Ông Xã Là Diêm Vương Đại Nhân
-
Chương 3: Ngủ chung
Suốt thời gian dùng bữa tối, Lăng U luôn thấp thỏm không yên. Anh giữ cô lại, đương nhiên là có nhu cầu sinh lý kia nhưng cô không muốn.
" Diêm Vương đại nhân, chỉ có chiếc giường bé tẹo thế này, hay ngài về điện của mình đi?" Lăng U giữ khoảng cách với anh nhỏ giọng nói.
Quân Mạc Phàm liếc chiếc giường bé tẹo kia, khoé miệng khẽ nhếch lên. Quả thật là bé, chỉ đủ ngủ 3,4 người thôi.
" Nếu bé như vậy, một người ngủ là được." nói xong liền trực tiếp tháo giày leo lên giường.
" Đại nhân, không phải ngài sẽ ngủ đất sao?" Lăng U vừa muốn mở miệng khen hay, thấy hành động của anh, chữ hay liền nuốt vào trong lòng.
" Ngươi dám để bổn vương ngủ đất? Ngọc thể của bổn vương sao có thể ngủ đất được." Quân Mạc Phàm nhíu mày, giơ tay ném chăn với gối xuống đất.
Lăng U hậm hực cúi người nhặt chăn gối lên, vừa thầm rủa cho ngài lạnh chết, lúc ngẩng lên đã thấy anh đắp một chiếc chăn khác ấm hơn.
" Nam tử hán đại trượng phu gì mà...." Lăng U thầm rủa.Tên khốn Diêm Vương, đệm êm chăn ấm có thì không ngủ, cố tình chạy đến đây dành giường với cô.
Lăng U để chỗ cách thật xa, lấy nửa chăn là đệm, nửa chăn làm chăn để đắp. U Minh này ban ngày bình thường nhưng ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Lăng U được anh giữ lại, đương nhiên không giống với những linh hồn kia, có thể cảm nhận được cái lạnh ban đêm của địa ngục.
" Ta chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên là gì?" đang nằm, Quân Mạc Phàm bỗng nhớ ra việc quan trọng rằng hình như chưa biết tên cô.
" Lăng U." cô nhắm mắt, kéo chăn cao hơn một chút.
Im lặng bao trùm căn phòng........
" Tại sao ngươi không sợ bổn vương?" anh lại đột nhiên lên tiếng.
" Đẹp trai như vậy sao phải sợ." Lăng U vừa mới đánh cờ với Chu Công đã bị anh kéo về thực tại, cô buồn ngủ tới nỗi không suy nghĩ mà trả lời luôn.
Quân Mạc Phàm nghe vậy quay qua nhìn cô, thấy mắt cô nhắm lại, hơi thở đều đặn thì biết cô lại ngủ mất rồi. Ngẫm một lát, môi mỏng khẽ nhếch lên, vậy là cô đang khen anh đẹp trai sao? Cho nên mới không sợ? Nhưng đám quỷ sai nói anh đáng sợ như vậy....... ý là chê anh rất xấu? Nhất định phải chỉnh đốn lại mắt nhìn của bọn chúng.
" Nói cho ngươi biết, bổn vương là nam tử hán đại trượng phu đấy...... nhưng bổn vương quyết không ngủ đất đâu." Quân Mạc Phàm rời giường bế cô lên. Sau khi đặt cô ngay ngắn thì tự mình chui vào chăn. Cảm giác này, cũng không tệ.
" Diêm Vương đại nhân, chỉ có chiếc giường bé tẹo thế này, hay ngài về điện của mình đi?" Lăng U giữ khoảng cách với anh nhỏ giọng nói.
Quân Mạc Phàm liếc chiếc giường bé tẹo kia, khoé miệng khẽ nhếch lên. Quả thật là bé, chỉ đủ ngủ 3,4 người thôi.
" Nếu bé như vậy, một người ngủ là được." nói xong liền trực tiếp tháo giày leo lên giường.
" Đại nhân, không phải ngài sẽ ngủ đất sao?" Lăng U vừa muốn mở miệng khen hay, thấy hành động của anh, chữ hay liền nuốt vào trong lòng.
" Ngươi dám để bổn vương ngủ đất? Ngọc thể của bổn vương sao có thể ngủ đất được." Quân Mạc Phàm nhíu mày, giơ tay ném chăn với gối xuống đất.
Lăng U hậm hực cúi người nhặt chăn gối lên, vừa thầm rủa cho ngài lạnh chết, lúc ngẩng lên đã thấy anh đắp một chiếc chăn khác ấm hơn.
" Nam tử hán đại trượng phu gì mà...." Lăng U thầm rủa.Tên khốn Diêm Vương, đệm êm chăn ấm có thì không ngủ, cố tình chạy đến đây dành giường với cô.
Lăng U để chỗ cách thật xa, lấy nửa chăn là đệm, nửa chăn làm chăn để đắp. U Minh này ban ngày bình thường nhưng ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Lăng U được anh giữ lại, đương nhiên không giống với những linh hồn kia, có thể cảm nhận được cái lạnh ban đêm của địa ngục.
" Ta chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên là gì?" đang nằm, Quân Mạc Phàm bỗng nhớ ra việc quan trọng rằng hình như chưa biết tên cô.
" Lăng U." cô nhắm mắt, kéo chăn cao hơn một chút.
Im lặng bao trùm căn phòng........
" Tại sao ngươi không sợ bổn vương?" anh lại đột nhiên lên tiếng.
" Đẹp trai như vậy sao phải sợ." Lăng U vừa mới đánh cờ với Chu Công đã bị anh kéo về thực tại, cô buồn ngủ tới nỗi không suy nghĩ mà trả lời luôn.
Quân Mạc Phàm nghe vậy quay qua nhìn cô, thấy mắt cô nhắm lại, hơi thở đều đặn thì biết cô lại ngủ mất rồi. Ngẫm một lát, môi mỏng khẽ nhếch lên, vậy là cô đang khen anh đẹp trai sao? Cho nên mới không sợ? Nhưng đám quỷ sai nói anh đáng sợ như vậy....... ý là chê anh rất xấu? Nhất định phải chỉnh đốn lại mắt nhìn của bọn chúng.
" Nói cho ngươi biết, bổn vương là nam tử hán đại trượng phu đấy...... nhưng bổn vương quyết không ngủ đất đâu." Quân Mạc Phàm rời giường bế cô lên. Sau khi đặt cô ngay ngắn thì tự mình chui vào chăn. Cảm giác này, cũng không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook