Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 50: 18
Edit: ღDuღ
Mãi đến khi cô nghe được An Cẩn Dật đang gọi mình, trong nháy mắt cô như có động lực, hai tay chống trên mặt đất, cố gắng ngồi xuống, bị sặc khói nghẹn không nhịn được ho khan.
Bạch Chỉ Ưu vừa bịt miệng mũi, vừa rống lớn: "An Cẩn Dật! Em ở trong này!"
Nghe được tiếng kêu của Bạch Chỉ Ưu, An Cẩn Dật xác định trước mắt cô không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi tiếp tục đi về phía phát ra âm thanh.
"Ông xã, ông xã, em ở chỗ này!"
Nghe được Bạch Chỉ Ưu kêu mình, An Cẩn Dật quay đầu, thì thấy Bạch Chỉ Ưu đứng ở góc nhỏ, vẫy tay về phía anh.
Mặt của Bạch Chỉ Ưu vô cùng bẩn, ánh mắt bị hun khói sặc không ngừng, còn thỉnh thoảng ho khan.
Bộ dáng đáng thương như vậy, An Cẩn Dật nhìn thấy tâm đều đau, mở miệng an ủi: "Em đứng yên đừng nhúc nhích, anh đi qua cứu em."
Bạch Chỉ Ưu gật đầu, im lặng đứng không dám lộn xộn.
Đến gần Bạch Chỉ Ưu, An Cẩn Dật mới phát hiện một ngăn tủ rất lớn ngăn cách giữa bọn họ, cho dù An Cẩn Dật muốn đi vào, hay Bạch Chỉ Ưu muốn đi ra cũng khó khăn.
Lúc này, quạt trần nhà mang theo mấy đám lửa nện xuống.
Bạch Chỉ Ưu thấy sợ hãi thét chói tai: "Cẩn thận!"
Hoàn hảo thân thủ An Cẩn Dật nhanh nhẹn, lập tức né tránh.
Một lát sau, Bạch Chỉ Ưu thấy An Cẩn Dật đẩy ra rất nhiều thứ, nhưng vẫn không cách nào tiến vào, vì thế nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống.
Cô nghẹn ngào mở miệng: "An Cẩn Dật, anh không cần cứu em, nhanh chạy ra ngoài đi, nếu không đợi lát nữa anh cũng trở thành người vô tội hy sinh."
"Ngu ngốc, sao anh có thể bỏ lại em chứ." Giọng nói của An Cẩn Dật có chút khàn khàn, có lẽ không muốn nghe Bạch Chỉ Ưu nói như vậy.
Muốn anh buông tha cứu cô? Làm sao có thể, đây là một quyết định tàn nhẫn, thà chết còn hơn.
"Em không muốn anh vô tội bị em liên lụy." Hai tay Bạch Chỉ Ưu bụm mặt, vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt xuyên qua khe hở kẻ tay chảy xuống, dập tắt chút lửa nhỏ.
Mãi đến khi cô nghe được An Cẩn Dật đang gọi mình, trong nháy mắt cô như có động lực, hai tay chống trên mặt đất, cố gắng ngồi xuống, bị sặc khói nghẹn không nhịn được ho khan.
Bạch Chỉ Ưu vừa bịt miệng mũi, vừa rống lớn: "An Cẩn Dật! Em ở trong này!"
Nghe được tiếng kêu của Bạch Chỉ Ưu, An Cẩn Dật xác định trước mắt cô không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi tiếp tục đi về phía phát ra âm thanh.
"Ông xã, ông xã, em ở chỗ này!"
Nghe được Bạch Chỉ Ưu kêu mình, An Cẩn Dật quay đầu, thì thấy Bạch Chỉ Ưu đứng ở góc nhỏ, vẫy tay về phía anh.
Mặt của Bạch Chỉ Ưu vô cùng bẩn, ánh mắt bị hun khói sặc không ngừng, còn thỉnh thoảng ho khan.
Bộ dáng đáng thương như vậy, An Cẩn Dật nhìn thấy tâm đều đau, mở miệng an ủi: "Em đứng yên đừng nhúc nhích, anh đi qua cứu em."
Bạch Chỉ Ưu gật đầu, im lặng đứng không dám lộn xộn.
Đến gần Bạch Chỉ Ưu, An Cẩn Dật mới phát hiện một ngăn tủ rất lớn ngăn cách giữa bọn họ, cho dù An Cẩn Dật muốn đi vào, hay Bạch Chỉ Ưu muốn đi ra cũng khó khăn.
Lúc này, quạt trần nhà mang theo mấy đám lửa nện xuống.
Bạch Chỉ Ưu thấy sợ hãi thét chói tai: "Cẩn thận!"
Hoàn hảo thân thủ An Cẩn Dật nhanh nhẹn, lập tức né tránh.
Một lát sau, Bạch Chỉ Ưu thấy An Cẩn Dật đẩy ra rất nhiều thứ, nhưng vẫn không cách nào tiến vào, vì thế nước mắt của cô không nhịn được chảy xuống.
Cô nghẹn ngào mở miệng: "An Cẩn Dật, anh không cần cứu em, nhanh chạy ra ngoài đi, nếu không đợi lát nữa anh cũng trở thành người vô tội hy sinh."
"Ngu ngốc, sao anh có thể bỏ lại em chứ." Giọng nói của An Cẩn Dật có chút khàn khàn, có lẽ không muốn nghe Bạch Chỉ Ưu nói như vậy.
Muốn anh buông tha cứu cô? Làm sao có thể, đây là một quyết định tàn nhẫn, thà chết còn hơn.
"Em không muốn anh vô tội bị em liên lụy." Hai tay Bạch Chỉ Ưu bụm mặt, vẫn không ngừng lắc đầu, nước mắt xuyên qua khe hở kẻ tay chảy xuống, dập tắt chút lửa nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook