Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ
-
Chương 129: Đòi nợ
"Cậu nói là, mẹ cậu biết cậu đưa tôi về nước, cũng không có dựa theo suy nghĩ loạn luân trong lòng bà có phải bà cảm thấy cực kì không thoải mái hay không?" Trên máy bay, Tiêu Hòa Nhã đang đắp một tấm chăn mỏng rất tò mò hỏi Đông Phương Lỗi bên cạnh.
Đông Phương Lỗi liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Bằng không cậu muốn chiếu theo ý nguyện của bà ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản rồi loạn luân cùng với tớ sao?"
"À . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu. "Hay là thôi đi, hai ta vẫn là làm anh em thôi, cậu xem đi dáng dấp hai chúng ta có chút giống nhau đúng không?"
Đông Phương Lỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say không để ý tới cô nữa. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy không thú vị, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, lại nói nhiều ngày như vậy cô vẫn chưa có một giấc ngủ ngon nào cả, chỉ sợ tỉnh một cái lại phát hiện mình bị người ta giải phẫu.
Đến bây giờ Đông Phương Lỗi cũng không biết ba mình đi đâu, miễn là ở Nhật Bản thì sẽ không gặp nguy hiểm, còn ngược lại nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn sống ở Nhật Bản thì cuối cùng sẽ lộ ra sơ hở, để cho người mẹ thông minh của cậu phát hiện ra vậy thì nguy rồi, cho nên quan trọng nhất vẫn là đưa cô trở về Trung Quốc, đưa đến trong tay Thượng Quan Ngưng. Những chuyện khác cậu sẽ từ từ tra rõ.
Nhưng không nghĩ ở sân bay quốc tế thành phố Hoa, có người đang đợi cậu, người kia có thể nói rõ chân tướng của tất cả mọi chuyện cho cậu biết.
"Hiệu trưởng!" Vừa xuống sân bay liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười, Tiêu Hòa Nhã kích động một cái, vội vàng nhào tới. "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, rốt cuộc em lại được nhìn thấy anh, em còn tưởng rằng em sẽ không còn được gặp lại anh nữa? Hu hu hu. . . . . . Làm em sợ muốn chết."
"Không có việc gì không có việc gì rồi!" Thượng Quan Ngưng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không ngừng dịu dàng an ủi, rốt cuộc cô đã trở lại thế giới của anh.
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ ngồi ở trên xe lăn sau khi nhìn thấy Đông Phương Lỗi bỗng nhiên rơi nước mắt. "Tiểu Lỗi!"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Đông Phương Lỗi đột nhiên chấn động nhìn về phía người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, dường như tảng băng lạnh ngàn năm rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có dấu vết từ từ tan ra. "Bà biết tôi ư?" Đông Phương Lỗi đi từ từ tới, trong giọng nói cũng trở nên hoảng hốt không thôi.
"Tiểu Lỗi, con của mẹ!" Tiêu Vũ khóc rống, vào thời điểm cậu đi về phía mình đột nhiên đứng lên nhào về phía cậu, đôi chân hai mươi mấy năm chưa từng chạm đất dường như đã thoái hóa, còn chưa tới trước mặt cậu người đã chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất.
"Cẩn thận!" Dường như cơ thể càng quyết định trước nhanh hơn lý trí, thấy bà sắp ngã nhào trong nháy mắt đó vội vàng vọt tới đỡ bà ấy. "Bà không sao chứ?"
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ nhìn cậu, con của bà, không có bà ở bên người dáng dấp vẫn tốt như vậy. Không tồi, không tồi. . . . . .
"Tiểu Nhã!" Bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng sợ của Thượng Quan Ngưng.
"Hiệu trưởng, em thật sự rất nhớ. . . . . ." Bị Thượng Quang Ngưng gắt gao ôm vào trong ngực, Tiêu Hòa Nhã được ôm, sắc mặt lại không ngừng trắng bệch, cơ thể cũng run không ngừng, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân co rút, "Hiệu trưởng. . . . . . Em. . . . . . Em còn khó chịu hơn, em. . . . . ." Hàm răng không ngừng va vào nhau, cơ thể không ngừng lạnh run lại rỉ ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
"Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng khổ sở không chịu nổi, anh nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn cho cô đây?
"Hiệu trưởng. . . . . ."
"Lão đại, nhanh lên xe, chúng ta đi bệnh viện!" Đại Nhị nhìn thấy tình huống như thế vội vàng xuống xe vừa mở cửa xe vừa nói với Thượng Quan Ngưng.
Lúc này không biết làm sao người nào đó rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí, ánh mắt âm u nhìn lướt qua Đông Phương Lỗi, lúc này mới vội vàng ôm Tiêu Hòa Nhã lên xe. Đại Nhị hỗ trợ đóng cửa xe lại, vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện.
"Tiểu Nhã, đừng sợ, không có việc gì đâu, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em có chuyện!" Thượng Quan Ngưng ôm cô ở trong ngực mình, dường như không nói một câu tim anh sẽ đau thêm một phần, anh cho rằng mình có năng lực ngập trời, nhưng cuối cùng lại để cho người mình quan tâm bị thương tổn nhiều lần, là anh vô năng.
Hiệu trưởng. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Có phải cô sẽ chết hay không, chết như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cô cũng được chết ở trong ngực của anh. Cơ thể chợt như rơi vào hầm băng vậy, mà anh chính là mặt trời của cô, hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dán thật chặt vào người anh.
Đột nhiên một chất lỏng ấm áp rơi vào trên mặt của cô, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, nhịn xuống khó chịu tràn đầy trong lòng, khẽ cọ xát vào mặt Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . ." Vừa mới mở miệng lại nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn cực kỳ, lập tức ngậm miệng lại, hiệu trưởng, em không sao, em thật sự không có việc gì, anh đừng khổ sở. . . . . .
Làm thế nào cho phải đây? Thượng Quan Ngưng ôm cô thật chặt dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình. Đáng chết, anh sẽ lấy lại công đạo cho em, em phải sống thật tốt mới được chứ?
Bệnh viện đã sớm nhận được thông báo, nhân viên cứu hộ đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe lập tức vội vàng đẩy xe đi tới.
"Chú, chú chăm sóc cô ấy!" Viện trưởng Lạc Trạch Dương, lần này chú của Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay. Tiêu Hòa Nhã đã được nhân viên cứu hộ đẩy vào phòng cứu cấp, Thượng Quan Ngưng thấy được Lạc Trạch Dương như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
"Chú sẽ cố hết sức!" Lạc Trạch Dương thản nhiên nói xong liền trực tiếp xoay người đi vào.
Nghe tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới sững sờ nhìn cửa phòng cứu cấp đóng chặt, qua thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hung dữ đi tới bên người Thượng Quan Ngưng, trực tiếp đấm một quả đấm, chưa bao giờ tức giận như vậy nói với Thượng Quan Ngưng: "Cậu không xứng với em ấy, cậu mang cho em ấy nhiều tổn thương hơn em ấy bị tai nạn trong cả cuộc đời này, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu. . . . . ."
"Chăm sóc cô ấy thật tốt!" Thượng Quan Ngưng không quan tâm một đấm kia, nếu như Tiêu Hòa Nhã có thể tốt lên, coi như mười đấm một trăm đấm anh đều vui lòng chấp nhận. Nhưng không có, mà anh phải đi đòi công đạo về cho cô, người nào đả thương cô đều phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần.
Sau đó Thượng Quan Ngưng giao Tiêu Hòa Nhã cho người trong nhà, chính anh là mang theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ đi Nhật Bản, đồng thời Thượng Quan Vân Thích cũng mang theo Cung Đằng Ngọc Lưu trở lại thành phố Hoa.
Mặc kệ gia tộc Cung Đằng thần bí thế nào khổng lồ thế nào, cuối cùng anh vẫn dẫn người đi tìm Tộc trưởng của gia tộc thần bí đó. Nếu như lúc trước thì anh không dám hành động bởi vì Tiêu Hòa Nhã còn ở trong tay bọn họ, anh dè dặt cẩn trọng thì như thế nào chứ? Còn không phải là để cho cô vết thương chồng chất, bây giờ anh còn có gì để lo trước lo sau nữa đâu, hơn nữa con trai bảo bối của vị tộc trưởng kia hiện đang ở trong tay của anh.
"Không biết Thượng Quan thiếu gia tìm tôi làm gì?" Trong ngôi đền kiến trúc xưa, có một ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn sáng quắc ngồi ở trên ghế, nhìn khách phương xa không mời mà đến.
"Đòi nợ!" Thượng Quan Ngưng cũng dứt khoát không dài dòng cùng với ông ta.
"Ha ha ha. . . . . . Thượng Quan thiếu gia thật ngông cuồng nhỉ?" Ông lão Cung Đằng điên cuồng bất chấp mọi thứ cười nói, phóng tầm mắt nhìn cả dân tộc Đại Hòa ai dám bất kính với gia tộc Cung Đằng?
"Ha ha ha. . . . . . Ngông cuồng chưa nói tới, chỉ là, có chút nợ cứ để người ta thiếu tôi sẽ nhức đầu mỗi ngày!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói: "Tuy rằng bây giờ đều nói có nợ chính ông lớn, nhưng mà tôi người chủ nợ này cũng không phải là chỉ luôn biết ra vẻ đáng thương ông nói có đúng không?"
"Đừng có vòng tới vòng lui, tôi đường đường là gia tộc Cung Đằng khi nào thì thiếu nợ các cậu rồi hả?" Ông lão Cung Đằng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Ngưng không thèm để ý, khẽ cười mở miệng nói: "Mấy ngày trước con dâu cả của ngài trói vợ của tôi, tự mình giam cầm mười ngày, còn tự tiện tiến hành thôi miên cô ấy cưỡng ép thay đổi trí nhớ của cô ấy, không chỉ có như thế còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy, ngài nói đi khoản nợ này có tính là thiếu hay không?" Thượng Quan Ngưng chưa nói xong một câu, trên người đã hiện nồng đậm sát khí.
Ông lão Cung Đằng sững sờ, không ngờ con dâu của mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, lúc đầu ông khăng khăng một mực hại ông mất đi con trai của mình, mà ông cũng hối hận hai mươi mấy năm, sao con dâu lại dám?
"Cậu muốn tôi trả nợ thế nào?" Ông lão Cung Đằng hỏi.
"Giao con dâu của ngài ra đây!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Không có khả năng! Tôi. . . . . ."
"Đúng rồi, quên nói cho ngài một chuyện, con trai bảo bối của ngài hôm qua đã chấp nhận lời mời của chúng tôi đến Trung Quốc, có thể sẽ ở lại Trung Quốc vài ngày, đã quên nói cho ngài biết không biết ngài có lo lắng hay không, lần này tới đây tôi thay Quý công tử truyền một câu nói, còn xin ngài chớ lo lắng, hiện tại ông ta rất tốt!" Thượng Quan Ngưng rất là vân đạm phong kinh* nói, dường như không hề để tâm ông ta vừa mới cự tuyệt.
(*Vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng thản nhiên như gió)
"Cậu nói cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt của ông lão Cung Đằng trở xám tro, dường như một chút tức giận của bản thân đã biến mất, mềm nhũn tê liệt trên ghế ngồi, con ông, bọn họ lại ở dưới mí mắt của ông cướp con ông đi một ngày rồi mà ông vẫn không có phát hiện ra.
"Lão tiên sinh, thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi hi vọng có thể sớm lấy được đáp án!" Thượng Quan Ngưng không mặn không nhạt nhắc nhở.
"Hừ, coi như cậu bắt cóc con trai tôi, nhưng cậu đừng quên hiện tại cậu đang ở trên địa bàn của ai, nếu như cậu không thể quay về, tôi không tin người nhà của cậu không ngoan ngoãn trả con trai tôi lại?" Đột nhiên nghĩ đến một đối sách tương tự như bọn họ, ông lão Cung Đằng đột nhiên bật cười, chậm rãi vỗ tay một cái, trong lúc nhất thời rất nhiều võ sĩ mặc ki-mô-nô xuất hiện, trong nháy mắt bao vây anh lại.
"Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ cười khẽ, sau lưng bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ vẫn trấn định như thường, dường như không để những võ sĩ này trong mắt.
"Lão tiên sinh, ngài không có vinh hạnh lưu tôi ở lại đây, tôi được chính phủ quý quốc mời xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai nước, nếu như các ông thật sự muốn giữ tôi lại, ông nên nói chuyện với Thị trưởng của các ông trước đi! Tôi ngược lại không để ý chút nào, chẳng qua lịch trình của tôi đã đầy rồi, trò chuyện vui vẻ với ông thì tôi sẽ không có nhiều thời gian trò chuyện với Thị trưởng, tôi không ngại đối tượng nói chuyện với tôi là ai, các ông quyết định thế nào cho tốt đi, đúng rồi, tôi quên nói cho ông biết, tôi là được Thị trưởng phái người đưa tới, bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài!" Thượng Quan Ngưng nói xong, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng như tất cả đều nắm ở trong tay.
"Cậu . . . . ." Ông lão Cung Đằng đột nhiên không phản bác được, dù ông lợi hại thế nào cuối cùng cũng không thể đối kháng với chính phủ, giỏi, thật sự giỏi! Thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử!
"Tôi không quấy rầy nữa, nếu như buổi tối hôm nay ngài không thể quyết định, tôi sẽ thay ngài quyết định, khi đó đừng trách vãn bối vô lễ!" Thượng Quan Ngưng cúi người chào cung kính cáo từ.
"Lão gia!" Võ sĩ cầm đầu vừa chặn bọn họ vừa nhìn về phía chủ nhân của mình.
"Lui ra!"
"Ha ha ha. . . . . ." Trong phòng làm việc lớn như vậy, Tùng Hạ Mai Tuệ rất là hưng phấn cười. "Con trai tốt của mẹ, cám ơn con giúp mẹ đưa cô nhóc về. Ngược lại mẹ muốn thấy bọn họ sẽ đau lòng thế nào khi bảo bối của họ mất trí nhớ lại dính cơn nghiện, ha ha ha. . . . . . Đây là các người tự chuốc phiền, đều là các người biến tôi thành như vậy, ha ha. . . . . ."
Đông Phương Lỗi liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Bằng không cậu muốn chiếu theo ý nguyện của bà ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản rồi loạn luân cùng với tớ sao?"
"À . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu. "Hay là thôi đi, hai ta vẫn là làm anh em thôi, cậu xem đi dáng dấp hai chúng ta có chút giống nhau đúng không?"
Đông Phương Lỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say không để ý tới cô nữa. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy không thú vị, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, lại nói nhiều ngày như vậy cô vẫn chưa có một giấc ngủ ngon nào cả, chỉ sợ tỉnh một cái lại phát hiện mình bị người ta giải phẫu.
Đến bây giờ Đông Phương Lỗi cũng không biết ba mình đi đâu, miễn là ở Nhật Bản thì sẽ không gặp nguy hiểm, còn ngược lại nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn sống ở Nhật Bản thì cuối cùng sẽ lộ ra sơ hở, để cho người mẹ thông minh của cậu phát hiện ra vậy thì nguy rồi, cho nên quan trọng nhất vẫn là đưa cô trở về Trung Quốc, đưa đến trong tay Thượng Quan Ngưng. Những chuyện khác cậu sẽ từ từ tra rõ.
Nhưng không nghĩ ở sân bay quốc tế thành phố Hoa, có người đang đợi cậu, người kia có thể nói rõ chân tướng của tất cả mọi chuyện cho cậu biết.
"Hiệu trưởng!" Vừa xuống sân bay liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười, Tiêu Hòa Nhã kích động một cái, vội vàng nhào tới. "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, rốt cuộc em lại được nhìn thấy anh, em còn tưởng rằng em sẽ không còn được gặp lại anh nữa? Hu hu hu. . . . . . Làm em sợ muốn chết."
"Không có việc gì không có việc gì rồi!" Thượng Quan Ngưng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không ngừng dịu dàng an ủi, rốt cuộc cô đã trở lại thế giới của anh.
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ ngồi ở trên xe lăn sau khi nhìn thấy Đông Phương Lỗi bỗng nhiên rơi nước mắt. "Tiểu Lỗi!"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Đông Phương Lỗi đột nhiên chấn động nhìn về phía người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, dường như tảng băng lạnh ngàn năm rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có dấu vết từ từ tan ra. "Bà biết tôi ư?" Đông Phương Lỗi đi từ từ tới, trong giọng nói cũng trở nên hoảng hốt không thôi.
"Tiểu Lỗi, con của mẹ!" Tiêu Vũ khóc rống, vào thời điểm cậu đi về phía mình đột nhiên đứng lên nhào về phía cậu, đôi chân hai mươi mấy năm chưa từng chạm đất dường như đã thoái hóa, còn chưa tới trước mặt cậu người đã chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất.
"Cẩn thận!" Dường như cơ thể càng quyết định trước nhanh hơn lý trí, thấy bà sắp ngã nhào trong nháy mắt đó vội vàng vọt tới đỡ bà ấy. "Bà không sao chứ?"
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ nhìn cậu, con của bà, không có bà ở bên người dáng dấp vẫn tốt như vậy. Không tồi, không tồi. . . . . .
"Tiểu Nhã!" Bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng sợ của Thượng Quan Ngưng.
"Hiệu trưởng, em thật sự rất nhớ. . . . . ." Bị Thượng Quang Ngưng gắt gao ôm vào trong ngực, Tiêu Hòa Nhã được ôm, sắc mặt lại không ngừng trắng bệch, cơ thể cũng run không ngừng, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân co rút, "Hiệu trưởng. . . . . . Em. . . . . . Em còn khó chịu hơn, em. . . . . ." Hàm răng không ngừng va vào nhau, cơ thể không ngừng lạnh run lại rỉ ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
"Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng khổ sở không chịu nổi, anh nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn cho cô đây?
"Hiệu trưởng. . . . . ."
"Lão đại, nhanh lên xe, chúng ta đi bệnh viện!" Đại Nhị nhìn thấy tình huống như thế vội vàng xuống xe vừa mở cửa xe vừa nói với Thượng Quan Ngưng.
Lúc này không biết làm sao người nào đó rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí, ánh mắt âm u nhìn lướt qua Đông Phương Lỗi, lúc này mới vội vàng ôm Tiêu Hòa Nhã lên xe. Đại Nhị hỗ trợ đóng cửa xe lại, vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện.
"Tiểu Nhã, đừng sợ, không có việc gì đâu, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em có chuyện!" Thượng Quan Ngưng ôm cô ở trong ngực mình, dường như không nói một câu tim anh sẽ đau thêm một phần, anh cho rằng mình có năng lực ngập trời, nhưng cuối cùng lại để cho người mình quan tâm bị thương tổn nhiều lần, là anh vô năng.
Hiệu trưởng. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Có phải cô sẽ chết hay không, chết như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cô cũng được chết ở trong ngực của anh. Cơ thể chợt như rơi vào hầm băng vậy, mà anh chính là mặt trời của cô, hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dán thật chặt vào người anh.
Đột nhiên một chất lỏng ấm áp rơi vào trên mặt của cô, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, nhịn xuống khó chịu tràn đầy trong lòng, khẽ cọ xát vào mặt Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . ." Vừa mới mở miệng lại nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn cực kỳ, lập tức ngậm miệng lại, hiệu trưởng, em không sao, em thật sự không có việc gì, anh đừng khổ sở. . . . . .
Làm thế nào cho phải đây? Thượng Quan Ngưng ôm cô thật chặt dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình. Đáng chết, anh sẽ lấy lại công đạo cho em, em phải sống thật tốt mới được chứ?
Bệnh viện đã sớm nhận được thông báo, nhân viên cứu hộ đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe lập tức vội vàng đẩy xe đi tới.
"Chú, chú chăm sóc cô ấy!" Viện trưởng Lạc Trạch Dương, lần này chú của Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay. Tiêu Hòa Nhã đã được nhân viên cứu hộ đẩy vào phòng cứu cấp, Thượng Quan Ngưng thấy được Lạc Trạch Dương như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
"Chú sẽ cố hết sức!" Lạc Trạch Dương thản nhiên nói xong liền trực tiếp xoay người đi vào.
Nghe tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới sững sờ nhìn cửa phòng cứu cấp đóng chặt, qua thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hung dữ đi tới bên người Thượng Quan Ngưng, trực tiếp đấm một quả đấm, chưa bao giờ tức giận như vậy nói với Thượng Quan Ngưng: "Cậu không xứng với em ấy, cậu mang cho em ấy nhiều tổn thương hơn em ấy bị tai nạn trong cả cuộc đời này, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu. . . . . ."
"Chăm sóc cô ấy thật tốt!" Thượng Quan Ngưng không quan tâm một đấm kia, nếu như Tiêu Hòa Nhã có thể tốt lên, coi như mười đấm một trăm đấm anh đều vui lòng chấp nhận. Nhưng không có, mà anh phải đi đòi công đạo về cho cô, người nào đả thương cô đều phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần.
Sau đó Thượng Quan Ngưng giao Tiêu Hòa Nhã cho người trong nhà, chính anh là mang theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ đi Nhật Bản, đồng thời Thượng Quan Vân Thích cũng mang theo Cung Đằng Ngọc Lưu trở lại thành phố Hoa.
Mặc kệ gia tộc Cung Đằng thần bí thế nào khổng lồ thế nào, cuối cùng anh vẫn dẫn người đi tìm Tộc trưởng của gia tộc thần bí đó. Nếu như lúc trước thì anh không dám hành động bởi vì Tiêu Hòa Nhã còn ở trong tay bọn họ, anh dè dặt cẩn trọng thì như thế nào chứ? Còn không phải là để cho cô vết thương chồng chất, bây giờ anh còn có gì để lo trước lo sau nữa đâu, hơn nữa con trai bảo bối của vị tộc trưởng kia hiện đang ở trong tay của anh.
"Không biết Thượng Quan thiếu gia tìm tôi làm gì?" Trong ngôi đền kiến trúc xưa, có một ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn sáng quắc ngồi ở trên ghế, nhìn khách phương xa không mời mà đến.
"Đòi nợ!" Thượng Quan Ngưng cũng dứt khoát không dài dòng cùng với ông ta.
"Ha ha ha. . . . . . Thượng Quan thiếu gia thật ngông cuồng nhỉ?" Ông lão Cung Đằng điên cuồng bất chấp mọi thứ cười nói, phóng tầm mắt nhìn cả dân tộc Đại Hòa ai dám bất kính với gia tộc Cung Đằng?
"Ha ha ha. . . . . . Ngông cuồng chưa nói tới, chỉ là, có chút nợ cứ để người ta thiếu tôi sẽ nhức đầu mỗi ngày!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói: "Tuy rằng bây giờ đều nói có nợ chính ông lớn, nhưng mà tôi người chủ nợ này cũng không phải là chỉ luôn biết ra vẻ đáng thương ông nói có đúng không?"
"Đừng có vòng tới vòng lui, tôi đường đường là gia tộc Cung Đằng khi nào thì thiếu nợ các cậu rồi hả?" Ông lão Cung Đằng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Ngưng không thèm để ý, khẽ cười mở miệng nói: "Mấy ngày trước con dâu cả của ngài trói vợ của tôi, tự mình giam cầm mười ngày, còn tự tiện tiến hành thôi miên cô ấy cưỡng ép thay đổi trí nhớ của cô ấy, không chỉ có như thế còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy, ngài nói đi khoản nợ này có tính là thiếu hay không?" Thượng Quan Ngưng chưa nói xong một câu, trên người đã hiện nồng đậm sát khí.
Ông lão Cung Đằng sững sờ, không ngờ con dâu của mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, lúc đầu ông khăng khăng một mực hại ông mất đi con trai của mình, mà ông cũng hối hận hai mươi mấy năm, sao con dâu lại dám?
"Cậu muốn tôi trả nợ thế nào?" Ông lão Cung Đằng hỏi.
"Giao con dâu của ngài ra đây!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Không có khả năng! Tôi. . . . . ."
"Đúng rồi, quên nói cho ngài một chuyện, con trai bảo bối của ngài hôm qua đã chấp nhận lời mời của chúng tôi đến Trung Quốc, có thể sẽ ở lại Trung Quốc vài ngày, đã quên nói cho ngài biết không biết ngài có lo lắng hay không, lần này tới đây tôi thay Quý công tử truyền một câu nói, còn xin ngài chớ lo lắng, hiện tại ông ta rất tốt!" Thượng Quan Ngưng rất là vân đạm phong kinh* nói, dường như không hề để tâm ông ta vừa mới cự tuyệt.
(*Vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng thản nhiên như gió)
"Cậu nói cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt của ông lão Cung Đằng trở xám tro, dường như một chút tức giận của bản thân đã biến mất, mềm nhũn tê liệt trên ghế ngồi, con ông, bọn họ lại ở dưới mí mắt của ông cướp con ông đi một ngày rồi mà ông vẫn không có phát hiện ra.
"Lão tiên sinh, thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi hi vọng có thể sớm lấy được đáp án!" Thượng Quan Ngưng không mặn không nhạt nhắc nhở.
"Hừ, coi như cậu bắt cóc con trai tôi, nhưng cậu đừng quên hiện tại cậu đang ở trên địa bàn của ai, nếu như cậu không thể quay về, tôi không tin người nhà của cậu không ngoan ngoãn trả con trai tôi lại?" Đột nhiên nghĩ đến một đối sách tương tự như bọn họ, ông lão Cung Đằng đột nhiên bật cười, chậm rãi vỗ tay một cái, trong lúc nhất thời rất nhiều võ sĩ mặc ki-mô-nô xuất hiện, trong nháy mắt bao vây anh lại.
"Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ cười khẽ, sau lưng bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ vẫn trấn định như thường, dường như không để những võ sĩ này trong mắt.
"Lão tiên sinh, ngài không có vinh hạnh lưu tôi ở lại đây, tôi được chính phủ quý quốc mời xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai nước, nếu như các ông thật sự muốn giữ tôi lại, ông nên nói chuyện với Thị trưởng của các ông trước đi! Tôi ngược lại không để ý chút nào, chẳng qua lịch trình của tôi đã đầy rồi, trò chuyện vui vẻ với ông thì tôi sẽ không có nhiều thời gian trò chuyện với Thị trưởng, tôi không ngại đối tượng nói chuyện với tôi là ai, các ông quyết định thế nào cho tốt đi, đúng rồi, tôi quên nói cho ông biết, tôi là được Thị trưởng phái người đưa tới, bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài!" Thượng Quan Ngưng nói xong, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng như tất cả đều nắm ở trong tay.
"Cậu . . . . ." Ông lão Cung Đằng đột nhiên không phản bác được, dù ông lợi hại thế nào cuối cùng cũng không thể đối kháng với chính phủ, giỏi, thật sự giỏi! Thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử!
"Tôi không quấy rầy nữa, nếu như buổi tối hôm nay ngài không thể quyết định, tôi sẽ thay ngài quyết định, khi đó đừng trách vãn bối vô lễ!" Thượng Quan Ngưng cúi người chào cung kính cáo từ.
"Lão gia!" Võ sĩ cầm đầu vừa chặn bọn họ vừa nhìn về phía chủ nhân của mình.
"Lui ra!"
"Ha ha ha. . . . . ." Trong phòng làm việc lớn như vậy, Tùng Hạ Mai Tuệ rất là hưng phấn cười. "Con trai tốt của mẹ, cám ơn con giúp mẹ đưa cô nhóc về. Ngược lại mẹ muốn thấy bọn họ sẽ đau lòng thế nào khi bảo bối của họ mất trí nhớ lại dính cơn nghiện, ha ha ha. . . . . . Đây là các người tự chuốc phiền, đều là các người biến tôi thành như vậy, ha ha. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook