Ánh sáng lòe loẹt chói mắt, trong thời gian ngắn, làm tôi không thể nào thích ứng. Nhìn chung quanh, tôi đã về đến nhà.

Tôi để gối đứng lên rồi ngồi dựa vào, còn không kịp suy nghĩ, anh liền mở cửa đi vào. "Tỉnh rồi hả? Vừa đúng lúc, ăn một chút cháo đi."

Tôi nhìn anh đem bát cháo để trên bàn bên cạnh, sau đó ngồi trên giường.

"Buổi tối, em chưa ăn gì nhất định sẽ rất đói?" Anh ôn nhu mà nhìn tôi." Anh vừa nấu chút cháo, em ăn đi cho nóng."

Anh thò tay muốn bưng cháo tới, tôi ngăn anh.

"Để cho ngội mốt chút rồi em sẽ ăn." Tôi vẻ mặt hờ hững.

"Tiểu Tuyết." Anh khẽ gọi tôi một tiếng. "Em lại bị đau dạ dày có đúng không?" Anh nghiêm mặt hỏi.

"Không phải." Phủ định hoàn toàn.

"Em còn muốn gạt anh?" Anh lãnh đạm lên tiếng. "Em hôn mê bất tỉnh, còn nói không phải?"

Tôi quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh, nhưng lại bị anh kéo trở lại.

"Nhìn anh, vì sao chịu đựng đau đớn cũng không muốn nói cho anh biết? Lần trước xảy ra tai nạn bị thương, em không phải đã đáp ứng mặc kệ có chuyện gì xảy ra đều phải nói cho anh biết sao?" Khuôn mặt anh bình tĩnh, đôi mắt gắt gao nhìn tôi.

Tôi rũ mắt xuống. "Thực xin lỗi."

Nếu như anh muốn chính là việc này, tôi có thể cho anh.

"Anh không phải muốn em xin lỗi." Anh thở dài, ôm tôi. "Lúc phát hiện em hôn mê bất tỉnh, anh lo lắng gần chết. Anh nghĩ rằng em bắt đầu từ buổi chiều người không thoải mái, cho nên cả người trầm tĩnh không nói nhiều, ngay cả ăn cũng ăn không vô?"

Anh đã đoán đúng, nhưng tôi không muốn trả lời anh.

"Anh nói đúng rồi đúng không?" Anh ngừng lại, tiếp tục nói: "Em không thoải mái, nên nói ra đừng cậy mạnh. Em có biết không em làm như vậy khiến cho Tống Thiến nghĩ rằng cô ấy chọc giận em mất hứng, cho nên em mới trầm mặc như vậy? Tống Thiến muốn cùng em nói chuyện, chính là em lạnh lùng, hại cô ấy rất thương tâm, em biết không? Ngày mai em hẳn là nên tìm cô ấy xin lỗi ----"

"Xin lỗi?" Tôi đẩy mạnh anh ra.

"Đúng vậy! Em......" Anh bị phản ứng của tôi hù dọa.

"Tại sao anh muốn em phải xin lỗi cô ấy? Thì ra anh chính là lo lắng Tống Thiến sẽ thương tâm, dạ dày của em đau căn bản không tính là cái gì! Anh xem anh căn bản đối với cô ấy tình cảm chưa hết! Không quan hệ, anh không cần để ý đến em, anh đi an ủi cô ấy được rồi!" Tôi giận dữ nói.

"Em nghĩ như vậy?" Sắc mặt anh bỗng nhiên lạnh xuống, nhìn ánh mắt của anh sắc bén bức người.

"Đúng vậy." Tôi quật cường mà nói.

"Vậy sao?"

Anh trầm mặc mà đứng dậy đi đến cửa, bỏ lại một câu làm tôi hoảng sợ, sau đó mở cửa đi tiếp. "Anh không thích em như vậy."

Nước mắt tôi lặng lẽ chảy xuống hai bên mà. Sáng hôm sau ---

Anh đi lên trường, để lại ở bàn trang điểm một tờ giấy muốn tôi ăn cơm đúng giờ.

Nhìn thấy tờ giấy, tôi không khỏi hối hận chuyện tối hôm qua nói ra với anh những lời đó. Tôi cũng không hiểu được, tôi vì sao lại nói ra những lời đó? Đây đối với anh mà nói, cũng không công bằng.

Từ khi Tống Thiến xuất hiện, trái tim tôi vẫn luôn ở trạng thái không yên bất an, rất sợ tôi sẽ mất anh. Khi tôi thấy hai người bộ dáng vui vẻ nói chuyện, trong lòng tôi nảy lên chính là chua sót.

Con người chính là như vậy, một khi chiếm được cái gì sẽ lo sợ mất đi.

Tôi nghĩ tôi hẳn là cùng anh thẳng thắn mà nói chuyện, cũng vì lời nói tối hôm qua nên hướng anh xin lỗi. Sau khi quyết định, tôi đến thư phòng xem thời khóa biểu của anh. Ừ! Ngày hôm này lịch anh chật kín, không bằng buổi tối làm một bàn đồ ăn phong phú coi như nhận tội với anh, anh nhất định sẽ cao hứng.

Tôi bắt đầu chờ mong buổi tối đến.

Tôi nhìn tủ lạnh một chút, âm thầm tính toán những thứ gì còn thiếu, đi siêu thị mua.

Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng cũng tới thời khắc xế chiều.

Tôi bắt đầu chuẩn bị cơm tối, rửa rau, thái rau, tôi phải làm xong trước khi anh về. Đang muốn xào rau thì tôi phát hiện muối thế nhưng đã không còn. Tôi thầm mắng mình sơ ý cư nhiên lại quên muối, đành phải chạy nhanh đi mua.

Tôi lập tức cầm láy ví tiền, đúng rồi, còn có dù, hiện tại bên ngoài đang mưa lớn, vội vã chạy đi siêu thị. Mở cửa, làm tôi bất động.

"Tống Thiến!" Tống Thiến căn bản đang muốn ấn chuông cửa.

"Giang Tuyết, có một số việc mình muốn nói rõ cho -----"

Tôi cắt ngang lời nói của cô ấy: "Cô đi vào trước ngồi một chút chờ tôi trở lại rồi nói sau được không?" Không đợi cô trả lời, tôi vội vàng mà rời đi. Tôi biết rõ tôi như thế là thất lễ, nhưng cũng chỉ là chờ tôi trở lại sẽ cùng cô ấy nói tiếng xin lỗi.

Tôi rất nhanh mà đến siêu thị mua muối rồi chạy về nhà, trên người ướt gần hết, tôi không quan tâm.

A? Cửa như thế nào không có đóng? Có thể nào Tống Thiến đã rời đi rồi? Nhưng cô ấy có chuyện muốn nói với tôi..... Mặc kệ, vào trong sẽ biết. Tôi cất dù vào sau cánh cửa, kết quả tôi lại thấy được một màn làm tan nát cõi lòng ----

Anh cùng Tống Thiến hai người đang ôm nhau!

Mắt tôi mở to, không thể nào tin, không nghĩ phải nhìn hình ảnh lần nữa làm tôi đau lòng.

Tôi liên tục chạy, vẫn chạy thẳng về phía trước, chạy đã mệt tôi mới ngừng, trên mặt tôi không biết là nước mưa hay là nước mắt. Trong đầu quanh quẩn hình ảnh bọn họ ôm nhau, ngực giống như bị con gì vô tình nhéo, đau không chịu nổi.

Nhìn thấy trong tay còn cầm muối, tôi nở nụ cười.

☆     ☆     ☆

"Giang Tuyết, mình đi mau một ít đồ, một lúc sẽ trở về.”

"Được."

Tôi đứng ở phía cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài. Trời vẫn còn mưa.

Ba ngày trước, tôi một thân ướt sũng ngồi trước căn phòng của Tâm Đồng thuê, làm cho cô ấy sợ hãi. Cô vội vàng mở cửa để tôi vào trong, còn cầm một bộ quần áo cho tôi thay, rồi mới hỏi tôi chuyện gì xảy ra.

Tôi che giấu sự thật, chỉ nói tôi và Lạc cãi nhau, trong cơn tức giận bỏ chạy ra ngoài, muốn tới đây ở vài ngày, chờ hết giận sẽ trở về. Tâm Đồng mặc dù bán tín bán nghi, nhưng vẫn để tôi ở lại.

Mấy ngày nay, tôi cố gắng muốn quên một màn làm tôi đau lòng, nhưng không thể nào quên được, không muốn nhớ đến, nhưng lại thường xuyên hiện lên trong tâm trí tôi. Mỗi lần nhớ lại, trái tim tôi liền cảm thấy đau đớn.

"Mình đã về." Tâm Đồng lớn tiếng hô.

Tôi giữ vững tinh thần, đối mặt với Tâm Đồng. "Nhanh như vậy đã về?"

Tâm Đồng đem đồ để xuống. "Cửa hàng tiện lợi ngay dưới lầu, đương nhiên sẽ rất nhanh!" Cô rót nước đưa cho tôi. "Này! Cho bạn."

"Cảm ơn." Tôi nhận lấy.

" Giang Tuyết, bạn không cần trở về sao? Ba ngày rồi dù sao cũng nên hết giận, nếu bạn còn không trở về, mình đoán giáo sư Lạc muốn đi báo cảnh sát." Tâm Đồng nhìn tôi, đáy mắt có ý tứ dò hỏi.

"Để xem." Tôi qua loa trả lời.

"Đứng nói nữa, mấy ngày nay bạn buồn bã, mặt co mày cáu, bạn không dễ chịu, tôi tin tưởng giáo sư Lạc nhất định cũng không chịu nổi, vậy bạn tội gì phải tự làm khổ cả hai chứ?" Tâm Đồng thở dài nói.

Anh sẽ không sẽ chịu sao? Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề này. Nhưng mà Tâm Đông không thể đợi, không dám đảm bảo Giang Tuyết sẽ không đi tìm anh. Nhưng nếu không ở đây, tôi có thể đi đâu chứ?

"Được, ngày mai mình sẽ trở về."

"Thật sự?" Tâm Đồng vui vẻ. Tôi gật đầu. Xem ra phải về nhà mình.

"Thật tốt quá."

Tâm Đồng mở ra một túi đồ mới mua về, ngượng ngùng nói: "Mình đi toilet chút." Tôi thấy cô xấu hổ làm gì, nhìn đến tay của cô sở dĩ cầm cái gì đó - băng vệ sinh, tôi mới hiểu ra.

Chờ một chút! Tôi đột nhiên nhớ hình như thật lâu tôi chưa có, gần đây cũng thường cảm thấy buồn nôn, hay mệt mỏi.... Đủ loại dấu hiệu, làm cho tôi không thể không nghi -----

Không, sẽ không, chúng tốt rất cẩn thận! Chính là sự việc cũng không có gì tuyệt đối, vì để an toàn, tôi phải đi kiểm tra một chút.

"Tâm Đồng, mình đi ra ngoài một chút." Tôi nhanh chóng ra cửa.

Một giờ sau, tôi đã tìm ra câu trả lời.

"Chúc mừng cô, cô đã có thai." Bác sĩ cười nhìn tôi mà nói.

Trong đầu tôi ầm một tiếng vang lên, tôi thế nhưng lại có thai.... Toàn bộ tâm tư cua tôi đều ở hai chữ "Có thai", Bác sĩ nói gì đó, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bị vây ở bên trong kinh hãi, tràn ngập hoảng loạn.

Không được, tôi nhất định phải tỉnh táo. Chỉ tỉnh táo lại, tôi mới có thể bước tiếp theo nên làm thế nào. Tôi hít thở thật sâu, an ủi chính mình.

Tin tức này có nên nói cho anh biết không, sau khi chính anh làm cho tôi thương tâm, tôi không có cách nào đối mặt với anh, tôi cần có thời gian để hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Không bằng tôi trở về nhà cha một chuyến, chờ tôi chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với anh, tôi sẽ gặp anh nói cho anh biết chuyện này.

Ừ! Quyết định như vậy đi.

Buổi chiều ngày hôm đó, tôi tạm biệt Tâm Đồng, ngồi xe trở về nhà.

☆     ☆     ☆

Tôi mệt mỏi về đến nhà, cha cùng dì đều vẻ mặt kinh ngạc.

"Tiểu Tuyết, như thế nào con lại một mình trở về đây? Bất thình lình như vậy? Thiệu Nông không cùng con trở về?" Cha đầy nghi vấn.

"Đúng vậy! Con và Thiệu Nông xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước nó có gọi điện về hỏi con có trở về đây hay không, mà hiện tại còn lại về đây! Không phải hai con cãi nhau chứ?" Dì Kỉ quan tâm hỏi.

Nhìn hai người đầy nghi vấn trên mặt, tôi suy nghĩ nên nói như thế nào.

"Ách..... Mấy ngày trước, con và Thiệu nông cãi nhau, cả ngày chạy ra ngoài, cho nên anh ấy mới gọi về hỏi cha và dì. Nhưng mà chúng con đã làm lành, lần này anh ấy đồng ý cho con một mình trở về thăm cha và dì." Tôi càng ngày càng nể bản lĩnh nói dối không thay đổi sắc mặt của tôi.

"Là như thế hả!" Cha tin tôi. "Tiểu Tuyết, con cùng Thiệu Nông cãi nhau chuyện gì thế?"

"Một chút chuyện nhỏ thôi, ba không cần lo lắng."

Nhìn ra tôi không muốn nói nhiều, dì Kỉ lên tiếng giúp tôi.

"Tiểu Tuyết, con ngồi xe cũng mệt rồi. Vào nghỉ ngơi trước đi, nếu không Vũ Hiên về nhìn thấy con lại dính lấy. Khi nào có cơm chiều, dì sẽ gọi con."

"Được." Tôi nhanh chóng rời đi, đỡ khỏi bị cha hỏi chuyện.

Bốn ngày, tôi "trốn" về nhà đã được bốn ngày.

Mấy ngày này, chuyện đó trong lòng tôi lắng đọng xuống rất nhiều, cũng có thể tỉnh táo lại mà nghĩ.

Tôi nghĩ, chuyện này cuối cùng nên phải giải quyết, tôi không thể chạy trốn mãi được. Nhớ lại cảnh kia, mặc dù làm tôi khổ sở, nhưng mà tôi cũng có quyền lợi để biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì. Ngay lúc đó tôi lại yếu đuối mà chạy đi.

Tính toán, tôi rời đi cũng một tuần lễ. Dì có từng nói qua anh có gọi điện tìm tôi, anh còn quan tâm đến tôi sao? Tôi rời khỏi anh, anh sẽ nhớ tôi sao? Hay là anh cứ như vậy cùng Tống Thiến ở một chỗ?

Nhìn anh từng ngày ngủ trên giường, hiện giờ lại chỉ còn tôi cô đơn mà nằm, nước mắt của tôi chảy xuống....... Tình yêu khiến tôi trở nên yếu ớt hay khóc.

Cốc! Cốc! "Tiểu Tuyết, dì có thể vào không?"

Là dì. Tôi vội vàng lau khô nước mắt. "Mời vào."

Dì mở cửa đi vào, vừa thấy tôi hỏi: "Con làm sao vậy? Làm sao mắt con đỏ vậy?"

"Không, không có gì, có thể mang kính sát tròng lâu ngày, có chút không thoải mái." Tôi tùy tiện tìm một cái cớ lấy lệ.

"Oh?" Dì tựa hồ không tin.

"Dì tới tìm con có chuyện gì không?" Tôi mau chóng dời đi sự chú ý của dì.

Dì kéo tôi ngồi xuống. "Cũng không chuyện gì, chỉ là muốn cùng con nói chuyện mà thôi."

"Có chuyện gì hả?"

"Lần này con trở về, dự tính muốn ở bao lâu?" Dì khẽ mỉm cười.

Không giải thích. Chờ tôi chuẩn bị tâm lý tốt, rồi nói sau.

"Con muốn ở bao nhiêu ngày, Thiệu Nông không có ý kiến gì sao?"

"Sẽ không." Anh như thế nào sẽ có ý kiến? Căn bản anh còn không ngờ sau khi anh gọi điện thoại xong tôi mới trở về, hơn nữa cũng sẽ không gọi nhiều lần, thật ngu ngốc.

"Nói đến Thiệu Nông, con đã về nhà vài ngày, nó thế nào cũng không gọi điện thoại tới hỏi thăm?" Dì lộ vẻ mặt hoài nghi.

"Ách....." Ánh mắt tôi không dám nhìn nhìn dì. "Bởi vì con đã gọi cho anh, anh còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe của cha."

"Là thế phải không?" Ánh mắt dì băn khoăn nhìn tôi.

"Dạ. Chính là như vậy, con đã quên không nói cho cha và dì biết." Tôi theo bản năng trốn tránh dường như sợ dì biết rõ tất cả mọi chuyện.

Khi nào thì tôi bắt đầu trở nên nói dối? Tôi ở trong lòng khẽ thở dài.

Bầu không khí lập tức trầm xuống, dì chăm chú nhìn tôi một lúc, mới mở miệng nói: "Tiểu Tuyết, dì xem con như chính con ruột của mình, dì rất hi vọng chúng ta có thể chân chính là mẹ con bình thường, trong lúc đó cũng có thể nói chuyện chia sẻ tâm sự cho nên con có tâm sự đừng ngại có thể nói với dì."

Lần này dì nói làm cho tôi có chút cảm động. Chính là tôi còn không muốn nói, tôi không muốn cho hai người biết nỗi khổ tâm của tôi.

"Dì, con thật sự không có chuyện gì, dì đừng đa nghi." Dì nhất định là nổi lên lòng nghi ngờ, xem ra tôi cẩn thận chút, đừng lộ ra sơ hở.

"Con đã nói như vậy, dì cũng không nói thêm nữa. Dì và cha con chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc vui vẻ, con cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng." Vẻ mặt dì nặng trĩu mà nói, rồi đi ra khỏi phòng.

"Dì." Dì ngừng lại, nhìn tôi. "Cảm ơn dì." Tôi chân thành mà nói.

"Đứa ngốc." Dì nói xong đi ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng của dì, tôi có thể cảm nhận được sự yêu mến của dì đối với tôi.

☆     ☆     ☆

Hai ngày yên ổn mà trôi qua.

Chiều hôm đó, tôi muốn đi một chuyến đến nhà sách, tôi muốn mua mấy quyển sách có liên quan đến mang thai và sinh sản. Không có biện pháp hỏi dì, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lần trước kiểm tra bởi vì kinh ngạc, bác sĩ nói với tôi cái gì tôi cũng không có chú ý. Lần này đi, tôi cần phải hỏi cho rõ ràng. Nhưng thời gian tới, anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?

Mua sách, lại trên đường phố tùy ý đi dạo, về đến nhà trời cũng gần tối.

Vừa vào cửa, cha liền vội vàng hỏi tôi: "Tiểu Tuyết, con đã đi đâu? Trễ như thế này mới về!"

"Đi mau một chút sách, lại đi dạo một chút không chú ý thời gian." Cha có thể là lo lắng cho tôi! Nhưng mà, tôi cảm thấy cha và dì có vẻ khác thường?

"Cha, dì, chuyện gì xảy ra sao? Hai người nhìn có chút ký quái." Tôi nghi ngờ mà hỏi. Cha và dì liền liếc mắt nhìn nhau môt cái, sau đó cha mới nói tiếp: "Không có việc gì, không có việc gì. Con đừng quá đa nghi."

Dì nói tiếp: "Con mau đi lên lầu đi!"

Lên lầu? Tôi sẽ lên lầu, nhưng mà tôi muốn gặp em trai đáng yêu của tôi trước.

"Vũ Hiên đâu? Hẳn là đã về rồi chứ?"

"Nó đã trở về, hiện tại đang ở trên lầu. Con về phòng, gọi nó cùng xuống ăn cơm." Dì có vẻ có chút luống cuống.

"Được." Mặc dù cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, bất quá tôi vẫn lên lầu quay về phòng, tôi mua mấy cuốn sách cũng muốn cất kỹ, không thể bị phát hiện.

Đóng cửa phòng, tôi nghĩ muốn thò tay mở đèn, nhưng lại bị người từ phía sau ôm chặt lấy.

"Tiểu Tuyết!"

Tôi khẽ run lên, là Lạc. Hóa ra cha và dì muốn tôi mau chóng lên lầu thì ra lý do này. Nhớ tới cảnh anh và Tống Thiến cùng một chỗ ôm nhau, tôi phẫn nộ mà muốn tránh thoát khỏi ngực anh, túi xách trong tay cũng rơi xuống đất.

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút."

Ôm tôi? Tôi lập tức giãy dụa, cùng anh đối lập nhau.

Trong bóng tối, tôi chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn anh.

"Em mới không cần bàn tay đã từng ôm Tống Thiến mà đến ôm em! Buông em ra!

"Tiểu Tuyết, anh......."

"Anh muốn nói không thích em như vậy phải không?" Một câu "không thích" của anh, có biết thương tổn tôi bao sâu không? Trong lòng nổi lên chua xót, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.

"Ba" một tiếng, đèn sáng, là anh bật đèn. "Em khóc sao?"

Hai mắt tôi ngấn lệ nhìn anh, vẻ mặt anh tiểu tụy, trên mặt còn lưu lại râu, người cũng gầy. Anh sống không tốt sao?

Anh lau nước mắt trên mặt tôi. "Đùng khóc, anh sẽ đau lòng." Vẻ mặt hết sức ôn nhu.

"Anh còn có thể vì em mà đau lòng sao?" Trong giọng nói tràn ngập oán hận.

"Không đau lòng em, chứ muốn anh đau lòng cho ai? Tống Thiến sao?" Anh cười nói.

Tôi phẫn nộ mà ra khỏi ngực anh. "Đúng! Anh đi mà đau lòng cho cô ấy là được rồi!"

Anh cười ha ha.

"Anh cười cái gì?" Tôi lạnh lùng nhìn anh.

"Cười sự hiểu lầm anh và Tống Thiến." Anh ngưng cười, thay vào đó chính là vẻ mặt nghiêm túc. "Ngày đó em quả nhiên nhìn thấy."

Hiểu lầm? Thật sự là hiểu lầm sao? Đều chính mắt tôi nhìn thấy không phải sao? Bất quá tôi thực sự hy vọng là sự hiểu lầm.

"Anh đã nói là hiểu lầm, vậy anh nên giải thích cho sự "hiểu lầm" này." Tôi yên tĩnh nghe anh giải thích, đây là điều anh nên cho tôi biết.

"Chúng ta ngồi xuống trước rồi nói được không?"

Tôi thuận theo lời anh.

"Em có nhờ lần trước em tham đi tiệc cảm ơn giáo sư, anh nói muốn đi đón em, kết quả anh ngược lại đi xem Tống Thiến xảy ra chuyện gì?" Anh hỏi.

Nhớ! Làm sao mà không nhớ rõ? Do đó tôi mới sinh ra hồn dỗi mà!

Tôi gật đầu một cái.

"Ngày đó tâm tình cô ấy không tốt, cô ấy nói cho anh biết cô ấy và chồng cãi nhau, nguyên nhân là cô ấy hoài nghi chồng cô ấy ngoại tình, cô ấy thương tâm rất nhiều nên bỏ chạy về Đài Loan." Anh thản nhiên mà nói.

Điều này cũng giải thích tại sao tôi lại thấy trong mắt Tống Thiến hiện lên một tia buồn bã.

Anh lại nói tiếp: "Cô ấy muốn đi ngắm biển, cũng là mượn việc này giải sầu. Thật ra anh nên nói cho em biết chuyện này, nhưng mà anh cảm thấy đây là chuyện riêng của cô ấy, anh không có quyền nói ra. Sau đó cô ấy nói có thể là sợ em hiểu lầm chuyện giữa anh và cô ấy, cho nên mới tìm em giải thích rõ, ai ngờ em.......!"

Ngày đó Tống Thiến nói có chuyện muốn nói với tôi, là muốn giải thích sao?

"Đã như vậy, anh cùng Tống Thiến vì sao lại ôm nhau?" Đây mới là chuyện mà tôi muốn biết.

"Chính là bởi vì em." Anh cười điểm nhẹ mũi tôi.

"Em?" Tôi chỉ vào chính mình, tôi làm chuyện gì?

"Tống Thiến muốn tìm em giải thích, chính là thái độ lạnh nhạt, lại không biết vì chuyện gì lại chạy ra ngoài, cô ấy nghĩ em không thích cô ấy, cho nên cô ấy mới khổ sở ngã vào lòng anh mà khóc. Như vậy em đã hiểu rõ chưa?" Anh nói rõ sự việc.

Đây cũng là chuyện bé xé ra to sao? Cũng bởi vì chuyện này mà tôi "bỏ nhà" đi hơn một tuần. Đây là tôi tự làm tự chịu sao?

"Tống Thiến cũng quá đa nghi, em chỉ là vội vã đi mua đồ mà thôi, cũng không phải cố ý không để ý cô ấy." Tôi oán hận mà nói.

Anh khoanh tay trước ngực. "Em nói một chút xem, em vội vã chạy đi mua cái gì?"

"Ách......" Tôi cúi đầu ngập ngừng àm nói: "Muối."

"Muối? Em liền vội vã mua muối? Anh cho là tôi nói truyện cười.

Tôi không phục ngẩng đầu: "Em đang nấu ăn thì phát hiện không có muối, đương nhiên phải nhanh đi mua."

"Cũng không cần vội như vậy!"

"Em muốn làm xong trước khi anh trở về nha!" Tôi không tự giác mà nói. "Lúc trước em bốc đồng nói rất nhiều điều không phải, cho nên em muốn nấu một bàn ăn thịnh soạn hướng về anh nhận tội."

"Hả!" Anh đưa tay ôm tôi.

  ☆     ☆     ☆

Tôi lặng lẽ quyến luyến cái ôm của anh, hơi thở anh thật ấm áp. "Lạc. Chồng Tống Thiến có ngoại tình thật không?"

"Không có, mấy bữa trước Tống Thiến gọi điện nói với anh là cô ấy hiểu lầm, chồng cô ấy quay về Đài Bắc giải thích với cô ấy, hiện tại hai người đã quay về Mĩ."

"Oh."

"Em không cảm thấy em và Tống Thiến rất giống nhau sao? Hai người chính là hoài nghi chồng của mình, hơn nữa cũng đều tức giận bỏ nhà đi." Anh buồn cười mà cúi đầu nhìn tôi.

Nghe anh nói như vậy, nghĩ lại thật đúng.

"Thực xin lỗi." Tôi thành thật hướng về anh nói xin lỗi.

"Một câu xin lỗi là có thể cho qua chuyện sao?" Anh không đồng ý thế này. "Không muốn bồi thường anh cái gì sao? Anh vì tìm em, đã bao nhiêu ngày không lên lớp, cuộc sống cũng loạn lên.”

Nghĩ muốn dùng khổ nhục kế? Anh một thời gian khó khăn, tôi không tốt hơn so với anh! Nhìn anh tiểu tụy, lòng tôi vẫn còn thấy buồn.

Phải nói cho anh biết chuyện kia.....

"Lạc, em đã sớm muốn bồi thường cho anh." Tôi thần bí mà nói.

"Hả? Là bồi thường cái gì?" Trên mặt anh tràn ngập tò mò.

Tôi nắm tay anh để lên bụng tôi, khuôn mặt tươi cười mà nói: "Anh phải làm ba!"

"Cái gì? Em có thai?" Anh vô cùng khiếp sợ, hai mắt trợn thật lớn.

Tôi thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, tâm tình càng thêm vui vẻ.

"Tiểu Tuyết." Anh nhìn tôi nhíu mày.

"Làm sao vậy? Anh không thích?" Tôi đưa tay vuốt lên mày nhíu chặt của anh, cảm thấy phản ứng của anh cùng tôi tưởng tượng không khớp.

Anh giữ chặt tay tôi. "Không phải không thích, anh chỉ là không muốn em sớm như vậy đã mang thai."

"Là em không cẩn thận." Biện pháp tránh thai luôn luôn đều là anh làm.

"Là anh sơ sót." Anh thở dài.

Tôi giả bộ giận dữ nói: "Anh đã không thích, vậy đừng sinh."

"Tiểu Tuyết, không cho em nói bậy!" Anh xụ mặt.

Tôi ôm cổ anh nói. "Có một đứa trẻ vui đùa mà thôi."

"Em!" Anh một lần nữa ôm lấy tôi.

Tôi ở trong ngực anh nở nụ cười hạnh phúc, trước mặt anh sự lạnh nhạt của tôi biến mất, đây là sức mạnh tình yêu sao?

"Đi, chúng ta xuống lầu. Cha và dì đang ở dưới lầu chờ chúng ta."

Nói đến đây, tôi đứng dậy hỏi anh: "Là dì nói cho anh biết em ở đây sao?" Dì là người có khả năng nhất.

"Đúng vậy. Nếu không anh làm sao biết em chạy đi vài ngày mới về nhà chứ? Em nói, mấy ngày trước em ở chỗ nào? Có phải là nhà Tâm Đồng không?" Anh bắt đầu chất vấn tôi.

"Không phải là Tâm Đồng, em còn có thể đi đâu?" Tôi hỏi lại.

"Sớm biết anh phải hỏi số điện thoại cùng địa chỉ của Tâm Đồng. Anh đoán em nhất định sẽ chạy đi tìm cô ấy, thế nhưng anh lại không biết làm sao tìm được cô ấy." Anh có chút hối hận.

Nói đến nói đi, là anh tự nói mình quá ngu ngốc! Tôi sẽ đi không phải những chỗ này vài ngày? Anh tìm không được tôi, có thể trách ai? Tôi ở trong lòng mà thầm nghĩ.

"Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi xuống đi." Tôi thúc giục anh.

Đi xuống lầu, anh đem chuyện tôi có thai nói ra.

Cha và dì đều vô cùng sung sướng. Dì hỏi: "Mấy tháng rồi?"

Thoáng chốc, ba ánh mắt nhìn tôi. Tôi cúi đầu không dám nhìn, nhỏ giọng trả lời: "Con không biết."

"Cái gì? Con không biết? Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho con biết?" Cha gầm nhẹ nói.

"Khi đó con rất kinh ngạc, hơn nữa không biết làm sao, cho nên bác sĩ nói gì căn bản con không nghe lọt vào tai." Tôi ủy khuất mà nói.

Anh ôm bả vai tôi. "Cha, không sao, ngày mai con liền mang Tiểu Tuyết về Đài Bắc kiểm tra, kết quả thế nào con sẽ gọi điện nói cho cha và dì biết."

"Ừ."

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhanh ăn cơm đi! Tất cả mọi người cũng đói bụng rồi." Dì Kỉ chú ý nói. Bỗng nhiên Vũ Hiên lên tiếng: "Chị, mang thai có phải trong bụng có em bé đúng không?"

"Đúng vậy nha." Tôi cười trả lời. "Vũ Hiên có chuyện gì sao?"

"Tại sao trong bụng chị có em bé chứ?" Vũ Hiên khờ dại hỏi.

Nhất thời, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào. Cuối cùng dì Kỉ lên tiếng nói. "Vũ Hiên, chờ con lớn lên sẽ biết, hiện tại mau ăn cơm."

Vũ Hiên nghe dì nói ngoan ngoãn đi ăn cơm, chúng tôi bắt đầu ăn tối. Tất cả mọi chuyện đều đã qua.

☆     ☆     ☆

"Tiểu Tuyết, dậy đi."

Tôi không để ý đến tiếng nói, thầm nghĩ ngủ thêm một chút nữa.

Chính là, anh cũng không làm như tôi muốn. "Tiểu Tuyết, mau dậy đi."

"Lạc, anh đừng ầm ĩ." Tôi thật sự không muốn rời giường.

"Em không muốn tham gia lễ tốt nghiệp sao?" Vừa nghe xong, tôi lập tức tỉnh lại.

Tôi thế nhưng đã quên hôm nay là lễ tốt nghiệp? Chẳng lẽ, mang thai cũng sẽ khiến cho trí nhớ suy giảm sao? "Nhanh lên đi rửa mặt, tất cả mọi người còn đang đợi." Anh cười nói.

Anh nói "mọi người", chính là cha chồng, mẹ chồng, còn có cha, dì và Vũ Hiên.

"Anh thế nhưng không gọi em sớm một chút?" Tôi oán hận. Tôi có thể nào để cho các trưởng bối chờ tôi chứ?

"Nhìn em ngủ, anh không nỡ gọi." Anh ôn nhu nhìn tôi. "Em cứ từ từ, anh xuống trước để giúp đỡ mọi người."

"Được."

Hôm nay tôi chân chính tạm biệt cuộc sống đại học, ý nghĩa lạ thường. Tôi sao lại may mắn mà có được nhiều người như vậy yêu tôi giúp tôi cùng vượt qua! Thời gian sau này, tôi sẽ quý trọng bọn họ, tôi cũng biết đối với bọn họ mà nói, chính là đứa trẻ trong bụng của tôi là sự đền đáp cho họ.

Tôi không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương