Đầu Phí Tư Nặc chảy máu, nhưng không bị thương nghiêm trọng lắm, chỉ hơi choáng váng.

"Anh không sao chứ?" Phương Trì Hạ nhìn Phí Tư Nặc, quan sát phản ứng.

Một đoàn vệ sĩ cũng chạy tới.

"Thiếu gia, không sao chứ?"

Phí Tư Nặc lắc lắc đầu, không để ý tới đám người kia, chỉ quay về phía Phương Trì Hạ trấn an một câu "Anh không sao, không có việc gì đâu."

"Không có việc gì thì tốt rồi." Phương Trì Hạ nhìn đám người sau lưng "Nơi này giao cho mọi người."

Phương Trì Hạ nói một câu rồi quay người chạy về phía xe Lạc Dịch Bắc.

Lạc Dịch Bắc không bị thương, lúc Phương Trì Hạ chạy tới đã thấy Lạc Dịch Bắc ngồi trên xe, ánh mắt rất sắc bén.

Phương Trì Hạ chịu không được ánh mắt Lạc Dịch Bắc sau lưng đổ mồ hôi.

Đi đến trước xe Lạc Dịch Bắc, mở cửa xe, xoay người leo vào, sờ sờ trên người Lạc Dịch Bắc, không thấy vết thương nào, Phương Trì Hạ thở phào một hơi.

"Anh có ổn không?" Thấy Lạc Dịch Bắc chỉ nhìn chằm chằm mình, Phương Trì Hạ thử thăm dò hỏi.

Lạc Dịch Bắc lạnh mặt không trả lời.

Phương Trì Hạ biết do cô gây tai hoạ, nhưng cô cũng không thấy mình có gì sai.

Phí Tư Nặc cách cô gần hơn, quan hệ cũng tốt, sao lại không thể quan tâm anh ta?

"Lên xe!" Lạc Dịch Bắc lành lạnh nhìn vị trí bên cạnh, yêu cầu.

Phương Trì Hạ mở cửa xe ngồi lên, Lạc Dịch Bắc lái xe rời đi luôn, thậm chí không quan tâm đến cái bình hoa nữa.

Xe đi được nửa đường người của buổi đấu giá bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói cô đến lấy bình hoa.

Điện thoại gọi cho Phương Trì Hạ, nhưng Lạc Dịch Bắc cũng không đấu giá được, bây giờ lại gọi cô đến lấy bình hoa là sao.

"Có phải anh nhầm chỗ nào không?" Phương Trì Hạ khó hiểu hỏi.

"Tiểu thư, bình hoa này đã được Phí Tư Nặc đấu giá,

thấy tiểu thư cũng thích, nên bảo là muốn đưa cho tiểu thư." Người đó giải thích.

Phương Trì Hạ lại khẽ giật mình, nghiêng đầu, nhìn mặt Lạc Dịch Bắc.

Phương Trì Hạ trầm tư suy nghĩ một lát, cuối cùng để Lạc Dịch Bắc lái xe quay lại. Lúc Phương Trì Hạ bưng bình hoa còn đắt hơn tất cả gia sản của cô đi ra, mặt Lạc Dịch Bắc đen thui lạnh lùng hơn.

Càng làm Lạc Dịch Bắc tức giận là, lúc Phương Trì Hạ lên xe cứ cầm bình hoa kia giống như bảo bối, không buông tay. Sắc mặt Lạc Dịch Bắc lạnh như băng.

Phương Trì Hạ cũng không để ý đến Lạc Dịch Bắc, về đến biệt thự, đã ôm bình hoa đi vào.

Đi đến phòng khách, đặt tại vị trí bắt mắt nhất còn lấy khăn lau cẩn thận từng li từng tí.

“Em rất thích nó?" Lạc Dịch Bắc âm trầm châm chọc.

“Nó rất đẹp, không phải sao?" Phương Trì Hạ cũng không trực tiếp trả lời vấn đề, chỉ cảm thán.

Thật ra bình hoa này đối với cô không có một tí giá trị, cô cẩn thận như vậy vì nó quá đắt mà thôi.

Nghĩ đến mục đích Lạc Dịch Bắc đến buổi đấu giá, Phương Trì Hạ đem bình hoa đưa cho anh "Cái này cho anh a."

Phương Trì Hạ tốt bụng, ai ngờ Lạc Dịch Bắc lại không nhận, còn liếc cô một cái, châm chọc "Phương tiểu thư, em cầm đồ đàn ông tặng đưa cho ông cố của chồng em, em cảm thấy như vậy có được không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương