Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục
-
Chương 3: Còn không phải muốn em sung sướng hay sao!
“Thất thần ra đó làm gì, còn không mau bắt người lại cho tôi?” Phương Vinh nổi giận đùng đùng hét lên một tiếng với phục vụ bên cạnh, khuôn mặt tức thành màu gan heo, “Xông cửa vào cho tôi! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phục vụ bị anh ta nói, phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh mà đâm sầm vào cửa.
Âm thanh "rầm rầm rầm" từng tiếng lại từng tiếng vang lên bên cánh cửa.
“Phương Trì Hạ, em ra mau! Bất quá cũng chỉ làm em sung sướng mà thôi, em còn không vui? Em đi ra cho anh!”
Thái độ anh ta rất kiêu ngạo, tựa như có thể được anh ta coi trọng, chính là diễm phúc của Phương Trì Hạ!
Phương Trì Hạ cực kì chán ghét cái loại đàn ông thế này.
Ra ngoài?
Bị một tên cả ngày mơ ước bản thân mình tính kế, thật vất vả mới trốn được, đồ ngốc mới đi ra ngoài!
Phương Trì Hạ tuy rằng sống nhiều năm ở Phương gia như vậy, cũng quen biết Phương Vinh đã lâu, nhưng trước nay đều không thích đàn ông như anh ta, lớn lên khuôn mặt đáng khinh, hành vi cử chỉ đáng ghê tởm, kiêu ngạo đến nỗi cái mũi hếch lên trời.
Sau khi trải qua sự việc ngày hôm nay, cô càng thêm chán ghét anh ta từ tận đáy lòng.
Hiện tại tâm lý của Phương Trì Hạ chính là, cho dù cô ngủ với người lạ cũng không muốn bị Phương Vinh giẫm đạp!
“Nghĩ cách phá cửa cho tôi!”
“Mấy người dùng sức đâm a! Đâm mạnh lên cho tôi, hư tôi đền!”
Ngoài cửa, thanh âm Phương Vinh vẫn tiếp tục vang lên.
Cho dù không thấy được tình hình bên ngoài, Phương Trì Hạ cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh đối phương đang giận dữ, kiêu căng ngạo mạn sai bảo phục vụ.
Phương gia vẫn có chút quyền thế nên điều này đã cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Phương Vinh.
Người bên ngoài tựa hồ nhiều hơn vừa rồi, từ một chút lại một chút tiếng phá cửa ồn ào là Phương Trì Hạ đã có thể đoán ra được.
Phương Trì Hạ dán lưng vào cửa, gắt gao giữ cửa chống lại, nghiêng đầu kiểm tra lần nữa rồi mới buông ra, xác định cửa đã bị khóa trái, chốt cửa cũng đã gài, sau khi kiểm tra cẩn thận, thần kinh căng thẳng lúc này mới hơi buông lỏng xuống.
Thừa dịp nhiều người hỗn loạn xông tới phía trước, có lẽ cô vẫn còn thời gian nghĩ cách tự cứu mình.
Không để ý tới từng đợt tiếng tông cửa ngoài phòng nữa, cô chuyển ánh mắt chuyển vào trong phòng, nghiêm túc đánh giá cách bài trí bên trong căn phòng.
Đây là một căn phòng cực kỳ xa hoa, thiết kế Rococo vừa cổ xưa lại vừa thanh lịch, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn chùm, mỗi bài trí nhỏ nhất trong phòng cũng hoa lệ không gì sánh kịp, tựa như đi vào cung điện hoàng gia châu Âu.
Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, cũng không biết có người ở hay không.
Phương Trì Hạ mới vừa đi vào chưa được hai bước thì đầu đột nhiên choáng váng, bước chân có hơi lảo đảo.
Vừa rồi chỉ lo đối phó với Phương Vinh ở bên ngoài, dược tính của ly rượu kia đã bị cô xem nhẹ.
Hiện tại chung quanh an tĩnh, cảm giác đó nháy mắt trở nên rõ ràng lên.
Cơ thể Phương Trì Hạ khó chịu như sắp bị lửa thiêu đốt vậy.
“Phương Vinh, anh không phải người!” Giận dữ mắng một câu, ánh mắt cô chuyển về hướng phòng tắm, lảo đảo đi tới.
Cô tới trước cửa phòng tắm, muốn đi về phía vòi sen, thân thể thình lình đụng phải một "bức tường thịt".
Phương Trì Hạ sợ bản thân mất khống chế sẽ làm ra chuyện gì đó, nhìn cũng không nhìn đối phương, đẩy anh ra muốn tiếp tục đi vào bên trong phòng tắm, lại bị người nọ tóm trở về.
“Anh tránh ra!” Đầu ngón tay Phương Trì Hạ hung hăng bấu vào thịt ở lòng bàn tay, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, muốn giãy ra khỏi tay anh, lại lẫn nữa bị người nọ giữ lại...
Phục vụ bị anh ta nói, phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh mà đâm sầm vào cửa.
Âm thanh "rầm rầm rầm" từng tiếng lại từng tiếng vang lên bên cánh cửa.
“Phương Trì Hạ, em ra mau! Bất quá cũng chỉ làm em sung sướng mà thôi, em còn không vui? Em đi ra cho anh!”
Thái độ anh ta rất kiêu ngạo, tựa như có thể được anh ta coi trọng, chính là diễm phúc của Phương Trì Hạ!
Phương Trì Hạ cực kì chán ghét cái loại đàn ông thế này.
Ra ngoài?
Bị một tên cả ngày mơ ước bản thân mình tính kế, thật vất vả mới trốn được, đồ ngốc mới đi ra ngoài!
Phương Trì Hạ tuy rằng sống nhiều năm ở Phương gia như vậy, cũng quen biết Phương Vinh đã lâu, nhưng trước nay đều không thích đàn ông như anh ta, lớn lên khuôn mặt đáng khinh, hành vi cử chỉ đáng ghê tởm, kiêu ngạo đến nỗi cái mũi hếch lên trời.
Sau khi trải qua sự việc ngày hôm nay, cô càng thêm chán ghét anh ta từ tận đáy lòng.
Hiện tại tâm lý của Phương Trì Hạ chính là, cho dù cô ngủ với người lạ cũng không muốn bị Phương Vinh giẫm đạp!
“Nghĩ cách phá cửa cho tôi!”
“Mấy người dùng sức đâm a! Đâm mạnh lên cho tôi, hư tôi đền!”
Ngoài cửa, thanh âm Phương Vinh vẫn tiếp tục vang lên.
Cho dù không thấy được tình hình bên ngoài, Phương Trì Hạ cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh đối phương đang giận dữ, kiêu căng ngạo mạn sai bảo phục vụ.
Phương gia vẫn có chút quyền thế nên điều này đã cổ vũ cho sự kiêu ngạo của Phương Vinh.
Người bên ngoài tựa hồ nhiều hơn vừa rồi, từ một chút lại một chút tiếng phá cửa ồn ào là Phương Trì Hạ đã có thể đoán ra được.
Phương Trì Hạ dán lưng vào cửa, gắt gao giữ cửa chống lại, nghiêng đầu kiểm tra lần nữa rồi mới buông ra, xác định cửa đã bị khóa trái, chốt cửa cũng đã gài, sau khi kiểm tra cẩn thận, thần kinh căng thẳng lúc này mới hơi buông lỏng xuống.
Thừa dịp nhiều người hỗn loạn xông tới phía trước, có lẽ cô vẫn còn thời gian nghĩ cách tự cứu mình.
Không để ý tới từng đợt tiếng tông cửa ngoài phòng nữa, cô chuyển ánh mắt chuyển vào trong phòng, nghiêm túc đánh giá cách bài trí bên trong căn phòng.
Đây là một căn phòng cực kỳ xa hoa, thiết kế Rococo vừa cổ xưa lại vừa thanh lịch, trên đỉnh đầu treo một chiếc đèn chùm, mỗi bài trí nhỏ nhất trong phòng cũng hoa lệ không gì sánh kịp, tựa như đi vào cung điện hoàng gia châu Âu.
Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, cũng không biết có người ở hay không.
Phương Trì Hạ mới vừa đi vào chưa được hai bước thì đầu đột nhiên choáng váng, bước chân có hơi lảo đảo.
Vừa rồi chỉ lo đối phó với Phương Vinh ở bên ngoài, dược tính của ly rượu kia đã bị cô xem nhẹ.
Hiện tại chung quanh an tĩnh, cảm giác đó nháy mắt trở nên rõ ràng lên.
Cơ thể Phương Trì Hạ khó chịu như sắp bị lửa thiêu đốt vậy.
“Phương Vinh, anh không phải người!” Giận dữ mắng một câu, ánh mắt cô chuyển về hướng phòng tắm, lảo đảo đi tới.
Cô tới trước cửa phòng tắm, muốn đi về phía vòi sen, thân thể thình lình đụng phải một "bức tường thịt".
Phương Trì Hạ sợ bản thân mất khống chế sẽ làm ra chuyện gì đó, nhìn cũng không nhìn đối phương, đẩy anh ra muốn tiếp tục đi vào bên trong phòng tắm, lại bị người nọ tóm trở về.
“Anh tránh ra!” Đầu ngón tay Phương Trì Hạ hung hăng bấu vào thịt ở lòng bàn tay, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, muốn giãy ra khỏi tay anh, lại lẫn nữa bị người nọ giữ lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook