Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
-
Chương 470: Nhìn xem, anh rất chăm sóc cho em đấy
Cô thiếu khóa cũng có nguyên nhân, cùng với cúp học tính chất khác nhau, nhưng mặc kệ thế nào cô thường xuyên không ở trường là sự thật.
Lời kia của Lạc Dịch Bắc cô không thể phản bác được.
“Em sẽ cân nhắc.” Cô trầm mặc hồi lâu, cũng không trực tiếp nói không đi, mà để cho hắn một đáp án lập lờ nước đôi, để vấn đề qua mọt bên.
Lạc Dịch Bắc trở về được một hai ngày, hôm nay hai người cũng không đi ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong, Phương Trì Hạ ôm sách làm ổ trên ghế salon.
Ánh sáng giữ trưa khiến người ta rất lười biếng, không phải rất lớn, cũng không chói mắt, chiếu lên trên người rất ấm áp, khiến cho người ta có chút buồn ngủ.
Phương Trì Hạ đọc sách một lát, cũng không lên giường ngủ trưa mà trực tiếp ngủ trên ghế.
Dáng người cô nhỏ nhắn, co rúc ở trên ghế đặc biệt xinh xắn, giống như mèo lười.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, nghĩ đến tôi qua cô trực tiếp yêu cầu, khóe môi nhịn không được cười cười.
Anh không biết tại sao cô lại thấy được món quà đó, nhìn biểu hiện của Phương Trì Hạ tối qua Anh có thế thấy được cô rất thích.
Anh kì thật rất thích cô như vậy, so với cái gì cũng không nói ra đáng yêu hơn nhiều.
Lấy quà từ áo khoác ra, anh vài bước đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô, cũng không đánh thưc cô mà khéo léo mang lên chân cô.
Chân Phương Trì Hạ vô cùng xinh đẹp, tinh xảo, như thợ thủ công tạo hình ra vậy.
Vòng mang vào chân rất là đẹp, nhất là bàn chân thon gọn, làn da cũng rất trắng.
Dưới ánh mặt trời, làn da như phát sáng đến chói mắt, không kém kim cương ở trên lắc chân một chút nào.
Lẳng lặng nhìn sợi dây có hai trái tim lồng vào nhau, ánh mắt hắn nhu hòa hơn.
Khóa đồng tâm, đồng tâm khóa…
Phương Trì Hạ còn đang ngủ, cô ngủ không được sâu, hinh như cảm nhận được gì đó cô mở mắt ra.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong phòng đã không nhìn thấy Lạc Dịch Bắc.
Ánh mắt Phương Trì Hạ tìm xung quanh, muốn đứng dậy, chân vưa duỗi ra đã bị đồ vật óng ánh trên chân thu hút.
Mắt mê mang nhìn về phía mắt cá chân, nhìn thấy lắc trên chân mình thì cô hơi thất thần, khéo môi lại nhịn không được vểnh lên.
Đeo lên liền vừa vặn thích hợp với cô.
“Lạc Dịch Bắc!” Cô đứng dậy, đi xem phòng bếp, lại đi phòng tắm cũng không nhìn thấy Lạc Dịch Bắc, buổi tối gọi điện thoại cho hắn.
“Anh ở đâu vậy?”
“Bắc Ireland.” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt trả lời.
“Không phải ngày mai sao?” Phương TRì Hậ sững sờ, mặt cứng lại “Đi sớm vì sao không nói một tiếng?”
“Có chút chuyện phải trở về, thấy em đang ngủ nên không đánh thức.” Lạc Dịch Bắc nói chuyện giọng điệu nhàn nhạt, giống như nói với cô hay không cũng không sao cả.
anh còn nói lí do là vì cô, khiến cho Phương Trì Hạ không thể phản bác được.
“Không còn việc gì, tắt máy trước đây.” Anh hình như còn đang bận rộn nhiều việc, cũng không đợi Phương Trì Hạ trả lời, liền trực tiếp tắt điện thoại.
Phương Trì Hạ nge âm thanh ục ục thì sững sờ, quay người muốn khóa cửa, đột nhiên bên ngoài cửa sổ pháo hoa rực rõ được bắn lên…
Lời kia của Lạc Dịch Bắc cô không thể phản bác được.
“Em sẽ cân nhắc.” Cô trầm mặc hồi lâu, cũng không trực tiếp nói không đi, mà để cho hắn một đáp án lập lờ nước đôi, để vấn đề qua mọt bên.
Lạc Dịch Bắc trở về được một hai ngày, hôm nay hai người cũng không đi ra ngoài.
Ăn cơm trưa xong, Phương Trì Hạ ôm sách làm ổ trên ghế salon.
Ánh sáng giữ trưa khiến người ta rất lười biếng, không phải rất lớn, cũng không chói mắt, chiếu lên trên người rất ấm áp, khiến cho người ta có chút buồn ngủ.
Phương Trì Hạ đọc sách một lát, cũng không lên giường ngủ trưa mà trực tiếp ngủ trên ghế.
Dáng người cô nhỏ nhắn, co rúc ở trên ghế đặc biệt xinh xắn, giống như mèo lười.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, nghĩ đến tôi qua cô trực tiếp yêu cầu, khóe môi nhịn không được cười cười.
Anh không biết tại sao cô lại thấy được món quà đó, nhìn biểu hiện của Phương Trì Hạ tối qua Anh có thế thấy được cô rất thích.
Anh kì thật rất thích cô như vậy, so với cái gì cũng không nói ra đáng yêu hơn nhiều.
Lấy quà từ áo khoác ra, anh vài bước đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô, cũng không đánh thưc cô mà khéo léo mang lên chân cô.
Chân Phương Trì Hạ vô cùng xinh đẹp, tinh xảo, như thợ thủ công tạo hình ra vậy.
Vòng mang vào chân rất là đẹp, nhất là bàn chân thon gọn, làn da cũng rất trắng.
Dưới ánh mặt trời, làn da như phát sáng đến chói mắt, không kém kim cương ở trên lắc chân một chút nào.
Lẳng lặng nhìn sợi dây có hai trái tim lồng vào nhau, ánh mắt hắn nhu hòa hơn.
Khóa đồng tâm, đồng tâm khóa…
Phương Trì Hạ còn đang ngủ, cô ngủ không được sâu, hinh như cảm nhận được gì đó cô mở mắt ra.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong phòng đã không nhìn thấy Lạc Dịch Bắc.
Ánh mắt Phương Trì Hạ tìm xung quanh, muốn đứng dậy, chân vưa duỗi ra đã bị đồ vật óng ánh trên chân thu hút.
Mắt mê mang nhìn về phía mắt cá chân, nhìn thấy lắc trên chân mình thì cô hơi thất thần, khéo môi lại nhịn không được vểnh lên.
Đeo lên liền vừa vặn thích hợp với cô.
“Lạc Dịch Bắc!” Cô đứng dậy, đi xem phòng bếp, lại đi phòng tắm cũng không nhìn thấy Lạc Dịch Bắc, buổi tối gọi điện thoại cho hắn.
“Anh ở đâu vậy?”
“Bắc Ireland.” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt trả lời.
“Không phải ngày mai sao?” Phương TRì Hậ sững sờ, mặt cứng lại “Đi sớm vì sao không nói một tiếng?”
“Có chút chuyện phải trở về, thấy em đang ngủ nên không đánh thức.” Lạc Dịch Bắc nói chuyện giọng điệu nhàn nhạt, giống như nói với cô hay không cũng không sao cả.
anh còn nói lí do là vì cô, khiến cho Phương Trì Hạ không thể phản bác được.
“Không còn việc gì, tắt máy trước đây.” Anh hình như còn đang bận rộn nhiều việc, cũng không đợi Phương Trì Hạ trả lời, liền trực tiếp tắt điện thoại.
Phương Trì Hạ nge âm thanh ục ục thì sững sờ, quay người muốn khóa cửa, đột nhiên bên ngoài cửa sổ pháo hoa rực rõ được bắn lên…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook