Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
-
Chương 42: Sao lại không cẩn thận như vậy
Edit: Nấm
Ngày hôm sau là thứ Bảy, hiếm khi Lạc Dịch Bắc được thức dậy muộn.
Còn chưa xuống lầu, dưới lầu đã truyền tới tiếng leng keng quen thuộc.
Cau mày, thong thả ung dung đi ra phòng, anh bước từng bước một về phía cầu thang xoắn ốc.
Vừa xuống đến một nửa cầu thang, một mảng sắc vàng bỗng nhiên đập vào mắt.
Khi đưa mắt nhìn, phòng khách to như vậy, lúc trước đều là vách tường màu trắng trong trẻo lạnh lùng, đã bị giấy dán tường trang trí thành màu vàng nhàn nhạt.
Màu vàng vô cùng ấm áp, cũng không quá mức rực rỡ, như là vầng sáng mông lung hắt vào từ những tia nắng ban mai, khi nhìn đều khiến cho trái tim người ta như được một mảnh ánh mặt trời chiếu rọi.
Những nơi còn lại trong phòng khách cũng bị cô sửa lại, hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ bài trí các vật dụng gia đình không khác gì so với trước, trên cơ bản, những gì có thể động đều bị cô động qua, thậm chí cái ly anh bày ở đó, cũng bị cô vẽ lên một hình vẽ anh xem không hiểu.
Bên cạnh còn có một cái ly giống cái của anh, dường như cũng bị vẽ nguệch ngoạc nhìn không rõ là hình gì.
Hai cái cái ly bày ở cạnh nhau, thoạt nhìn cực kỳ giống một cặp xứng đôi.
Lại nhìn sang bên cạnh một chút, người tối hôm qua ở dưới thân anh liên tiếp la hét không muốn không muốn, sau một đêm lại sinh long hoạt hổ, không biết đang đứng ở trên cao kia làm cái gì.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua từng chút từng chút một phòng khách đã bị sửa đến mức chính mình cũng không nhận ra, bước vài bước đi xuống.
“Em đang làm gì?” Ánh mắt chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ đang đứng ở trên thang xếp cao cao kia, anh lạnh mặt hỏi.
Giọng nói đột ngột vang lên, khiến Phương Trì Hạ hoảng sợ, dưới chân hơi lảo đảo một chút, lung lay suýt nữa ngã từ trên thang xuống.
Hoảng loạn vịn vào cửa sổ bên cạnh ổn định chính mình, cô còn chưa hoàn hồn, thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên mặt đất,
“Anh làm cái gì thế? Sao đi xuống mà không lên tiếng?”
Giọng nói của cô còn có chút tức giận, âm lượng hơi lớn, gào to khiến Lạc Dịch Bắc sửng sốt đứng yên như vậy một chút.
Đứng ở trên địa bàn của anh còn dám quát anh như vậy? Lá gan không nhỏ!
Con ngươi nguy hiểm nhíu lại, ánh mắt anh trầm xuống.
Phương Trì Hạ quát xong lại thấy xấu hổ, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn không ai dám rống vị đại thiếu gia này đi?
“Tôi xong rồi, anh đói bụng chưa? Tôi đi chuẩn bị bữa sáng!” Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc che tầm mắt, muốn xuống khỏi thang, nhưng mà, lúc bước xuống bậc đầu tiên, dưới chân lại dẫm hụt.
Cùng với động tác này, thân thể cô chợt mất đi cân bằng, cái thang lay động một chút, cô đứng ở trên cũng lung lay theo.
Đột nhiên xảy ra tình huống này, sắc mặt Phương Trì Hạ cũng thay đổi.
Lạc Dịch Bắc đứng trên mặt đất thờ ơ nhìn một màn này, cũng không có ý định đón lấy cô.
“Anh mau giúp tôi!” Phương Trì Hạ sầu khổ mà ôm lấy cái thang muốn giữ thăng bằng, nào biết lại chậm một bước.
Vừa rồi cái thang kia lắc lư vài cái, nghiêng về phía trước, thân thể của cô cũng theo đó bị văng ra ngoài.
Phương Trì Hạ hoảng sợ trắng mặt, nhắm chặt mắt lại chờ đợi cái mông nở hoa, lúc thân thể sắp va chạm với mặt đất, một đôi tay cánh tay lại chợt vươn ra, vững vàng đón lấy cô.
Mọi chuyện xảy ra thật nhanh, nhanh đến nỗi cô căn bản không nhìn được rõ cái gì.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Lạc Dịch Bắc kia đã phóng đại ở ngay trước mắt.
Phương Trì Hạ nhẹ thở phào, nghĩ thầm anh còn không đến nỗi quá lạnh nhạt.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc vừa mở miệng, liền đánh bay hết không còn một chút nào chút hảo cảm vừa dâng lên trong lòng cô.
Môi mỏng nhếch lên, mặt anh lạnh nhạt nhả ra một câu, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngã hỏng người rồi thì ba bữa cơm ai sẽ chuẩn bị? Cả phòng bừa bộn còn đang đợi em dọn sạch đấy!”
Ngày hôm sau là thứ Bảy, hiếm khi Lạc Dịch Bắc được thức dậy muộn.
Còn chưa xuống lầu, dưới lầu đã truyền tới tiếng leng keng quen thuộc.
Cau mày, thong thả ung dung đi ra phòng, anh bước từng bước một về phía cầu thang xoắn ốc.
Vừa xuống đến một nửa cầu thang, một mảng sắc vàng bỗng nhiên đập vào mắt.
Khi đưa mắt nhìn, phòng khách to như vậy, lúc trước đều là vách tường màu trắng trong trẻo lạnh lùng, đã bị giấy dán tường trang trí thành màu vàng nhàn nhạt.
Màu vàng vô cùng ấm áp, cũng không quá mức rực rỡ, như là vầng sáng mông lung hắt vào từ những tia nắng ban mai, khi nhìn đều khiến cho trái tim người ta như được một mảnh ánh mặt trời chiếu rọi.
Những nơi còn lại trong phòng khách cũng bị cô sửa lại, hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ bài trí các vật dụng gia đình không khác gì so với trước, trên cơ bản, những gì có thể động đều bị cô động qua, thậm chí cái ly anh bày ở đó, cũng bị cô vẽ lên một hình vẽ anh xem không hiểu.
Bên cạnh còn có một cái ly giống cái của anh, dường như cũng bị vẽ nguệch ngoạc nhìn không rõ là hình gì.
Hai cái cái ly bày ở cạnh nhau, thoạt nhìn cực kỳ giống một cặp xứng đôi.
Lại nhìn sang bên cạnh một chút, người tối hôm qua ở dưới thân anh liên tiếp la hét không muốn không muốn, sau một đêm lại sinh long hoạt hổ, không biết đang đứng ở trên cao kia làm cái gì.
Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua từng chút từng chút một phòng khách đã bị sửa đến mức chính mình cũng không nhận ra, bước vài bước đi xuống.
“Em đang làm gì?” Ánh mắt chuyển hướng về phía Phương Trì Hạ đang đứng ở trên thang xếp cao cao kia, anh lạnh mặt hỏi.
Giọng nói đột ngột vang lên, khiến Phương Trì Hạ hoảng sợ, dưới chân hơi lảo đảo một chút, lung lay suýt nữa ngã từ trên thang xuống.
Hoảng loạn vịn vào cửa sổ bên cạnh ổn định chính mình, cô còn chưa hoàn hồn, thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên mặt đất,
“Anh làm cái gì thế? Sao đi xuống mà không lên tiếng?”
Giọng nói của cô còn có chút tức giận, âm lượng hơi lớn, gào to khiến Lạc Dịch Bắc sửng sốt đứng yên như vậy một chút.
Đứng ở trên địa bàn của anh còn dám quát anh như vậy? Lá gan không nhỏ!
Con ngươi nguy hiểm nhíu lại, ánh mắt anh trầm xuống.
Phương Trì Hạ quát xong lại thấy xấu hổ, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn không ai dám rống vị đại thiếu gia này đi?
“Tôi xong rồi, anh đói bụng chưa? Tôi đi chuẩn bị bữa sáng!” Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc che tầm mắt, muốn xuống khỏi thang, nhưng mà, lúc bước xuống bậc đầu tiên, dưới chân lại dẫm hụt.
Cùng với động tác này, thân thể cô chợt mất đi cân bằng, cái thang lay động một chút, cô đứng ở trên cũng lung lay theo.
Đột nhiên xảy ra tình huống này, sắc mặt Phương Trì Hạ cũng thay đổi.
Lạc Dịch Bắc đứng trên mặt đất thờ ơ nhìn một màn này, cũng không có ý định đón lấy cô.
“Anh mau giúp tôi!” Phương Trì Hạ sầu khổ mà ôm lấy cái thang muốn giữ thăng bằng, nào biết lại chậm một bước.
Vừa rồi cái thang kia lắc lư vài cái, nghiêng về phía trước, thân thể của cô cũng theo đó bị văng ra ngoài.
Phương Trì Hạ hoảng sợ trắng mặt, nhắm chặt mắt lại chờ đợi cái mông nở hoa, lúc thân thể sắp va chạm với mặt đất, một đôi tay cánh tay lại chợt vươn ra, vững vàng đón lấy cô.
Mọi chuyện xảy ra thật nhanh, nhanh đến nỗi cô căn bản không nhìn được rõ cái gì.
Ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Lạc Dịch Bắc kia đã phóng đại ở ngay trước mắt.
Phương Trì Hạ nhẹ thở phào, nghĩ thầm anh còn không đến nỗi quá lạnh nhạt.
Ai ngờ Lạc Dịch Bắc vừa mở miệng, liền đánh bay hết không còn một chút nào chút hảo cảm vừa dâng lên trong lòng cô.
Môi mỏng nhếch lên, mặt anh lạnh nhạt nhả ra một câu, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngã hỏng người rồi thì ba bữa cơm ai sẽ chuẩn bị? Cả phòng bừa bộn còn đang đợi em dọn sạch đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook