Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn
-
Chương 1: Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực
"Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc. . . . . ."
Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là ba giờ sáng.
Lầu dưới, truyền đến tiếng mở cửa.
Cô không chút hoang mang đứng dậy, xỏ dép đi ra khỏi phòng.
Đứng ở chân cầu thang, liền nhìn thấy người kia đi vào phòng khách, tây trang cà vạt tiện tay vứt ra, ném lên trên ghế sôfa.
Ngay sau đó, cả người cũng đầy vẻ mệt mỏi nằm dài trên ghế, cũng không có ý muốn lên lầu.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, nhặt quần áo vứt tứ tung kia lên.
"Muộn như thế còn chưa ngủ?"
Duẫn Nặc dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Chờ anh."
Người đàn ông mở mắt, tùy ý liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở, khinh miệt dâng đầy nơi đáy mắt.
Một câu cũng không nói, sau đó liền đứng dậy lướt qua cô đi lên lầu.
Duẫn Nặc nhìn theo bóng lưng kia trong lòng ngũ vị tạp trần.
Kết hôn ba năm, trừ một tháng trước đây có một lần ngoài ý muốn, anh chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đúng mực.
Mà cô, tựa như con chó nhỏ bị tuột xích, tùy thời tùy chỗ, chờ anh sai sử.
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào quần áo trên cánh tay mình, trên cổ áo tinh xảo đắt giá có dấu son môi đỏ chót lồ lộ.
Tim chợt co lại, cô đau đến nhíu mi, trăm vị cùng bùng phát.
Mặc dù đã sớm biết anh có tình nhân ở bên ngoài, nhưng giờ khắc này, vẫn không khỏi cảm thấy chua xót, thật rất khổ sở.
Tần Mạc, thật có đúng là bất kể em có làm cái gì, cho dù có tốt bao nhiêu chăng nữa, thì anh cũng sẽ thủy chung không nhìn em một cái?
Cũng chỉ là một ánh mắt, nhưng đối với anh mà nói, lại không thể bố thí cho sao?
Không ngờ Duẫn Nặc cô bây giờ, lại sống hèn mọn đê tiện như vậy.
Còn đâu bóng dáng kiêu căng ương ngạnh, không ai bì nổi của đại tiểu thư Đỗ gia ba năm trước đây, ai ngờ sẽ luân lạc tới bước đường ngày hôm nay.
Trên lầu, đột nhiên truyền đến giọng nói từ tính lại lạnh như băng giọng của anh: "Cô còn ngây ngốc ở đó làm cái gì?"
Duẫn Nặc lập tức hồi hồn, vội vàng đi lên.
Rất nhanh liền chuẩn bị xong nước tắm, cô trở lại bên cạnh anh, một mực cung kính: "Đã xong rồi."
Người đàn ông ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau, liền vang lên tiếng nước chảy.
Duẫn Nặc xoay người đang muốn đi, thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Cô dừng lại, ánh mắt, không kìm hãm được mà nhìn tới.
Hai chữ “ Vãn Tịch” lóe sáng trên màn hình đập vào mắt .
Vãn Tịch, Vãn Tịch. . . . . .
Hai chữ này, giống như một loại phù chú, gắt gao quấn quanh đầu Duẫn Nặc, thế nào cũng không thoát đi được.
Rốt cục, cô cũng đưa tay cầm điện thoại di động lên, mở khóa, nhấn vào phím nghe:
"Mạc, anh về đến đâu rồi hả ? Hu hu . . . . . Quay lại đây có được hay không, cục cưng, nó vẫn đá em, đau quá, anh trở lại ở bên cạnh có được hay không?"
Run rẩy. . . . . .
Điện thoại di động liền rơi xuống trên mặt đất.
Bước chân của Duẫn Nặc lảo đảo, cả người thiếu chút nữa không đứng vững, ngã xuống đất ngất đi.
Vãn Tịch, cô ta, mang thai?
Cô ta mang thai con của Tần Mạc?
Tại sao?
Cô vốn cho là, anh chỉ ghét mình, mà ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, cố ý để cho cô nhìn mà thôi.
Không nghĩ tới. . . . . .
Cho tới nay, chỉ có mình cô là nghĩ quá đơn giản.
Người anh yêu là Vãn Tịch, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là Vãn Tịch.
Vãn Tịch mang thai, vậy thì con của cô thì sao, tối nay, có cần nói cho anh hay không?
Cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, thấy điện thoại rơi trên đất trong thoáng chốc, sắc mặt lập tức bao phủ hàn băng .
"Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?"
Anh sải bước đi tới, nhặt điện thoại di động lên, hai mắt tựa như loài Báo, sắc bén tiêu sát nhìn cô chằm chằm: "Lục Duẫn Nặc, cô muốn chết sao?"
Cô rụt rè đứng ở trước mặt anh, hèn mọn như một nô tài vừa làm sai chuyện gì đó.
Ngẩng đầu, tiến lên đón ánh mắt như lửa thiêu của anh nói: "Mạc, em. . . . . ."
"Cút!"
Duẫn Nặc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là ba giờ sáng.
Lầu dưới, truyền đến tiếng mở cửa.
Cô không chút hoang mang đứng dậy, xỏ dép đi ra khỏi phòng.
Đứng ở chân cầu thang, liền nhìn thấy người kia đi vào phòng khách, tây trang cà vạt tiện tay vứt ra, ném lên trên ghế sôfa.
Ngay sau đó, cả người cũng đầy vẻ mệt mỏi nằm dài trên ghế, cũng không có ý muốn lên lầu.
Cô rũ mắt, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, nhặt quần áo vứt tứ tung kia lên.
"Muộn như thế còn chưa ngủ?"
Duẫn Nặc dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn anh: "Chờ anh."
Người đàn ông mở mắt, tùy ý liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở, khinh miệt dâng đầy nơi đáy mắt.
Một câu cũng không nói, sau đó liền đứng dậy lướt qua cô đi lên lầu.
Duẫn Nặc nhìn theo bóng lưng kia trong lòng ngũ vị tạp trần.
Kết hôn ba năm, trừ một tháng trước đây có một lần ngoài ý muốn, anh chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đúng mực.
Mà cô, tựa như con chó nhỏ bị tuột xích, tùy thời tùy chỗ, chờ anh sai sử.
Cúi đầu, ánh mắt rơi vào quần áo trên cánh tay mình, trên cổ áo tinh xảo đắt giá có dấu son môi đỏ chót lồ lộ.
Tim chợt co lại, cô đau đến nhíu mi, trăm vị cùng bùng phát.
Mặc dù đã sớm biết anh có tình nhân ở bên ngoài, nhưng giờ khắc này, vẫn không khỏi cảm thấy chua xót, thật rất khổ sở.
Tần Mạc, thật có đúng là bất kể em có làm cái gì, cho dù có tốt bao nhiêu chăng nữa, thì anh cũng sẽ thủy chung không nhìn em một cái?
Cũng chỉ là một ánh mắt, nhưng đối với anh mà nói, lại không thể bố thí cho sao?
Không ngờ Duẫn Nặc cô bây giờ, lại sống hèn mọn đê tiện như vậy.
Còn đâu bóng dáng kiêu căng ương ngạnh, không ai bì nổi của đại tiểu thư Đỗ gia ba năm trước đây, ai ngờ sẽ luân lạc tới bước đường ngày hôm nay.
Trên lầu, đột nhiên truyền đến giọng nói từ tính lại lạnh như băng giọng của anh: "Cô còn ngây ngốc ở đó làm cái gì?"
Duẫn Nặc lập tức hồi hồn, vội vàng đi lên.
Rất nhanh liền chuẩn bị xong nước tắm, cô trở lại bên cạnh anh, một mực cung kính: "Đã xong rồi."
Người đàn ông ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau, liền vang lên tiếng nước chảy.
Duẫn Nặc xoay người đang muốn đi, thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Cô dừng lại, ánh mắt, không kìm hãm được mà nhìn tới.
Hai chữ “ Vãn Tịch” lóe sáng trên màn hình đập vào mắt .
Vãn Tịch, Vãn Tịch. . . . . .
Hai chữ này, giống như một loại phù chú, gắt gao quấn quanh đầu Duẫn Nặc, thế nào cũng không thoát đi được.
Rốt cục, cô cũng đưa tay cầm điện thoại di động lên, mở khóa, nhấn vào phím nghe:
"Mạc, anh về đến đâu rồi hả ? Hu hu . . . . . Quay lại đây có được hay không, cục cưng, nó vẫn đá em, đau quá, anh trở lại ở bên cạnh có được hay không?"
Run rẩy. . . . . .
Điện thoại di động liền rơi xuống trên mặt đất.
Bước chân của Duẫn Nặc lảo đảo, cả người thiếu chút nữa không đứng vững, ngã xuống đất ngất đi.
Vãn Tịch, cô ta, mang thai?
Cô ta mang thai con của Tần Mạc?
Tại sao?
Cô vốn cho là, anh chỉ ghét mình, mà ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt, cố ý để cho cô nhìn mà thôi.
Không nghĩ tới. . . . . .
Cho tới nay, chỉ có mình cô là nghĩ quá đơn giản.
Người anh yêu là Vãn Tịch, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là Vãn Tịch.
Vãn Tịch mang thai, vậy thì con của cô thì sao, tối nay, có cần nói cho anh hay không?
Cửa phòng tắm bị mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, thấy điện thoại rơi trên đất trong thoáng chốc, sắc mặt lập tức bao phủ hàn băng .
"Ai cho cô đụng vào đồ của tôi?"
Anh sải bước đi tới, nhặt điện thoại di động lên, hai mắt tựa như loài Báo, sắc bén tiêu sát nhìn cô chằm chằm: "Lục Duẫn Nặc, cô muốn chết sao?"
Cô rụt rè đứng ở trước mặt anh, hèn mọn như một nô tài vừa làm sai chuyện gì đó.
Ngẩng đầu, tiến lên đón ánh mắt như lửa thiêu của anh nói: "Mạc, em. . . . . ."
"Cút!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook