Qua hai ngày, Cố Viễn Tranh vẫn chưa tỉnh.

Đôi lúc đang trong cơn hôn mê, anh bắt đầu lên cơn sốt liên miên, cả người lạnh toát, mồ hôi vã ra như tắm.

Dung Tiêu Hoan buộc phải ở bên cạnh anh chăm sóc không ngừng nghỉ.

Kết quả đến ngày thứ ba, cô đã không chịu được mà ở bên giường anh ngủ quên.
Sau khi Dung Tiêu Hoan ngủ được một lúc, Cố Viễn Tranh lần đầu tiên sau cơn hôn mê tỉnh lại.

Nâng mí mắt nặng trĩu, theo thói quen, anh định đưa tay lên để day day trán thì cơn nhói làm anh kêu khẽ một tiếng.
Vất vả ngồi dậy, anh nhìn lại một lượt cơ thể mình rồi cười tự giễu.

Lần đầu là do tay lái còn chưa chắc, nhưng lần hai này anh lại mắc phải một sai lầm lớn, và người làm anh mắc sai lầm đó, đang ngủ ngon lành bên giường bệnh của anh.
Trong hai ngày anh không tỉnh dậy, nhưng ý thức đã tỉnh, anh có nghe cô càu nhàu bên tai, chửi anh thành đủ mọi hình dạng.

Người phụ nữ tâm cơ nói nhiều ấy bây giờ lại không chút phòng bị mà ngủ ngon lành bên cạnh anh.
Da cô trắng nõn, mịn màng, gò má hơi cao phiếm hồng, lúc nhắm mắt ngủ chẳng khác một cô gái ở độ tuổi hai mươi.

Đúng vậy, cô rất trẻ so với tuổi thật, anh cũng phải công nhận.
Nhìn cô ngủ, hàng mi khẽ rung, đôi lông mày lúc nào cũng cau nhẹ tỏ ra bất mãn với anh, kể cả khi đã say giấc.
Tay anh nâng lên, đưa tới định chạm vào mặt cô thì cô mở mắt.


Vẫn đang trong cơn mơ màng, cô cười với anh, nói:
“Anh tỉnh rồi, tốt quá.”
Lần đầu tiên Dung Tiêu Hoan cười thật lòng trước mặt Cố Viễn Tranh.

Nụ cười làm lộ lên núm đồng tiền nhẹ nhàng, thuần khiết.

Trong phút chốc anh bị cuốn vào nụ cười đó.
Nhưng nhanh chóng Dung Tiêu Hoan đã tỉnh táo, không còn là vẻ dịu dàng vừa nãy nữa mà là vẻ mặt cam chịu bất kham.
“Anh hôn mê từ lúc bên Italy đến nay, chắc giờ cũng đói rồi, tôi ra ngoài mua cháo cho anh nhé?”
Anh gật đầu, nhìn theo bóng cô thoăn thoắt rời đi, cười khẩy.
Cố Viễn Tranh vậy mà vừa rồi còn định chạm vào cô ta? Điên mất thôi!
Sau khi tỉnh lại không lâu, Cố Viễn Tranh từ chối đề nghị nằm viện mà yêu cầu chữa trị tại nhà.
Trong thời gian ở nhà, anh đã cho thuộc hạ liên hệ lại với cô gái đêm đó.

Kết quả biết được là bọn họ không biết, vì thế cô gái đã biến mất không biết tăm hơi.
Sáng nay, Dung Tiêu Hoan đẩy Cố Viễn Tranh ra vườn đi dạo.

Mấy ngày nay chăm sóc anh, cô thấy anh không tệ hại như cô nghĩ.

Ít ra anh không quá chèn ép cô phục vụ như người hầu kẻ hạ, chỉ đơn giản là làm một cô vợ bên anh trên danh nghĩa.
“Cô có biết tại sao tôi phải lấy cô không?”
“Em biết, là do mẹ anh ép cưới.”
Anh hài lòng với câu trả lời của cô.

Sau đó nhìn ra xa xăm, lãnh đạm nói:
“Đến giờ tôi vẫn không hiểu mẹ tôi nghĩ gì.

Tôi biết bà ấy khao khát tình yêu, nhưng bà không thể nào có được nữa.

Bà cũng biết rất khó đề có một tình yêu thuần tuý giữa hai người, nhưng vẫn muốn tôi yêu một ai đó rồi kết hôn.

Kết quả không đợi được, liền ép cưới.”
Dung Tiêu Hoan nhìn theo hướng của anh, trầm ngâm suy nghĩ.

Cô chưa từng nghĩ đến một Cố Viễn Tranh ăn chơi trác táng, chưa từng cảm nhận đến cảm xúc của cô lại nói ra dòng tâm sự tràn đầy bi ai như vậy.
Khi đó cô vẫn chưa hiểu, phải đến mấy năm sau, cô mới biết anh từng chứng kiến cha ruột bạo hành mẹ mình đến mức nằm viện cấp cứu.

Sau đó bà đệ đơn ly hôn rồi nhanh chóng giải thoát khỏi ông chồng vũ phu.


Qua hai năm, bà lại tái hôn, cùng với Cố Dịch, trưởng nam nhà họ Cố, một gia tộc lớn mạnh nằm trong Tứ đại gia tộc, ông cũng đã có một đời vợ và một đứa con trai hơn anh ba tuổi, nhưng tiếc là bị tự kỉ.

Những tưởng sẽ có cuộc sống hạnh phúc như tiên nhưng trong một lần lén lút đi chơi, anh đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Thì ra giữa họ là một cuộc giao dịch, tôi cho bà quyền lực và tiền của, bà phải cùng tôi xuất hiện trước công chúng, giúp tôi đối phó với truyền thông.

Khi đó anh mới mười ba tuổi.
Lúc đó cô mới biết, thì ra niềm tin đối với tình yêu của anh sớm đã về con số không.
Cố Viễn Tranh mấy ngày này được Dung Tiêu Hoan chăm sóc sớm đã có ỷ lại vào cô.

Bác sĩ bảo chân anh hai tuần là có thể đi lại nhưng anh lại tăng lên ba tuần.

Công việc trong tập đoàn phải đưa về nhà giải quyết.
Anh thì có vẻ nhàn rỗi còn cô phải tối mắt tối mũi vừa chăm sóc anh, vừa vẽ tranh.

Đôi lúc tđang tô màu giữa chừng, cô còn bị anh gọi đến.

Không vì anh là người bệnh tật, cô đã sớm bỏ mặc anh từ lâu.
Một buổi tối, Cố Viễn Tranh sai Dung Tiêu Hoan chuẩn bị nước tắm cho anh.

Nước vừa đủ ấm, cô từ trong nhà tắm ra ngoài, khi đi ra cô không hề có phòng bị, liền chứng kiến cảnh anh đang đứng trước cửa nhà tắm cởi đồ, áo đã ở dưới đất, tiếp theo là đến quần.
“A… anh đừng cởi nữa!!!”
“Không cởi sao tôi tắm?”- Anh thản nhiên trả lời.
Cô bịt kín hai mắt, miệng gào lên:
“Vào trong mà cởi!”
“Chân tôi đau.”
“R… rõ ràng là anh tự đứng được rồi, còn định lừa em.


Biến thái!”
Cô chạy một mạch ra ngoài.

Đó là phòng ngủ chính của hai người, mấy ngày nay cô phải nhường chỗ lại cho anh còn mình thì đến thư phòng của anh ngủ.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt trắng trẻo, khoé miệng cười nhẹ, hơn hết đôi mắt đào hoa đó nhìn cô đấy ái muội, nói:
“Dậy rồi?”
Cô tránh mặt, lắp bắp nói:
“V… vâng.”
Không thể phủ nhận là anh rất đẹp, đẹp còn hơn cả mấy idol, diễn viên cô nhìn thấy trên tv.

Khó trách không kìm lòng nổi mà muốn cắn một cái.
Cô cật lực phủ nhận suy nghĩ đó.
“Chuẩn bị đồ đi công tác với tôi.”
“Em?”
“Chứ còn ai nữa?”
“Nhưng anh vừa mới đi được.”
“Thì tôi mới cần cô bên cạnh chăm sóc.

Hay cô đang nghĩ ý gì khác sao?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy, xem ra là do cô nghĩ nhiều..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương