Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình
-
Chương 46
Vào lúc tan tầm buổi chiều.
Hứa Thâm Thâm bọc kín mít đi xuống dưới lầu, cô không ngờ Lệ Quân Trầm thật sự đứng ở trước cửa chờ cô.
Cô bước tới, cửa xe lập tức đẩy từ trong ra.
Cô trèo lên thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay tuyết thật lớn.”
Lệ Quân Trầm duỗi tay ra giúp cô phủi bông tuyết trên mái tóc xuống, anh khẽ nói: "Đến chỗ Hoa Bỉ Ngạn với tôi một chuyến.”
Lại đến đó ư?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Tôi đi theo không sợ quấy rầy anh tìm hoan mua vui à?”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên thâm trầm nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, tôi không phải loại người túng dục quá độ.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Lệ tiên sinh, những lời này không có tác dụng với tôi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống: "Cô nói nhiều quá.”
Nói xong anh quay mặt qua.
Hứa Thâm Thâm cười rất ngọt ngào, nhích người tới cạnh Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, lần này anh tới làm gì? Nói với tôi đi để tôi chuẩn bị tâm lý.”
“Tìm hoan mua vui!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác, sao anh lại tức giận, không thể nói giỡn sao?
Rất nhanh bọn họ tới Hoa Bỉ Ngạn, Hứa Thâm Thâm cũng không xa lạ với nơi này.
Bọn họ đi vào, Lệ Quân Trầm trực tiếp dẫn cô vào thang máy, đi đến một phòng bao tao nhã lịch sự ở lầu bốn.
Hứa Thâm Thâm đi theo phía sau anh phát hiện bên trong có hai người đang ngồi, bọn họ là một nam một nữ.
Ngoại hình của người nam có chút đểu cáng, mặc tây trang khiến người ta sinh ra một loại cảm giác ngả ngớn phong lưu.
Mà cô gái kia ăn mặc đơn giản, lại toát lên hương vị của phụ nữ.
Cô đánh giá cô gái thật cẩn thận, không hiểu sao cô cảm giác có chút quen mắt.
“Thâm Thâm!” Cô gái giống như bạch tuộc nhào vào người Hứa Thâm Thâm, dính chặt đến mức không kéo xuống được.Hứa Thâm Thâm còn tưởng là cô ấy uống quá nhiều, khiến cô có chút hoảng sợ: "Cô…… Cô là ai?”
Cô gái vừa nghe vậy liền sửng sốt một chút, cô ấy cao hơn Hứa Thâm Thâm, cho nên cô ấy đứng trước mặt Hứa Thâm Thâm trông có chút to lớn.
“Cậu không quen biết mình?” Cô gái có chút ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện vẻ ngỡ ngàng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng hồi tưởng nhưng cô nghĩ sao cũng không nhớ được.
“Xem ra vụ tai nạn giao thông năm đó đã để lại di chứng cho cậu.” Cô gái nghiêm túc.
“Cô biết tôi từng xảy ra tai nạn xe ư?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên, quả thật sau khi cô xảy ra tai nạn khiến cô quên đi vài chuyện, dù đã khỏi nhưng có một số việc cô không nhớ gì cả.
Lệ Quân Trầm nhíu hàng mày: "Cô từng bị tai nạn giao thông ư?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Xảy ra lúc tôi mười tuổi.”
“Thâm Thâm, mình tên Chung Ngưng.” Chung Ngưng vươn đôi tay nâng mặt cô: "Nhớ ra chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô không có chút ấn tượng nào.
Chung Ngưng thở dài: "Ai, cậu không nhớ rõ thì thôi, nhưng mình và cậu đã từng là bạn rất thân, nhất định cậu phải nhớ rõ.”
Hứa Thâm Thâm có chút dở khóc dở cười: "Được.”
Chung Ngưng lôi kéo Hứa Thâm Thâm muốn cô ngồi bên mình, nhưng Lệ Quân Trầm lại kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực bắt cô ở cạnh mình.
“Lệ tổng rất để ý tới Thâm Thâm.” Chung Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần trước thấy Lệ tổng mua quần lót và băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lơi, là mua cho Thâm Thâm sao?”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Chung Ngưng: "Tôi không ngờ lại gặp được cô ở đây một cách dễ dàng như vậy, tiến sĩ nhà tâm lý học Chung Ngưng trẻ tuổi nhất nước Mỹ.”
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ngưng, cô ất là tiến sĩ tâm lý học ư?!Chung Ngưng lia mắt nhìn sang Hứa Thâm Thâm: "Bất ngờ không, vui không?”
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác rất lâu.
“Đây là chồng mình - Trạm Hoàng Vũ.” Chung Ngưng mỉm cười vỗ đùi người đàn ông.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy ngoại hình của người đàn ông này rất đểu cáng, ngay cả tên cũng rất phong lưu
“Cô nhóc, chào em.” Trạm Hoàng Vũ trả lời tuỳ tiện.
Hứa Thâm Thâm không có ấn tượng tốt với anh ta lắm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, rốt cuộc anh tìm Thâm Thâm có chuyện gì?”
Hóa ra người muốn gặp Hứa Thâm Thâm là Trạm Hoàng Vũ.
Trạm Hoàng Vũ khẽ cười: "Nhìn cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm kéo cổ áo Lệ Quân Trầm, khẽ nói nhỏ: “Lệ tiên sinh, anh ta không giống người tốt.”
“Ha ha!” Người cười rộ lên chính là Chung Ngưng, cô ấy gật đầu đồng ý: "Không sai, quả thật anh ta không phải người tốt mà còn biến thái nữa, là kẻ cuồng em gái.”
Trạm Hoàng Vũ liếc xéo Chung Ngưng, có ai nói ông xã mình như vậy chứ?!
Hứa Thâm Thâm không hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ, trông bọn họ như là vợ chồng, nhưng cũng cho người ta cảm giác không giống.
“Cô Hứa, nước Anh rất thú vị cô có hứng đi xem không?” Trạm Hoàng Vũ tuỳ tiện hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Anh không sợ gặp phiền phức sao, cũng không nhìn ra tôi không thích anh ư?”
“Ha ha……” Trạm Hoàng Vũ mỉm cười âm trầm: "Cô dám không thích tôi?!”
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức chui vào trong lồng ngực Lệ Quân Trầm, anh mang mình đi gặp người nào thế!“Trạm Hoàng Vũ, cậu có tin tôi để bộ an toàn đuổi cậu đi xuất cảnh không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp, đồng thời anh che chở cô gái trong lồng ngực.
Thấy Hứa Thâm Thâm sợ mình như vậy, Trạm Hoàng Vũ nhún vai: "Ông đây cũng là người Trung Quốc, chỉ là quốc tịch hơi khác chút thôi.”
“Thâm Thâm, cậu không phải sợ, anh ấy không ác ý đâu, chỉ là anh ấy không biết nên đối xử với phụ nữ như thế nào.” Chung Ngưng khẽ cười: "Nay gặp được cậu mình rất vui, chờ thêm mấy hôm nữa thân thể cậu tốt lên mình sẽ liên hệ với cậu.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, sao cô ấy biết thân thể mình không thoải mái?
Lệ Quân Trầm nói cho cô ấy ư?
Chung Ngưng và Trạm Hoàng Vũ đưa Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm ra ngoài.
Trạm Hoàng Vũ xuống lấy xe, còn Lệ Quân Trầm để Hứa Thâm Thâm lên xe trước.
Chung Ngưng khẽ cười: "Thâm Thâm có anh che chở, tôi và Hoàng Vũ cũng yên tâm.”
“Đây là lần gặp mặt duy nhất của mấy người, mấy người cách xa cô ấy một chút.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm lộ ra sự uy nghiêm.
“Lệ tổng, có một số việc anh không ngăn cản được, anh không thấy Hoàng Vũ rất hứng thú với cô ấy, rất thích cô ấy ư?” Chung Ngưng ám chỉ.
“Thì sao?” Lệ Quân Trầm bày ra vẻ mặt thản nhiên, Hứa Thâm Thâm là của anh, người khác đừng hòng cướp đi được.
“Lệ tổng, Hoàng Vũ phải có được cô ấy.” Chung Ngưng bình tĩnh: "Anh bảo trọng.”
Nói xong cô đi đến xe của Trạm Hoàng Vũ.
Hứa Thâm Thâm ngồi ở trong xe nên không nghe được gì cả, sau khi Lệ Quân Trầm lên xe cô mới nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ ngồi trong xe đàng trước đang lè lưỡi với mình.
“Hứa Thâm Thâm, về sau nhìn thấy bọn họ thì cô hãy tránh xa ra.” Lệ Quân Trầm dặn dò.
“Lệ tiên sinh, bọn họ có địa vị gì?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Buồi gặp mặt này quá kì lạ khiến cô có chút bất ngờ.
“Người thường mà thôi.” Lệ Quân Trầm không muốn để lộ ra quá nhiều thông tin mắc công tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, nhưng cô cũng biết Lệ Quân Trầm che giấu gì đó.
Lúc này di động của Hứa Thâm Thâm vang lên, cô nghe điện thoại: “Chào cô Hứa, chúng tôi đang ở bệnh viện, mẹ của cô - bà Diêu Tuyết Lệ vừa được người ta đưa đến bệnh viện, hy vọng cô có thể tới đây thật nhanh.”
Hứa Thâm Thâm bọc kín mít đi xuống dưới lầu, cô không ngờ Lệ Quân Trầm thật sự đứng ở trước cửa chờ cô.
Cô bước tới, cửa xe lập tức đẩy từ trong ra.
Cô trèo lên thì gương mặt lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Hôm nay tuyết thật lớn.”
Lệ Quân Trầm duỗi tay ra giúp cô phủi bông tuyết trên mái tóc xuống, anh khẽ nói: "Đến chỗ Hoa Bỉ Ngạn với tôi một chuyến.”
Lại đến đó ư?
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Tôi đi theo không sợ quấy rầy anh tìm hoan mua vui à?”
Đôi mắt Lệ Quân Trầm trở nên thâm trầm nhìn cô: "Hứa Thâm Thâm, tôi không phải loại người túng dục quá độ.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: "Lệ tiên sinh, những lời này không có tác dụng với tôi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trở nên trầm xuống: "Cô nói nhiều quá.”
Nói xong anh quay mặt qua.
Hứa Thâm Thâm cười rất ngọt ngào, nhích người tới cạnh Lệ Quân Trầm: "Lệ tiên sinh, lần này anh tới làm gì? Nói với tôi đi để tôi chuẩn bị tâm lý.”
“Tìm hoan mua vui!” Lệ Quân Trầm nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác, sao anh lại tức giận, không thể nói giỡn sao?
Rất nhanh bọn họ tới Hoa Bỉ Ngạn, Hứa Thâm Thâm cũng không xa lạ với nơi này.
Bọn họ đi vào, Lệ Quân Trầm trực tiếp dẫn cô vào thang máy, đi đến một phòng bao tao nhã lịch sự ở lầu bốn.
Hứa Thâm Thâm đi theo phía sau anh phát hiện bên trong có hai người đang ngồi, bọn họ là một nam một nữ.
Ngoại hình của người nam có chút đểu cáng, mặc tây trang khiến người ta sinh ra một loại cảm giác ngả ngớn phong lưu.
Mà cô gái kia ăn mặc đơn giản, lại toát lên hương vị của phụ nữ.
Cô đánh giá cô gái thật cẩn thận, không hiểu sao cô cảm giác có chút quen mắt.
“Thâm Thâm!” Cô gái giống như bạch tuộc nhào vào người Hứa Thâm Thâm, dính chặt đến mức không kéo xuống được.Hứa Thâm Thâm còn tưởng là cô ấy uống quá nhiều, khiến cô có chút hoảng sợ: "Cô…… Cô là ai?”
Cô gái vừa nghe vậy liền sửng sốt một chút, cô ấy cao hơn Hứa Thâm Thâm, cho nên cô ấy đứng trước mặt Hứa Thâm Thâm trông có chút to lớn.
“Cậu không quen biết mình?” Cô gái có chút ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện vẻ ngỡ ngàng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng hồi tưởng nhưng cô nghĩ sao cũng không nhớ được.
“Xem ra vụ tai nạn giao thông năm đó đã để lại di chứng cho cậu.” Cô gái nghiêm túc.
“Cô biết tôi từng xảy ra tai nạn xe ư?” Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên, quả thật sau khi cô xảy ra tai nạn khiến cô quên đi vài chuyện, dù đã khỏi nhưng có một số việc cô không nhớ gì cả.
Lệ Quân Trầm nhíu hàng mày: "Cô từng bị tai nạn giao thông ư?”
Hứa Thâm Thâm gật đầu: "Xảy ra lúc tôi mười tuổi.”
“Thâm Thâm, mình tên Chung Ngưng.” Chung Ngưng vươn đôi tay nâng mặt cô: "Nhớ ra chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô không có chút ấn tượng nào.
Chung Ngưng thở dài: "Ai, cậu không nhớ rõ thì thôi, nhưng mình và cậu đã từng là bạn rất thân, nhất định cậu phải nhớ rõ.”
Hứa Thâm Thâm có chút dở khóc dở cười: "Được.”
Chung Ngưng lôi kéo Hứa Thâm Thâm muốn cô ngồi bên mình, nhưng Lệ Quân Trầm lại kéo Hứa Thâm Thâm vào trong lồng ngực bắt cô ở cạnh mình.
“Lệ tổng rất để ý tới Thâm Thâm.” Chung Ngưng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Lần trước thấy Lệ tổng mua quần lót và băng vệ sinh ở cửa hàng tiện lơi, là mua cho Thâm Thâm sao?”
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt ngượng ngùng.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Chung Ngưng: "Tôi không ngờ lại gặp được cô ở đây một cách dễ dàng như vậy, tiến sĩ nhà tâm lý học Chung Ngưng trẻ tuổi nhất nước Mỹ.”
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn về phía Chung Ngưng, cô ất là tiến sĩ tâm lý học ư?!Chung Ngưng lia mắt nhìn sang Hứa Thâm Thâm: "Bất ngờ không, vui không?”
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác rất lâu.
“Đây là chồng mình - Trạm Hoàng Vũ.” Chung Ngưng mỉm cười vỗ đùi người đàn ông.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy ngoại hình của người đàn ông này rất đểu cáng, ngay cả tên cũng rất phong lưu
“Cô nhóc, chào em.” Trạm Hoàng Vũ trả lời tuỳ tiện.
Hứa Thâm Thâm không có ấn tượng tốt với anh ta lắm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn Trạm Hoàng Vũ: "Trạm tiên sinh, rốt cuộc anh tìm Thâm Thâm có chuyện gì?”
Hóa ra người muốn gặp Hứa Thâm Thâm là Trạm Hoàng Vũ.
Trạm Hoàng Vũ khẽ cười: "Nhìn cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm kéo cổ áo Lệ Quân Trầm, khẽ nói nhỏ: “Lệ tiên sinh, anh ta không giống người tốt.”
“Ha ha!” Người cười rộ lên chính là Chung Ngưng, cô ấy gật đầu đồng ý: "Không sai, quả thật anh ta không phải người tốt mà còn biến thái nữa, là kẻ cuồng em gái.”
Trạm Hoàng Vũ liếc xéo Chung Ngưng, có ai nói ông xã mình như vậy chứ?!
Hứa Thâm Thâm không hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ, trông bọn họ như là vợ chồng, nhưng cũng cho người ta cảm giác không giống.
“Cô Hứa, nước Anh rất thú vị cô có hứng đi xem không?” Trạm Hoàng Vũ tuỳ tiện hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Anh không sợ gặp phiền phức sao, cũng không nhìn ra tôi không thích anh ư?”
“Ha ha……” Trạm Hoàng Vũ mỉm cười âm trầm: "Cô dám không thích tôi?!”
Hứa Thâm Thâm sợ tới mức chui vào trong lồng ngực Lệ Quân Trầm, anh mang mình đi gặp người nào thế!“Trạm Hoàng Vũ, cậu có tin tôi để bộ an toàn đuổi cậu đi xuất cảnh không?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp, đồng thời anh che chở cô gái trong lồng ngực.
Thấy Hứa Thâm Thâm sợ mình như vậy, Trạm Hoàng Vũ nhún vai: "Ông đây cũng là người Trung Quốc, chỉ là quốc tịch hơi khác chút thôi.”
“Thâm Thâm, cậu không phải sợ, anh ấy không ác ý đâu, chỉ là anh ấy không biết nên đối xử với phụ nữ như thế nào.” Chung Ngưng khẽ cười: "Nay gặp được cậu mình rất vui, chờ thêm mấy hôm nữa thân thể cậu tốt lên mình sẽ liên hệ với cậu.”
Hứa Thâm Thâm có chút ngạc nhiên, sao cô ấy biết thân thể mình không thoải mái?
Lệ Quân Trầm nói cho cô ấy ư?
Chung Ngưng và Trạm Hoàng Vũ đưa Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm ra ngoài.
Trạm Hoàng Vũ xuống lấy xe, còn Lệ Quân Trầm để Hứa Thâm Thâm lên xe trước.
Chung Ngưng khẽ cười: "Thâm Thâm có anh che chở, tôi và Hoàng Vũ cũng yên tâm.”
“Đây là lần gặp mặt duy nhất của mấy người, mấy người cách xa cô ấy một chút.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm lộ ra sự uy nghiêm.
“Lệ tổng, có một số việc anh không ngăn cản được, anh không thấy Hoàng Vũ rất hứng thú với cô ấy, rất thích cô ấy ư?” Chung Ngưng ám chỉ.
“Thì sao?” Lệ Quân Trầm bày ra vẻ mặt thản nhiên, Hứa Thâm Thâm là của anh, người khác đừng hòng cướp đi được.
“Lệ tổng, Hoàng Vũ phải có được cô ấy.” Chung Ngưng bình tĩnh: "Anh bảo trọng.”
Nói xong cô đi đến xe của Trạm Hoàng Vũ.
Hứa Thâm Thâm ngồi ở trong xe nên không nghe được gì cả, sau khi Lệ Quân Trầm lên xe cô mới nhìn thấy Trạm Hoàng Vũ ngồi trong xe đàng trước đang lè lưỡi với mình.
“Hứa Thâm Thâm, về sau nhìn thấy bọn họ thì cô hãy tránh xa ra.” Lệ Quân Trầm dặn dò.
“Lệ tiên sinh, bọn họ có địa vị gì?” Hứa Thâm Thâm tò mò hỏi.
Buồi gặp mặt này quá kì lạ khiến cô có chút bất ngờ.
“Người thường mà thôi.” Lệ Quân Trầm không muốn để lộ ra quá nhiều thông tin mắc công tạo thành gánh nặng tâm lý cho cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ gật đầu, nhưng cô cũng biết Lệ Quân Trầm che giấu gì đó.
Lúc này di động của Hứa Thâm Thâm vang lên, cô nghe điện thoại: “Chào cô Hứa, chúng tôi đang ở bệnh viện, mẹ của cô - bà Diêu Tuyết Lệ vừa được người ta đưa đến bệnh viện, hy vọng cô có thể tới đây thật nhanh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook