Môi anh ấm nóng in vết hôn lên tay cô, Vạn Tố Y theo bản năng rụt tay lại.

Anh đối với cô tốt như nào cô cảm nhận được. Chỉ là, trong lòng cô, sợ là bản thân không thể toàn ý đáp lại lòng tốt của anh.

Mạnh kiều Dịch nhấc tay cô lên, chạm nhẹ chiếc nhẫn, khóe miệng cười hỏi cô: “có thích không?”

“Thích” phụ nữ đều thích nhẫn kim cương, Vạn Tố Y nhìn viên kim cương vừa to lại tinh tế trên tay mình, trong lòng hình như có viên kẹo cứng đang tan ra, rất ngọt ngào.

Khiến cô thấy ngọt ngào không phải là độ to nhỏ của viên kim cương, mà là sự chuẩn bị kỹ càng của anh.

Xe chậm rãi lăn bánh, điện thoại Mạnh Kiều Dịch rung lên, anh nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói gì, thấy anh nhìn sang Vạn Tố Y: “làm phiền đợi chút”.

Nói xong anh đưa điện thoại ra trước mặt Vạn Tố Y.

“Tôi?” Vạn Tố Y không tin chỉ mình mà hỏi, thấy ánh mắt khẳng định của Mạnh Kiều Dịch cô mới đón lấy điện thoại từ tay anh.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói thân thuộc: “Tố Y à, con và con rể đi thử lễ phục đính hôn à? Khi nào thì về?”

“Mẹ?” Vạn Tố Y nhận ra giọng nói của mẹ, kinh ngạc thốt ra: “anh....”

Vạn Nhân Mật ở dây bên kia vừa gác máy, Vạn Tố Y lập tức quay ra hỏi lại Mạnh Kiều Dịch: “ Anh...đón bố mẹ tôi qua rồi à?”

“Ừ, hai bên gia đình cũng nên gặp mặt chính thức một lần.” Mạnh Kiều Dịch đón lấy điện thoại từ tay Vạn Tố Y mà trả lời.

“Tôi không ngờ anh sẽ cử người qua đón bố mẹ.” Hơn nữa, không ngờ là nhanh đến thế.

Mạnh Kiều Dịch cười nhạt hỏi cô: “Thế này có được tính là bất ngờ không?”

“Tất nhiên”. Vạn Tố Y nhìn anh nở nụ cười, cô và bố mẹ cũng đã lâu không gặp mặt, cô có thể nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của mẹ đầu là nhờ Mạnh Kiều Dịch.

Lúc Vạn Tố Y về đến nhà, bố Thẩm Lập và mẹ Vạn Nhân Mật đang ngồi ở phòng khách nhìn khắp hướng. Thấy Vạn Tố Y bước vào liền đứng dậy: “Tố Y.”

Ánh mắt Vạn Nhân Mật nhanh chóng rời Vạn Tố Y nhìn sang chàng rể mới Mạnh Kiều Dịch, bà bất mãn với Lương Dần, nhưng đối với chàng rể mới này lại rất vừa lòng, cả thân thế và vẻ ngoài đều tròn mười điểm.

“Tố Y, còn không mau giới thiệu.” Thẩm Lập lúc này cũng lịch sự đứng lên, nhìn Mạnh Kiều Dịch mà nói.

Vạn Tố Y xoay người giới thiệu với bố mẹ: “Mạnh Kiều Dịch, chồng con.”

“Bố mẹ tôi.” Vạn Tố Y dùng tốc độ nhanh chóng giới thiệu với anh.

Mạnh Kiều Dịch lộ vẻ lịch sự tôn trọng của bề dưới với bề trên hướng về phía hai vị mà chào hỏi: “Bố, mẹ, đi đường thuận lợi chứ ạ?”

Thẩm Lập và Vạn Nhân Mật nghe cách xưng hô của anh liền nhìn nhau cười mà nói: “ rất thuận lợi, nhờ phúc của con mà bố mẹ lần đầu được ngồi chuyên cơ.”

“Điều con nên làm mà” Mạnh Kiều Dịch nét mặt vẫn nguyên nụ cười.

Thẩm Lập và Vạn Tố Y lần đầu gặp mặt Mạnh Kiều Dịch, có nhiều điều muốn hỏi Mạnh Kiều Dịch, không kể hỏi quá đáng đến mức nào, Mạnh Kiều Dịch luôn giấu đi cách hành xử thường ngày, nhẫn nại mà trả lời.

Vạn Tố Y vẫn luôn tò mò Mạnh Kiều Dịch sẽ nói sao với bố mẹ cô chuyện hôn sự của hai người, cô vốn định hỏi, nhưng cả ngày hôm nay không có thời gian.

Buổi tối, Vạn Nhận Mật vào phòng Vạn Tố Y ngồi một lúc, Vạn Tố Y muốn mở lời nhưng Vạn Nhân Mật nhìn một vòng, phát hiện là phòng ngủ riêng của Vạn Tố Y liền nghiêm túc hỏi cô: “con ngủ một mình đấy à?”

“Vâng”. Vạn Tố Y không biết mẹ đang làm gì, thuận miệng trả lời.

Vạn Nhân Mật nghiến răng mà véo vào cánh tay cô một cái: “nha đầu ngốc của mẹ, đây là chủ nhân của núi vàng, con gả về đây để làm bình hoa chắc, con nên dùng sức tí đi, giữ cho chắc, biết chưa?”

Vạn Tố Y nhìn Vạn Nhân Mật, bà vẫn như trước không có gì thay đổi liền thở dài, cô cứ nghĩ đã lâu không gặp, mẹ sẽ thay đổi một chút, nhưng bà vẫn đặt tiền ở vị trí đầu tiên, lúc cô chưa đồng ý gả cho Mạnh Kiều Dịch là bà thúc giục cô quyết định, ngày trước cô không rõ nguyên nhân tại sao, giờ nghĩ lại khả năng vì tiền là rất lớn.

“Mẹ nói con nghe không đó?” Vạn Nhân Mật không thấy con gái trả lời liền kéo Vạn Tố Y một cái.

Vạn Tố Y ôm cánh tay, bất đắc dĩ nhìn mẹ: “mẹ, mẹ đừng có lúc nào cũng....”

“Con rể đến rồi à?”

Vạn Nhân Mật vốn dĩ vẻ mặt đang rất nghiêm khắc, thấy ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Mạnh Kiều Dịch liền lập tức chuyển sang vẻ cười nói: “Muộn thế này rồi chưa ngủ sao?”

“Mẹ...” Vạn Tố Y nhìn Vạn Nhân Mật đóng cửa đi ra, muốn đuổi theo, nhưng cửa đóng mất rồi.

Mạnh Kiều Dịch không biết trước đấy họ đang nói chuyện gì, nhưng hình như hiểu ý.

“Bố mẹ đầu ở đây, xem ra chúng ta không thể không ngủ chung phòng rồi.” Mạnh Kiều Dịch nói những lời này hình như vẻ mặt không có chút ngại ngùng hay áp lực, thậm chí cảm thấy anh còn có chút mong chờ.

Lúc Vạn Tố Y vẫn chưa biết nên nói gì thì Mạnh Kiều Dịch đã ngồi ghé bên đầu giường cô.

Vạn Tố Y quay người nhìn Mạnh Kiều Dịch đang nghiên cứu bàn trang điểm của cô rồi nói: “Này, đêm nay tôi ngủ sofa, anh ngủ giường nha”

“hả?” Mạnh Kiều Dịch hình như chưa hiểu ý cô nói.

Cô cắn môi, đang chuẩn bị nói lại lần nữa thì Mạnh Kiều Dịch cau mày nhìn cô mà nói: “Giữa chúng ta sao lại phải giữ khoảng cách? Tôi với vợ tôi chẳng nhẽ lại pahir phân chia rõ ràng thế à?

“...”

Anh ta ý gì đây? ở cùng nhau theo lẽ dĩ nhiên đây sao?

Vạn Tố Y mím môi, không nói nổi một câu

Mạnh Kiều Dịch tiếp tục quan sát bàn trang điểm của cô, mắt nhìn qua nhìn lại mà hỏi cô: “hình như em rất ít khi trang điểm, sao có nhiều mỹ phẩm thế này?”

“À...tôi là thợ trang điểm, dù có bản thân không trang điểm đi chăng nữa thì có nhiều đồ trang điểm là bình thường.” Cô nhìn phía bàn trang điểm chưa kịp dọn dẹp, ánh mắt hơi hồi hộp.

Mạnh Kiều Dịch nhận được câu trả lời liền không hỏi nữa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “còn không đi ngủ?”

Vạn Tố Y cúi xuống, hai tay không có chỗ để mà vò chân áo, nhìn Mạnh Kiều Dịch ngồi bên giường mình mà tim đập điên loạn: “Tôi chưa buồn ngủ, anh ngủ trước đi.”

“Cô đang sợ tôi đấy à?” đôi mắt đẹp của Mạnh Kiều Dịch dò xét, chỉ một câu nói liền đâm thấu cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương