Trong phòng tắm, đôi tay của Ôn Ngôn chống lên bàn đá cẩm thạch ở trước bồn rửa tay, Lục Diệu đang đứng phía sau cô, đôi tay của anh ấn vào hông cô, dương vật thô dài giống như máy đóng cọc đang điên cuồng rút ra cắm vào trong tiểu huyệt của cô.

Hình ảnh trong gương là cơ thể hai người đang giao hợp, nhìn dâm mỹ vô cùng.

“Anh Tứ….” Cái miệng nhỏ sưng đỏ của Ôn Ngôn nhếch lên, mang theo tiếng khóc nức nở không ngừng xin người đàn ông tha mạng.

“Quá nhanh….

A a....!Anh chậm một chút, a a.”

Lục Diệu bị mấy tiếng anh Tứ của cô kích thích muốn bùng nổ.

Đôi tay của anh xoa bóp cặp vú đầy đặn, vừa mềm vừa mịn, sau khi nắm rồi thì không muốn rời đi.

Anh tạm ngừng thọc vào rút ra, côn thịt chôn sâu ở bên trong hoa huyệt của cô, anh há miệng ngậm lấy vành tai của cô hỏi.

“Làm như vậy không thoải mái sao?”

Ôn Ngôn thở hổn hển, mặt mũi trắng nõn giờ đây đã trở nên đỏ bừng, những dấu hôn chi chít trên xương quai xanh và cần cổ, làn da của cô quá non mịn, chỉ cần mút vài cái đã để lại dấu vết.

Trên cặp vú trắng nõn in dấu năm ngón tay, nhìn cô như vậy thật là mê người ở trong ánh mắt người đàn ông.

Hai ngón tay kẹp lấy núm vú hồng hào của cô, sau đó hôn lên đầu vai mượt mà của cô.

Lục Diệu nheo mắt nhìn vào trong gương, khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của cô ở trong gương, dương vật giữa háng lại sưng to thêm một vòng, “Em không trả lời câu hỏi lúc nãy vì không phục sao?”


“Ưm ưm a…..” Đầu vú bị kẹp vừa đau lại vừa tê dại, cánh tay Ôn Ngôn bắt lấy cổ tay đang nổi đầy gân xanh của anh.

“Không cần niết như vậy anh Tứ….

A a ưm.”

Anh xấu xa quá rồi, đột nhiên Lục Diệu đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.

Dục vọng vốn đã lên tới đỉnh điểm, lại bị anh cắm vào mười mấy cái liên tục, âm đạo đột nhiên co rút một trận, huyệt thịt hút chặt lấy dương vật to lớn nóng như lửa kia, giống như bị điện giật, mắt cô lóe lên một tia sáng.

Cơ thể căng chặt, tay chân run rẩy, một lượng lớn dâm thuỷ trào ra ngoài.

…..

Cao trào.

Lục Diệu bị cô kẹp chặt đến nỗi suýt chút nữa đã bắn tinh ra, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy cặp vú của cô, tay còn lại xoay mặt của cô lại để hôn lên đôi môi cô sau đó quấn lấy đầu lưỡi của cô mút mạnh một cái.

Anh cảm nhận được sau cao trào cô càng kẹp chặt hơn, chờ cơ thể của cô dần dần thả lỏng, anh mới tiếp tục va chạm mạnh hoa huyệt của cô.

Dĩ nhiên cô gái khác xa với người đàn ông, sau cao trào tiểu huyệt lại càng mẫn cảm hơn, cảm giác tê dại ngứa ngáy không thể diễn tả bằng lời.

Năm ngón tay của anh nắm chặt lấy mông của cô nâng lên sau đó đẩy mạnh để côn thịt cắm bên trong sâu hơn.

Sức lực và vẻ đẹp cùng kết hợp lại, làn da bánh mật hòa cùng làn da trắng nõn tạo thành sự đối lập rõ rệt.

Cánh tay cường tráng của Lục Diệu đè nặng lên cánh tay nhỏ trắng nõn như ngó sen của cô, dương vật xanh tím kia không ngừng va chạm vào tiểu huyệt mềm mại ướt đẫm của cô, mỗi lần va chạm đều khiến dâm dịch trong suốt chảy ra ngoài.

Ôn Ngôn nức nở rên rỉ, cô mất đi lý trí, hoàn toàn đắm chìm giữa tình yêu mãnh liệt không thể kiềm chế này.

Lần đầu được nếm thử tình dục khiến cô không thể che giấu phản ứng chân thật của mình, cặp mông và vòng eo bị dục vọng khống chế đến vặn vẹo.

Không khí dâm mỹ trong phòng tắm dần dần tăng vọt, hơi thở của Lục Diệu ngày càng thô nặng, anh ôm lấy mông của cô mà va chạm không hề theo tiết tấu nào.

Anh biết mình sắp bắn tinh, nhưng anh không muốn rút ra, nghẹn ngào hôn lên cổ của cô hỏi.

“Có thể chứ?”

Kinh nguyệt vừa mới hết nên bây giờ vẫn trong kỳ an toàn, Ôn Ngôn gật đầu đồng ý cho anh bắn vào bên trong.

Sau khi được chấp nhận, Lục Diệu giống như con ngựa hoang thoát cương, anh cắm mạnh vào bên trong mấy chục cái, sau đó bắn tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào trong tử cung của cô.

Ôn Ngôn có cảm giác được anh bắn tinh, miệng tử cung đón nhận từng dòng chất lỏng nóng rực, âm đạo theo bản năng co rút lại, bị anh bắn tinh nóng đến nỗi lại cao trào một lần nữa.

Bụng nhỏ của cô phồng to rất lâu, sau khi anh rút dương vật to lớn ra, tinh dịch trắng đâmc hỗn loạn hoà cùng với dâm thuỷ cũng chảy ra từ trong hoa huyệt hồng hào mềm mại, hình ảnh đó vô cùng xa hoa và lãng phí.


Hầu kết của Lục Diệu căng chặt, côn thịt giữa háng lại thức tỉnh một lần nữa.

Nhưng anh đã kìm nén lại, anh chặn ngang bế Ôn Ngôn lên đi đến bồn tắm.

…..

Sau khi làm việc này xong Lục Diệu rất dịu dàng, hoàn toàn đối lập với hình ảnh lúc anh đang làm tình.

Khi làm tình anh bá đạo thô bạo, rất nhiều lần anh suýt nữa đã nhịn không được mà bùng nổ.

Nhưng Ôn Ngôn biết đêm nay vẫn chưa phải bộ mặt thật của anh, rốt cuộc thì những người đàn ông trong xương cốt đều là cầm thú.

Khi vẻ ngoài thân sĩ kia được loại bỏ thì sự xấu xa trong xương cốt sẽ dần dần bại lộ.

Cũng giống như những cô gái, ngay từ đầu rụt rè, đáy lòng hỗn loạn áp lực, không dám thể hiện hết con người thật của mình.

Ôn Ngôn tự nhận cô đã quay mấy bộ phim tình dục lớn nên đã quá quen thuộc với việc này, nhưng lý luận suông vẫn khác với lúc lên chiến trường, bởi vì lúc nãy làm tình với Lục Diệu, tiết tấu của cô hoàn toàn rối loạn.

Từ phòng tắm lại lên đến trên giường, vì muốn cho cô thời gian nghỉ ngơi, Lục Diệu đã đi đến phòng tắm để hút thuốc.

Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Ôn Ngôn cảm thấy giọng nói của mình hơi khàn, cô muốn xuống giường đi ra bên ngoài uống nước.

Vừa mở cửa cô đã nghe được tiếng nói trầm thấp của Lục Diệu.

“Ừm, bốn giờ cũng được.

Tôi sẽ xuất phát từ Tương Thành đến.”

Bốn giờ?

Bây giờ đã một giờ rồi.

Lục Diệu biết cô đã nghe được, anh cũng không giấu giếm, anh mở chiếc rương có mật mã, bên trong có một bộ âu phục màu đen mới tinh và một cái áo khoác màu xám.


“Ba giờ bọn họ sẽ đến đây đón anh.”

Ôn Ngôn vừa uống một ngụm nước, cổ họng của cô đã đỡ hơn rất nhiều.

Cô đi qua lấy quần áo từ trong chiếc rương ra sau đó cởi từng chiếc cúc một.

“Em sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ, anh Tứ cứ yên tâm đi đi.”


Lục Diệu không nói gì nữa, anh cởi áo tắm dài lộ ra phần lưng được che kín những vết sẹo, trước kia Ôn Ngôn đã nhìn thấy nên cô cũng không hỏi nhiều nữa, cô biết khi chấp hành nhiệm vụ, phải giữ thật bí mật về thân phận của mình.

Cô cầm chiếc áo sơ mi trắng lên sau đó mặc vào giúp anh, cài từng chiếc cúc áo một từ dưới lên trên, cởi bỏ quân trang.

Trang phục thương vụ này giúp anh càng thêm trầm ổn hơn, khi nhìn thấy điều đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là bá đạo tổng tài trong truyện tiểu thuyết ngôn tình.

Giờ phút này, Lục Diệu chính là bá đạo tổng tài tôn quý.

Tưởng tượng như vậy khiến cô không nhịn được mà cong môi cười.

Nhìn thấy nụ cười ở trên môi của cô, Lục Diệu nhấc tay véo vào dưới cằm của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên da thịt non mịn.

“Em chờ đến lúc anh đi rồi mới cười không được sao?”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương