Giấc ngủ của Phương Trì Hạ rất nông, lúc này căn bản ngủ không được.

Hinh như cô cũng có cảm giác được anh khác thường, thân thể cứng đờ, sau đó liền bất động.

Lúc ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt của Lạc Dịch Bắc.

Không biết anh đã mở mắt từ khi nào, mắt đen thâm thúy như là bầu trời đêm ở biển lớn cuồn cuộn, sóng ngầm trong mắt bắt đầu khởi động.

Phương Trì Hạ ngơ ngẩn nhìn anh, sửng sốt vài giây, đầu có chút trống rỗng.

“Không phải em cố ý.”

Cô biết ánh mắt của anh đại biểu cho cái gì, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm từ cơ thể anh.

Lúc này Lạc Dịch Bắc đã khô nóng đến khó chịu nhưng cố tình lại không thể giống ngày thường động tay động chân với cô.

Nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, anh bỗng nhiên nói một câu: “Nếu không, chúng ta thử xem?”

Phương Trì Hạ ngẩn ra, sửng sốt một lúc lâu giống như không thể tin lời anh nói.

Cô đã bị thương thành như vậy, thử như thế nào?

“Đổi phương thức khác?” Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn về phía cô, có ý riêng.

Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn anh, trên mặt nhàn nhạt đỏ ứng, ánh mắt xấu hổ dời đi, mặt nóng đến lợi hại.

Lạc Dịch Bắc nhìn cô nửa ngày không phản ứng, cảm thấy mình chỉ tự tìm mất mặt.

“Đi ngủ sớm một chút đi!” Anh cũng không có kiên trì, ném xuống một câu liền muốn tiếp tục đi vào giấc ngủ, ánh mắt Phương Trì Hạ bỗng nhiên nhìn lại đây.

“Không muốn ngủ sao?” Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ánh mắt còn có chút chờ mong.

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Phương Trì Hạ trừng anh một cái, nói ra ý kiến riêng: “Nếu không thì để em ngủ sô pha đi!”

Tách ra ngủ là cách tốt nhất để giảm bớt tình huống trước mắt của anh.

Xốc lên chăn muốn rời khỏi giường, cổ tay lại bị Lạc Dịch Bắc nắm lấy.

“Chia cái gì mà chia? Em ngủ đi!” Ấn cô về vị trị của mình, Lạc Dịch Bắc thấp giọng rống cô một câu, nhẹ khép lại đôi mắt.

Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, thấy anh không tiếp tục ý tưởng hồi nãy mới an tâm dựa vào trong ngực anh.

Cô không ngủ ngay, chủ yếu là vì cô không ngủ được nữa.

Cô nhìn chằm chằm một bên mặt anh, suy nghĩ việc hôm nay ở Lạc gia và những lời nói sau đó của Lạc Dịch Bắc.

Ở Lạc gia, Phương Trì Hạ đã từng cho rằng chỉ có Tiểu Tả mới ủng hộ cô, cô không nghĩ tới khi thật sự xảy ra chuyện thì Lạc Dịch Bắc cũng kiên định đứng bên cạnh cô.

Lạc Dịch Bắc nhắm mắt lại, sau khi cô an phận hơn thì anh cũng dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Lúc sắp ngủ say thì cổ bỗng bị ôm lấy, tiếp theo đôi môi hơi lạnh lại cảm nhận được sự tiếp xúc ấm áp.

Lạc Dịch Bắc giật mình, đôi mắt đang nhắm lại bỗng nhiên mở to.

Phương Trì Hạ đang hôn anh.

Cánh tay ôm anh, môi dán lên môi anh, chuồn chuồn lướt nước in một nụ hôn rồi muốn rút lui, khi chạm phải đôi mắt anh thì cô có chút kinh ngạc, sau đó lại như không có việc gì mà rời đi.

“Em chỉ là……” Muốn nói cái gì đó nhưng vừa mở miệng đã bị Lạc Dịch Bắc ngắt lời: “Kìm lòng không được?”

Phương Trì Hạ bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, ngơ ngẩn nhìn anh, đến một lúc sau cũng không nói được lời nào.

“Thật ra em có thể tiếp tục kìm lòng không được.” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc thản nhiên quét qua mặt cô, lòng bàn tay ái muội mà vỗ về chơi đùa chỗ bị cô cắn ở trên cổ, cảm giác trêu chọc cực hạn.

“Anh đã suy nghĩ nhiều rồi. Đã khuya, nên ngủ.” Phương Trì Hà liếc mắt nhìn anh một, xoay người qua một bên.

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô một hồi lâu, dù bận vẫn ung dung mà cong cong môi: “Thật ra anh không ngại.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương