Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt
-
Chương 17: Doãn Tử Nhiên
Màn đêm buông xuống, Duy Nhất quan sát mình trước gương.
Một bộ lễ phục màu xanh dương nhạt lộ vai, tóc dài đen nhánh thẳng tắp xõa xuống hai vai, xắc tay cùng màu, chính cô còn có chỗ chưa quen thuộc, thì ra cô có thể mơ mộng như vậy, có thể xinh đẹp giống như công chúa.
Chỉ có điều, cô cảm thấy giống như thiếu một thứ gì đó…
Sờ cổ trống không, nếu như có thể có một sợi dây chuyền thì tốt hơn!
Nhưng mà cô không phải là người có lòng tham, cũng không phải là người tự ti, ngày trước cô mặc áo sơ mi rẻ tiền còn có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, bây giờ cô sẽ không vì ăn mặc giống như một công chúa mà kiêu ngạo. Cô chính là cô, cô chỉ là Duy Nhất!
Cô mím mím môi, coi như cho mình lòng tin, liền nhanh nhẹn cất bước xuống tầng dưới.
Vừa đúng lúc điện thoại di động của cô vang lên, móc ra nhìn, thì ra là Doãn Tử Nhiên gọi tới.
“Duy Nhất! Anh chờ rất lâu ở trước cửa hội trường công ty của em! Có phải em định cho anh leo cây không?” Giọng nói vô sỉ của Doãn Tử Nhiên vang lên ở đầu bên kia, giống như rất không vui.
Duy Nhất liền rống với điện thoại, “Em không bảo anh chờ em? Là chính anh đòi sống đòi chết muốn đi party với em!”
Vốn Duy Nhất đang nghĩ có nên mang theo bạn trai đi dự party, Doãn Tử Nhiên lại tự đưa tới cửa, trang trọng ra vẻ nếu không để cho cậu ta đi sẽ chết trước mặt cô…
Đầu bên kia mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, có người lẩm bẩm, “Được lắm được lắm, dám hung dữ với anh, anh tiếp tục chờ em!”
Duy Nhất nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, thật ra thì hôm nay cô đồng ý để Tử Nhiên đi cùng mình là có nguyên nhân, Tử Nhiên thích cô, cô biết, anh ấy đã thổ lộ với cô nhiều lần, không phải cô không có cảm giác với Tử Nhiên, ngày trước bởi vì hoàn cảnh gia đình quá kém, cô không cho phép mình nói chuyện yêu đương, bây giờ cô lại không có tư cách nhắc đến rồi, cho nên hôm nay muốn nói rõ ràng với Tử Nhiên.
Ngoài cửa hội trường tập đoàn Doãn thị, Doãn Tử Nhiên – trai đẹp trẻ tuổi, mặc một bộ lễ phục Gianfranco Ferré * màu xanh dương, nơ màu xanh nhạt, khiến cho chỗ anh đứng sinh ra một vòng sáng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh.
(*) Gianfranco Ferré: (1944 – 2007) Là nhà thiết kế thời trang người Ý. Cũng được gọi là “Kiến trúc sư thời trang”, khi đưa kiến trúc và những hình khối vào trang phục.
Mà anh đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng một nữ sinh mặc áo sơ mi trong đám người, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Cô nhóc đáng chết này! Anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại…
“Doãn Tử Nhiên!” Người trước mặt hét lớn dọa anh giật mình.
Ngẩng đầu, anh không dám tin vào hai mắt của mình, yêu tinh trong bóng đêm thật sự là cô sao? “Yêu tinh tiểu Lam! Đừng làm tôi sợ!” Anh nói hơi không mạch lạc.
“Anh mới làm em sợ!” Duy Nhất quan sát trang phục trên người anh, hiển nhiên là bộ có giá tiền xa xỉ, “Anh lừa gạt bộ quần áo này ở đâu?” Ở trong trí nhớ của cô, nhà Doãn Tử Nhiên cũng nghèo khó giống như nhà cô, từ khi học trung học liền bắt đầu làm việc ngoài giờ cùng cô!
Doãn Tử Nhiên không trả lời cô…, chỉ nhìn cô chằm chằm, “Anh nói nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ! Xem ra hôm nay hai chúng ta thật sự là tâm ý tương thông!”
Một bộ lễ phục màu xanh dương nhạt lộ vai, tóc dài đen nhánh thẳng tắp xõa xuống hai vai, xắc tay cùng màu, chính cô còn có chỗ chưa quen thuộc, thì ra cô có thể mơ mộng như vậy, có thể xinh đẹp giống như công chúa.
Chỉ có điều, cô cảm thấy giống như thiếu một thứ gì đó…
Sờ cổ trống không, nếu như có thể có một sợi dây chuyền thì tốt hơn!
Nhưng mà cô không phải là người có lòng tham, cũng không phải là người tự ti, ngày trước cô mặc áo sơ mi rẻ tiền còn có thể ngẩng cao đầu mà bước đi, bây giờ cô sẽ không vì ăn mặc giống như một công chúa mà kiêu ngạo. Cô chính là cô, cô chỉ là Duy Nhất!
Cô mím mím môi, coi như cho mình lòng tin, liền nhanh nhẹn cất bước xuống tầng dưới.
Vừa đúng lúc điện thoại di động của cô vang lên, móc ra nhìn, thì ra là Doãn Tử Nhiên gọi tới.
“Duy Nhất! Anh chờ rất lâu ở trước cửa hội trường công ty của em! Có phải em định cho anh leo cây không?” Giọng nói vô sỉ của Doãn Tử Nhiên vang lên ở đầu bên kia, giống như rất không vui.
Duy Nhất liền rống với điện thoại, “Em không bảo anh chờ em? Là chính anh đòi sống đòi chết muốn đi party với em!”
Vốn Duy Nhất đang nghĩ có nên mang theo bạn trai đi dự party, Doãn Tử Nhiên lại tự đưa tới cửa, trang trọng ra vẻ nếu không để cho cậu ta đi sẽ chết trước mặt cô…
Đầu bên kia mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, có người lẩm bẩm, “Được lắm được lắm, dám hung dữ với anh, anh tiếp tục chờ em!”
Duy Nhất nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, thật ra thì hôm nay cô đồng ý để Tử Nhiên đi cùng mình là có nguyên nhân, Tử Nhiên thích cô, cô biết, anh ấy đã thổ lộ với cô nhiều lần, không phải cô không có cảm giác với Tử Nhiên, ngày trước bởi vì hoàn cảnh gia đình quá kém, cô không cho phép mình nói chuyện yêu đương, bây giờ cô lại không có tư cách nhắc đến rồi, cho nên hôm nay muốn nói rõ ràng với Tử Nhiên.
Ngoài cửa hội trường tập đoàn Doãn thị, Doãn Tử Nhiên – trai đẹp trẻ tuổi, mặc một bộ lễ phục Gianfranco Ferré * màu xanh dương, nơ màu xanh nhạt, khiến cho chỗ anh đứng sinh ra một vòng sáng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh.
(*) Gianfranco Ferré: (1944 – 2007) Là nhà thiết kế thời trang người Ý. Cũng được gọi là “Kiến trúc sư thời trang”, khi đưa kiến trúc và những hình khối vào trang phục.
Mà anh đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng một nữ sinh mặc áo sơ mi trong đám người, nhưng tìm khắp nơi không thấy. Cô nhóc đáng chết này! Anh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại…
“Doãn Tử Nhiên!” Người trước mặt hét lớn dọa anh giật mình.
Ngẩng đầu, anh không dám tin vào hai mắt của mình, yêu tinh trong bóng đêm thật sự là cô sao? “Yêu tinh tiểu Lam! Đừng làm tôi sợ!” Anh nói hơi không mạch lạc.
“Anh mới làm em sợ!” Duy Nhất quan sát trang phục trên người anh, hiển nhiên là bộ có giá tiền xa xỉ, “Anh lừa gạt bộ quần áo này ở đâu?” Ở trong trí nhớ của cô, nhà Doãn Tử Nhiên cũng nghèo khó giống như nhà cô, từ khi học trung học liền bắt đầu làm việc ngoài giờ cùng cô!
Doãn Tử Nhiên không trả lời cô…, chỉ nhìn cô chằm chằm, “Anh nói nhìn kiểu gì cũng thấy là lạ! Xem ra hôm nay hai chúng ta thật sự là tâm ý tương thông!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook