Ông Xã Là Trung Khuyển
-
Chương 62: Thư ký
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Cô gái nhỏ tiếp tục cười, đáng yêu đến nỗi hai chị gái tiếp tân hận không thể nhào tới.
"Em tìm ai?" Cẩn thận hỏi.
"Em đợi người ạ."
Đột nhiên cô tiếp tân nổi lên tấm lòng người mẹ, nhất định cô bé nhỏ này đến để chờ ba rồi!
"Em chờ ba sao?"
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó cười to ‘ha ha’.
Cô tiếp tân bối rối, không phải ba? Không lẽ cô gái nhỏ này yêu sớm ư?
"Không phải là ba ạ?"
Miêu Miêu cười híp mắt lại thành sợi chỉ, lúm đồng tiền cũng trở nên càng sâu.
Không trả lời câu hỏi này của các cô, cười hỏi các cô ấy: "Công việc ở đây ổn không ạ?"
Tiếp tân cũng không biết tại sao mình lại nghiêm chỉnh trả lời: "Rất tốt, ngoài việc đôi khi có một số người quá ghê tởm!"
"Ồ?" Miêu Miêu vô tội nháy mắt.
"Là bạn gái của ông chủ, nên hơi phiền xíu."
Miêu Miêu trợn mắt há mồm: "Bạn gái... của ông chủ mấy chị?"
"Aiz, cũng có thể là không phải, nhưng trong công ty có rất nhiều người nói vậy. Aiz, Lâm Lâm, tớ quên đi mua cà phê cho cô ta rồi, bây giờ tớ phải đi nhanh thôi." Một người trong đó nói xong thì muốn đi, Miêu Miêu kéo cô.
"Tiếp tân còn phải có trách nhiệm mua cà phê?" Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
"Aiz, không còn cách nào, nếu người ta là bạn gái của ông chủ thì tụi chị không chọc nổi."
Đang nói, người phụ nữ kia giẫm đôi giày cao, ‘cằn nhằn’ đi tới.
"Sao còn chưa đi?" Cau mày, vẻ mặt không vui.
"Đi ngay, đi ngay."
Miêu Miêu vẫn kéo tay chị tiếp tân, người phụ nữ kia lướt mắt lên người cô.
Vừa nhìn thấy mặt cô, ánh mắt híp lại: "Cô là ai?"
Miêu Miêu chỉ cười: "Chị là bạn gái của ông chủ?"
Người phụ nữ kia không cho ý kiến, ngược lại nói: "Người không phận sự không được vào trong, chó mèo gì cũng thả vào!"
Ánh mắt Miêu Miêu sắc lên, nếu ông chủ công ty này không phải là Trịnh Thâm cô còn tin, nhưng Trịnh Thâm... Ha ha, đừng nói nuôi thêm một người phụ nữ bên ngoài, dù động lòng cũng rất không có khả năng.
"Có quy định không thể ở đây đợi người?"
Người phụ nữ kia nhíu mày: "Cô bé, tuổi còn trẻ hơi nhiệt huyết tôi hiểu, đừng gây thêm chuyện cho người nhà của bé đấy."
"Mua cà phê, còn không mau đi." Cô ta lại quay đầu nói với tiếp tân.
"Không đi đâu hết!" Miêu Miêu không buông tay, tiếp tục kéo tay cô tiếp tân.
Ánh mắt của người phụ nữ kia càng thêm sâu thẳm, cười lạnh: "Cô bé, bé nói cho chị biết người nhà của bé là ai, để chị dạy dỗ cậu ta xem, người như vậy, không cần lăn lộn trong công ty nữa đâu."
Chị gái tiếp tân vội vàng kéo Miêu Miêu, đừng gây chuyện cho người nhà của em, người phụ nữ này không hiền lành gì đâu!
Miêu Miêu cười lạnh: "Trên đời này không hề có cái lý đã làm tiếp tân còn phải gánh thêm việc mua cà phê cho chị, là Trịnh thị thuê các cô ấy, không phải do chị thuê."
"Cô bé, tôi chỉ 'nhờ' các cô ấy mua ly cà phê, cô hỏi bọn họ xem có chịu không? Đây là xã hội, không phải Tháp Ngà [1]." Cô ta đã quyết định phải đợi xem người nhà của cô gái này là ai, cô hoàn toàn chọc điên cô ta rồi!
[1] Tháp Ngà: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.
"Chị có tư cách gì? Chị là chủ của công ty này à?"
"Tôi không phải, nhưng bạn trai tôi thì phải", lời này tương đương với việc thừa nhận cô ta là bạn gái của ông chủ công ty.
Miêu Miêu không nói gì, chú ý thấy người đàn ông mang theo nụ cười đang bước nhanh ra ngoài, bĩu môi, dồn cảm xúc.
"Miêu Miêu!" Trong mắt Trịnh Thâm chỉ có tâm can bảo bối của anh, vừa nghe cô nhắn tin nói chờ anh ăn cơm, đã nhanh chóng kết thúc công việc trên tay đi xuống.
Cô gái nhỏ nhướng mày, cảm xúc dồn đủ rồi.
"Hu hu" trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, gào khóc.
Trịnh Thâm vội ném áo khoác trên tay, nhanh chóng ôm người vào lòng: "Bảo bối ngoan, sao thế? Sao thế? Nói cho anh nghe."
Miêu Miêu vừa kéo, vừa vùi đầu vào lòng Trịnh Thâm, ngón tay vươn ra chỉ vào người phụ nữ kia.
"Anh nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài! Muốn chia tay với em sao?"
"Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm, anh chỉ có em thôi à!"
"Chính chị ta nói vậy! Công ty của các anh cũng biết chị ấy là bà chủ!" Miêu Miêu tiếp tục khóc tố.
Trịnh Thâm theo bản năng nhấc chân, đá người phụ nữ kia, cô ta mang giày cao, nhanh chóng bị ngã xuống đất, đau đến co quắp.
Trịnh Thâm lại nhìn hai người phía trước: "Gọi Lâm Phóng xuống cho tôi! Tuyển phải loại người gì vậy!"
"Vâng..." Tiếp tân đang sững sờ vội vàng đi gọi điện thoại.
Trịnh Thâm cúi đầu, nhẹ hôn lên đỉnh đầu Miêu Miêu.
"Bảo bối ngoan, cô ta thật sự không có quan hệ gì với anh, anh chỉ thích một mình em thôi. Người phụ nữ này xấu như vậy, có cho cũng không thèm."
"Xinh đẹp thì được?" Giọng nói trong lòng ồm ồm.
"Trừ Miêu Miêu ra, phụ nữ trên đời này đều xấu xí hết."
Người phụ nữ dưới đất nghe xong càng co quắp hơn, muốn giải thích, nhưng lại đau đến nỗi nói không ra lời.
Một cú của Trịnh Thâm, mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng quả thật dùng mười phần sức lực.
Không đến hai phút Lâm Phóng đã hấp ta hấp tấp chạy xuống, vừa thấy tình hình này, sửng sốt.
"Ông chủ, sao thế?" Ngơ ngác hỏi.
"Người phụ nữ này của công ty chúng ta?"
Gật đầu: "Đúng vậy, làm thư ký đã nhiều năm, năng lực rất mạnh, không phải tôi được phân quản phòng nhân viên sao, muốn bổ sung một thư ký cho anh."
Trịnh Thâm cười lạnh: "Tôi cũng không cần loại thư ký tự tuyên truyền mình là vợ của ông chủ ở công ty, tuyển thư ký nam, nếu người phụ nữ này lừa gạt tiền thuốc thang, tự ông bỏ tiền đi!"
Nói xong lại cúi đầu cọ cọ Miêu Miêu: "Bảo bối ngoan, chúng ta đi ăn cơm, không để ý tới những thứ người ghê tởm này nữa."
Ôm Miêu Miêu đang chôn cả đầu trong lòng anh, vừa ra khỏi cửa, Trịnh Thâm sờ đầu cô, vẻ mặt cưng chìu.
"Bé ngoan, đừng giả vờ nữa."
Miêu Miêu mới ló mặt ra từ trong lòng anh, gương mặt tươi cười, nào có nước mắt.
"Anh, tạm thời tha cho anh!"
Trịnh Thâm nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của cô: "Em đó ~ "
Anh vốn cũng tưởng thật, sau đó Lâm Phóng tới, bé nhóc này nhìn lén, đã bị anh phát hiện.
"Đi thôi, ăn cơm."
...
Sắc mặt Lâm Phóng tương đối khó nhìn, người phụ nữ dưới đất vì câu nói kia của Trịnh Thâm, dù sao cũng phải đi, ráng tranh thủ thêm ích lợi.
"Giám đốc Lâm, ông phải bồi thường..."
Lâm Phóng trầm mặt ngồi xổm xuống: "Thứ nhất, cô tuyên truyền nói mình là phu nhân của ông chủ tạo thành ảnh hưởng cho công ty, chúng tôi có thể kiện cô lên tòa, thứ hai cô không muốn lăn lộn trong ngành nữa sao?"
"Tôi không có tuyên truyền, do người khác tự đoán thôi!"
Đây chính là chiêu của người phụ nữ này, cô ta không nói mình là vợ của ông chủ, nhưng cứ vô tình hay cố ý lộ ra điểm này, để người khác đoán, cuối cùng cho dù bại lộ, cũng không có liên quan gì đến cô ta.
Về phần cấp trên, dĩ nhiên cô ta sẽ tìm cơ hội quyến rũ, trở thành bà chủ thực thụ.
Nhưng vào nghề lâu như vậy, chỉ thấy được sườn mặt của Trịnh Thâm, mắt đối phương luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không có chú ý tới cô ta!
"Cô nói dối! Cô vừa mới thừa nhận mình là bạn gái của ông chủ, có camera ghi hình!" Tiếp tân lên án cô ta.
Người phụ nữ kia sửng sốt, được rồi, mới vừa rồi cô ta bị kích thích, nghĩ rằng thừa nhận với một ‘người ngoài’ thì sẽ không sao cả...
Lâm Phóng đứng lên, chỉ nói một chữ: "Biến."
Lúc phỏng vấn thật ra ông ta biết người phụ nữ này tâm thuật bất chính, nhưng công ty quá thiếu người, năng lực làm thư ký của cô ta quả thật xuất chúng. Vì thế muốn giữ lại trước, sau này có người thích hợp sẽ thay thế, cho nên chưa ký hợp đồng với cô ta.
Nhưng không ngờ, nhanh như vậy đã gặp chuyện, xem ra sau này vẫn phải thà thiếu không ẩu.
Nhưng công việc thư ký này, nếu vẫn không tìm được người thích hợp, có thể tìm ai tới đảm nhiệm đây?
Việc của Trịnh Thâm quá nhiều, không thể nào bắt anh tự mình xử lý hết được, trợ lý có thể giúp bận rộn chạy việc, nếu không công việc của anh sẽ gặp khó khăn.
...
Bên này hai người ăn cơm cũng đang thảo luận vấn đề này.
"Thiếu người vậy à?"
Trịnh Thâm gật đầu: "Được rồi, hạng mục làm trước thời hạn, công ty khẩn cấp mở rộng, không thể một lần tuyển nhiều người mới như vậy, rất dễ dàng tuyển trúng nhân viên có vấn đề."
"Oh... Vậy à."
"Nhanh ăn đi, không phải là chuyện em cần lo lắng đâu."
"Nếu không em đến công ty anh giúp một tay, dù sao em được nghỉ, hơn bốn mươi ngày lận."
Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, Miêu Miêu đến công ty anh dù không thể giúp một tay, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy cô, đã đủ cho mình tràn đầy năng lượng.
"Được!"
Hai người như đã xác định, ăn cơm xong, anh lập tức dẫn cô đến công ty.
Hai cô gái tiếp tân mới vừa tám với người có quen biết trong công ty, lại gắng sức khen ngợi bà chủ thật lâu, đã nhìn thấy ông chủ dẫn theo bà chủ trở lại.
"Chào tổng giám đốc Trịnh, chào phu nhân."
Miêu Miêu bị dọa sợ đến hơi run rẩy, cười khoát tay, lôi kéo Trịnh Thâm đang mang vẻ mặt cưng chìu bỏ chạy.
"Công ty của các anh mấy tầng lầu vậy?"
"Ba tầng, phòng họp, phòng kỹ thuật và anh ở trên tầng cao nhất, những người khác ở lầu hai."
"Oh ~ còn rất rộng."
"Trên lầu cũng mua, sau này nếu nhiều người, thì có thể dời lên."
Miêu Miêu sửng sốt, hình như công ty anh phát triển hơi nhanh rồi? Lần trước vẫn chỉ có một tầng lầu, bàn làm việc cũng không ngồi đầy.
"Anh thật lợi hại..."
Thành tựu lớn nhất của một người đàn ông là gì? Một là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để vợ xài thế nào cũng không hết! Hai là thu hoạch ánh mắt sùng bái của vợ.
Hiện giờ cái đầu tiên Trịnh Thâm vẫn chưa làm được, nhưng cái thứ hai cũng đã hoàn toàn get (đạt được) rồi.
Nhếch môi cười: "Bởi vì anh có Miêu Miêu." Cho nên có động lực.
Miêu Miêu cười khẽ, nhớ tới ở dưới lầu Trịnh Thâm đá người phụ nữ kia một cú.
Năm đó mới vừa từ Thang gia thôn mang cô ra, lúc lần đầu tiên ngồi xe lửa, cũng như vậy, vì cô ném một người phụ nữ khác ra.
Thời gian biến cô thành người gầy, biến Trịnh Thâm thành người giàu.
Duy nhất không thay đổi, là tình cảm giữa bọn họ, luôn thật lòng trước sau như một.
Mười ngón tay đan chặt, hai người nhìn nhau cười.
Phòng làm việc của Trịnh Thâm còn lớn hơn trước kia, bày trí cũng thoải mái, trên bàn là hình hai người, bên cạnh còn có ghế sa lon, rất thích hợp cho cô đợi.
"Anh bảo người đi lấy cho em ly nước."
Cầm điện thoại lên lúc này mới nhớ tới trợ lý cũng đến lúc ăn cơm, anh chuẩn bị tự mình đi, Miêu Miêu ngăn anh lại.
"Anh, anh cứ làm việc đi, em đi được rồi, sớm muộn gì cũng phải thích nghi." Nghịch ngợm cười.
"Được, lầu hai phòng đầu tiên."
Miêu Miêu xuống lầu, lầu hai phòng đầu tiên quả nhiên có ghi phòng trà nước, đi vào, rót nước.
Lúc đi ra va chạm phải một người, nước dội vào người của người kia.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Cô gái nhỏ tiếp tục cười, đáng yêu đến nỗi hai chị gái tiếp tân hận không thể nhào tới.
"Em tìm ai?" Cẩn thận hỏi.
"Em đợi người ạ."
Đột nhiên cô tiếp tân nổi lên tấm lòng người mẹ, nhất định cô bé nhỏ này đến để chờ ba rồi!
"Em chờ ba sao?"
Miêu Miêu sửng sốt, sau đó cười to ‘ha ha’.
Cô tiếp tân bối rối, không phải ba? Không lẽ cô gái nhỏ này yêu sớm ư?
"Không phải là ba ạ?"
Miêu Miêu cười híp mắt lại thành sợi chỉ, lúm đồng tiền cũng trở nên càng sâu.
Không trả lời câu hỏi này của các cô, cười hỏi các cô ấy: "Công việc ở đây ổn không ạ?"
Tiếp tân cũng không biết tại sao mình lại nghiêm chỉnh trả lời: "Rất tốt, ngoài việc đôi khi có một số người quá ghê tởm!"
"Ồ?" Miêu Miêu vô tội nháy mắt.
"Là bạn gái của ông chủ, nên hơi phiền xíu."
Miêu Miêu trợn mắt há mồm: "Bạn gái... của ông chủ mấy chị?"
"Aiz, cũng có thể là không phải, nhưng trong công ty có rất nhiều người nói vậy. Aiz, Lâm Lâm, tớ quên đi mua cà phê cho cô ta rồi, bây giờ tớ phải đi nhanh thôi." Một người trong đó nói xong thì muốn đi, Miêu Miêu kéo cô.
"Tiếp tân còn phải có trách nhiệm mua cà phê?" Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
"Aiz, không còn cách nào, nếu người ta là bạn gái của ông chủ thì tụi chị không chọc nổi."
Đang nói, người phụ nữ kia giẫm đôi giày cao, ‘cằn nhằn’ đi tới.
"Sao còn chưa đi?" Cau mày, vẻ mặt không vui.
"Đi ngay, đi ngay."
Miêu Miêu vẫn kéo tay chị tiếp tân, người phụ nữ kia lướt mắt lên người cô.
Vừa nhìn thấy mặt cô, ánh mắt híp lại: "Cô là ai?"
Miêu Miêu chỉ cười: "Chị là bạn gái của ông chủ?"
Người phụ nữ kia không cho ý kiến, ngược lại nói: "Người không phận sự không được vào trong, chó mèo gì cũng thả vào!"
Ánh mắt Miêu Miêu sắc lên, nếu ông chủ công ty này không phải là Trịnh Thâm cô còn tin, nhưng Trịnh Thâm... Ha ha, đừng nói nuôi thêm một người phụ nữ bên ngoài, dù động lòng cũng rất không có khả năng.
"Có quy định không thể ở đây đợi người?"
Người phụ nữ kia nhíu mày: "Cô bé, tuổi còn trẻ hơi nhiệt huyết tôi hiểu, đừng gây thêm chuyện cho người nhà của bé đấy."
"Mua cà phê, còn không mau đi." Cô ta lại quay đầu nói với tiếp tân.
"Không đi đâu hết!" Miêu Miêu không buông tay, tiếp tục kéo tay cô tiếp tân.
Ánh mắt của người phụ nữ kia càng thêm sâu thẳm, cười lạnh: "Cô bé, bé nói cho chị biết người nhà của bé là ai, để chị dạy dỗ cậu ta xem, người như vậy, không cần lăn lộn trong công ty nữa đâu."
Chị gái tiếp tân vội vàng kéo Miêu Miêu, đừng gây chuyện cho người nhà của em, người phụ nữ này không hiền lành gì đâu!
Miêu Miêu cười lạnh: "Trên đời này không hề có cái lý đã làm tiếp tân còn phải gánh thêm việc mua cà phê cho chị, là Trịnh thị thuê các cô ấy, không phải do chị thuê."
"Cô bé, tôi chỉ 'nhờ' các cô ấy mua ly cà phê, cô hỏi bọn họ xem có chịu không? Đây là xã hội, không phải Tháp Ngà [1]." Cô ta đã quyết định phải đợi xem người nhà của cô gái này là ai, cô hoàn toàn chọc điên cô ta rồi!
[1] Tháp Ngà: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.
"Chị có tư cách gì? Chị là chủ của công ty này à?"
"Tôi không phải, nhưng bạn trai tôi thì phải", lời này tương đương với việc thừa nhận cô ta là bạn gái của ông chủ công ty.
Miêu Miêu không nói gì, chú ý thấy người đàn ông mang theo nụ cười đang bước nhanh ra ngoài, bĩu môi, dồn cảm xúc.
"Miêu Miêu!" Trong mắt Trịnh Thâm chỉ có tâm can bảo bối của anh, vừa nghe cô nhắn tin nói chờ anh ăn cơm, đã nhanh chóng kết thúc công việc trên tay đi xuống.
Cô gái nhỏ nhướng mày, cảm xúc dồn đủ rồi.
"Hu hu" trong khi mọi người đang trợn mắt há mồm, gào khóc.
Trịnh Thâm vội ném áo khoác trên tay, nhanh chóng ôm người vào lòng: "Bảo bối ngoan, sao thế? Sao thế? Nói cho anh nghe."
Miêu Miêu vừa kéo, vừa vùi đầu vào lòng Trịnh Thâm, ngón tay vươn ra chỉ vào người phụ nữ kia.
"Anh nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài! Muốn chia tay với em sao?"
"Bậy bậy bậy, đừng nói nhảm, anh chỉ có em thôi à!"
"Chính chị ta nói vậy! Công ty của các anh cũng biết chị ấy là bà chủ!" Miêu Miêu tiếp tục khóc tố.
Trịnh Thâm theo bản năng nhấc chân, đá người phụ nữ kia, cô ta mang giày cao, nhanh chóng bị ngã xuống đất, đau đến co quắp.
Trịnh Thâm lại nhìn hai người phía trước: "Gọi Lâm Phóng xuống cho tôi! Tuyển phải loại người gì vậy!"
"Vâng..." Tiếp tân đang sững sờ vội vàng đi gọi điện thoại.
Trịnh Thâm cúi đầu, nhẹ hôn lên đỉnh đầu Miêu Miêu.
"Bảo bối ngoan, cô ta thật sự không có quan hệ gì với anh, anh chỉ thích một mình em thôi. Người phụ nữ này xấu như vậy, có cho cũng không thèm."
"Xinh đẹp thì được?" Giọng nói trong lòng ồm ồm.
"Trừ Miêu Miêu ra, phụ nữ trên đời này đều xấu xí hết."
Người phụ nữ dưới đất nghe xong càng co quắp hơn, muốn giải thích, nhưng lại đau đến nỗi nói không ra lời.
Một cú của Trịnh Thâm, mặc dù không bị thương quá nặng, nhưng quả thật dùng mười phần sức lực.
Không đến hai phút Lâm Phóng đã hấp ta hấp tấp chạy xuống, vừa thấy tình hình này, sửng sốt.
"Ông chủ, sao thế?" Ngơ ngác hỏi.
"Người phụ nữ này của công ty chúng ta?"
Gật đầu: "Đúng vậy, làm thư ký đã nhiều năm, năng lực rất mạnh, không phải tôi được phân quản phòng nhân viên sao, muốn bổ sung một thư ký cho anh."
Trịnh Thâm cười lạnh: "Tôi cũng không cần loại thư ký tự tuyên truyền mình là vợ của ông chủ ở công ty, tuyển thư ký nam, nếu người phụ nữ này lừa gạt tiền thuốc thang, tự ông bỏ tiền đi!"
Nói xong lại cúi đầu cọ cọ Miêu Miêu: "Bảo bối ngoan, chúng ta đi ăn cơm, không để ý tới những thứ người ghê tởm này nữa."
Ôm Miêu Miêu đang chôn cả đầu trong lòng anh, vừa ra khỏi cửa, Trịnh Thâm sờ đầu cô, vẻ mặt cưng chìu.
"Bé ngoan, đừng giả vờ nữa."
Miêu Miêu mới ló mặt ra từ trong lòng anh, gương mặt tươi cười, nào có nước mắt.
"Anh, tạm thời tha cho anh!"
Trịnh Thâm nhẹ nhàng nhéo mũi nhỏ của cô: "Em đó ~ "
Anh vốn cũng tưởng thật, sau đó Lâm Phóng tới, bé nhóc này nhìn lén, đã bị anh phát hiện.
"Đi thôi, ăn cơm."
...
Sắc mặt Lâm Phóng tương đối khó nhìn, người phụ nữ dưới đất vì câu nói kia của Trịnh Thâm, dù sao cũng phải đi, ráng tranh thủ thêm ích lợi.
"Giám đốc Lâm, ông phải bồi thường..."
Lâm Phóng trầm mặt ngồi xổm xuống: "Thứ nhất, cô tuyên truyền nói mình là phu nhân của ông chủ tạo thành ảnh hưởng cho công ty, chúng tôi có thể kiện cô lên tòa, thứ hai cô không muốn lăn lộn trong ngành nữa sao?"
"Tôi không có tuyên truyền, do người khác tự đoán thôi!"
Đây chính là chiêu của người phụ nữ này, cô ta không nói mình là vợ của ông chủ, nhưng cứ vô tình hay cố ý lộ ra điểm này, để người khác đoán, cuối cùng cho dù bại lộ, cũng không có liên quan gì đến cô ta.
Về phần cấp trên, dĩ nhiên cô ta sẽ tìm cơ hội quyến rũ, trở thành bà chủ thực thụ.
Nhưng vào nghề lâu như vậy, chỉ thấy được sườn mặt của Trịnh Thâm, mắt đối phương luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không có chú ý tới cô ta!
"Cô nói dối! Cô vừa mới thừa nhận mình là bạn gái của ông chủ, có camera ghi hình!" Tiếp tân lên án cô ta.
Người phụ nữ kia sửng sốt, được rồi, mới vừa rồi cô ta bị kích thích, nghĩ rằng thừa nhận với một ‘người ngoài’ thì sẽ không sao cả...
Lâm Phóng đứng lên, chỉ nói một chữ: "Biến."
Lúc phỏng vấn thật ra ông ta biết người phụ nữ này tâm thuật bất chính, nhưng công ty quá thiếu người, năng lực làm thư ký của cô ta quả thật xuất chúng. Vì thế muốn giữ lại trước, sau này có người thích hợp sẽ thay thế, cho nên chưa ký hợp đồng với cô ta.
Nhưng không ngờ, nhanh như vậy đã gặp chuyện, xem ra sau này vẫn phải thà thiếu không ẩu.
Nhưng công việc thư ký này, nếu vẫn không tìm được người thích hợp, có thể tìm ai tới đảm nhiệm đây?
Việc của Trịnh Thâm quá nhiều, không thể nào bắt anh tự mình xử lý hết được, trợ lý có thể giúp bận rộn chạy việc, nếu không công việc của anh sẽ gặp khó khăn.
...
Bên này hai người ăn cơm cũng đang thảo luận vấn đề này.
"Thiếu người vậy à?"
Trịnh Thâm gật đầu: "Được rồi, hạng mục làm trước thời hạn, công ty khẩn cấp mở rộng, không thể một lần tuyển nhiều người mới như vậy, rất dễ dàng tuyển trúng nhân viên có vấn đề."
"Oh... Vậy à."
"Nhanh ăn đi, không phải là chuyện em cần lo lắng đâu."
"Nếu không em đến công ty anh giúp một tay, dù sao em được nghỉ, hơn bốn mươi ngày lận."
Ánh mắt Trịnh Thâm sáng lên, Miêu Miêu đến công ty anh dù không thể giúp một tay, mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy cô, đã đủ cho mình tràn đầy năng lượng.
"Được!"
Hai người như đã xác định, ăn cơm xong, anh lập tức dẫn cô đến công ty.
Hai cô gái tiếp tân mới vừa tám với người có quen biết trong công ty, lại gắng sức khen ngợi bà chủ thật lâu, đã nhìn thấy ông chủ dẫn theo bà chủ trở lại.
"Chào tổng giám đốc Trịnh, chào phu nhân."
Miêu Miêu bị dọa sợ đến hơi run rẩy, cười khoát tay, lôi kéo Trịnh Thâm đang mang vẻ mặt cưng chìu bỏ chạy.
"Công ty của các anh mấy tầng lầu vậy?"
"Ba tầng, phòng họp, phòng kỹ thuật và anh ở trên tầng cao nhất, những người khác ở lầu hai."
"Oh ~ còn rất rộng."
"Trên lầu cũng mua, sau này nếu nhiều người, thì có thể dời lên."
Miêu Miêu sửng sốt, hình như công ty anh phát triển hơi nhanh rồi? Lần trước vẫn chỉ có một tầng lầu, bàn làm việc cũng không ngồi đầy.
"Anh thật lợi hại..."
Thành tựu lớn nhất của một người đàn ông là gì? Một là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để vợ xài thế nào cũng không hết! Hai là thu hoạch ánh mắt sùng bái của vợ.
Hiện giờ cái đầu tiên Trịnh Thâm vẫn chưa làm được, nhưng cái thứ hai cũng đã hoàn toàn get (đạt được) rồi.
Nhếch môi cười: "Bởi vì anh có Miêu Miêu." Cho nên có động lực.
Miêu Miêu cười khẽ, nhớ tới ở dưới lầu Trịnh Thâm đá người phụ nữ kia một cú.
Năm đó mới vừa từ Thang gia thôn mang cô ra, lúc lần đầu tiên ngồi xe lửa, cũng như vậy, vì cô ném một người phụ nữ khác ra.
Thời gian biến cô thành người gầy, biến Trịnh Thâm thành người giàu.
Duy nhất không thay đổi, là tình cảm giữa bọn họ, luôn thật lòng trước sau như một.
Mười ngón tay đan chặt, hai người nhìn nhau cười.
Phòng làm việc của Trịnh Thâm còn lớn hơn trước kia, bày trí cũng thoải mái, trên bàn là hình hai người, bên cạnh còn có ghế sa lon, rất thích hợp cho cô đợi.
"Anh bảo người đi lấy cho em ly nước."
Cầm điện thoại lên lúc này mới nhớ tới trợ lý cũng đến lúc ăn cơm, anh chuẩn bị tự mình đi, Miêu Miêu ngăn anh lại.
"Anh, anh cứ làm việc đi, em đi được rồi, sớm muộn gì cũng phải thích nghi." Nghịch ngợm cười.
"Được, lầu hai phòng đầu tiên."
Miêu Miêu xuống lầu, lầu hai phòng đầu tiên quả nhiên có ghi phòng trà nước, đi vào, rót nước.
Lúc đi ra va chạm phải một người, nước dội vào người của người kia.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook