Bạch Chỉ Ưu nhìn trời ngoài cửa sổ, quả nhiên vẫn còn mưa to, trên bầu trời đầy mây đen, dường như có xu thế áp xuống, sắc trời như sáu giờ tối, nhưng bây giờ đã là tám giờ sáng, trận mưa này quả thật không nhỏ.

Bạch Chỉ Ưu lấy ra điện thoại di động, sau đó mơ màng nhắm nửa con mắt, thuần thục bấm số điện thoại của người kia.

“Alo, bảo bối, rời giường” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của An Cẩn Dật, sáng sớm mưa to gió lớn này lại có vẻ yên tĩnh.

“Ừ, anh đi đâu?” Bạch Chỉ Ưu mơ màng nghe máy, giọng còn chưa tỉnh táo.

Trong phòng bếp An Cẩn Dật kẹp di động ở giữa bả vai và đôi má, tay còn đang không ngừng bận việc, vẻ cung chiều trên mặt rất rõ ràng.

Ba bữa cơm của Bạch Chỉ Ưu, anh luôn tự mình nấu.

Nghe được An Cẩn Dật quan tâm chính mình như vậy, Bạch Chỉ Ưu thẹn thùng cười, vẻ mặt hạnh phúc.

“Chồng ơi, anh thật tốt với em, em sẽ chờ tặng quà của anh.” Bạch Chỉ Ưu vui vẻ, trốn ở trong chăn nhỏ giọng nói điện thoại.

“Anh rất mong đợi.” An Cẩn Dật nói xong, thì cúp máy.

Chỉ một lát sau, bữa sáng đã làm xong, An Cẩn Dật bưng chén đĩa đưa đến trong phòng.

“Oa, chồng ơi, anh quá đẹp trai.” Bạch Chỉ Ưu vội vàng lấy điện thoại ra, “Anh không được cử động, em chụp cho anh một tấm.”

An Cẩn Dật ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích, Bạch Chỉ Ưu cảm thấy mỹ mãn chụp ảnh, đăng lên Twitter viết: Đây là chồng yêu nhất của tôi, anh còn chuẩn bị bữa sáng, tạp dề màu hồng phấn tỏ vẻ đàn ông càng tốt hơn nữa.” sau đó còn kèm theo biểu lộ cười ha ha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương