Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ Hồ
-
Chương 41: [9]
Edit: ღDuღ
"Bạch Chỉ Ưu! Em cũng dám gạt anh rồi hả?" An Cẩn Dật gần như tức giận đến muốn đánh đòn cô gái nhỏ này!
Suy nghĩ một chút, đột nhiên giọng nói của An Cẩn Dật trở nên vô cùng dịu dàng: "Bà xã, em cứ tiếp tục xem đi, không có việc gì đâu."
"Được." Bạch Chỉ Ưu không chút nghĩ ngợi thật hưng phấn trả lời.
"Ngày mai anh đốt hết sách là được." Giọng nói bình tĩnh trước sau như một.
"..."
An Cẩn Dật không nghe được trả lời, chẳng qua một lát sau, có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vòng lên eo của anh.
"Ông xã ~~~" Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu ngọt ngấy, đều nhanh làm cho xương cốt An Cẩn Dật muốn nhũn ra.
"Hả?" Gỉa bộ trấn định ing.
"Em đến ngủ rồi! Cho nên ngày mai anh đừng đốt sách nhé?" Bạch Chỉ Ưu cười vô cùng nịnh nọt, vẻ mặt lấy lòng.
"Như vậy..” An Cẩn Dật cố ý kéo dài âm thanh, treo tâm người nào đó lên cao, "Thì phải xem em có thành ý hay không."
Hồ ly đáng chết! Lại muốn ăn đậu hũ của mình! Trong lòng Bạch Chỉ Ưu hung hăng mắng An Cẩn Dật, chẳng qua biểu hiện trên mặt không thay đổi.
"Thành ý hả? Em không có gì ngoài thành ý hết!"
Nói xong, Bạch Chỉ Ưu cũng rất không 'Tôn nghiêm' mà cúi người xuống, hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng dán trên mặt An Cẩn Dật, mỗi một tấc da thịt, dời xuống, tạo một quả dâu tây trên cổ!
An Cẩn Dật không chịu được kiểu trêu chọc này, vì vậy quyết định đảo khách thành chủ, xoay người áp Bạch Chỉ Ưu dưới thân, lửa nóng cánh môi đã bộ trọn miệng anh đào nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu!
Đồng hồ sinh vật làm cho An Cẩn Dật vô cùng đúng giờ rời khỏi giường, cô gái nhỏ trong ngực còn đang ngủ.
Hai chân của Bạch Chỉ Ưu bị An Cẩn Dật kẹp ở giữa hai chân của mình, hai cánh tay cũng cọ ở bên hông của anh sưởi ấm, tư thế ngủ ỷ lại như vậy, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt của An Cẩn Dật không tự giác ôn nhu như nước, vẻ mặt cưng chiều, vẻ mặt làm cho người ta không nhịn được hâm mộ Bạch Chỉ Ưu.
"Bạch Chỉ Ưu! Em cũng dám gạt anh rồi hả?" An Cẩn Dật gần như tức giận đến muốn đánh đòn cô gái nhỏ này!
Suy nghĩ một chút, đột nhiên giọng nói của An Cẩn Dật trở nên vô cùng dịu dàng: "Bà xã, em cứ tiếp tục xem đi, không có việc gì đâu."
"Được." Bạch Chỉ Ưu không chút nghĩ ngợi thật hưng phấn trả lời.
"Ngày mai anh đốt hết sách là được." Giọng nói bình tĩnh trước sau như một.
"..."
An Cẩn Dật không nghe được trả lời, chẳng qua một lát sau, có một đôi tay mềm mại nhỏ bé vòng lên eo của anh.
"Ông xã ~~~" Giọng nói của Bạch Chỉ Ưu ngọt ngấy, đều nhanh làm cho xương cốt An Cẩn Dật muốn nhũn ra.
"Hả?" Gỉa bộ trấn định ing.
"Em đến ngủ rồi! Cho nên ngày mai anh đừng đốt sách nhé?" Bạch Chỉ Ưu cười vô cùng nịnh nọt, vẻ mặt lấy lòng.
"Như vậy..” An Cẩn Dật cố ý kéo dài âm thanh, treo tâm người nào đó lên cao, "Thì phải xem em có thành ý hay không."
Hồ ly đáng chết! Lại muốn ăn đậu hũ của mình! Trong lòng Bạch Chỉ Ưu hung hăng mắng An Cẩn Dật, chẳng qua biểu hiện trên mặt không thay đổi.
"Thành ý hả? Em không có gì ngoài thành ý hết!"
Nói xong, Bạch Chỉ Ưu cũng rất không 'Tôn nghiêm' mà cúi người xuống, hai cánh môi mềm mại nhẹ nhàng dán trên mặt An Cẩn Dật, mỗi một tấc da thịt, dời xuống, tạo một quả dâu tây trên cổ!
An Cẩn Dật không chịu được kiểu trêu chọc này, vì vậy quyết định đảo khách thành chủ, xoay người áp Bạch Chỉ Ưu dưới thân, lửa nóng cánh môi đã bộ trọn miệng anh đào nhỏ nhắn của Bạch Chỉ Ưu!
Đồng hồ sinh vật làm cho An Cẩn Dật vô cùng đúng giờ rời khỏi giường, cô gái nhỏ trong ngực còn đang ngủ.
Hai chân của Bạch Chỉ Ưu bị An Cẩn Dật kẹp ở giữa hai chân của mình, hai cánh tay cũng cọ ở bên hông của anh sưởi ấm, tư thế ngủ ỷ lại như vậy, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt của An Cẩn Dật không tự giác ôn nhu như nước, vẻ mặt cưng chiều, vẻ mặt làm cho người ta không nhịn được hâm mộ Bạch Chỉ Ưu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook