Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
Chương 48: Đào chân tường nhà anh

Edit: Nấm

Biểu tình trên mặt Phương Trì Hạ hơi hơi có điểm không được tự nhiên, cũng không biết có phải do ánh đèn chiếu lại đây hay không, dường như khuôn mặt cô còn hơi hồng hồng.

Tiểu Tả mới bảy tuổi tự nhiên sẽ không hiểu lời nói kia của mình sẽ có gì dễ khiến cho người khác hiểu sai ý, còn rất nghiêm túc chờ cô trả lời.

Phương Trì Hạ làm như không nghe thấy lời nói mới vừa rồi kia, xiên một miếng bánh kem trong đĩa của mình đưa cho cậu, ý đồ bỏ qua đề tài này, “Muốn nếm thử không?”

Tiểu Tả thực khinh thường hừ hừ, vẻ mặt cao ngạo vênh chiếc cằm nhỏ của mình lên, “Chỉ có phụ nữ mới thích ăn mấy thứ đồ ngọt như vậy.”

Phương Trì Hạ yên lặng á khẩu.

Đứa bé này mới bao nhiêu tuổi, miệng đã đầy phụ nữ, phụ nữ rồi?

“Vậy đợi một lát, chị đi lấy món khác giúp em.” Phương Trì Hạ đứng lên, xoay người đi về hướng khu tự phục vụ đồ ăn.

Tiểu Tả tung ta tung tăng đi theo phía sau cô, cô đi đến chỗ nào, cậu cũng vây quanh cô ở chỗ đó, biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng là hành vi lại đáng yêu.

Bên này quấn quanh chân cô, bên kia lại nói, “Vấn đề vừa rồi, chị không suy xét một chút sao? Bổn thiếu gia ở trường học được rất nhiều bạn nữ vây quanh đấy, mức độ được hoan nghênh không hề thua kém anh Dịch Bắc.”

Phương Trì Hạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, ném cho cậu nhóc một ánh mắt khinh thường, “Như vậy thì đào chân tường anh Dịch Bắc nhà em là tốt sao?”

Kỳ thật, lời này của cô đã tự nói ra mình có quan hệ với Lạc Dịch Bắc, nhưng là, dường như Tiểu Tả nghe không hiểu.

Đào chân tường?

Sao cậu lại phải đi đào chân tường?

Phương Trì Hạ cũng lười giải thích, lấy chút đồ ăn cho mình, lại lấy cho cậu một chút.

Tiểu Tả tựa hồ nói chuyện với cô rất hợp, hai người đều là kẻ bị ngó lơ, kém nhau mười mấy tuổi, thế nhưng có thể nói chuyện lâu như vậy!

Thậm chí Tiểu Tả còn đưa cho cô một món đồ chơi nhỏ phát ánh sáng tím để làm lễ gặp mặt.

Lạc Dịch Bắc đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn chằm chằm hai người này một lát, rồi xoay người rời đi.

Xem ra, cho dù không ai quan tâm thì cô cũng sẽ không thấy nhàm chán!

Khách đến bữa tiệc đêm nay nhiều như vậy, Phương Trì Hạ lại không biết một ai.

Ngồi cùng Tiểu Tả một lát, lúc sau Tiểu Tả bị một bị người đàn ông là Dung Thiểu gọi đi mất.

Lạc Dịch Bắc còn bận rộn ở kia, Phương Trì Hạ lại không thể rời đi trước thời gian, ăn không ngồi rồi đành chuyển sang ra ngoài hoa viên.

So sánh với đại sảnh náo nhiệt đông khách khứa, trong hoa viên thanh tịnh không ít.

Phương Trì Hạ muốn tùy ý tìm một cái ghế dựa nghỉ ngơi một lát, thời điểm lướt qua chỗ ngoặt, bên kia bỗng  nhiên truyền đến những âm thanh vụn vặt, “Ở đâu rồi? Rõ ràng mới vừa rồi vẫn còn thấy!”

Giọng nói rất nhỏ, như là tiếng lầm bầm lầu bầu.

Phương Trì Hạ tò mò, bất động thanh sắc đi theo hướng giọng nói.

Đẩy bụi hoa hồng ra, một thân hình mảnh khảnh đưa lưng về phía cô đang khom người không biết tìm kiếm cái gì trên mặt đất.

Người nọ tựa hồ tìm thật sự vất vả, nơi này lại tối đen, chỉ thiếu điều ngồi xổm trên mặt đất vạch từng tấc từng tấc cỏ lên để tìm.

“Có chuyện gì thế?” Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi một câu.

Người đưa lưng về phía cô sửng sốt một chút, chậm rãi nâng mặt lên.

Nơi này ánh sáng thực ít ỏi, ai cũng không thấy rõ ai.

Người phụ nữ kia thực thuận miệng trả lời cô một tiếng, “Tôi vừa mới rớt một cái vòng cổ kim cương, tìm thật lâu vẫn chưa thấy.”

“Tôi giúp bà tìm!” Vừa hay lúc này Phương Trì Hạ không có việc gì làm, cô nhìn về phía kia, mở món đồ chơi phát ánh sáng tím trong tay lên.

Chiếu lên trên thảm cỏ xung quanh một chút, không đến năm phút đồng hồ đã đưa cái vòng cổ đến tay người kia.

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ có chút ngạc nhiên.

Dưới ánh sáng màu tím, không ít kim cương tự nhiên sẽ phát ra ánh huỳnh quang, cô gái này lại có thể biết điều đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương