Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình
-
Chương 43
Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Cô ta là thục nữ, loại chuyện đến kỳ kinh nguyệt này sẽ không nói với người khác."
Hứa Thâm Thâm cắn đũa: "Tôi cũng là thục nữ, nhưng mà anh và cô ta là người yêu, lúc ấy không phải hi vọng người mình yêu có thể hỏi han ân cần sao?"
"Tôi cũng không biết." Lệ Quân Trầm có chút mê mang: "Có lẽ cô ta là một phụ nữ rất giỏi nhịn đau."
Mắt Hứa Thâm Thâm lấp lánh, cẩn thận hỏi: "Có phải cô ta không yêu anh không?"
Bởi vì không yêu, cho nên cảm thấy đau đớn cũng không cần chia sẻ với anh.
"Cô yêu tôi sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi: "Cô đồng ý chia sẻ tất cả với tôi, cô yêu tôi sao?"
Hứa Thâm Thâm thành thật lắc đầu.
Chính cô cũng thừa nhận mình nũng nịu giả vờ dễ thương với anh, còn không phải bởi vì anh là kim chủ của mình sao.
Mặc dù cô cũng không biết làm như vậy có đúng không, nhưng mà hình như Lệ Quân Trầm cũng không ghét.
Nếu như anh phản cảm, cô cũng sẽ không làm như thế.
Từ trước đến nay Hứa Thâm Thâm là một người phụ nữ thông minh.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng cười: "Cho nên suy luận của cô không được thành lập."
Hứa Thâm Thâm sợ chọc giận anh, gật đầu: "Cũng đúng, dù sao tôi cũng không phải là Nhiếp Tử San."
Nói xong, cô ăn hai ngụm cơm, chậm rãi nhai nuốt.
"Vậy cô từng nói với Diệp Mạc Phàm chưa?" Đột nhiên Lệ Quân Trầm hỏi.
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, thành thật trả lời: "Có, nhưng mà anh ta cũng không thèm để ý."
Mà cô cũng chưa từng nũng nịu như vậy.
Tóm lại, có rất nhiều nguyên nhân.
"Tôi vừa mới tìm hiểu, mấy ngày nay cô có thể thư giãn một chút, tôi sẽ không chạm vào cô." Lệ Quân Trầm lại thay đổi phong cách.
"Khụ khụ..." Hứa Thâm Thâm đang uống canh thiếu chút nữa sặc, cô u oán nhìn Lệ Quân Trầm, lại ngẩng đầu nhìn quanh phòng bếp một chút rồi khẽ nói: "Lệ tiên sinh, chuyện như vậy tôi có thể trở về phòng ư?"
Lệ Quân Trầm sâu xa nhìn cô: "Có gì phải xấu hổ?"
Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đảo quanh, anh có thể đừng nhìn cô thâm tình như vậy được không.
Cô đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu xuống, một loại cảm giác bất lực tràn ra từ đáy lòng.
Ván trò chơi này, cô định trước là sẽ thua.
Hôm sau.
Hứa Thâm Thâm mặc quần jean và áo len màu xám rộng rãi, hai chân cô thẳng tắp dài nhỏ, khi mặc quần jean vào làm đường cong hai chân phác họa rõ ràng, nhìn vô cùng gợi cảm.
Ngoại trừ mặc áo dài quần dài vào, còn khoác một áo lông màu đen với ủng đi tuyết, tóm lại bọc mình vô cùng chặt chẽ.
Lệ Quân Trầm thấy được cách ăn mặc hôm nay của cô khác rất lớn với ngày thường thì đôi mắt đen nhánh hơi lóe lên.
"Học ngoan."
Hứa Thâm Thâm đỡ mũ màu hồng phấn trên đầu nói: "Tôi vốn là như vậy, còn không phải vì quyến rũ anh mới mặc thành như thế sao, bây giờ người tới tay rồi nên cũng đổi lại."
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm mặt cô, lời này thật sự ngay thẳng, lại rất có đạo lý.
Cô chỉ cần quyến rũ anh là đủ rồi.
Lệ Quân Trầm dùng một tay ôm eo nhỏ của cô, lúc này mới phát hiện cô mặc nhiều như vậy nhưng cơ thể vẫn gầy gò mảnh khảnh.
"Dì Tiếu, đưa đồ ra đây." Lệ Quân Trầm nhàn nhạt nói.
Lập tứ Dì Tiếu đi từ trong bếp ra, trong tay còn cầm theo một cái túi rồi đưa vào trong tay anh.
Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm ở trong ngực rồi nói: "Đây là cơm trưa, không cho phép ăn thức ăn ở ngoài."
Hứa Thâm Thâm nghĩ không ra anh lại tri kỉ như thế, trong lúc nhất thời lại có mấy phần cảm động.
Cô nhận cái túi, cười ngốc nghếch một tiếng: "Thật ra nũng nịu cũng rất có tác dụng."
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, cũng chỉ có cô mới có thể nói vậy với anh.
"Đi làm." Lệ Quân Trầm ôm cô đi ra biệt thự.
Bên vụng băng tung bay, lại có chiều hướng biến thành bông tuyết.
Hứa Thâm Thâm trốn ở trong ngực Lệ Quân Trầm, một đường ra ngoài vững vàng.
Khi đi tới xe Hứa Thâm Thâm mới phào nhẹ nhõm.
Lệ Quân Trầm nhìn cô một cái rồi dặn dò tài xế lái xe.
Hứa Thâm Thâm xoa xoa hai tay, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết trận tuyết này còn rơi đến lúc nào.
Bỗng dưng, một bàn tay to lớn ấm áp vươn ra đặt hai bàn tay lạnh buốt của cô ở trong lòng bàn tay.
Hai tay cô mảnh khảnh như thế, mà lòng bàn tay Lệ Quân Trầm lại rộng lại ấm áp như vậy.
Tim cô đập rất nhanh, không kiểm soát được.
Thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm chút nào, đầu luôn xoay ra phía ngoài cửa sổ.
Biểu cảm của Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm cẩn cao quý như trước đây, tâm trạng không có một gợn sóng nào, giống như tất cả vô cùng tự nhiên, giống như đó là chuyện cần làm với cô.
Hứa Thâm Thâm hơi khó chịu, nhưng mà lại không bỏ ra, trong lòng hi vọng nhanh chóng đến công ty.
Hai mươi phút sau, cuối cùng xe dừng lại ở cổng công ty.
Hứa Thâm Thâm cảm giác eo của mình đều cứng đờ, cô chợt động đậy, Lệ Quân Trầm buông tay mình ra, lạnh nhạt nói: "Buổi chiều tôi tới đón cô."
"Mỗi ngày đều để anh đưa đón thật sự là xấu hổ." Hứa Thâm Thâm khách sáo.
"Cô muốn tự đi về thì đi về đi, tôi cũng không quan tâm." Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn anh: "Lệ tiên sinh như vậy là không đúng, một cô gái yếu đuối mà cơ thể đang không thoải mái như tôi, anh bỏ được sao?"
"Không phải cô có rất nhiều sứ giả bảo vệ sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Giọng nói có chút chua.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Tức giận sao."
Nói xong, vui vẻ mang theo đồ ăn xuống xe rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn bóng lưng của cô, nhếch miệng lên: "Lái xe."
Tài xế lập tức lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm vừa vào văn phòng thì Lâm Tư Kỳ đã đi đến: "Hứa tổng, Tông phu nhân đến."
Tông phu nhân?
Hứa Thâm Thâm giật mình một chút, sau đó mới phát hiện ra đó là Nhiếp Tử San.
"Bây giờ cô ta đang nói chuyện với chị Bạch." Lâm Tư Kỳ nói tiếp một câu.
"Tôi biết, chị đi xuống đi." Hứa Thâm Thâm cũng không suy nghĩ nhiều gì.
Lâm Tư Kỳ nhíu mày một cái, cẩn thận nói: "Tôi nhìn bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nghe người bên cạnh chị Bạch nói hình như không phải họ nói chuyện công việc."
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhìn thẳng vào Lâm Tư Kỳ: "Chị tới công ty mấy năm rồi?"
Lâm Tư Kỳ đi tới, thuận tay đóng cửa lại nói: "Tôi tốt nghiệp đại học xong thì vào công ty, năm nay 33."
"Dốc sức phục vụ công ty 11 năm, công ty không thăng chức cho chị, vậy mà chị lại không rời đi?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại sắc bén nhìn cô ta.
Lâm Tư Kỳ nở một nụ cười nhạt: "Có thể chị Hứa không nhớ rõ, ba cô đã từng giúp đỡ các sinh viên, Hứa gia có ơn với tôi, sao tôi lại đi được."
Hứa Thâm Thâm lại không có một chút ấn tượng nào.
Xác thật ba cô là một người hiền lành hay thích làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khó tàn tật cái gì, rất là nhiều.
Nhưng mà ông không cần báo đáp, chưa từng trông cậy vào bọn họ có thể báo đáp cái gì.
"Hứa tổng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một việc, Bạch gia đã không còn cổ phần của tập đoàn Hứa thị, cho nên chị Bạch không nên ở lại công ty." Lâm Tư Kỳ nặng nề nói.
"Không phải cô ta còn có 5% sao?" Hứa Thâm Thâm nhớ rõ lúc trước Bạch gia có 15% cổ phần, chẳng lẽ đã nhớ nhầm?
Lâm Tư Kỳ cau mày nói: "Cũng không biết 5% kia ở trong tay ai, nhưng mà nhất định không phải là ở Bạch gia."
Hứa Thâm Thâm cắn đũa: "Tôi cũng là thục nữ, nhưng mà anh và cô ta là người yêu, lúc ấy không phải hi vọng người mình yêu có thể hỏi han ân cần sao?"
"Tôi cũng không biết." Lệ Quân Trầm có chút mê mang: "Có lẽ cô ta là một phụ nữ rất giỏi nhịn đau."
Mắt Hứa Thâm Thâm lấp lánh, cẩn thận hỏi: "Có phải cô ta không yêu anh không?"
Bởi vì không yêu, cho nên cảm thấy đau đớn cũng không cần chia sẻ với anh.
"Cô yêu tôi sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi: "Cô đồng ý chia sẻ tất cả với tôi, cô yêu tôi sao?"
Hứa Thâm Thâm thành thật lắc đầu.
Chính cô cũng thừa nhận mình nũng nịu giả vờ dễ thương với anh, còn không phải bởi vì anh là kim chủ của mình sao.
Mặc dù cô cũng không biết làm như vậy có đúng không, nhưng mà hình như Lệ Quân Trầm cũng không ghét.
Nếu như anh phản cảm, cô cũng sẽ không làm như thế.
Từ trước đến nay Hứa Thâm Thâm là một người phụ nữ thông minh.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng cười: "Cho nên suy luận của cô không được thành lập."
Hứa Thâm Thâm sợ chọc giận anh, gật đầu: "Cũng đúng, dù sao tôi cũng không phải là Nhiếp Tử San."
Nói xong, cô ăn hai ngụm cơm, chậm rãi nhai nuốt.
"Vậy cô từng nói với Diệp Mạc Phàm chưa?" Đột nhiên Lệ Quân Trầm hỏi.
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, thành thật trả lời: "Có, nhưng mà anh ta cũng không thèm để ý."
Mà cô cũng chưa từng nũng nịu như vậy.
Tóm lại, có rất nhiều nguyên nhân.
"Tôi vừa mới tìm hiểu, mấy ngày nay cô có thể thư giãn một chút, tôi sẽ không chạm vào cô." Lệ Quân Trầm lại thay đổi phong cách.
"Khụ khụ..." Hứa Thâm Thâm đang uống canh thiếu chút nữa sặc, cô u oán nhìn Lệ Quân Trầm, lại ngẩng đầu nhìn quanh phòng bếp một chút rồi khẽ nói: "Lệ tiên sinh, chuyện như vậy tôi có thể trở về phòng ư?"
Lệ Quân Trầm sâu xa nhìn cô: "Có gì phải xấu hổ?"
Đôi mắt đen của Hứa Thâm Thâm đảo quanh, anh có thể đừng nhìn cô thâm tình như vậy được không.
Cô đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu xuống, một loại cảm giác bất lực tràn ra từ đáy lòng.
Ván trò chơi này, cô định trước là sẽ thua.
Hôm sau.
Hứa Thâm Thâm mặc quần jean và áo len màu xám rộng rãi, hai chân cô thẳng tắp dài nhỏ, khi mặc quần jean vào làm đường cong hai chân phác họa rõ ràng, nhìn vô cùng gợi cảm.
Ngoại trừ mặc áo dài quần dài vào, còn khoác một áo lông màu đen với ủng đi tuyết, tóm lại bọc mình vô cùng chặt chẽ.
Lệ Quân Trầm thấy được cách ăn mặc hôm nay của cô khác rất lớn với ngày thường thì đôi mắt đen nhánh hơi lóe lên.
"Học ngoan."
Hứa Thâm Thâm đỡ mũ màu hồng phấn trên đầu nói: "Tôi vốn là như vậy, còn không phải vì quyến rũ anh mới mặc thành như thế sao, bây giờ người tới tay rồi nên cũng đổi lại."
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm mặt cô, lời này thật sự ngay thẳng, lại rất có đạo lý.
Cô chỉ cần quyến rũ anh là đủ rồi.
Lệ Quân Trầm dùng một tay ôm eo nhỏ của cô, lúc này mới phát hiện cô mặc nhiều như vậy nhưng cơ thể vẫn gầy gò mảnh khảnh.
"Dì Tiếu, đưa đồ ra đây." Lệ Quân Trầm nhàn nhạt nói.
Lập tứ Dì Tiếu đi từ trong bếp ra, trong tay còn cầm theo một cái túi rồi đưa vào trong tay anh.
Lệ Quân Trầm nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm ở trong ngực rồi nói: "Đây là cơm trưa, không cho phép ăn thức ăn ở ngoài."
Hứa Thâm Thâm nghĩ không ra anh lại tri kỉ như thế, trong lúc nhất thời lại có mấy phần cảm động.
Cô nhận cái túi, cười ngốc nghếch một tiếng: "Thật ra nũng nịu cũng rất có tác dụng."
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, cũng chỉ có cô mới có thể nói vậy với anh.
"Đi làm." Lệ Quân Trầm ôm cô đi ra biệt thự.
Bên vụng băng tung bay, lại có chiều hướng biến thành bông tuyết.
Hứa Thâm Thâm trốn ở trong ngực Lệ Quân Trầm, một đường ra ngoài vững vàng.
Khi đi tới xe Hứa Thâm Thâm mới phào nhẹ nhõm.
Lệ Quân Trầm nhìn cô một cái rồi dặn dò tài xế lái xe.
Hứa Thâm Thâm xoa xoa hai tay, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết trận tuyết này còn rơi đến lúc nào.
Bỗng dưng, một bàn tay to lớn ấm áp vươn ra đặt hai bàn tay lạnh buốt của cô ở trong lòng bàn tay.
Hai tay cô mảnh khảnh như thế, mà lòng bàn tay Lệ Quân Trầm lại rộng lại ấm áp như vậy.
Tim cô đập rất nhanh, không kiểm soát được.
Thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Lệ Quân Trầm chút nào, đầu luôn xoay ra phía ngoài cửa sổ.
Biểu cảm của Lệ Quân Trầm vẫn nghiêm cẩn cao quý như trước đây, tâm trạng không có một gợn sóng nào, giống như tất cả vô cùng tự nhiên, giống như đó là chuyện cần làm với cô.
Hứa Thâm Thâm hơi khó chịu, nhưng mà lại không bỏ ra, trong lòng hi vọng nhanh chóng đến công ty.
Hai mươi phút sau, cuối cùng xe dừng lại ở cổng công ty.
Hứa Thâm Thâm cảm giác eo của mình đều cứng đờ, cô chợt động đậy, Lệ Quân Trầm buông tay mình ra, lạnh nhạt nói: "Buổi chiều tôi tới đón cô."
"Mỗi ngày đều để anh đưa đón thật sự là xấu hổ." Hứa Thâm Thâm khách sáo.
"Cô muốn tự đi về thì đi về đi, tôi cũng không quan tâm." Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn anh: "Lệ tiên sinh như vậy là không đúng, một cô gái yếu đuối mà cơ thể đang không thoải mái như tôi, anh bỏ được sao?"
"Không phải cô có rất nhiều sứ giả bảo vệ sao?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Giọng nói có chút chua.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Tức giận sao."
Nói xong, vui vẻ mang theo đồ ăn xuống xe rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn bóng lưng của cô, nhếch miệng lên: "Lái xe."
Tài xế lập tức lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm vừa vào văn phòng thì Lâm Tư Kỳ đã đi đến: "Hứa tổng, Tông phu nhân đến."
Tông phu nhân?
Hứa Thâm Thâm giật mình một chút, sau đó mới phát hiện ra đó là Nhiếp Tử San.
"Bây giờ cô ta đang nói chuyện với chị Bạch." Lâm Tư Kỳ nói tiếp một câu.
"Tôi biết, chị đi xuống đi." Hứa Thâm Thâm cũng không suy nghĩ nhiều gì.
Lâm Tư Kỳ nhíu mày một cái, cẩn thận nói: "Tôi nhìn bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, nghe người bên cạnh chị Bạch nói hình như không phải họ nói chuyện công việc."
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới nhìn thẳng vào Lâm Tư Kỳ: "Chị tới công ty mấy năm rồi?"
Lâm Tư Kỳ đi tới, thuận tay đóng cửa lại nói: "Tôi tốt nghiệp đại học xong thì vào công ty, năm nay 33."
"Dốc sức phục vụ công ty 11 năm, công ty không thăng chức cho chị, vậy mà chị lại không rời đi?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại sắc bén nhìn cô ta.
Lâm Tư Kỳ nở một nụ cười nhạt: "Có thể chị Hứa không nhớ rõ, ba cô đã từng giúp đỡ các sinh viên, Hứa gia có ơn với tôi, sao tôi lại đi được."
Hứa Thâm Thâm lại không có một chút ấn tượng nào.
Xác thật ba cô là một người hiền lành hay thích làm việc thiện, giúp đỡ người nghèo khó tàn tật cái gì, rất là nhiều.
Nhưng mà ông không cần báo đáp, chưa từng trông cậy vào bọn họ có thể báo đáp cái gì.
"Hứa tổng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một việc, Bạch gia đã không còn cổ phần của tập đoàn Hứa thị, cho nên chị Bạch không nên ở lại công ty." Lâm Tư Kỳ nặng nề nói.
"Không phải cô ta còn có 5% sao?" Hứa Thâm Thâm nhớ rõ lúc trước Bạch gia có 15% cổ phần, chẳng lẽ đã nhớ nhầm?
Lâm Tư Kỳ cau mày nói: "Cũng không biết 5% kia ở trong tay ai, nhưng mà nhất định không phải là ở Bạch gia."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook