Nỗi buồn biệt ly len lỏi giữa hai người, kim phút trên chiếc đồng hồ đeo tay cứ thoăn thoắt trôi, còn con ngươi của Diệp Bạc Hâm lại xoay tròn theo chiếc kim giây.

Thủ đô vào tháng Năm đã thấp thoáng cái nóng của mùa hè. Nhìn qua khung cửa sổ xe, đám nhân viên công sở đóng bộ quần tây giày da chen chúc lên xe bus, xe con tắc nghẽn giữa đường, mặt mày ai nấy đầy nôn nao.

Gương mặt đỏ bừng phớt cười, im lặng hồi lâu cô mới ngẩng lên. Cặp mắt đẹp, đen láy như màn đêm, đôi đồng tử soi bóng người lính áo xanh.

Cô xòe lòng bàn tay, Tập Vị Nam nhìn xuống, chiếc điệu thoại màu trắng nằm trong lòng bàn tay trắng trẻo ấy.

Diệp Bạc Hâm lúc lắc điện thoại, cười đưa anh: “Anh Thủ trưởng, dù sao mình cũng đã lấy nhau, lưu số điện thoại liên lạc chứ nhỉ.”

Cô nở nụ cười cởi mở, giọng điệu cũng chẳng hề tỏ ra bối rối. Không hiểu tại sao, khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời ấy, con tim anh bỗng thắt lại.

Trước kia cứ ngỡ đời này đã chẳng còn dính líu nữa, thế nên mới nhỏ nhen ném cho cô một dãy số, để giờ con tim đau quặn nói với anh rằng, cái sự cố chấp của mình ngu xuẩn cỡ nào.

“Xin lỗi em.”

Anh yếu ớt nói lời xin lỗi, ngón tay gõ trên màn hình.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, bên cạnh sự luyến tiếc trước lúc chia tay, còn có cả nỗi niềm áy náy trong anh.

Diệp Bạc Hâm không cảm nhận được cái đau nghẹt thở trong lòng anh. Cô cất điện thoại đi, đoạn giương tay dụi vào gương mặt cứng đờ của Tập Vị Nam, đầu ngón tay lướt qua mắt mày anh. Cô nói:

“Đừng để mình quá sức, sức khỏe là vàng, có thời gian là phải tranh thủ nghỉ ngơi nhé.”

Sự quan tâm hiếm hoi khiến cổ họng Tập Vị Nam nghẹn lại, yết hầu bất giác quặn lên rồi lại quặn xuống. Đôi mắt vốn dĩ điềm tĩnh như bị cái gì đó làm nhoèn ướt.

Trước lúc xuống xe, Diệp Bạc Hâm như sực nhớ ra điều gì. Tay nắm lấy chốt cửa rồi, song vẫn quay lại.

“À đúng rồi, bao giờ thì anh được nghỉ phép?” Cô chau mày hỏi.

Nắng rọi qua cửa kính xe, dịu dàng trút lên mái tóc đen láy của anh. Anh nghiêng đầu, nửa bên mặt dát lên một lớp ánh kim, nửa bên kia ẩn lấp trong bóng râm, ngược chiếu ánh sáng, khiến cô không tài nào nhìn rõ cơn sóng ngầm trong mắt anh.

Cô nheo mắt, đoạn xích lại gần hơn, nín lặng chờ câu trả lời từ anh.

Trầm ngâm một đỗi, Tập Vị Nam mới nghe tiếng mình khàn khàn lách từ cổ họng, kẽ răng he hé, có chút chua chát, lẫn chút khó khăn.

“Có thể là... nửa tháng sau.”

Thời gian diễn tập mất nửa tháng, anh không tin đến lúc đó, ông cụ vẫn cố nghĩ cách giày vò anh.

Tập Vị Nam sợ cô buồn, toan giải thích. Vậy mà Diệp Bạc Hâm lại vỗ lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm. Cô cười tươi roi rói, mặt mày cong cong như vầng trăng khuyết.

“Em rất vui thì phải”

Tập Vị Nam khó chịu, gườm gườm nhìn cô.

“Đâu có.”

Diệp Bạc Hâm nén cười, mười ngón tay đan vào nhau. Cô nâng hàm, nhìn anh:

“Mẹ em ấy à, tính cách của bà vốn quyết liệt, lại chúa ghét những kẻ bày trò hòng qua mắt mình. Chuyện hai đứa mình em chưa hỏi ý kiến, cũng chưa được sự đồng ý mà tự dưng dẫn về một anh, bảo là mẹ ạ, đây là con rể mẹ. Thế thì em chết chắc với bà.”

Thoáng nghĩ thôi mà Diệp Bạc Hâm đã thấy sởn gai ốc, chứ đừng nói đến lúc đó phải giải quyết thế nào.

Cô chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đến đón nhận cơn thịnh nộ từ bà Tô. Nói cô là con rùa rụt cổ thì cũng đành chịu, lán được lúc nào hay lúc ấy.

“Bao giờ nghỉ phép, thể nào anh cũng đến nhà em chào hỏi. Em sợ là mẹ em không chấp nhận, rồi cầm chổi tống anh ra khỏi cửa. Lúc ấy ngượng lắm. Em tính mình cứ thăm dò ý tứ trước, cho bà liều thuốc củng cố tinh thần, đợi bao giờ nguôi ngoai anh hẵng đến.”

Tập Vị Nam đăm chiêu, sau rồi đưa tay xoa má cô. Anh nói:

“Tại anh cân nhắc không được thấu đáo, mới khiến em phiền lòng. Tạm thời em đừng nói gì với chỗ mẹ, đợi đến lúc anh nghỉ phép sẽ tự mình đến tận nơi nhận tội.”

Diệp Bạc Hâm lắc đầu: “Không được, em vẫn chưa thấy an tâm.”

Giọng anh hơi chùng xuống mấy phần: “Nghe anh, họa do anh mà ra, anh là đàn ông, dĩ nhiên phải có trách nhiệm. Lấy em ra làm lá chắn đại bác, thế thì anh là cái thể loại gì?”

Đại bác?

Bà Tô là đại bác?

Diệp Bạc Hâm phì cười, so sánh này quả là sát thực. Mồm miệng bà Tô oang oang như thế lại chả giống đại bác?

Tập Vị Nam bật cười, lắc đầu: “Em cũng không hỏi xem vì sao tự nhiên phải nửa tháng sau anh mới có thể nghỉ phép?”

Mắt cô đảo qua đảo lại, đoạn dừng trên vai anh. Cô búng tay lên quân hàm: “Dạ thưa Thủ trưởng, ngài không như dân thường chúng em, trên vai ngài là trọng trách với quê hương, đất nước.”

Nắm tay đấm mấy cái vào ngực anh, cô nháy mắt: “Biết là anh không được để lộ cơ mật quân sự rồi. Yên tâm đi, em chẳng đến nỗi thiếu hiểu biết như thế đâu. Thôi không đùa với anh nữa, anh cứ yên tâm công tác.”

Chưa ăn thịt lợn, chả nhẽ cũng chưa thấy lợn chạy qua? Trên tivi diễn đầy, động một tí là bí mật quân sự.

Hai người thống nhất đợi anh về rồi hẵng bàn việc gặp gỡ phụ huynh.

Diễn tập không phải bí mật quân sự gì, chỉ cần giữ kín địa điểm và nội dung diễn tập, còn lại có nói với cô ấy cũng chả sao.

Đối với nhiều cô gái mê quân nhân mà nói, thì đàn ông mặc quân trang, mà nhất là sĩ quan đẹp trai là điều khiến các cô kích thích nhất, ánh mắt các cô không giấu nổi sự sùng bái, khiến các cô càng thêm mê mẩn đời sống doanh trại.

Diệp Bạc Hâm thì không thế. Cô không có nhã hứng, không muốn nói nhiều về chuyện nhà lính với Tập Vị Nam, trái lại ra chiều muốn lảng tránh.

Diệp Bạc Hâm đứng tại lề đường, mắt tiễn Tập Vị Nam rời đi. Cạnh đó là biển báo trạm xe bus, nhiều người thuộc giới văn phòng đang đợi xe.

Xe vừa dừng, một toán người liền tràn lên, lẫn theo mấy câu chửi thô tục, chắc hẳn có người đã dẵm phải chân ai đó, hoặc ai không bỏ tiền bị tài xế quát tháo.

Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, cưới với nắng chói chang.

Cuộc sống không hề bạc đãi cô, chí ít cô không phải như giới bình dân hằng ngày dậy từ tờ mờ sáng chen chúc trên xe bus, nhấp nhổm lo cắt thưởng, hay cơ hội thăng tiến bị kẻ khác lẫng mất.

Năm xưa, khi vẫn còn đi học, cô đã không có lấy một mối tình oanh liệt vào cái độ tuổi thanh xuân phơi phới như bao bạn bè cùng trang lứa. Không phải phải tâm tình thiếu nữ ít ỏi, mà chỉ vì chưa gặp được người khiến mình rung động.

Cũng chẳng bởi cô đơn hay hâm mộ người khác mà dễ dàng nhận lời người ta. Đó là giới hạn mà cô kiên quyết đến cùng. Cho nên những kẻ không hiểu lại thầm cho rằng cô giả vờ tỏ ra kiêu kì lạnh lùng, ngoài mặt thì làm như nữ thần, thực chất để nhử đàn ông con trai.

Gặp gỡ Tập Vị Nam là điều chưa bao giờ cô ngờ tới. Bốn năm trước, cô hận người phụ nữ đã lập gia đình, cộng với tất cả những gì Hạ Dã Nhuận làm, sự nhu nhược trong hành động khiến cô có cái cớ để mà quả quyết buông tay khi gặp lúc.

Năm tháng thanh xuân đẹp nhất, cô gặp được đúng người. Bao năm kiên định, cô cho rằng mình không hề sai.

Tiệm thuốc thuộc khu phố sầm uất mở cửa 24/7, nhân viên luân phiên trực ca. Lẽ vậy mà hằng ngày sau mỗi lần đổi ca, nhân viên thường chào đón khách hàng bằng vẻ mặt tươi tỉnh nhất.

Bản thân Diệp Bạc Hâm vốn xuất chúng hơn người, gương mặt xinh xắn càng tôn lên nét trẻ trung mỹ miều, đôi mày hơi vểnh, bờ mi cong dài, vầng trán toát lên vẻ thanh thoát, cặp mắt sáng trong, lại càng long lanh nhu mì.

Tiệm thuốc vào sáng sớm chưa có mấy khách. Cô bước vào, hiển nhiên nhân viên tiến ra chào đón, hỏi cô cần loại thuốc nào.

Diệp Bạc Hâm chẳng hề tỏ ra ái ngại lướt nhìn kệ thuốc, rành rọt yêu cầu thuốc tránh thai khẩn cấp.

Nhân viên lấy làm lạ bèn nhìn lại cô. Sơ mi trắng đi với quần bò xanh, chân xỏ giầy cao gót lót đế chống trơn màu sữa, mái tóc đen suôn dài ngang eo, ánh mắt toát lên vẻ điềm nhiên. Nom dáng vẻ thì giống sinh viên đại học.

Theo kinh nghiệm của người bán hàng, các cô gái mỗi lần đến mua thuốc tránh thai thường cúi gằm đầu, má ửng hồng, giọng lí nhí như muỗi kêu, có vẻ như đã làm chuyện sai trái. Ít thấy cô nào thản nhiên như thế này, nên bất giác nhìn cô lâu hơn.

Bị người xa lạ săm soi, Diệp Bạc Hâm cau mày hơi khó chịu. Bấy giờ người nhân viên kia mới sực tỉnh, quay ra tìm thuốc trên kệ.

Hôm qua cô cũng uống thuốc. Vẫn biết thứ này uống vào không tốt cho sức khỏe, nhưng khi chuyện ấy diễn ra, anh không dùng bao, mà cũng không nỡ bảo anh dừng lại giữa chừng.

Cô còn trẻ, không muốn mình vướng bận gia đình quá sớm.

Lấy Tập Vị Nam có một điểm tốt, đó là với địa vị của mình, anh phải thường xuyên xa nhà, để cô được nhàn hạ, đỡ phải hầu hạ một gã đàn ông. Lấy, trên cơ bản cũng như không lấy.

Bởi cuộc hôn nhân của bố mẹ khiến cô thực sự sợ việc lập gia đình với một người đàn ông. Cô sợ phải bỏ ra tấm chân tình, sợ phải nhọc nhằn nuôi con cái, kết quả đổi lại là ly hôn. Lãng phí tuổi xuân, cũng như lãng phí tình cảm. Thế nên hồi ấy, Hạ Dã Nhuận tản tỉnh, yêu cầu kết hôn, cô đã lấy cớ tuổi còn nhỏ để từ chối.

Tới khi Lâm Tinh Âm xuất hiện, cô càng thấy sự quả quyết của mình là may mắn. Còn không, khi đối diện với người phụ nữ mà chồng mình lằng nhằng ở bên ngoài, cô nhất định sẽ ly dị, và cả cuộc đời không còn tin vào tình yêu nữa.

Thẩm Tư Á nói cô cực đoan. Lối suy nghĩ của cô toàn là thứ quái đản, còn bảo bà Tô đã hại con gái mình thậm tệ.

Chả cần người khác nói, cô cũng tự hiểu suy nghĩ của mình rất cực đoan. Cô không chịu được lừa lọc, càng không chịu được phản bội. So với người đàn ông ngoại tình về thể xác, cô càng không muốn đối diện người đàn ông ngoại tình về tinh thần.

Không yêu nữa, thì tinh thần mới ngoại tình. Nhưng cũng có những kẻ, nhân danh tình yêu để đi trêu hoa ghẹo nguyệt, vỡ lỡ rồi vẫn hùng hồn viện cớ tình cảm, cầu xin tha thứ. Trên đời sao lại có kẻ đáng tởm đến vậy.

Ngón tay móc chiếc túi, cô sang siêu thị bên cạnh mua một chai nước khoáng.

Hôm qua nghỉ việc rồi, mấy hôm này cô rảnh rỗi, đợi tin tức bên phía ông Diệp.

Có những khi cô cũng không rõ rốt cuộc mình đang đấu tranh cái gì. Cô cố chấp mong mỏi gia đình đó phải khổ sở, dường như đó mới là chất nhuận sắc cho cuộc đời vô vị của mình.

Người già dạo bước bên hồ, một tốp các cụ ông cụ bà mặc áo trắng tập thái cực quyền. Gương mặt họ ung dung, an nhiên.Ở nơi phố thị tất bật này, họ trở thành những người khoan thai, tự tại nhất.

Diệp Bạc Hâm men theo con đường nhỏ phủ đá cuội bước vào công viên, tìm một ghế ở nơi yên tĩnh, ngồi xuống.

Qua tầng tầng lớp lớp tàng cây, vẫn có thể nhìn thấy mặt hồ trong veo, và cả những bóng áo trắng phất phơ.

Cô lấy điện thoại từ trong túi, ngón tay trượt mở màn hình, ấn vào danh bạ.

Danh sách liên lạc trong điện thoại không nhiều, lướt qua là thấy chú thích trên đầu.

Anh không lưu tên mình bằng cách gọi vợ chồng thông thường, chỉ gọn lỏn một chữ Nam, đủ thấy mức thân thiết.

Lòng len lỏi ngọt ngào, Diệp Bạc Hâm cươi ngô nghê với chiếc điện thoại. Không ngờ con người thô kệch ấy lại chu đáo thế, lại còn biết chơi trò tâm lý.

Sự yên bình bỗng nhiên bị phá vỡ, phía trước văng vẳng giọng nói tỏ vẻ bực mình mà khiếm nhã:

“Đàn bà như cô lằng nhằng thế nhỉ?Ngủ với nhau thôi chứ có gì, mà cô phải đeo bám tôi như đỉa thế? Không có gan chơi thì đừng có đua đòi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương