Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn anh ta, lạnh giọng nói “Cậu đang nói đùa sao?”

“Thật xin lỗi, tổng thống!” Đường Vũ khom người nói.

Bùi Tuấn Vũ xoay người rời khỏi đó!

Đường Vũ đi tới kéo tay anh nói “Tuấn Vũ, đừng đi, Vào nhà ngồi một lát được chứ?”

Lần đầu tiên Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy anh ta như vậy, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng!

Đường Vũ đóng cửa lại đi tới ngồi xuống đối diện với anh, khẽ nói “Tuấn Vũ,

anh không thể thư giãn một chút sao?”

“Là Mộng Na nói với cậu sao?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn anh ta nói.

Đường Vũ im lặng, anh ta biết không có gì có thể qua mắt được người đàn ông này, vì vậy anh ta thừa nhận “Mộng Na có tới tìm tôi nhưng mà Tuấn Vũ anh biết rõ mọi người cũng chỉ là muốn tốt cho anh, sao anh lại như vậy chứ?”

“Đường Vũ, cậu phải biết tôi là người lãnh đạo của một quốc gia, nếu tôi cùng cậu đi ra ngoài uống rượu mà bị người khác nhìn thấy cậu cũng biết hậu quả thế nào!” Bùi Tuấn Vũ nói.

“Tôi biết cho nên tôi mới gọi anh đến nhà tôi!” Đường Vũ nhìn anh trả lời.

“Cậu có thể giải quyết những vấn đề này sao?”

“Được, đảm bảo không ai nhận ra anh!” Đường Vũ nói xong đi vào phòng của mình cầm đồ đi ra!

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy đồ trong tay anh ta nhíu mày hỏi “Cái đó là cái gì?”

“Lát nữa anh sẽ biết!” Đường Vũ thần bí nói “Tuấn Vũ, anh nhắm mắt đi, lát nữa tôi nói anh mở mắt thì anh hãy mở!”

Bùi Tuấn Vũ nghe lời của anh ta, hơi nhíu mày nhưng vẫn nhắm mắt lại!

Đường Vũ không ngừng hoạt động trên mặt anh, đối với tác phẩm của mình tương đối hài lòng “Tuấn Vũ, anh có thể mở mắt ra rồi!”

Bùi Tuấn Vũ nghe anh ta nói vậy liền từ từ mở mắt......

“Tuấn Vũ, anh vào nhà vệ sinh nhìn thì biết!” Đường Vũ cười nói.

Bùi Tuấn Vũ từ trên ghế salon đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.......

Anh từ từ đi tới trước gương, khi anh nhìn thấy khuôn mặt xa lạ trong gương, nhất thời sợ ngây người!

Đường Vũ nghiêng người dựa vào cửa cười nói “Tuấn Vũ, tài hóa trang của tôi không tệ chứ?”

“Cậu học được ở đâu vậy?” Bùi Tuấn Vũ nhìn anh ta hỏi.

“Cái này bí mật!”

Bùi Tuấn Vũ từ phòng vệ sinh đi ra “Cậu nói muốn đi đâu?”

“Đi pub!” Đường Vũ cầm chìa khóa đi ra.

Bùi Tuấn Vũ đi ra trước, bây gờ trong lòng anh áp lực rất lớn, có thể như vậy thật sự có thể giải tỏa một chút!

Trách nhiệm trên lưng anh thật sự quá lớn, chỉ một sai lầm nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng đến cả một đất nước cho nên, ngày nào anh cũng căng thẳng thần kinh, không thể buông lỏng!

Lần này bởi vì cô gái kia, áp lực của anh lại càng nặng nề hơn, khiến cho anh không thể thở nổi......

Bùi Tuấn Vũ đưa chìa khóa của mình cho anh ta “Cậu lái xe!”

Đường Vũ cung kính nhận chìa khóa, ấn nút điều khiển, đèn xe chợt sáng ngời......

Xe chạy ra khỏi khu chung cư Tinh Ngữ......

Xe dừng lại trước một pub ở trung tâm thành phố......

Bùi Tuấn Vũ xuống xe nhìn nơi xa hoa trước mặt, khẽ than thở!

Đường Vũ khóa cửa xe đi tới, khẽ nói “Tuấn Vũ, chúng ta vào thôi!”

Bùi Tuấn Vũ đi vào, lúc anh đi vào mới cảm giác được không như trong tưởng tượng của mình, tiếng nhạc du dương chậm rãi truyền tới lỗ tai của anh......

“Tuấn Vũ, chúng ta tìm chỗ ngồi đi!” Đường Vũ đứng bên cạnh anh nói.

Đường Vũ đưa anh tới một chỗ trong góc ngồi xuống!

Phục vụ đi tới, lịch sự hỏi “Quý khách, xin hỏi hai người dùng gì?”

“Hai ly whisky!” Bùi Tuấn Vũ nói.

“Vâng, xin quý khách chờ một lát!” Phụ vụ nói.

Âm nhạc chậm rãi vang lên.....

Tiểu Ngọc mặc chiếc váy ngắn, từ từ đi lên trước, ngồi vào chiếc ghế trước mặt, khép hai chân khẽ nói “Bài hát này tôi xin tặng cho ba chị em tốt của tôi, chúc moi người có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.......”

Có lúc nghĩ rằng sẽ có một ngày anh sẽ cùng em ăn sáng, dù loại ý nghĩ này rất đơn giản, chỉ muốn có anh ở bên cạnh mặc kệ ngày mai sẽ thế nào, chỉ có thể âm thầm yêu anh, nếu như em thật sự nói ra nỗi lòng mình, ai có thể nói cho anh biết ấy biết đừng làm em đau lòng mỗi khi em đến gần ôm anh, khi em che đôi mắt anh.

Anh không biết rằng khi tình yêu đang đến gần em mong chờ anh đáp lại như thế nào, trời đất an bình. Có lúc nghĩ rằng sẽ có một ngày anh sẽ cùng em ăn sáng, dù loại ý nghĩ này rất đơn giản, chỉ muốn có anh ở bên cạnh mặc kệ ngày mai sẽ thế nào, chỉ có thể âm thầm yêu anh, nếu như em thật sự nói ra nỗi lòng mình, ai có thể nói cho anh biết ấy biết đừng làm em đau lòng mỗi khi em đến gần ôm anh, khi em che đôi mắt anh.

......

......

Bùi Mộng Na, Đỗ Lôi Ti cùng Lý Mật ngồi trong góc nghe hát!

Đỗ Lôi Ti cầm đồ uống lên uống, khẽ nói “Mộng Na, Lý Mật, trễ rồi, chị muốn về nhà, hai người từ từ thưởng thức!”

Bùi Mộng Na đứng lên nói “Lý Mật, cô ở lại đợi Tiểu Ngọc đi, tôi đưa Lôi Ti về!”

“Được, hai người chú ý an toàn, tôi sẽ gọi điện thoại cho hai người!” Lý Mật nhìn hai người nói.

Bùi Mộng Na đi tới dìu Đỗ Lôi Ti đi ra......

Bụng Đỗ Lôi Ti đã nhô lên rất rõ, Bùi Mộng Na cầm tay cô nói “Lôi Ti, bây giờ bụng chị đã lớn, chị ở một mình sẽ không an toàn!”

“Ha ha, không sao, không phải Tiểu Ngọc ở đối diện sao, chị sẽ không sao, hơn nữa nếu có chuyện gì chị sẽ tìm Tiểu Ngọc, với lại không phải Tiếu Bằng thường đến thăm chị sao?”

“Haiz, chị thật là!” Bùi Mộng Na trách.

Hai người vừa cười vừa nói đi về phía cửa......

Bùi Tuấn Vũ ngồi đó cầm ly rượu lên khẽ hỏi “Cô ấy là Tiểu Ngọc?”

“Đúng!” Đường Vũ trả lời.

“Đường Vũ, cậu không cảm thấy cậu cũng thay đổi sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn anh ta nói.

Đường Vũ bị hỏi ngây ngẩn người, anh ta thật sự thay đổi sao?

Anh ta cười cười trả lời “Tuấn Vũ, anh đừng đùa, tôi cảm thấy tôi không có gì thay đổi, bây giờ tôi chỉ muốn làm tốt công việc hiện tại, những cái khác đối với tôi mà nói không quan trọng!”

Bùi Tuấn Vũ nhìn anh ta cười, quay đầu ra chỗ khác......

Anh lại phát hiện ra ở cửa có một bóng dáng quen thuộc, anh để ly xuống, lảo đảo chạy ra ngoài nhưng đã không còn thấy bóng dáng quen thuộc đâu nữa......

Đường Vũ chạy theo phía sau anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh đi tới hỏi “Tuấn Vũ anh sao vậy, có chuyện gì không?”

Bùi Tuấn Vũ kích động nhìn anh ta, hai tay nắm vai cô, kích động nói “Hình như tôi thấy bóng dáng của Lôi Ti......”

Đường Vũ nhìn anh lắc đầu “Tuấn Vũ, có phải anh nhìn nhầm rồi hay không, Lôi Ti đã không còn nữa!”

“Tôi thật sự nhìn thấy, bóng dáng đó rất giống Lôi Ti......” Bùi Tuấn Vũ khẳng định.

“Tuấn Vũ, đừng suy nghĩ nữa, đi thôi, chúng ta vào thôi!”

Bùi Tuấn Vũ đi theo anh ta vào trong, ngồi trở lại vị trí của mình uống rượu!

Sau khi Tiểu Ngọc hất mấy bài, đi tới bên cạnh bọn họ cúi người, cung kính gọi “Tổng thống!”

Bùi Tuấn Vũ ngẩng đầu nhìn cô “Đừng gọi tổng thống, bây giờ đã tan làm!” Nói xong tiếp tục uống rượu của mình!

Lúc Bùi Mộng Na đưa Đỗ Lôi Ti về nhà an toàn, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa chờ “Đã trễ như vậy sao cậu còn tới đây?”

Tiếu Bằng không để ý đến lời cô nói......lo lắng hỏi cô gái đứng bên cạnh “Lôi Ti, em đi đâu vậy?”

Đỗ Lôi Ti nhìn anh ta cười nói “Tiếu Bằng, anh xem anh kìa, em cùng Mộng Na tới chỗ Tiểu Ngọc hát nên mới về trễ!”

“Lôi Ti, sau này đừng ra ngoài muộn như vậy, bây giờ em không giống các cô ấy, bụng em đã to ra ngoài rất nguy hiểm, biết không?” Tiếu Bằng nhíu mày nhìn cô nói.

“Được được được......Em biết rồi, em sẽ chú ý!” Đỗ Lôi Ti trả lời.

Bùi Mộng Na đứng đó liếc nhìn anh ta “Sao cậu lại lo lắng cho chị dâu mình vậy?”

“Mộng Na, đừng nói vậy!” Đỗ Lôi Ti khẽ trách.

Tiếu Bằng hơi thở dài “Thấy em về nhà an toàn là anh yên tâm rồi!”

“Đã trễ thế này anh về nghỉ ngơi đi!” Đỗ Lôi Ti khẽ nói.

“Vậy anh về trước, ngày mai anh lại đến thăm em!” Tiếu Bằng nói xong xoay người rời đi!

Bùi Mộng Na ở phía sau lén làm mặt quỷ.

Đỗ Lôi Ti buồn cười nhìn cô nói “Mộng Na, đừng tính toán với Tiếu Bằng, vốn dĩ hai người là bạn thân, đừng vì chị mà biến thành kẻ thù, chị không muốn thấy hai người như vậy!”

“Em đâu có xem cậu ấy là kẻ thù, em chỉ cảm thấy cậu ấy không trượng nghĩa, rõ ràng cậu ấy biết chị là vợ anh trai em mà vẫn......” Bùi Mộng Na nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương