Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
-
Chương 51: Tôi sai rồi?
“Đợi đã nào…!” Duy Nhất níu lấy ống tay áo của anh, “Tôi cũng đi! Tôi muốn thấy anh ấy!”
Những lời này vừa nói ra, khiến má Tằng và Tần Nhiên đứng yên tại chỗ, bao gồm cả Duy Nhất, cũng ngây ngẩn cả người, cô nói gì? Muốn gặp anh?
“Đúng! Tôi muốn thấy anh ấy!” Duy Nhất lại một lần nữa đọc hiểu tim mình, cô yêu hắn, cô là bà xã của anh, cô muốn gặp anh, điều này sai sao?
Tần Nhiên liều mạng kéo quần áo của mình, “Thiếu phu nhân, cái này, cô nói với thiếu gia trước đi, không liên quan đến tôi, đừng lôi kéo tôi!”
“Tôi không! Tôi cứ kéo anh! Hôm nay anh không mang theo tôi đi tôi sẽ không buông!” Mười ngày nhớ nhung, khiến Duy Nhất hạ quyết tâm.
Cuối cùng Tần Nhiên bị bức hết cách rồi, chỉ có thể dùng kế kim thiền thoát xác, cởi âu phục chạy như bay, còn hô to: “Thiếu phu nhân, tôi sẽ truyền đạt ý tứ của cô đén thiếu gia, cô đừng làm khó tôi!”
Tần Nhiên tránh thoát khỏi tay cô trong nháy mắt, cô cảm thấy lòng tốt của mình giống như bị móc rỗng, dâng cầm âu phục của anh ta, nhìn theo hướng anh ta đang nhếch nhác chạy đi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Mới đầu chỉ một hai giọt, tiếp theo từng hàng, cô lấy tay lau, nhưng lau lại chảy, lau lại chảy, lau thế nào cũng không sạch…
Cô giận dỗi ném mạnh áo của Tần Nhiên xuống đất, đứng lên trên đạp, bưng mặt khóc lớn.
Cô biết anh đang trốn tránh cô, đang trốn cô, nếu như giữa bọn họ chỉ là một bản giao dịch, sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Nếu như anh vẫn luôn lạnh lẽo với mình, vậy mình nhất định sẽ không có hy vọng xa vời, nhưng anh lại luôn ở lúc cô cần nhất, dùng cách thức cô thích nhất để an ủi và quan tâm cô, khiến cho cô nói không ra, khiến cho tim cô đập thình thịch…
“Thiếu phu nhân!” Má Tằng thấy cô lệ rơi đầy mặt, không nhịn được ôm cô an ủi, giống như ôm con gái nhà mình.
“Má Tằng! Tôi sai rồi phải không? Tôi không nên thích thiếu gia nhà các người, tôi không nên có hy vọng xa vời, có đúng không?” Duy Nhất nhào vào trong ngực bà khóc lớn.
Má Tằng thở dài, “Thiếu phu nhân, cô đúng! Má Tằng mong đợi ngày này!”
Duy Nhất nghe được đạo lý huyền diệu, ngước mặt đầy nước mắt lên hỏi, “Má Tằng, ý của má là gì?”
Má Tằng trìu mến vuốt tóc cho cô, “Thiếu phu nhân, thiếu gia do một tay má Tằng nuôi nấng, nói một câu bất kính, cậu ấy giống như con của má Tằng vậy, nhưng mà, má Tằng già rồi, không thể nào chăm sóc cậu ấy cả đời, má Tằng cầu xin cô, chăm sóc thiếu gia thật tốt, má Tằng sẽ giúp cô!”
“Nhưng mà, anh ấy không muốn gặp tôi, anh ấy chắc rất ghét tôi… tôi luôn gây ra phiền toái cho anh ấy…” Nhớ tới mỗi lần mình đều coi anh là thùng rác mà kể khổ, Duy Nhất cảm thấy anh ấy nhất định là ghét bỏ mình.
Những lời này vừa nói ra, khiến má Tằng và Tần Nhiên đứng yên tại chỗ, bao gồm cả Duy Nhất, cũng ngây ngẩn cả người, cô nói gì? Muốn gặp anh?
“Đúng! Tôi muốn thấy anh ấy!” Duy Nhất lại một lần nữa đọc hiểu tim mình, cô yêu hắn, cô là bà xã của anh, cô muốn gặp anh, điều này sai sao?
Tần Nhiên liều mạng kéo quần áo của mình, “Thiếu phu nhân, cái này, cô nói với thiếu gia trước đi, không liên quan đến tôi, đừng lôi kéo tôi!”
“Tôi không! Tôi cứ kéo anh! Hôm nay anh không mang theo tôi đi tôi sẽ không buông!” Mười ngày nhớ nhung, khiến Duy Nhất hạ quyết tâm.
Cuối cùng Tần Nhiên bị bức hết cách rồi, chỉ có thể dùng kế kim thiền thoát xác, cởi âu phục chạy như bay, còn hô to: “Thiếu phu nhân, tôi sẽ truyền đạt ý tứ của cô đén thiếu gia, cô đừng làm khó tôi!”
Tần Nhiên tránh thoát khỏi tay cô trong nháy mắt, cô cảm thấy lòng tốt của mình giống như bị móc rỗng, dâng cầm âu phục của anh ta, nhìn theo hướng anh ta đang nhếch nhác chạy đi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Mới đầu chỉ một hai giọt, tiếp theo từng hàng, cô lấy tay lau, nhưng lau lại chảy, lau lại chảy, lau thế nào cũng không sạch…
Cô giận dỗi ném mạnh áo của Tần Nhiên xuống đất, đứng lên trên đạp, bưng mặt khóc lớn.
Cô biết anh đang trốn tránh cô, đang trốn cô, nếu như giữa bọn họ chỉ là một bản giao dịch, sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Nếu như anh vẫn luôn lạnh lẽo với mình, vậy mình nhất định sẽ không có hy vọng xa vời, nhưng anh lại luôn ở lúc cô cần nhất, dùng cách thức cô thích nhất để an ủi và quan tâm cô, khiến cho cô nói không ra, khiến cho tim cô đập thình thịch…
“Thiếu phu nhân!” Má Tằng thấy cô lệ rơi đầy mặt, không nhịn được ôm cô an ủi, giống như ôm con gái nhà mình.
“Má Tằng! Tôi sai rồi phải không? Tôi không nên thích thiếu gia nhà các người, tôi không nên có hy vọng xa vời, có đúng không?” Duy Nhất nhào vào trong ngực bà khóc lớn.
Má Tằng thở dài, “Thiếu phu nhân, cô đúng! Má Tằng mong đợi ngày này!”
Duy Nhất nghe được đạo lý huyền diệu, ngước mặt đầy nước mắt lên hỏi, “Má Tằng, ý của má là gì?”
Má Tằng trìu mến vuốt tóc cho cô, “Thiếu phu nhân, thiếu gia do một tay má Tằng nuôi nấng, nói một câu bất kính, cậu ấy giống như con của má Tằng vậy, nhưng mà, má Tằng già rồi, không thể nào chăm sóc cậu ấy cả đời, má Tằng cầu xin cô, chăm sóc thiếu gia thật tốt, má Tằng sẽ giúp cô!”
“Nhưng mà, anh ấy không muốn gặp tôi, anh ấy chắc rất ghét tôi… tôi luôn gây ra phiền toái cho anh ấy…” Nhớ tới mỗi lần mình đều coi anh là thùng rác mà kể khổ, Duy Nhất cảm thấy anh ấy nhất định là ghét bỏ mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook