Dứt khỏi môi cô, anh vẫn không buông cô ra mà ôm chặt. “Sau này em không được đi đâu nữa.”
Tiêu Tung Thục thở hổn hển, mệt lả dựa vào người anh.
“Em thật lộn xộn, để tránh việc sau này em chạy lung tung, từ giờ trở đi em phải luôn ở bên cạnh anh.”
Sau khi hít thở bình thường, cô bắt đầu vùng vằng. “Em… em không muốn vậy.” Cô lại bị anh hôn.
“Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ làm ‘ăn’ em.” Anh khó khăn lắm mới kiềm chế được dục vọng đang sôi sục, kết quả cô động đậy, thú tính lại nổi lên.
“Anh…” Cô cũng đã học qua về giáo dục giới tính, khi cảm thấy có vật cứng cọ vào cơ thể mình, mặt cô đỏ bừng không dám nhúc nhích nữa.
Thấy cô cứng người, Tư Đồ Trác thở dài. “Thực ra, anh đang hy vọng em nhúc nhích.” Có như vậy anh mới đường đường chính chính “ăn” cô.
Hiểu ý, cô đấm một cú vào ngực anh.
“Anh là đồ dê xồm.”
“Anh dê xồm vì em luôn quyến rũ anh.” Anh dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi cô.
“Không có mà.” Hành động thân thiết của anh làm mặt cô đỏ bừng.
“Còn nói không có? Mới nãy em le lưỡi ra đó.”
Lần trước ở công ty không phải cơ thể anh có vấn đề mà anh không thể tự chủ được trước sức hút của cô, chỉ cần cô le lưỡi, anh liền nổi ham muốn.
“Em le lưỡi sao có thể quyến rũ được anh.” Cô muốn hỏi cho rõ ràng.
Anh nói như kiểu cô cố tình quyến rũ anh, thật quá đáng.
“Đối với một người đang muốn em thì bất kỳ hành động nào của em cũng có thể quyến rũ được anh.” Anh cười đen tối.
Câu nói của anh quá dâm tục khiến cô xấu hổ lại đấm anh một cái.
“Cho dù như vậy nhưng anh vẫn không được hôn em.”
Cả hai thân thiết quá mức khiến cô thấy không quen. Cô đẩy ngực anh ra để tạo giữa hai người một khoảng cách.
“Em không thích hả?” Hỏi như vậy nhưng Tư Đồ Trác lại rất tự tin. Khi hôn cô, anh biết cô không ghét bị anh hôn, thậm chí anh còn biết cô rất thích.
Cô trừng mắt nhìn anh, nói vào vấn đề chính.
“Dù gì thì em cũng đã có chồng sắp cưới, anh làm như vậy với em tức là đang dụ dỗ con gái nhà lành.”
“Nói đến đây…” Anh cũng muốn nghe cô giải thích rõ ràng.
Anh để cô ngồi trên giường, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt cô, khoanh hai tay lại, vẻ mặt hình sự.
“Làm gì vậy?” Cô đề phòng.
“Anh hỏi em, chồng sắp cưới của em là ai?”
“Anh hỏi để làm gì?”
“Dĩ nhiên là để nắm thông tin về tình địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Nghe anh nói vậy, mặt cô lại đỏ lên.
Cô can đảm hỏi. “Anh… yêu em thật hả?”
“Ừm, em vui không?” Anh lại véo má cô.
Cô gạt tay anh xuống. “Làm gì có.”
Hôm qua cô đau đầu vì không biết phải đối mặt với anh như thế nào, kết quả cô nhận ra điều đó thật thừa thãi vì anh lúc nào cũng chọc cô khiến cô chẳng có thời gian để xấu hổ.
Hết hôn cô rồi lại trêu chọc cô, cô cảm thấy lúng túng vì cả hai đang trong mối quan hệ giữa ông chủ người giúp việc bỗng dưng lại trở thành người yêu.
“Em vẫn chưa trả lời anh.” Anh lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô biết anh thực sự yêu cô. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói cho anh biết về quá khứ của mình, vì thế cô bắt đầu kể lể về chuyện của Nguyệt Hà và anh Thú cãi nhau, anh Thú tuyên bố cô là vợ chưa cưới như thế nào.
“Vậy là em không yêu chồng sắp cưới của em?” Tư Đồ Trác hỏi vào vấn đề chính.
“Không, em yêu anh Thú.” Cô hồn nhiên nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không vui của anh liền giải thích. “Tình yêu của em gái với anh trai.”
“Vậy thì tốt.” Lại hỏi. “Hôm qua em đi với ai?”
“Em đi dạo phố với chị Nguyệt Hà.”
Anh đột nhiên nở nụ cười.
“Đi chơi vui không?”
Thấy anh cười, cô cũng cười theo. “Dạ, rất vui.”
“Em đi chơi vui…” Nói đến đó, nụ cười biến mất, trên mặt là cảm xúc tàn ác. “Em vui nhưng anh không vui. Em có biết em làm anh lo gần chết, vì đi tìm em mà suýt nữa anh gọi điện đến cả Cục cảnh sát.”
Cô thấy da đầu run run. “Chuyện nhỏ như vậy, anh đừng có nổi nóng.”
“Thật sao? Nếu bây giờ anh véo má em cho hả giận, em sẽ không tính toán ha.” Vừa nói vừa giơ tay lên.
Nghe vậy, cô liền bỏ chay. “Đừng mà…”
“Em chạy đâu cho thoát.” Dứt lời, anh chạy theo cô làm cô sợ quá khóc gào.
Thế là trong cả buổi sáng, cả hay chạy đuổi nhau trong phòng, làm đám người chen chúc đứng ngoài cửa nghe lén chạy xuống lầu chúc mừng nhau rối rít.
Nhóm bà tám cuối cùng cũng có thể khẳng định Sóc Nhỏ sẽ trở thành cô chủ nhà Tư Đồ.
***
“Quản gia, bình hoa trong phòng khách héo rồi, cháu đi thay nha.”
“Đừng có nói chuyện với tôi.” Quản gia Trần mặt mày tối sầm.
“Chú sao vậy? Tâm trạng của chú không được vui.”
Ông hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô sau đó bỏ ra ngoài phòng bếp.
Định làm cô chủ tương lai của nhà Tư Đồ chắc. Còn lâu ông mới chấp nhận.
Sau khi quản gia Trần vừa đi, Tư Đồ Trác đi vào phòng bếp.
“Chào cậu chủ.” Mặc dù cả hai đã là người yêu, nhưng cô vẫn không quên thân phận của mình là người giúp việc nhận lương của chủ, vẫn dậy sớm, chăm chỉ làm việc nhà.
“Gọi anh là Trác.” Anh cúi đầu hôn cô.
“Dạ? Anh bị ấm đầu hả?” Cô chọc anh. “Thời đại này mà còn gọi tên một chữ, lạc hậu quá. Với lại, em vẫn đang trong giờ làm việc, em sẽ gọi anh là cậu chủ.” Cô vừa nói vừa đặt món mỳ Ý lên bàn.
“Em thật rắc rối.”
“Không phải, em đang làm đúng bổn phận của mình.”
Không muốn tranh luận với cô, anh nói thẳng vào vấn đề chính.
“Hôm nay đi với anh đến công ty.”
“Tại sao?”
“Hôm nay ông chủ Ôn đưa con gái đến công ty ký hợp đồng.”
“Thế nên?” Cô không hiểu ý anh.
Nhìn cô mù mờ, anh thả nĩa xuống, cốc đầu cô.
“Em không biết là cô Ôn thích anh hả?”
“Gì? Có chuyện đó sao?” Cô kinh ngạc.
“Lần trước ở sân golf, em không nhận ra à?”
“À, chuyện đó…” Thực sự là cô không phát hiện ra.
Anh cảm thấy thất vọng với đầu óc ngốc nghếch của cô. “Để thể hiện lập trường của mình, lúc ký hợp đồng, anh muốn em ở cạnh anh.”
“Có được không? Em không phải nhân viên của công ty, lúc anh đàm phán em không có ở đó lại hay hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng em là người yêu của anh, các cô gái đều thích anh, em phải thực hiện nghĩa vụ của em đuổi mấy cô đó đi.” Anh cuốn mỳ đút cho cô.
Những lời anh nói làm cô đỏ mặt và cảm thấy ngọt ngào, vì trong trái tim anh cô chiếm một vị trí đặc biệt.
“Thì anh cứ từ chối họ.”
“Nếu từ chối được anh cần gì phải dẫn em đến công ty.” Có thể biết rằng ở sân golf, cô Ôn phát sóng dữ dội như vậy nhưng cô nhóc không nhận ra.
“Phải đi ạ?” Cô cảm thấy mình không cần phải đến công ty, cứ nghĩ đến việc cô Ôn xinh đẹp thông kinh kết anh, cô cảm thấy hơi ngại.
“Nhân tiện em nấu cơm cho anh luôn.”
“Xì, đây mới chính là ý đồ của anh.”
“Anh bảo em cho anh ăn đồ ăn ngon làm bây giờ dạ dày anh trở nên kén ăn.” Anh mỉm cười, quấn mỳ đút cho cô, chơi trò em một miếng, anh một miếng.
“Thôi được rồi, em sẽ mát xa cho anh nữa.” Cô biết anh làm việc vất vả, nên cũng muốn giúp đỡ.
“Em coi giùm môi anh bị gì đi!”
“Môi anh bị làm sao?”
“Môi khô quá, cần ít nước miếng của em.”
Cô đỏ mặt. “Em xin anh đó, anh chú ý hình tượng một chút được không? Lúc anh phỏng vấn em, anh lạnh lùng lắm mà. Tại sao bây giờ anh cứ như một người khác vậy?”
“Với người yêu thì phải khác.”
Nói xong, anh hôn vào môi cô.
Thực ra anh cũng không ngờ rằng mình lại thế này, trước đây anh luôn giữ hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng.
Và bây giờ anh cười nhiều hơn, tâm trạng cũng sảng khoái hơn.
Từ khi có cô anh luôn cảm thấy vui vẻ.
Tình yêu đúng là khiến con người ta cảm thấy yêu đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook