Edit: Du

An Cẩn Dật lạnh lùng cong môi, từ trong túi áo đồng phục móc ra một tấm thẻ vàng, vứt lên trên bàn trà, phát ra một tiếng vang.

"Tôi thay em ấy bồi thường."

"Hành vi của em ấy tôi cũng cần họp mặt với chủ tịch trường học để quyết định xử phạt em ấy như thế nào." Lời nói của Hiệu trưởng  đầy chính nghĩa.

An Cẩn Dật duỗi lưng một cái, tiếp tục phát huy khí thế mạnh mẽ của mình: "Trường học này có 70% cổ phần của công ty tôi, tôi nói miễn phạt thì miễn phạt."

"..." Hiệu trưởng im lặng nghẹn họng.

Kết quả, hiệu trưởng quyết đấu với An Cẩn Dật, An Cẩn Dật không thể nghi ngờ là người thắng.

Sau đó, Bạch Chỉ Ưu vô tội thả ra...

An Cẩn Dật lôi kéo Bạch Chỉ Ưu đi toilet, lấy ra mấy tấm khăn giấy ướt rồi, sau đó nhẹ nhàng lau bụi đen trên mặt của Bạch Chỉ Ưu.

Mặc dù cuối cùng hiệu trưởng không có trách tội xuống, nhưng Bạch Chỉ Ưu vẫn không chịu được lương tâm khiển trách, khổ sở mà bĩu môi.

"An Cẩn Dật, anh mắng em đi, nói như vậy trong lòng em có thể sẽ thoải mái hơn.”

Đang cẩn thận lau mặt cho Bạch Chỉ Ưu,  An Cẩn Dật khẽ cười, dịu dàng nói: "Anh không mắng em, em còn có thể ở bên cạnh anh, với anh mà nói đã là chuyện tốt nhất rồi, anh mới không nhẫn tâm mắng em."

"Anh như vậy sẽ chiều hư em." Bạch Chỉ Ưu vừa bực mình vừa buồn cười.

Cuối cùng khuôn mặt của Bạch Chỉ Ưu khôi phục trắng nõn như lúc đầu, An Cẩn Dật lấy mặt cọ cọ vào khuôn mặt của cô, động tác nhẹ nhàng dịu dàng, cưng chiều rõ ràng như vậy.

"Vậy thì chiều hư luôn, anh rất vui lòng."

"..." Được rồi. Bạch Chỉ Ưu thừa nhận, đời này hạnh phúc lớn nhất của cô chính là được người đàn ông này cưng chiều như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương