Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 42: [10]
Edit: ღDuღ
"Đùi gà, Hamburg thêm cọng khoai tây." Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nói mớ mấy đồ ăn vặt, miệng nhỏ chu ra ngậm lại, nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Thật ham ăn." An Cẩn Dật cười nhẹ, nhéo nhẹ lên mũi khéo léo của Bạch Chỉ Ưu, đầu óc chuyển một cái, nghĩ tới một việc.
Anh tới gần bên tai Bạch Chỉ Ưu, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, em nói, em thích nhất là ai?"
Trong lòng An Cẩn Dật đầy vui mừng chờ câu trả lời của Bạch Chỉ Ưu.
Nhưng không ngờ...
"Em thích, em thích tiểu Đô." Đang ngủ say Bạch Chỉ Ưu thành thật đủ tàn nhẫn, chậc chậc chậc.
Tươi cười trên mặt của An Cẩn Dật cứng đờ, sắc mặt thay đổi, trở nên vô cùng đen.
Anh đè nén tức giận, tỉnh táo hỏi: "Tiểu Đô là ai?"
"Tiểu Đô chính là Đoremon, đồ ngốc." Bạch Chỉ Ưu cắn cắn ngón tay.
Trán của An Cẩn Dật đầy vạch đen, anh không thể đi tìm một nhân vật hư cấu để tính sổ!
An Cẩn Dật chán nản, thật muốn bắt Bạch Chỉ Ưu lại đánh đòn! Có điều vẫn không đành lòng, đây là thịt trong lòng anh.
Vì vậy anh không tiếp tục tìm chuyện không vui, đi phòng tắm.
Lúc đi ra, Bạch Chỉ Ưu vừa vặn tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường dụi mắt.
"Bảo bối! Sáng sớm tốt lành." An Cẩn Dật cầm áo khoác, khoác trên vai Bạch Chỉ Ưu.
"Sáng tốt lành." Bạch Chỉ Ưu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, sững sờ gật đầu, quay đầu nhìn quần áo trên người An Cẩn Dật, phát ngốc một lát, mới không hiểu hỏi: "Quần áo của anh... Là đồng phục?"
An Cẩn Dật mặc một bộ đồng phục màu xanh đậm, bên trong là một áo sơmi màu trắng.
"Ừ, đã rất lâu không có đi trường học." An Cẩn Dật gật đầu, xoa khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu, ôn nhu hỏi: "Em muốn đi học với anh không?"
Bạch Chỉ Ưu hưng phấn gật đầu, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu.
"Được, vậy anh lấy cho em một bộ đồng phục, em đi đáng răng rửa mặt trước đi."
"Tuân mệnh!" Bạch Chỉ Ưu nghịch ngợm cúi chào, sau đó xông thẳng vào phòng tắm.
"Đùi gà, Hamburg thêm cọng khoai tây." Đột nhiên Bạch Chỉ Ưu nói mớ mấy đồ ăn vặt, miệng nhỏ chu ra ngậm lại, nước miếng cũng muốn chảy ra.
"Thật ham ăn." An Cẩn Dật cười nhẹ, nhéo nhẹ lên mũi khéo léo của Bạch Chỉ Ưu, đầu óc chuyển một cái, nghĩ tới một việc.
Anh tới gần bên tai Bạch Chỉ Ưu, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, em nói, em thích nhất là ai?"
Trong lòng An Cẩn Dật đầy vui mừng chờ câu trả lời của Bạch Chỉ Ưu.
Nhưng không ngờ...
"Em thích, em thích tiểu Đô." Đang ngủ say Bạch Chỉ Ưu thành thật đủ tàn nhẫn, chậc chậc chậc.
Tươi cười trên mặt của An Cẩn Dật cứng đờ, sắc mặt thay đổi, trở nên vô cùng đen.
Anh đè nén tức giận, tỉnh táo hỏi: "Tiểu Đô là ai?"
"Tiểu Đô chính là Đoremon, đồ ngốc." Bạch Chỉ Ưu cắn cắn ngón tay.
Trán của An Cẩn Dật đầy vạch đen, anh không thể đi tìm một nhân vật hư cấu để tính sổ!
An Cẩn Dật chán nản, thật muốn bắt Bạch Chỉ Ưu lại đánh đòn! Có điều vẫn không đành lòng, đây là thịt trong lòng anh.
Vì vậy anh không tiếp tục tìm chuyện không vui, đi phòng tắm.
Lúc đi ra, Bạch Chỉ Ưu vừa vặn tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường dụi mắt.
"Bảo bối! Sáng sớm tốt lành." An Cẩn Dật cầm áo khoác, khoác trên vai Bạch Chỉ Ưu.
"Sáng tốt lành." Bạch Chỉ Ưu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, sững sờ gật đầu, quay đầu nhìn quần áo trên người An Cẩn Dật, phát ngốc một lát, mới không hiểu hỏi: "Quần áo của anh... Là đồng phục?"
An Cẩn Dật mặc một bộ đồng phục màu xanh đậm, bên trong là một áo sơmi màu trắng.
"Ừ, đã rất lâu không có đi trường học." An Cẩn Dật gật đầu, xoa khuôn mặt Bạch Chỉ Ưu, ôn nhu hỏi: "Em muốn đi học với anh không?"
Bạch Chỉ Ưu hưng phấn gật đầu, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu.
"Được, vậy anh lấy cho em một bộ đồng phục, em đi đáng răng rửa mặt trước đi."
"Tuân mệnh!" Bạch Chỉ Ưu nghịch ngợm cúi chào, sau đó xông thẳng vào phòng tắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook