“Im miệng!” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô lạnh giọng nói.

Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn anh mắng “Quản trời quản đất, anh còn quản được cái rắm gì chứ!”

Bùi Tuấn Vũ cố nén không để mình cười ra tiếng, mặt lạnh uy hiếp “Nếu em nói nữa anh sẽ hôn em!”

“Anh thật là lưu manh, động một chút là hôn người?” Đỗ Lôi Ti không để ý lời anh nói.

Cô không tin, trong phòng khách có bao nhiêu người giúp việc, còn có hộ vệ, anh lại trắng trợn dám hôn cô?

Cô không tin cô nói chuyện anh liền hôn cô trước mặt bao nhiêu người như vậy!

Một thời gian dài như vậy cô làm sao biết anh thay đổi thế nào chứ?

Bùi Tuấn Vũ hướng lên đôi môi nhỏ nhắn của cô hôn......

Đỗ Lôi Ti trợn to hai mắt không thể tin nhìn anh, trong nháy mắt nhịp tim tăng nhanh......

Bùi Tuấn Vũ thấy vẻ mặt cô, ngẩng đầu lên cười trêu “Sao vậy? Em ngạc nhiên đối với động tác thân mật vừa rồi như vậy sao?”

“Anh.......Đồ lưu manh!” Đỗ Lôi Ti đỏ mặt nhìn anh.

Bùi Tuấn Vũ không để ý cô, đi thẳng lên lầu!

Quay về căn phòng chỉ thuộc về hai người......

Bùi Tuấn Vũ ôm cô đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường nói “Em ở đây đi!”

Đỗ Lôi Ti chợt ngồi thẳng người, tức giận nhìn anh nói “A.......? Sao anh có thể như vậy chứ?”

“Anh thế nào?” Bùi Tuấn Vũ nhìn cô hỏi lại.

Đỗ Lôi Ti suy nghĩ, khẽ nói “Bùi Tuấn Vũ, chúng ta đã ly hôn, hơn nữa bây giờ tôi mang thai con người khác, tại sao anh lại còn muốn tôi ở lại đây chứ?”

Bùi Tuấn Vũ ngồi đối diện cô, nhìn cô nói thật “Lôi Ti, bây giờ anh nói anh yêu em, em có tin không?”

Đỗ Lôi Ti nhìn vẻ mặt anh bất đắc dĩ lắc đầu “Bùi Tuấn Vũ, anh cảm thấy bây giờ anh nói những lời này tôi sẽ tin sao?”

“Lôi Ti, anh nói thật!”

“Được, xem như anh nói thật, vậy thì sao chứ? Anh cảm thấy có thể thay đổi được sao?” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.

Bùi Tuấn Vũ khẽ cười “Lôi Ti, chúng ta bắt đầu lại được không?”

“Bùi Tuấn Vũ, bây giờ anh xem tôi thay đổi thế nào, bây giờ tôi đang mang thai con của người khác, anh thật sự muốn làm ba đứa bé sao? Anh đừng quên anh là tổng thống, nếu anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, anh thật sự muốn buông bỏ quyền lợi của mình sao?” Đỗ Lôi Ti hỏi.

Bùi Tuấn Vũ im lặng không nói gì......

Đỗ Lôi Ti thấy anh do dự, cô cảm thấy khổ sở trong lòng, một người đàn ông như anh sao có thể tình nguyện nuôi con của người khác chứ? Sao có thể buông bỏ mọi thứ mà mình đang có chứ?

“Bùi Tuấn Vũ, bây giờ anh im lặng đã thể hiện mọi thứ, cho nên không cần tự ép buộc bản thân mình, tìm một người yêu anh thật lòng đi!” Đỗ Lôi Ti nói.

“Lôi Ti, nếu anh nói anh có thể vì em buông bỏ mọi thứ, em đồng ý ở lại đây chứ?” Bùi Tuấn Vũ thành khẩn hỏi.

“Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh anh có biết không? Hơn nữa tôi đã nói sẽ không yêu anh nữa, tự ép buộc như vậy cũng sẽ không có kết quả tốt!” Đỗ Lôi Ti nhìn ra chỗ khác nói.

Tính khí quật cường của Bùi Tuấn Vũ nổi dậy nói “Mặc kệ em quyết định thế nào, anh sẽ không để em rời khỏi đây!”

Đỗ Lôi Ti cảm thấy thật sự hết nói nổi, cô đã nói rõ ràng rồi, tại sao lại giống đàn gảy tai trâu vậy chứ?

Thôi, bây giờ mặc kệ cô nói gì cũng sẽ vô dụng, cô biết tính khí của anh cho nên không nói nhiều, cô nhất định có cách khiến cho anh thay đổi suy nghĩ!

Nghĩ tới đây, Đỗ Lôi Ti không để ý lời nói của anh hỏi “Đem quần áo của tôi vào đây!”

Bùi Tuấn Vũ thấy cô thay đổi chủ ý, trong lòng rất vui vẻ, nhưng mà anh không nghĩ tới sau này trôi qua quả thật.......

Anh liền đứng dậy, đi xuống phòng khách, nhìn em gái vẫn còn ngồi trên ghế sa lon hỏi “Sao em còn chưa đi nghỉ ngơi!”

“Anh, anh cũng thật biết hỏi? Anh không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, bị anh hành hạ như vậy còn có thể ngủ được sao?” Bùi Mộng Na nhìn anh ai oán nói.

Bùi Tuấn Vũ không để ý đến cô, lấy hành lý đi lên lầu......

Bùi Mộng Na nhìn thấy bóng lưng anh thì lén cười, xem ra cuộc sống sau này sẽ xó kịch hay để xem!

Bùi Tuấn Vũ xách hành lý đi vào, nhìn cô gái ngồi trên giường khẽ nói “Lôi Ti, hành lý của em đây!”

Đỗ Lôi Ti xuống giường, mở hành lý tìm quần áo ngủ, đi vào phòng tắm, khóa cửa, tắm rửa, mặc đồ ngủ đi ra, lên giường nằm, không để ý tới người đàn ông ngồi bên cạnh!

Bùi Tuấn Vũ thấy cô nằm trên giường, không nói gì, đi vào phòng tắm......

Khi anh đi ra, nhìn thấy cô gái nằm trên giường đã ngủ, anh nhẹ nhàng đi tới giường nằm giường......

Nhìn cô gái ngủ say, hơi nở nụ cười, duỗi cánh tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rất nhỏ giọng nói “Ngủ ngon!”

Đỗ Lôi Ti cựa mình, tìm được vị trí thoải mái, ngủ tiếp......

Một đêm này, Bùi Tuán Vũ ngủ rất ngon, anh mở mắt nhìn cô vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ như son của cô, giúp cô đắp chăn, đứng dậy xuống giường!

Khi Bùi Tuấn Vũ tinh thần sáng lạn đi xuống phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm......

Bùi Tuấn Vũ theo bản năng sờ má mình, khe nhíu mày hỏi mọi người “Trên mặt tôi dính nhọ sao?”

Quản gia cười đi tới cung kính nói “Tổng thống, mặt ngài rất sạch!”

“Vậy sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?” Bùi Tuấn Vũ theo bản năng hỏi.

Tất cả người giúp việc lập tức đều tản ra, chỉ còn lại quản gia chưa kịp đi liền bị anh gọi lại “Quản gia, vừa rồi sao mọi người lại nhìn tôi như vậy?”

Quản gia toát mồ hôi, thật có có nghĩa khí, chỉ có ông chưa kịp đi liền gọi ông lại, ông cũng không thể nói thẳng, tất cả mọi người đều tò mò tối hôm qua không phải cùng phu nhân xảy ra chuyện gì chứ?

“Sao vậy......? Không nói sao?” Bùi Tuấn Vũ lại hỏi.

“A.......Cũng........Đều nhìn........Tổng thống hôm nay tinh thần rất tốt, ha ha......” Quản gia cà lăm nói, nói xong liền cười.

Bùi Tuấn Vũ đi tới hỏi “Tinh thần của tôi được không?”

“Tốt......Rất tốt......” Giọng quản gia càng ngày càng nhỏ.

“Nhớ, sau này không được làm mấy chuyện nhàm chán như vậy, biết chưa?”

Bùi Tuấn Vũ nói.

“Vâng, tôi nhớ rồi!” Quản gia cung kính nói.

Bây giờ cơ thể Đỗ Lôi Ti càng ngày càng nặng, lúc mang thai, cơ thể đặc biệt nặng, nghiêng người người nằm lâu một chút chân sẽ có cảm giác tê......

Cô mở mắt, xoa hai chân, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện người đàn ông kia đa không còn trong phòng ngủ!

Cô đi xuống giường, thay quần áo, đi xuống phòng ăn......

Nhìn thấy anh đang ngồi đó thoải mái nhàn nhã ăn sáng, cô đi tới, ngồi cách xa anh nói “Quản gia, cho cháu một phần ăn sáng!”

“Vâng, phu nhân!” Quản gia gật đầu.

Đỗ Lôi Ti ngồi đó chống cằm nói “Quản gia, đừng gọi cháu là phu nhân nữa, cháu đã......”

“Dì......?” Bùi Vũ vui mừng kêu.

Đỗ Lôi Ti thấy thằng bé đi tới hỏi “Tiểu Vũ không đi học sao?”

“Dì, sao dì lại quên rồi, bây giờ cháu đang được nghỉ hè!” Bùi Vũ ra dáng người lớn nói.

“Ha ha......Cháu xem trí nhớ của dì thật kém!” Đỗ Lôi Ti nhìn cậu bé cười nói.

“Khụ......Khụ khụ.......” Bùi Tuấn Vũ ngồi đó khẽ ho.

Đỗ Lôi Ti liếc anh một cái, tiếp tục cùng cậu bé nói chuyện.

“Ba, ba đau họng sao?” Bùi Vũ nhìn anh nghiêm túc hỏi.

Bùi Tuấn Vũ bị hỏi như vậy, ngây ngẩn cả người, không biết phải trả lời thế nào, anh cũng không thể nói vì muốn hai người chú ý đến mình, như vậy không rất mất mặt!

“A......có chút!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời.

“Ba, hay là gọi bác sĩ đến?” Bùi Vũ nhìn anh tiếp tục hỏi.

Bùi Tuấn Vũ vừa nghe thấy muốn gọi bác sĩ, vội vàng nói “Quản gia, gọi cô chủ xuống ăn sáng!”

Quản gia vừa muốn đi lên lầu liền bị gọi lại......

“Quản gia, không cần kêu, vốn dĩ Mộng Na thiếu ngủ, để cô ấy ngủ thêm một lát đi!” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.

“Dì, cháu có thể ngồi cùng dì không?” Bùi Vũ làm bộ dáng đáng thương hỏi.

Đỗ Lôi Ti nhìn cậu bé cười nói “Dĩ nhiên có thể!”

Bùi Vũ nâng đôi chân ngắn ngồi lên ghế nói “Dì, dì có thể đút cơm cho cháu không?”

“Không thể, tự mình ăn!” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn anh “Anh quát cái gì? Anh không biết Tiểu Vũ chỉ là một đứa bé sao?”

“Em......”

“Em cái gì mà em, không được nói nữa, anh thật đáng ghét!” Đỗ Lôi Ti nhìn chằm chằm anh nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương