"Hạ tiểu thư, ăn cơm chưa?" Lâm mẹ mở cửa phía sau, khách sáo hỏi tôi.

Lâm mẹ, mẹ của học trò tôi, vì vậy tôi luôn luôn gọi cô ấy như thế.

"Ăn rồi." Còn phải cảm ơn Lạc Thiệu Nông, nếu không tôi chắc chắn đói bụng cho đến sau giờ học.

"Oh, Tiểu Kiệt còn đang ăn, con chờ một chút.

Tôi nhìn Tiểu Kiệt trên bàn ăn, hướng về phía Lâm mẹ nói: "Không sao, để em ấy từ từ ăn, được rồi."

Lâm mẹ mời tôi ngồi xuống, liền nói: "Tiểu Kiệt đứa nhỏ này, liên tục thúc giục nó đi ăn cơm, nó chính là phải chờ tới khi phim hoạt hình kết thúc mới chịu ăn." Lâm mẹ còn trừng mắt Tiểu Kiệt một cái, Tiểu Kiệt liền lập tức cúi đầu.

Thấy Tiểu Kiệt rất giống như một cậu bé bộ dáng chịu ủy khuất, tôi nở nụ cười nói. "Trẻ em đều là như vậy."

"Lần sau con không được như vậy." Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.

"Đúng rồi, Hạ tiểu thư, vị tiên sinh kia vừa mới đưa con tới, là ai?" Lâm mẹ bộ dáng bát quái.

Tôi sửng sốt một chút, không ngờ bị Lâm mẹ nhìn thấy. Tôi trả lời: "Bạn bè mà thôi." Vội vàng trả lời qua loa, cũng không thể nói ra thân phận Lạc Thiệu Nông?

"Là bạn bè hả?" Lâm mẹ tựa hồ có điểm thất vọng. "Cô còn tưởng là bạn trai của con chứ."

Tôi liền lắc đầu làm như trả lời.

Chỉ có điều, Lâm mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tôi: "Vậy con có bạn trai chưa?"

Bạn trai? Tôi không cần tự tìm đau khổ. Biết rất nhiều phụ nữ vì tình mà đau khổ, Tâm Đồng là ví dụ, tôi đối với "Tình yêu" là xin từ chối. Cái này sao nói đây? Tôi có cần phải nói rõ một chút.

Tâm Đồng cùng bạn trai đã yêu nhau hơn một năm, mặc dù thời gian luôn luôn là ngọt ngào, nhưng hầu hết tranh cãi ầm ĩ. Mỗi lần cãi nhau Tâm Đồng sẽ chạy đến tôi khóc lóc kể lể bạn trai có bao nhiêu tính xấu, nhiều tồi tệ, nhưng là ngay hôm sau vợ chồng trẻ lại hòa thuận. Loại tình huống này phát sinh nhiều lần, có thể nói rằng bọn họ lấy loại hình thức này ở chung với nhau. Có mấy lần thấy mắt Tâm Đồng sưng đỏ, tôi rất muốn hỏi nàng tại sao không chia tay? Chỉ là, tôi nhẫn nại. Tôi nghĩ tôi không có quyền lợi can thiệp vào chuyện "Tình yêu" người khác.

Nhiều hơn bất cứ điều gì với định hướng bạn trai là việc chính của mình, làm cho tôi không khỏi phải cảm thán sức hấp dẫn đáng sợ của tình yêu. Chẳng lẽ người phụ nữ có tình yêu, sẽ không là chính mình sao?

Lâm mẹ thăm dò ánh mắt, tôi thành thật trả lời: "Không có." Không biết sao, Lâm mẹ hình như rất vui vẻ.

"Thật sao?" Lâm mẹ như có diều suy nghĩ, lập tức cao hứng mà nói: "Cô đây giới thiệu anh trai của cô cho con biết được không? Anh ấy thật là từ Mĩ trở về, bộ dạng cũng là người ......"

"Lâm mẹ." Tôi cắt ngang lời nói của cô. "Cám ơn ý tốt của cô. Hiện nay con không muốn có bạn trai."

"Thật sao?" Lâm mẹ không bỏ cuộc thuyết phục tôi. "Anh trai cô rất tốt....."

"Con ăn no rồi." Tiểu Kiệt lớn tiếng tuyên bố, cũng đã cứu tôi.

"Lâm mẹ, con đi vào trong học với Tiểu Kiệt."

Đến phòng Tiểu Kiệt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Làm sao khi người phụ nữ kết hôn cũng phải để người khác làm mai chứ? Quên đi, tôi làm tốt việc của mình được rồi.

"Tiểu Kiệt, lấy bài tập ra viết." Công việc này, được mô tả như là một gia sư, trên thực tế, chỉ có việc "đọc sách" mà thôi. "Hôm nay bài tập là gì?"

Tiểu Kiệt lấy sách bài tập trong cặp sách ra. "Thưa cô, là viết từ vựng."

Lâm mẹ muốn Tiểu Kiệt kêu tôi là cô giáo, nói như vậy tôi mới có uy nghiêm, Tiểu Kiệt mới nghe lời. "Vậy con mau chóng viết, cô sẽ kiểm tra."

Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Kiệt chăm chỉ viết, tôi không khỏi nhớ tới "Em trai" của tôi.

Em ấy hẳn là học tiểu học phải không? Từ khi tôi chuyển ra khỏi nhà, thấy em ấy chỉ có một vài lần, tôi thậm chí không nhớ bộ dáng em ấy thế nào. Chẳng qua, em ấy có sự yêu thương của cha mẹ là đủ rồi, gia đình ấy không có chỗ cho tôi.

Chỉ chốc lát. "Thưa cô, con viết xong rồi."

"Ừ, để cô nhìn xem."

Những kỷ niệm bỏ qua một bên, tôi chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.

Vài ngày trôi qua, tôi không gặp lại Lạc Thiệu Nông, trong lòng có một chút thất vọng. Như thế cũng tốt, ít nhất anh ta sẽ không trở lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi.

Ngày hôm nay tôi nghỉ làm, giải thích vì sao tôi lại đi lang thang trên phố vào buổi chiều.

Sau khi một mình xem một bộ phim, tôi đi bộ trên đường phố, muốn làm gì thì làm cái đó, thoải mái tự tại.

Tôi chạy đến một chuỗi các cửa hàng sách, muốn mua một cuốn sách hay có ý nghĩa để đọc.

Tôi đi dạo khoảng một hai giờ đồng hồ, mới cảm thấy hài lòng ra khỏi nhà sách. Ai ngờ......

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi...!" Tôi đụng phải một người, một mặt xin lỗi, một mặt kiềm thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất.

"Xin lỗi, đã đụng phải." Tôi đứng dậy ngẩng đầu, nhưng cũng muốn vượt qua một cái gì đó.

"Là em! Giang Tuyết." Thanh âm của người đàn ông vô cùng hưng phấn.

Tôi thấy anh, nghĩ thầm: Không thể nào? Trùng hợp như thế? "Học trưởng, đã lâu không gặp."

Người bị tôi đụng vào chính là học trưởng, nhưng cũng là học trưởng Tâm Đồng, gọi là Lý Hạo Vĩ. Khi làm lính trở về anh đã hoàn thành đại học, về phương diện đối xử với mọi người, giải quyết công việc hơn chúng tôi một phần trong Ban Giám Hiệu nhà trường, đối với Tâm Đồng và tôi có chút chiếu cố.

"Mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy." Lý Hạo Vĩ ánh mắt nóng rực, làm tôi rất không thoải mái.

"Học trưởng, anh đề cao em quá." Tôi không phải không biết anh đối với tôi có tâm ý, nhưng mà tôi thật sự không có biện pháp chấp nhận anh. "Học trưởng, không có việc gì, em đi trước."

"Chờ một chút....." Lý Hạo Vĩ ngăn cản tôi.

"Có chuyện gì sao?"

"Muốn mời em uống cà phê, đồng ý nha?" Lý Hạo Vĩ tràn đầy thành ý mời tôi.

"Này....." Chẳng lẽ, anh còn chưa hết hy vọng?

Lý Hạo Vĩ nhìn ra do dự của tôi, lập tức nói: "Yên tâm đi, anh chỉ là đơn thuần mời học muội em ôn lại chuyện xưa mà thôi."

Nếu anh đã hiểu rõ quan hệ của tôi cùng với anh chẳng qua là học trường và học muội, vả lại anh lại có thành ý, tôi đáp ứng anh.

Ngay sau đó, chúng tôi đi đến một quán cà phê.

"Tâm Đồng, bài tập về nhà năm tư có bận không?"

Nghe vậy, tôi cũng buồn cười, anh cũng từng là sinh viên năm tư. Chẳng qua, tôi vẫn trả lời anh: "Tàm tạm."

"Tâm Đồng gần đây như thế nào? Mặc dù tôi có số của em ấy, nhưng rất ít gọi cho em ấy."

"Tâm Đồng vẫn như trước, tràn đầy năng lượng." Tôi nói một chút chuyện Tâm Đồng, cho anh biết tình hình gần đây của Tâm Đồng.

"Kia.....Em thì sao?" Lý Hạo Vĩ do dự hỏi.

"Như cũ." Tôi trả lời qua loa.

Lý Hạo Vĩ hơi thất vọng nói: "Phải không?"

Anh hỏi nhiều như vậy tôi nghĩ cũng nên quan tâm anh một chút. Tuy rằng tôi không thể tiếp nhận tâm ý của anh, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Lý Hạo Vĩ cũng rất chiếu cố tôi.

"Học trưởng sau khi tốt nghiệp đang làm gì?" Vẫn như thời gian thông thường, người đi làm hẳn là sẽ không ra ngoài sao?

Nói đến công việc, anh đã không còn tâm tình buồn tẻ, âm thanh tanh tách, tôi nghĩ Lý Hạo Vĩ hẳn là rất yêu thích công việc của anh!

Tôi theo lời của anh biết được anh là một phóng viên tạp chí gia đình, chuyên môn tin tức và giới thiệu các điểm tham quan du lịch nổi tiếng, thời gian làm việc bất định.

"Tôi vừa đến tạp chí ghi chép vấn đề này trong bản thảo xã hội. Không ngờ, trùng hợp như thế khiến cho anh gặp em." Lý Hạo Vĩ nói xong chăm chú nhìn tôi.

Tôi tránh ánh mắt của anh. "Ừ, đúng là thật trùng hợp."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn lang thang trên còn đường định trụ ở đối diện một cô gái cột tóc đuôi ngựa, cô ấy không có gì đặc biệt, nhưng cố ấy có vẻ đang nhìn tôi và Lý Hạo Vĩ.

"Học trưởng, cô gái kia anh biết không?" tôi ra hiệu Lý Hạo Vĩ nhìn cô gái kia. Chỉ thấy Lý Hạo Vĩ vẻ mặt kinh ngạc, lập tức phất tay chào hỏi cô gái kia.

Từ hành động của anh chứng minh anh và cô gái kia quen biết. Cô gái kia biết chúng tôi chú ý tới sự có mặt của cô liền lập tức rời đi.

"Cô ấy đang làm việc ghi chép với anh, làm việc rất nghiêm túc." Tôi quay đầu lại nghe anh nói.

"Oh" anh làm rõ nghi ngờ của tôi, tôi cũng không muốn hỏi nhiều. Nhưng --

"Cô ấy đã từng thổ lộ với anh, cô ấy nói thích anh." Lý Hạo Vĩ nói ra những lời này, tôi nhận thấy được có chút thú vị.

"Thật không? Cô ấy thật dũng cảm." Tôi vẫn như cũ lạnh nhạt nói.

"Chẳng lẽ em không cảm thấy ----" Lý Hạo Vĩ vội vàng hỏi.

Tôi cắt ngang câu hỏi của anh. "Cảm thấy được gì? Em cảm thấy một cô gái thích một người để có can đảm nói với người đó thật không dễ dàng, học trưởng anh không nên từ chối mới phải."

"Em thật sự cho là như vậy?"

Tôi không chút do dự hướng về phía anh gật đầu.

Anh nói tiếp: "Một khi đã như vậy, anh sẽ suy nghĩ lại."

Toi thầm nghĩ, Lý Hạo Vĩ cần phải đối với tôi không ôm hy vọng nữa? Đang lúc tôi nghĩ như thế, anh lại hỏi tôi: "Giang Tuyết, em có bạn trai chưa?"

Trong nháy mắt, tôi cau mày tức giận lý do vì sao anh chưa từ bỏ ý định, không nên cố chấp như vậy? Ban đầu nghĩ rằng anh đã hiểu rõ chúng ta không có khả năng, cho nên mới đồng ý lời mời của anh, ai ngờ anh.....

"Có." Vì để làm cho anh hoàn toàn hết hy vọng, đành phải nói dối.

Lý Hạo Vĩ đáng giận, thậm chí vì vậy tôi phải nói dối.

"Hả? Em có bạn trai?" Lý Hạo Vĩ trứng lớn mắt, hình như nghe thấy chuyện tình không thể. "Anh ta tên là gì?" Làm công việc gì? Nhà ở đâu?" Lý Hạo Vĩ muốn chắc chắn người này có tồn tại.

Tôi không hài lòng mở miệng nói: "Em không cần giải thích cho anh biết nhiều điều về anh ấy." Huống chi người này lại không có tồn tại. Bất quá, trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng Lạc Thiệu Nông.

"Không sao, em phải đi." Không muốn cùng anh nhiều lời, tôi lấy ra số tiền phải trả cho anh, tôi đi ngay lập tức, bất kể phản ứng của Lý Hạo Vĩ đối với tôi như thế nào.

Ai ôi! Hy vọng Lý Hạo Vĩ có thể hiểu được dụng ý của tôi là tốt cho anh, không muốn anh lại lãng phí tâm sức gì cho tôi, không đáng a!

☆     ☆     ☆

Ngày cuối tuần, kinh doanh của cửa hàng đặc biệt tốt, quá bận rộn thậm chí không có thời gian để thở, đến giờ tan tầm thì tôi đã mệt mỏi thầm nghĩ về thẳng nhà ngủ một giấc. Tuy nhiên một số người cũng không làm cho tôi được như mong muốn.

"Giang Tuyết, đã hết giờ làm việc?" Lý Hạo Vĩ hướng phía tôi đi tới. "Anh mời em đi ăn cơm."

"Không cần, em mệt chết được, muốn về nhà nghỉ ngơi." Tôi từ chối đề nghị của anh.

Tôi cùng Lý Hạo Vĩ nói rõ ràng như vậy không hiểu vì sao anh vẫn cố chấp? Đến chỗ Tâm Đồng hỏi thăm tin tức của tôi, mà còn thường xuyên tới chỗ này chờ tôi tan tầm, anh lãng phí tâm tư đối với tôi không cần thiết.

Hiển nhiên Lý Hạo Vĩ không hiểu cái gì gọi là "Từ chối".

"Anh đưa em về."

Tôi nổi cáu! Tôi đã mệt muốn chết, không muốn cùng anh dây dưa thêm nữa.

"Học trưởng, anh chết tâm đi! Em sẽ không chấp nhận anh, anh không cần lãng phí thời gian đối với em, vô ích thôi." Thấy anh bất động, tôi thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt, đành phải đem lý do lần trước nói ra. "Huống cho em đã có bạn trai, nếu anh ấy biết, sẽ không được hạnh phúc."

"Em không cần gạt anh nữa. Anh đã hỏi qua Tâm Đồng, cô ấy nói em chưa hề có bạn trai." Lý Hạo Vĩ đắc ý nói.

Ai ôi! Vậy mà quên không nói cho Tâm Đồng trước. Thật là hỏng kế hoạch a.

Đang lúc tôi không biết như thế nào cho phải thì nghe thấy thanh âm Lạc Thiệu Nông gọi tôi.

"Tiểu Tuyết."

Tôi xoay người nhìn, Lạc Thiệu Nông cũng đang đi tới bên cạnh tôi.

"Sao anh lại tới đây?" Tôi hỏi anh. Rất nhiều ngày tôi không có gặp anh.

Lạc Thiệu Nông cười ôn nhu mà nói. "Tới đón em tan tầm."

"Oh."

Lúc này, Lý Hạo Vĩ chen vào cuộc trò chuyện của tôi và Lạc Thiệu Nông.

"Tâm Đồng, em không giới thiệu cho tôi một chút sao?"

Giới thiệu? Tôi giới Thiệu Lạc Thiệu Nông với thân phận như thế nào? Tôi sẽ xác định về mối quan hệ giữa chúng tôi như thế nào? Giáo viên và sinh viên hoặc bạn bè. Có vẻ không rõ ràng.

Bất thình lình, Lạc Thiệu Nông ôm tôi.

"Tôi là bạn trai của Tiểu Tuyết, tên tôi là Lạc Thiệu Nông. Xin hỏi anh là?" Lạc Thiệu Nông như giới thiệu chính mình.

Tôi ngạc nhiên khi Lạc Thiệu Nông lấy thân phận là bạn trai của tôi, nhưng ý tưởng này cũng giúp rôi rất nhiều.

Chỉ thấy Lý Hạo Vĩ trừng lớn mắt, nhìn thẳng Lạc Thiệu Nông đánh giá. "Tôi là học trưởng của Giang Tuyết, Lý Hạo Vĩ."

Thời điểm này có chút buồn cười. Lý Hạo Vĩ gặp tình địch bộ dạng đỏ mắt tía tai, Lạc Thiệu Nông nhìn rất bình tĩnh.

"Học trưởng, không có việc gì, chúng tôi đi trước." Tôi muốn Lý Hạo Vĩ hoàn toàn mất hết hy vọng, sau khi anh thấy "bạn trai" của tôi. Vì thế, tôi kéo Lạc Thiệu Nông rời đi.

Tôi lần thứ hai ngồi trên xe của anh.

Anh chuyên tâm lái xe, không nói một lời. Mà tôi cũng không mở miệng, để cho sự im lặng bao quanh không gian này.

Hồi lâu, anh mở miệng.

"Hôm nay em có làm gia sư không?"

Tôi lắc đầu. "Không cần."

"Tốt lắm, tôi đưa em đi ăn cơm." Anh nói.

Tôi hướng về phía anh cười. "Anh không hỏi tôi có nguyện ý đi theo anh ăn cơm hay không?"

Lạc Thiệu Nông quay đầu nhìn tôi một cái. "Em không muốn sao?"

"Không có." Tôi trả lời.

Anh hài lòng mà cười.

Trong phút chốc, tôi đột nhiên muốn biết nếu tôi nói không muốn, chính là biểu cảm anh sẽ như thế nào? Là ngạc nhiên hay chán nản? Ngoại trừ nhìn thấy anh mỉm cười hấp dẫn, ngoài ra cón có biểu hiện gì.

Tôi nghĩ như vẫy, có phải hay không rất xấu?

Không bao lâu, anh mang tôi đến một nhà hàng nổi tiếng phía đông Đài Bắc.

"Ăn cái gì?" Lạc Thiệu Nông đang xem menu hỏi tôi.

"Cái gì cũng được, anh quyết định đi." Tôi thực sự không biết ăn cái gì mới tốt.

"Ừ!"

Anh hướng về phía bồi bàn gọi hai phần món ăn.

Tôi chợt nhớ tới một chuyện.

"Vừa rồi cảm ơn anh giúp tôi giải vây." Nếu không thì tôi bây giờ còn bị học trưởng cuốn lấy.

Anh cười ôn nhu. "Không cần cảm ơn tôi. Lần trước em cũng giúp tôi, xem như chúng ta huề."

Lần trước tôi giúp anh? Ác! Tôi nhớ rồi.

"Dù sao chăng nữa, tôi cũng muốn cảm ơn anh."

"Tôi đây đành hào phóng nhận lời cảm ơn của em!"

Tôi mỉm cười.

Một lát sau, nhân viên đem món ăn đưa lên.

Nhìn thức ăn đưa lên, mày nhíu lại một chút.

Mà Lạc Thiệu Nông chu đáo phát hiện ra động tác nhỏ của tôi. "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị em sao?"

"Không có."

Thức ăn đại khái đều tốt, duy nhất tôi ghét nhất đồ ăn có thêm ớt xanh. Tôi từ trước đến giờ không thích ăn đồ ăn có hương vị cay. Quên đi, không ăn nó thì được rồi.

Tôi ăn cái khác, đem ớt xanh để qua một bên.

Bỗng nhiên ---- dddllqqdd

"Không thích ăn cái này sao?" Lỗ tai truyền đến câu hỏi của Lạc Thiệu Nông, làm tôi ngưng ăn.

"Bị anh phát hiện." Tôi ngượng ngùng cười cười.

"Cô gái ngốc, không thích ăn thì nói cho tôi biết! Tôi có thể giúp em ăn." Lạc Thiệu Nông dùng giọng điệu cưng chiều nói với tôi.

"Tốt lắm, cho anh ăn." Tôi đem tất cả ớt xanh trên dĩa đưa cho anh.

Rốt cuộc không cần phải ngửi thấy được mùi vị ớt xanh.

"Không ngờ em có thói quen kén chọn." Lạc Thiệu Nông trên mặt tràn ngập ý cưới.

Tôi phản bác nói: "Con người luôn luôn có thói quen xấu nha! Vả lại tôi cũng xem như không kén ăn, tôi chỉ là không thích ăn ớt xanh mà thôi." Tôi hùng hồn nói, muốn nhìn anh còn có cái gì để nói không. Nhưng ngoài dự đoán, anh chính là nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt anh ôn nhu nóng rực, tôi không khỏi đỏ mặt, cuối cùng thẹn quá thành giận mà nói: "Anh nhìn cái gì?"

Đối với kháng nghị của tôi, anh chỉ mỉm cười, lại nói: "Không ngờ em cũng có một mặt đáng yêu. Không giống bình thường lạnh lùng như vậy. Tôi thích em như thế này."

Đáng yêu! Cái gì cùng cái gì đây! "Đáng yêu" khái niệm này, cho tới bây giờ tôi cùng nó không quan hệ. Mà anh nói tôi đáng yêu? Vì sao Lạc Thiệu Nông có thể dễ dàng làm dấy lên cảm xúc của tôi? Tôi căm giận bất bình mà nghĩ.

"Tức giận?"

Thấy tôi không nói lời nào, anh đại khái biết được tôi không vui.

Nói em đáng yêu không tốt sao?" Anh lại hỏi.

Tôi vẫn không nói lời nào.

Lạc Thiệu Nông bình tĩnh hướng về phía tôi cười nói. "Mặc kệ em cáu cái gì, tôi xin lỗi em là được rồi chứ?" Anh nhìn nhìn nhà ăn còn nói: "Người không biết chuyện, còn tưởng rằng chúng ta là người yêu cãi nhau đấy!"

"Ai là người yêu với anh hả!" Tôi nóng nảy mà nói. Ai ngờ nhìn thấy anh cười trộm, tôi mới biết tôi bị lừa.

Bộ dạng bây giờ của anh, giống một giáo sư đại học sao?

"Đừng tức giận, mau ăn đi! Không đồ ăn đều nguội hết." Anh trấn an tôi.

Tôi lười cùng anh so đo, lại không muốn lãng phí thức ăn ngon, buộc lòng phải nghe anh nói. Bữa ăn nay liền như vậy trôi qua.

Tại lớp học, giáo sư đang mước miếng tung bay mà giảng giải bài học, nhưng có hơn phân nửa người không để ý đến giáo sư, tự cố mà làm chuyện khác.

Chẳng qua, tôi cũng không phải là sinh viên giỏi. Ánh mắt của tôi đang nhìn giáo sư, nhưng tư tưởng của tôi vẫn còn ở đêm tối hôm qua, cùng Lạc Thiệu Nông ăn tối.

Thành thật mà nói, tôi cũng không hiểu mình làm sao, vì sao luôn dễ dàng bị hình bóng Lạc Thiệu Nông xâm nhập trong lòng? Một lần gặp gở anh, đầu óc của tôi liền đình công. Tôi nghĩ đây không phải là hiện tượng tốt.

Bỗng nhiên, sinh viên ngồi cạnh truyền đến cho tôi một tờ giấy.

Ai ôi! Mọi người quả nhiên không đem giáo sư để vào mắt.

Tôi mở tờ giấy ra xem, là Tâm Đồng viết cho tôi, cô ấy muốn tôi tan học chờ cô ấy, nói có chuyện muốn hỏi tôi. Tôi nhìn qua chỗ Tâm Đồng, chỉ thấy Tâm Đồng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. Tôi nhìn cô ấy gật đầu, xem như trả lời.

Không biết là chuyện gì, thế nhưng có thể làm cho Tâm Đồng nghiêm túc hiếm thấy? Chẳng lẽ cô ấy cùng bạn trai cãi nhau? Hy vọng đừng, tôi cũng không muốn làm sứ giả hòa bình, mệt chết người, hơn nữa lại cố hết sức không thu được kết quả tốt.

Rất nhanh, sẽ biết.

Chúng tôi đi đến đình nghỉ mát, ngồi xuống, Tâm Đồng liền trực tiếp hỏi ta: "Giang Tuyết, bạn có bạn trai?"

Tôi bị câu hỏi của Tâm Đồng làm cho ngẩn người, vì cái gì Tâm Đồng không đầu không đuôi hỏi tôi chuyện này? Suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ tới. Nhất định là học trưởng Hạo Vĩ nói cho Tâm Đồng. Không ngờ tôi đã làm tình cảnh ra như vậy, anh ta cuối cùng chưa chết tâm.

Tôi thở dài. "Bạn là thay học trưởng Hạo Vĩ hỏi mình sao?" Thời gian qua Tâm Đồng cùng học trưởng Hạo Vĩ quan hệ rất tốt, cô ấy làm như vậy rất hợp lý.

"Cũng không hoàn toàn là thế." Tâm Đồng nói tiếp: "Tối qua học trưởng gọi nói cho mình biết nói bạn có bạn trai, muốn mình chuyển lời của anh ấy là chúc mừng bạn." Thì ra là thế, xem ra là tôi hiểu lầm anh.

"Anh ấy là một người rất tốt." Tôi chỉ có thể nói như vậy.

"Anh ấy tốt lắm, thế nhưng bạn lại không thích anh." Tâm Đồng kinh thường nói.

Tôi hiểu Tâm Đồng đang vì học trưởng bênh vực, nhưng mà.........

"Tình cảm là không thể ép buộc." Tôi lạnh nhạt mà nói ra lý do của tôi, tôi cũng nhấn mạnh điều này.

"Mình xem là học trưởng không may gặp gỡ người vô tình như bạn." Tâm Đồng vẫn trách mắng tôi. Mà tôi cũng không đáp trả.

Nhìn thấy trầm mặc của tôi, Tâm Đồng khẽ thở dài. "Ai ôi! Quên đi, cũng không có gì đáng nói."

"Thật tốt bạn đã nghĩ thông suốt." Tôi cười.

Tâm Đồng nhìn tôi một cái xem thường, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì. "Đúng rồi, bạn vẫn chưa trả lời mình, bạn có bạn trai sao?" Tâm Đồng một bộ như là tra thẩm tội phạm hỏi tôi.

"Này rất quan trọng sao?" Tôi muốn trốn tránh chuyện này.

Đáng tiếc Tâm Đồng không cho tôi toại nguyện. "Rất quan trọng." Cô ấy như đinh đóng cột trả lời.

"Tại sao?" Tôi vô cùng buồn bực.

Nếu bạn có bạn trai, cũng không nói cho mình biết, khiến mình cảm thấy bạn từ trước đến giờ không xem mình là bạn."

Thì ra đây là nguyên nhân, làm cho tôi hiểu được Tâm Đồng là rất coi trọng tình bạn của chúng tôi.

Đã như vậy, tôi dĩ nhiên phải nói sự thật. "Mình không có bạn trai."

Tâm Đồng mở to mắt. "Kia học trưởng nói như thế......."

"Mình gạt anh ấy."

"Thế nhưng, học trưởng nhìn thấy người kia với bạn rất thân mật, người đàn ông kia là ai?" Tâm Đồng vẻ mặt hoài nghi.

Học trưởng hẳn là không nói cho Tâm Đồng tên anh ấy là Lạc Thiệu nông, nếu không thì Tâm Đồng sẽ không có phản ứng như vậy. Hơn nữa sẽ không hỏi tôi "Anh" là ai.

"Anh ấy làm việc cùng mình, mình nhờ anh ấy giúp mình lừa gạt học trưởng." Nói như vậy, tôi nghĩ là tốt nhất.

Tôi không thể nói cho Tâm Đồng, cái gọi người đàn ông kia cùng tôi thân mật chính là Lạc Thiệu Nông. Cô ấy biết, sẽ bị dọa một cú sốc. Huống chi, trong lúc đó tôi cùng Lạc Thiệu Nông liên quan làm sao có thể nói được chứ? Cho nên, tôi lựa chọn không nói.

"Bạn cũng không nên nói cho học trưởng biết." Nếu không thì bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.

"Không ngờ chuyện là như vậy a!" Tâm Đồng trả lời. "Bạn yên tâm đi, mình biết bạn đối với học trưởng là không có khả năng, mình sẽ không ngốc đến nói cho học trưởng." Tâm Đồng hướng về phía tôi cam đoan.

"Ừ, vậy là tốt rồi." Có Tâm Đồng cam đoan, tôi cũng an tâm.

"Thật ra, mình muốn nghe đến đáp án là bạn có bạn trai." Tâm Đồng chợt nhíu mày.

"Phải không?" Tôi đáp.

Đối với thái độ kinh thường, Tâm Đồng hiển nhiên không hài lòng.

"Lại nữa rồi, mỗi lần nhắc tới đề tài bạn trai này, bạn liền làm ra vẻ không liên quan." Tâm Đồng giận tím mặt. "Bạn, bạn, cũng không thể hăng hái một chút? Tìm một người đàn ông nói chuyện yêu đương không tốt sao? Đừng lúc nào cũng vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chuyện gì cũng đều không liên quan." Tâm Đồng nói một hơi.

Tôi biết Tâm Đồng là tốt cho tôi, cho nên tôi cũng tùy để cho cô ấy nói.

Nhưng mà, phía trước một nam một nữ sánh vai đi. Là Lạc Thiệu Nông cùng nữ lão sư, họ đang đi đến khoa kinh doanh.

Không biết Lạc Thiệu Nông nói gì, làm cho nữ lão sư kia cười vui vẻ. Thấy hai người bộ dạng nói nói cười cười, không biết thế nào, trái tim của tôi toát ra một cảm xúc ê ẩm.

Tôi vẫn nhìn họ cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Dường như phát hiện không chuyên tâm của tôi, Tâm Đồng đẩy tôi mà nói: "Bạn rốt cuộc có đem lời của mình nghe lọt không?"

Dứt bỏ cảm xúc không hiểu kia, tôi đối Tâm Đồng nói: "Mình hiểu bạn là quan tâm mình, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao? Bạn đừng lo lắng cho mình."

"Chỉ biết bạn sẽ nói như vậy." Tâm Đồng bày vẻ mặt đáng ghét.

Tôi bật cười nói: "Được rồi! Đừng có bày vẻ mặt này, cẩn thận bạn trai bạn nhìn thấy sẽ chê cười."

Vừa nói tới bạn trai, Tâm Đồng liền đỏ mặt. "Anh ta sẽ không."

Kết thúc chuyện này ngay khi Tâm Đồng đang xấu hổ.

☆     ☆     ☆

Kéo thân hình mệt mỏi, tôi trở lại căn phòng nhỏ của tôi.

Mở cửa chào đón tôi vẫn là một căn phòng vắng vẻ cùng đen tối, tôi đưa tay bật đèn, tối tăm thoáng chốc biến mất, nhưng cô độc vẫn còn.

Tôi tung mình về phía giường, muốn nghỉ ngơi một chút, để tứ chi nhàn rỗi, không hề hoạt động. Nhưng là đầu óc của tôi lại hoạt động, tôi nghĩ chuyện hôm nay cùng Tâm Đồng nói chuyện, cũng nhớ rõ Lạc Thiệu Nông và nữ lão sư kia cùng một chỗ.

Tâm Đồng lo lắng cho tôi, tôi hiểu rõ, cũng rất cảm ơn. Nhưng mà chuyện tình cảm tôi không có khả năng kiềm soát, để nó thuận theo tự nhiên đi, có lẽ tôi hiện tại đã muốn cũng không chừng. Là chỉ Lạc Thiệu Nông sao? Tôi không hiểu được. Nhưng mà, không phải tôi để ý đến anh ta chứ! Nếu không hôm nay làm thế nào tôi có loại cảm xúc không thể giải thích?

Rõ ràng anh đối với tôi có ảnh hưởng. Ở trước mặt anh, mặc kệ chuyện gì cũng lạnh lùng, mà anh luôn luôn bình tĩnh kiềm chế. Thật không biết bộ dạng anh mất đi lí trí là như thế nào.

Tôi đối với anh thế nhưng lại sinh ra tò mò, nếu để cho Tâm Đồng biết, cô ấy khẳng định sẽ kinh ngạc vô cùng. Không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi còn chuẩn bị tắm rửa, lên giường ngủ một giấc. Chuyện về sau rồi nói!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương