Ông Xã Phúc Hắc Cưng Chiều Bà Xã
-
Chương 21
Haizz cũng đã gần 1 năm ta không viết truyện rồi nhỉ, ko biết các nàng còn nhớ ta hông tarr. Từ giờ ta sẽ cố gắng viết lại và ra đều, mong các nàng vẫn ủng hộ nhaaaa.
- ----------------------------------------------------------------
- Ukm, tiền được cứu rồi.- Anh vừa nói vừa xoa đầu cô và thắc mắc: " Từ khi nào mà vợ mình đã thành một người mê tiền như thế nhỉ?? "
- Chồng ơi, về. - Giọng nói của Trần Tuyết Như đánh vỡ suy nghĩ của hắn. Lãnh Phong bế Trần Tuyết Như ra xe còn Trần Tuyết Như thì ôm vali tiền lên xe nâng niu như bảo bối vậy.
- Em yêu tiền như thế mà lại dùng 500 triệu thư kí cho mà tiêu hết sạch vậy à??- Lãnh Phong thắc mắc hỏi.
- Aiza, chồng à. Anh cũng biết đấy là tiền của thư kí anh mà, đâu phải tiền của anh đâu mà em phải yêu. Tiền có người cho thì mình cứ tiêu thôi chứ tiết kiệm làm gì. Em chỉ yêu mỗi tiền của anh thôi vì mai sau tiền của anh còn nuôi em nữa đó nha.- Tuyết Như hí hửng nói đâu có dáng vẻ của người mới bị bắt cóc đâu.
Mải luyên thuyên một hồi cuối cùng hai vợ chồng cũng về đến nhà. Sau khi về đến nhà, ko kịp cởi giày dép cô lao thẳng vào két sắt cất vali tiền đi như sợ chậm một giây thôi sẽ có người cướp tiền của cô đi vậy. Cất vali xong nó liền nằm ườn trên ghế salon.
- Ngày mai em có đi làm không đây?? - Anh hỏi khi thấy cô nằm trên ghế.
- Tất nhiên là có rồi, không đi làm thì lấy đâu ra lương chứ.
- Em đi làm rồi anh cũng trả lương cho em thôi, tiền của anh cả mà.
- Tiền này em còn tích góp chứ ai cho anh, lỡ một ngày chúng ta ko còn là vợ chồng, anh đuổi em ra khỏi nhà thì tiền đâu em sống.
- ----- Sau khi lải nhải một hồi hai vợ chồng liền tắm rửa và đi ngủ.---------------------
8h sáng hôm sau
Lúc này Lãnh Phong đã thức dậy và chuẩn bị đồ để đến công ti còn Trần Tuyết Như thì vẫn nằm trên giường say giấc mà không hề biết gì. Mặc dù muốn cô đến công ty cùng nhau anh cũng không nỡ để cô bị cực khổ nên quyết định không gọi cô dậy đi làm.
12h trưa, lúc này cô mới tỉnh dậy. Sờ tay sang bên cạnh thì đã không còn thấy ai, cô liền bật dậy và nhìn đồng hồ:" đã 12h rồi cơ à", cô lẩm bẩm. Vệ sinh cá nhân xong, cô liền xuống nhà lấy đồ ăn trưa và mang qua công ty cho anh. Lên đến phòng làm việc, cô thấy anh đang cắm cúi đọc tài liệu. Sau khi mở cửa bước vào, anh nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên:
- Hôm nay đi muộn, trừ 5% lương tháng này.- Biết cô yêu tiền hơn mạng của mình nên anh cố tình trêu
- Tại anh mà em mới đi muộn chứ bộ. Ôi tiền của tôi, tiền của tôi. Tiền yêu quý của chị ơi, chị làm mất các em rồi. Uổng công chị mang cơm cho người ta mà người ta nỡ lòng chưa cắt chị em chúng ta. -Trần Tuyết Như giả bộ em mặt khóc sướt mướt.
- Thôi được rồi, không cần phải làm trò nữa, mấy cái thẻ VIP này là của em, em muốn quẹt bao nhiêu thì tùy.
Cô hừ lạnh với anh:
- Tiền lương của em đã ít anh còn trừ lương của em. Đồ tư bản độc ác.
- Nhưng tại em đi trễ mà.
- Ai bảo sáng nay anh không gọi em dậy cơ, vì anh mà em mới đi trễ đó. - Cô nổi giận đùng đùng.
- Được rồi, là lỗi của anh. Bây giờ cho anh ăn cơm được chưa, 12h trưa rồi đó. - Anh làm khuôn mặt bánh bao méo xẹo nhìn cô như đói muốn chết đến nơi rồi vậy, còn đâu bộ dáng tổng tài lạng lùng trong mắt nhân viên chứ. Cô phì cười đành lấy cơm ra cho anh ăn.
- ----------------------------------------------------------------
- Ukm, tiền được cứu rồi.- Anh vừa nói vừa xoa đầu cô và thắc mắc: " Từ khi nào mà vợ mình đã thành một người mê tiền như thế nhỉ?? "
- Chồng ơi, về. - Giọng nói của Trần Tuyết Như đánh vỡ suy nghĩ của hắn. Lãnh Phong bế Trần Tuyết Như ra xe còn Trần Tuyết Như thì ôm vali tiền lên xe nâng niu như bảo bối vậy.
- Em yêu tiền như thế mà lại dùng 500 triệu thư kí cho mà tiêu hết sạch vậy à??- Lãnh Phong thắc mắc hỏi.
- Aiza, chồng à. Anh cũng biết đấy là tiền của thư kí anh mà, đâu phải tiền của anh đâu mà em phải yêu. Tiền có người cho thì mình cứ tiêu thôi chứ tiết kiệm làm gì. Em chỉ yêu mỗi tiền của anh thôi vì mai sau tiền của anh còn nuôi em nữa đó nha.- Tuyết Như hí hửng nói đâu có dáng vẻ của người mới bị bắt cóc đâu.
Mải luyên thuyên một hồi cuối cùng hai vợ chồng cũng về đến nhà. Sau khi về đến nhà, ko kịp cởi giày dép cô lao thẳng vào két sắt cất vali tiền đi như sợ chậm một giây thôi sẽ có người cướp tiền của cô đi vậy. Cất vali xong nó liền nằm ườn trên ghế salon.
- Ngày mai em có đi làm không đây?? - Anh hỏi khi thấy cô nằm trên ghế.
- Tất nhiên là có rồi, không đi làm thì lấy đâu ra lương chứ.
- Em đi làm rồi anh cũng trả lương cho em thôi, tiền của anh cả mà.
- Tiền này em còn tích góp chứ ai cho anh, lỡ một ngày chúng ta ko còn là vợ chồng, anh đuổi em ra khỏi nhà thì tiền đâu em sống.
- ----- Sau khi lải nhải một hồi hai vợ chồng liền tắm rửa và đi ngủ.---------------------
8h sáng hôm sau
Lúc này Lãnh Phong đã thức dậy và chuẩn bị đồ để đến công ti còn Trần Tuyết Như thì vẫn nằm trên giường say giấc mà không hề biết gì. Mặc dù muốn cô đến công ty cùng nhau anh cũng không nỡ để cô bị cực khổ nên quyết định không gọi cô dậy đi làm.
12h trưa, lúc này cô mới tỉnh dậy. Sờ tay sang bên cạnh thì đã không còn thấy ai, cô liền bật dậy và nhìn đồng hồ:" đã 12h rồi cơ à", cô lẩm bẩm. Vệ sinh cá nhân xong, cô liền xuống nhà lấy đồ ăn trưa và mang qua công ty cho anh. Lên đến phòng làm việc, cô thấy anh đang cắm cúi đọc tài liệu. Sau khi mở cửa bước vào, anh nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên:
- Hôm nay đi muộn, trừ 5% lương tháng này.- Biết cô yêu tiền hơn mạng của mình nên anh cố tình trêu
- Tại anh mà em mới đi muộn chứ bộ. Ôi tiền của tôi, tiền của tôi. Tiền yêu quý của chị ơi, chị làm mất các em rồi. Uổng công chị mang cơm cho người ta mà người ta nỡ lòng chưa cắt chị em chúng ta. -Trần Tuyết Như giả bộ em mặt khóc sướt mướt.
- Thôi được rồi, không cần phải làm trò nữa, mấy cái thẻ VIP này là của em, em muốn quẹt bao nhiêu thì tùy.
Cô hừ lạnh với anh:
- Tiền lương của em đã ít anh còn trừ lương của em. Đồ tư bản độc ác.
- Nhưng tại em đi trễ mà.
- Ai bảo sáng nay anh không gọi em dậy cơ, vì anh mà em mới đi trễ đó. - Cô nổi giận đùng đùng.
- Được rồi, là lỗi của anh. Bây giờ cho anh ăn cơm được chưa, 12h trưa rồi đó. - Anh làm khuôn mặt bánh bao méo xẹo nhìn cô như đói muốn chết đến nơi rồi vậy, còn đâu bộ dáng tổng tài lạng lùng trong mắt nhân viên chứ. Cô phì cười đành lấy cơm ra cho anh ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook