Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình
-
Chương 38
Lệ Quân Trầm ngưng mắt nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh thay đổi thất thường, bỗng nhiên hờn dỗi: “Biết rồi, anh thật dài dòng.”
Nói xong, cô cười nũng nịu, cất bước đi đến xe của Tông Tranh Vanh.
Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, bảo Bùi Triết lái xe.
Nhiếp Tử san khẽ cười: “Chị Hứa thật đặc biệt.”
“Cô ấy là một đứa trẻ.” Lệ Quân Trầm khẽ nói, không hề biết bản thân đã lộ ra vẻ dịu dàng và sủng nịnh.
“Nhìn cô ấy không giống đâu.” Nhiếp Tử San khẽ nói.
“Tùy hứng, càn quấy, hơi ngốc, cũng hơi bướng bỉnh.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm sâu kín: “Cần người bảo vệ.”
Nhiếp Tử San hơi sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Quân Trầm, anh đừng để cô ta lừa, cô ta chính là một con hồ ly tinh.” Nhiếp Văn Du xen miệng vào nói.
Cô ta biết, lúc Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San nói chuyện, mình không thể xen miệng vào.
“Văn Du, không được nói người khác như vậy, em là thiên kim tiểu thư, phải chú ý khí chất.” Nhiếp Tử San nghiêm khắc răn dạy, cô ta không muốn Lệ Quân Trầm phản cảm với người Nhiếp gia.
Nhiếp Văn Du sợ nhất là bị cô ta răn dạy, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng trong lòng Nhiếp Tử San rõ ràng, đối với Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm rất đặc biệt.
Mà Hứa Thâm Thâm đi phía sau bọn họ, không hề biết cái gì, đang trò chuyện với Tông Tranh Vanh.
“Vừa rồi có thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của chị dâu tôi nhìn người đàn ông của cô không? Lúc trước, thế nào cô ta cũng không muốn gả cho anh tôi.” Tông Tranh Vanh căm giận, bất bình nói.
Hứa Thâm Thâm xoa trán, khẽ nói: “Tông tiên sinh, những lời này anh đã nói lần thứ hai rồi.”
“Tôi còn muốn nói lần thứ ba đây!” Tông Tranh Vanh oán hận nói.
“Hay là anh nói chuyện khác đi.” Nếu không trên đường về cũng rất nhàm chán, anh ta không nói lời nào thì có vẻ xấu hổ.
“Cô muốn nói chuyện gì?” Tông Tranh Vanh tò mò hỏi.
Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm ý vị sâu xa, hơi trầm ngâm: “Thì là những chuyện trong quá khứ giữa người đàn ông của tôi và chị dâu anh đấy.”
Tông Tranh Vanh lắc đầu cười: “Hứa Thâm Thâm, cô thật hăng hái, tôi thích dáng vẻ bà tám này của cô.”
Hứa Thâm Thâm cười ha ha, lười so đo với cách dùng từ của anh ta.
“Bọn họ là mối tình đầu của nhau.” Tông Tranh Vanh không bận tâm nói: “Nghe nói ở bên nhau năm năm, cuối cùng không chống lại sự phản đối trong nhà. Sau đó, Nhiếp Tử San gả cho anh trai tôi, bọn họ cưới đã ba năm, nhưng vẫn chưa có con, một năm trước anh tôi bị chuẩn đoán là ung thư gan, không chờ đến khi chữa trị, đã qua đời.”
Nói đến những chuyện này, đôi mắt của Tông Tranh Vanh hơi đỏ, xem ra tình cảm của anh ta với anh trai mình rất sâu đậm.
Hứa Thâm Thâm an ủi nói: “Người chết không thể sống lại, anh nén bi thương.”
“Cô an ủi thật không có lòng.” Tông Tranh Vanh lườm cô.
Người phụ nữ này là mặt nóng tâm lạnh, tuyệt tình tuyệt ái!
Hứa Thâm Thầm mỉm cười: “Tôi lại không có tình cảm với anh trai anh, có thể làm sao được.”
“Lần này, cô ta về nước muốn gương vỡ lại lành với Lệ Quân Trầm.” Tông Tranh Vanh lẩm bẩm: “Anh trai tôi chết thảm, bây giờ người khác lại nằm trên vợ anh ấy, ngủ giường của anh ấy.”
“Khụ khụ!” Mặt Hứa Thâm Thâm lập tức đỏ lên.
Tông Tranh Vanh cũng ý thức được mình nói sai, mặt đỏ bừng.
Quãng đường còn lại, bọn họ không nói với nhau câu nào nữa.
Rất nhanh đã đến cửa khách sạn, Hứa Thâm Thâm vốn định đi trước, nhưng Tông Tranh Vanh muốn tìm Nhiếp Tử San, cô cũng chỉ có thể xuống xe theo.
Sau khi xuống xe, gương mặt Hứa Thâm Thâm vẫn rất đỏ.
Vẻ mặt Tông Tranh Vanh cũng có chút mất tự nhiên.
Nhiếp Văn Du nhìn ra vẻ kỳ quái hỏi: “Hai người nói cái gì mà mặt đỏ như vậy, không phải là chuyện thiếu nhi không nên nghe chứ?”
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Ở đây có trẻ con sao?”
“Anh còn có việc, nếu em có lời muốn nói với anh, thì để lúc khác.” Lệ Quân Trầm lãnh đạm nói.
Nhiếp Tử San mím môi: “Đi lên uống chén trà đã.”
Lệ Quân Trầm lại không để ý đến cô ta, xoay người đi về phía Hứa Thâm Thâm: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt mênh mông sương mù vô cùng mê người.
Anh kéo cánh tay cô, xoay người lên xe mình.
Cửa xe vừa đóng, Lệ Quân Trầm đã đè lên người cô.
Hô hấp của Hứa Thâm Thâm trầm xuống: “Anh… Anh muốn làm gì? Không phải ở bên ngoài sẽ giữ khoảng cách với tôi sao?”
“Tôi đổi ý.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, ngay từ khi bắt đầu anh không nên nói như vậy.
Thật là một sơ hở không thể có, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ liều mạng chui vào.
Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn anh: “Lệ tiên sinh, vẫn nói lòng phụ nữ như kim đáy biển, nhưng lòng anh càng khó nghĩ hơn.”
Lệ Quân Trầm buông cô ra, trầm ổn ngồi dậy.
Hứa Thâm Thâm cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo trên người, bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, anh muốn tôi làm sao bây giờ?”
“Bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Thâm Thâm ôm cánh tay anh, tựa đầu trên vai anh: “Như vậy có được không?”
Nói xong, cô lại thay đổi tư thế, cầm tay anh đặt lên vai mình: “Như vậy có được không?”
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực mình, ánh mắt thâm trầm: “Thế nào cũng được.”
Hứa Thâm Thâm cười xinh đẹp: “Cuối cùng vẫn là tôi giỏi, đến Lệ tiên sinh cũng không lạnh nhạt với tôi được.”
Lệ Quân Trầm cau mày: “Vừa rồi cô và Tông Tranh Vanh nói chuyện gì?”
Vẻ mặt hai người đều kỳ lạ như vậy.
Hứa Thâm Thâm tự nhiên dựa vào ngực anh, cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là thảo luận vấn đề tu hú chiếm tổ chim khách thôi.”
“Ai là tu hú, ai là chim khách?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.
“Đương nhiên anh là tu hú…” Hứa Thâm Thâm ý thức được, nói như vậy không tốt lắm, nên chuyển đề tài, cười nói: “Lệ tiên sinh không phải là tu hú đâu, sao anh có thể là chim chóc được.”
Đôi tay Bùi Triết đang lái xe run lên, suýt nữa đã trượt tay, may mắn kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Có biết lái xe không?”
Bùi Triết không dám hé răng.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Lệ tiên sinh muốn nối lại tình xưa với cô ta à?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Lệ Quân Trầm nheo mắt, đôi mắt thâm thúy, âm trầm nhìn cô.
Đôi mắt cô bình tĩnh, một bàn tay đặt trên đầu vai anh, cằm đặt trên tay, cười nói: “Nếu Lệ tiên sinh có quyết định này, tôi sẽ cố gắng không dính lấy anh.”
“Nếu tôi không có quyết định này thì sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Vậy tôi sẽ tiếp tục dính lấy anh.” Hứa Thâm Thâm trả lời đơn giản.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm cũng không hỏi nhiều, coi như anh ngầm đồng ý.
Đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, nhìn Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, cười nói: “Lệ tiên sinh, buổi tối tôi muốn ăn cơm với Nhiếp Tử San.”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm lên tiếng.
Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Diệp Tiêu Nhiên cũng đến.”
“Lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
“Xem ra đúng là Lệ tiên sinh sợ tôi chạy theo người khác.” Hứa Thâm Thâm nói đùa.
“Cô dám chạy trốn theo người khác, tôi sẽ tính toán cái chân cô.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh thay đổi thất thường, bỗng nhiên hờn dỗi: “Biết rồi, anh thật dài dòng.”
Nói xong, cô cười nũng nịu, cất bước đi đến xe của Tông Tranh Vanh.
Lệ Quân Trầm đóng cửa xe, bảo Bùi Triết lái xe.
Nhiếp Tử san khẽ cười: “Chị Hứa thật đặc biệt.”
“Cô ấy là một đứa trẻ.” Lệ Quân Trầm khẽ nói, không hề biết bản thân đã lộ ra vẻ dịu dàng và sủng nịnh.
“Nhìn cô ấy không giống đâu.” Nhiếp Tử San khẽ nói.
“Tùy hứng, càn quấy, hơi ngốc, cũng hơi bướng bỉnh.” Giọng điệu Lệ Quân Trầm sâu kín: “Cần người bảo vệ.”
Nhiếp Tử San hơi sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Quân Trầm, anh đừng để cô ta lừa, cô ta chính là một con hồ ly tinh.” Nhiếp Văn Du xen miệng vào nói.
Cô ta biết, lúc Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San nói chuyện, mình không thể xen miệng vào.
“Văn Du, không được nói người khác như vậy, em là thiên kim tiểu thư, phải chú ý khí chất.” Nhiếp Tử San nghiêm khắc răn dạy, cô ta không muốn Lệ Quân Trầm phản cảm với người Nhiếp gia.
Nhiếp Văn Du sợ nhất là bị cô ta răn dạy, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng trong lòng Nhiếp Tử San rõ ràng, đối với Lệ Quân Trầm, Hứa Thâm Thâm rất đặc biệt.
Mà Hứa Thâm Thâm đi phía sau bọn họ, không hề biết cái gì, đang trò chuyện với Tông Tranh Vanh.
“Vừa rồi có thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của chị dâu tôi nhìn người đàn ông của cô không? Lúc trước, thế nào cô ta cũng không muốn gả cho anh tôi.” Tông Tranh Vanh căm giận, bất bình nói.
Hứa Thâm Thâm xoa trán, khẽ nói: “Tông tiên sinh, những lời này anh đã nói lần thứ hai rồi.”
“Tôi còn muốn nói lần thứ ba đây!” Tông Tranh Vanh oán hận nói.
“Hay là anh nói chuyện khác đi.” Nếu không trên đường về cũng rất nhàm chán, anh ta không nói lời nào thì có vẻ xấu hổ.
“Cô muốn nói chuyện gì?” Tông Tranh Vanh tò mò hỏi.
Vẻ mặt Hứa Thâm Thâm ý vị sâu xa, hơi trầm ngâm: “Thì là những chuyện trong quá khứ giữa người đàn ông của tôi và chị dâu anh đấy.”
Tông Tranh Vanh lắc đầu cười: “Hứa Thâm Thâm, cô thật hăng hái, tôi thích dáng vẻ bà tám này của cô.”
Hứa Thâm Thâm cười ha ha, lười so đo với cách dùng từ của anh ta.
“Bọn họ là mối tình đầu của nhau.” Tông Tranh Vanh không bận tâm nói: “Nghe nói ở bên nhau năm năm, cuối cùng không chống lại sự phản đối trong nhà. Sau đó, Nhiếp Tử San gả cho anh trai tôi, bọn họ cưới đã ba năm, nhưng vẫn chưa có con, một năm trước anh tôi bị chuẩn đoán là ung thư gan, không chờ đến khi chữa trị, đã qua đời.”
Nói đến những chuyện này, đôi mắt của Tông Tranh Vanh hơi đỏ, xem ra tình cảm của anh ta với anh trai mình rất sâu đậm.
Hứa Thâm Thâm an ủi nói: “Người chết không thể sống lại, anh nén bi thương.”
“Cô an ủi thật không có lòng.” Tông Tranh Vanh lườm cô.
Người phụ nữ này là mặt nóng tâm lạnh, tuyệt tình tuyệt ái!
Hứa Thâm Thầm mỉm cười: “Tôi lại không có tình cảm với anh trai anh, có thể làm sao được.”
“Lần này, cô ta về nước muốn gương vỡ lại lành với Lệ Quân Trầm.” Tông Tranh Vanh lẩm bẩm: “Anh trai tôi chết thảm, bây giờ người khác lại nằm trên vợ anh ấy, ngủ giường của anh ấy.”
“Khụ khụ!” Mặt Hứa Thâm Thâm lập tức đỏ lên.
Tông Tranh Vanh cũng ý thức được mình nói sai, mặt đỏ bừng.
Quãng đường còn lại, bọn họ không nói với nhau câu nào nữa.
Rất nhanh đã đến cửa khách sạn, Hứa Thâm Thâm vốn định đi trước, nhưng Tông Tranh Vanh muốn tìm Nhiếp Tử San, cô cũng chỉ có thể xuống xe theo.
Sau khi xuống xe, gương mặt Hứa Thâm Thâm vẫn rất đỏ.
Vẻ mặt Tông Tranh Vanh cũng có chút mất tự nhiên.
Nhiếp Văn Du nhìn ra vẻ kỳ quái hỏi: “Hai người nói cái gì mà mặt đỏ như vậy, không phải là chuyện thiếu nhi không nên nghe chứ?”
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Ở đây có trẻ con sao?”
“Anh còn có việc, nếu em có lời muốn nói với anh, thì để lúc khác.” Lệ Quân Trầm lãnh đạm nói.
Nhiếp Tử San mím môi: “Đi lên uống chén trà đã.”
Lệ Quân Trầm lại không để ý đến cô ta, xoay người đi về phía Hứa Thâm Thâm: “Đi theo tôi.”
“Đi đâu?” Hứa Thâm Thâm kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt mênh mông sương mù vô cùng mê người.
Anh kéo cánh tay cô, xoay người lên xe mình.
Cửa xe vừa đóng, Lệ Quân Trầm đã đè lên người cô.
Hô hấp của Hứa Thâm Thâm trầm xuống: “Anh… Anh muốn làm gì? Không phải ở bên ngoài sẽ giữ khoảng cách với tôi sao?”
“Tôi đổi ý.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, ngay từ khi bắt đầu anh không nên nói như vậy.
Thật là một sơ hở không thể có, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ liều mạng chui vào.
Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn anh: “Lệ tiên sinh, vẫn nói lòng phụ nữ như kim đáy biển, nhưng lòng anh càng khó nghĩ hơn.”
Lệ Quân Trầm buông cô ra, trầm ổn ngồi dậy.
Hứa Thâm Thâm cũng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo trên người, bất đắc dĩ thở dài: “Haiz, anh muốn tôi làm sao bây giờ?”
“Bây giờ nên làm cái gì thì làm cái đó.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Thâm Thâm ôm cánh tay anh, tựa đầu trên vai anh: “Như vậy có được không?”
Nói xong, cô lại thay đổi tư thế, cầm tay anh đặt lên vai mình: “Như vậy có được không?”
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực mình, ánh mắt thâm trầm: “Thế nào cũng được.”
Hứa Thâm Thâm cười xinh đẹp: “Cuối cùng vẫn là tôi giỏi, đến Lệ tiên sinh cũng không lạnh nhạt với tôi được.”
Lệ Quân Trầm cau mày: “Vừa rồi cô và Tông Tranh Vanh nói chuyện gì?”
Vẻ mặt hai người đều kỳ lạ như vậy.
Hứa Thâm Thâm tự nhiên dựa vào ngực anh, cười nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là thảo luận vấn đề tu hú chiếm tổ chim khách thôi.”
“Ai là tu hú, ai là chim khách?” Lệ Quân Trầm nhíu mày.
“Đương nhiên anh là tu hú…” Hứa Thâm Thâm ý thức được, nói như vậy không tốt lắm, nên chuyển đề tài, cười nói: “Lệ tiên sinh không phải là tu hú đâu, sao anh có thể là chim chóc được.”
Đôi tay Bùi Triết đang lái xe run lên, suýt nữa đã trượt tay, may mắn kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Có biết lái xe không?”
Bùi Triết không dám hé răng.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Lệ tiên sinh muốn nối lại tình xưa với cô ta à?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Lệ Quân Trầm nheo mắt, đôi mắt thâm thúy, âm trầm nhìn cô.
Đôi mắt cô bình tĩnh, một bàn tay đặt trên đầu vai anh, cằm đặt trên tay, cười nói: “Nếu Lệ tiên sinh có quyết định này, tôi sẽ cố gắng không dính lấy anh.”
“Nếu tôi không có quyết định này thì sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
“Vậy tôi sẽ tiếp tục dính lấy anh.” Hứa Thâm Thâm trả lời đơn giản.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm cũng không hỏi nhiều, coi như anh ngầm đồng ý.
Đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, nhìn Lệ Quân Trầm ngồi trong xe, cười nói: “Lệ tiên sinh, buổi tối tôi muốn ăn cơm với Nhiếp Tử San.”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm lên tiếng.
Hứa Thâm Thâm nghĩ một chút nói: “Diệp Tiêu Nhiên cũng đến.”
“Lúc đó tôi sẽ đến đón cô.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
“Xem ra đúng là Lệ tiên sinh sợ tôi chạy theo người khác.” Hứa Thâm Thâm nói đùa.
“Cô dám chạy trốn theo người khác, tôi sẽ tính toán cái chân cô.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng uy hiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook